Chương : 218
Chương 218: Ôn nhu kéo dài
“Hoa Hiền Phương, mở mắt ra!””
Cô không để ý tới, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.
“”Nếu cô không nhìn cho kỹ thì hôm nay đừng hòng rời khỏi đây.””
“”Lục Kiến Nghi, anh là ma quỷ!”” Cô nghẹn ngào khóc nức nở, vẻ mặt đầy sự oán giận.
“”Tôi là chồng của cô, tôi có quyền làm bất cứ điều gì với cô!””
“”Không phải, tôi với anh đã không còn liên quan gì với nhau nữa, Hứa Nhã Thanh mới là chồng của tôi.”” Cô gần như là hét lên.
Gân xanh trên trán anh lăn lộn, nghiến răng: “”Tiếp theo, tôi sẽ để cho Hứa Nhã Thanh nhìn thấy.””
“”Không!”” Cô liều mạng lắc đầu, cô thà chết đi còn hơn: “Anh làm như vậy chính là giết tôi.””
“”Cô vốn cũng đã chết rồi.”” Đôi môi mỏng của anh lộ ra một tia cười lạnh khát máu.
“”Cầu xin anh đừng để anh ấy nhìn thấy, anh muốn gì tôi cũng làm cho anh.”” Cô khuất phục, ở trước mặt anh, cho tới bây giờ lúc nào cô cũng thấy bất lực.
Lửa giận của Lục Kiến Nghi cũng không giảm bớt ngược lại trong lòng càng tức giận hơn, càng nóng nảy hơn: “Tên đó quan trọng như vậy sao?””
“”Anh ấy là bố của Tiểu Quân, tôi chỉ muốn cho Tiểu Quân có gia đình một gia đình đầy đủ. Tiểu Quân thích anh như vậy, anh không thể nể tình nó mà bỏ qua cho tôi sao?””
“”Bỏ qua cho cô, vậy còn tôi thì sao, ở trong lòng cô, tôi không có chút vị trí nào sao?”” Cơn đau dữ dội bao trùm lấy anh.
Thật ra điều anh muốn rất đơn giản, chỉ là để cô trở về thôi.
Nhưng anh lại không biết nói gì, nên làm thế nào.
Loại tuyệt vọng này dần dần biến thành phẫn nộ làm cho anh muốn đi cướp đoạt, muốn đi hủy diệt.
Cô không nói gì, giữa họ chỉ là một mối nghiệt duyên mà thôi, không còn gì khác.
Anh cũng chưa thỏa mãn, đưa cô vào phòng tắm.
Mở vòi nước ra, dòng nước ấm áp giống như giọt nước mưa bình thường, rơi xuống, xối ướt hai người.
“”Trở về đi, Hoa Hiền Phương, chúng ta bắt đầu lại lần nữa.”” Âm thanh khàn khàn của anh truyền đến, như là bị nước mưa đánh vỡ.
Dán lên thân thể anh, cô nghe thấy, nhất thời trong lòng hoảng loạn như có bão.
“”Anh… Đang nói gì?””
“”Trở về.”” Anh lập lại một lần.
Cô yếu ớt dựa đầu vào vai anh, cơ thể mềm mại như một nhúm bông: “Anh muốn tôi trở lại địa ngục của anh một lần nữa sao?””
“”Tôi… Sẽ để cô làm một người vợ thật sự.”” Âm thanh của anh khàn khàn nhưng rất rõ ràng.
Cô lắc đầu, gạt bỏ những giọt nước trên đầu.
Cô không thể tin được chính mình nghe được đích, khẳng định là cái lổ tai vào thủy, sinh ra ảo giác.
“”Tôi là ai, Hiền Phương, tôi là ai?””
Cô cắn môi dưới, phát ra âm thanh: “Ma vương… Lục Kiến Nghi…””
“”Đúng, là tôi, chồng của cô, tôi mới là chồng của cô.”” Anh hôn lên môi cô, hôn thật sâu, thật triền miên.
Giờ khắc này, anh không để ý gì cả, mặc dù cô phản bội anh, mặc dù cô gả cho người khác, mặc dù cô sinh con anh cũng không để ý, chỉ cần cô trở về, một lần nữa trở về bên cạnh anh là tốt rồi.
Hoàng hôn tràn vào từ bên ngoài cửa sổ.
Bọn họ vẫn triền miên như cũ, đắm chìm trong thế giới của hai người.
“”Hiền Phương, Hiền Phương của tôi…”” Những nụ hôn của anh bao phủ dày đặc từng tấc trên da cô, in dấu những cảm xúc mà anh đã kìm nén trong bốn năm.
Tâm trí của cô rơi vào hỗn độn, được bao quanh bởi những đám mây mềm mại, hai tay vút ve tùy tiện trên cơ thể săn chắc của anh như muốn ôm chặt sự dịu dàng của anh trong lòng bàn tay, nắm thật chặt.
Sau hồi lâu, bọn họ ôm lấy nhau, nặng nề đi ngủ.
Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại réo rắt vang lên phá tan mọi yên lặng, mọi triền miên.
“”Chết tiệt!”” Lục Kiến Nghi mắng một tiếng, muốn đập điện thoại, nhưng nhìn thấy thông tin người gọi đến thì dừng lại.”