Chương : 219
Chương 219: Tôi nhìn lén
Hoa Hiền Phương cảm giác như vừa tỉnh dậy sau giấc chiêm bao, từ trên ghế salon nhảy xuống, loạng choạng tìm quần áo của mình trên mặt đất.
Trời ạ, cô đang làm cái gì thế này?
Nội tâm của cô trào lên cảm giác tội lỗi mãnh liệt.
“”Tôi… Tôi phải đi.””
“”Em không đi được, em trai em đến rồi, đã đến cửa phòng làm việc của tôi.”” Lục Kiến Nghi thấp giọng nói.
“”Phi?”” Giọng Hoa Hiền Phương hơi run.
“”Rất lâu rồi em chưa gặp cậu ta, không muốn gặp sao?”” Anh nhíu mày.
Cô liếc mắt nhìn vào gian phòng bên trong: “Tôi… Tôi nhìn lén một chút, là được rồi.”” Nói xong, cô hoảng loạn nhặt mấy mảnh quần áo trên mặt đất rồi hoang mang trốn vào phòng.
Lục Kiến Nghi cũng nhanh chóng sửa sang lại quần áo, ngồi vào ghế chủ.
Hoa Phi mới từ Giang Thành trở về: “Anh rể, tuần sau em muốn tới bệnh viện nhân dân hạng nhất ở thành phố Long Minh thực tập.””
“”Chị em nếu biết em tài giỏi như vậy sẽ rất vui vẻ.”” Lục Kiến Nghi đứng lên, lấy một bình nước trái cây trong tủ lạnh đưa cho cậu ta.
“”Anh rể, hôm qua em đến thăm chị, nhìn hoa hồng thăm viếng trên bia mộ, giống như mấy ngày rồi không có người thay. Không phải anh đã dặn người ta, mỗi buổi sáng đều mang hoa hồng tươi mới đến cho chị sao? Người đó lười biếng không đi à?””
Hoa Phi nhíu mày, hơi buồn bực.
“”Là anh bảo dừng lại, không cần đưa nữa, cô ấy không cần.”” Ngữ khí Lục Kiến Nghi hờ hững nói.
“”Tại sao?”” Hoa Phi nghi hoặc không thôi.
Lục Kiến Nghi liếc nhìn vào phòng nghỉ một chút.
Hoa Hiền Phương đang trốn ở bên trong, nhìn ra ngoài qua một khe hở nhỏ.
Nghe thấy lời nói Hoa Phi, trong lòng nàng nổi lên trăm thứ cảm xúc.
Vậy mà Lục Kiến Nghi mỗi ngày đều bảo người ta mang hoa hồng cho cô?
Trời ạ, đây là việc Đại Ma Vương sẽ làm sao?
Khi cô “còn sống”, một cánh hoa cũng chưa thấy, không nghĩ tới khi “”Chết”” đi, lại nhận được hoa của anh mỗi ngày.
Có phải là có chút buồn cười không?
Lục Kiến Nghi thu hồi ánh mắt, thấp giọng ho khan một tiếng, chậm rãi nói: “”Mấy ngày trước anh mơ thấy chị em, cô ấy nói cô ấy đã tái hôn, còn sinh em bé, không cần hoa anh tặng nữa.””
Hoa Phi suýt sặc nước: “Anh rể, anh còn tin vào giấc mơ, là một bác sĩ, em nói cho anh, giấc mơ chỉ là tiềm thức của đại não muốn giải phóng hành vi, không phải là sự thật.””
“”Chẳng may đây là sự thật thì sao?”” Lục Kiến Nghi nhún vai một cái.
Hoa Phi bĩu môi, tiếng nói cực kỳ nhỏ: “Trừ phi chị ấy gặp anh Thạch.””
“”Cô ấy không gả cho anh Thạch của em, gả cho tên đàn ông khác. Đầu óc chị em quá đần, dễ dàng bị lừa gạt, người khác nói mấy câu lời ngon tiếng ngọt, cô ấy lại dám gửi gắm cả đời.”” Tiếng nói của Lục Kiến Nghi xen lẫn mấy phần tức giận.
Hoa Phi thở dài, mang theo một chút lo lắng nhìn anh, anh rể nhất định là thương tâm quá độ, lại bắt đầu ăn nói linh tinh.
Bốn năm qua, anh ấy vẫn chưa thoát khỏi sự bi thương khi chị gái mất đi.
“”Anh rể…”” Cậu ta đang định nói chuyện, khóe mắt chợt nhìn xuống phía dưới sô pha, có cái gì đó màu tím nhạt.
Cậu cúi người xuống một chút nhặt lên.
Đó là một cái áo ngực của phụ nữ.
Cậu ta kinh ngạc đến ngây người.
Lục Kiến Nghi cũng kinh ngạc đến ngây người.
Cô gái trong phòng càng xúc động muốn đập đầu chết luôn.
Cô chỉ kịp mặc váy, bên trong vẫn còn để trần.
Cô đang lo lắng không biết áo ngực rơi ở đâu, không nghĩ tới rơi phía dưới sô pha.
Lục Kiến Nghi thật là biết ném!
Trong phòng làm việc có một sự yên lặng đến chết chóc, còn có sự lúng túng không ngừng.
Hoa Phi dùng ánh mắt khó tin nhìn người đàn ông trên ghế: “Anh rể, anh có người phụ nữ khác?””
Lục Kiến Nghi đỡ trán, tâm trạng ngổn ngang: “Chị em cũng tái hôn, anh tìm cô gái khác cũng bình thường.””
Hoa Phi sâu kín nhìn anh một chút: “Anh rể, anh sẽ không bởi vì một giấc mơ, giận dỗi với chị em, tùy tiện tìm cô gái, bảo người đưa hoa không cần mang tới nữa chứ?””
Lục Kiến Nghi nhún vai một cái, không nói gì, như là ngầm thừa nhận.
Sự sầu lo của Hoa Phi càng sâu sắc thêm.
Anh rể đây là thương tâm quá mức, sinh ra bệnh tâm thần.
“”Anh rể, tìm cô gái khác cũng được, chị của em cũng mất rồi, anh quên chị ấy đi, cuộc đời của anh còn rất dài, vẫn nên tìm một cô gái khác.””
“”Em ăn cơm chưa?”” Lục Kiến Nghi nhanh chóng thay đổi đề tài, không thể để cậu ta tiếp tục nói.
“”Em ăn rồi.”” Hoa Phi chỉ hộp cơm trên bàn: “Đây là bánh tráng mẹ làm, bảo em mang cho anh.””
“”Thay anh cảm ơn mẹ vợ.”” Khóe miệng Lục Kiến Nghi nhếch lên.
“”Em còn phải về trường học, em đi nhé.”” Hoa Phi vỗ vai anh, đứng dậy rời đi.
Hoa Hiền Phương từ trong phòng đi ra, cầm lấy áo ngực trên ghế salon, quẫn bách mặc vào.
“”Lục Kiến Nghi, khi tôi còn sống, chưa từng nhận hoa của anh, không nghĩ tới chết rồi, còn có thể nhận hoa của anh mỗi ngày.””
Trong lời nói của cô có tự diễu.
Lục Kiến Nghi duỗi cánh tay ra, kéo cô vào trong lồng ngực: “Em muốn không?””
Hô hấp của anh xem lẫn hơi thở hùng hậu, trong tiếng nói tràn ngập ý tứ đầu độc, giống như mê hoặc cô, một lần nữa đi vào Địa Ngục, không thể quay đầu.
Cô nuốt nước miếng, cuống quít quay đầu đi, đẩy anh ra: “Thời gian không còn sớm, tôi phải về rồi.””
“”Hoa Hiền Phương, tôi chờ em trở lại, đừng thách thức sự kiên trì của tôi.”” Tiếng nói của anh trầm thấp mà rõ ràng truyền đến, như là cho cô một kỳ hạn.
Cô không trả lời, e sợ làm cho anh tức giận thì cô không đi được.
Cầm lấy túi xách trên ghế salon, bối rối chạy nhanh ra ngoài.
Trở lại khách sạn, trong lòng cô giống như gió mưa vần vũ, như có hàng vạn con ngựa chạy qua, làm sao cũng không bình tĩnh lại được.
Trở lại, cô làm sao mà trở lại được?
Cô không thể quay về!
Cô không thể vứt bỏ nhà mình, vứt bỏ con của mình.
Cái ngày cô rời đi đó, coi như bọn họ đã kết thúc.
Hơn nữa, anh cũng không thích cô, chỉ là ý nghĩ tham muốn giữ lấy đang làm bừa thôi.
Khi cô trở lại, anh chắc chắn sẽ không ôn nhu như thế, một giây khôi phục tư thái của Đại Ma Vương, một lần nữa ép cô biến thành xương khô.
Khi cô còn đang suy nghĩ, di động vang lên, là túi sữa nhỏ gọi điện video trò chuyện.
“”Mẹ ơi, bây giờ con có thể khôi phục khối rubik trong hai phút rồi, con quay cho mẹ xem.”” Cậu bé cầm lấy Rubik, tay nhỏ linh hoạt, động tác cực nhanh, rất nhanh đã khôi phục bốn mặt của Rubik.
“”Bảo bối, quá tuyệt.”” Cô giơ ngón tay cái lên, khen thưởng cho con.
Khuôn mặt bé nhỏ nhắn đáng yêu, giống như thiên sứ tinh khiết, tuyệt vời.
Bé chính là một phần trong sinh mệnh cô, so với bản thân cô càng quan trọng hơn.
Cô không thể để bất cứ chuyện gì tổn thương đến bé.
Trong phòng làm việc của tập đoàn Đế Vương.
Finn đi vào.
“”Sếp, lịch trình của ngày mai đã sắp xếp xong, anh có muốn xem qua một chút không?””
“”Toàn bộ đẩy đi, tôi có sắp xếp khác.”” Lục Kiến Nghi nói như chuồn chuồn lướt nước.
“”Anh muốn hẹn hò với cô chủ sao?”” Vẻ mặt Finn như trêu chọc.
“”Cậu bớt nói nhảm lại.”” Lục Kiến Nghi tức giận lườm anh ta một cái.
Finn giật môi, trong lòng anh ta vẫn chôn dấu một bí mật rất lớn, không biết sau khi nói cho anh, có thể bị đá ra đường hay không, hoặc là bị truy sát cả đời. “