Chương 31: Ngươi là ai?
Sau khi xử phạt những người liên quan đến Thân ma ma, cũng quyết định đầu tháng sau sẽ cho người thay thế Hà Tịnh Nhu phụ trách tướng phủ.
Hiện tại trong tâm trí Quân Mộ Trì có một ứng cử viên sáng giá đó là Tam nha đầu, có lẽ nó giấu tài năng, vẫn chưa bộc lộ hết, làm người khiêm nhường, bình tĩnh từ tốn tầm nhìn xa trông rộng nhưng tiếc là tuổi còn nhỏ sợ gia nhân và người kì cụ không nhất trí đồng lòng sẽ khiến gia phủ rối ren.
Quân Mộ Trì ão não nghĩ không phải ông tả khinh hữu trọng* gì, ông cũng từng nghĩ đến nhị nha đầu-Quân Như Tuyết thế nhưng..
(*) Ý là nặng bên này nhẹ bên kia.
Nén một tiếng thở dài, một tay đỡ trán, ngẫm nghĩ bản thân quả thật thiếu xót, ông quanh năm chinh chiến nơi xa trường không bận tâm quản mấy chuyện trong phủ, thật không biết nên làm sao, đang trong lúc ngẩn người thì có người thông cáo, Quân Khuynh Nhã diện kiến, đang ở ngoài cửa thư phòng tìm ông.
- Phụ thân mời người dùng trà!
- Tiểu Nhã con muốn nói gì với ta sao?
- Con thấy người đang phiền não vụ việc phủ nên cho ai chưởng quản thay nhị nương trong thời gian tới. Phụ thân nếu không chê có thể nghe chút ý kiến của con?
Một chút hồ nghi xẹt qua đáy mắt, nhưng nhìn vào đôi mắt trong trẻo, sáng ngời, kiên định không chút hoang mang rối loạn kia, nội tâm ông không khỏi dậy sóng "thật giống.."
- Phụ thân nghĩ đại ca như thế nào?
- Hửm? Ý con? Hồ nháo.. nam nhân Quân gia không ra trận giết giặc vào triều làm quan cống hiến triều đình mà làm những việc trong nội trạch thì ra thể thống gì nữa. Con tốt nhất nên cho phụ thân câu trả lời thỏa đáng.
Quân Mộ Trì không khỏi tức giận khi nữ nhi thứ ba lại ra ý kiến điên rồ đó cho ông. Mặc dù Đại nhi tử đúng là không thích hợp với quan trường nhưng nghe nữ nhi đề cập như vậy chẳng khác nào xem thường đại ca của nó không làm được việc lớn, khiến ông không chấp nhận được.
Trước khí thế cường đại, ánh mắt có phần lãnh liệt, tóe ra lửa của phụ thân nhưng nàng vẫn có thể duy trì vẻ mặt thản nhiên, không chút chao đảo trước ý kiến của bản thân, nhẹ giọng giải thích
- Con không hồ nháo. Chắc hẳn phụ thân cũng biết với tính khí đại ca không thích hợp làm tướng soái, phụ thân vẫn còn rất trẻ, không cần tìm người thừa kế sớm như vậy.
Quân gia ta đúng là nhiều thế hệ làm tướng, nhìn thì có vẻ được coi trọng nhưng thời bình nhà ta chẳng khác nào cây to đón gió, không cẩn thận sẽ ngã đổ nguy hại bất cứ lúc nào. Nhưng ngược lại nếu người thừa kế lại đi con đường khác không nắm quân quyền sẽ bớt sự nghi kị từ bậc Đế Vương.
Với lại người đừng khinh thường việc trong phủ. Người khác có thể xem thường thương nhân, nhưng họ luôn sống sót dai dẳn dù trong chiến tranh hay hòa bình, đây là nhân mạch đường sống trợ ta những lúc nguy cấp, vì thế chỉ có thể giao cho người đáng tin cậy. Hoàng đế chỉ có e ngại, nghi kị kết bè kết phái, tay nắm trọng binh, chứ chưa từng lo ngại quan văn hay thương nhân bao giờ.
Cạch.. xoẹt..
Một lượt hành động, trên cổ nàng nghiễm nhiên một thứ lạnh băng đang kề cận, chỉ cần động đậy, cần cổ trắng nõn sẽ lập tức nhiễm màu đỏ tươi của máu.
- Phụ thân?
- Nói, ngươi là ai? Mặc dù ta không thường trong phủ, chỉ gặp Tam nha đầu vài lần, nhưng trước kia nó không như vậy.. Những lời khi nãy của ngươi có biết là đại nghịch bất đạo, nếu người ngoài không ý tốt nghe thấy sẽ như thế nào sao?
Ánh mắt nàng từ lúc Quân Mộ Trì rút kiếm đến khi kiếm gác lên cổ vẫn vậy không mảy may hoảng sợ, chỉ có có càng thêm kiên định.
- Mềm yếu, tĩnh lặng, không dám phát ngôn, có phải ý phụ thân là vậy? Nếu con dám nói tức là phòng bị không một ai nghe thấy ngoài phụ thân.
Thanh kiếm cũng đã rời đi từ lúc nào, ông bình tĩnh lẳng lặng nhìn nhi nữ.
Quân Khuynh Nhã cũng không ngần ngại tiếp tục lên tiếng.
- Phụ thân có tin vào giấc mơ không?
- Giấc mơ?
Nghe những lời Tam nha đầu nói mà ông cảm thấy hồ đồ.
- Nói ra thật buồn cười ai lại đi tin vào giấc mơ. Thế nhưng nó quá chân thật, con thà tin đó là chuyện sẽ xảy ra.. nên là.. con không thể cứ nhát gan, bị động, sợ phiền phức mãi, mọi tình huống xấu nhất có thể nguy hại đến cái phủ này thì con nhất thiết phòng tránh cũng như thay đổi triệt để, để trừ hậu họa về sau. Phụ thân có thể không tin cho là con đang bịa chuyện, nhưng mong phụ thân tin, con không bao giờ làm hại phủ ta.
* * *
Quân Mộ Trì trầm lặng nhìn về trước, như đang rơi vào khoảng không vô định.
Ông biết Quân Khuynh Nhã nữ nhi trước mặt là thật không phải người dịch dung, thế nhưng cái giấc mơ đáng chết nào khiến con ông thay đổi vượt ngoài mong đợi như vậy. Ông biết "giấc mơ" mà nữ nhi nói là cái cớ vô cùng miễn cưỡng, nó không muốn nói thật, đang giấu diếm điều gì đó tuy nhiên những lời nó nói không phải không có lý
- Nếu đã không còn vấn đề khác, nữ nhi cáo lui.
Nhìn nữ nhi quay về một dạng điềm đạm, ôn nhu, dễ bảo ông không khỏi nhíu mày
- Ta vẫn chưa đồng ý, con không sợ ta sẽ chọn người khác sau. Đại ca của con chưa chắc sẽ thuận theo? Ứng cử viên là con cũng không tệ..
- Con nghĩ phụ thân sẽ biết thế nào là tốt nhất cho gia phủ.
- Ha.. Con bé này.. bớt lo nhiều chuyện đi, suy nghĩ của bản thân không nên tùy tiện như vậy thể hiện ra cho người khác.
- Nữ nhi cẩn tuân lời dạy của phụ thân.
- Đi.. đi.. đi. Đừng ở đây rối loạn chướng mắt thêm nữa! À, nhớ thoa thuốc đó!
Dù giọng nói lớn dọa người, mang chút cảnh cáo trách cứ nhưng lại không mang chút lực đả thương, nàng ánh mắt hơi ánh nét cười, biết lời của mình hôm nay có chút đại nghịch bất đạo, nhưng có thể thấy Quân Mộ Trì đã tán thành.
Nàng mỉm cười nhu thuận ra khỏi thư phòng, bước đầu cải thiện Quân phủ gần như đã xong, chỉ còn phải để ca ca cam tâm tình nguyện nắm quyền quản lý Quân phủ.
Không phải nàng không thể quản lý Quân phủ, chỉ là nếu vậy sẽ vượt quỹ đạo.. nàng còn chuyện khác phải làm. Bại lộ khả năng quá nhiều không tốt..
Còn về nhị tỷ nàng biết phụ thân không thể giao quyền vì như vậy chẳng khác nào không phạt Hà Tịnh Nhu.
Hiện tại trong tâm trí Quân Mộ Trì có một ứng cử viên sáng giá đó là Tam nha đầu, có lẽ nó giấu tài năng, vẫn chưa bộc lộ hết, làm người khiêm nhường, bình tĩnh từ tốn tầm nhìn xa trông rộng nhưng tiếc là tuổi còn nhỏ sợ gia nhân và người kì cụ không nhất trí đồng lòng sẽ khiến gia phủ rối ren.
Quân Mộ Trì ão não nghĩ không phải ông tả khinh hữu trọng* gì, ông cũng từng nghĩ đến nhị nha đầu-Quân Như Tuyết thế nhưng..
(*) Ý là nặng bên này nhẹ bên kia.
Nén một tiếng thở dài, một tay đỡ trán, ngẫm nghĩ bản thân quả thật thiếu xót, ông quanh năm chinh chiến nơi xa trường không bận tâm quản mấy chuyện trong phủ, thật không biết nên làm sao, đang trong lúc ngẩn người thì có người thông cáo, Quân Khuynh Nhã diện kiến, đang ở ngoài cửa thư phòng tìm ông.
- Phụ thân mời người dùng trà!
- Tiểu Nhã con muốn nói gì với ta sao?
- Con thấy người đang phiền não vụ việc phủ nên cho ai chưởng quản thay nhị nương trong thời gian tới. Phụ thân nếu không chê có thể nghe chút ý kiến của con?
Một chút hồ nghi xẹt qua đáy mắt, nhưng nhìn vào đôi mắt trong trẻo, sáng ngời, kiên định không chút hoang mang rối loạn kia, nội tâm ông không khỏi dậy sóng "thật giống.."
- Phụ thân nghĩ đại ca như thế nào?
- Hửm? Ý con? Hồ nháo.. nam nhân Quân gia không ra trận giết giặc vào triều làm quan cống hiến triều đình mà làm những việc trong nội trạch thì ra thể thống gì nữa. Con tốt nhất nên cho phụ thân câu trả lời thỏa đáng.
Quân Mộ Trì không khỏi tức giận khi nữ nhi thứ ba lại ra ý kiến điên rồ đó cho ông. Mặc dù Đại nhi tử đúng là không thích hợp với quan trường nhưng nghe nữ nhi đề cập như vậy chẳng khác nào xem thường đại ca của nó không làm được việc lớn, khiến ông không chấp nhận được.
Trước khí thế cường đại, ánh mắt có phần lãnh liệt, tóe ra lửa của phụ thân nhưng nàng vẫn có thể duy trì vẻ mặt thản nhiên, không chút chao đảo trước ý kiến của bản thân, nhẹ giọng giải thích
- Con không hồ nháo. Chắc hẳn phụ thân cũng biết với tính khí đại ca không thích hợp làm tướng soái, phụ thân vẫn còn rất trẻ, không cần tìm người thừa kế sớm như vậy.
Quân gia ta đúng là nhiều thế hệ làm tướng, nhìn thì có vẻ được coi trọng nhưng thời bình nhà ta chẳng khác nào cây to đón gió, không cẩn thận sẽ ngã đổ nguy hại bất cứ lúc nào. Nhưng ngược lại nếu người thừa kế lại đi con đường khác không nắm quân quyền sẽ bớt sự nghi kị từ bậc Đế Vương.
Với lại người đừng khinh thường việc trong phủ. Người khác có thể xem thường thương nhân, nhưng họ luôn sống sót dai dẳn dù trong chiến tranh hay hòa bình, đây là nhân mạch đường sống trợ ta những lúc nguy cấp, vì thế chỉ có thể giao cho người đáng tin cậy. Hoàng đế chỉ có e ngại, nghi kị kết bè kết phái, tay nắm trọng binh, chứ chưa từng lo ngại quan văn hay thương nhân bao giờ.
Cạch.. xoẹt..
Một lượt hành động, trên cổ nàng nghiễm nhiên một thứ lạnh băng đang kề cận, chỉ cần động đậy, cần cổ trắng nõn sẽ lập tức nhiễm màu đỏ tươi của máu.
- Phụ thân?
- Nói, ngươi là ai? Mặc dù ta không thường trong phủ, chỉ gặp Tam nha đầu vài lần, nhưng trước kia nó không như vậy.. Những lời khi nãy của ngươi có biết là đại nghịch bất đạo, nếu người ngoài không ý tốt nghe thấy sẽ như thế nào sao?
Ánh mắt nàng từ lúc Quân Mộ Trì rút kiếm đến khi kiếm gác lên cổ vẫn vậy không mảy may hoảng sợ, chỉ có có càng thêm kiên định.
- Mềm yếu, tĩnh lặng, không dám phát ngôn, có phải ý phụ thân là vậy? Nếu con dám nói tức là phòng bị không một ai nghe thấy ngoài phụ thân.
Thanh kiếm cũng đã rời đi từ lúc nào, ông bình tĩnh lẳng lặng nhìn nhi nữ.
Quân Khuynh Nhã cũng không ngần ngại tiếp tục lên tiếng.
- Phụ thân có tin vào giấc mơ không?
- Giấc mơ?
Nghe những lời Tam nha đầu nói mà ông cảm thấy hồ đồ.
- Nói ra thật buồn cười ai lại đi tin vào giấc mơ. Thế nhưng nó quá chân thật, con thà tin đó là chuyện sẽ xảy ra.. nên là.. con không thể cứ nhát gan, bị động, sợ phiền phức mãi, mọi tình huống xấu nhất có thể nguy hại đến cái phủ này thì con nhất thiết phòng tránh cũng như thay đổi triệt để, để trừ hậu họa về sau. Phụ thân có thể không tin cho là con đang bịa chuyện, nhưng mong phụ thân tin, con không bao giờ làm hại phủ ta.
* * *
Quân Mộ Trì trầm lặng nhìn về trước, như đang rơi vào khoảng không vô định.
Ông biết Quân Khuynh Nhã nữ nhi trước mặt là thật không phải người dịch dung, thế nhưng cái giấc mơ đáng chết nào khiến con ông thay đổi vượt ngoài mong đợi như vậy. Ông biết "giấc mơ" mà nữ nhi nói là cái cớ vô cùng miễn cưỡng, nó không muốn nói thật, đang giấu diếm điều gì đó tuy nhiên những lời nó nói không phải không có lý
- Nếu đã không còn vấn đề khác, nữ nhi cáo lui.
Nhìn nữ nhi quay về một dạng điềm đạm, ôn nhu, dễ bảo ông không khỏi nhíu mày
- Ta vẫn chưa đồng ý, con không sợ ta sẽ chọn người khác sau. Đại ca của con chưa chắc sẽ thuận theo? Ứng cử viên là con cũng không tệ..
- Con nghĩ phụ thân sẽ biết thế nào là tốt nhất cho gia phủ.
- Ha.. Con bé này.. bớt lo nhiều chuyện đi, suy nghĩ của bản thân không nên tùy tiện như vậy thể hiện ra cho người khác.
- Nữ nhi cẩn tuân lời dạy của phụ thân.
- Đi.. đi.. đi. Đừng ở đây rối loạn chướng mắt thêm nữa! À, nhớ thoa thuốc đó!
Dù giọng nói lớn dọa người, mang chút cảnh cáo trách cứ nhưng lại không mang chút lực đả thương, nàng ánh mắt hơi ánh nét cười, biết lời của mình hôm nay có chút đại nghịch bất đạo, nhưng có thể thấy Quân Mộ Trì đã tán thành.
Nàng mỉm cười nhu thuận ra khỏi thư phòng, bước đầu cải thiện Quân phủ gần như đã xong, chỉ còn phải để ca ca cam tâm tình nguyện nắm quyền quản lý Quân phủ.
Không phải nàng không thể quản lý Quân phủ, chỉ là nếu vậy sẽ vượt quỹ đạo.. nàng còn chuyện khác phải làm. Bại lộ khả năng quá nhiều không tốt..
Còn về nhị tỷ nàng biết phụ thân không thể giao quyền vì như vậy chẳng khác nào không phạt Hà Tịnh Nhu.