Chương 10: Tỏ rõ thái độ
Lục Tử Khâm trở về nhà với vẻ mặt mệt mỏi. Dừng xe trước nhà khá lâu anh vẫn chưa rời khỏi xe, trong đầu anh vẫn nhớ như in thái độ kênh kiệu của Tiểu Vy khi đuổi hắn trong cuộc gặp gỡ sáng nay. Bất giác tay anh siết chặt lại với vẻ mặt khó coi.
"Oắc con ranh ma, để tôi xem cô phách lối được bao lâu."
Đưa tay mở cửa xe bước nhanh vào nhà với tâm trạng không mấy tốt. Lục Tử Khâm khẽ nhíu mày khi thấy mẹ mình đang có mặt trong nhà, ngước nhìn lên đồng hồ anh nhàn nhạt nhìn sang mẹ mình hỏi.
"Trễ như vậy mẹ đến đây làm gì?"
Tần An Nhã không giấu được cơn tức giận trong lòng, ánh mắt chấp vấn nhìn về phía Tử Khâm hỏi.
"Mẹ hỏi con, có phải hôm nay con đã đi gặp con bé nhà quê kia không?"
Không cần hỏi thì Lục Tử Khâm cũng đoán được, với thái độ này của bà chắc chắn là không ưa gì oắc con kia. Anh chầm chậm bước đến ngồi xuống đối diện với mẹ mình trầm giọng hỏi.
"Ba nói với mẹ sao?"
"Con trả lời mẹ, con thích còn bé đó rồi sao? Một đứa vắt mũi còn chưa sạch, gia thế bần hàn còn muốn trèo cao. Mẹ nói với con tuyệt đối mẹ không đồng ý cuộc hôn nhân này đâu."
"Vậy sao mẹ không nói với ba đi! Với thái độ như vừa rồi mẹ đã nói với con ấy."
"Con... Con đang thách thức mẹ sao? Tử Khâm con làm ơn sáng suốt giúp mẹ, cô ta làm sao có thể so sánh với thiên kim của Thẩm gia chứ! Thẩm Quân Dao vừa xinh đẹp lại hiểu chuyện, nếu Quân Dao không xứng thì còn ai khác có thể xứng đáng đây?"
Nghe nhắc đến ba từ Thẩm Quân Dao, sắc mặt Tử Khâm càng khó coi hơn. Bởi từ trước đến giờ mặc cho mẹ mình cố tình gán ghép, anh vẫn chưa từng để cô ta vào mắt. Thái độ rất rõ ràng, Tử Khâm nhìn mẹ mình nhấn mạnh.
"Con muốn nhắc lại với mẹ một lần cuối. Con không muốn nghe và càng không thích việc mẹ gán ghép con với người phụ nữ đó một lần nào nữa. Đối với con, cô ta so với oắc con nhà quê kia còn thua xa đấy."
Từ An Nhã nhíu mày nhìn Tử Khâm với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Bà tức giận nhìn anh gằn giọng hỏi.
"Con nói Quân Dao không bằng con nhỏ nhà quê kia sao? Con có bị gì không đấy! Thẩm gia tuy không thể so sánh với Lục gia ta, nhưng dù gì Quân Dao cũng là thiên kim nhà danh giá được dạy dỗ đàng hoàng. Còn cô ta chỉ là một đứa nhà quê ít học, con so sánh như vậy không thấy nực cười sao?"
"Con thấy không có gì nực cười cả. Người tốt thì dù có xuất thân bần hàn đến mức nào đi nữa cũng là người tốt, còn người không tốt thì dù có xuất thân cao quý thế nào, cũng không thay đổi được bản tính của họ đâu. Con mệt rồi, mẹ về đi con còn phải nghỉ ngơi."
"Con... Được lắm, chưa gì đã muốn bênh vực con nhỏ nhà quê đó. Mẹ nói cho con biết, tuyệt đối mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận cô ta là dâu đâu."
Lục phu nhân tức giận rời khỏi nhà riêng của Lục Tử Khâm. Sau khi bà rời khỏi anh lại ngã người ra ghế với dáng vẻ mệt mỏi. Anh không hề muốn cưới oắc con kia làm vợ, chẳng qua vì mẹ cứ hết lần này đến lần khác gán ghép anh với người phụ nữ tâm cơ kia, nên anh mang cô ra làm bức bình phong để che chắn mà thôi. Nếu như bảo anh chọn giữa oắc con kia và người phụ nữ đó, thì thà hắn chọn oắc con kia còn hơn chọn một người tâm cơ như cô ta. Vì dù sao trẻ con tuy có bướng bĩnh nhưng cũng không phải không thể dạy được.
Nhưng càng nghĩ đến vấn đề này anh lại thấy đau đầu. Rõ ràng là cả hai chẳng ưa gì nhau, vậy mà lại có những tấm ảnh tình ngay lý gian đó lọt đến tay ba mình. Chắc chắn chuyện sẽ càng rắc rối thêm cho xem.
Chiếc điện thoại trong túi chợt rung lên, những dòng suy nghĩ vu vơ cũng bị cắt ngang. Cho tay vào túi áo vest lấy chiếc điện thoại ra nhìn, anh chậm rãi bắt máy rồi lại ngã người lên ghế, mắt lim dim cất tiếng nói.
"Tôi nghe đây."
"Sao giọng cậu trông mệt mỏi thế? Không khỏe à?"
Đầu dây bên kia, Vũ Ninh Phong lên tiếng hỏi khi thấy trong giọng nói của Lục Tử Khâm đầy vẻ mệt mỏi lẫn chán nản. Lục Tử Khâm khẽ thở dài nói.
"Không có gì, công việc của cậu bên đó thế nào rồi?"
"Hiện tại công việc bên đây đã khá ổn rồi, có lẽ không bao lâu nữa tôi sẽ trở về nước. Nghe nói cậu sắp kết hôn sao?"
Lục Tử Khâm mở đôi mắt lên khẽ nhíu mày thắc mắc hỏi.
"Ai nói với cậu tôi sắp kết hôn?"
"Đương nhiên tin tức này là nguồn tin mật và chính xác."
"Nói đi, là ba tôi sao?"
Vũ Ninh Phong đầu dây bên kia khẽ cười nói.
"Cậu đoán hay thật đấy, bác Lục gọi điện thoại cho tôi, bác ấy còn nói cậu và cô gái mới mười tám kia rất hợp nhau. Điều này làm tôi vô cùng hiếu kỳ về cô bé vợ tương lai của cậu đấy! Phải như thế nào mới có thể làm cho cậu vừa gặp đã yêu thế?"
"Tôi trân trọng đính chính với cậu, tôi và oắc con kia chẳng có chút gì gọi là vừa gặp đã yêu cả. Oan gia ngõ hẹp thì đúng hơn đấy!"
Lục Tử Khâm tỏ rõ thái độ khó chịu khi nhắc đến mối hôn sự với Tiểu Vy. Làm gì có chuyện vừa gặp đã yêu như lời ba đã nói chứ! Rõ ràng đã giải thích đó chỉ là sự hiểu lầm, vậy mà ba vẫn không chịu tin lời anh. Vũ Ninh Phong đầu dây bên kia dù không nhìn thấy mặt Lục Tử Khâm lúc này, nhưng cũng đoán được giờ này trông mặt anh khó coi ra sao. Ninh Phong lại lên tiếng đùa cợt.
"Sắp lấy được cô vợ vừa xinh vừa trẻ đẹp còn tỏ thái độ như thế làm gì chứ! Tôi đang ghen tị đấy."
"Cậu thích thì đi mà lấy, ghen tị làm gì. Tôi chẳng hứng thú với oắc con ranh ma như cô ta đâu."
"Nghe mùi có vẻ là tình yêu oan gia rồi nhỉ? Thường thì những người lần đầu gặp đã ghét nhau, xác suất thành vợ chồng đến chín mươi chín phần trăm đấy!"
"Vậy cậu cũng nên biết, một phần trăm không thành còn lại đó chính là tôi đấy!"
"Oắc con ranh ma, để tôi xem cô phách lối được bao lâu."
Đưa tay mở cửa xe bước nhanh vào nhà với tâm trạng không mấy tốt. Lục Tử Khâm khẽ nhíu mày khi thấy mẹ mình đang có mặt trong nhà, ngước nhìn lên đồng hồ anh nhàn nhạt nhìn sang mẹ mình hỏi.
"Trễ như vậy mẹ đến đây làm gì?"
Tần An Nhã không giấu được cơn tức giận trong lòng, ánh mắt chấp vấn nhìn về phía Tử Khâm hỏi.
"Mẹ hỏi con, có phải hôm nay con đã đi gặp con bé nhà quê kia không?"
Không cần hỏi thì Lục Tử Khâm cũng đoán được, với thái độ này của bà chắc chắn là không ưa gì oắc con kia. Anh chầm chậm bước đến ngồi xuống đối diện với mẹ mình trầm giọng hỏi.
"Ba nói với mẹ sao?"
"Con trả lời mẹ, con thích còn bé đó rồi sao? Một đứa vắt mũi còn chưa sạch, gia thế bần hàn còn muốn trèo cao. Mẹ nói với con tuyệt đối mẹ không đồng ý cuộc hôn nhân này đâu."
"Vậy sao mẹ không nói với ba đi! Với thái độ như vừa rồi mẹ đã nói với con ấy."
"Con... Con đang thách thức mẹ sao? Tử Khâm con làm ơn sáng suốt giúp mẹ, cô ta làm sao có thể so sánh với thiên kim của Thẩm gia chứ! Thẩm Quân Dao vừa xinh đẹp lại hiểu chuyện, nếu Quân Dao không xứng thì còn ai khác có thể xứng đáng đây?"
Nghe nhắc đến ba từ Thẩm Quân Dao, sắc mặt Tử Khâm càng khó coi hơn. Bởi từ trước đến giờ mặc cho mẹ mình cố tình gán ghép, anh vẫn chưa từng để cô ta vào mắt. Thái độ rất rõ ràng, Tử Khâm nhìn mẹ mình nhấn mạnh.
"Con muốn nhắc lại với mẹ một lần cuối. Con không muốn nghe và càng không thích việc mẹ gán ghép con với người phụ nữ đó một lần nào nữa. Đối với con, cô ta so với oắc con nhà quê kia còn thua xa đấy."
Từ An Nhã nhíu mày nhìn Tử Khâm với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Bà tức giận nhìn anh gằn giọng hỏi.
"Con nói Quân Dao không bằng con nhỏ nhà quê kia sao? Con có bị gì không đấy! Thẩm gia tuy không thể so sánh với Lục gia ta, nhưng dù gì Quân Dao cũng là thiên kim nhà danh giá được dạy dỗ đàng hoàng. Còn cô ta chỉ là một đứa nhà quê ít học, con so sánh như vậy không thấy nực cười sao?"
"Con thấy không có gì nực cười cả. Người tốt thì dù có xuất thân bần hàn đến mức nào đi nữa cũng là người tốt, còn người không tốt thì dù có xuất thân cao quý thế nào, cũng không thay đổi được bản tính của họ đâu. Con mệt rồi, mẹ về đi con còn phải nghỉ ngơi."
"Con... Được lắm, chưa gì đã muốn bênh vực con nhỏ nhà quê đó. Mẹ nói cho con biết, tuyệt đối mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận cô ta là dâu đâu."
Lục phu nhân tức giận rời khỏi nhà riêng của Lục Tử Khâm. Sau khi bà rời khỏi anh lại ngã người ra ghế với dáng vẻ mệt mỏi. Anh không hề muốn cưới oắc con kia làm vợ, chẳng qua vì mẹ cứ hết lần này đến lần khác gán ghép anh với người phụ nữ tâm cơ kia, nên anh mang cô ra làm bức bình phong để che chắn mà thôi. Nếu như bảo anh chọn giữa oắc con kia và người phụ nữ đó, thì thà hắn chọn oắc con kia còn hơn chọn một người tâm cơ như cô ta. Vì dù sao trẻ con tuy có bướng bĩnh nhưng cũng không phải không thể dạy được.
Nhưng càng nghĩ đến vấn đề này anh lại thấy đau đầu. Rõ ràng là cả hai chẳng ưa gì nhau, vậy mà lại có những tấm ảnh tình ngay lý gian đó lọt đến tay ba mình. Chắc chắn chuyện sẽ càng rắc rối thêm cho xem.
Chiếc điện thoại trong túi chợt rung lên, những dòng suy nghĩ vu vơ cũng bị cắt ngang. Cho tay vào túi áo vest lấy chiếc điện thoại ra nhìn, anh chậm rãi bắt máy rồi lại ngã người lên ghế, mắt lim dim cất tiếng nói.
"Tôi nghe đây."
"Sao giọng cậu trông mệt mỏi thế? Không khỏe à?"
Đầu dây bên kia, Vũ Ninh Phong lên tiếng hỏi khi thấy trong giọng nói của Lục Tử Khâm đầy vẻ mệt mỏi lẫn chán nản. Lục Tử Khâm khẽ thở dài nói.
"Không có gì, công việc của cậu bên đó thế nào rồi?"
"Hiện tại công việc bên đây đã khá ổn rồi, có lẽ không bao lâu nữa tôi sẽ trở về nước. Nghe nói cậu sắp kết hôn sao?"
Lục Tử Khâm mở đôi mắt lên khẽ nhíu mày thắc mắc hỏi.
"Ai nói với cậu tôi sắp kết hôn?"
"Đương nhiên tin tức này là nguồn tin mật và chính xác."
"Nói đi, là ba tôi sao?"
Vũ Ninh Phong đầu dây bên kia khẽ cười nói.
"Cậu đoán hay thật đấy, bác Lục gọi điện thoại cho tôi, bác ấy còn nói cậu và cô gái mới mười tám kia rất hợp nhau. Điều này làm tôi vô cùng hiếu kỳ về cô bé vợ tương lai của cậu đấy! Phải như thế nào mới có thể làm cho cậu vừa gặp đã yêu thế?"
"Tôi trân trọng đính chính với cậu, tôi và oắc con kia chẳng có chút gì gọi là vừa gặp đã yêu cả. Oan gia ngõ hẹp thì đúng hơn đấy!"
Lục Tử Khâm tỏ rõ thái độ khó chịu khi nhắc đến mối hôn sự với Tiểu Vy. Làm gì có chuyện vừa gặp đã yêu như lời ba đã nói chứ! Rõ ràng đã giải thích đó chỉ là sự hiểu lầm, vậy mà ba vẫn không chịu tin lời anh. Vũ Ninh Phong đầu dây bên kia dù không nhìn thấy mặt Lục Tử Khâm lúc này, nhưng cũng đoán được giờ này trông mặt anh khó coi ra sao. Ninh Phong lại lên tiếng đùa cợt.
"Sắp lấy được cô vợ vừa xinh vừa trẻ đẹp còn tỏ thái độ như thế làm gì chứ! Tôi đang ghen tị đấy."
"Cậu thích thì đi mà lấy, ghen tị làm gì. Tôi chẳng hứng thú với oắc con ranh ma như cô ta đâu."
"Nghe mùi có vẻ là tình yêu oan gia rồi nhỉ? Thường thì những người lần đầu gặp đã ghét nhau, xác suất thành vợ chồng đến chín mươi chín phần trăm đấy!"
"Vậy cậu cũng nên biết, một phần trăm không thành còn lại đó chính là tôi đấy!"