Chương : 226
Chương 226: Tình yêu là ánh sáng
“,”Cô hít sâu một hơi: “Tôi…ý của tôi không phải như vậy, chính là muốn biết anh có từng thích người phụ nữ nào không mà thôi?”
Đôi đồng tử đen láy sâu hun hút của Lục Kiến Nghi sượt qua tia sắc lạnh yếu ớt, dường như có hơi bất mãn với câu hỏi vô duyên vô cớ của cô.
“Lòng hiếu kỳ của em cũng cao thật đấy.”
“Tôi chỉ muốn hiểu thêm về anh một chút, như thế cũng không tính là sai chứ.”
Cô bĩu bĩu môi: “Chúng ta đã chơi trò vợ chồng được ba tháng rồi, nhưng tôi vẫn chưa biết gì về anh. Nếu hai người muốn sống hòa thuận với nhau thì phải tìm hiểu lẫn nhau, không phải sao.”
“Nghe ít ra cũng giống tiếng người.” Đôi môi mỏng của anh cong lên một độ cong như có như không.
“Tôi chỉ biết nói tiếng người, cũng đâu có biết nói tiếng thú.” Cô không có ý tốt lườm anh một cái.
Có một tia tà mị sượt qua mặt anh: “Xét thấy biểu hiện ngoan ngoãn của em trong ngày hôm nay, tôi cho em một quyền lợi đặc biệt.”
“Quyền lợi gì?” hai mắt cô sáng trưng trong chốc lát.
“Em có thể tự do lựa chọn sử dụng hình thức bắt đầu chế độ bạo ngược, hoặc là hình thức chế độ dịu dàng.” Anh chậm rãi thốt ra mấy chữ, khiến cô kinh hồn bạt vía, trước mắt xuất hiện một đàn quạ đen đang bay lơ lửng trước mặt.
Nghe ý này, nếu như cô dám kháng cự, chính là tự động lựa chọn phương thức bị bạo ngược, nhưng nếu ngoan ngoãn nghe lời, thì sẽ được chìm đắm vào trong sự dịu dàng.
“Rút khỏi trò chơi, được không?” Cô yếu ớt lên tiếng, âm thanh cực kỳ nhỏ, cố gắng thốt ra hai câu.
“Xem ra em định chọn hình thức bạo ngược rồi?” đôi lông mày tuấn mỹ của anh hơi cau lại, một chấm đỏ tươi nhen nhóm ở chân lông mày.
Âm thanh trầm thấp của anh giống như một con gió nhẹ lướt qua mặt biển, dứt lời, anh cúi đầu xuống áp môi mình lên đôi môi cô…
Cách đó một đoạn xa, trên một chiếc du thuyền khác, Hoa Mộng Lan đang cầm trên tay chiếc kính viễn vọng, không ngừng nhìn trộm về phía bên này.
“Hai người bọn họ vào trong cabin được hai tiếng rồi, vẫn còn chưa chịu đi ra, cô nói hai người bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì vậy chứ. Con tiểu yêu tinh Y Nhược đó liệu có phải đang quyến rũ Lục Kiến Nghi không?”
Toàn bộ sự tập trung của cô ta đều đang dồn hết vào sự ghen ghét mù quáng trong lòng, không dễ dàng gì mới chờ đợi được cái chết của Hoa Hiền Phương, giờ lại lòi ra một bản sao, rốt cuộc đến khi nào cô ta mới có thể thuận lợi ngồi lên vị trí đó?
Lục Kiều Sam đón lấy kính viễn vọng nhìn về bên kia một cái: “Cô nam quả nữ ở chung một phòng, còn có thể làm chuyện gì? Đã bốn năm nay rồi, bên cạnh anh ta gần như không có lấy một người phụ nữ nào khác, bây giờ chẳng khác gì đặt đống củi khô gần đốm lửa, con hồ ly tinh họ Y đó chỉ cần khiêu khích một hai, anh ta chắc chắn không thể kháng cự lại được.”
Trên trán Hoa Mộng Lan nổi rõ những đường gân xanh đang không ngừng chuyển động: “Kiều Sam, chắc cô sẽ không hy vọng Lục Kiến Nghi đón một người phụ nữ có dáng vẻ giống Hoa Hiền Phương y như đúc vào nhà họ Lục chứ?”
“Con hồ ly tinh đó chỉ nhìn liếc qua cũng thấy đáng ghét, nhưng mà cô ta muốn bước chân vào nhà họ Lục là việc không đời nào xảy ra, cô ta cũng đâu có mang họ Hoa.” Lục Kiều Sam nhún nhún vai, đối với việc này cô ta không cảm thấy quá lo lắng.
Nhưng Hoa Mộng Lan lo lắng.
“Cô có từng nghĩ cô ta có thể mạo danh Hoa Hiền Phương, dựa vào thân phận của cô ta để biến thành cô chủ hợp pháp, cô ta có khuôn mặt giống hệt Hoa Hiền Phương. Nếu như cô ta nói cô ta chính là Hoa Hiền Phương, chắc hẳn sẽ chẳng có ai nghi ngờ đâu.” Cô ta nơm nớp lo sợ nói.
“Cô nghĩ nhiều quá rồi, cô ta đã nói thân phận thật của mình cho chúng ta biết rồi, thì còn giả vờ kiểu gì?” Lục Kiều Sam cầm điện thoại lên: “Cô ta tốt xấu gì cũng là một người có chút tiếng tăm, để tôi lên mạng tìm thử xem, xem xem có tìm được chút tin bên lề nào liên quan đến cô ta không.”
Cô ta không tìm thì không thấy có gì, tìm rồi mới biết kinh khủng thế này: “OMG, cô ta thế mà lại là vợ của Hứa Nhã Thanh, còn có một đứa con trai.”
“Cô nói cái gì?” Hoa Mộng Lan vội vàng di chuyển qua đó để xem, nhìn thấy tin tức trên điện thoại: “Cô ta kết hôn rồi, tại sao còn đi quyến rũ Lục Kiến Nghi? Nếu như để Hứa Nhã Thanh biết được, tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta đâu.”
“Chắc không phải Kiến Nghi không biết thân phận của cô ta chứ, tôi phải nhanh chóng nói cho anh ta mới được.” Lục Kiều Sam đang định đi gọi điện thoại cho Lục Kiến Nghi thì đột nhiên lại dừng lại, cô ta suy nghĩ một chút, chuyện lớn thế này, Lục Kiến Nghi không thể nào không biết.
Không phải anh ta đang cố ý đấy chứ, nhìn thấy Hứa Nhã Thanh lấy một cô vợ có tướng mạo giống hệt Hoa Hiền Phương, trong lòng không cân bằng, cho nên mê hoặc cô ta, đội mũ xanh cho Hứa Nhã Thanh?
Ôi mẹ ơi, quá kích thích rồi, chuyện này mà để Hứa Nhã Thanh biết được, chắc hẳn sẽ liều mạng với anh ta.
Hoa Mộng Lan cũng đã nghĩ đến chuyện này.
“Kiều Sam, cô nói xem có phải chúng ta nên thông báo một chút cho Hứa Nhã Thanh không, để anh ta dạy dỗ lại vợ mình cho tốt.”
“Cô bị ngốc à, kể cả muốn nói cũng không phải chúng ta nói với anh ta, nếu không để Lục Kiến Nghi biết được chúng ta luồn tin cho anh ta, còn không nổi trận lôi đình, đem cô với tôi ăn tươi nuốt sống luôn à.” Lục Kiều Sam bĩu môi.
Trong mắt Hoa Mộng Lan sượt qua một tia lạnh với cái nhìn cực kỳ ác độc: “Cô tính làm thế nào?”
“Sơn nhân tự có diệu kế.” Lục Kiều Sam nở một nụ cười đầy gian xảo.
Bốn năm nay, thứ duy nhất cô ta thay đổi đó chính là trở nên thông minh hơn rồi, hiểu được thế nào gọi là mượn dao giết người, không được phép xung động như trước đây nữa.
Ở trên một chiếc du thuyền khác, Hoa Hiền Phương lúc này đã mềm nhũn như mặt biển rồi.
Cô đã không còn biết làm cách nào để kết thúc mọi chuyện rồi, tâm có thừa nhưng sức lực có hạn.
Lục Kiến Nghi ôm lấy cô dậy đi vào phòng tắm, cùng nhau tắm rửa.
Vừa mới từ phòng tắm đi ra đã có tiếng điện thoại vang lên, là túi sữa nhỏ gọi đến.
“Mẹ, con với cô nhỏ đến thành phố Long Minh rồi, sao mẹ không ở trong khách sạn?”
Hoa Hiền Phương chấn động một cách kịch liệt, vô cùng kinh ngạc: “Con đến thành phố Long Minh rồi? Thế sao không gọi điện báo trước cho mẹ một câu?”
“Con muốn đem đến cho mẹ một niềm bất ngờ mà, nhưng mà mẹ lại không có ở đây.” Giọng nói của túi sữa nhỏ lộ rõ vẻ thất vọng.
Hoa Hiền Phương chột dạ, giống như vừa đi ăn trộm về vậy, tim cứ đập thình thịch thình thịch: “Mẹ đang bàn chuyện làm ăn với khách hàng, một lát nữa là mẹ về đến rồi, con với cô nhỏ tìm chỗ nào đấy ngồi ăn kem đợi nhé, có được không?”
“Được ạ.” Túi sữa nhỏ ngoan ngoãn đáp lời.
Điện thoại vừa tắt, cô vội vàng bảo Lục Kiến Nghi cho thuyền chạy nhanh vào bến cảng, cô phải nhanh chóng quay về, bây giờ ngay lập tức, nếu không chuyện ‘ngoại tình’ sẽ bị lộ mất.
Lục Kiến Nghi vô cùng bực bội, buổi tối anh còn sắp xếp rất nhiều tiết mục nữa.
Đây là buổi hẹn hò đầu tiên mà anh dày công chuẩn bị, cứ thế bị xôi hỏng bỏng không rồi, đúng là gặp ma!
Trong khoảng thời gian đợi thuyền cập bến, cô đang liều mạng bôi kem che khuyết điểm lên cổ mình.
Anh rất thích ‘trồng dâu tây’, cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng ‘xảy ra chuyện’.
“Ma vương Tu La, có thể thương lượng với anh một chuyện được không? Sau này đừng có để lại chứng cứ trên người tôi?”
Một cái nhìn rét lạnh hung tàn bắn ra từ mắt anh: “Hoa Hiền Phương, em tốt nhất làm rõ cho tôi, tôi là chồng hợp pháp của em, em với Hữa Nhã Thanh mới là phản bội!”
Anh dùng một lúc rất nhiều từ.
Tên khốn nạn Hứa Nhã Thanh dám cho anh đội mũ xanh, anh muốn lấy gậy ông đập lưng ông, tình yêu là một ánh sáng màu xanh, xanh đến mức khiến lòng bạn phát hoảng!
Sau khi về đến khách sạn, Hoa Hiền Phương cố gắng hít sâu mấy hơi liền, cưỡng ép bản thân phải giữ nguyên sự bình tĩnh.
Hứa Nhã Phượng là chuyên gia tâm lý học, có một đôi hỏa nhãn kim tinh có thể nhìn thấu lòng người.
Cô không được phép lộ ra một chút sơ hở nào, nếu không chắc chắn sẽ bị cô ấy phát hiện.”