Chương 32: Huynh Muội Tâm Sự
Từ buổi trưa hôm ấy, cùng phụ thân trò chuyện, ngày hôm sau vị đại ca Quân Mộ Hiên sắc mặc âm trầm, khí thế bức người, xồng xộc tiến vào Khuynh Sắc viện người có mắt đều biết, không phải thăm hỏi mà là muốn tìm tính sổ.
Quân Mộ Hiên một bụng tức nghẹn, đây rõ là chơi mình. Muội muội hồ nháo không nói, phụ thân còn nuông chiều thuận theo.
Hai mắt rực lửa đẩy cửa tiến vào, trong kẽ răng rít từng tiếng nặng nề.
Rầm!
- Quân.. Khuynh.. Nhã. Có phải..
Nàng đang chuẩn bị dùng bữa sáng trong phòng, thấy đại ca đến, nghĩ nghĩ cũng biết vì chuyện gì. Trong đại não chuyển động thầm nói phụ thân không phúc hậu, không đánh trận nên lười đến chán, thuận tiện xem kịch vui.
Rõ ràng ông có thể thu xếp để Quân Mộ Hiên tình nguyện quản lý sổ sách phủ đệ, lại còn đẩy mình ra để đại ca đến trút giận.
Nàng sau có thể theo kịch bản, thấy Quân Mộ Hiên tức đến đỏ mắt đứng trước bàn ăn. Không nói hai lời đút điểm tâm vào miệng y, một dạng không có chuyện gì, ngây thơ hỏi:
- Ca, ngon không? Huynh đến thật đúng lúc, muội tự tay làm đó. Mau ngồi xuống dùng với muội đi!
Quân Mộ Hiên đang khí muốn chết, mở to khẩu hình hét lớn, trong miệng đột ngột tràn đầy vật gì đó, sửng sờ, hương vị ngọt ngào, bùi bùi, không ngấy, mùi thơm xộc thẳng vào mũi lan tỏa từng giác quan. Y không tự giác nghiền ngẫm, cắn miếng thứ hai nuốt xuống, thưởng thúc mĩ vị, không quên khen ngợi.
- Ngon, mùi vị không tệ. Khụ.. Còn sao?
Nàng mỉm cười nhu hòa, con mắt lóe lên chút lém lĩnh, kiếp trước tình cờ biết được một việc đại ca nàng hảo các món điểm tâm ngọt, mặc dù che giấu rất khá nhưng vẫn bị phát hiện.
Quân Mộ Hiên nào còn bộ dáng khởi binh vấn tội lúc trước, vui vẻ dùng bữa nhưng luôn cảm giác bản thân quên chuyện gì đó.
- Ca ca, đây là lần đầu tiên huynh muội ta có thể thoải mái ngồi ăn với nhau. Muội rất vui! Ca ca sẽ thường đến cùng muội dùng bữa sao?
Âm thanh nhẹ nhàng có phần ngượng ngùng, mang chút tiếc nuối, nhưng lời phát ra lại như ngọn cỏ nhẹ phất chạm vào lòng của y.
Thả miếng điểm tâm vừa cầm trên tay xuống,
Quân Mộ Hiên ngước mắt lên nhìn kĩ muội muội sắp đến tuổi cập kê, gương mặt có chút non nớt nhưng không che lấp được dung nhan thiên sinh lệ chất, bế nguyệt tu hoa.
- Ca ca hôm nay đến tìm muội có chuyện gì sao?
* * *
Đúng rồi, hắn hôm nay đến để hỏi chuyện đâu phải đến để ăn. Đúng là đồ ăn gây họa, nhưng mà ngon thật.
Não bộ liên tục xoay chuyển, cơn tức vừa nãy sau bữa ăn đã dập tắt, lại thêm chút áy náy vì thật lâu chưa đoái hoài đến vị muội muội ruột, cho nên khi nàng hỏi đến hắn cũng nhớ ra ý định ban đầu nhưng đã không còn lực.
Cũng ăn điểm tâm người ta rồi không lẽ còn tính cái gì sổ sách. Nhưng không nói hắn sẽ ngủ không ngon. Nghĩ nghĩ cuối cùng lại như phụng phịu trao đổi với vị Tam muội
- Tam muội.. muội chơi ta hả, gián tiếp thông qua phụ thân để ta quản lý việc trong phủ. Muội cảm thấy ta không có ý chí tiến thủ, không công danh nên xem thường người làm ca ca này?
Quân Khuynh Nhã không vội biện giải, chỉ lẳng lặng nhìn, thực chất Quân Mộ Hiên, huynh ấy mới mười chín, hai mươi đây là độ tuổi đẹp, nếu ở thế kỉ XXI vẫn đang ngồi trên giảng đường đại học.
Còn bản thân trải qua nhiều chuyện liên tiếp hai đời hai môi trường khác nhau số tuổi cộng lại cũng hai phần ba cuộc đời. Một lần nữa, trở lại với thân xác chưa cập kê này, đôi lúc, cảm giác không chân thực, đối mặt với Đại ca sở hữu gương mặt bán manh, lại suy ngẫm tại sao kiếp trước bản thân không phát hiện ra, kì thật Quân Mộ Hiên luôn trầm mặt, kiệm lời nguyên do từ nụ cười gây hại.
- Muội nói gì đi chứ? Ta đang nói chuyện với muội mà?
- ..
Càng nghĩ càng thấy ca ca hảo đáng yêu, tức giận gương mặt có chút phụng phịu.
- Muội cười cái gì?
- Ca ca đáng yêu ghê!
- Gì chứ?
Quân Khuynh Nhã cũng giật mình khi lời trong lòng đã nói ra tự lúc nào khẽ ho khan một tiếng
Khụ!
- Chỉ cần bản thân không coi thường chính mình thì hà tất nghĩ đến cái nhìn của người khác.
- ..
- Hoàng Thượng hiện tại vẫn chưa đến Hoa giáp chi niên* thân thể lại khỏe mạnh tráng kiện vô cùng, điều dưỡng tốt ít nhất cũng trị vì hơn mười năm nhưng các vị Vương tử lại càng không phải đèn cạn dầu cũng rục rịt ít nhiều, lôi kéo mệnh quan triều đình chờ ngày lựa chọn Thái tử. Người đang trên cao ghét nhất là gì chắc huynh cũng biết?
Phụ thân thì đời này chinh chiến rong ruổi nơi xa trường, mệnh trung với vua nhưng thứ khó đoán nhất đó là lòng người.
Việc ca đi gần với cái vị kia có thể là ứng cử cho vị trí Vương Trữ tương lai, sẽ gieo mầm tai họa cho Quân gia. Huynh không biết sao? Người đang trên cao khó tránh lạnh lẽo.
(*) ý chỉ chưa đến sáu mươi tuổi
- ..
Quân Mộ Hiên càng nghe mắt càng trợn trắng, đề phòng xung quanh có ai nghe lén, nội tâm chấn động qua đi rồi lại cảm thán nha đầu này không đơn giản, quả thật chuyện gì cũng dám nói.
- Mà Ca à, Ca nghĩ phụ thân không có đầu óc hay sao mà một đứa miệng còn hôi sữa như muội có thể điều khiển. Quản lý phủ đệ cũng không tệ, đâu phải cứ nhất thiết vào triều làm quan mới là công thành danh toại, cái quan trọng là làm sao để người ta dù tức đến nghiến răng, bằng chứng xác thực vẫn không cách nào đẩy ngã. Không phải huynh rất thích làm thương gia sao, cơ hội đến trước mặt sao không tận dụng xem khả năng tới đâu.
Thực chất Phụ thân chỉ muốn huynh muội ta gần hơn nên mới bảo huynh đến tìm muội. Huynh cứ từ từ suy nghĩ, sau khi nhận sổ sách muội nghĩ huynh sẽ càng hiểu rõ hơn, tại sao không phải huynh không được.
Việc kết giao với người kia đơn thuần vì hợp nhãn nên kết huynh đệ, nhưng hiện tại vị Tam muội trong lời nói thì có vẻ khinh miêu đạm tả* thực chất hàm ý sâu xa thận trọng trong từng bước cờ. Ánh mất lóe lên sự tinh tường, với muôn vàn tâm sự của người từng trải qua biến cố, nghĩ ra sao cũng thực không hợp với độ tuổi. Nghi hoặc qua đi rồi lại có chút đau lòng, rốt cuộc đã có chuyện gì khiến muội muội thay đổi?
(*) nhẹ nhàng bâng quơ
Quân Mộ Hiên một bụng tức nghẹn, đây rõ là chơi mình. Muội muội hồ nháo không nói, phụ thân còn nuông chiều thuận theo.
Hai mắt rực lửa đẩy cửa tiến vào, trong kẽ răng rít từng tiếng nặng nề.
Rầm!
- Quân.. Khuynh.. Nhã. Có phải..
Nàng đang chuẩn bị dùng bữa sáng trong phòng, thấy đại ca đến, nghĩ nghĩ cũng biết vì chuyện gì. Trong đại não chuyển động thầm nói phụ thân không phúc hậu, không đánh trận nên lười đến chán, thuận tiện xem kịch vui.
Rõ ràng ông có thể thu xếp để Quân Mộ Hiên tình nguyện quản lý sổ sách phủ đệ, lại còn đẩy mình ra để đại ca đến trút giận.
Nàng sau có thể theo kịch bản, thấy Quân Mộ Hiên tức đến đỏ mắt đứng trước bàn ăn. Không nói hai lời đút điểm tâm vào miệng y, một dạng không có chuyện gì, ngây thơ hỏi:
- Ca, ngon không? Huynh đến thật đúng lúc, muội tự tay làm đó. Mau ngồi xuống dùng với muội đi!
Quân Mộ Hiên đang khí muốn chết, mở to khẩu hình hét lớn, trong miệng đột ngột tràn đầy vật gì đó, sửng sờ, hương vị ngọt ngào, bùi bùi, không ngấy, mùi thơm xộc thẳng vào mũi lan tỏa từng giác quan. Y không tự giác nghiền ngẫm, cắn miếng thứ hai nuốt xuống, thưởng thúc mĩ vị, không quên khen ngợi.
- Ngon, mùi vị không tệ. Khụ.. Còn sao?
Nàng mỉm cười nhu hòa, con mắt lóe lên chút lém lĩnh, kiếp trước tình cờ biết được một việc đại ca nàng hảo các món điểm tâm ngọt, mặc dù che giấu rất khá nhưng vẫn bị phát hiện.
Quân Mộ Hiên nào còn bộ dáng khởi binh vấn tội lúc trước, vui vẻ dùng bữa nhưng luôn cảm giác bản thân quên chuyện gì đó.
- Ca ca, đây là lần đầu tiên huynh muội ta có thể thoải mái ngồi ăn với nhau. Muội rất vui! Ca ca sẽ thường đến cùng muội dùng bữa sao?
Âm thanh nhẹ nhàng có phần ngượng ngùng, mang chút tiếc nuối, nhưng lời phát ra lại như ngọn cỏ nhẹ phất chạm vào lòng của y.
Thả miếng điểm tâm vừa cầm trên tay xuống,
Quân Mộ Hiên ngước mắt lên nhìn kĩ muội muội sắp đến tuổi cập kê, gương mặt có chút non nớt nhưng không che lấp được dung nhan thiên sinh lệ chất, bế nguyệt tu hoa.
- Ca ca hôm nay đến tìm muội có chuyện gì sao?
* * *
Đúng rồi, hắn hôm nay đến để hỏi chuyện đâu phải đến để ăn. Đúng là đồ ăn gây họa, nhưng mà ngon thật.
Não bộ liên tục xoay chuyển, cơn tức vừa nãy sau bữa ăn đã dập tắt, lại thêm chút áy náy vì thật lâu chưa đoái hoài đến vị muội muội ruột, cho nên khi nàng hỏi đến hắn cũng nhớ ra ý định ban đầu nhưng đã không còn lực.
Cũng ăn điểm tâm người ta rồi không lẽ còn tính cái gì sổ sách. Nhưng không nói hắn sẽ ngủ không ngon. Nghĩ nghĩ cuối cùng lại như phụng phịu trao đổi với vị Tam muội
- Tam muội.. muội chơi ta hả, gián tiếp thông qua phụ thân để ta quản lý việc trong phủ. Muội cảm thấy ta không có ý chí tiến thủ, không công danh nên xem thường người làm ca ca này?
Quân Khuynh Nhã không vội biện giải, chỉ lẳng lặng nhìn, thực chất Quân Mộ Hiên, huynh ấy mới mười chín, hai mươi đây là độ tuổi đẹp, nếu ở thế kỉ XXI vẫn đang ngồi trên giảng đường đại học.
Còn bản thân trải qua nhiều chuyện liên tiếp hai đời hai môi trường khác nhau số tuổi cộng lại cũng hai phần ba cuộc đời. Một lần nữa, trở lại với thân xác chưa cập kê này, đôi lúc, cảm giác không chân thực, đối mặt với Đại ca sở hữu gương mặt bán manh, lại suy ngẫm tại sao kiếp trước bản thân không phát hiện ra, kì thật Quân Mộ Hiên luôn trầm mặt, kiệm lời nguyên do từ nụ cười gây hại.
- Muội nói gì đi chứ? Ta đang nói chuyện với muội mà?
- ..
Càng nghĩ càng thấy ca ca hảo đáng yêu, tức giận gương mặt có chút phụng phịu.
- Muội cười cái gì?
- Ca ca đáng yêu ghê!
- Gì chứ?
Quân Khuynh Nhã cũng giật mình khi lời trong lòng đã nói ra tự lúc nào khẽ ho khan một tiếng
Khụ!
- Chỉ cần bản thân không coi thường chính mình thì hà tất nghĩ đến cái nhìn của người khác.
- ..
- Hoàng Thượng hiện tại vẫn chưa đến Hoa giáp chi niên* thân thể lại khỏe mạnh tráng kiện vô cùng, điều dưỡng tốt ít nhất cũng trị vì hơn mười năm nhưng các vị Vương tử lại càng không phải đèn cạn dầu cũng rục rịt ít nhiều, lôi kéo mệnh quan triều đình chờ ngày lựa chọn Thái tử. Người đang trên cao ghét nhất là gì chắc huynh cũng biết?
Phụ thân thì đời này chinh chiến rong ruổi nơi xa trường, mệnh trung với vua nhưng thứ khó đoán nhất đó là lòng người.
Việc ca đi gần với cái vị kia có thể là ứng cử cho vị trí Vương Trữ tương lai, sẽ gieo mầm tai họa cho Quân gia. Huynh không biết sao? Người đang trên cao khó tránh lạnh lẽo.
(*) ý chỉ chưa đến sáu mươi tuổi
- ..
Quân Mộ Hiên càng nghe mắt càng trợn trắng, đề phòng xung quanh có ai nghe lén, nội tâm chấn động qua đi rồi lại cảm thán nha đầu này không đơn giản, quả thật chuyện gì cũng dám nói.
- Mà Ca à, Ca nghĩ phụ thân không có đầu óc hay sao mà một đứa miệng còn hôi sữa như muội có thể điều khiển. Quản lý phủ đệ cũng không tệ, đâu phải cứ nhất thiết vào triều làm quan mới là công thành danh toại, cái quan trọng là làm sao để người ta dù tức đến nghiến răng, bằng chứng xác thực vẫn không cách nào đẩy ngã. Không phải huynh rất thích làm thương gia sao, cơ hội đến trước mặt sao không tận dụng xem khả năng tới đâu.
Thực chất Phụ thân chỉ muốn huynh muội ta gần hơn nên mới bảo huynh đến tìm muội. Huynh cứ từ từ suy nghĩ, sau khi nhận sổ sách muội nghĩ huynh sẽ càng hiểu rõ hơn, tại sao không phải huynh không được.
Việc kết giao với người kia đơn thuần vì hợp nhãn nên kết huynh đệ, nhưng hiện tại vị Tam muội trong lời nói thì có vẻ khinh miêu đạm tả* thực chất hàm ý sâu xa thận trọng trong từng bước cờ. Ánh mất lóe lên sự tinh tường, với muôn vàn tâm sự của người từng trải qua biến cố, nghĩ ra sao cũng thực không hợp với độ tuổi. Nghi hoặc qua đi rồi lại có chút đau lòng, rốt cuộc đã có chuyện gì khiến muội muội thay đổi?
(*) nhẹ nhàng bâng quơ