Chương 14: Nhà trọ bí ẩn
Thi thể được đặt trong quan tài một cách gọn gàng, không biết nguyên nhân chết như thế nào, nhưng cơ thể lại không có vết máu lưu lại, bộ quần áo trên người cũng mới tinh dường như chỉ mới thay đổi, hai chân cũng buông thả, nhưng hai bàn tay của thi thể lại không bình thường, cánh tay trái thả lỏng, bên tay phải lại gập lại rất kỳ quặc giống như bị cố tình bẻ xuống, nhưng điều quan trọng là cả hai bên, mười ngón tay đều nắm chặc vào lòng bàn tay.
Mạnh Luân thử tháo lỏng hai bàn tay của thi thể ra nhưng không thành công, cả hai lòng bàn tay đều bị các ngón tay nắm chặc lại, giống như đã bị đông cứng, nhưng khi đụng vào thi thể anh có thể cảm nhân được sự mềm mại rất bình thương của cơ thể.
"Sao lại vậy." Trần Dương nhìn Mạnh Luân thử nhiều cách nhưng không tài nào làm xê dịch các ngón tay liền không khỏi hoang mang.
Túc Nhan tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng không ngạc nhiên "Chắc chưa đủ điều kiện để thông quan, giống như phải tìm đủ các dữ kiện hay giải oan khuất cho thi thể hoặc đại loại như vậy đi."
"À, cũng có lý, vậy cần phải làm gì đây, cô bé này rốt cuộc chết như thế nào." Trần Dương cảm thấy rất đúng, đa số trò chơi đều có cốt chuyện, nếu không giải được cốt chuyện mà muốn đi đường tắt thì đúng là mơ mộng hão huyền.
Mạnh Luân nghe hai người nói cũng không lên tiếng chỉ im lặng trầm tư, anh đã biết điều kiện qua cửa thông qua các tin tức cần thiết, nhưng đều này khiến anh không hài lòng, đối với anh một khi đã chơi thì phải chơi một cách hoàn mỹ nhất, nếu chỉ thoát khỏi đây không thì không phải phụ lòng hệ thống đã kéo anh vào đây sao.
Không biết tại sao trong tâm trí anh luôn kêu gào, cả người đều nóng rực giống như nếu không làm gì đó đối với cái gọi là hệ thống trò chơi này thì anh không cam tâm.
"Anh Luân." Đang trầm tư suy nghĩ thì bị tiếng gọi của Trần Dương đánh thức, Mạnh Luân liền nhìn sang.
Trần Dương thấy anh nhìn sang liền hỏi "Làm sao đây anh, chẳng lẽ chúng ta phải bắt đầu tìm lại."
"Không cần, anh biết cách thông quan rồi." Mạnh Luân lắc đầu nói.
"Thật sao." Túc Nhan cùng Trần Dương vui mừng bật thốt, hai người quá vui vẻ mà quên đè âm thanh lại, vừa nói xong liền giật mình mà che miệng, hai người đồng thời lo lắng nhìn trước nhìn sau.
Mạnh Luân nhìn sự ngốc nghếch của hai người liền khẽ cười, sau đó nghiêm túc nhìn cả hai nói "Ừm, anh biết cách rời khỏi đây rồi, nhưng anh cảm thấy không cam tâm khi chỉ rời đi như vậy."
Đúng vậy trước nay Mạnh Luân chỉ đưa ra quyết định chưa bao giờ hỏi ý kiến ai nhưng đây là tính mạng của bọ họ, lựa chọn của bọn họ anh không có cách quyết định thay họ.
Không nói đến Trần Dương chỉ riêng Túc Nhan là anh đã không có quyền gì mà quyết định thay rồi, bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau rồi cùng nhau tổ đội, sinh tử của mỗi người đều do họ nắm lấy.
Túc Nhan nghe thấy sự thẳn thắn của Mạnh Luân liền kinh ngạc, ý của anh là nếu một trong hai bọn họ muốn rời đi thì anh chắc chắn sẽ lấy chìa khoá rồi bọn họ lỉền qua màn, nhưng anh lại mong bọn họ có thể theo ý anh.
Tuy tò mò không biết anh sẽ làm gì nhưng cô cũng muốn rời khỏi đây, Túc Nhan rũ mắt, trong đầu liên tục đấu tranh.
Còn Trần Dương nghĩ rất đơn giản, Mạnh Luân đi đâu cậu liền theo đấy, nên khi nghe anh hỏi cậu liền gật đầu cái bụp mọi thứ tuỳ anh.
Mạnh Luân cùng Trần Dương sau khi thống nhất ý kiến liền nhìn sang Túc Nhan, hai người thấy cô vẫn đang suy nghĩ liền ăn ý không làm phiền.
Hai người cũng không chờ lâu, Túc Nhan đã có quyết định, cô nhìn Mạnh Luân đầy kiên định "Nếu anh đảm bảo mạng sống của em, em liền theo anh."
Suy nghỉ của cô cũng rất đơn giản, nếu như những màn chơi sau vẫn muốn bám đùi anh thì chỉ có một lựa chọn, trong tâm hồn cô có một niềm tin, những chuyện cô muốn làm chỉ có thể theo anh mới có thể hoàn thành.
"Được." Mạnh Luân mỉm cười đáp ứng, cứ thế ba người liền đạt thành một nhận thức chung, không chỉ hiện tại mà cả về sau.
Thời gian cũng không còn sớm ba người liền sắp xếp lại mọi thứ như củ rồi rời khỏi tầng hầm.
Lúc nãy cảnh cửa đã tự động khoá nên mất vài phút để Túc Nhan bẻ khoá, bởi vì có kinh nghiệm nên không mất nhiều thời gian như lúc đầu.
Cửa vừa mở ra liền nhìn thấy hai người Ngô Đoàn đang ngồi chờ trên ghế giữa sảnh, ba người liền ăn ý mà bước nhanh ra ngoài rồi đóng cảnh cửa lại.
Ngô Đoàn nhìn hành động của ba người liền muốn chạy lại ngăn cản nhưng không kịp, cửa vừa đóng liền bị khoá lại một cách nhanh chống.
"Chúng mày...." Ngô Đoàn tức giận định chửi ầm lên nhưng rất nhanh liền đổi sắc mặt ra vẻ thân thiết "Các người có phát hiện gì không, dù gì chúng ta cũng phải cùng nhau rời khỏi đây mà, chúng tôi có kinh nghiệm hơn các nguời có thể giúp ích hơn."
Trần Dương thấy ông ta như thế liền trợn mắt định mỉa mai nhưng Mạnh Luân đã chặng trước, anh thản nhiên nói "Dưới đó chỉ có tên của căn nhà trọ này cùng những con quái vật."
"Quái, quái vật, sao lại như thế." Ngô Đoàn khó tin "Vậy sao chúng mày không có chuyện gì, tao không tin, đưa chìa khoá cho tao."
Mạnh Luân nhún vai híp mắt cười "Chúng tôi làm gì có chìa khoá."
Ngô Đoàn nghe vậy càng không tin, ông muốn nhào qua để lục chìa khoá trên người bọn họ, nhưng nữa đường bị Mạnh Luân gạt mạnh ngã ầm xuống sàn nhà lạnh lẽo.
"Chúng tôi không có chìa khoá, mở cửa được là do cửa tự mở, các người tin thay không thì tuỳ." Nói rồi Mạnh Luân dẫn theo Trần Dương cùng Túc Nhan bỏ đi.
Ngô Đoàn được Tử Bi đỡ dậy nhìn theo bóng lưng ba người mà nghiến răng nghiến lợi, lần đầu tiên ông bị nhục nhã thế này từ khi bước vào trò chơi chỉ có ông nhục nhã người khác mà thôi.
Ông nhớ kỉ nếu sau này còn gặp lại sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết.
Nhưng lúc này Ngô Đoàn không thề nghĩ đến việc ông có thể rời khỏi đây không, hay vĩnh viễn chôn thân tại đây.
Suy cho cùng Ngô Đoàn suy nghĩ thế nào nhóm Mạnh Luân đều không mấy quan tâm, hiện tại ba người đều cảm thấy rất mệt mỏi, không ngờ chỉ xuống tầng hầm nhìn một chút mà đã tới tận chiều, mặt trời cũng gần khuất bóng.
Vừa vào đến phòng, ba người liền nằm ịch xuống giường rồi chìm vào giấc ngủ, đến giờ cơm khi cô bé gọi cửa cũng không nghe đến, có lẽ khi gọi cửa phòng Mạnh Luân cô bé liền bất giác nhỏ giọng cũng như không đập mạnh cửa.
Buổi khuya hôm nay đối với nhóm Mạnh Luân vẫn còn chìm trong giấc ngủ là một sự thanh bình, nhưng đối với hai người Ngô Đoàn lại là một sự khủng hoảng không bao giờ quên.
Khi đồng hồ chỉ còn vài phút là mười hai giờ, Ngô Đoàn cùng Tử Bi đều không về phòng mà đứng giữa đại sảnh, trên mặt hai người đều là sự bất an cùng lo lắng.
"Anh Đoàn, chúng ta làm vậy thật sao." Tử Bi không giấu nỗi sợ hãi mà khàn giọng hỏi.
Ngô Đoàn tuy không thể hiện nhưng trong nội tâm cũng đang đấu tranh kịch liệt, nghe Tử Bi hỏi chỉ đành gắng gượng trả lời "Không còn sự lựa chọn nào khác, chúng ta phải có được phần thưởng của màn này."
Tử Bi định nói tiếp nhưng tiếng động phía dưới tầng hầm đã vang lên, Ngô Đoàn chỉ vội vàng bảo một câu 'trốn đi' liền nhanh chân chạy đến bàn tiếp tân trốn vào, Tử Bi thấy vậy cũng nhanh chóng chui xuống bàn dài đặt ở giữa sảnh.
Tiếng động dưới hầm càng ngày càng lớn, cánh cửa bị đẩy mạnh ra vang lên tiếng động lớn, hai người đang núp ở gần đó bị tiếng vang làm giật mình, tim đập mỗi lúc một nhanh, từng tiếng động của những quái vật kia tạo ra đều khiến Ngô Đoàn cùng Tử Bi sợ hãi đến muốn rớt tim ra ngoài.
Quái vật một đường tạo ra rất nhiều tiếng động lớn, giống như chúng không thề cảm giác được có người ở gần, chỉ tập chung một đường đi thẳng lên tầng.
Ngô Đoàn cùng Tử Bi nín thở chờ đợi bọn quái vật đi lên tầng mới dám thở ra hơi, mặc dù ở gần vậy nhưng họ không dám nhìn lén hình dáng của chúng, chỉ sợ vừa ngóc đầu nhìn liền bị phát hiện.
Nghe âm thanh càng ngày càng nhỏ dần, Ngô Đoàn mới dám ra khỏi bàn tiếp tân, Tử Bi thấy ông đi ra cũng đi theo.
Hai người cũng không lãng phí thời gian mà nhanh chóng đi đến cửa tầng hầm.
Cửa tầng hầm hiện tại mở toang, nhìn vào bên trong một màu tâm tối, Ngô Đoàn đứng trước cửa do dự hồi lâu, cuối cùng quyết tâm bước vào.
Trước khi vào ông lấy từ trong túi không gian ra hai cây đèn pin nhỏ, mặc dù ánh sáng chỉ đủ nhìn thấy hai bàn tay, nhưng có còn hơn không.
Đúng vậy đèn pin nhỏ được cầm trên tay hai người chỉ dùng để nhìn được một góc áo của người đối diện mà thôi, từ đầu tới cuối khi bước vào tầng hầm đều phải mò mẫm từng chút một, chỉ sợ gây ra bất kì tiếng động gì, khiến những con quái vật kia quay lại.
"Dưới đây thực sự có manh mối sao." Tử Bi run giọng hỏi, không khí ở đây thật sự quá lạnh, càng đi sau vào âm khí càng chui vào cơ thể khiến cả người buốt giá.
Ngô Đoàn ừm một tiếng rồi không nói tiếp, ông cũng bị lạnh đến không muốn nói chuyện, nhưng vì người hỏi là đồng đội hợp tác lâu năm với mình nên không thể không trả lời.
Hai người vừa đi hết cầu thang sau đó là một đường trống không, mò mẫn xung quanh cũng không có gì, chỉ là trên sàn nhà có thứ gì đó dinh dính cùng nhớt nhát, đi đến đâu đều đạp trúng.
Mặc dù thấy kỳ lạ nhưng hai người không mấy để tâm tiếp tục đi sâu vào.
"Đây là cái gì." Tử Bi bất ngờ đụng vào thứ gì đó, nó vừa lạnh vừa láng, cố gắng để ánh sáng ít ỏi của đèn pin chiếu gần liền thấy giống một cây gỗ được mài bóng loáng, thân cũng cao khoảng nữa người ông.
Tử Bi dùng đèn pin nhích từng chút lên trên, cuối cùng ông cũng nhìn rõ thì ra là một giá đèn cầy.
"Ông làm gì vậy." Ngô Đoàn từ bên cạnh nhìn qua, từ trong ánh sáng ít ỏi nhìn thấy thứ nằm ở phía trước liền giật mình hoảng hốt quát.
Nghe tiếng quát của đồng bạn mình, Tử Bi liền giật mình xoay sang, tay cầm đèn pin vì quá gần giá nến nên đụng phải, giá nên lung lay một lúc rồi ngã xuống.
Ngô Đoàn hoảng sợ, vội vang lao đến nhưng vẫn không kịp.
Cạch, tiếng vang của giá nên đập vào sàn, Ngô Đoàn biến sắc, ông tức giận nhìn qua, Tử Bi cũng đang hoảng sợ nhìn sang.
Mặc dù rất tức giận nhưng không có thời gian để quát, Ngô Đoàn chỉ sợ hãi chạy ra khỏi từng hầm, Tử Bi thấy ông chạy cũng không nghĩ ngợi mà chạy theo.
Hai người sợ hãi mà dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi từng hầm, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Bên ngoài cửa từng hầm những con quái vật không một tiếng động nào đã chờ sẵn, bọn chúng núng nính lắc lư đứng hai bên hông của cánh cửa chỉ chờ con mồi vừa chạy ra liền chồm lấy.
Ngô Đoàn vì quá sợ hãi không thề nhìn bên ngoài cửa vội vàng lao ra ngoài, nhưng chỉ vừa chạy ra liền bị những con quái vật túm lấy, dùng những chất nhày trối chặt cả người ông lại, siết mạnh, chỉ trong chớp mắt không kịp hét lên vì đau đớn thì thân thể đã đứt lìa, máu văng khắp nơi, nhưng khi văng lên người những con quái vật thì bị chúng hấp thụ vào trong chất lỏng bao quanh người chúng.
Tử Bi ở phía sau thấy vậy liền hét lớn rồi lao lại vào trong tầng hầm, nói thì chậm nhưng mọi thứ lại diễn ra rất nhanh, chỉ vừa xoay người lại chạy thì những thứ chất nhày trên người những con quái vật đã nhanh chóng lao tới chói chặt ông.
Nhưng lần này chúng không lập tức giết mà kéo Tử Bi cùng thi thể đã đứt lìa của Ngô Đoàn vào sâu trong tầng hầm, cánh cửa nặng nề đóng lại.
Một ngày lại trôi qua yên ắng giống như không có gì xảy ra, nếu như bên ngoài tầng hầm không lưu lại những vết máu văng tứ tung.
Mạnh Luân thử tháo lỏng hai bàn tay của thi thể ra nhưng không thành công, cả hai lòng bàn tay đều bị các ngón tay nắm chặc lại, giống như đã bị đông cứng, nhưng khi đụng vào thi thể anh có thể cảm nhân được sự mềm mại rất bình thương của cơ thể.
"Sao lại vậy." Trần Dương nhìn Mạnh Luân thử nhiều cách nhưng không tài nào làm xê dịch các ngón tay liền không khỏi hoang mang.
Túc Nhan tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng không ngạc nhiên "Chắc chưa đủ điều kiện để thông quan, giống như phải tìm đủ các dữ kiện hay giải oan khuất cho thi thể hoặc đại loại như vậy đi."
"À, cũng có lý, vậy cần phải làm gì đây, cô bé này rốt cuộc chết như thế nào." Trần Dương cảm thấy rất đúng, đa số trò chơi đều có cốt chuyện, nếu không giải được cốt chuyện mà muốn đi đường tắt thì đúng là mơ mộng hão huyền.
Mạnh Luân nghe hai người nói cũng không lên tiếng chỉ im lặng trầm tư, anh đã biết điều kiện qua cửa thông qua các tin tức cần thiết, nhưng đều này khiến anh không hài lòng, đối với anh một khi đã chơi thì phải chơi một cách hoàn mỹ nhất, nếu chỉ thoát khỏi đây không thì không phải phụ lòng hệ thống đã kéo anh vào đây sao.
Không biết tại sao trong tâm trí anh luôn kêu gào, cả người đều nóng rực giống như nếu không làm gì đó đối với cái gọi là hệ thống trò chơi này thì anh không cam tâm.
"Anh Luân." Đang trầm tư suy nghĩ thì bị tiếng gọi của Trần Dương đánh thức, Mạnh Luân liền nhìn sang.
Trần Dương thấy anh nhìn sang liền hỏi "Làm sao đây anh, chẳng lẽ chúng ta phải bắt đầu tìm lại."
"Không cần, anh biết cách thông quan rồi." Mạnh Luân lắc đầu nói.
"Thật sao." Túc Nhan cùng Trần Dương vui mừng bật thốt, hai người quá vui vẻ mà quên đè âm thanh lại, vừa nói xong liền giật mình mà che miệng, hai người đồng thời lo lắng nhìn trước nhìn sau.
Mạnh Luân nhìn sự ngốc nghếch của hai người liền khẽ cười, sau đó nghiêm túc nhìn cả hai nói "Ừm, anh biết cách rời khỏi đây rồi, nhưng anh cảm thấy không cam tâm khi chỉ rời đi như vậy."
Đúng vậy trước nay Mạnh Luân chỉ đưa ra quyết định chưa bao giờ hỏi ý kiến ai nhưng đây là tính mạng của bọ họ, lựa chọn của bọn họ anh không có cách quyết định thay họ.
Không nói đến Trần Dương chỉ riêng Túc Nhan là anh đã không có quyền gì mà quyết định thay rồi, bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau rồi cùng nhau tổ đội, sinh tử của mỗi người đều do họ nắm lấy.
Túc Nhan nghe thấy sự thẳn thắn của Mạnh Luân liền kinh ngạc, ý của anh là nếu một trong hai bọn họ muốn rời đi thì anh chắc chắn sẽ lấy chìa khoá rồi bọn họ lỉền qua màn, nhưng anh lại mong bọn họ có thể theo ý anh.
Tuy tò mò không biết anh sẽ làm gì nhưng cô cũng muốn rời khỏi đây, Túc Nhan rũ mắt, trong đầu liên tục đấu tranh.
Còn Trần Dương nghĩ rất đơn giản, Mạnh Luân đi đâu cậu liền theo đấy, nên khi nghe anh hỏi cậu liền gật đầu cái bụp mọi thứ tuỳ anh.
Mạnh Luân cùng Trần Dương sau khi thống nhất ý kiến liền nhìn sang Túc Nhan, hai người thấy cô vẫn đang suy nghĩ liền ăn ý không làm phiền.
Hai người cũng không chờ lâu, Túc Nhan đã có quyết định, cô nhìn Mạnh Luân đầy kiên định "Nếu anh đảm bảo mạng sống của em, em liền theo anh."
Suy nghỉ của cô cũng rất đơn giản, nếu như những màn chơi sau vẫn muốn bám đùi anh thì chỉ có một lựa chọn, trong tâm hồn cô có một niềm tin, những chuyện cô muốn làm chỉ có thể theo anh mới có thể hoàn thành.
"Được." Mạnh Luân mỉm cười đáp ứng, cứ thế ba người liền đạt thành một nhận thức chung, không chỉ hiện tại mà cả về sau.
Thời gian cũng không còn sớm ba người liền sắp xếp lại mọi thứ như củ rồi rời khỏi tầng hầm.
Lúc nãy cảnh cửa đã tự động khoá nên mất vài phút để Túc Nhan bẻ khoá, bởi vì có kinh nghiệm nên không mất nhiều thời gian như lúc đầu.
Cửa vừa mở ra liền nhìn thấy hai người Ngô Đoàn đang ngồi chờ trên ghế giữa sảnh, ba người liền ăn ý mà bước nhanh ra ngoài rồi đóng cảnh cửa lại.
Ngô Đoàn nhìn hành động của ba người liền muốn chạy lại ngăn cản nhưng không kịp, cửa vừa đóng liền bị khoá lại một cách nhanh chống.
"Chúng mày...." Ngô Đoàn tức giận định chửi ầm lên nhưng rất nhanh liền đổi sắc mặt ra vẻ thân thiết "Các người có phát hiện gì không, dù gì chúng ta cũng phải cùng nhau rời khỏi đây mà, chúng tôi có kinh nghiệm hơn các nguời có thể giúp ích hơn."
Trần Dương thấy ông ta như thế liền trợn mắt định mỉa mai nhưng Mạnh Luân đã chặng trước, anh thản nhiên nói "Dưới đó chỉ có tên của căn nhà trọ này cùng những con quái vật."
"Quái, quái vật, sao lại như thế." Ngô Đoàn khó tin "Vậy sao chúng mày không có chuyện gì, tao không tin, đưa chìa khoá cho tao."
Mạnh Luân nhún vai híp mắt cười "Chúng tôi làm gì có chìa khoá."
Ngô Đoàn nghe vậy càng không tin, ông muốn nhào qua để lục chìa khoá trên người bọn họ, nhưng nữa đường bị Mạnh Luân gạt mạnh ngã ầm xuống sàn nhà lạnh lẽo.
"Chúng tôi không có chìa khoá, mở cửa được là do cửa tự mở, các người tin thay không thì tuỳ." Nói rồi Mạnh Luân dẫn theo Trần Dương cùng Túc Nhan bỏ đi.
Ngô Đoàn được Tử Bi đỡ dậy nhìn theo bóng lưng ba người mà nghiến răng nghiến lợi, lần đầu tiên ông bị nhục nhã thế này từ khi bước vào trò chơi chỉ có ông nhục nhã người khác mà thôi.
Ông nhớ kỉ nếu sau này còn gặp lại sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết.
Nhưng lúc này Ngô Đoàn không thề nghĩ đến việc ông có thể rời khỏi đây không, hay vĩnh viễn chôn thân tại đây.
Suy cho cùng Ngô Đoàn suy nghĩ thế nào nhóm Mạnh Luân đều không mấy quan tâm, hiện tại ba người đều cảm thấy rất mệt mỏi, không ngờ chỉ xuống tầng hầm nhìn một chút mà đã tới tận chiều, mặt trời cũng gần khuất bóng.
Vừa vào đến phòng, ba người liền nằm ịch xuống giường rồi chìm vào giấc ngủ, đến giờ cơm khi cô bé gọi cửa cũng không nghe đến, có lẽ khi gọi cửa phòng Mạnh Luân cô bé liền bất giác nhỏ giọng cũng như không đập mạnh cửa.
Buổi khuya hôm nay đối với nhóm Mạnh Luân vẫn còn chìm trong giấc ngủ là một sự thanh bình, nhưng đối với hai người Ngô Đoàn lại là một sự khủng hoảng không bao giờ quên.
Khi đồng hồ chỉ còn vài phút là mười hai giờ, Ngô Đoàn cùng Tử Bi đều không về phòng mà đứng giữa đại sảnh, trên mặt hai người đều là sự bất an cùng lo lắng.
"Anh Đoàn, chúng ta làm vậy thật sao." Tử Bi không giấu nỗi sợ hãi mà khàn giọng hỏi.
Ngô Đoàn tuy không thể hiện nhưng trong nội tâm cũng đang đấu tranh kịch liệt, nghe Tử Bi hỏi chỉ đành gắng gượng trả lời "Không còn sự lựa chọn nào khác, chúng ta phải có được phần thưởng của màn này."
Tử Bi định nói tiếp nhưng tiếng động phía dưới tầng hầm đã vang lên, Ngô Đoàn chỉ vội vàng bảo một câu 'trốn đi' liền nhanh chân chạy đến bàn tiếp tân trốn vào, Tử Bi thấy vậy cũng nhanh chóng chui xuống bàn dài đặt ở giữa sảnh.
Tiếng động dưới hầm càng ngày càng lớn, cánh cửa bị đẩy mạnh ra vang lên tiếng động lớn, hai người đang núp ở gần đó bị tiếng vang làm giật mình, tim đập mỗi lúc một nhanh, từng tiếng động của những quái vật kia tạo ra đều khiến Ngô Đoàn cùng Tử Bi sợ hãi đến muốn rớt tim ra ngoài.
Quái vật một đường tạo ra rất nhiều tiếng động lớn, giống như chúng không thề cảm giác được có người ở gần, chỉ tập chung một đường đi thẳng lên tầng.
Ngô Đoàn cùng Tử Bi nín thở chờ đợi bọn quái vật đi lên tầng mới dám thở ra hơi, mặc dù ở gần vậy nhưng họ không dám nhìn lén hình dáng của chúng, chỉ sợ vừa ngóc đầu nhìn liền bị phát hiện.
Nghe âm thanh càng ngày càng nhỏ dần, Ngô Đoàn mới dám ra khỏi bàn tiếp tân, Tử Bi thấy ông đi ra cũng đi theo.
Hai người cũng không lãng phí thời gian mà nhanh chóng đi đến cửa tầng hầm.
Cửa tầng hầm hiện tại mở toang, nhìn vào bên trong một màu tâm tối, Ngô Đoàn đứng trước cửa do dự hồi lâu, cuối cùng quyết tâm bước vào.
Trước khi vào ông lấy từ trong túi không gian ra hai cây đèn pin nhỏ, mặc dù ánh sáng chỉ đủ nhìn thấy hai bàn tay, nhưng có còn hơn không.
Đúng vậy đèn pin nhỏ được cầm trên tay hai người chỉ dùng để nhìn được một góc áo của người đối diện mà thôi, từ đầu tới cuối khi bước vào tầng hầm đều phải mò mẫm từng chút một, chỉ sợ gây ra bất kì tiếng động gì, khiến những con quái vật kia quay lại.
"Dưới đây thực sự có manh mối sao." Tử Bi run giọng hỏi, không khí ở đây thật sự quá lạnh, càng đi sau vào âm khí càng chui vào cơ thể khiến cả người buốt giá.
Ngô Đoàn ừm một tiếng rồi không nói tiếp, ông cũng bị lạnh đến không muốn nói chuyện, nhưng vì người hỏi là đồng đội hợp tác lâu năm với mình nên không thể không trả lời.
Hai người vừa đi hết cầu thang sau đó là một đường trống không, mò mẫn xung quanh cũng không có gì, chỉ là trên sàn nhà có thứ gì đó dinh dính cùng nhớt nhát, đi đến đâu đều đạp trúng.
Mặc dù thấy kỳ lạ nhưng hai người không mấy để tâm tiếp tục đi sâu vào.
"Đây là cái gì." Tử Bi bất ngờ đụng vào thứ gì đó, nó vừa lạnh vừa láng, cố gắng để ánh sáng ít ỏi của đèn pin chiếu gần liền thấy giống một cây gỗ được mài bóng loáng, thân cũng cao khoảng nữa người ông.
Tử Bi dùng đèn pin nhích từng chút lên trên, cuối cùng ông cũng nhìn rõ thì ra là một giá đèn cầy.
"Ông làm gì vậy." Ngô Đoàn từ bên cạnh nhìn qua, từ trong ánh sáng ít ỏi nhìn thấy thứ nằm ở phía trước liền giật mình hoảng hốt quát.
Nghe tiếng quát của đồng bạn mình, Tử Bi liền giật mình xoay sang, tay cầm đèn pin vì quá gần giá nến nên đụng phải, giá nên lung lay một lúc rồi ngã xuống.
Ngô Đoàn hoảng sợ, vội vang lao đến nhưng vẫn không kịp.
Cạch, tiếng vang của giá nên đập vào sàn, Ngô Đoàn biến sắc, ông tức giận nhìn qua, Tử Bi cũng đang hoảng sợ nhìn sang.
Mặc dù rất tức giận nhưng không có thời gian để quát, Ngô Đoàn chỉ sợ hãi chạy ra khỏi từng hầm, Tử Bi thấy ông chạy cũng không nghĩ ngợi mà chạy theo.
Hai người sợ hãi mà dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi từng hầm, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Bên ngoài cửa từng hầm những con quái vật không một tiếng động nào đã chờ sẵn, bọn chúng núng nính lắc lư đứng hai bên hông của cánh cửa chỉ chờ con mồi vừa chạy ra liền chồm lấy.
Ngô Đoàn vì quá sợ hãi không thề nhìn bên ngoài cửa vội vàng lao ra ngoài, nhưng chỉ vừa chạy ra liền bị những con quái vật túm lấy, dùng những chất nhày trối chặt cả người ông lại, siết mạnh, chỉ trong chớp mắt không kịp hét lên vì đau đớn thì thân thể đã đứt lìa, máu văng khắp nơi, nhưng khi văng lên người những con quái vật thì bị chúng hấp thụ vào trong chất lỏng bao quanh người chúng.
Tử Bi ở phía sau thấy vậy liền hét lớn rồi lao lại vào trong tầng hầm, nói thì chậm nhưng mọi thứ lại diễn ra rất nhanh, chỉ vừa xoay người lại chạy thì những thứ chất nhày trên người những con quái vật đã nhanh chóng lao tới chói chặt ông.
Nhưng lần này chúng không lập tức giết mà kéo Tử Bi cùng thi thể đã đứt lìa của Ngô Đoàn vào sâu trong tầng hầm, cánh cửa nặng nề đóng lại.
Một ngày lại trôi qua yên ắng giống như không có gì xảy ra, nếu như bên ngoài tầng hầm không lưu lại những vết máu văng tứ tung.