Chương 12: Khát vọng
Trong khi Kha Triệt trầm tính ngồi một chỗ uống cà phê như một người đàn ông trưởng thành thì bên kia lại rất náo nhiệt.
Đoàn Thính Lăng khoác vai Lương Trọng Khanh, chỉ về chỗ xe bán kẹo chỉ: “Thấy không? Ai đến trước đứa đó trả tiền. Ok?”
Là con nhà giàu thứ thiệt, cậu ta tất nhiên không thiếu chút tiền này, nhưng con trai thì đứa nào mà không thích ganh đua đâu. Lương Trọng Khanh nghe xong lập tức đồng ý, cậu ta còn tự hào khoe khoang: “Ha, tao từng lấy giải nhất môn điền kinh đấy, nhắm chơi lại không?”
Đoàn Thính Lăng cũng không thua kém, mở miệng đáp trả: “Ố ồ, tao đây thì có tấm giấy khen giải nhất môn nhảy xa thôi.”
“Không nói nữa mày, tao đếm 1 2 3 thì chạy.”
“1! 2! 3!” Lương Trọng Khanh không cho cậu cơ hội phản ứng, hô một phát rồi chạy vọt đi.
Đoàn Thính Lăng chửi một tiếng rồi dí sát theo. Vì đây chẳng phải cuộc thi của quân tử nên tất nhiên phải có vài trò bẩn. Người nắm giữ giấy khen môn nhảy xa vừa chạy thục mạng vừa với tay kéo áo tên phía trước lại. Quán quân điền kinh dễ gì để yên, lập tức tăng tốc bước chân, tay thì nắm áo giằng ra. Không đứa nào thua đứa nào.
Nhưng cuối cùng hai con trâu chọi vẫn chả con nào thắng bởi ông chú đã chạy xe kẹo chỉ đã đi lúc nào không hay rồi.
“Tại mày không đấy.” Đoàn Thính Lăng bắt đầu chuyên mục đổ thừa.
“Mắc cười, tại mày thì có.” Vừa nói, Lương Trọng Khanh vừa vò đầu cậu cho đã thèm.
Cậu ta cũng rất muốn nuôi một em chó lông xù để nựng, tiếc là không có duyên. Nuôi em nào cũng một là bệnh chết hai là mất tích. Dần dà Lương Trọng Khanh cũng nản lòng, không tạo nghiệp nữa.
Bây giờ lại xuất hiện một thằng bạn với cái đầu xù, sở thích của cậu ta tất nhiên bị kích thích.
Đoàn Thính Lăng cũng coi như đã biết chứng cuồng lông xù của thằng quỷ này nên cũng mặc nó sờ luôn. Đang định quay lại chỗ mấy thằng kia thì bị ai đó gọi lại. Cậu liếc mắt qua chỗ phát ra âm thanh thì trông thấy một thanh niên đi tới.
“Anh Gà.” cậu chào hỏi.
Gọi là anh Gà không phải để đầu mào gà mà là vì ổng có một con gà rất chiến, đá đâu thắng đó, nên được mọi người ghét cay ghét đắng mà đặt cho cái biệt danh này.
Anh Gà dụi tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, nhìn cậu rồi lại liếc sang Lương Trọng Khanh, nhướng nhướng mày. Đoàn Thính Lăng hiểu ý, đẩy thằng bạn rồi bảo nó đi qua kia mua kem. Sau khi nó lon ton chạy đi thi thì cậu liền lôi ông anh đến chỗ để dụng cụ tập thể dục ở công viên.
Thấy không còn người ngoài, lúc này anh gà mới hỏi: “Dạo này có thấy ông ba của mày kì kì chỗ nào không?”
“Gần đây em rất ít gặp ổng.” cậu đặt mông ngồi lên bàn đạp của máy chạy bộ, cười một cái “Ổng làm gì?”
Anh không trả lời mà lảng sang chuyện khác: “Bé Thư thi sao rồi, chắc tốt gấp chục lần mày há?”
Nghe câu chế giễu này, cậu chẳng những không đùa cợt như mọi khi mà tâm trạng bắt đầu lo lắng.
Cha nội này cậu gặp lần đầu là ngay lúc ổng đang chơi tài xỉu cùng đám ông bố của cậu. Ban đầu Đoàn Thính Lăng tưởng đây cũng chỉ là người cùng một giuộc với đám bất lương ở xóm cậu thôi, ai ngờ qua vài lần tiếp xúc cậu liền phát giác ra vấn đề.
Ông anh này quá... tử tế.
Có lần khi về nhà cậu thấy anh Gà đang nói chuyện với đứa em gái nhỏ của mình, do có định kiến và không muốn bé Thư bị ảnh hưởng bởi mấy thứ tệ nạn nên lập tức nhảy dựng lên ôm cô bé vào trong, sau đó mới quay ra cười giả lả với anh ta.
Bất ngờ là anh Gà không tức giận gì mà còn khen cậu: “Mày làm anh tốt đấy, nhớ cố gắng đừng để cô bé thấy mấy thói xấu này, con nít đang phát triển dễ bị kéo theo hướng sai lệch lắm.” ổng nói cứ như mình không xấu vậy.
Đang lúc khó hiểu thì ổng lại kéo cậu ngồi xuống rồi tiếp tục phun ra câu khiến cậu cực kì hoang mang.
“Anh thấy nhóc hình như không thích tham gia mấy trò đỏ đen nhỉ? Nếu vậy thì cố gắng giữ vững phong độ thế này đi. Học hành cho đến nơi đến chốn, kiếm được công việc đàng hoàng, nếu có thể thì mang theo bé Thư đi đến nơi khác luôn.”
Đoàn Thính Lăng nghe xong liền bật cười: “Anh muốn bỏ tối theo sáng, muốn hoàn lương hả?”
Anh Gà nhìn cậu đầy ẩn ý: “Tạm thời chưa được, anh còn vướng công chuyện.”
Cậu ngẩn ra rồi liên tưởng đến một suy nghĩ táo bạo.
Thằng cha này là cớm nằm vùng!
Sau khi nghi ngờ nảy ra, cậu chẳng kiêng kị gì mà vạch quần ổng kiếm đôi vớ xanh, đương nhiên là lần nào cũng chả tìm thấy.
Anh Gà bị lục soát cũng chỉ cười ‘ha hả': “Mày tưởng anh dễ bị bắt bí lắm à.”
Chỉ một câu đã khẳng định suy nghĩ của cậu. Đoàn Thính Lăng không hiểu tại sao ổng lại dám để lộ bí mật quan trọng này cho cậu biết, chắc là do ngoại hình lừa tình của cậu đi. Tóm lại, anh cảnh sát chìm này lựa chọn tin tưởng cậu là một quyết định khá đúng đắn bởi sự thật này sẽ chẳng có người thứ ba biết đâu.
Vì là người có quan hệ rộng cùng với tính cách rất được lòng mọi người nên có thể nói cậu là người ngoài cuộc nhưng lại sở hữu lượng tin tức khổng lồ nhất. Ông Gà chọn đánh cược lớn như vậy chắc cũng bởi nguyên nhân này.
Quay lại vấn đề chính, mặc dù đã đạt thành hiệp nghị trong im lặng nhưng anh Gà cũng chẳng dám nói huỵch toẹt ra mà chỉ nói bóng nói gió. Tự nhiên khi không lại nhắc đến ông ba rồi đến Vũ Thư thì chắc chắn có chủ đích.
Đoàn Thính Lăng nhíu mày, nếu là ai khác thì cậu còn bình tĩnh được nhưng là bé Thư thì lại khác: “Anh đừng có úp mở nữa coi.”.
Anh Gà bất đắc dĩ ‘chậc' một tiếng: “Ông ta gần đây hay qua lại với bọn làm chuyện thất đức, anh đây chỉ muốn đánh tiếng cho mày một cái thôi.”
Cậu biết ổng không thể tiết lộ quá nhiều nên không làm khó nữa, bắt đầu tự động não. Thấy Đoàn Thính Lăng trầm mặc không nói gì anh Gà liền trấn an: “Thôi đừng nghĩ nhiều, anh còn tọa trấn ở đây mà, có chuyện gì sẽ báo cho nhóc biết.”
Nói rồi liền kéo cậu ngồi dậy rồi đẩy qua hướng Lương Trọng Khanh đang loay hoay bên kia: “Thằng bạn đợi kìa.”
Đoàn Thính Lăng thất thần bước đi, đến khi bị kéo lại mới giật mình phát hiện xém mém nữa mình đã đâm vào người ta, cậu mau chóng dừng lại rồi quay về sau. Anh Gà đã đi mất tiêu, chỉ có Vu Dục Tân thần không biết quỷ không hay xuất hiện sau lưng nắm áo cậu.
Cậu vuốt mặt một cái rồi nở nụ cười: “Ăn kem không? Tui đi mua.”
Vu Dục Tân nhìn chằm chằm cậu rồi ‘ừ' một tiếng, chủ động kéo cả hai đến chỗ bán kem.
Quao! Bạn Tân hôm nay năng nổ quá.
Tuy thời tiết mấy ngày qua vẫn lành lạnh như cũ nhưng xe bán kem vẫn có kha khá người bu lại. Biết sao được, dăm ba cái tiết trời này sao có thể cản bước được cơn thèm bất chợt chứ. Cả hai đợi đến khi mọi người tản ra rồi mới lại gần.
Cậu đi đến cạnh thằng bạn, gọi “Chú ơi cho con ly kem với...” đến đây thì dừng lại rồi nhìn Vu Dục Tân “Ông muốn ốc quế không?”
“Sao cũng được.”
Nghe vậy cậu quay sang chú bán kem “Với hai cây kem ạ.”
Lương Trọng Khanh ở kế bên ngoạm một cái hết cây kem rồi khoác tay lên vai cậu: “Chầu này để tao bao, cứ ăn thỏa thích đi.”
“Đúng là anh Khanh giàu lòng nhân ái, em đây chúc anh sống lâu trăm tuổi ạ...” đang khen nức nở thì cậu bỗng cảm nhận thấy gì đó ươn ướt trên má. Đoàn Thính Lăng lập tức gạt phăng cái tay trên vai ra, mắng: “Con chó này!”
“Chùi cái thôi làm gì căng!”
Đoàn Thính Lăng tức cười, đưa tay định quệt vết kem đi thì bị ngăn lại, Vu Dục Tân kéo ống tay áo của mình chùi cho cậu. Hành động này khiến cậu hơi ngơ ra một lát.
Vu Dục Tân bình thường không ừ hử gì nhưng đến lúc thật sự làm gì đó thì đều khiến cậu bất ngờ.
Phải nói là nó hơi là lạ, hơi cấn cấn nhưng vì tính cách khá phóng khoáng nên cậu cũng chẳng để trong lòng nhiều, còn thuận thế đó nghiêng đầu về phía hắn.
“Cũng chỉ có anh Tân là thương em thôi.”
Thấy hắn không bài xích gì cậu liền được nước lấn tới, vòng tay qua ôm vai thầy Tân của cậu rồi chỉ trỏ Lương Trọng Khanh: “Tránh xa tao ra, đồ tồi.”
Lương Trọng Khanh: “...”
“Kem đây, kem đây.” ông chú hô lên,bảo bọn họ đến nhận.
Đoàn Thính Lăng không đùa nữa, ‘dạ cảm ơn' một câu rồi vươn tay nhận lấy. Cậu đưa Vu Dục Tân cây kem rồi nói: “Quay lại quán thôi, kem của thằng Triệt chảy hết mất.”
Vu Dục Tân còn đang lâng lâng vì cái ôm thân thiết vừa nãy nghe xong câu này lập tức tụt mood. Hắn cứ tưởng cậu mua hai ly cho bản thân ai ngờ lại là cho tên kia.
Không hổ là bạn thân, có gì cũng nghĩ đến nhau hết.
Mặt hắn đanh lại, dằn cảm giác ghen tị chết tiệt trong người xuống, tiếp tục quơ tay nắm chặt góc áo cậu.
Đoàn Thính Lăng cảm nhận lực níu lại phía sau nên bất đắc dĩ cười, cậu cũng rất chiều chuộng mà đi chậm lại, sẵn đó cũng cắn một ngụm kem.
Vị ngọt thanh dịu nhẹ và vị béo của dừa hòa cùng vụn đậu phộng lan tỏa khắp miệng, thêm vào đó là cơn buốt lạnh xộc thẳng lên óc làm cậu rùng mình một cái. Đoàn Thính Lăng nuốt xuống rồi nhắc nhở tên bên cạnh: “Lạnh lắm đó, ăn từ từ thôi.”
“Ừm.” Vu Dục Tân nghe lời, đáp một tiếng.
Lương Trọng Khanh trả tiền xong liền chạy bước nhỏ phía sau, kì dị mà liếc hắn một cái.
Không phải trong trường tên này nổi tiếng là độc lai độc vãng à? Sao bây giờ thấy hắn cứ kè kè bên Đoàn Thính Lăng vậy?
Chẳng lẽ là tin đồn thất thiệt?
Nghi hoặc một chút rồi cũng quẳng ra sau đầu, cậu ta nhảy một bước dài đến rồi lại chụp cái đầu xoăn mà xoa.
Vu Dục Tân ở kế bên liếc xéo bàn tay kia, rất muốn một phát chặt bỏ mẹ nhưng kiềm chế được.
Hắn vô cùng muốn được xoa mái tóc xoăn trông cực kì mềm mại đó một cách thỏa thích như tên đó nhưng ngặt nỗi bị chiều cao giới hạn. Là người không bao giờ quan tâm vẻ ngoài của mình như hắn lúc này lại bắt đầu chán ghét bản thân vì quá lùn.
Chẳng thể thoải mái sờ đầu và cũng chẳng thể chủ động quàng vai bá cổ.
Khi nhận ra sự thiệt thòi này, Vu Dục Tân bỗng nảy sinh một khát vọng nho nhỏ.
Trở nên cao lớn hơn, mạnh mẽ hơn.
Vu Dục Tân cũng không biết đây đơn thuần là sự hơn thua về vóc dáng giữa mấy thằng con trai, hay là sự tham lam của bản thân khi đã không còn thỏa mãn với những hành động nhỏ nhặt nữa, có lẽ nhiều nhất là vế sau đi. Bởi lẽ nếu to con hơn, hắn sẽ không dễ dàng bị cậu bạn của hắn ‘hất’ văng sang một góc mà thậm chí còn có thể giữ chặt cậu không buông.
Bạn Lăng đần độn nào biết chỉ vì mấy lần bỏ thằng bạn bơ vơ mà từ đưa bản thân vào tầm ngắm chứ. Cậu bây giờ còn đang bận bịu nghĩ đến chuyện ông anh nhắc nhở mình đây.
Đoàn Thính Lăng khoác vai Lương Trọng Khanh, chỉ về chỗ xe bán kẹo chỉ: “Thấy không? Ai đến trước đứa đó trả tiền. Ok?”
Là con nhà giàu thứ thiệt, cậu ta tất nhiên không thiếu chút tiền này, nhưng con trai thì đứa nào mà không thích ganh đua đâu. Lương Trọng Khanh nghe xong lập tức đồng ý, cậu ta còn tự hào khoe khoang: “Ha, tao từng lấy giải nhất môn điền kinh đấy, nhắm chơi lại không?”
Đoàn Thính Lăng cũng không thua kém, mở miệng đáp trả: “Ố ồ, tao đây thì có tấm giấy khen giải nhất môn nhảy xa thôi.”
“Không nói nữa mày, tao đếm 1 2 3 thì chạy.”
“1! 2! 3!” Lương Trọng Khanh không cho cậu cơ hội phản ứng, hô một phát rồi chạy vọt đi.
Đoàn Thính Lăng chửi một tiếng rồi dí sát theo. Vì đây chẳng phải cuộc thi của quân tử nên tất nhiên phải có vài trò bẩn. Người nắm giữ giấy khen môn nhảy xa vừa chạy thục mạng vừa với tay kéo áo tên phía trước lại. Quán quân điền kinh dễ gì để yên, lập tức tăng tốc bước chân, tay thì nắm áo giằng ra. Không đứa nào thua đứa nào.
Nhưng cuối cùng hai con trâu chọi vẫn chả con nào thắng bởi ông chú đã chạy xe kẹo chỉ đã đi lúc nào không hay rồi.
“Tại mày không đấy.” Đoàn Thính Lăng bắt đầu chuyên mục đổ thừa.
“Mắc cười, tại mày thì có.” Vừa nói, Lương Trọng Khanh vừa vò đầu cậu cho đã thèm.
Cậu ta cũng rất muốn nuôi một em chó lông xù để nựng, tiếc là không có duyên. Nuôi em nào cũng một là bệnh chết hai là mất tích. Dần dà Lương Trọng Khanh cũng nản lòng, không tạo nghiệp nữa.
Bây giờ lại xuất hiện một thằng bạn với cái đầu xù, sở thích của cậu ta tất nhiên bị kích thích.
Đoàn Thính Lăng cũng coi như đã biết chứng cuồng lông xù của thằng quỷ này nên cũng mặc nó sờ luôn. Đang định quay lại chỗ mấy thằng kia thì bị ai đó gọi lại. Cậu liếc mắt qua chỗ phát ra âm thanh thì trông thấy một thanh niên đi tới.
“Anh Gà.” cậu chào hỏi.
Gọi là anh Gà không phải để đầu mào gà mà là vì ổng có một con gà rất chiến, đá đâu thắng đó, nên được mọi người ghét cay ghét đắng mà đặt cho cái biệt danh này.
Anh Gà dụi tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, nhìn cậu rồi lại liếc sang Lương Trọng Khanh, nhướng nhướng mày. Đoàn Thính Lăng hiểu ý, đẩy thằng bạn rồi bảo nó đi qua kia mua kem. Sau khi nó lon ton chạy đi thi thì cậu liền lôi ông anh đến chỗ để dụng cụ tập thể dục ở công viên.
Thấy không còn người ngoài, lúc này anh gà mới hỏi: “Dạo này có thấy ông ba của mày kì kì chỗ nào không?”
“Gần đây em rất ít gặp ổng.” cậu đặt mông ngồi lên bàn đạp của máy chạy bộ, cười một cái “Ổng làm gì?”
Anh không trả lời mà lảng sang chuyện khác: “Bé Thư thi sao rồi, chắc tốt gấp chục lần mày há?”
Nghe câu chế giễu này, cậu chẳng những không đùa cợt như mọi khi mà tâm trạng bắt đầu lo lắng.
Cha nội này cậu gặp lần đầu là ngay lúc ổng đang chơi tài xỉu cùng đám ông bố của cậu. Ban đầu Đoàn Thính Lăng tưởng đây cũng chỉ là người cùng một giuộc với đám bất lương ở xóm cậu thôi, ai ngờ qua vài lần tiếp xúc cậu liền phát giác ra vấn đề.
Ông anh này quá... tử tế.
Có lần khi về nhà cậu thấy anh Gà đang nói chuyện với đứa em gái nhỏ của mình, do có định kiến và không muốn bé Thư bị ảnh hưởng bởi mấy thứ tệ nạn nên lập tức nhảy dựng lên ôm cô bé vào trong, sau đó mới quay ra cười giả lả với anh ta.
Bất ngờ là anh Gà không tức giận gì mà còn khen cậu: “Mày làm anh tốt đấy, nhớ cố gắng đừng để cô bé thấy mấy thói xấu này, con nít đang phát triển dễ bị kéo theo hướng sai lệch lắm.” ổng nói cứ như mình không xấu vậy.
Đang lúc khó hiểu thì ổng lại kéo cậu ngồi xuống rồi tiếp tục phun ra câu khiến cậu cực kì hoang mang.
“Anh thấy nhóc hình như không thích tham gia mấy trò đỏ đen nhỉ? Nếu vậy thì cố gắng giữ vững phong độ thế này đi. Học hành cho đến nơi đến chốn, kiếm được công việc đàng hoàng, nếu có thể thì mang theo bé Thư đi đến nơi khác luôn.”
Đoàn Thính Lăng nghe xong liền bật cười: “Anh muốn bỏ tối theo sáng, muốn hoàn lương hả?”
Anh Gà nhìn cậu đầy ẩn ý: “Tạm thời chưa được, anh còn vướng công chuyện.”
Cậu ngẩn ra rồi liên tưởng đến một suy nghĩ táo bạo.
Thằng cha này là cớm nằm vùng!
Sau khi nghi ngờ nảy ra, cậu chẳng kiêng kị gì mà vạch quần ổng kiếm đôi vớ xanh, đương nhiên là lần nào cũng chả tìm thấy.
Anh Gà bị lục soát cũng chỉ cười ‘ha hả': “Mày tưởng anh dễ bị bắt bí lắm à.”
Chỉ một câu đã khẳng định suy nghĩ của cậu. Đoàn Thính Lăng không hiểu tại sao ổng lại dám để lộ bí mật quan trọng này cho cậu biết, chắc là do ngoại hình lừa tình của cậu đi. Tóm lại, anh cảnh sát chìm này lựa chọn tin tưởng cậu là một quyết định khá đúng đắn bởi sự thật này sẽ chẳng có người thứ ba biết đâu.
Vì là người có quan hệ rộng cùng với tính cách rất được lòng mọi người nên có thể nói cậu là người ngoài cuộc nhưng lại sở hữu lượng tin tức khổng lồ nhất. Ông Gà chọn đánh cược lớn như vậy chắc cũng bởi nguyên nhân này.
Quay lại vấn đề chính, mặc dù đã đạt thành hiệp nghị trong im lặng nhưng anh Gà cũng chẳng dám nói huỵch toẹt ra mà chỉ nói bóng nói gió. Tự nhiên khi không lại nhắc đến ông ba rồi đến Vũ Thư thì chắc chắn có chủ đích.
Đoàn Thính Lăng nhíu mày, nếu là ai khác thì cậu còn bình tĩnh được nhưng là bé Thư thì lại khác: “Anh đừng có úp mở nữa coi.”.
Anh Gà bất đắc dĩ ‘chậc' một tiếng: “Ông ta gần đây hay qua lại với bọn làm chuyện thất đức, anh đây chỉ muốn đánh tiếng cho mày một cái thôi.”
Cậu biết ổng không thể tiết lộ quá nhiều nên không làm khó nữa, bắt đầu tự động não. Thấy Đoàn Thính Lăng trầm mặc không nói gì anh Gà liền trấn an: “Thôi đừng nghĩ nhiều, anh còn tọa trấn ở đây mà, có chuyện gì sẽ báo cho nhóc biết.”
Nói rồi liền kéo cậu ngồi dậy rồi đẩy qua hướng Lương Trọng Khanh đang loay hoay bên kia: “Thằng bạn đợi kìa.”
Đoàn Thính Lăng thất thần bước đi, đến khi bị kéo lại mới giật mình phát hiện xém mém nữa mình đã đâm vào người ta, cậu mau chóng dừng lại rồi quay về sau. Anh Gà đã đi mất tiêu, chỉ có Vu Dục Tân thần không biết quỷ không hay xuất hiện sau lưng nắm áo cậu.
Cậu vuốt mặt một cái rồi nở nụ cười: “Ăn kem không? Tui đi mua.”
Vu Dục Tân nhìn chằm chằm cậu rồi ‘ừ' một tiếng, chủ động kéo cả hai đến chỗ bán kem.
Quao! Bạn Tân hôm nay năng nổ quá.
Tuy thời tiết mấy ngày qua vẫn lành lạnh như cũ nhưng xe bán kem vẫn có kha khá người bu lại. Biết sao được, dăm ba cái tiết trời này sao có thể cản bước được cơn thèm bất chợt chứ. Cả hai đợi đến khi mọi người tản ra rồi mới lại gần.
Cậu đi đến cạnh thằng bạn, gọi “Chú ơi cho con ly kem với...” đến đây thì dừng lại rồi nhìn Vu Dục Tân “Ông muốn ốc quế không?”
“Sao cũng được.”
Nghe vậy cậu quay sang chú bán kem “Với hai cây kem ạ.”
Lương Trọng Khanh ở kế bên ngoạm một cái hết cây kem rồi khoác tay lên vai cậu: “Chầu này để tao bao, cứ ăn thỏa thích đi.”
“Đúng là anh Khanh giàu lòng nhân ái, em đây chúc anh sống lâu trăm tuổi ạ...” đang khen nức nở thì cậu bỗng cảm nhận thấy gì đó ươn ướt trên má. Đoàn Thính Lăng lập tức gạt phăng cái tay trên vai ra, mắng: “Con chó này!”
“Chùi cái thôi làm gì căng!”
Đoàn Thính Lăng tức cười, đưa tay định quệt vết kem đi thì bị ngăn lại, Vu Dục Tân kéo ống tay áo của mình chùi cho cậu. Hành động này khiến cậu hơi ngơ ra một lát.
Vu Dục Tân bình thường không ừ hử gì nhưng đến lúc thật sự làm gì đó thì đều khiến cậu bất ngờ.
Phải nói là nó hơi là lạ, hơi cấn cấn nhưng vì tính cách khá phóng khoáng nên cậu cũng chẳng để trong lòng nhiều, còn thuận thế đó nghiêng đầu về phía hắn.
“Cũng chỉ có anh Tân là thương em thôi.”
Thấy hắn không bài xích gì cậu liền được nước lấn tới, vòng tay qua ôm vai thầy Tân của cậu rồi chỉ trỏ Lương Trọng Khanh: “Tránh xa tao ra, đồ tồi.”
Lương Trọng Khanh: “...”
“Kem đây, kem đây.” ông chú hô lên,bảo bọn họ đến nhận.
Đoàn Thính Lăng không đùa nữa, ‘dạ cảm ơn' một câu rồi vươn tay nhận lấy. Cậu đưa Vu Dục Tân cây kem rồi nói: “Quay lại quán thôi, kem của thằng Triệt chảy hết mất.”
Vu Dục Tân còn đang lâng lâng vì cái ôm thân thiết vừa nãy nghe xong câu này lập tức tụt mood. Hắn cứ tưởng cậu mua hai ly cho bản thân ai ngờ lại là cho tên kia.
Không hổ là bạn thân, có gì cũng nghĩ đến nhau hết.
Mặt hắn đanh lại, dằn cảm giác ghen tị chết tiệt trong người xuống, tiếp tục quơ tay nắm chặt góc áo cậu.
Đoàn Thính Lăng cảm nhận lực níu lại phía sau nên bất đắc dĩ cười, cậu cũng rất chiều chuộng mà đi chậm lại, sẵn đó cũng cắn một ngụm kem.
Vị ngọt thanh dịu nhẹ và vị béo của dừa hòa cùng vụn đậu phộng lan tỏa khắp miệng, thêm vào đó là cơn buốt lạnh xộc thẳng lên óc làm cậu rùng mình một cái. Đoàn Thính Lăng nuốt xuống rồi nhắc nhở tên bên cạnh: “Lạnh lắm đó, ăn từ từ thôi.”
“Ừm.” Vu Dục Tân nghe lời, đáp một tiếng.
Lương Trọng Khanh trả tiền xong liền chạy bước nhỏ phía sau, kì dị mà liếc hắn một cái.
Không phải trong trường tên này nổi tiếng là độc lai độc vãng à? Sao bây giờ thấy hắn cứ kè kè bên Đoàn Thính Lăng vậy?
Chẳng lẽ là tin đồn thất thiệt?
Nghi hoặc một chút rồi cũng quẳng ra sau đầu, cậu ta nhảy một bước dài đến rồi lại chụp cái đầu xoăn mà xoa.
Vu Dục Tân ở kế bên liếc xéo bàn tay kia, rất muốn một phát chặt bỏ mẹ nhưng kiềm chế được.
Hắn vô cùng muốn được xoa mái tóc xoăn trông cực kì mềm mại đó một cách thỏa thích như tên đó nhưng ngặt nỗi bị chiều cao giới hạn. Là người không bao giờ quan tâm vẻ ngoài của mình như hắn lúc này lại bắt đầu chán ghét bản thân vì quá lùn.
Chẳng thể thoải mái sờ đầu và cũng chẳng thể chủ động quàng vai bá cổ.
Khi nhận ra sự thiệt thòi này, Vu Dục Tân bỗng nảy sinh một khát vọng nho nhỏ.
Trở nên cao lớn hơn, mạnh mẽ hơn.
Vu Dục Tân cũng không biết đây đơn thuần là sự hơn thua về vóc dáng giữa mấy thằng con trai, hay là sự tham lam của bản thân khi đã không còn thỏa mãn với những hành động nhỏ nhặt nữa, có lẽ nhiều nhất là vế sau đi. Bởi lẽ nếu to con hơn, hắn sẽ không dễ dàng bị cậu bạn của hắn ‘hất’ văng sang một góc mà thậm chí còn có thể giữ chặt cậu không buông.
Bạn Lăng đần độn nào biết chỉ vì mấy lần bỏ thằng bạn bơ vơ mà từ đưa bản thân vào tầm ngắm chứ. Cậu bây giờ còn đang bận bịu nghĩ đến chuyện ông anh nhắc nhở mình đây.