Chương 11: Bạn thân bày cách
Nghe giọng điệu khó chịu của Tử Khâm, Ninh Phong cũng đủ biết cuộc hôn nhân này là sự ép buộc rồi. Nhưng hắn vẫn không hiểu, trước nay chẳng phải bác Lục chưa bao giờ ép buộc Tử Khâm làm bất cứ điều gì khi cậu ấy không thích sao? Sao bây giờ lại thay đổi như thế? Chẳng lẽ cô gái đó là ngoại lệ sao?
Thấy Ninh Phong đầu dây bên kia im lặng khá lâu, Tử Khâm khẽ nhíu mày hỏi.
"Cậu còn đó không vậy?"
"Tôi đây, cậu thật sự không thích cô gái đó thật sao? Vậy cuộc hôn nhân này cậu định thế nào? Tôi thấy bác trai sẽ không chiều theo ý cậu trong chuyện này đâu."
"Tôi cũng đang đau đầu về vấn đề này đây. Cậu có cách nào không?"
"Cách sao?"
Ninh Phong vẻ mặt suy tư rồi dần rơi vào im lặng. Hắn còn chưa biết cô gái đó trông như thế nào, biết nên giúp Tử Khâm thế nào đây! Nhưng nếu bác Lục đã vừa ý và kiên quyết như thế, chắc chắn cô gái kia cũng không đến nỗi quá tệ. Chỉ có điều tên bạn thân này của hắn trước giờ đến một người bạn khác giới còn không có, đùng một cái bảo cậu ấy kết hôn đúng là khó hơn lên trời.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, biết đâu cô gái kia là duyên nợ của tên khó gần này thì sao? Chi bằng cứ mình cứ góp gió đẩy thuyền, biết đâu cậu ấy tìm được một nửa của đời mình thì sao?
"Chẳng phải thường ngày cậu trầm tĩnh và biết suy nghĩ sao. Chẳng lẽ đến lúc tôi cần cậu cũng không giúp được à?"
"Không phải tôi không muốn giúp cậu, mà là tôi sợ cách của tôi cậu không đồng tình thôi."
"Cách gì?"
"Chẳng phải ba của cậu nói sẽ để hai người đính hôn trước, đợi cô gái kia tốt nghiệp mới kết hôn sao? Cậu cứ đồng ý với bác ấy là được."
"Cậu điên à?"
"Tôi không điên, trái lại tôi đang rất tỉnh táo. Tôi đâu có bảo cậu kết hôn thật với cô ấy. Nếu cả hai người đều không thích hôn ước này, thì cùng nhau ký một bản hợp đồng đi, sau một thời gian khi cô ấy học xong đại học, chỉ cần đưa ra lý do hai người bên nhau thời gian qua không hợp thì có thể không kết hôn mà."
Lục Tử Khâm nghe Ninh Phong nói thế bỗng rơi vào im lặng. Trong đầu anh bắt đầu suy nghĩ về kế sách mà Ninh Phong vừa nói với mình. Cậu ấy nói cũng có lý nhỉ, chỉ cần trong khoản thời gian đính hôn mình và cô ta vẫn không có tình cảm, thì có lý do chính đáng để hủy hôn ước rồi.
Ý nghĩ len lõi trong đầu làm khóe môi Lục Tử Khâm nhẹ công lên. Nhưng khi nhớ đến thái độ đuổi khách của oắc con kia hắn lại cảm thấy khó chịu. Oắc con kia thái độ cũng chẳng ưa gì mình, muốn thỏa thuận với cô ta chắc chắn sẽ không dễ, phải làm sao đây!
"Sao rồi, cậu thấy ý của tôi thế nào?"
"Cách của cậu không tệ, nhưng thực hiện chuyện này thì cũng không dễ đâu."
"Cậu sợ thời gian gần nhau lửa gần rơm lâu ngày sẽ bốc cháy sao?"
"Tôi và cô ta dù có ở cùng nhà cũng không thể có ngọn lửa nào bốc cháy được đâu. Chuyện này tôi cần gặp oắc con kia bàn bạc lại đã. Nếu tình hình khả quan tôi sẽ gọi báo với cậu sao."
"Hy vọng nghe được tin tốt từ cậu."
...****************...
Lý Tiểu Vy rời khỏi trường sau giờ tan học. Tâm trạng của cô mấy hôm nay không được tốt nên cũng ít tụ tập cùng nhóm bạn thân, vừa tan giờ cô liền lủi thủi ra về. Trong đầu cô lúc nào cũng nghĩ đến hôn ước của mình và chú già đẹp trai kia, biết người ta không thích mình nhưng hôn ước lại không thể hủy. Bảo cô làm sao ăn ngon ngủ yên mà không lo lắng được đây! Sao trước đây ba lại lập ra hôn ước này làm gì không biết.
"Tiểu Vy!"
Nghe thấy ai đó gọi tên mình, Tiểu Vy giật mình khỏi dòng suy nghĩ. Quay lưng lại thấy Linh Nhi Bối Bối và An Hạ đang chạy về phía mình, vừa đuổi kịp Linh Nhi đã lên tiếng trách móc.
"Sao cậu đi nhanh thế? Vừa tan học đã chẳng thấy cậu đâu."
"Đúng đấy, mấy hôm nay cậu sao vậy? Chẳng nói chẳng rằng gì cứ tan học là biến mất tăm. Cậu còn giận bọn mình chuyện lần trước sao?"
"Chuyện lần đó là lỗi của bọn mình, bọn mình đã nhận lỗi với cậu rồi mà. Cậu vẫn còn giận sao? Vậy bây giờ cậu muốn gì bọn mình điều sẽ làm cho cậu, miễn cậu đừng giận nữa là được."
Nhìn cả nhóm rối rít mỗi người một câu, Tiểu Vy khẽ thở ra một cái rồi nhìn cả nhóm cười nói.
"Mình đâu có giận các cậu, chuyện lần trước mình cũng quên rồi. Chẳng qua mình có chuyện khó nghĩ nên..."
"Chuyện gì thế? Cậu cứ nói với bọn mình, một người nghĩ không ra thì nhiều người nghĩ chắc chắn sẽ ra thôi." Linh Nhi sốt sắng nói.
"Có phải cậu khó nghĩ chuyện hôn ước gì gì đó không?"
An Hạ chậm rãi lên tiếng hỏi. Cả nhóm chợt nhìn An Hạ rồi quay sang Tiểu Vy với ánh mắt đầy ngạc nhiên.
"Hôn ước? Cậu sắp kết hôn sao?"
Cả Linh Nhi và Bối Bối kinh ngạc đồng thanh hỏi, Lý Tiểu Vy chán nản vừa bước đi vừa nói.
"Kết hôn gì chứ! Người ta còn chẳng có chút thiện cảm với mình, mình đang đau đầu không biết nên làm thế nào để thoát khỏi cuộc hôn nhân không tình yêu này đây."
Ánh mắt tò mò cùng hiếu kỳ về người chồng tương lai của nhỏ bạn thân, cả nhóm liền đuổi theo Tiểu Vy sôi nổi hỏi.
"Thế anh chồng tương lai của cậu trông thế nào? Bọn mình có biết không?"
Lý Tiểu Vy nhìn ánh mắt mong chờ của nhóm bạn, như ra chiều suy nghĩ rồi cô nhẹ gật đầu. Sự hiếu kỳ của họ càng tăng, Bối Bối vội nắm lấy tay Tiểu Vy hỏi dồn dập.
"Thế anh ta là ai thế? Có đẹp trai lắm không? Bao nhiêu tuổi? Gia đình thế nào? Cậu mau kể bọn mình nghe đi!"
"Tiểu Vy cậu thật không công bằng, điều là bạn thân sao An Hạ biết chuyện của cậu còn bọn mình thì không chứ!" Linh Nhi lên tiếng so bì.
"Thật ra mình cũng không biết, mình chỉ nghe mẹ mình nói lại. Hôm mẹ mình đi ngang nhà thấy có người thanh niên lạ mặt ở nhà Tiểu Vy, mẹ mình có hỏi mẹ cậu ấy. Dì ấy nói người thanh niên đó là chồng hứa hôn của Tiểu Vy nên mình biết thế thôi. Ngoài ra mình không biết gì nữa."
"Thế sao mấy hôm nay cậu không nói với bọn mình?" Linh Nhi hỏi.
"Mình... mình quên mất."
"Aiza chuyện đó không quan trọng nữa, quan trọng là lúc nãy Tiểu Vy nói bọn mình cũng biết anh ta. Tiểu Vy cậu đừng để tụi mình tò mò nữa, rốt cuộc anh ta là ai, trong như thế nào mau kể nghe xem?"
Nghe Bối Bối hỏi, Tiểu Vy nhớ đến thái độ cùng sắc mặt vô cùng đáng ghét của Lục Tử Khâm thì bảo nhiêu ức chế trong lòng dâng lên. Cô hít một hơi dài rồi nói.
"Anh ta ấy à, vừa già vừa kêu căng. Đã có tuổi rồi mà còn kênh kiệu, cứ tưởng mình là ngôi sao duy nhất của vũ trụ hay sao ấy, vô cùng hống hách. Tóm lại cực kỳ khó ưa."
"Lý Tiểu Vy!"
Thấy Ninh Phong đầu dây bên kia im lặng khá lâu, Tử Khâm khẽ nhíu mày hỏi.
"Cậu còn đó không vậy?"
"Tôi đây, cậu thật sự không thích cô gái đó thật sao? Vậy cuộc hôn nhân này cậu định thế nào? Tôi thấy bác trai sẽ không chiều theo ý cậu trong chuyện này đâu."
"Tôi cũng đang đau đầu về vấn đề này đây. Cậu có cách nào không?"
"Cách sao?"
Ninh Phong vẻ mặt suy tư rồi dần rơi vào im lặng. Hắn còn chưa biết cô gái đó trông như thế nào, biết nên giúp Tử Khâm thế nào đây! Nhưng nếu bác Lục đã vừa ý và kiên quyết như thế, chắc chắn cô gái kia cũng không đến nỗi quá tệ. Chỉ có điều tên bạn thân này của hắn trước giờ đến một người bạn khác giới còn không có, đùng một cái bảo cậu ấy kết hôn đúng là khó hơn lên trời.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, biết đâu cô gái kia là duyên nợ của tên khó gần này thì sao? Chi bằng cứ mình cứ góp gió đẩy thuyền, biết đâu cậu ấy tìm được một nửa của đời mình thì sao?
"Chẳng phải thường ngày cậu trầm tĩnh và biết suy nghĩ sao. Chẳng lẽ đến lúc tôi cần cậu cũng không giúp được à?"
"Không phải tôi không muốn giúp cậu, mà là tôi sợ cách của tôi cậu không đồng tình thôi."
"Cách gì?"
"Chẳng phải ba của cậu nói sẽ để hai người đính hôn trước, đợi cô gái kia tốt nghiệp mới kết hôn sao? Cậu cứ đồng ý với bác ấy là được."
"Cậu điên à?"
"Tôi không điên, trái lại tôi đang rất tỉnh táo. Tôi đâu có bảo cậu kết hôn thật với cô ấy. Nếu cả hai người đều không thích hôn ước này, thì cùng nhau ký một bản hợp đồng đi, sau một thời gian khi cô ấy học xong đại học, chỉ cần đưa ra lý do hai người bên nhau thời gian qua không hợp thì có thể không kết hôn mà."
Lục Tử Khâm nghe Ninh Phong nói thế bỗng rơi vào im lặng. Trong đầu anh bắt đầu suy nghĩ về kế sách mà Ninh Phong vừa nói với mình. Cậu ấy nói cũng có lý nhỉ, chỉ cần trong khoản thời gian đính hôn mình và cô ta vẫn không có tình cảm, thì có lý do chính đáng để hủy hôn ước rồi.
Ý nghĩ len lõi trong đầu làm khóe môi Lục Tử Khâm nhẹ công lên. Nhưng khi nhớ đến thái độ đuổi khách của oắc con kia hắn lại cảm thấy khó chịu. Oắc con kia thái độ cũng chẳng ưa gì mình, muốn thỏa thuận với cô ta chắc chắn sẽ không dễ, phải làm sao đây!
"Sao rồi, cậu thấy ý của tôi thế nào?"
"Cách của cậu không tệ, nhưng thực hiện chuyện này thì cũng không dễ đâu."
"Cậu sợ thời gian gần nhau lửa gần rơm lâu ngày sẽ bốc cháy sao?"
"Tôi và cô ta dù có ở cùng nhà cũng không thể có ngọn lửa nào bốc cháy được đâu. Chuyện này tôi cần gặp oắc con kia bàn bạc lại đã. Nếu tình hình khả quan tôi sẽ gọi báo với cậu sao."
"Hy vọng nghe được tin tốt từ cậu."
...****************...
Lý Tiểu Vy rời khỏi trường sau giờ tan học. Tâm trạng của cô mấy hôm nay không được tốt nên cũng ít tụ tập cùng nhóm bạn thân, vừa tan giờ cô liền lủi thủi ra về. Trong đầu cô lúc nào cũng nghĩ đến hôn ước của mình và chú già đẹp trai kia, biết người ta không thích mình nhưng hôn ước lại không thể hủy. Bảo cô làm sao ăn ngon ngủ yên mà không lo lắng được đây! Sao trước đây ba lại lập ra hôn ước này làm gì không biết.
"Tiểu Vy!"
Nghe thấy ai đó gọi tên mình, Tiểu Vy giật mình khỏi dòng suy nghĩ. Quay lưng lại thấy Linh Nhi Bối Bối và An Hạ đang chạy về phía mình, vừa đuổi kịp Linh Nhi đã lên tiếng trách móc.
"Sao cậu đi nhanh thế? Vừa tan học đã chẳng thấy cậu đâu."
"Đúng đấy, mấy hôm nay cậu sao vậy? Chẳng nói chẳng rằng gì cứ tan học là biến mất tăm. Cậu còn giận bọn mình chuyện lần trước sao?"
"Chuyện lần đó là lỗi của bọn mình, bọn mình đã nhận lỗi với cậu rồi mà. Cậu vẫn còn giận sao? Vậy bây giờ cậu muốn gì bọn mình điều sẽ làm cho cậu, miễn cậu đừng giận nữa là được."
Nhìn cả nhóm rối rít mỗi người một câu, Tiểu Vy khẽ thở ra một cái rồi nhìn cả nhóm cười nói.
"Mình đâu có giận các cậu, chuyện lần trước mình cũng quên rồi. Chẳng qua mình có chuyện khó nghĩ nên..."
"Chuyện gì thế? Cậu cứ nói với bọn mình, một người nghĩ không ra thì nhiều người nghĩ chắc chắn sẽ ra thôi." Linh Nhi sốt sắng nói.
"Có phải cậu khó nghĩ chuyện hôn ước gì gì đó không?"
An Hạ chậm rãi lên tiếng hỏi. Cả nhóm chợt nhìn An Hạ rồi quay sang Tiểu Vy với ánh mắt đầy ngạc nhiên.
"Hôn ước? Cậu sắp kết hôn sao?"
Cả Linh Nhi và Bối Bối kinh ngạc đồng thanh hỏi, Lý Tiểu Vy chán nản vừa bước đi vừa nói.
"Kết hôn gì chứ! Người ta còn chẳng có chút thiện cảm với mình, mình đang đau đầu không biết nên làm thế nào để thoát khỏi cuộc hôn nhân không tình yêu này đây."
Ánh mắt tò mò cùng hiếu kỳ về người chồng tương lai của nhỏ bạn thân, cả nhóm liền đuổi theo Tiểu Vy sôi nổi hỏi.
"Thế anh chồng tương lai của cậu trông thế nào? Bọn mình có biết không?"
Lý Tiểu Vy nhìn ánh mắt mong chờ của nhóm bạn, như ra chiều suy nghĩ rồi cô nhẹ gật đầu. Sự hiếu kỳ của họ càng tăng, Bối Bối vội nắm lấy tay Tiểu Vy hỏi dồn dập.
"Thế anh ta là ai thế? Có đẹp trai lắm không? Bao nhiêu tuổi? Gia đình thế nào? Cậu mau kể bọn mình nghe đi!"
"Tiểu Vy cậu thật không công bằng, điều là bạn thân sao An Hạ biết chuyện của cậu còn bọn mình thì không chứ!" Linh Nhi lên tiếng so bì.
"Thật ra mình cũng không biết, mình chỉ nghe mẹ mình nói lại. Hôm mẹ mình đi ngang nhà thấy có người thanh niên lạ mặt ở nhà Tiểu Vy, mẹ mình có hỏi mẹ cậu ấy. Dì ấy nói người thanh niên đó là chồng hứa hôn của Tiểu Vy nên mình biết thế thôi. Ngoài ra mình không biết gì nữa."
"Thế sao mấy hôm nay cậu không nói với bọn mình?" Linh Nhi hỏi.
"Mình... mình quên mất."
"Aiza chuyện đó không quan trọng nữa, quan trọng là lúc nãy Tiểu Vy nói bọn mình cũng biết anh ta. Tiểu Vy cậu đừng để tụi mình tò mò nữa, rốt cuộc anh ta là ai, trong như thế nào mau kể nghe xem?"
Nghe Bối Bối hỏi, Tiểu Vy nhớ đến thái độ cùng sắc mặt vô cùng đáng ghét của Lục Tử Khâm thì bảo nhiêu ức chế trong lòng dâng lên. Cô hít một hơi dài rồi nói.
"Anh ta ấy à, vừa già vừa kêu căng. Đã có tuổi rồi mà còn kênh kiệu, cứ tưởng mình là ngôi sao duy nhất của vũ trụ hay sao ấy, vô cùng hống hách. Tóm lại cực kỳ khó ưa."
"Lý Tiểu Vy!"