Chương : 227
Chương 227: Bị thẩm vấn.
“Mẹ, mẹ về rồi ạ.” Túi sữa nhỏ phấn khích chạy về phía cô, nhảy bổ vào lòng Hoa Hiền Phương.
Cô đưa tay bế lấy thằng bé: “Bảo bối, có nhớ mẹ không?”
“Dạ.” Đôi má phúng phính mềm mại của Túi sữa nhỏ cọ cọ lên mặt cô, đây là lần đầu tiên thằng bé phải rời xa cô lâu như vậy.
Cô vô cùng yêu thương hôn chụt lên má của túi sữa nhỏ: “Ăn cơm chưa?”
“Cô nhỏ dẫn con đi nhà hàng ý ăn pizza rồi ạ.” Túi sữa nhỏ liếm liếm môi.
Hoa Hiền Phương dẫn bọn họ quay về phòng, ánh mắt của Hứa Nhã Phượng vẫn chưa rời khỏi người cô giây nào, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Con người chỉ cần làm chuyện trái với lương tâm, kiểu gì cũng sẽ có cảm giác chột dạ.
Cô âm thầm nuốt nước bọt, cố hết sức giữ nguyên sự bình tĩnh, đem tất cả mọi cảm xúc đều nhét hết xuống đáy lòng, không để lộ bất kì thứ biểu cảm nào trên khuôn mặt.
Sau khi đi vào phòng, cô liền ngồi xuống chơi cờ cùng túi sữa nhỏ, vừa để ổn định lại tâm trạng, điều chỉnh lại tư duy, để còn đối phó với mấy lời vặn hỏi của Hứa Nhã Phượng.
Túi sữa nhỏ tuy còn nhỏ tuổi nhưng tài nghệ chơi cờ lại vô cùng tinh xảo, đặc biệt là cờ tướng và cờ vây.
Cô mà không suy nghĩ kỹ càng, về cơ bản là đánh không lại thằng bé, mới đi hai ba nước cờ đã bị thằng bé cướp quân rồi.
Sau khi đánh xong một ván cờ, túi sữa nhỏ tự đi về phòng mình, nó muốn gọi cho Lục Kiến Nghi qua Facebook, để báo cho anh tin tốt là nó đã đến thành phố Long Minh rồi.
Hứa Nhã Phượng uống một ngụm cà phê, tầm mắt hướng về phía Hoa Hiền Phương: “Chị dâu, khách hàng hôm nay cậu gặp là ai thế?”
Hoa Hiền Phương cong môi cười, cân nhắc trong lòng một lúc rồi mới ngẩng đầu lên nhìn cô ấy: “Nhã Phượng, nói thật với cậu, người khách hàng này là Lục Kiến Nghi. Anh ta muốn tham gia đầu tư, cùng với tớ thành lập một chị nhánh tại Nguyệt Hạ, nếu như tớ không đồng ý, anh ta sẽ khiến tớ không thể lăn lộn trên đất nước này nữa. Tập đoàn Lục Thị có thừa khả năng làm lũng đoạn nghành nghề đá quý này, tớ không muốn cúi đầu trước quyền lực cũng chẳng được.”
Ở mỹ bốn năm, cô cũng học một ít về tâm lý học, chủ yếu là để tiện hơn cho việc quản lý công ty, nâng cao chỉ số thông minh.
Bây giờ cô đang dùng một chiến thuật tâm lý với Hứa Nhã Phượng.
Cô mà cứ giấu giấu diếm diếm, thì càng khiến Hữa Nhã Phượng cảm thấy nghi ngờ, hơn nữa giấy không gói được lửa, việc hợp tác với Leas sớm muộn gì cũng bị công bố ra ngoài.
Chi bằng dứt khoát nói thẳng ra, càng khiến bản thân trở nên thẳng thắn vô tư hơn.
Hứa Nhã Phượng cong môi: “Không phải anh ta định công báo tư thù đấy chứ, có phải anh ta đã biết thân phận thật của cậu rồi không?”
“Anh ta vẫn luôn ở trong trạng thái nghi ngờ, nhưng vẫn không hoàn toàn chắc chắn, cho nên không ngừng do thám tớ, giờ tớ chẳng khác nào đang đi bộ trên băng mỏng. Thật ra, tớ biết anh ta muốn lợi dụng lần hợp tác này để tiếp cận tớ, nhưng tớ chẳng có cách nào để từ chối, nếu không chắc chắn xong đời rồi.” Khóe miệng cô dần dần lộ ra một nụ cười vừa bất lực vừa bi thương. Lục Kiến Nghi đồng ý để cô tiếp tục làm Y Nhược, cho nên sẽ không vạch trần thân phận thật của cô, cũng sẽ không để cho anh em Hứa Thị biết chuyện này, anh sớm đã xác định thân phận của cô.
Anh dường như rất hưởng thụ cảm giác yêu đương vụng trộm này.
Tục ngữ nói rất hay, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng trộm không được.
Trong mắt Hứa Nhã Phượng tăng thêm vài phần phán xét: “Anh ta không cưỡng ép cậu làm mấy chuyện khác sao?”
“Trước khi anh ta xác nhận được thân phận thật của tớ thì sẽ không có chuyện gì. Nhưng nếu như có một ngày anh ta xác nhận được thân phận thật của tớ thì chưa chắc, có khi còn dùng xích sắt trói tớ lại rồi nhốt vào trong phòng tối, trên thế giới này chẳng có chuyện gì mà anh ta không làm được.” Đôi mày lá liễu của cô nhăn tít lại, hít sâu một hơi.
Đôi đồng tử sâu hun hút của Hứa Nhã Phượng phát ra tia sáng dưới ánh đèn: “Anh tớ có biết chuyện này không?”
“Không biết, cậu nói tớ nên thành thật nói ra, hay là nên giấu diếm bây giờ?” Cô cố ý ném vẫn đề khó nhằn này qua cho Hứa Nhã Phượng, để cô ấy giải quyết thay cho mình.
Bình thường một lời nói dối thường phải dùng cả nghìn lời nói dối khác để che đậy, giống như càng đi càng lún, vạn kiếp bất phục.
Cô biết làm thế nào chứ?
Kể cả cứ coi như cô bị cưỡng ép đi.
Hứa Nhã Thanh nếu như biết được, chắc chắn sẽ đề nghị ly hôn, cướp đoạt quyền nuôi giữ con cái của cô, không cho cô gặp gỡ con trai.
Cô là bên có lỗi, cho dù thưa kiện lại, tòa án cũng sẽ chẳng ủng hộ cô.
Túi sữa nhỏ là mạng sống của cô, mất đi thằng bé, cô sẽ chết mất.
Hữa Nhã Phượng trầm mặc một lúc lâu, giống như đang suy nghĩ, rất lâu sau đó, cô ấy thấp giọng nói: “Trước hết đừng vội nói cho anh tớ biết, gần đây chuyện mua bán và sát nhập gặp phải một chút khó khăn, không được để anh ấy phân tâm.”
Cô hơi kinh ngạc: “Mua bán và sát nhập bên Châu Âu không thuận lợi sao?”
“Hình như thế, nhưng anh ấy sẽ xử lý ổn thỏa thôi.” Hứa Nhã Phượng nhún vai, nói với chất giọng qua loa hời hợt.
Hoa Hiền Phương đứng dậy: “Tớ đi tắm rửa trước đây, buổi tối đi ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta cùng dẫn Tiểu Quân đi dạo phố.”
“Ngày mai tớ không đi được, tớ đến thành phố Long Minh là để tham gia một buổi hội thảo về tâm lý học.” Hứa Nhã Phượng tỏ ý xin lỗi lắc đầu. Thuận tiện thăm dò hành tung của cô ấy một chút, để anh trai đỡ phải mất công lo lắng.
“Thế tớ khác đưa thằng bé đi vậy, cậu cứ bận việc của cậu Hoa Hiền Phương cười nhẹ, sau đó đi vào phòng tắm.
ở trong phòng, túi sữa nhỏ đang nói chuyện với Lục Kiến Nghi: “Chú ma vương, con đến thành phố Long Minh rồi.”
“Ngày mai chú dẫn con đến công viên Disney chơi có được không?” Lục Kiến Nghi gửi một cái icon hình mặt cười.
“Được ạ, dì nhỏ có đến cùng không ạ?” Túi sữa nhỏ vui đến không chịu nổi.
“Dì nhỏ đi tham gia trại hè mất rồi, không đến được.”
“Tiếc quá đi mất, không dễ gì con mới đến được một lần, thế mà lại không gặp được dì nhỏ.”
“Sau này con sẽ còn rất nhiều cơ hội đến đây.” Lục Kiến Nghi an ủi thằng bé.
Nhìn thấy mẹ đang đi vào, túi sữa nhỏ liền bỏ ipad xuống.
Hoa Hiền Phương cầm quyển sách lên đọc truyện cho thằng bé nghe, mỗi tối cô đều sẽ kể một câu chuyện để dỗ thằng bé ngủ.
“Mẹ, ngày mai con đi công viên Disney chơi có được không ạ?” Túi sữa nhỏ chớp đôi mắt to nhìn cô, bày ra vẻ mặt khẩn cầu tha thiết.
“Được chứ, bảo bối.” Hoa Hiền Phương cưng chiều xoa xoa đầu thằng bé.
Bây giờ, đối với cô thằng bé là tất cả, vì nó, cô có thể làm bất cứ chuyện gì, kể cả làm một tội phạm.
Ngày thứ hai, cô và Tiểu Quân vừa mới đi ra khỏi cửa lớn của khách sạn, đã nhìn thấy xe của Lục Kiến Nghi đang đỗ ở đó rồi.
Nhìn qua cửa kính xe, nhìn thấy khuôn mặt bá đạo không gì sánh được của anh, lại còn mê hoặc người ta đến chết nhưng không đền mạng, cô bị dọa cho chết khiếp: “Lục Kiến Nghi, anh đến đây làm gì vậy?”
“Tôi đồng ý với Tiểu Quân đưa thằng bé đi công viên Disney chơi, đương nhiên là đến đây để đón thằng bé rồi.” Lục Kiến Nghi nhún nhún vai, khóe miệng nhếch lên một độ cong đùa cợt.
Anh phát hiện ra, túi sữa nhỏ chính là thần trợ công của anh.
Túi sữa nhỏ cử động đôi môi nhỏ, cười một cách ranh mãnh: “Mẹ, tối qua con không nói với mẹ, con còn hẹn cả chú ma Vương đi cùng chúng ta, mẹ nhìn thấy chú ấy, có phải rất kinh ngạc không?”
Hoa Hiền Phương như bị mắc nghẹn thứ gì đó ở cổ, khóc không được cười cũng chẳng xong.
Kinh ngạc?
Kinh sợ còn nghe được.
Lục Kiến Nghi kéo cửa xe: “Cô Hứa, nếu như cô không muốn đi thì tôi có thể tự mình đưa Tiểu Quân đi chơi.”
Hoa Hiền Phương không vui lườm anh một cái, ngoài mặt thì cho cô quyền lựa chọn, nhưng trên thực tế cô chẳng có bất kì sự lựa chọn nào cả, anh ta đưa con của cô đi, cô có thể không đi sao?
“Hôm nay làm phiền anh Lục rồi.” Câu nói này được cô nói với điệu bộ cắn chặt răng, dứt lời cô liền ôm lấy túi sữa nhỏ ngồi vào trong xe.
Tâm tư của trẻ con là thuần khiết nhất, vui vẻ cũng là điều đơn giản nhất.
Người lái xe là Finn, thằng bé ngồi giữa Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương, trong tay đang cầm chiếc ipad chụp một tấm ảnh chụp chung.
“Nói thật lòng, ba người trông rất giống một gia đình đấy.” Finn dùng kính chiếu hậu để nhìn bọn họ, cười nhẹ nhàng.
“Cũng được, thằng nhóc này giống mẹ nó hơn một chút.” Lục Kiến Nghi nhẹ nhàng xoa đầu túi sữa nhỏ, nếu như thằng bé mà giống Hứa Nhã Thanh y xì đúc, e rằng anh có cố cũng chẳng thích nổi.
“Boss, anh có phát hiện ra lông mày và đôi mắt của nhóc con rất giống với anh không?” Finn dùng ngữ điệu không để tâm nói ra câu này, dường như chỉ tiện mồm nói một câu.