Chương : 46
Tần Tu bám vào tay vịn cầu thang một mạch chạy lên lầu Dật Phu. Người cao chân dài đúng là rất lợi thế, chỉ bước vài bước đã lên đến tận tầng năm, vừa vặn trông thấy bóng lưng Thẩm Triệt cầm báo cáo đi vào phòng học.
Môn Hình thể là một lớp nhỏ chỉ có mười lăm người, cho dù là thời gian nghỉ giữa giờ Tần Tu cũng không thể tùy tiện vào phòng học. Chiều hôm nay anh lại không có lớp, thế là đành phải ngồi chờ hết một tiếng ba mươi phút.
Tần Tu đi lên ban công ở lầu tám. Lầu Dật Phu được thiết kế theo kiến trúc sân vườn, hơn nữa phòng học Hình thể còn có một cửa sổ lớn từ trần xuống tận mặt đất, đứng ở ban công có thể dễ dàng nhìn thấy tình hình trong phòng học, với cả tên đầu quắn này cũng rất dễ nhận.
Cậu thanh niên nước da màu tiểu mạch cởi áo khoác, mặc một chiếc T-shirt không tay, đang tập mấy động tác cơ bản của Shuffle dance. Tuy rằng rất cố gắng theo kịp tiết tấu nhưng xem ra cái chân thương binh kia vẫn ảnh hưởng không ít.
Dù sao thì kiểu Melboune shufffle dance này rất thử thách kỹ thuật của đôi chân. Tần Tu đứng dưới ánh mặt trời nheo mắt lại, còn năm ngày nữa là tới lần thử vai cuối cùng của đạo diễn Peterson, xem tình hình hiện tại thì cho đến lúc này, chân của Thẩm Triệt chắc là không còn gì đáng ngại, nhưng vấn đề ở đây lại là nền tảng vũ đạo của cậu ta rất kém cỏi. Thực ra ngày trước lúc nhảy 《 vũ điệu dưới mưa 》Tần Tu đã nhìn ra, Thẩm Triệt thắng chính là do có sức cuốn hút, một khi xuất thần, cậu có thể diễn rất tốt, hơn nữa cảm xúc của Jim Carrey trong đoạn vũ đạo kia cùng với khí chất dương quang hoạt bát của Thẩm Triệt rất phù hợp, diễn xuất cá nhân giống như có thể đưa bạn vào trong thế giới của cậu ta. Thế nhưng không phải lần nào cũng sẽ may mắn như vậy. Một diễn viên được công nhận cũng không thể nào chỉ chọn những vai diễn phù hợp với khí chất của mình mà diễn được.
MV lần này của đạo diễn Peterson dù sao cũng là một MV vũ đạo, lần thử vai cuối cùng này chắc chắn sẽ tập trung vào khả năng vũ đạo, nhưng đây lại chính là điểm yếu của Thẩm Triệt.
Tần Tu nhìn Thẩm Triệt đứng trước tấm gương lớn chỉnh đi chỉnh lại động tác đôi chân, anh khẽ nhíu mày, tập trung vào đôi chân thì lại quên mất thân người, gương lớn là để cậu quan sát chỉnh thể chứ không phải chăm chăm từng bộ phận như thế. Hơn nữa đối với vũ đạo, Thẩm Triệt còn có một vết thương trí mạng đó là thân thể không đủ mềm mại. Nếu chỉ vì ngưỡng mộ An Gia Miện mà ghi danh vào học viện điện ảnh Canh Lâm thì cái tên ngốc nước đến chân mới nhảy này khi còn học trung học chắc cũng chưa từng tham gia CLB dance nào, chắc chỉ có đi đánh bóng rổ hay gì gì đó thôi.
Đang lúc chăm chú quan sát, tiếng di động lại đột ngột vang lên, Tần Tu nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, nét mặt có chút cứng lại.
“A lô, là tôi.” Giọng Jason truyền đến từ tai nghe điện thoại, dừng lại một chút: “Nội dung lần thử vai cuối cùng mà cậu nhờ tôi thăm dò ấy, tôi chỉ có thể nói cho cậu là sẽ nhảy đôi với một nữ sinh, còn cụ thể như nào thì không thể tiết lộ.”
Tần Tu gật gật đầu: “Cám ơn.” Biết là sẽ khiêu vũ cùng với một cô gái đã là nhiều rồi.
“Cái chân của Thẩm Triệt khôi phục đến đâu rồi?” Jason hỏi, “Đến lúc đó có thể nhảy được không?”
Tần Tu nhìn Thẩm Triệt đang tập tễnh đi sang bên cạnh uống nước, trả lời: “Cậu ta có thể, không thành vấn đề.”
Đầu dây bên kia khẽ cười một tiếng: “Cậu không cảm thấy là thủ đoạn đi cửa sau này có chút đê tiện sao?”
Tần Tu gác hai tay lên tay vịn cầu thang, ánh mắt chậm rãi dõi theo bóng người nào đó trong phòng học Hình thể: “Nói cho cùng thì chân Thẩm Triệt bị thương, lại được quý phu nhân ưu ái dẫm cho một cái, cho dù là lúc thử vai chân có thể hồi phục nhưng trong khoảng thời gian này cũng đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội luyện tập, tôi chỉ đang hết sức giúp cậu ta tranh thủ một chút điều kiện để cạnh tranh công bằng thôi. Với cả tin tức tình báo của anh tính ra cũng không có giá trị lắm.”
“Ha ha, cậu chuẩn bị chu đáo như vậy, lỡ ra cậu ta không được chọn thì có phải cậu đã toi công hay sao?”
“Chuyện này cũng giống chuyện các người mời đến đạo diễn từng đoạt giải Grammy chỉ để chỉ đạo một MV dài có 8 phút. MV này sẽ được đưa lên các đài truyền hình và những trang web lớn, được quảng cáo vô số lần, spam khắp nơi, nhưng chẳng may với bàn đạp như thế mà vẫn thất bại, trên bảng xếp hạng âm nhạc cuối năm, công ty giải trí Tinh Bang Entertainment vẫn bị xếp ở cuối trào lưu quốc tế hóa, các người có phải đã toi công hay sao?”
Jason không nói gì, một lúc lâu sau mới cười nghẹn: “Lấy tư cách một người quản lý cũng có chút thành tựu, tôi cho cậu một lời khuyên này. Đừng có bộc lộ tài năng như vậy. Tính cách này của cậu sau này sẽ đẩy cậu đi vào cái vòng luẩn quẩn, nếu không có một người đại diện có tài hộ giá cho cậu thì chắc chắn là đắc tội không ít người. Trường hợp như vậy trước đây cũng không ít.”
Tần Tu đương nhiên thừa hiểu cái kiểu khuyên nhủ chân thành này là có ý gì. Tiền hô hậu ủng thì bao nhiêu cho đủ, điểm mấu chốt ở đây, nói qua nói lại cũng là nhấn mạnh vào ba chữ người-đại-diện: “Cám ơn. Tôi không có làm mất lòng anh đấy chứ?”
Jason cười cười: “Dù gì thì món nợ với cậu tôi cũng đã trả đủ rồi. Cậu thì sao? Có muốn suy xét việc ký hợp đồng với Tinh Bang Ent. không?”
Tần Tu nghĩ ngợi: “Anh để tôi suy nghĩ một thời gian. Thế nhé, tôi còn có việc. Cúp máy trước đây.”
Thực ra chẳng có gì để suy nghĩ cả nhưng Jason này rất giảo hoạt, không thể xem thường được. Việc thử vai của Thẩm Triệt còn chưa xong, lúc này anh không nên từ chối thẳng thừng.
Chấm dứt cuộc đối thoại chưa được bao lâu thì từ khu giáo viên truyền đến tiếng chuông báo kết thúc giờ học. Hơn chục sinh viên trong phòng học Hình thể đều tụ tập lại nghe thầy giáo dặn dò gì đó, Tần Tu liền xoay người từ ban công đi xuống.
.
Một trong những địa điểm mà đám sinh viên tụ tập chen chúc nhất mỗi khi tan học chính là WC. Tần Tu sau khi xuống lầu, đang đi trên hành lang thì thấy ở bên ngoài toilet cuối cùng, tên trư bằng cẩu hữu đang đứng hút thuốc, trong tay còn cầm cái ba lô màu đen rõ ràng là của Thẩm Triệt. Lúc này, trước mắt Tần Tu chỉ còn chiếc ba lô kia tồn tại thôi.
“……Hoa khôi trường?” Nhậm Hải vừa quay đầu liền thấy Tần Tu đang đi tới cũng có chút bất ngờ: “Phòng học môn chuyên ngành của các cậu không phải là ở lầu dưới sao? WC lầu dưới chật kín rồi à?”
“Đưa ba lô cho tôi.” Tần Tu lập tức nói, nhân lúc Thẩm Triệt còn chưa đi ra, anh phải tranh thủ thời gian.
“Hở?” Nhậm Hải chẳng hiểu mô tê gì.
Tần Tu không có thì giờ nhì nhằng với tên trư bằng cẩu hữu này, liền túm lấy cái ba lô của Thẩm Triệt, kéo khóa túi sườn.
Nhậm Hải trợn ngược mắt. Mấy cô nàng ỷ vào mình nhan sắc xinh đẹp mà không thèm nhìn ai vào mắt cậu cũng gặp vài lần, nhưng mà một tên con trai ỷ vào bộ dạng đẹp đẽ của mình mà không coi ai ra gì đúng là lần đầu tiên cậu mới gặp. Đúng là nam yêu nghiệt so với nữ yêu nghiệt thì còn kiêu ngạo gấp trăm lần luôn!
Tần Tu kéo túi sườn ra, sửng sốt. Túi trống không. Lại kéo cái túi còn lại, cũng trống không nốt. Phần cứng điện thoại đâu rồi? Hay là Thẩm Triệt đã lấy ra rồi?!
Nhậm Hải thấy sắc mặt Tần Tu đen xì bèn cố hết mức tỏ ra ôn hòa nói: “Cậu tìm cái gì vậy, đây là ba lô của Thẩm Triệt mà.”
Tần Tu không thèm nói gì, cau mày mở ba lô ra lục lọi bên trong. Nhậm Hải nhìn thấy cái ba lô kia sắp bị dốc ngược, trong đầu liền vang lên tiếng chuông báo động thử thách vì tình bạn, thế là không đợi ai nói liền vươn tay túm lại cái ba lô.
Thế là Thẩm Triệt từ trong WC ”xè xè” xong đi ra liền trông thấy có hai kẻ đứng ở hành lang bên ngoài toilet đang giằng co nhau cái ba lô của cậu.
“Sao lại thế này?”
Nhậm Hải nghe thấy tiếng Thẩm Triệt theo phản xạ liền quay đầu lại, lực tay buông lỏng, Tần Tu nhân lúc liền lôi mạnh một cái, chiếc ba lô bị kéo xoay tròn một vòng, sách vở bên trong rào rào rơi ra ngoài
Tần Tu như còn chưa cảm thấy thỏa lòng, còn đem cái ba lô giũ giũ hai cái khiến tất cả đồ bên trong đều rơi hết xuống mặt đất.
Nhậm hải phát hỏa: “Chú em! Đừng quá đáng nhé!”
Vừa dứt lời, ba người liền giật mình. Quyển giáo trình cuối cùng trong ba lô rơi ra khiến trang sách cũng bị lật mở, một đống ảnh chụp kẹp trong quyển sách xổ tung ra.
Thẩm Triệt trợn mắt nhìn đống ảnh chụp, Nhậm Hải cũng kinh ngạc. Mấy sinh viên đi ngang qua ghé mắt xem thử, lúc này cũng kinh ngạc dừng cả lại.
Có hơn chục tấm ảnh, được chụp ở những địa điểm khác nhau trong khuôn viên trường, trên ảnh chụp đều là cùng một người nhưng không có chụp thẳng mặt, chỉ có chụp từ sau lưng hoặc nghiêng người. Rất rõ ràng, đây đều là ảnh chụp lén. Mà điểm chết người ở đây chính là… Thẩm Triệt nhìn đống ảnh khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhân vật chính trong đống ảnh này, hiện tại đang đứng ngay trước mắt cậu.
Đám người đang vây xung quanh xem bắt đầu chỉ trỏ đống ảnh nọ. Thẩm Triệt hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Tần Tu. Tần Tu không nhìn cậu mà lại ngồi xuống nhanh chóng nhặt hết đống ảnh lại, kể cả sách vở cũng nhặt lại hết rồi nhét vào trong ba lô. sau đó đứng dậy lạnh lùng trừng Thẩm Triệt một cái, cầm theo ba lô đi lên lầu.
Phải mất một lúc sau Thẩm Triệt đứng giữa tiếng xì xầm của đám người vây xem xung quanh mới lấy lại được hồn, không để ý đến Nhâm Hải đang gọi ở sau lưng, vội vội vàng vàng chạy đuổi theo Tần Tu.
Môn Hình thể là một lớp nhỏ chỉ có mười lăm người, cho dù là thời gian nghỉ giữa giờ Tần Tu cũng không thể tùy tiện vào phòng học. Chiều hôm nay anh lại không có lớp, thế là đành phải ngồi chờ hết một tiếng ba mươi phút.
Tần Tu đi lên ban công ở lầu tám. Lầu Dật Phu được thiết kế theo kiến trúc sân vườn, hơn nữa phòng học Hình thể còn có một cửa sổ lớn từ trần xuống tận mặt đất, đứng ở ban công có thể dễ dàng nhìn thấy tình hình trong phòng học, với cả tên đầu quắn này cũng rất dễ nhận.
Cậu thanh niên nước da màu tiểu mạch cởi áo khoác, mặc một chiếc T-shirt không tay, đang tập mấy động tác cơ bản của Shuffle dance. Tuy rằng rất cố gắng theo kịp tiết tấu nhưng xem ra cái chân thương binh kia vẫn ảnh hưởng không ít.
Dù sao thì kiểu Melboune shufffle dance này rất thử thách kỹ thuật của đôi chân. Tần Tu đứng dưới ánh mặt trời nheo mắt lại, còn năm ngày nữa là tới lần thử vai cuối cùng của đạo diễn Peterson, xem tình hình hiện tại thì cho đến lúc này, chân của Thẩm Triệt chắc là không còn gì đáng ngại, nhưng vấn đề ở đây lại là nền tảng vũ đạo của cậu ta rất kém cỏi. Thực ra ngày trước lúc nhảy 《 vũ điệu dưới mưa 》Tần Tu đã nhìn ra, Thẩm Triệt thắng chính là do có sức cuốn hút, một khi xuất thần, cậu có thể diễn rất tốt, hơn nữa cảm xúc của Jim Carrey trong đoạn vũ đạo kia cùng với khí chất dương quang hoạt bát của Thẩm Triệt rất phù hợp, diễn xuất cá nhân giống như có thể đưa bạn vào trong thế giới của cậu ta. Thế nhưng không phải lần nào cũng sẽ may mắn như vậy. Một diễn viên được công nhận cũng không thể nào chỉ chọn những vai diễn phù hợp với khí chất của mình mà diễn được.
MV lần này của đạo diễn Peterson dù sao cũng là một MV vũ đạo, lần thử vai cuối cùng này chắc chắn sẽ tập trung vào khả năng vũ đạo, nhưng đây lại chính là điểm yếu của Thẩm Triệt.
Tần Tu nhìn Thẩm Triệt đứng trước tấm gương lớn chỉnh đi chỉnh lại động tác đôi chân, anh khẽ nhíu mày, tập trung vào đôi chân thì lại quên mất thân người, gương lớn là để cậu quan sát chỉnh thể chứ không phải chăm chăm từng bộ phận như thế. Hơn nữa đối với vũ đạo, Thẩm Triệt còn có một vết thương trí mạng đó là thân thể không đủ mềm mại. Nếu chỉ vì ngưỡng mộ An Gia Miện mà ghi danh vào học viện điện ảnh Canh Lâm thì cái tên ngốc nước đến chân mới nhảy này khi còn học trung học chắc cũng chưa từng tham gia CLB dance nào, chắc chỉ có đi đánh bóng rổ hay gì gì đó thôi.
Đang lúc chăm chú quan sát, tiếng di động lại đột ngột vang lên, Tần Tu nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, nét mặt có chút cứng lại.
“A lô, là tôi.” Giọng Jason truyền đến từ tai nghe điện thoại, dừng lại một chút: “Nội dung lần thử vai cuối cùng mà cậu nhờ tôi thăm dò ấy, tôi chỉ có thể nói cho cậu là sẽ nhảy đôi với một nữ sinh, còn cụ thể như nào thì không thể tiết lộ.”
Tần Tu gật gật đầu: “Cám ơn.” Biết là sẽ khiêu vũ cùng với một cô gái đã là nhiều rồi.
“Cái chân của Thẩm Triệt khôi phục đến đâu rồi?” Jason hỏi, “Đến lúc đó có thể nhảy được không?”
Tần Tu nhìn Thẩm Triệt đang tập tễnh đi sang bên cạnh uống nước, trả lời: “Cậu ta có thể, không thành vấn đề.”
Đầu dây bên kia khẽ cười một tiếng: “Cậu không cảm thấy là thủ đoạn đi cửa sau này có chút đê tiện sao?”
Tần Tu gác hai tay lên tay vịn cầu thang, ánh mắt chậm rãi dõi theo bóng người nào đó trong phòng học Hình thể: “Nói cho cùng thì chân Thẩm Triệt bị thương, lại được quý phu nhân ưu ái dẫm cho một cái, cho dù là lúc thử vai chân có thể hồi phục nhưng trong khoảng thời gian này cũng đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội luyện tập, tôi chỉ đang hết sức giúp cậu ta tranh thủ một chút điều kiện để cạnh tranh công bằng thôi. Với cả tin tức tình báo của anh tính ra cũng không có giá trị lắm.”
“Ha ha, cậu chuẩn bị chu đáo như vậy, lỡ ra cậu ta không được chọn thì có phải cậu đã toi công hay sao?”
“Chuyện này cũng giống chuyện các người mời đến đạo diễn từng đoạt giải Grammy chỉ để chỉ đạo một MV dài có 8 phút. MV này sẽ được đưa lên các đài truyền hình và những trang web lớn, được quảng cáo vô số lần, spam khắp nơi, nhưng chẳng may với bàn đạp như thế mà vẫn thất bại, trên bảng xếp hạng âm nhạc cuối năm, công ty giải trí Tinh Bang Entertainment vẫn bị xếp ở cuối trào lưu quốc tế hóa, các người có phải đã toi công hay sao?”
Jason không nói gì, một lúc lâu sau mới cười nghẹn: “Lấy tư cách một người quản lý cũng có chút thành tựu, tôi cho cậu một lời khuyên này. Đừng có bộc lộ tài năng như vậy. Tính cách này của cậu sau này sẽ đẩy cậu đi vào cái vòng luẩn quẩn, nếu không có một người đại diện có tài hộ giá cho cậu thì chắc chắn là đắc tội không ít người. Trường hợp như vậy trước đây cũng không ít.”
Tần Tu đương nhiên thừa hiểu cái kiểu khuyên nhủ chân thành này là có ý gì. Tiền hô hậu ủng thì bao nhiêu cho đủ, điểm mấu chốt ở đây, nói qua nói lại cũng là nhấn mạnh vào ba chữ người-đại-diện: “Cám ơn. Tôi không có làm mất lòng anh đấy chứ?”
Jason cười cười: “Dù gì thì món nợ với cậu tôi cũng đã trả đủ rồi. Cậu thì sao? Có muốn suy xét việc ký hợp đồng với Tinh Bang Ent. không?”
Tần Tu nghĩ ngợi: “Anh để tôi suy nghĩ một thời gian. Thế nhé, tôi còn có việc. Cúp máy trước đây.”
Thực ra chẳng có gì để suy nghĩ cả nhưng Jason này rất giảo hoạt, không thể xem thường được. Việc thử vai của Thẩm Triệt còn chưa xong, lúc này anh không nên từ chối thẳng thừng.
Chấm dứt cuộc đối thoại chưa được bao lâu thì từ khu giáo viên truyền đến tiếng chuông báo kết thúc giờ học. Hơn chục sinh viên trong phòng học Hình thể đều tụ tập lại nghe thầy giáo dặn dò gì đó, Tần Tu liền xoay người từ ban công đi xuống.
.
Một trong những địa điểm mà đám sinh viên tụ tập chen chúc nhất mỗi khi tan học chính là WC. Tần Tu sau khi xuống lầu, đang đi trên hành lang thì thấy ở bên ngoài toilet cuối cùng, tên trư bằng cẩu hữu đang đứng hút thuốc, trong tay còn cầm cái ba lô màu đen rõ ràng là của Thẩm Triệt. Lúc này, trước mắt Tần Tu chỉ còn chiếc ba lô kia tồn tại thôi.
“……Hoa khôi trường?” Nhậm Hải vừa quay đầu liền thấy Tần Tu đang đi tới cũng có chút bất ngờ: “Phòng học môn chuyên ngành của các cậu không phải là ở lầu dưới sao? WC lầu dưới chật kín rồi à?”
“Đưa ba lô cho tôi.” Tần Tu lập tức nói, nhân lúc Thẩm Triệt còn chưa đi ra, anh phải tranh thủ thời gian.
“Hở?” Nhậm Hải chẳng hiểu mô tê gì.
Tần Tu không có thì giờ nhì nhằng với tên trư bằng cẩu hữu này, liền túm lấy cái ba lô của Thẩm Triệt, kéo khóa túi sườn.
Nhậm Hải trợn ngược mắt. Mấy cô nàng ỷ vào mình nhan sắc xinh đẹp mà không thèm nhìn ai vào mắt cậu cũng gặp vài lần, nhưng mà một tên con trai ỷ vào bộ dạng đẹp đẽ của mình mà không coi ai ra gì đúng là lần đầu tiên cậu mới gặp. Đúng là nam yêu nghiệt so với nữ yêu nghiệt thì còn kiêu ngạo gấp trăm lần luôn!
Tần Tu kéo túi sườn ra, sửng sốt. Túi trống không. Lại kéo cái túi còn lại, cũng trống không nốt. Phần cứng điện thoại đâu rồi? Hay là Thẩm Triệt đã lấy ra rồi?!
Nhậm Hải thấy sắc mặt Tần Tu đen xì bèn cố hết mức tỏ ra ôn hòa nói: “Cậu tìm cái gì vậy, đây là ba lô của Thẩm Triệt mà.”
Tần Tu không thèm nói gì, cau mày mở ba lô ra lục lọi bên trong. Nhậm Hải nhìn thấy cái ba lô kia sắp bị dốc ngược, trong đầu liền vang lên tiếng chuông báo động thử thách vì tình bạn, thế là không đợi ai nói liền vươn tay túm lại cái ba lô.
Thế là Thẩm Triệt từ trong WC ”xè xè” xong đi ra liền trông thấy có hai kẻ đứng ở hành lang bên ngoài toilet đang giằng co nhau cái ba lô của cậu.
“Sao lại thế này?”
Nhậm Hải nghe thấy tiếng Thẩm Triệt theo phản xạ liền quay đầu lại, lực tay buông lỏng, Tần Tu nhân lúc liền lôi mạnh một cái, chiếc ba lô bị kéo xoay tròn một vòng, sách vở bên trong rào rào rơi ra ngoài
Tần Tu như còn chưa cảm thấy thỏa lòng, còn đem cái ba lô giũ giũ hai cái khiến tất cả đồ bên trong đều rơi hết xuống mặt đất.
Nhậm hải phát hỏa: “Chú em! Đừng quá đáng nhé!”
Vừa dứt lời, ba người liền giật mình. Quyển giáo trình cuối cùng trong ba lô rơi ra khiến trang sách cũng bị lật mở, một đống ảnh chụp kẹp trong quyển sách xổ tung ra.
Thẩm Triệt trợn mắt nhìn đống ảnh chụp, Nhậm Hải cũng kinh ngạc. Mấy sinh viên đi ngang qua ghé mắt xem thử, lúc này cũng kinh ngạc dừng cả lại.
Có hơn chục tấm ảnh, được chụp ở những địa điểm khác nhau trong khuôn viên trường, trên ảnh chụp đều là cùng một người nhưng không có chụp thẳng mặt, chỉ có chụp từ sau lưng hoặc nghiêng người. Rất rõ ràng, đây đều là ảnh chụp lén. Mà điểm chết người ở đây chính là… Thẩm Triệt nhìn đống ảnh khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhân vật chính trong đống ảnh này, hiện tại đang đứng ngay trước mắt cậu.
Đám người đang vây xung quanh xem bắt đầu chỉ trỏ đống ảnh nọ. Thẩm Triệt hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Tần Tu. Tần Tu không nhìn cậu mà lại ngồi xuống nhanh chóng nhặt hết đống ảnh lại, kể cả sách vở cũng nhặt lại hết rồi nhét vào trong ba lô. sau đó đứng dậy lạnh lùng trừng Thẩm Triệt một cái, cầm theo ba lô đi lên lầu.
Phải mất một lúc sau Thẩm Triệt đứng giữa tiếng xì xầm của đám người vây xem xung quanh mới lấy lại được hồn, không để ý đến Nhâm Hải đang gọi ở sau lưng, vội vội vàng vàng chạy đuổi theo Tần Tu.