Chương 11: Bệnh
“Anh hai”
Đoàn Vũ Thư cầm ly súp cua còn âm ấm, múc một muỗng vào miệng, vừa đung đưa chân vừa ngọng nghịu nói: “Nếu em hạng nhất anh có tặng em gì không?”
Tháng 12, là cái tháng khiến học sinh vừa nao nức vừa thấp thỏm lo âu trong lòng. Cái đầu tiên là vì sắp sửa đón ngày lễ lớn được mong chờ nhất trong năm, cái thứ hai là vì đây chính là thời khắc quyết định...
Xuân này con được về hay không.
Mặc dù đa số người đều bù đầu bù cổ cắm mặt vào bài vở, nhưng có một vài bộ phận nhân loại vẫn rất vô tư, điển hình là Đoàn Thính Lăng.
Trong khi nhỏ em dù ăn vẫn ráng nhớ lại các phép tính thì cậu lại thảnh thơi ngồi bên cạnh huýt sáo, thích thú nhìn mấy thằng nhóc mới sáng sớm đã sung như gà tre mà leo trèo trên cái cây đằng kia. Khi nghe cô bé hỏi thì vươn tay vuốt đầu cô.
“Như luật cũ thôi, năm nào mà anh chả thưởng cho em chứ.”
Đoàn Vũ Thư nhăn mặt: “Em biết, nhưng ý là anh đừng làm gì quá tốn tiền ấy.”
Tuy còn nhỏ nhưng suy nghĩ của bé đã già dặn hơn các bạn đồng trang lứa gấp nhiều lần. Cô biết anh mình bị ba mẹ bắt phải làm quần quật đủ thứ chuyện, cô cũng biết mớ tiền hai mình kiếm được chẳng rơi vào túi ổng là bao nhiêu. Dù vậy, cứ có sự kiện gì anh đều mang một món quà về tặng cô bé, chẳng thiếu lần nào cả.
Nhiều lần khuyên nhưng không thành, Đoàn Vũ Thư đành phải luôn nhắc nhở anh mình chọn thứ đơn giản thôi, thậm chí nếu tự làm quà thì bé đều thích cả.
“Biết rồi mà, bà cụ Thư.”
Đoàn Thính Lăng nheo mắt nhìn đồng hồ treo trong lớp học đằng kia rồi đứng dậy vươn vai, mỉm cười bóp gáy em gái mình: “Biết gì làm nấy, đừng căng thẳng quá đó.”
“Anh đi trước đây.”
Đoàn Vũ Thư ‘dạ' một tiếng rồi vẫy tay với cậu. Đoàn Thính Lăng xách theo con xe chạy bon bon ra khỏi trường, đi về một hướng vô cùng quen thuộc trong mấy ngày gần đây. Chân cậu chưa kịp mỏi thì đã thấy phía trước là bóng lưng chậm rì rì như cố tình của ai kia, cậu huýt sáo một hơi dài.
Trên đường hiện giờ tiếng xe tiếng người rình rang nhưng Vu Dục Tân lại như nghe có chọn lọc, lập tức bắt được tín hiệu nhanh còn hơn chim ưng nghe thấy tiếng chuông của chủ. Khi xe dừng lại thì hắn vô cùng tự nhiên mà ngồi phía sau, còn không quên nắm góc áo cậu như thường lệ.
Cậu đạp đi một khoảng rồi bỗng bật cười 'ha ha': “Tân ơi, ông béo lên rồi đấy.”
Người phía sau chẳng những không quạo mà còn thoải mái thừa nhận: “Ừm, nhờ cậu đó.”
Do đã tìm thấy một gia sư dễ tính và thân thiện gấp bội lần thằng bạn chí cốt, Đoàn Thính Lăng liền quyết đoán có mới nới cũ, lúc rảnh rỗi đều lôi Vu Dục Tân đi học tập cùng. Tất nhiên cậu biết rõ mình rất ngu rất chậm hiểu, thế nên vô cùng kinh hỉ khi tên này tới giờ vẫn chưa nổi khùng lên phang chết mình.
Điều này làm thằng khi hỏi bài đều bị mắng té tát như cậu vô cùng xúc động, quyết định từ nay sẽ tôn thờ hắn như một bậc hiền nhân.
“Anh Tân, nếu em mà trên trung bình hết thì sẽ tặng anh một món quà lớn luôn.”
Qua một thời gian đi chung với nhau, tất cả sự kháng cự ban đầu chẳng những đã tan biến sạch sành sanh mà thêm nữa là một thứ cảm xúc khác xuất hiện.
Sự khao khát độc chiếm.
Muốn biết tất cả mọi thứ về cậu bạn đầu tiên này, quá khứ hiện tại hay tương lai, từ thứ râu ria nhất đến thứ quan trọng nhất đều muốn biết tất.
Đây là bệnh tâm thần, hắn biết, nhưng sẽ không trị.
Vu Dục Tân căm ghét bất cứ ai muốn bới sâu và mổ xẻ cảm xúc của mình, từ nhỏ đã thế và sẽ không bao giờ thay đổi. Vặn vẹo thì cứ vặn vẹo, dù sao hắn cũng chẳng thể hiện ra ngoài.
Thế nhưng chỉ riêng một người là hắn không thể nhịn được mà bộc lộ cảm xúc.
Vu Dục Tân muốn biết thì sẽ làm, hắn không hỏi Đoàn Thính Lăng vì sợ sơ hở sẽ tạo ra vết nứt giữa hai người. Hắn chỉ thẳng thắn mượn chiếc điện thoại để chơi rồi bình tĩnh khám phá mọi thứ, thành công thu thập thông tin.
Ngọai trừ nhờ vào bộ óc siêu việt thì cũng phải cảm ơn sở thích chụp ảnh của cậu. Phần lớn dung lượng điện thoại Đoàn Thính Lăng đều tập trung vào album đầy rẫy hình ảnh thường nhật. Từ đó cũng biết được cậu bạn hay cười của hắn có cuộc sống khá vất vả, tiền không đủ đâu vào đâu cả.
Thế nên khi nghe đến ‘quà cáp' hắn tức khắc nhíu mày, khẽ nhéo eo cậu một cái, bảo: “Tôi không cần.” Sau đó đút vào túi áo rồi xoa xoa tay thầm nghĩ ‘thon nhưng rất săn chắc'.
Rất đã tay.
Đoàn Thính Lăng bị nhột, né sang một bên tránh: “Ông cỡ này dữ lắm rồi đấy nhé! Cứ hở ra là chọt nhéo tui là sao?”
“Dục Tân thủ thân như ngọc đâu rồi?”
Vu Dục Tân thấy cậu lại xàm ngôn liền ngậm miệng không trả lời. Cậu đạp xe khá nhanh nên chẳng bao lâu đã tới trường của hắn rồi, sau khi chậm chạp xuống xe thì ngước mắt nhìn cậu, nói: “Thi tốt.”
Đoàn Thính Lăng nhanh nhảu khoanh tay: “Cảm ơn thầy, em cũng chúc thầy phát huy như thường nhé.”
Hắn bất đắc dĩ gật đầu một cái, xoay người đi vào. Cậu định đạp đi thì bỗng một sức nặng tựa trâu đực đáp thẳng xuống yên sau, một đôi tay ôm lấy vai cậu lắc lắc như bao cỏ.
“Cuối cùng cũng gặp được mày rồi thằng chó!!!”
Lương Trọng Khanh cực kỳ vui sướng, mạnh tay chà cái đầu quăn mình thèm thuồng bấy lâu. Đoàn Thính Lăng tuy có thể khiêng cả rổ cá chục kí nhưng vẫn bại trận trước người có thể giữ Pit Bull dũng mãnh.
Cậu cười mắng: “Má cái thằng mập này! Coi chừng xẹp bánh xe!”
“Đéo nói nhiều, đưa số điện thoại đây...”
“Ê Ê! Làm gì mà động tay động chân thế hả?! Tôi kêu giáo viên trường này ra bắt cậu bây giờ!”
Kha Triệt không biết từ đâu xuất hiện như một vị thần, gồng cơ đít lên nắm lấy cặp của Lương Trọng Khanh lôi ra, nhưng vô dụng. Đoàn Thính Lăng nghe được tiếng gọi của thằng bạn thân, lập tức biết y đã hiểu lầm, vội vàng vỗ ‘bộp bộp' lên cánh tay trước mặt.
Cậu ta thuận đà buông ra, chả hiểu mô tê gì mà nhìn thằng lạ hoắc kéo balo mình: “Gì?”
Thấy một loạt tương tác của hai đứa, y ngẩn ra. Biết mình đã hiểu nhầm nhưng vẫn như không có chuyện gì mà mỉm cười rụt tay lại: “Xin lỗi, tôi nhầm.”
Lương Trọng Khanh không quan tâm nữa, đứng lên rồi móc điện thoại ra: “Kết bạn kết bạn.”
Đoàn Thính Lăng trao đổi acc với cậu ta rồi khó hiểu hỏi: “Tìm tao có chuyện gì mà như đòi nợ vậy?”
“Đi chơi.”
Hết?
Kha Triệt thầm vuốt mặt, từ bỏ lí giải tư duy của mấy thằng ăn chơi. Y đợi tên kia đi khuất thì vươn tay đè đầu thằng bạn nhà mình, nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi: “Đã bảo là đừng giao du với bọn này mà?! Sao lì lợm thế!”
Giọng Đoàn Thính Lăng cực kỳ vô tội: “Thời tới cản không kịp, bố đừng mắng con mà!” sau đó nhận ngay một vả đến từ vị trí của ông bố nuôi.
Hai thằng cà rỡn một hồi mới xách xe cùng đi đến trường. Trên đường, Kha Triệt mở miệng ân cần hỏi thăm thằng chó đã bỏ mình theo đứa khác: “Học sao rồi? Có vào não miếng nào không? À mà người ta nhất khối lận mà, chắc dạy kèm cũng rất gì và này nọ lắm nhỉ, đâu như tui đâu.”
“Triệt nè, ông có biết giọng điệu này rất giống bà cả trong phim truyền hình 8 giờ tối không...” cậu ngứa mồm ghẹo một câu, nhưng khi thấy bản mặt sa sầm của thằng kế bên thì cua gắt 180° “Thầy Tân dù tuyệt vời đến đâu thì bạn Triệt vẫn mãi là best friend của tui!”
Kha Triệt được nịnh nên thoải mái hơn hẳn, không tiếp tục đâm chọt nữa mà chuyển sang trả bài miệng Đoàn Thính Lăng. Tuy không muốn thừa nhận nhưng có lẽ câu ‘thầy giỏi trò giỏi' là đúng, bởi thằng bạn khờ nhà y bây giờ hỏi 10 câu thì tận 6 câu trả lời chính xác rồi.
Tiến bộ vượt bậc. Cá chép hóa nhân ngư.
Lòng tự tôn hơi tổn thương nhưng y vẫn rất vui vì thằng bạn, đồng thời cũng bỏ đi một xíu thành kiến với Vu Dục Tân. Trước khi đi vào phòng thi, Kha Triệt vỗ vỗ lưng cậu cảnh cáo: “Sử dụng 100% công suất bộ não đi.”
Đoàn Thính Lăng đưa tay lên chào kiểu quân đội: “Đồng chí cứ yên tâm về tôi.”
“Tôi sẽ mang vinh quang về cho tổ quốc.”
“Tùng tùng tùng tùng!... Tùng!”
Kha Triệt vừa bước ra khỏi phòng thi thì lập tức trông thấy thằng bạn im ru ngồi một cục ở băng đá đằng kia. Y thấy cảnh này liền biết ngay nguyên nhân, cười tạm biệt cô bạn định hỏi bài rồi bước đến cạnh Đoàn Thính Lăng ngồi xuống.
“Sao? Có định bày ra lí do lí trấu gì không?” chứ nhìn bản mặt này là chắc mẩm làm không được rồi.
Đoàn Thính Lăng vỗ đùi cái ‘bạch', điên tiết gào thét: “Con mẹ nó! Ở ngoài thì nhớ được mà vào bên trong công thức lập tức bay sạch, đéo nhớ cái quần què gì hết!”
“Triệt ới! Cái phòng thi đó khắc tui!”
Kha Triệt không còn gì để nói, rút tờ ôn tập môn thi kế tiếp ra đập lên trán cậu: “Ông Lăng ơi ông Lăng, làm ơn nhớ đống này cho tui đi.”
“Tổ quốc thất vọng về ông lắm đấy.”
Cậu cầm tờ giấy lật lật, buồn hiu trả lời: “Biết rồi.”
Thế nhưng có lẽ may mắn khá ghét bỏ cậu, bài nào thuộc lào lào thì cho câu hỏi mở, công thức nào biết thì cho công thức thuộc sương sương. Tóm lại là chỉ có mỗi tiếng anh là dịu dàng nồng ấm thôi, bởi không cần ôn cậu cũng nhớ.
Phải nói là học lệch khủng khiếp.
Khi thi xong hết thì Đoàn Thính Lăng cùng mấy đứa bạn đi kéo vào quán bida giải khuây. Đến lúc này, người dạy kèm chưa bao giờ chê bai cậu - Vu Dục Tân nhìn bảng điểm xong cũng không nhịn được mà nói một câu: “Hơi tệ.”
Lương Trọng Khanh xoay xoay cây cơ bida, không hề nể mặt: “Tao nhìn môn anh cứ như cục vàng trong đống cứt vậy.”
“Mất dạy!” Đoàn Thính Lăng cầm cây quất vào mông cậu ta một cái “Tao như vầy thì của mày chính là cả một chuồng cứt bò!”
Cậu ta thuận tiện bỏ luôn cây bida xuống, dùng hai tay vò đầu Đoàn Thính Lăng như chó: “Nhìn nó đều hơn mày!”
“Thằng chó! Sao mày cứ đụng đầu tao vậy?”
Hai thằng giỡn qua giỡn lại rồi bắt đầu hăng máu lên, ra luôn vỉa hè mà chơi bắt rượt. Kha Triệt khuấy cà phê, nhìn đứa trẻ to xác nhà mình đang đùa với gấu mà thở dài ngao ngán.
Y không hiếu động lóc cha lóc chóc như Đoàn Thính Lăng. Mỗi khi ngồi chung với nhau, Kha Triệt luôn lo lắng cậu sẽ thấy nhạt nhẽo bí bách bởi y chẳng thể nghĩ đến trò chơi nào thú vị cả. Thế nhưng những lúc như vậy cậu vẫn không phàn nàn gì cả, chỉ ngồi cạnh nói chuyện trên trời dưới đất hoặc hát hò chứ không bao giờ thẳng thừng bỏ đi.
Đoàn Thính Lăng quá tốt, đến mức đôi lúc y còn cảm thấy cậu tôn trọng mình cứ như một người không nên đắc tội vậy. Kha Triệt cũng từng bảo 'nếu chán quá thì đi chơi đi' nhưng cậu vẫn chỉ cười cười nói ‘đâu có, tui thấy vui mà'.
Quan tâm cảm xúc người khác còn hơn cả bản thân mình.
Nên mặc dù không thích đi cùng với nhiều người nhưng có thằng thứ ba chen vào thì vẫn phần nào vơi bớt gánh nặng tâm lý cho y.
Kha Triệt thì nghĩ vậy nhưng người ngồi gần đó thì không nghĩ thế. Vu Dục Tân chỉ cảm thấy bọn này quá chướng mắt, ước gì mấy tên này có thể biến phắn đi cho rồi, nhất là thằng bự con kia.
Vừa kéo cậu bạn của hắn đi mất, vừa chiếm mất khoảng thời gian mà hắn thích nhất.
Vu Dục Tân đợi một lát, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà đứng lên. Hắn không nói lời nào mà ra nhấc chân đi ra ngoài.
Đoàn Vũ Thư cầm ly súp cua còn âm ấm, múc một muỗng vào miệng, vừa đung đưa chân vừa ngọng nghịu nói: “Nếu em hạng nhất anh có tặng em gì không?”
Tháng 12, là cái tháng khiến học sinh vừa nao nức vừa thấp thỏm lo âu trong lòng. Cái đầu tiên là vì sắp sửa đón ngày lễ lớn được mong chờ nhất trong năm, cái thứ hai là vì đây chính là thời khắc quyết định...
Xuân này con được về hay không.
Mặc dù đa số người đều bù đầu bù cổ cắm mặt vào bài vở, nhưng có một vài bộ phận nhân loại vẫn rất vô tư, điển hình là Đoàn Thính Lăng.
Trong khi nhỏ em dù ăn vẫn ráng nhớ lại các phép tính thì cậu lại thảnh thơi ngồi bên cạnh huýt sáo, thích thú nhìn mấy thằng nhóc mới sáng sớm đã sung như gà tre mà leo trèo trên cái cây đằng kia. Khi nghe cô bé hỏi thì vươn tay vuốt đầu cô.
“Như luật cũ thôi, năm nào mà anh chả thưởng cho em chứ.”
Đoàn Vũ Thư nhăn mặt: “Em biết, nhưng ý là anh đừng làm gì quá tốn tiền ấy.”
Tuy còn nhỏ nhưng suy nghĩ của bé đã già dặn hơn các bạn đồng trang lứa gấp nhiều lần. Cô biết anh mình bị ba mẹ bắt phải làm quần quật đủ thứ chuyện, cô cũng biết mớ tiền hai mình kiếm được chẳng rơi vào túi ổng là bao nhiêu. Dù vậy, cứ có sự kiện gì anh đều mang một món quà về tặng cô bé, chẳng thiếu lần nào cả.
Nhiều lần khuyên nhưng không thành, Đoàn Vũ Thư đành phải luôn nhắc nhở anh mình chọn thứ đơn giản thôi, thậm chí nếu tự làm quà thì bé đều thích cả.
“Biết rồi mà, bà cụ Thư.”
Đoàn Thính Lăng nheo mắt nhìn đồng hồ treo trong lớp học đằng kia rồi đứng dậy vươn vai, mỉm cười bóp gáy em gái mình: “Biết gì làm nấy, đừng căng thẳng quá đó.”
“Anh đi trước đây.”
Đoàn Vũ Thư ‘dạ' một tiếng rồi vẫy tay với cậu. Đoàn Thính Lăng xách theo con xe chạy bon bon ra khỏi trường, đi về một hướng vô cùng quen thuộc trong mấy ngày gần đây. Chân cậu chưa kịp mỏi thì đã thấy phía trước là bóng lưng chậm rì rì như cố tình của ai kia, cậu huýt sáo một hơi dài.
Trên đường hiện giờ tiếng xe tiếng người rình rang nhưng Vu Dục Tân lại như nghe có chọn lọc, lập tức bắt được tín hiệu nhanh còn hơn chim ưng nghe thấy tiếng chuông của chủ. Khi xe dừng lại thì hắn vô cùng tự nhiên mà ngồi phía sau, còn không quên nắm góc áo cậu như thường lệ.
Cậu đạp đi một khoảng rồi bỗng bật cười 'ha ha': “Tân ơi, ông béo lên rồi đấy.”
Người phía sau chẳng những không quạo mà còn thoải mái thừa nhận: “Ừm, nhờ cậu đó.”
Do đã tìm thấy một gia sư dễ tính và thân thiện gấp bội lần thằng bạn chí cốt, Đoàn Thính Lăng liền quyết đoán có mới nới cũ, lúc rảnh rỗi đều lôi Vu Dục Tân đi học tập cùng. Tất nhiên cậu biết rõ mình rất ngu rất chậm hiểu, thế nên vô cùng kinh hỉ khi tên này tới giờ vẫn chưa nổi khùng lên phang chết mình.
Điều này làm thằng khi hỏi bài đều bị mắng té tát như cậu vô cùng xúc động, quyết định từ nay sẽ tôn thờ hắn như một bậc hiền nhân.
“Anh Tân, nếu em mà trên trung bình hết thì sẽ tặng anh một món quà lớn luôn.”
Qua một thời gian đi chung với nhau, tất cả sự kháng cự ban đầu chẳng những đã tan biến sạch sành sanh mà thêm nữa là một thứ cảm xúc khác xuất hiện.
Sự khao khát độc chiếm.
Muốn biết tất cả mọi thứ về cậu bạn đầu tiên này, quá khứ hiện tại hay tương lai, từ thứ râu ria nhất đến thứ quan trọng nhất đều muốn biết tất.
Đây là bệnh tâm thần, hắn biết, nhưng sẽ không trị.
Vu Dục Tân căm ghét bất cứ ai muốn bới sâu và mổ xẻ cảm xúc của mình, từ nhỏ đã thế và sẽ không bao giờ thay đổi. Vặn vẹo thì cứ vặn vẹo, dù sao hắn cũng chẳng thể hiện ra ngoài.
Thế nhưng chỉ riêng một người là hắn không thể nhịn được mà bộc lộ cảm xúc.
Vu Dục Tân muốn biết thì sẽ làm, hắn không hỏi Đoàn Thính Lăng vì sợ sơ hở sẽ tạo ra vết nứt giữa hai người. Hắn chỉ thẳng thắn mượn chiếc điện thoại để chơi rồi bình tĩnh khám phá mọi thứ, thành công thu thập thông tin.
Ngọai trừ nhờ vào bộ óc siêu việt thì cũng phải cảm ơn sở thích chụp ảnh của cậu. Phần lớn dung lượng điện thoại Đoàn Thính Lăng đều tập trung vào album đầy rẫy hình ảnh thường nhật. Từ đó cũng biết được cậu bạn hay cười của hắn có cuộc sống khá vất vả, tiền không đủ đâu vào đâu cả.
Thế nên khi nghe đến ‘quà cáp' hắn tức khắc nhíu mày, khẽ nhéo eo cậu một cái, bảo: “Tôi không cần.” Sau đó đút vào túi áo rồi xoa xoa tay thầm nghĩ ‘thon nhưng rất săn chắc'.
Rất đã tay.
Đoàn Thính Lăng bị nhột, né sang một bên tránh: “Ông cỡ này dữ lắm rồi đấy nhé! Cứ hở ra là chọt nhéo tui là sao?”
“Dục Tân thủ thân như ngọc đâu rồi?”
Vu Dục Tân thấy cậu lại xàm ngôn liền ngậm miệng không trả lời. Cậu đạp xe khá nhanh nên chẳng bao lâu đã tới trường của hắn rồi, sau khi chậm chạp xuống xe thì ngước mắt nhìn cậu, nói: “Thi tốt.”
Đoàn Thính Lăng nhanh nhảu khoanh tay: “Cảm ơn thầy, em cũng chúc thầy phát huy như thường nhé.”
Hắn bất đắc dĩ gật đầu một cái, xoay người đi vào. Cậu định đạp đi thì bỗng một sức nặng tựa trâu đực đáp thẳng xuống yên sau, một đôi tay ôm lấy vai cậu lắc lắc như bao cỏ.
“Cuối cùng cũng gặp được mày rồi thằng chó!!!”
Lương Trọng Khanh cực kỳ vui sướng, mạnh tay chà cái đầu quăn mình thèm thuồng bấy lâu. Đoàn Thính Lăng tuy có thể khiêng cả rổ cá chục kí nhưng vẫn bại trận trước người có thể giữ Pit Bull dũng mãnh.
Cậu cười mắng: “Má cái thằng mập này! Coi chừng xẹp bánh xe!”
“Đéo nói nhiều, đưa số điện thoại đây...”
“Ê Ê! Làm gì mà động tay động chân thế hả?! Tôi kêu giáo viên trường này ra bắt cậu bây giờ!”
Kha Triệt không biết từ đâu xuất hiện như một vị thần, gồng cơ đít lên nắm lấy cặp của Lương Trọng Khanh lôi ra, nhưng vô dụng. Đoàn Thính Lăng nghe được tiếng gọi của thằng bạn thân, lập tức biết y đã hiểu lầm, vội vàng vỗ ‘bộp bộp' lên cánh tay trước mặt.
Cậu ta thuận đà buông ra, chả hiểu mô tê gì mà nhìn thằng lạ hoắc kéo balo mình: “Gì?”
Thấy một loạt tương tác của hai đứa, y ngẩn ra. Biết mình đã hiểu nhầm nhưng vẫn như không có chuyện gì mà mỉm cười rụt tay lại: “Xin lỗi, tôi nhầm.”
Lương Trọng Khanh không quan tâm nữa, đứng lên rồi móc điện thoại ra: “Kết bạn kết bạn.”
Đoàn Thính Lăng trao đổi acc với cậu ta rồi khó hiểu hỏi: “Tìm tao có chuyện gì mà như đòi nợ vậy?”
“Đi chơi.”
Hết?
Kha Triệt thầm vuốt mặt, từ bỏ lí giải tư duy của mấy thằng ăn chơi. Y đợi tên kia đi khuất thì vươn tay đè đầu thằng bạn nhà mình, nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi: “Đã bảo là đừng giao du với bọn này mà?! Sao lì lợm thế!”
Giọng Đoàn Thính Lăng cực kỳ vô tội: “Thời tới cản không kịp, bố đừng mắng con mà!” sau đó nhận ngay một vả đến từ vị trí của ông bố nuôi.
Hai thằng cà rỡn một hồi mới xách xe cùng đi đến trường. Trên đường, Kha Triệt mở miệng ân cần hỏi thăm thằng chó đã bỏ mình theo đứa khác: “Học sao rồi? Có vào não miếng nào không? À mà người ta nhất khối lận mà, chắc dạy kèm cũng rất gì và này nọ lắm nhỉ, đâu như tui đâu.”
“Triệt nè, ông có biết giọng điệu này rất giống bà cả trong phim truyền hình 8 giờ tối không...” cậu ngứa mồm ghẹo một câu, nhưng khi thấy bản mặt sa sầm của thằng kế bên thì cua gắt 180° “Thầy Tân dù tuyệt vời đến đâu thì bạn Triệt vẫn mãi là best friend của tui!”
Kha Triệt được nịnh nên thoải mái hơn hẳn, không tiếp tục đâm chọt nữa mà chuyển sang trả bài miệng Đoàn Thính Lăng. Tuy không muốn thừa nhận nhưng có lẽ câu ‘thầy giỏi trò giỏi' là đúng, bởi thằng bạn khờ nhà y bây giờ hỏi 10 câu thì tận 6 câu trả lời chính xác rồi.
Tiến bộ vượt bậc. Cá chép hóa nhân ngư.
Lòng tự tôn hơi tổn thương nhưng y vẫn rất vui vì thằng bạn, đồng thời cũng bỏ đi một xíu thành kiến với Vu Dục Tân. Trước khi đi vào phòng thi, Kha Triệt vỗ vỗ lưng cậu cảnh cáo: “Sử dụng 100% công suất bộ não đi.”
Đoàn Thính Lăng đưa tay lên chào kiểu quân đội: “Đồng chí cứ yên tâm về tôi.”
“Tôi sẽ mang vinh quang về cho tổ quốc.”
“Tùng tùng tùng tùng!... Tùng!”
Kha Triệt vừa bước ra khỏi phòng thi thì lập tức trông thấy thằng bạn im ru ngồi một cục ở băng đá đằng kia. Y thấy cảnh này liền biết ngay nguyên nhân, cười tạm biệt cô bạn định hỏi bài rồi bước đến cạnh Đoàn Thính Lăng ngồi xuống.
“Sao? Có định bày ra lí do lí trấu gì không?” chứ nhìn bản mặt này là chắc mẩm làm không được rồi.
Đoàn Thính Lăng vỗ đùi cái ‘bạch', điên tiết gào thét: “Con mẹ nó! Ở ngoài thì nhớ được mà vào bên trong công thức lập tức bay sạch, đéo nhớ cái quần què gì hết!”
“Triệt ới! Cái phòng thi đó khắc tui!”
Kha Triệt không còn gì để nói, rút tờ ôn tập môn thi kế tiếp ra đập lên trán cậu: “Ông Lăng ơi ông Lăng, làm ơn nhớ đống này cho tui đi.”
“Tổ quốc thất vọng về ông lắm đấy.”
Cậu cầm tờ giấy lật lật, buồn hiu trả lời: “Biết rồi.”
Thế nhưng có lẽ may mắn khá ghét bỏ cậu, bài nào thuộc lào lào thì cho câu hỏi mở, công thức nào biết thì cho công thức thuộc sương sương. Tóm lại là chỉ có mỗi tiếng anh là dịu dàng nồng ấm thôi, bởi không cần ôn cậu cũng nhớ.
Phải nói là học lệch khủng khiếp.
Khi thi xong hết thì Đoàn Thính Lăng cùng mấy đứa bạn đi kéo vào quán bida giải khuây. Đến lúc này, người dạy kèm chưa bao giờ chê bai cậu - Vu Dục Tân nhìn bảng điểm xong cũng không nhịn được mà nói một câu: “Hơi tệ.”
Lương Trọng Khanh xoay xoay cây cơ bida, không hề nể mặt: “Tao nhìn môn anh cứ như cục vàng trong đống cứt vậy.”
“Mất dạy!” Đoàn Thính Lăng cầm cây quất vào mông cậu ta một cái “Tao như vầy thì của mày chính là cả một chuồng cứt bò!”
Cậu ta thuận tiện bỏ luôn cây bida xuống, dùng hai tay vò đầu Đoàn Thính Lăng như chó: “Nhìn nó đều hơn mày!”
“Thằng chó! Sao mày cứ đụng đầu tao vậy?”
Hai thằng giỡn qua giỡn lại rồi bắt đầu hăng máu lên, ra luôn vỉa hè mà chơi bắt rượt. Kha Triệt khuấy cà phê, nhìn đứa trẻ to xác nhà mình đang đùa với gấu mà thở dài ngao ngán.
Y không hiếu động lóc cha lóc chóc như Đoàn Thính Lăng. Mỗi khi ngồi chung với nhau, Kha Triệt luôn lo lắng cậu sẽ thấy nhạt nhẽo bí bách bởi y chẳng thể nghĩ đến trò chơi nào thú vị cả. Thế nhưng những lúc như vậy cậu vẫn không phàn nàn gì cả, chỉ ngồi cạnh nói chuyện trên trời dưới đất hoặc hát hò chứ không bao giờ thẳng thừng bỏ đi.
Đoàn Thính Lăng quá tốt, đến mức đôi lúc y còn cảm thấy cậu tôn trọng mình cứ như một người không nên đắc tội vậy. Kha Triệt cũng từng bảo 'nếu chán quá thì đi chơi đi' nhưng cậu vẫn chỉ cười cười nói ‘đâu có, tui thấy vui mà'.
Quan tâm cảm xúc người khác còn hơn cả bản thân mình.
Nên mặc dù không thích đi cùng với nhiều người nhưng có thằng thứ ba chen vào thì vẫn phần nào vơi bớt gánh nặng tâm lý cho y.
Kha Triệt thì nghĩ vậy nhưng người ngồi gần đó thì không nghĩ thế. Vu Dục Tân chỉ cảm thấy bọn này quá chướng mắt, ước gì mấy tên này có thể biến phắn đi cho rồi, nhất là thằng bự con kia.
Vừa kéo cậu bạn của hắn đi mất, vừa chiếm mất khoảng thời gian mà hắn thích nhất.
Vu Dục Tân đợi một lát, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà đứng lên. Hắn không nói lời nào mà ra nhấc chân đi ra ngoài.