Chương 13: Nhà trọ bí ẩn
Trong một căn nhà trọ luôn có hai lối thoát, một là cửa chính còn lại là cửa phụ còn gọi là lối thoát hiểm.
Túc Nhan cũng nghĩ như vậy nhưng vấn đề là chìa khoá đang ở trong tay trùm cuối, bọn họ không thể lấy.
Mạnh Luân dường như biết cô nghĩ gì liền phủ định "Không phải trong tay bà ta, tiếp tục tìm đi."
Nghe Mạnh Luân nói vậy cũng không ai lên tiếng phản bác, ba người tiếp tục trong không gian một nữa tối, một nữa sáng tiếp tục tìm kiếm.
"Ai ui." Trần Dương đang nhón chân rà soát trên các vách tường cao xem có kệ hoặc giá đở nào không thì đá phải thứ gì đó.
Cậu ngước xuống nhìn xem là gì nhưng không thấy gì cả, ở đây không đủ độ sáng, nếu vật đá trúng quá thấp liền không thể thấy được.
Trần Dương thử quơ quơ chân thì lại đụng trúng, thứ này rất cứng, nơi cậu đá trúng là một bề mặt lán, sau khi xác định vị trí, cậu quơ quào tay từ từ ngồi xổm xuống.
Lúc đụng được vào thứ gì đó thì cậu đã hoàn toàn ngồi bẹp xuống sàn, dưới ánh sáng mờ mờ cuối cùng cũng thấy rõ ràng thứ cậu đụng đến.
Đây là một cái tủ nhỏ, thường được để gần đầu giường để đựng những vật dụng lặt vặt, tủ gồm hai ngăn nhỏ, mỗi ngăn đều có một tay cầm hình tròn.
Trần Dương thử đưa tay cầm lấy rồi kéo ra, nhưng nó không nhúc nhích, lúc này cậu đưa mắt lại gần nhìn kỹ hơn thì thấy dưới mỗi tay cầm đều có lỗ khoá nhỏ, giống như cái tủ này đã bị người khác khoá lại vậy.
"Chị Nhan, đến đây." Trần Dương dùng nhiều sức nhưng hoàn toàn không kéo được ngăn tủ ra đành bất lực hô.
Mạnh Luân cùng Túc Nhan nghe thấy đều đi lại nhìn xem, hai người đến gần chỉ thấy được bộ tóc xù xù của Trần Dương, thân hình của cậu thì chìm hoàn toàn vào bóng tối.
"Sao vậy." Mạnh Luân hỏi, nhìn quả đầu xù xù trước mặt liền đưa tay xoa.
"Anh lại phá tóc em." Trần Dương bất mãn lầu bầu nhưng không phản kháng mà nói với Túc Nhan "Chị mở khoá tủ nhỏ xem."
Túc Nhan không nó hai lời mà đồng ý, cũng may lúc nãy vẫn cầm lại nhánh cây đã tước không thì không biết làm sao.
Thấy Túc Nhan ngồi xuống Trần Dương cùng Mạnh Luân liền lui ra sau, tiếp tục tìm kiếm không ở lại quấy rầy cô.
Bở vì tủ tương đối nhỏ nên cần rất nhiều sự tập trung, ngồi xổm không thể nhìn rõ được lỗ khoá bên dưới tay cầm nên Túc Nhan liền không câu nệ mà nằm rạp xuống sàn.
Trong thời gian Túc Nhan đấu tranh với hai ngăn kéo tủ thì Trần Dương cùng Mạnh Luân đều tìm quanh cả tầng hầm này, ngoại trừ chỗ những thứ kia đang đứng thì phía trong này không quá lớn rất nhanh đã tìm kiếm xong.
Trần Dương đề nghị kiểm tra cả quan tài nhưng Mạnh Luân lắc đầu nói để sau, phải xem thử trong ngăn tủ có thứ gì rồi tính tiếp.
Túc Nhan nằm sắp cả mười phút mới có thể mở được một ngăn tủ, đến ngăn dưới liền rút kinh nghiệm mà rút ngắn thời gian hơn, nhưng cũng vì nằm sắp cả mười mấy phút đồng hồ mà bị tê cứng cả người.
"Tiểu Dương đở, đở chị dậy giúp." Cố gắng chóng người để ngồi dậy nhưng không được, Túc Nhan đành thều thào gọi trợ giúp.
Trần Dương liền khom người, đở cô từ từ đứng dậy, tránh xa tủ nhỏ, ân cần hỏi than "Không sao chứ."
Túc Nhan đứng dựa vào Trần Dương, xoa bóp cái cổ tê cứng của mình, nghe được cậu hỏi liền lắc đầu tỏ vẻ không sao.
Hai người đứng một bên, không cản trở Mạnh Luân đi lại tủ, thấy anh mở ngăn kéo ra lấy một sắp giấy bị gắp nhỏ, liền cảm thấy tò mò nhưng cũng không lên tiếng hỏi.
Mạnh Luân cũng không định giấu diếm liền chủ động đến gần rồi mở sắp giấy ra.
Sắp giấy này một nữa bên trên là giấy báo, đây là một loại giấy thường được dùng để ghi tin tức có ảnh đính kèm của thời đại xưa, nữa còn lại là danh sách thuê trọ, bên trên có tên, ngày sinh, số chứng minh thân phận, số điện thoại.
Nhìn hai loại khác nhau này Mạnh Luân liền chia ra thành ba phần để dễ dàng đọc cùng tìm hiểu hơn.
Mạnh Luân thì lấy sắp báo còn danh sách chia cho Trần Dương cùng Túc Nhan xem.
Ba người tìm vị trí ánh đèn chiếu sáng nhất rồi đứng đó.
Vì sao cả ba đều không nghĩ tới ra ngoài rồi xem, như vậy sẽ dễ dàng hơn.
Đừng hỏi ngu như vậy chứ bên ngoài có hai vị ôn thần đang đứng chặn cửa kìa, nếu bọn họ dám ra hai người kia dám chặn đường đánh cướp.
Vài tờ báo cũng không quá nhiều, Mạnh Luân lướt nhanh qua các dòng chữ rồi dừng lại ở những tấm hình, chủ yếu anh ghi nhớ những nội dung chính của tờ báo, sau khi đọc xong anh liền thả lỏng cánh tay xuống.
Những tờ báo này cũng chỉ có một nội dung, đó là thông báo mất tích, khoản ba năm một lần, mỗi lần mất tích khoản mười người, dù tìm thế nào đều không được, có thể nói những người bị mất tích này như bóc hơi khỏi nhân gian.
Địa điểm mất tích đều có chung một điểm đó là thuê nhà trọ Kim, qua hình ảnh có thể xác định nhà trọ trong ảnh giống chín mươi phần trăm là nhà trọ bọn họ đang ở lúc này.
Trong ảnh cũng có tên cùng hình của những người mất tích, Mạnh Luân có thể nhìn ra một người rất giống với bức ảnh mà Túc Nhan tìm thấy, nhưng điều kỳ lạ ở đây là trong sắp báo này có một tờ báo đã bị cắt mất ảnh.
Những tờ báo này có thể xem là dữ kiện của màn chơi, có lẽ bọn họ đi đúng hướng rồi.
Bên Trần Dương cùng Túc Nhan cũng đọc qua rất nhanh, trong đây chỉ có những thông tin bình thường mà người thuê trọ phải điền vào, tuy số ngày thuê khác nhau nhưng không có gì bất thường cả.
"Bên chúng em không có gì bất thường cả." Trần Dương thở dài.
Mạnh Luân lắc đầu rồi giơ sắp báo nói "Ghép chúng lại chắc chắn có chuyện gì đó mà chúng ta có thể biết được."
Thế là hai bên trao đổi cho nhau, Mạnh Luân lấy danh sách trong tay Trần Dương cùng Túc Nhan, rồi đưa sắp báo cho hai người chia nhau.
Đúng như Mạnh Luân nghĩ, trong danh sách này có tên của những người bị mất tích, mà điều kỳ lạ là họ đều thuê trọ cùng một tầng, đó cũng là tầng mà nhóm người chơi đang ở, thật kỳ lạ, đây là mất tích cố định sao hay trùng hợp.
Càng xem Mạnh Luân càng kỳ quái, bởi vì anh nghĩ những ngưới mất tích này có thể đã chọn lọc qua, đa phần là những cô bé mười lăm mười sáu tuổi, cũng có khi là con trai nhưng cũng nằm ở khoảng tuổi này.
Đọc đến cuối danh sách Mạnh Luân liền thấy sáu cái tên trùng với bài báo có số ngày mới nhất, đây đúng là nhóm người có cô gái mà Túc Nhan tìm được bức ảnh cũng như người mà bị xé mất tấm ảnh trên bài báo.
Tất cả mọi chuyện đều dừng tại đây, chắc chắn người bị xé tấm ảnh là manh mối quan trọng, nếu như anh đoán không sai quan tài này cùng trận pháp này là để giấu xác.
Kết luận xong Mạnh Luân cũng không chừng chờ nữa mà tiến đến quan tài, anh đưa tay thăm dò nấp quan tài sau đó nhìn thử các khe, góc cạnh của quan tài, rồi loàn tay vào các cạnh bị hở, dùng sức nhấc một gọc quan tài lên.
Điều Mạnh Luân không ngờ thế mà lại làm được, một góc bị anh cứ thế nhấc lên mà chỉ phát ra một tiếng động nhỏ.
Anh kéo nắp sang một bên vừa đủ để nhìn được thứ bên trong.
Trần Dương cũng không nghĩ ngợi nhiều liền đưa đầu vào gọc quan tài để nhìn rõ thứ bên trong. Đọc ???yện hay, ???y cập ngay == ?R?M?RUYe N.?n ==
"A... ừm." Khuôn mặt trắng bệch, tái xanh cùng với đôi mắt trong veo đang trừng trừng nhìn Trần Dương khiến cậu không khỏi hoảng hốt la lên nhưng may mắn Mạnh Luân đã đoán được tình hình liền đưa tay chặn miệng cậu cắt ngang tiếng la um trời.
Kéo Trần Dương rời xe quan tài Mạnh Luân liền buông tay ra, nhìn cậu vẫn còn hoảng sợ mà ngơ ngác liền thở dài.
Túc Nhan nhìn hai người rồi hít sâu một hơi đi lại quan tài, ánh sáng rất mờ bên trong quan tài tối thui như mực, cô phải cúi thấp đầu vào bên trong quan tài giống Trần Dương khi nãy mới thấy rõ bên trong.
Cũng may trước khi cúi đầu cô đã chuẩn bị tâm lý thực kỷ không thì cũng giật mình hoảng sợ mà la thất thanh.
Bên trong quan tài là một cổ thi thể, khuôn mặt thi thể này giống cô bé con chủ nhà trọ đến tám, chín phần, khuôn mặt trắng bệch đôi mắt đáng lẽ đang nhắm lại mở to ra, nhưng dù vậy đầu cùng mắt đều không di chuyển chỉ giữ nguyên một chỗ, khiến cho người nhìn càng thấy quỷ dị.
"Lạnh quá." Trần Dương chà sát hai tay run rẩy nói.
Không biết từ lúc nào không khí bên dưới tầng hầm đã trở nên lạnh ngắt, càng ngày càng trở nên âm trầm.
Mạnh Luân cũng không đến gần quan sát dù gì cũng đoán được người bên trong là ai, chỉ là anh cần xác định một thứ "Tiểu Dương, đở đầu bên kia đi, dở hết lên."
"Vâng." Không hỏi nhiều Trần Dương liền đi lại đở phần dưới nắp quan tài còn phần trên Mạnh Luân đã nhấc lên.
Hai người cùng hợp sức nhấc nắp quan tài lên rồi cẩn hận để xuống sàn nhà, sau khi nhẹ nhàng để xuống Mạnh Luân liền đi đến quan tài bắt đầu tìm kiếm.
"Anh tìm gì vậy." Trần Dương cùng Túc Nhan hoang mang hỏi, dù biết Mạnh Luân không làm chuyện thừa thải nhưng vẫn không hiểu được sao anh lại lục tìm trong quan tài trên hết còn có một cổ thi thể đang mở chừng mắt nhìn.
"Chìa khóa, lại đây nhẹ tay thôi." Mạnh Luân cũng không nói nhiều, chỉ kêu hai người cùng nhau tìm.
Thế là ba người tâm không tạp niệm bắt đầu lục lội từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài quan tài.
"Không có gì cả." Trần Dương đứng sang một bên thở dài, tìm hết rồi nhưng không có gì cả, ngoại trừ thi thể ba người không đụng đến mà thôi.
Túc Nhan cũng cảm thấy chìa khóa sao có thể ở đây được, nhưng trong trò chơi kinh dị này, không có gì là không thể, nếu như theo Mạnh Luân suy đoán vậy chỉ còn một nơi bọn họ chưa tìm mà thôi "Hay là trên thi thể."
Trần Dương cảm thấy cũng có lý nhưng vấn đề ở đây ai sẽ xung phong tìm đây, ba người giới tính nam mặc dù điều cong vòng nhưng cũng không thể tùy ý sờ xoạng thi thể con gài nhà người ta được "Vậy ai tìm đây."
"Không cần." Mạnh Luân lắc đầu, từ nãy đến giờ anh luôn để ý hai bên tay của thi thể, mặc dù cảm thấy nghi hoặc nhưng anh không trực tiếp động đến, nhưng khi tìm khắp quan tài vẫn không có gì anh liền chắc chắn thứ mà bọn họ tìm kiếm nãy giờ nằm ở đây.
Túc Nhan cũng nghĩ như vậy nhưng vấn đề là chìa khoá đang ở trong tay trùm cuối, bọn họ không thể lấy.
Mạnh Luân dường như biết cô nghĩ gì liền phủ định "Không phải trong tay bà ta, tiếp tục tìm đi."
Nghe Mạnh Luân nói vậy cũng không ai lên tiếng phản bác, ba người tiếp tục trong không gian một nữa tối, một nữa sáng tiếp tục tìm kiếm.
"Ai ui." Trần Dương đang nhón chân rà soát trên các vách tường cao xem có kệ hoặc giá đở nào không thì đá phải thứ gì đó.
Cậu ngước xuống nhìn xem là gì nhưng không thấy gì cả, ở đây không đủ độ sáng, nếu vật đá trúng quá thấp liền không thể thấy được.
Trần Dương thử quơ quơ chân thì lại đụng trúng, thứ này rất cứng, nơi cậu đá trúng là một bề mặt lán, sau khi xác định vị trí, cậu quơ quào tay từ từ ngồi xổm xuống.
Lúc đụng được vào thứ gì đó thì cậu đã hoàn toàn ngồi bẹp xuống sàn, dưới ánh sáng mờ mờ cuối cùng cũng thấy rõ ràng thứ cậu đụng đến.
Đây là một cái tủ nhỏ, thường được để gần đầu giường để đựng những vật dụng lặt vặt, tủ gồm hai ngăn nhỏ, mỗi ngăn đều có một tay cầm hình tròn.
Trần Dương thử đưa tay cầm lấy rồi kéo ra, nhưng nó không nhúc nhích, lúc này cậu đưa mắt lại gần nhìn kỹ hơn thì thấy dưới mỗi tay cầm đều có lỗ khoá nhỏ, giống như cái tủ này đã bị người khác khoá lại vậy.
"Chị Nhan, đến đây." Trần Dương dùng nhiều sức nhưng hoàn toàn không kéo được ngăn tủ ra đành bất lực hô.
Mạnh Luân cùng Túc Nhan nghe thấy đều đi lại nhìn xem, hai người đến gần chỉ thấy được bộ tóc xù xù của Trần Dương, thân hình của cậu thì chìm hoàn toàn vào bóng tối.
"Sao vậy." Mạnh Luân hỏi, nhìn quả đầu xù xù trước mặt liền đưa tay xoa.
"Anh lại phá tóc em." Trần Dương bất mãn lầu bầu nhưng không phản kháng mà nói với Túc Nhan "Chị mở khoá tủ nhỏ xem."
Túc Nhan không nó hai lời mà đồng ý, cũng may lúc nãy vẫn cầm lại nhánh cây đã tước không thì không biết làm sao.
Thấy Túc Nhan ngồi xuống Trần Dương cùng Mạnh Luân liền lui ra sau, tiếp tục tìm kiếm không ở lại quấy rầy cô.
Bở vì tủ tương đối nhỏ nên cần rất nhiều sự tập trung, ngồi xổm không thể nhìn rõ được lỗ khoá bên dưới tay cầm nên Túc Nhan liền không câu nệ mà nằm rạp xuống sàn.
Trong thời gian Túc Nhan đấu tranh với hai ngăn kéo tủ thì Trần Dương cùng Mạnh Luân đều tìm quanh cả tầng hầm này, ngoại trừ chỗ những thứ kia đang đứng thì phía trong này không quá lớn rất nhanh đã tìm kiếm xong.
Trần Dương đề nghị kiểm tra cả quan tài nhưng Mạnh Luân lắc đầu nói để sau, phải xem thử trong ngăn tủ có thứ gì rồi tính tiếp.
Túc Nhan nằm sắp cả mười phút mới có thể mở được một ngăn tủ, đến ngăn dưới liền rút kinh nghiệm mà rút ngắn thời gian hơn, nhưng cũng vì nằm sắp cả mười mấy phút đồng hồ mà bị tê cứng cả người.
"Tiểu Dương đở, đở chị dậy giúp." Cố gắng chóng người để ngồi dậy nhưng không được, Túc Nhan đành thều thào gọi trợ giúp.
Trần Dương liền khom người, đở cô từ từ đứng dậy, tránh xa tủ nhỏ, ân cần hỏi than "Không sao chứ."
Túc Nhan đứng dựa vào Trần Dương, xoa bóp cái cổ tê cứng của mình, nghe được cậu hỏi liền lắc đầu tỏ vẻ không sao.
Hai người đứng một bên, không cản trở Mạnh Luân đi lại tủ, thấy anh mở ngăn kéo ra lấy một sắp giấy bị gắp nhỏ, liền cảm thấy tò mò nhưng cũng không lên tiếng hỏi.
Mạnh Luân cũng không định giấu diếm liền chủ động đến gần rồi mở sắp giấy ra.
Sắp giấy này một nữa bên trên là giấy báo, đây là một loại giấy thường được dùng để ghi tin tức có ảnh đính kèm của thời đại xưa, nữa còn lại là danh sách thuê trọ, bên trên có tên, ngày sinh, số chứng minh thân phận, số điện thoại.
Nhìn hai loại khác nhau này Mạnh Luân liền chia ra thành ba phần để dễ dàng đọc cùng tìm hiểu hơn.
Mạnh Luân thì lấy sắp báo còn danh sách chia cho Trần Dương cùng Túc Nhan xem.
Ba người tìm vị trí ánh đèn chiếu sáng nhất rồi đứng đó.
Vì sao cả ba đều không nghĩ tới ra ngoài rồi xem, như vậy sẽ dễ dàng hơn.
Đừng hỏi ngu như vậy chứ bên ngoài có hai vị ôn thần đang đứng chặn cửa kìa, nếu bọn họ dám ra hai người kia dám chặn đường đánh cướp.
Vài tờ báo cũng không quá nhiều, Mạnh Luân lướt nhanh qua các dòng chữ rồi dừng lại ở những tấm hình, chủ yếu anh ghi nhớ những nội dung chính của tờ báo, sau khi đọc xong anh liền thả lỏng cánh tay xuống.
Những tờ báo này cũng chỉ có một nội dung, đó là thông báo mất tích, khoản ba năm một lần, mỗi lần mất tích khoản mười người, dù tìm thế nào đều không được, có thể nói những người bị mất tích này như bóc hơi khỏi nhân gian.
Địa điểm mất tích đều có chung một điểm đó là thuê nhà trọ Kim, qua hình ảnh có thể xác định nhà trọ trong ảnh giống chín mươi phần trăm là nhà trọ bọn họ đang ở lúc này.
Trong ảnh cũng có tên cùng hình của những người mất tích, Mạnh Luân có thể nhìn ra một người rất giống với bức ảnh mà Túc Nhan tìm thấy, nhưng điều kỳ lạ ở đây là trong sắp báo này có một tờ báo đã bị cắt mất ảnh.
Những tờ báo này có thể xem là dữ kiện của màn chơi, có lẽ bọn họ đi đúng hướng rồi.
Bên Trần Dương cùng Túc Nhan cũng đọc qua rất nhanh, trong đây chỉ có những thông tin bình thường mà người thuê trọ phải điền vào, tuy số ngày thuê khác nhau nhưng không có gì bất thường cả.
"Bên chúng em không có gì bất thường cả." Trần Dương thở dài.
Mạnh Luân lắc đầu rồi giơ sắp báo nói "Ghép chúng lại chắc chắn có chuyện gì đó mà chúng ta có thể biết được."
Thế là hai bên trao đổi cho nhau, Mạnh Luân lấy danh sách trong tay Trần Dương cùng Túc Nhan, rồi đưa sắp báo cho hai người chia nhau.
Đúng như Mạnh Luân nghĩ, trong danh sách này có tên của những người bị mất tích, mà điều kỳ lạ là họ đều thuê trọ cùng một tầng, đó cũng là tầng mà nhóm người chơi đang ở, thật kỳ lạ, đây là mất tích cố định sao hay trùng hợp.
Càng xem Mạnh Luân càng kỳ quái, bởi vì anh nghĩ những ngưới mất tích này có thể đã chọn lọc qua, đa phần là những cô bé mười lăm mười sáu tuổi, cũng có khi là con trai nhưng cũng nằm ở khoảng tuổi này.
Đọc đến cuối danh sách Mạnh Luân liền thấy sáu cái tên trùng với bài báo có số ngày mới nhất, đây đúng là nhóm người có cô gái mà Túc Nhan tìm được bức ảnh cũng như người mà bị xé mất tấm ảnh trên bài báo.
Tất cả mọi chuyện đều dừng tại đây, chắc chắn người bị xé tấm ảnh là manh mối quan trọng, nếu như anh đoán không sai quan tài này cùng trận pháp này là để giấu xác.
Kết luận xong Mạnh Luân cũng không chừng chờ nữa mà tiến đến quan tài, anh đưa tay thăm dò nấp quan tài sau đó nhìn thử các khe, góc cạnh của quan tài, rồi loàn tay vào các cạnh bị hở, dùng sức nhấc một gọc quan tài lên.
Điều Mạnh Luân không ngờ thế mà lại làm được, một góc bị anh cứ thế nhấc lên mà chỉ phát ra một tiếng động nhỏ.
Anh kéo nắp sang một bên vừa đủ để nhìn được thứ bên trong.
Trần Dương cũng không nghĩ ngợi nhiều liền đưa đầu vào gọc quan tài để nhìn rõ thứ bên trong. Đọc ???yện hay, ???y cập ngay == ?R?M?RUYe N.?n ==
"A... ừm." Khuôn mặt trắng bệch, tái xanh cùng với đôi mắt trong veo đang trừng trừng nhìn Trần Dương khiến cậu không khỏi hoảng hốt la lên nhưng may mắn Mạnh Luân đã đoán được tình hình liền đưa tay chặn miệng cậu cắt ngang tiếng la um trời.
Kéo Trần Dương rời xe quan tài Mạnh Luân liền buông tay ra, nhìn cậu vẫn còn hoảng sợ mà ngơ ngác liền thở dài.
Túc Nhan nhìn hai người rồi hít sâu một hơi đi lại quan tài, ánh sáng rất mờ bên trong quan tài tối thui như mực, cô phải cúi thấp đầu vào bên trong quan tài giống Trần Dương khi nãy mới thấy rõ bên trong.
Cũng may trước khi cúi đầu cô đã chuẩn bị tâm lý thực kỷ không thì cũng giật mình hoảng sợ mà la thất thanh.
Bên trong quan tài là một cổ thi thể, khuôn mặt thi thể này giống cô bé con chủ nhà trọ đến tám, chín phần, khuôn mặt trắng bệch đôi mắt đáng lẽ đang nhắm lại mở to ra, nhưng dù vậy đầu cùng mắt đều không di chuyển chỉ giữ nguyên một chỗ, khiến cho người nhìn càng thấy quỷ dị.
"Lạnh quá." Trần Dương chà sát hai tay run rẩy nói.
Không biết từ lúc nào không khí bên dưới tầng hầm đã trở nên lạnh ngắt, càng ngày càng trở nên âm trầm.
Mạnh Luân cũng không đến gần quan sát dù gì cũng đoán được người bên trong là ai, chỉ là anh cần xác định một thứ "Tiểu Dương, đở đầu bên kia đi, dở hết lên."
"Vâng." Không hỏi nhiều Trần Dương liền đi lại đở phần dưới nắp quan tài còn phần trên Mạnh Luân đã nhấc lên.
Hai người cùng hợp sức nhấc nắp quan tài lên rồi cẩn hận để xuống sàn nhà, sau khi nhẹ nhàng để xuống Mạnh Luân liền đi đến quan tài bắt đầu tìm kiếm.
"Anh tìm gì vậy." Trần Dương cùng Túc Nhan hoang mang hỏi, dù biết Mạnh Luân không làm chuyện thừa thải nhưng vẫn không hiểu được sao anh lại lục tìm trong quan tài trên hết còn có một cổ thi thể đang mở chừng mắt nhìn.
"Chìa khóa, lại đây nhẹ tay thôi." Mạnh Luân cũng không nói nhiều, chỉ kêu hai người cùng nhau tìm.
Thế là ba người tâm không tạp niệm bắt đầu lục lội từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài quan tài.
"Không có gì cả." Trần Dương đứng sang một bên thở dài, tìm hết rồi nhưng không có gì cả, ngoại trừ thi thể ba người không đụng đến mà thôi.
Túc Nhan cũng cảm thấy chìa khóa sao có thể ở đây được, nhưng trong trò chơi kinh dị này, không có gì là không thể, nếu như theo Mạnh Luân suy đoán vậy chỉ còn một nơi bọn họ chưa tìm mà thôi "Hay là trên thi thể."
Trần Dương cảm thấy cũng có lý nhưng vấn đề ở đây ai sẽ xung phong tìm đây, ba người giới tính nam mặc dù điều cong vòng nhưng cũng không thể tùy ý sờ xoạng thi thể con gài nhà người ta được "Vậy ai tìm đây."
"Không cần." Mạnh Luân lắc đầu, từ nãy đến giờ anh luôn để ý hai bên tay của thi thể, mặc dù cảm thấy nghi hoặc nhưng anh không trực tiếp động đến, nhưng khi tìm khắp quan tài vẫn không có gì anh liền chắc chắn thứ mà bọn họ tìm kiếm nãy giờ nằm ở đây.