Chương 24: Chỉ muốn bên cậu
Buổi đêm ở vùng thôn quê vô cùng vắng lặng và yên ả. Gió sông lạnh lẽo thổi vào, làm đung đưa cành mai nhỏ, từng cánh hoa mềm mại vàng hoe rơi lả tả xuống mặt đường, tô điểm lên mặt đường âm trầm bằng những đốm vàng. Không sáng chói như vì sao trên bầu trời nhưng cũng không mờ nhạt như bóng đèn trong phim ma.
Trước căn nhà của hai thiếu niên nọ, có một cô gái dựa vào hàng rào đứng dưới ánh đèn xem điện thoại, thỉnh thoảng lại liếc vào bên trong. Khi thấy bóng dáng bà cụ bước ra thì cô lập tức tiến tới.
“Nhóc Lăng ăn chưa ngoại?”
“Không thấy nó.” Bà Tư thì trừng nhỏ cháu gái một cái: “Đòi qua đây cho cố vào, cuối cùng lại lấp lấp ló ló ngoài cửa! Bình thường mày dữ dằn lắm mà, sao giờ nhát cấy vậy?!”
Cô gái bị mắng thì rụt cổ lại, ngại ngùng uốn éo tay chân: “Ngoại nhỏ nhỏ tiếng thôi, người ta mắc cỡ mà!” cô nói xong liền định hỏi tiếp xem người nọ có qua ăn chung không thì khóe mắt thấy một bóng người đi ra, giật mình chọt chọt bà lão.
Bà Tư ngờ vực quay lại thì thấy thằng nhóc dạo này hay thấy xuất hiện trong nhà Đoàn Thính Lăng, hình như tên Tân Tân gì đó.
Vu Dục Tân cúi đầu với bà một cái rồi mở miệng: “Dạ Thính Lăng đang tắm, bà qua đây có chuyện gì không?”
“À, nhà bà đang tiệc tùng tưng bừng bên kia kìa.” Bà Tư cười nhiệt tình “Muốn rủ hai đứa sang chơi góp vui rồi sẵn tiện ăn gì đó luôn. Tết mà, chỉ có hai đứa lẩn quẩn trong nhà miết cũng buồn lắm.”
“Dạ thôi ạ.” Khuôn mặt hắn trầm tĩnh, dứt khoát nói lời từ chối. Nếu là ai khác thì hắn không thèm quan tâm tuổi tác mà quay trở vào, nhưng đây là bà lão hay mang bánh sang cho họ nên cũng nể mặt mà lễ phép giải thích.
“Sớm giờ hai đứa vẫn chưa ăn đàng hoàng, với lại cơm con vừa nấu xong.” Vu Dục Tân nhấn mạnh “Thính Lăng muốn ăn cơm con nấu lắm rồi ạ.”
Tiệc tùng thì chắc chắn không thể thiếu rượu bia, dù hai đứa còn đi học thì qua đó vẫn chẳng tránh được chuyện bị mấy thằng bợm rượu ép uống. Đã thế sáng giờ hai nhóc con này vẫn chưa có hột cơm nào trong bụng, nếu giờ uống thêm cả đống cồn vào thì có mà đau dạ dày chết mất.
Bà Tư hiểu được ý tứ của hắn, xua xua tay: “Vậy thôi, hai đứa ở nhà ăn cơm đi, bà về đây.”
“Dạ.”
Tạm biệt xong, hai bà cháu cuốc bộ về nhà. Trên đường, cô cháu gái nãy giờ im lặng bất thường bỗng ghé sát vào ngoại mình, thì thầm: “Bà thấy kì kì không ngoại, tự nhiên khi không thằng đó lại nói là ‘Thính Lăng muốn ăn cơm con nấu lắm rồi ạ’.”
“Sao con nghe nó cứ… là lạ.”
Bà Tư khó hiểu: “Có gì lạ đâu, bà thấy bình thường mà. Thằng Lăng muốn ăn thì nó nói thôi.”
Nhưng nếu thế thì chỉ cần bảo ‘thằng Lăng muốn ăn cơm nhà’ là được rồi, cần gì thêm mấy từ ‘cơm con nấu’ chi?
Cô gái bĩu môi, trong lòng vẫn thấy cấn cấn. Có thể là nhờ giác quan thứ sáu, cô lờ mờ cảm nhận được thằng nhóc mặt lạnh đó đang ngấm ngầm khoe khoang và… xác định chủ quyền?
Kiểu như: cậu ấy muốn ăn đồ tôi nấu, chỉ duy nhất món của tôi thôi.
Chẳng lẽ đây là bá đạo chiếm hữu mặt lạnh?!
Suy nghĩ táo bạo này làm cô hít một hơi thật sâu, thầm phỉ nhổ bản thân cày đam mỹ quá nhiều nhưng cũng không ngăn được cốt truyện yêu đương của hai thằng con trai ‘bùm bùm’ nhảy ra trong bộ não.
Á á á!!! Quắn quéo!!!
Tuy cô đúng thật là thích thầm nhóc Lăng hàng xóm, nhưng một khi đã dấn thân vào con đường làm hủ thì dù người mình thích có cặp kè với con trai, cô chẳng những không đau khổ mà vẫn ủng hộ như thường, thậm chí còn nhiệt liệt hơn.
Niềm vui của hủ nữ đơn giản lắm, thấy hai thằng đực rựa yêu nhau là hú hét liền.
Cô không nhận ra, trong lúc vô thức mình đã từ bỏ cơ hội theo đuổi. Quên béng cái trường hợp hai người vẫn chưa tiến đến với nhau mà một mực đinh ninh khả năng họ là một đôi.
Nhìn bóng dáng hai bà cháu đi khuất sau ánh đèn lờ mờ, Vu Dục Tân nhếch môi, chầm chậm đóng cánh cửa sắt lại.
Nhờ phước từ những ngày cắm đầu vào nghiên cứu chuyện tình trong mấy bộ tiểu thuyết và sự ham học hỏi từ người đi trước, lối tư duy của hắn bây giờ đối với tình cảm của con người đã nhạy bén như khứu giác của báo săn. Thế nên ánh mắt chờ mong lộ liễu của bà chị nhìn vào trong nhà làm sao thoát khỏi mắt hắn.
Đối tượng tất nhiên không phải thằng lầm lì như hắn, mà hẳn là cậu bạn năng nổ dễ mến của hắn.
Sau khi rõ ràng, cảm xúc của Vu Dục Tân lập tức trầm xuống nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, chỉ vì nhìn thấy cái ốp lưng có ảnh hai nhân vật nam ôm hôn đắm đuối của bà chị đó.
Chỉ trong vài giây, kế hoạch đơn giản nhưng hiệu quả với ‘hủ’ đã hình thành. Nhiêu đó cũng đủ để hắn thành công đá phăng tình địch mới gặp này.
Nhanh gọn lẹ, không một động tác thừa.
“Cạch.”
Đoàn Thính Lăng từ phòng tắm bước ra ngoài, vừa cầm khăn vò tóc mấy cái vừa hỏi thằng bạn đang đi đến: “Bà Tư phải không? Tui nghe thấy tiếng bả.”
Vu Dục Tân nhìn cái lưng trần ươn ướt đang hơi khom xuống của cậu, bình tĩnh đưa cái áo đã chuẩn bị sẵn: “Ừm, bà ấy về rồi.”
Gần đây hắn đã liên tục được trải nghiệm cảm giác khao khát muốn sờ soạng rồi lại phải kiềm nén để không vượt quá giới hạn, làm lộ tình cảm của bản thân.
Xương cánh bướm duyên dáng, rãnh lưng vừa sâu vừa dài đầy quyến rũ cùng phần eo thon săn chắc. Có thể là do hay làm việc ngoài trời nên phần da lộ ra và phần được che bởi áo khá khác biệt, nhưng sự đối lập này không khiến người ta buồn cười mà ngược lại càng tăng thêm vẻ cuốn hút.
Tầm mắt chăm chú lướt qua từng tấc da thịt, không phải lần đầu thấy nhưng hắn vẫn cứ như lần đầu. Tim đập mất kiểm soát, cả người khô nóng như phát sốt. Dù dằn vặt là vậy, Vu Dục Tân vẫn nhất quyết không dời mắt.
Hắn ho khan vài tiếng để làm thanh cổ họng, đến gần người trong lòng của mình, cố tỏ ra thật thản nhiên rồi áp tay lên phần gáy của cậu: “Cơm chín rồi, xuống ăn thôi.”
Bàn tay lạnh ngắt bất ngờ tiếp xúc lên làn da âm ấm làm Đoàn Thính Lăng hơi rùng mình một chút. Cậu xoa tóc thêm hai ba cái rồi vắt ngang cổ, khoác tay lên vai hắn sau đó lôi cả hai vào bếp.
Có một số người trời đã phú cho một bộ óc tuyệt vời thì việc khó nhằn đến mấy cũng có thể hoàn thành xuất sắc, khiến người ta phải thán phục không thôi, chẳng hạn như anh Tân của cậu.
Đoàn Thính Lăng tận mắt chứng kiến suốt cả quá trình lên bếp của hắn. Từ không biết gì cho đến tìm hiểu công thức, mua nguyên liệu, sơ chế rồi đem đi nấu, tiếp đó là nêm nếm gia vị vô cùng chuyên nghiệp không khác gì đầu bếp Michelin.
Thịt kho tàu, dễ thì không dễ mà khó cũng không khó. Bởi món này không quá cầu kỳ và cách làm cũng rất dễ hiểu, điều quan trọng nhất ở đây chính là canh thời gian.
Mềm rệu nhưng không rã, đó mới là thịt kho hột vịt chuẩn bài.
Mùi thơm ngào ngạt lan tỏa trong không khí làm chiếc bụng đói vừa tắm xong lập tức gào thét. Nhìn tô thịt màu nâu đỏ bắt mắt mình ‘đặt hàng’, Đoàn Thính Lăng liếm môi một cái. Chưa nói đến cái vị như nào, chỉ với màn chào sân ấn tượng này cũng đủ lấy phân nửa cảm tình của thực khách.
Bếp trưởng Tân đầy đủ chức trách, tận tụy làm đúng bổn phận được giao, đè ‘khách hàng’ duy nhất của mình xuống ghế, bới một chén cơm cho cậu rồi an tĩnh đứng một bên. Đoàn Thính Lăng nhìn bộ dạng này liền biết hắn là muốn mình ăn trước, nên cũng không khách sáo mà vươn tay gắp miếng thịt, bỏ vào mồm.
Vu Dục Tân hơi căng thẳng, cậu bạn của hắn chỉ lấy miếng thịt nhỏ nhưng lại lùa rất nhiều cơm, tâm trạng không khống chế được mà như mỏ neo rớt xuống biển.
Dở đến cái mức phải ăn cả đống tinh bột làm nhạt vị sao? Hắn thầm mắng bản thân vô tích sự, có nấu một nồi thịt thôi cũng chả xong…
“Ngon lắm á.”
Qua vài giây nhấm nháp cảm nhận, Đoàn Thính Lăng nhanh chóng đưa ra nhận xét: “Ngon cực luôn!”
“Tui thử rồi, không có độc đâu.” cậu cười trêu đùa một câu rồi kéo hắn ngồi xuống “Ông ăn được rồi đó.”
Lời bình phẩm ‘muộn màng’ này không cần nghĩ cũng biết nó đã hốt Vu Dục Tân từ dưới đáy lên trên. Mắt hắn sáng rực như đóm lửa trong đêm đen: “Cậu thấy ngon?”
“Ừm, ông đỉnh lắm.” Vì để tán thưởng nỗ lực của thằng bạn, thanh âm cậu rất ôn hòa “Không phải ai lần đầu nấu cũng thành công như ông đâu, như thế này là trên cả tuyệt vời rồi, giỏi.”
“Đàn ông mà có năng khiếu về mấy chuyện nội trợ chính là hàng cực phẩm mà chị em ao ước đấy, Dục Tân nhà ta quá đảm đang luôn nè.”
Vu Dục Tân được crush khen quá trời quá đất, tâm trí như lâng lâng như bước lên đám mây màu hồng. Vui sướng làm mụ mị đầu óc, hắn cầm lòng không đặng mà hỏi cậu: “Vậy còn cậu, Lăng, cậu có muốn tôi không?”
Câu này rất mờ ám.
Đoàn Thính Lăng nghe xong cũng thấy hơi bất đắc dĩ vì khả năng giao tiếp thần kỳ của thằng bạn hướng nội thiên tài này, âm thầm chỉnh sửa lại cho chính xác rồi kiên nhẫn đáp: “Tui nấu ăn dở tệ nên dĩ nhiên là mong muốn nửa kia của mình giỏi về việc này rồi.”
“Đây đúng thật là đòi hỏi hơi quá đáng. Tui cũng tự thấy mình rất mất dịch, thế nên sẽ ráng cố gắng hết sức, có thể phụ làm cái gì thì làm cái đó, sẽ không phàn nàn.” cậu ngậm đũa, nghĩ nghĩ một hồi lại bổ sung thêm “Mà theo tui nghĩ là nếu đã yêu rồi thì dù biết nấu cơm hay không cũng chả quan trọng đâu, bởi ai lại muốn bắt ép người ấy làm việc họ không muốn chớ.”
Không nhận được câu trả lời theo ý muốn, hắn cũng không thất vọng lắm mà phát giác một điều.
Cậu bạn hắn thích, là người rất rất rất bao dung và quan tâm những người bên cạnh. Càng là người thân thiết, cậu càng cưng chiều và hết mực săn sóc, đã thế còn chấp nhận mọi khuyết điểm của người khác…
Quá tốt.
Vu Dục Tân nhìn chén cơm cậu đặt trước mặt mình, rồi lại lia sang đôi đũa đang gắp lấy phần thịt không có da mà mình ghét để vào đấy. Cõi lòng hắn như ngâm trong nước sôi, nhũn nhão hết cả ra, nào còn bóng dáng cái tính ghê tởm chung đụng với người khác chớ.
Đã thế khi ăn đồ người nọ gắp, khắp khoan miệng tràn ngập cảm giác thơm ngon gấp trăm lần lúc tự mình động tay.
Tiếng nhạc karaoke cách mấy căn nhà lại bắt đầu vang lên, náo động cả vùng thôn quê nhưng lại như bị chặn lại tại căn bếp nhỏ. Lần này, Vu Dục Tân như không hề khó chịu vì giọng hát chói tai kia mà tiếp tục vui vẻ ăn cơm cùng cậu bạn. Không gian xung quanh hai người như hình thành nên một lá chắn tách biệt với thế giới bên ngoài, bất kì thứ gì cũng chả thể chen chân vào ảnh hưởng đến họ.
Những ngày tiếp theo, Vu Dục Tân triệt để phát huy cái gọi là ‘người đàn ông của gia đình’, tích cực quán xuyến hết mọi thứ trong nhà, dù cho có là chủ nhà cũng chẳng ngăn lại được. Rõ ràng mấy bữa trước thằng này vẫn còn rụt rụt rè rè không dám động tay động chân, sao bây giờ lại như bị kích thích thế? Cậu chỉ cầm có cây chổi thôi cũng bị giựt.
“Sao ông sung thế hả?” cậu ngồi trên li văng khoác tay lên chân, bất lực nhìn Vu Dục Tân lại bắt đầu lau bàn “Đừng có lau nữa cha ơi, nó sắp mòn như tờ giấy rồi.”
Sáng lau, trưa lau, chiều lau, tối cũng lau.
Bàn yêu dấu, khổ thân em tôi.
Vu Dục Tân thấy cậu phàn nàn thì thuận tay với lấy miếng xoài đút vào miệng người nọ, đang định lau lại một lần nữa thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Đoàn Thính Lăng nghe nó phát ra từ trong phòng thì nhanh nhẹn chạy vào, một lúc sau thì lại vọt ra ồm ồm nói ‘của ông’ rồi đưa hắn, còn mình thì ra sân trước tránh đi.
Vốn mấy việc này hắn không kiêng kị gì với cậu nên thấy hành động này thì hơi không hài lòng, bởi điều này nói lên quan hệ của hai người vẫn chưa đạt đến ngưỡng biết chuyện riêng tư của nhau.
Vu Dục Tân nhìn bóng lưng cậu trai đang ngồi xổm chọc chó ‘grừ grừ’ ngoài kia một lúc, đợi đến khi tiếng chuông sắp tắt mới thờ ơ bấm nhận.
Đầu dây đã kết nối nhưng không một ai trong hai người lên tiếng, giằng co chừng vài giây, trước khi hắn bấm tắt thì bên kia dẫn đầu xuống nước trước. Giọng người đàn ông chậm chạp nhưng uy nghiêm cất lên.
“Tết nhất sao không thấy mặt mũi đâu hết vậy? Cháu đi đến nơi khỉ ho cò gáy nào rồi?”
Là ông nội độc đoán của hắn, Vu Quốc Kiệt.
“Nông thôn.”
Ông Kiệt hỏi cho có chứ cũng không quá quan tâm, lão ra lệnh: “Ngày mai mùng 4, về đây cho ông.”
Vu Dục Tân nhíu mày, mở miệng từ chối thẳng thừng: “Không.”
Mấy năm trước, dù muốn hay không muốn thì tết cũng bắt buộc phải về nội một lần, hắn không muốn chuốc thêm phiền phức nên cũng miễn cưỡng về đấy. Nhưng năm nay thì khác, tuy sẽ nhận lấy kha khá rắc rối nhưng khi đang có khoảng thời gian tươi đẹp bên người trong lòng thì mắc giống ôn gì hắn phải đến cái nơi ngột ngạt đó chứ.
Ông ta tức giận: “Cháu…”
Vu Dục Tân không ho he gì dứt khoát cúp máy. Hắn nghĩ nghĩ một hồi, vắt khăn lên ghế rồi bước đến sau lưng Đoàn Thính Lăng, đặt hai tay lên vai cậu, khom lưng xuống: “Lăng, tôi về nhà một chuyến nhé.”
Cậu ngước mắt, hơi bất ngờ: “Muốn về nhà rồi à? Vậy thì về đi, ông ở đây không cho tui làm gì, bứt rứt muốn chết rồi đây nè.”
Nghe xong, hắn sa sầm mặt mày, bực mình bóp bóp vai cậu: “Không, tôi đã nói là ở đây rồi mà.”
“Cậu chê tôi là gánh nặng sao?” hắn giở giọng ấm ức “Sao cứ như muốn đuổi tôi đi thế?”
Đoàn Thính Lăng nghẹn lời, âm thầm thở dài.
Thằng bạn của cậu lòi bản chất thật rồi, lạnh lùng khó ưa lúc đầu đâu không thấy, mà chỉ thấy quá nhõng nhẽo. Biến đổi nghiêng trời lệch đất này làm cậu cũng bó tay chấm com.
“Có đâu nà, ông chính là cục vàng của tui, thương còn không hết nữa nói chi là chê.” cậu dỗ dành “Ông đi đâu thì cũng nhớ về sớm, ở nhà còn có đứa con trai này mòn mỏi chờ ông về đó.”
Nói chính xác là thằng nhóc Lăng chờ ba Tân của nó về nấu cơm ngon ngon ăn.
Vu Dục Tân nghe câu ‘mòn mỏi chờ ông về’ thì lập tức mát lòng mát dạ, dùng bàn tay sạch nhéo má cậu một cái rồi thản nhiên quay người vào trong, bỏ lại cậu bạn với bản mặt đầy vẻ kì quái.
Cậu lẩm bà lẩm bẩm, sờ sờ chỗ bị ngắt: “Cứ thấy càng ngày càng… bê đê?”
“Ui già ơi, dẹp dẹp.”
Tất cả là tại cái đầu đầy sình của cậu toàn suy nghĩ bậy bạ, anh Tân của cậu chỉ là một thằng nhóc đáng thương không rành giao tiếp cũng như cư xử với người khác thôi, cái gì mà bê với chả đê chứ.
Mấy ngày nay, quần áo Vu Dục Tân mặc đều là của Đoàn Thính Lăng hết, cậu thì phóng khoáng cho xài, còn hắn dĩ nhiên không ghét bỏ mà cực thích ấy chứ. Nhưng nhờ cú điện thoại vừa nãy hắn vẫn quyết định về nhà một chuyến, không làm gì sâu xa mà chỉ gom quần áo của mình thôi. Vì hắn lo mấy bộ đồ của cậu bạn không gồng nổi tần suất sử dụng của hai người mà ‘bung lụa’.
Quay về căn biệt thự đã gần như bị bỏ mặc một xó trong mấy ngày lêu lổng ở nhà cờ rút, Vu Dục Tân có một chút xíu thất thần. Nhìn cả căn nhà chỉ có hai màu trắng xám đơn điệu khác xa chỗ ở đầy sắc xuân kia. Hắn đã trải qua mấy cái tết tại căn nhà hệt như này thì đáng lẽ ra sẽ không cảm thấy có gì bất thường, nhưng bây giờ lại xuất hiện một câu cứ lượn qua lượn lại trong lòng.
Quá quạnh quẽ.
Nơi đây từng rất tiện nghi, rộng rãi và thoải mái với hắn, hiện tại cũng vẫn nghĩ như vậy chỉ có điều hắn không thèm nữa thôi. Tất cả mọi thứ đều ổn, trừ việc thiếu mỗi một chuyện quan trọng nhất, là người hắn thích.
Vu Dục Tân hờ hững lướt mắt qua, không quan tâm đến nữa mà nhấc chân bước lên phòng. Cả một căn biệt thự rộng mênh mông nhưng chỉ có một người ở trong, tiếng chim không có mà tiếng gió cũng chả lên, yên tĩnh đến mức từng bước đều có tiếng vang. Hắn cảm nhận được, vô thức tăng tốc độ, dường như muốn mau chóng trở về căn nhà thật sự của mình.
Mở cửa ra, bên trong vẫn giữ y đúc trạng thái trước lúc hắn rời đi. Vu Dục Tân tuy sở hữu mớ tiền tiết kiệm khá được nhưng vì không có yêu cầu gì với vẻ ngoài và sinh hoạt nên cũng chẳng dùng được bao nhiêu. Thế nên tủ đồ thì bự bành ki chứ bên trong chẳng chứa được mấy thứ.
Vu Dục Tân lấy vali bị nhét một xó ra, bắt đầu xếp quần áo để vào, động tác rất nhanh lẹ. Hắn dọn sạch cái tủ rồi quay sang bàn học, nhưng vừa nhìn đã khựng người.
Đó giờ hắn nào có la cà ngoài đường giống như mấy thanh niên sung sức trạc tuổi mình, mà suốt ngày cắm đầu cắm cổ vào đọc này đọc nọ hoặc vẽ vời để giết thời gian, quanh năm suốt tháng chỉ quanh quẩn trong nhà thôi. Vậy nên mới dẫn tới tình trạng sách đang đọc dở dang chất đống trên bàn như bây giờ.
Tưởng đâu có thể tự lực cánh sinh, nào ngờ mình đã quá đề cao bản thân.
Thật ra nếu là trước kia, gặp tình huống như vầy hắn cũng sẽ ráng xoay sở đủ đường tìm cách chứ tuyệt đối không nhờ ai, nhưng lúc này có vẻ sự lì lợm đó đã hơi thay đổi.
Vu Dục Tân trầm mặc một lúc rồi bỗng rút điện thoại ra nhấp vào danh bạ bấm gọi người nào đó, đợi chưa được bao lâu bên kia đã nhấc máy.
“Alo, cục vàng.”
Mặt hắn dịu dàng: “Lăng, cậu qua nhà tôi đi, mang theo mấy sợi dây chằng luôn nhé.”
“Ok.” Đoàn Thính Lăng không kì kèo gì mà buông bút chì đang cầm xuống rồi đứng lên “Cỡ tầm 10 phút sẽ có mặt ngay, ông nhớ đón tui trước cổng đó.”
“Ừm.”
Vu Dục Tân cúp máy xong cũng không tiếp tục ngồi trong nhà chờ mà đi ra điểm hẹn luôn. Đoàn Thính Lăng căn giờ cũng khá chuẩn, chưa được 10 phút bóng dáng cậu đã xuất hiện ở cuối đường. Sau khi nhìn ngang ngó dọc không thấy chiếc xe đắt tiền nào lướt ngang, cậu mới cẩn thận băng qua đường.
Xe vừa đến trước mặt, hắn lập tức ngồi lên yên sau rồi bảo: “Chạy thẳng.” thấy cậu chần chừ thì xoa xoa lưng cậu, cười nhẹ “Đừng sợ, đường ở trong đấy vẫn y chang đường ở ngoài thôi.”
Khu nhà giàu cũng chỉ là một nơi cho người ở nhưng khác ở chỗ người ở đây sang hơn thôi, hắn không hiểu sao cậu lại rén như thế nữa.
Đoàn Thính Lăng cậu là người nghèo ở quê, nên việc này không được trách cậu. Bởi cái chốn mà ra đường là gặp đại gia như này tất nhiên làm cậu không thể nào thoải mái được, cứ sợ sẽ vô ý đắc tội ông vua bà chúa nào, bị người ta búng tay một cái rồi bay màu khỏi thế gian như trên phim ấy.
Nhưng bây giờ có một ‘ông vua’ ở sau lưng bảo kê, cậu ít nhiều đã can đảm hơn một tí. Dùng vẻ mặt căng thẳng như sắp ra chiến trường, cậu đạp xe vào trong. Đúng như thằng bạn nói, đường thì vẫn là đường, không có nạm kim cương đính hột xoàn như cậu mường tượng, nhưng nhìn mấy căn biệt thự dàn hàng xung quanh cũng khiến cậu choáng ngợp. Đến khi được hắn dắt lên lầu, anh Lăng ‘hai lúa’ vẫn còn bần thần, bị chọt một phát mới làm hồn cậu về lại xác.
Đoàn Thính Lăng tỉnh lại, nhìn cánh cửa trước mặt rồi lại nhìn nét mặt trịnh trọng của Vu Dục Tân, ngập ngừng: “Phòng ông hả?”
“Ừm” mắt hắn lấp lóe “Cậu chính là người đầu tiên tôi dẫn vào.”
“À…” Thì sao?
Khai thật đi, trong trỏng giấu vàng hay giấu bạc?
“Cạch.”
Cậu ngó vào, căn phòng rất giản dị sạch sẽ và tươm tất, cùng với đó là cái vali đang mở với quần áo được xếp ngay ngắn. Ngẩn ra một cái, cậu lập tức thông suốt, kinh ngạc trừng mắt: “Chơi lớn vậy luôn?! Ông định di cư sang nhà tui thật à? Bỏ sướng theo khổ, trải nghiệm cuộc sống chân lấm tay bùn?”
Mới đầu cậu cũng chỉ nghĩ thằng này ở chơi hết tết rồi ai về nhà nấy thôi, nào biết người ta thực sự muốn ở chỗ cậu chớ!
Căn nhà khang trang hoành tráng lệ như này mà nói bỏ là bỏ, cậu đúng là chẳng hiểu nổi tư duy của thằng Tân hướng nội nhà mình.
Vu Dục Tân biết cậu bạn của mình luôn không quá tin tưởng vào lời hắn nói, cứ xem hắn như mấy thằng nhóc mà dỗ dành, miệng thì ‘ừ ừ’ chứ lòng lại hời hợt, làm hắn vừa yêu vừa ghét. Nên khi làm ra hành động chứng thực lời nói không phải suông của mình, biểu hiện bây giờ của cậu nằm trong dự đoán.
Hắn không nói gì, bước đến bàn học rồi bắt đầu sắp xếp tập sách. Đầu hắn cúi xuống, mái tóc đen hơi dài che phân nửa gương mặt, chỉ thấp thoáng nhìn thấy đôi mắt màu mật đượm buồn.
“Nơi này rất rộng, cũng rất cô đơn. Tối nào cũng chỉ có mình tôi lẻ loi trong không gian này, không ai trò chuyện cười đùa, không cắm đầu vào học tập thì cũng lao vào vẽ vời. Tôi thích yên tĩnh, nhưng thỉnh thoảng vẫn muốn cảm nhận được sự nhộn nhịp.”
“Ở cạnh cậu rất dễ chịu, tôi cảm giác bản thân mình dường như vui vẻ hơn nhiều.” giọng hắn trầm thấp “Lăng à, tôi nói nhiều như vậy rồi chắc cậu cũng hiểu nhỉ?”
“Tôi không quan trọng vật chất, chỉ đơn thuần muốn có một người bầu bạn thôi. Bây giờ dù cậu có ở gầm cầu đi chăng nữa, tôi cũng sẽ đeo theo không rời. Bởi, tại thời điểm này đây, cậu là người duy nhất khiến cuộc sống xám xịt của tôi xuất hiện cầu vồng.”
Khóe mắt Đoàn Thính Lăng hơi giật giật, cậu hoang mang dùng tay ấn ấn vào chỗ tim bỗng đập kịch liệt như sắp vọt ra ngoài.
Con mẹ nó…
Trước căn nhà của hai thiếu niên nọ, có một cô gái dựa vào hàng rào đứng dưới ánh đèn xem điện thoại, thỉnh thoảng lại liếc vào bên trong. Khi thấy bóng dáng bà cụ bước ra thì cô lập tức tiến tới.
“Nhóc Lăng ăn chưa ngoại?”
“Không thấy nó.” Bà Tư thì trừng nhỏ cháu gái một cái: “Đòi qua đây cho cố vào, cuối cùng lại lấp lấp ló ló ngoài cửa! Bình thường mày dữ dằn lắm mà, sao giờ nhát cấy vậy?!”
Cô gái bị mắng thì rụt cổ lại, ngại ngùng uốn éo tay chân: “Ngoại nhỏ nhỏ tiếng thôi, người ta mắc cỡ mà!” cô nói xong liền định hỏi tiếp xem người nọ có qua ăn chung không thì khóe mắt thấy một bóng người đi ra, giật mình chọt chọt bà lão.
Bà Tư ngờ vực quay lại thì thấy thằng nhóc dạo này hay thấy xuất hiện trong nhà Đoàn Thính Lăng, hình như tên Tân Tân gì đó.
Vu Dục Tân cúi đầu với bà một cái rồi mở miệng: “Dạ Thính Lăng đang tắm, bà qua đây có chuyện gì không?”
“À, nhà bà đang tiệc tùng tưng bừng bên kia kìa.” Bà Tư cười nhiệt tình “Muốn rủ hai đứa sang chơi góp vui rồi sẵn tiện ăn gì đó luôn. Tết mà, chỉ có hai đứa lẩn quẩn trong nhà miết cũng buồn lắm.”
“Dạ thôi ạ.” Khuôn mặt hắn trầm tĩnh, dứt khoát nói lời từ chối. Nếu là ai khác thì hắn không thèm quan tâm tuổi tác mà quay trở vào, nhưng đây là bà lão hay mang bánh sang cho họ nên cũng nể mặt mà lễ phép giải thích.
“Sớm giờ hai đứa vẫn chưa ăn đàng hoàng, với lại cơm con vừa nấu xong.” Vu Dục Tân nhấn mạnh “Thính Lăng muốn ăn cơm con nấu lắm rồi ạ.”
Tiệc tùng thì chắc chắn không thể thiếu rượu bia, dù hai đứa còn đi học thì qua đó vẫn chẳng tránh được chuyện bị mấy thằng bợm rượu ép uống. Đã thế sáng giờ hai nhóc con này vẫn chưa có hột cơm nào trong bụng, nếu giờ uống thêm cả đống cồn vào thì có mà đau dạ dày chết mất.
Bà Tư hiểu được ý tứ của hắn, xua xua tay: “Vậy thôi, hai đứa ở nhà ăn cơm đi, bà về đây.”
“Dạ.”
Tạm biệt xong, hai bà cháu cuốc bộ về nhà. Trên đường, cô cháu gái nãy giờ im lặng bất thường bỗng ghé sát vào ngoại mình, thì thầm: “Bà thấy kì kì không ngoại, tự nhiên khi không thằng đó lại nói là ‘Thính Lăng muốn ăn cơm con nấu lắm rồi ạ’.”
“Sao con nghe nó cứ… là lạ.”
Bà Tư khó hiểu: “Có gì lạ đâu, bà thấy bình thường mà. Thằng Lăng muốn ăn thì nó nói thôi.”
Nhưng nếu thế thì chỉ cần bảo ‘thằng Lăng muốn ăn cơm nhà’ là được rồi, cần gì thêm mấy từ ‘cơm con nấu’ chi?
Cô gái bĩu môi, trong lòng vẫn thấy cấn cấn. Có thể là nhờ giác quan thứ sáu, cô lờ mờ cảm nhận được thằng nhóc mặt lạnh đó đang ngấm ngầm khoe khoang và… xác định chủ quyền?
Kiểu như: cậu ấy muốn ăn đồ tôi nấu, chỉ duy nhất món của tôi thôi.
Chẳng lẽ đây là bá đạo chiếm hữu mặt lạnh?!
Suy nghĩ táo bạo này làm cô hít một hơi thật sâu, thầm phỉ nhổ bản thân cày đam mỹ quá nhiều nhưng cũng không ngăn được cốt truyện yêu đương của hai thằng con trai ‘bùm bùm’ nhảy ra trong bộ não.
Á á á!!! Quắn quéo!!!
Tuy cô đúng thật là thích thầm nhóc Lăng hàng xóm, nhưng một khi đã dấn thân vào con đường làm hủ thì dù người mình thích có cặp kè với con trai, cô chẳng những không đau khổ mà vẫn ủng hộ như thường, thậm chí còn nhiệt liệt hơn.
Niềm vui của hủ nữ đơn giản lắm, thấy hai thằng đực rựa yêu nhau là hú hét liền.
Cô không nhận ra, trong lúc vô thức mình đã từ bỏ cơ hội theo đuổi. Quên béng cái trường hợp hai người vẫn chưa tiến đến với nhau mà một mực đinh ninh khả năng họ là một đôi.
Nhìn bóng dáng hai bà cháu đi khuất sau ánh đèn lờ mờ, Vu Dục Tân nhếch môi, chầm chậm đóng cánh cửa sắt lại.
Nhờ phước từ những ngày cắm đầu vào nghiên cứu chuyện tình trong mấy bộ tiểu thuyết và sự ham học hỏi từ người đi trước, lối tư duy của hắn bây giờ đối với tình cảm của con người đã nhạy bén như khứu giác của báo săn. Thế nên ánh mắt chờ mong lộ liễu của bà chị nhìn vào trong nhà làm sao thoát khỏi mắt hắn.
Đối tượng tất nhiên không phải thằng lầm lì như hắn, mà hẳn là cậu bạn năng nổ dễ mến của hắn.
Sau khi rõ ràng, cảm xúc của Vu Dục Tân lập tức trầm xuống nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, chỉ vì nhìn thấy cái ốp lưng có ảnh hai nhân vật nam ôm hôn đắm đuối của bà chị đó.
Chỉ trong vài giây, kế hoạch đơn giản nhưng hiệu quả với ‘hủ’ đã hình thành. Nhiêu đó cũng đủ để hắn thành công đá phăng tình địch mới gặp này.
Nhanh gọn lẹ, không một động tác thừa.
“Cạch.”
Đoàn Thính Lăng từ phòng tắm bước ra ngoài, vừa cầm khăn vò tóc mấy cái vừa hỏi thằng bạn đang đi đến: “Bà Tư phải không? Tui nghe thấy tiếng bả.”
Vu Dục Tân nhìn cái lưng trần ươn ướt đang hơi khom xuống của cậu, bình tĩnh đưa cái áo đã chuẩn bị sẵn: “Ừm, bà ấy về rồi.”
Gần đây hắn đã liên tục được trải nghiệm cảm giác khao khát muốn sờ soạng rồi lại phải kiềm nén để không vượt quá giới hạn, làm lộ tình cảm của bản thân.
Xương cánh bướm duyên dáng, rãnh lưng vừa sâu vừa dài đầy quyến rũ cùng phần eo thon săn chắc. Có thể là do hay làm việc ngoài trời nên phần da lộ ra và phần được che bởi áo khá khác biệt, nhưng sự đối lập này không khiến người ta buồn cười mà ngược lại càng tăng thêm vẻ cuốn hút.
Tầm mắt chăm chú lướt qua từng tấc da thịt, không phải lần đầu thấy nhưng hắn vẫn cứ như lần đầu. Tim đập mất kiểm soát, cả người khô nóng như phát sốt. Dù dằn vặt là vậy, Vu Dục Tân vẫn nhất quyết không dời mắt.
Hắn ho khan vài tiếng để làm thanh cổ họng, đến gần người trong lòng của mình, cố tỏ ra thật thản nhiên rồi áp tay lên phần gáy của cậu: “Cơm chín rồi, xuống ăn thôi.”
Bàn tay lạnh ngắt bất ngờ tiếp xúc lên làn da âm ấm làm Đoàn Thính Lăng hơi rùng mình một chút. Cậu xoa tóc thêm hai ba cái rồi vắt ngang cổ, khoác tay lên vai hắn sau đó lôi cả hai vào bếp.
Có một số người trời đã phú cho một bộ óc tuyệt vời thì việc khó nhằn đến mấy cũng có thể hoàn thành xuất sắc, khiến người ta phải thán phục không thôi, chẳng hạn như anh Tân của cậu.
Đoàn Thính Lăng tận mắt chứng kiến suốt cả quá trình lên bếp của hắn. Từ không biết gì cho đến tìm hiểu công thức, mua nguyên liệu, sơ chế rồi đem đi nấu, tiếp đó là nêm nếm gia vị vô cùng chuyên nghiệp không khác gì đầu bếp Michelin.
Thịt kho tàu, dễ thì không dễ mà khó cũng không khó. Bởi món này không quá cầu kỳ và cách làm cũng rất dễ hiểu, điều quan trọng nhất ở đây chính là canh thời gian.
Mềm rệu nhưng không rã, đó mới là thịt kho hột vịt chuẩn bài.
Mùi thơm ngào ngạt lan tỏa trong không khí làm chiếc bụng đói vừa tắm xong lập tức gào thét. Nhìn tô thịt màu nâu đỏ bắt mắt mình ‘đặt hàng’, Đoàn Thính Lăng liếm môi một cái. Chưa nói đến cái vị như nào, chỉ với màn chào sân ấn tượng này cũng đủ lấy phân nửa cảm tình của thực khách.
Bếp trưởng Tân đầy đủ chức trách, tận tụy làm đúng bổn phận được giao, đè ‘khách hàng’ duy nhất của mình xuống ghế, bới một chén cơm cho cậu rồi an tĩnh đứng một bên. Đoàn Thính Lăng nhìn bộ dạng này liền biết hắn là muốn mình ăn trước, nên cũng không khách sáo mà vươn tay gắp miếng thịt, bỏ vào mồm.
Vu Dục Tân hơi căng thẳng, cậu bạn của hắn chỉ lấy miếng thịt nhỏ nhưng lại lùa rất nhiều cơm, tâm trạng không khống chế được mà như mỏ neo rớt xuống biển.
Dở đến cái mức phải ăn cả đống tinh bột làm nhạt vị sao? Hắn thầm mắng bản thân vô tích sự, có nấu một nồi thịt thôi cũng chả xong…
“Ngon lắm á.”
Qua vài giây nhấm nháp cảm nhận, Đoàn Thính Lăng nhanh chóng đưa ra nhận xét: “Ngon cực luôn!”
“Tui thử rồi, không có độc đâu.” cậu cười trêu đùa một câu rồi kéo hắn ngồi xuống “Ông ăn được rồi đó.”
Lời bình phẩm ‘muộn màng’ này không cần nghĩ cũng biết nó đã hốt Vu Dục Tân từ dưới đáy lên trên. Mắt hắn sáng rực như đóm lửa trong đêm đen: “Cậu thấy ngon?”
“Ừm, ông đỉnh lắm.” Vì để tán thưởng nỗ lực của thằng bạn, thanh âm cậu rất ôn hòa “Không phải ai lần đầu nấu cũng thành công như ông đâu, như thế này là trên cả tuyệt vời rồi, giỏi.”
“Đàn ông mà có năng khiếu về mấy chuyện nội trợ chính là hàng cực phẩm mà chị em ao ước đấy, Dục Tân nhà ta quá đảm đang luôn nè.”
Vu Dục Tân được crush khen quá trời quá đất, tâm trí như lâng lâng như bước lên đám mây màu hồng. Vui sướng làm mụ mị đầu óc, hắn cầm lòng không đặng mà hỏi cậu: “Vậy còn cậu, Lăng, cậu có muốn tôi không?”
Câu này rất mờ ám.
Đoàn Thính Lăng nghe xong cũng thấy hơi bất đắc dĩ vì khả năng giao tiếp thần kỳ của thằng bạn hướng nội thiên tài này, âm thầm chỉnh sửa lại cho chính xác rồi kiên nhẫn đáp: “Tui nấu ăn dở tệ nên dĩ nhiên là mong muốn nửa kia của mình giỏi về việc này rồi.”
“Đây đúng thật là đòi hỏi hơi quá đáng. Tui cũng tự thấy mình rất mất dịch, thế nên sẽ ráng cố gắng hết sức, có thể phụ làm cái gì thì làm cái đó, sẽ không phàn nàn.” cậu ngậm đũa, nghĩ nghĩ một hồi lại bổ sung thêm “Mà theo tui nghĩ là nếu đã yêu rồi thì dù biết nấu cơm hay không cũng chả quan trọng đâu, bởi ai lại muốn bắt ép người ấy làm việc họ không muốn chớ.”
Không nhận được câu trả lời theo ý muốn, hắn cũng không thất vọng lắm mà phát giác một điều.
Cậu bạn hắn thích, là người rất rất rất bao dung và quan tâm những người bên cạnh. Càng là người thân thiết, cậu càng cưng chiều và hết mực săn sóc, đã thế còn chấp nhận mọi khuyết điểm của người khác…
Quá tốt.
Vu Dục Tân nhìn chén cơm cậu đặt trước mặt mình, rồi lại lia sang đôi đũa đang gắp lấy phần thịt không có da mà mình ghét để vào đấy. Cõi lòng hắn như ngâm trong nước sôi, nhũn nhão hết cả ra, nào còn bóng dáng cái tính ghê tởm chung đụng với người khác chớ.
Đã thế khi ăn đồ người nọ gắp, khắp khoan miệng tràn ngập cảm giác thơm ngon gấp trăm lần lúc tự mình động tay.
Tiếng nhạc karaoke cách mấy căn nhà lại bắt đầu vang lên, náo động cả vùng thôn quê nhưng lại như bị chặn lại tại căn bếp nhỏ. Lần này, Vu Dục Tân như không hề khó chịu vì giọng hát chói tai kia mà tiếp tục vui vẻ ăn cơm cùng cậu bạn. Không gian xung quanh hai người như hình thành nên một lá chắn tách biệt với thế giới bên ngoài, bất kì thứ gì cũng chả thể chen chân vào ảnh hưởng đến họ.
Những ngày tiếp theo, Vu Dục Tân triệt để phát huy cái gọi là ‘người đàn ông của gia đình’, tích cực quán xuyến hết mọi thứ trong nhà, dù cho có là chủ nhà cũng chẳng ngăn lại được. Rõ ràng mấy bữa trước thằng này vẫn còn rụt rụt rè rè không dám động tay động chân, sao bây giờ lại như bị kích thích thế? Cậu chỉ cầm có cây chổi thôi cũng bị giựt.
“Sao ông sung thế hả?” cậu ngồi trên li văng khoác tay lên chân, bất lực nhìn Vu Dục Tân lại bắt đầu lau bàn “Đừng có lau nữa cha ơi, nó sắp mòn như tờ giấy rồi.”
Sáng lau, trưa lau, chiều lau, tối cũng lau.
Bàn yêu dấu, khổ thân em tôi.
Vu Dục Tân thấy cậu phàn nàn thì thuận tay với lấy miếng xoài đút vào miệng người nọ, đang định lau lại một lần nữa thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Đoàn Thính Lăng nghe nó phát ra từ trong phòng thì nhanh nhẹn chạy vào, một lúc sau thì lại vọt ra ồm ồm nói ‘của ông’ rồi đưa hắn, còn mình thì ra sân trước tránh đi.
Vốn mấy việc này hắn không kiêng kị gì với cậu nên thấy hành động này thì hơi không hài lòng, bởi điều này nói lên quan hệ của hai người vẫn chưa đạt đến ngưỡng biết chuyện riêng tư của nhau.
Vu Dục Tân nhìn bóng lưng cậu trai đang ngồi xổm chọc chó ‘grừ grừ’ ngoài kia một lúc, đợi đến khi tiếng chuông sắp tắt mới thờ ơ bấm nhận.
Đầu dây đã kết nối nhưng không một ai trong hai người lên tiếng, giằng co chừng vài giây, trước khi hắn bấm tắt thì bên kia dẫn đầu xuống nước trước. Giọng người đàn ông chậm chạp nhưng uy nghiêm cất lên.
“Tết nhất sao không thấy mặt mũi đâu hết vậy? Cháu đi đến nơi khỉ ho cò gáy nào rồi?”
Là ông nội độc đoán của hắn, Vu Quốc Kiệt.
“Nông thôn.”
Ông Kiệt hỏi cho có chứ cũng không quá quan tâm, lão ra lệnh: “Ngày mai mùng 4, về đây cho ông.”
Vu Dục Tân nhíu mày, mở miệng từ chối thẳng thừng: “Không.”
Mấy năm trước, dù muốn hay không muốn thì tết cũng bắt buộc phải về nội một lần, hắn không muốn chuốc thêm phiền phức nên cũng miễn cưỡng về đấy. Nhưng năm nay thì khác, tuy sẽ nhận lấy kha khá rắc rối nhưng khi đang có khoảng thời gian tươi đẹp bên người trong lòng thì mắc giống ôn gì hắn phải đến cái nơi ngột ngạt đó chứ.
Ông ta tức giận: “Cháu…”
Vu Dục Tân không ho he gì dứt khoát cúp máy. Hắn nghĩ nghĩ một hồi, vắt khăn lên ghế rồi bước đến sau lưng Đoàn Thính Lăng, đặt hai tay lên vai cậu, khom lưng xuống: “Lăng, tôi về nhà một chuyến nhé.”
Cậu ngước mắt, hơi bất ngờ: “Muốn về nhà rồi à? Vậy thì về đi, ông ở đây không cho tui làm gì, bứt rứt muốn chết rồi đây nè.”
Nghe xong, hắn sa sầm mặt mày, bực mình bóp bóp vai cậu: “Không, tôi đã nói là ở đây rồi mà.”
“Cậu chê tôi là gánh nặng sao?” hắn giở giọng ấm ức “Sao cứ như muốn đuổi tôi đi thế?”
Đoàn Thính Lăng nghẹn lời, âm thầm thở dài.
Thằng bạn của cậu lòi bản chất thật rồi, lạnh lùng khó ưa lúc đầu đâu không thấy, mà chỉ thấy quá nhõng nhẽo. Biến đổi nghiêng trời lệch đất này làm cậu cũng bó tay chấm com.
“Có đâu nà, ông chính là cục vàng của tui, thương còn không hết nữa nói chi là chê.” cậu dỗ dành “Ông đi đâu thì cũng nhớ về sớm, ở nhà còn có đứa con trai này mòn mỏi chờ ông về đó.”
Nói chính xác là thằng nhóc Lăng chờ ba Tân của nó về nấu cơm ngon ngon ăn.
Vu Dục Tân nghe câu ‘mòn mỏi chờ ông về’ thì lập tức mát lòng mát dạ, dùng bàn tay sạch nhéo má cậu một cái rồi thản nhiên quay người vào trong, bỏ lại cậu bạn với bản mặt đầy vẻ kì quái.
Cậu lẩm bà lẩm bẩm, sờ sờ chỗ bị ngắt: “Cứ thấy càng ngày càng… bê đê?”
“Ui già ơi, dẹp dẹp.”
Tất cả là tại cái đầu đầy sình của cậu toàn suy nghĩ bậy bạ, anh Tân của cậu chỉ là một thằng nhóc đáng thương không rành giao tiếp cũng như cư xử với người khác thôi, cái gì mà bê với chả đê chứ.
Mấy ngày nay, quần áo Vu Dục Tân mặc đều là của Đoàn Thính Lăng hết, cậu thì phóng khoáng cho xài, còn hắn dĩ nhiên không ghét bỏ mà cực thích ấy chứ. Nhưng nhờ cú điện thoại vừa nãy hắn vẫn quyết định về nhà một chuyến, không làm gì sâu xa mà chỉ gom quần áo của mình thôi. Vì hắn lo mấy bộ đồ của cậu bạn không gồng nổi tần suất sử dụng của hai người mà ‘bung lụa’.
Quay về căn biệt thự đã gần như bị bỏ mặc một xó trong mấy ngày lêu lổng ở nhà cờ rút, Vu Dục Tân có một chút xíu thất thần. Nhìn cả căn nhà chỉ có hai màu trắng xám đơn điệu khác xa chỗ ở đầy sắc xuân kia. Hắn đã trải qua mấy cái tết tại căn nhà hệt như này thì đáng lẽ ra sẽ không cảm thấy có gì bất thường, nhưng bây giờ lại xuất hiện một câu cứ lượn qua lượn lại trong lòng.
Quá quạnh quẽ.
Nơi đây từng rất tiện nghi, rộng rãi và thoải mái với hắn, hiện tại cũng vẫn nghĩ như vậy chỉ có điều hắn không thèm nữa thôi. Tất cả mọi thứ đều ổn, trừ việc thiếu mỗi một chuyện quan trọng nhất, là người hắn thích.
Vu Dục Tân hờ hững lướt mắt qua, không quan tâm đến nữa mà nhấc chân bước lên phòng. Cả một căn biệt thự rộng mênh mông nhưng chỉ có một người ở trong, tiếng chim không có mà tiếng gió cũng chả lên, yên tĩnh đến mức từng bước đều có tiếng vang. Hắn cảm nhận được, vô thức tăng tốc độ, dường như muốn mau chóng trở về căn nhà thật sự của mình.
Mở cửa ra, bên trong vẫn giữ y đúc trạng thái trước lúc hắn rời đi. Vu Dục Tân tuy sở hữu mớ tiền tiết kiệm khá được nhưng vì không có yêu cầu gì với vẻ ngoài và sinh hoạt nên cũng chẳng dùng được bao nhiêu. Thế nên tủ đồ thì bự bành ki chứ bên trong chẳng chứa được mấy thứ.
Vu Dục Tân lấy vali bị nhét một xó ra, bắt đầu xếp quần áo để vào, động tác rất nhanh lẹ. Hắn dọn sạch cái tủ rồi quay sang bàn học, nhưng vừa nhìn đã khựng người.
Đó giờ hắn nào có la cà ngoài đường giống như mấy thanh niên sung sức trạc tuổi mình, mà suốt ngày cắm đầu cắm cổ vào đọc này đọc nọ hoặc vẽ vời để giết thời gian, quanh năm suốt tháng chỉ quanh quẩn trong nhà thôi. Vậy nên mới dẫn tới tình trạng sách đang đọc dở dang chất đống trên bàn như bây giờ.
Tưởng đâu có thể tự lực cánh sinh, nào ngờ mình đã quá đề cao bản thân.
Thật ra nếu là trước kia, gặp tình huống như vầy hắn cũng sẽ ráng xoay sở đủ đường tìm cách chứ tuyệt đối không nhờ ai, nhưng lúc này có vẻ sự lì lợm đó đã hơi thay đổi.
Vu Dục Tân trầm mặc một lúc rồi bỗng rút điện thoại ra nhấp vào danh bạ bấm gọi người nào đó, đợi chưa được bao lâu bên kia đã nhấc máy.
“Alo, cục vàng.”
Mặt hắn dịu dàng: “Lăng, cậu qua nhà tôi đi, mang theo mấy sợi dây chằng luôn nhé.”
“Ok.” Đoàn Thính Lăng không kì kèo gì mà buông bút chì đang cầm xuống rồi đứng lên “Cỡ tầm 10 phút sẽ có mặt ngay, ông nhớ đón tui trước cổng đó.”
“Ừm.”
Vu Dục Tân cúp máy xong cũng không tiếp tục ngồi trong nhà chờ mà đi ra điểm hẹn luôn. Đoàn Thính Lăng căn giờ cũng khá chuẩn, chưa được 10 phút bóng dáng cậu đã xuất hiện ở cuối đường. Sau khi nhìn ngang ngó dọc không thấy chiếc xe đắt tiền nào lướt ngang, cậu mới cẩn thận băng qua đường.
Xe vừa đến trước mặt, hắn lập tức ngồi lên yên sau rồi bảo: “Chạy thẳng.” thấy cậu chần chừ thì xoa xoa lưng cậu, cười nhẹ “Đừng sợ, đường ở trong đấy vẫn y chang đường ở ngoài thôi.”
Khu nhà giàu cũng chỉ là một nơi cho người ở nhưng khác ở chỗ người ở đây sang hơn thôi, hắn không hiểu sao cậu lại rén như thế nữa.
Đoàn Thính Lăng cậu là người nghèo ở quê, nên việc này không được trách cậu. Bởi cái chốn mà ra đường là gặp đại gia như này tất nhiên làm cậu không thể nào thoải mái được, cứ sợ sẽ vô ý đắc tội ông vua bà chúa nào, bị người ta búng tay một cái rồi bay màu khỏi thế gian như trên phim ấy.
Nhưng bây giờ có một ‘ông vua’ ở sau lưng bảo kê, cậu ít nhiều đã can đảm hơn một tí. Dùng vẻ mặt căng thẳng như sắp ra chiến trường, cậu đạp xe vào trong. Đúng như thằng bạn nói, đường thì vẫn là đường, không có nạm kim cương đính hột xoàn như cậu mường tượng, nhưng nhìn mấy căn biệt thự dàn hàng xung quanh cũng khiến cậu choáng ngợp. Đến khi được hắn dắt lên lầu, anh Lăng ‘hai lúa’ vẫn còn bần thần, bị chọt một phát mới làm hồn cậu về lại xác.
Đoàn Thính Lăng tỉnh lại, nhìn cánh cửa trước mặt rồi lại nhìn nét mặt trịnh trọng của Vu Dục Tân, ngập ngừng: “Phòng ông hả?”
“Ừm” mắt hắn lấp lóe “Cậu chính là người đầu tiên tôi dẫn vào.”
“À…” Thì sao?
Khai thật đi, trong trỏng giấu vàng hay giấu bạc?
“Cạch.”
Cậu ngó vào, căn phòng rất giản dị sạch sẽ và tươm tất, cùng với đó là cái vali đang mở với quần áo được xếp ngay ngắn. Ngẩn ra một cái, cậu lập tức thông suốt, kinh ngạc trừng mắt: “Chơi lớn vậy luôn?! Ông định di cư sang nhà tui thật à? Bỏ sướng theo khổ, trải nghiệm cuộc sống chân lấm tay bùn?”
Mới đầu cậu cũng chỉ nghĩ thằng này ở chơi hết tết rồi ai về nhà nấy thôi, nào biết người ta thực sự muốn ở chỗ cậu chớ!
Căn nhà khang trang hoành tráng lệ như này mà nói bỏ là bỏ, cậu đúng là chẳng hiểu nổi tư duy của thằng Tân hướng nội nhà mình.
Vu Dục Tân biết cậu bạn của mình luôn không quá tin tưởng vào lời hắn nói, cứ xem hắn như mấy thằng nhóc mà dỗ dành, miệng thì ‘ừ ừ’ chứ lòng lại hời hợt, làm hắn vừa yêu vừa ghét. Nên khi làm ra hành động chứng thực lời nói không phải suông của mình, biểu hiện bây giờ của cậu nằm trong dự đoán.
Hắn không nói gì, bước đến bàn học rồi bắt đầu sắp xếp tập sách. Đầu hắn cúi xuống, mái tóc đen hơi dài che phân nửa gương mặt, chỉ thấp thoáng nhìn thấy đôi mắt màu mật đượm buồn.
“Nơi này rất rộng, cũng rất cô đơn. Tối nào cũng chỉ có mình tôi lẻ loi trong không gian này, không ai trò chuyện cười đùa, không cắm đầu vào học tập thì cũng lao vào vẽ vời. Tôi thích yên tĩnh, nhưng thỉnh thoảng vẫn muốn cảm nhận được sự nhộn nhịp.”
“Ở cạnh cậu rất dễ chịu, tôi cảm giác bản thân mình dường như vui vẻ hơn nhiều.” giọng hắn trầm thấp “Lăng à, tôi nói nhiều như vậy rồi chắc cậu cũng hiểu nhỉ?”
“Tôi không quan trọng vật chất, chỉ đơn thuần muốn có một người bầu bạn thôi. Bây giờ dù cậu có ở gầm cầu đi chăng nữa, tôi cũng sẽ đeo theo không rời. Bởi, tại thời điểm này đây, cậu là người duy nhất khiến cuộc sống xám xịt của tôi xuất hiện cầu vồng.”
Khóe mắt Đoàn Thính Lăng hơi giật giật, cậu hoang mang dùng tay ấn ấn vào chỗ tim bỗng đập kịch liệt như sắp vọt ra ngoài.
Con mẹ nó…