Chương : 47
Tần Tu dừng lại một chút chỗ bóng râm trên hành lang, đẩy cửa đi vào một phòng học trống. Thẩm Triệt vội vàng đuổi theo, vừa bước vào cửa liền thấy Tần Tu quăng ba lô “bịch” một cái trên bàn, trầm giọng nói: “Ổ cứng điện thoại đâu?”
Thẩm Triệt hoàn toàn không hiểu người kia đang nói cái gì, trong đầu bây giờ chỉ toàn là mấy tấm hình không rõ nguồn gốc kia, cảm thấy mồm miệng không thể nào nói được trôi chảy nhưng vẫn phải cố gắng thanh minh: “Tần Tu, anh nghe tôi giải thích đã. Tôi thề là đống ảnh này không phải do tôi chụp!” Cậu chỉ vào cái ba lô, nghiêm túc nói: “Ba lô này không phải của tôi.”
Đối diện với lời giải thích vô lực này, Tần Tu chỉ im lặng nhìn chăm chú Thẩm Triệt một lúc lâu. Thẩm Triệt không đọc được ý nghĩa trong ánh mắt này nhưng cậu hiểu rằng, đối với Tần Tu mà nói, cái lý do này của mình nghe tức cười như truyện tiếu lâm vậy. Thẩm Triệt vội vàng bước tới mở sách giáo khoa trong ba lô ra – là sách môn lời thoại, giáo trình cũng là lời thoại. Cậu mở cuốn giáo trình ra, cuối cùng cũng tìm được chứng cớ: “Đây không phải là chữ viết của tôi” Thực ra, đến đây sự thật đã sáng tỏ, “Đây là ba lô của Uông Tuấn. Ba lô của hắn và của tôi cùng một kiểu dáng, chắc chắn là hôm nay lúc gửi đồ ở thư viện đã lấy nhầm rồi!”
“Cậu còn muốn nói gì nữa?” Tần Tu lạnh lùng hất trang giáo trình được bày ra trước mặt mình, trong mắt lộ ra thất vọng: “Chụp ảnh tôi là Uông Tuấn, bám theo tôi đến thư viện cũng là Uông Tuấn, chạy vào phòng tôi rình trộm cũng là Uông Tuấn, đúng không?”
Thẩm Triệt không hiểu gì lại càng thêm luống cuống. Cậu thà rằng phải đối phó một Tần Tu mồm mép độc địa lại cáu kỉnh còn hơn là phải đối diện với một Tần Tu lúc này, một Tần Tu hoàn toàn lạnh giá: “Tôi thực sự không có chụp ảnh anh mà! Lúc này anh nhất định phải tin tôi!”
“Thẩm Triệt, cậu có thể sống cho đáng mặt đàn ông một chút được không?” Tần Tu cố nén giận nhìn người trước mặt, “Chụp thì chụp, tôi chưa hỏi cậu tiếng nào về chuyện này, tôi cũng không truy cứu, vậy tại sao cậu không thể thẳng thắn mà thừa nhận?”
Chuyện tôi không hề làm thì anh bảo tôi thừa nhận kiểu gì?! Thẩm Triệt oan ức đến uất nghẹn: “Tôi thực sự không có chụp ảnh. Đống ảnh này đều là cho Uông Tuấn chụp. Hắn có ý xấu với anh, anh thật sự phải cẩn thận hắn….”
“Thẩm Triệt, cậu nghe cho rõ đây,” Tần Tu nhìn về phía cậu thanh niên tóc xoăn đang kích động, nhấn mạnh rõ ràng từng chữ, “Tôi không để tâm chuyện cậu chụp ảnh, tuyệt đối không để bụng. Cậu có thể thẳng thắn nói chuyện với tôi một lần có được không?”
Tôi thẳng thắn như thế này, anh còn muốn như thế nào nữa? Thẩm Triệt hoàn toàn suy sụp: “…… Tôi không có chụp mà.”
Tần Tu thở ra một hơi, giống như thu gom tất cả sự nhẫn nại chậm rãi nói: “Nói lần cuối cùng. Tôi không hề để tâm việc cậu chụp hình tôi. Nếu cậu nói chuyện thẳng thắn với tôi thì những chuyện trước đây cậu nói dối, tôi sẽ coi như chưa từng nghe thấy.”
Nhìn ánh mắt càng lúc càng lạnh giá của Tần Tu, Thẩm Triệt biết rằng mọi chuyện đã không thể vãn hồi được nữa. Thế nhưng…
“Người chụp hình là Uông Tuấn, không phải tôi.” Cậu cũng chỉ có thể nói như vậy.
Tần Tu nhắm mắt lại, cố giấu đi sự thất vọng trong ánh mắt, xoay người đi khỏi phòng học.
Khoảng khắc bóng hình người nào đó lướt qua trước mặt, Thẩm Triệt cảm thấy trái tim mình đã đóng băng. Một mình đờ đẫn đứng giữa căn phòng, cũng không biết đã đứng bao lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng động cơ xe mô tô vọng lên từ dưới lầu Dật Phu, cậu mới vội xoay người, cũng không để ý tới cái chân phải vẫn còn đau, cứ vậy chạy hộc tốc ra lan can ở ban công, chỉ mong nhìn thấy cái bóng nghênh ngang của chiếc BMW lướt qua.
***
Đem tờ rơi đưa cho bà mẹ còn bóng bay thì tặng cho bé gái đang kiễng chân mong đợi, Thẩm Triệt vẫy vẫy cái cánh ngắn cũn nhìn theo hai mẹ con rời đi, Trong mắt những người đi ngang qua khu phố số 1 thì cậu luôn luôn là chú chim cánh cụt lúc nào cũng vui vẻ.
Chuyện ảnh chụp nếu đem nói cho Nhậm Hải nghe một lần chắc chắn cậu ta sẽ tin vô điều kiện. Cậu thậm chí dám nói cho dù việc này có lọt đến tai của Âu Triết Luân, Âu thiên vương nhất định cũng tin cậu vô tội. Thế nhưng trong mắt Tần Tu, cậu chỉ là một tên rác rưởi nhân phẩm tồi tệ.
Hôm nay dòng người qua lại phố số 1 bỗng dưng đông hơn hẳn. Lúc Thẩm Triệt ngồi xe bus tới thì chen chúc trên xe có tới hơn phân nửa là các em gái học sinh trung học. Xe taxi cũng chiếc này dừng, chiếc kia tới liên tục. Lúc xuống xe nhìn về phía quảng trường Đế Vương liền thấy trên quảng trường đã dựng lên một sân khấu lớn, trên phông nền là ảnh bìa album 《 hiện trường tai nạn giao thông 》của Âu Triết Luân. Cậu nhớ rõ ràng có nghe Âu Triết Luân nói qua, hôm nay là buổi ký tặng album của anh.
Thẩm Triệt vốn định sẽ xin nghỉ một buổi để đi cổ vũ, nhưng cửa tiệm chụp ảnh này mới khai trương, cậu thấy còn rất nhiều việc bừa bộn chưa giải quyết xong thế nên cũng ngại không dám xin nghỉ.
Lúc này người của Âu Triết Luân còn chưa tới mà trên quảng trường đã kín người. Tuy rằng cảnh tượng này so với biển người lúc An Gia Miện xuất hiện vẫn là một khoảng chênh lệch rất lớn nhưng Âu Triết Luân sư huynh ngồi trên xe của trợ lý nếu như nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ sung sướng lắm đây.
Thế nhưng so với quảng trường đằng kia náo nhiệt như vậy, thì khu vực xung quanh phố số 1 lại vắng vẻ hơn nhiều, ngay cả người qua đường cũng không có mấy. Trên tay Thẩm Triệt còn một xấp lớn tờ rơi chưa được phát. Tuy rằng người trưởng thành và những bà mẹ không có say mê Âu Triết Luân như mấy em gái loli nhưng hiệu ứng người nổi tiếng vẫn đúng trong mọi hoàn cảnh. Những người đi ngang qua cũng không khỏi bị không khí náo nhiệt ở quảng trường thu hút.
“Thẩm Triệt.” Chủ tiệm chụp ảnh thiếu nhi đẩy cửa đi ra, “Ở đây cũng chẳng có mấy ai, Cậu ra quảng trường đằng kia phát thử xem sao.”
Câu này thật đúng ý Thẩm Triệt. Tuy rằng không có cách nào lên sân khấu xin ký tên hoặc giơ biển hiệu cổ vũ nhưng cũng coi như góp một suất vào đám fan cuồng nhiệt đi. Chim cánh cụt len lỏi chen vào giữa đám người náo nhiệt, tờ rơi cũng phát được không ít. Cơ bản là do hôm nay thời tiết oi bức, người lại chen chúc như vậy cho nên mọi người mới tranh nhau lấy tờ rơi làm quạt.
Xấp tờ rơi trong tay cậu nhoáng một cái đã chẳng còn mấy tờ. Xong việc đang tính chui ra ngoài thì đám đông đột nhiên nhốn nháo cả lên, đám nữ sinh đứng phía trước hét ầm lên, gào thét tên Âu Triết Luân. Đám fan bắt đầu hưng phấn chen lên phía trước, bảo vệ cũng ngay lập tức hành động, giơ hai tay ra chặn lại, ngăn không cho fan nhào lên. Không ít người qua đường đang đứng xem cũng vào giúp đỡ đội bảo vệ. Thẩm Triệt vốn đang định lách ra nhưng lúc này cơ thể không thể di chuyển theo ý mình, đành để mặc cho đám đông cuốn về phía trước.
Ỷ vào có ưu thế chiều cao, Thẩm Triệt vừa ngẩng đầu liền trông thấy Âu Triết Luân đang đi theo người đại diện và trợ lý bước lên sân khấu. Đúng là kinh khủng. Vừa thấy thế thôi là đám fangirl lại càng thêm điên cuồng.
Thẩm Triệt muốn chen ra ngoài. Mấy cậu choai choai ăn mặc, tóc tai theo phong cách HKT đang đứng trên bồn hoa thấy một chú chim cánh cụt mập ú đang giãy giãy, đạp đạp đôi chân và cái cánh ngắn cũn thì bò lăn ra cười. Thẩm Triệt không hơi đâu mà để ý chuyện bị mấy thằng nhãi cười nhạo, bởi vì trong đám người hỗn loạn, cậu bỗng nhiên nghe thấy một nữ sinh kêu lên gì đó, trong giọng nói lẫn cả tiếng khóc nức nở.
. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Video của An Gia Miện tôi chép đủ cho cậu rồi đấy. Cậu có làm mất hơn 50Gb GV của tôi tôi cũng đâu có trách cậu, đừng có bày ra cái vẻ mặt khó coi đó chứ.”
Lúc đi ra khỏi Starbuck, một thanh niên mặc bộ đồ hiphop nói giọng đầy nịnh nọt với người bên cạnh.
Tần Tu không thèm nhìn vị MC chương trình giải trí của TPTV kia, vẻ mặt vẫn u ám như cũ. Đối phương hẹn anh ra để đổi lại ổ cứng, anh đã định từ chối. Bây giờ chuyện đã biến thành thế này, chỗ video đó có hay không cũng chẳng còn ý nghĩa nữa. Thế nhưng cứ nghĩ tới câu “Mấy video kia rất quan trọng với tôi. Tôi không chịu nổi khi anh đem chúng xóa sạch sẽ đi như vậy”, cuối cùng vẫn đồng ý tới chỗ hẹn.
Cậu không chịu đựng được cảnh tôi xóa chúng, mặc dù tôi rõ ràng không xóa nhưng tôi vẫn cố hết sức tìm cách giúp cậu tìm lại, bởi vì tôi cảm thấy được bản chất cậu không xấu, rình trộm cũng được, chụp ảnh cũng không sao, chỉ vì cậu thích tôi nhưng lại không có can đảm nên mới thế, thật giống như con đà điểu. Nhưng tại sao cậu có thể là kẻ kém cỏi như vậy, chuyện mình làm mà đánh chết cũng không chịu thừa nhận, lại còn đổ cho người khác?
Tôi cũng nói rồi, tôi không thèm để ý chuyện cậu chụp ảnh, tuy rằng nghĩ lại cũng thấy chuyện này rất biến thái khiến người ta ghê tởm, nhưng chỉ cần cậu xin lỗi một câu, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Cậu vừa mở miệng đã vội vu họa cho Uông Tuấn. Tôi cứ nghĩ cậu hoảng sợ nên mới như vậy, thực ra chỉ cần cậu ngay lúc ấy sửa lại là mọi chuyện xong xuôi. Cho dù cậu không thành khẩn, tôi cũng sẽ không vạch trần cậu. Việc này có khác gì lúc giám thị nói với thí sinh ‘có giỏi thì gian lận’ đâu? Cứ như vậy một lần, hai lần, ba lần… Tôi đã nhẫn nại với cậu bao nhiêu lần như vậy, còn muốn tôi nhẫn đến mức biến thành Ninja rùa luôn sao?
Nhân phẩm tồi tệ là điều tôi ghét nhất. Thẩm Triệt, lúc này cậu đã đi quá giới hạn rồi đấy.
Vị MC nam nhìn về hướng quảng trường huýt sáo: “Âu Triết Luân cũng gây ra náo loạn gớm nhỉ. Tôi thấy mình cũng nên giúp giới thiệu cậu ta trong chương trình của mình một chút, dù sao cũng coi như có chút giao tình với người đại diện của cậu ta.” lại nhìn về phía Tần Tu đang suy nghĩ ngẩn ngơ: “Còn cậu, có muốn lên sân khấu không? Các cậu là bạn cùng nhà, lại là bạn cùng trường đúng không.”
“Tôi không có hứng. anh thích thì đi đi.” Tần Tu khóa ba lô lại, hai tay đút túi áo một mình đi xuống cầu thang.
Vị MC nổi tiếng nhìn cái bóng cô đơn của ai kia, định mở miệng gọi lại nhưng cũng đoán trước có gọi thì người kia cũng chẳng thèm đếm xỉa, chỉ có thể lắc đầu bó tay. Ngồi cả tiếng đồng hồ trong Starbuck, mặc anh ta có nói bóng gió thế nào Tần Tu cũng không buồn hưởng ứng. Thật không hiểu cậu nhóc này làm sao lại biến ra bộ dạng trông thật đau lòng này.
Tần Tu đi đến bãi đỗ xe phố số 1. Đối diễn bãi xe là quảng trường hỗn loạn náo nhiệt. Sân khấu nơi Âu Triết Luân đang kí tên cách chỗ anh đứng tầm năm mươi mét. Còn nhớ Âu Triết Luân có nói Thẩm Triệt làm thêm ở ngay gần đây, không biết tên kia có tới cổ vũ cho sư huynh không nữa. Lần trước anh mất cả buổi chiều tìm kiếm mãi cũng không tìm thấy người đâu, bây giờ nghĩ lại thấy mình không hiểu sao lại lãng phí thời gian vì một người đến vậy. Thật sự là không đáng.
Tần Tu đang định đội mũ bảo hiểm ra về thì chợt nghe thấy trong đám người phía bên kia sân khấu nhốn nháo cả lên. Một nữ sinh đang khẩn thiết kêu gì đó nhưng bị tiếng thét chói tai của đám fan nhấn chìm. Tần Tu cũng không nghĩ nhiều, nữ sinh nhìn thấy thần tượng mà gào khóc không kiềm chế được anh cũng từng thấy qua nên cũng chẳng ngạc nhiên. Đội nón bảo hiểm xong, cắm chìa khóa vào ổ đang định nổ máy thì đột nhiên giọng thét của một fan cũng xé rách âm thanh ồn ào hỗn loạn .
“Đừng dẫm—- chân cậu ấy bị thương ——-“
Ngay lập tức Tần Tu đẩy kính chắn gió lên, cứ ngỡ mình nghe lầm.
“Làm ơn, đừng có đạp lên chân cậu ấy—-“
—nhưng Thẩm Nhị cũng nói hôm cậu tổ chức ký tên nó sẽ xin nghỉ để đi cổ vũ.
— Tối hôm đó hình như em thấy nó đứng ở bên kia quảng trường đợi xe bus.
Ngay cả chìa khóa cũng không kịp rút ra, Tần Tu bỏ mũ bảo hiểm, xoay người xuống xe vọt vào đám đông đang chen lấn chật ních.
Thẩm Triệt hoàn toàn không hiểu người kia đang nói cái gì, trong đầu bây giờ chỉ toàn là mấy tấm hình không rõ nguồn gốc kia, cảm thấy mồm miệng không thể nào nói được trôi chảy nhưng vẫn phải cố gắng thanh minh: “Tần Tu, anh nghe tôi giải thích đã. Tôi thề là đống ảnh này không phải do tôi chụp!” Cậu chỉ vào cái ba lô, nghiêm túc nói: “Ba lô này không phải của tôi.”
Đối diện với lời giải thích vô lực này, Tần Tu chỉ im lặng nhìn chăm chú Thẩm Triệt một lúc lâu. Thẩm Triệt không đọc được ý nghĩa trong ánh mắt này nhưng cậu hiểu rằng, đối với Tần Tu mà nói, cái lý do này của mình nghe tức cười như truyện tiếu lâm vậy. Thẩm Triệt vội vàng bước tới mở sách giáo khoa trong ba lô ra – là sách môn lời thoại, giáo trình cũng là lời thoại. Cậu mở cuốn giáo trình ra, cuối cùng cũng tìm được chứng cớ: “Đây không phải là chữ viết của tôi” Thực ra, đến đây sự thật đã sáng tỏ, “Đây là ba lô của Uông Tuấn. Ba lô của hắn và của tôi cùng một kiểu dáng, chắc chắn là hôm nay lúc gửi đồ ở thư viện đã lấy nhầm rồi!”
“Cậu còn muốn nói gì nữa?” Tần Tu lạnh lùng hất trang giáo trình được bày ra trước mặt mình, trong mắt lộ ra thất vọng: “Chụp ảnh tôi là Uông Tuấn, bám theo tôi đến thư viện cũng là Uông Tuấn, chạy vào phòng tôi rình trộm cũng là Uông Tuấn, đúng không?”
Thẩm Triệt không hiểu gì lại càng thêm luống cuống. Cậu thà rằng phải đối phó một Tần Tu mồm mép độc địa lại cáu kỉnh còn hơn là phải đối diện với một Tần Tu lúc này, một Tần Tu hoàn toàn lạnh giá: “Tôi thực sự không có chụp ảnh anh mà! Lúc này anh nhất định phải tin tôi!”
“Thẩm Triệt, cậu có thể sống cho đáng mặt đàn ông một chút được không?” Tần Tu cố nén giận nhìn người trước mặt, “Chụp thì chụp, tôi chưa hỏi cậu tiếng nào về chuyện này, tôi cũng không truy cứu, vậy tại sao cậu không thể thẳng thắn mà thừa nhận?”
Chuyện tôi không hề làm thì anh bảo tôi thừa nhận kiểu gì?! Thẩm Triệt oan ức đến uất nghẹn: “Tôi thực sự không có chụp ảnh. Đống ảnh này đều là cho Uông Tuấn chụp. Hắn có ý xấu với anh, anh thật sự phải cẩn thận hắn….”
“Thẩm Triệt, cậu nghe cho rõ đây,” Tần Tu nhìn về phía cậu thanh niên tóc xoăn đang kích động, nhấn mạnh rõ ràng từng chữ, “Tôi không để tâm chuyện cậu chụp ảnh, tuyệt đối không để bụng. Cậu có thể thẳng thắn nói chuyện với tôi một lần có được không?”
Tôi thẳng thắn như thế này, anh còn muốn như thế nào nữa? Thẩm Triệt hoàn toàn suy sụp: “…… Tôi không có chụp mà.”
Tần Tu thở ra một hơi, giống như thu gom tất cả sự nhẫn nại chậm rãi nói: “Nói lần cuối cùng. Tôi không hề để tâm việc cậu chụp hình tôi. Nếu cậu nói chuyện thẳng thắn với tôi thì những chuyện trước đây cậu nói dối, tôi sẽ coi như chưa từng nghe thấy.”
Nhìn ánh mắt càng lúc càng lạnh giá của Tần Tu, Thẩm Triệt biết rằng mọi chuyện đã không thể vãn hồi được nữa. Thế nhưng…
“Người chụp hình là Uông Tuấn, không phải tôi.” Cậu cũng chỉ có thể nói như vậy.
Tần Tu nhắm mắt lại, cố giấu đi sự thất vọng trong ánh mắt, xoay người đi khỏi phòng học.
Khoảng khắc bóng hình người nào đó lướt qua trước mặt, Thẩm Triệt cảm thấy trái tim mình đã đóng băng. Một mình đờ đẫn đứng giữa căn phòng, cũng không biết đã đứng bao lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng động cơ xe mô tô vọng lên từ dưới lầu Dật Phu, cậu mới vội xoay người, cũng không để ý tới cái chân phải vẫn còn đau, cứ vậy chạy hộc tốc ra lan can ở ban công, chỉ mong nhìn thấy cái bóng nghênh ngang của chiếc BMW lướt qua.
***
Đem tờ rơi đưa cho bà mẹ còn bóng bay thì tặng cho bé gái đang kiễng chân mong đợi, Thẩm Triệt vẫy vẫy cái cánh ngắn cũn nhìn theo hai mẹ con rời đi, Trong mắt những người đi ngang qua khu phố số 1 thì cậu luôn luôn là chú chim cánh cụt lúc nào cũng vui vẻ.
Chuyện ảnh chụp nếu đem nói cho Nhậm Hải nghe một lần chắc chắn cậu ta sẽ tin vô điều kiện. Cậu thậm chí dám nói cho dù việc này có lọt đến tai của Âu Triết Luân, Âu thiên vương nhất định cũng tin cậu vô tội. Thế nhưng trong mắt Tần Tu, cậu chỉ là một tên rác rưởi nhân phẩm tồi tệ.
Hôm nay dòng người qua lại phố số 1 bỗng dưng đông hơn hẳn. Lúc Thẩm Triệt ngồi xe bus tới thì chen chúc trên xe có tới hơn phân nửa là các em gái học sinh trung học. Xe taxi cũng chiếc này dừng, chiếc kia tới liên tục. Lúc xuống xe nhìn về phía quảng trường Đế Vương liền thấy trên quảng trường đã dựng lên một sân khấu lớn, trên phông nền là ảnh bìa album 《 hiện trường tai nạn giao thông 》của Âu Triết Luân. Cậu nhớ rõ ràng có nghe Âu Triết Luân nói qua, hôm nay là buổi ký tặng album của anh.
Thẩm Triệt vốn định sẽ xin nghỉ một buổi để đi cổ vũ, nhưng cửa tiệm chụp ảnh này mới khai trương, cậu thấy còn rất nhiều việc bừa bộn chưa giải quyết xong thế nên cũng ngại không dám xin nghỉ.
Lúc này người của Âu Triết Luân còn chưa tới mà trên quảng trường đã kín người. Tuy rằng cảnh tượng này so với biển người lúc An Gia Miện xuất hiện vẫn là một khoảng chênh lệch rất lớn nhưng Âu Triết Luân sư huynh ngồi trên xe của trợ lý nếu như nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ sung sướng lắm đây.
Thế nhưng so với quảng trường đằng kia náo nhiệt như vậy, thì khu vực xung quanh phố số 1 lại vắng vẻ hơn nhiều, ngay cả người qua đường cũng không có mấy. Trên tay Thẩm Triệt còn một xấp lớn tờ rơi chưa được phát. Tuy rằng người trưởng thành và những bà mẹ không có say mê Âu Triết Luân như mấy em gái loli nhưng hiệu ứng người nổi tiếng vẫn đúng trong mọi hoàn cảnh. Những người đi ngang qua cũng không khỏi bị không khí náo nhiệt ở quảng trường thu hút.
“Thẩm Triệt.” Chủ tiệm chụp ảnh thiếu nhi đẩy cửa đi ra, “Ở đây cũng chẳng có mấy ai, Cậu ra quảng trường đằng kia phát thử xem sao.”
Câu này thật đúng ý Thẩm Triệt. Tuy rằng không có cách nào lên sân khấu xin ký tên hoặc giơ biển hiệu cổ vũ nhưng cũng coi như góp một suất vào đám fan cuồng nhiệt đi. Chim cánh cụt len lỏi chen vào giữa đám người náo nhiệt, tờ rơi cũng phát được không ít. Cơ bản là do hôm nay thời tiết oi bức, người lại chen chúc như vậy cho nên mọi người mới tranh nhau lấy tờ rơi làm quạt.
Xấp tờ rơi trong tay cậu nhoáng một cái đã chẳng còn mấy tờ. Xong việc đang tính chui ra ngoài thì đám đông đột nhiên nhốn nháo cả lên, đám nữ sinh đứng phía trước hét ầm lên, gào thét tên Âu Triết Luân. Đám fan bắt đầu hưng phấn chen lên phía trước, bảo vệ cũng ngay lập tức hành động, giơ hai tay ra chặn lại, ngăn không cho fan nhào lên. Không ít người qua đường đang đứng xem cũng vào giúp đỡ đội bảo vệ. Thẩm Triệt vốn đang định lách ra nhưng lúc này cơ thể không thể di chuyển theo ý mình, đành để mặc cho đám đông cuốn về phía trước.
Ỷ vào có ưu thế chiều cao, Thẩm Triệt vừa ngẩng đầu liền trông thấy Âu Triết Luân đang đi theo người đại diện và trợ lý bước lên sân khấu. Đúng là kinh khủng. Vừa thấy thế thôi là đám fangirl lại càng thêm điên cuồng.
Thẩm Triệt muốn chen ra ngoài. Mấy cậu choai choai ăn mặc, tóc tai theo phong cách HKT đang đứng trên bồn hoa thấy một chú chim cánh cụt mập ú đang giãy giãy, đạp đạp đôi chân và cái cánh ngắn cũn thì bò lăn ra cười. Thẩm Triệt không hơi đâu mà để ý chuyện bị mấy thằng nhãi cười nhạo, bởi vì trong đám người hỗn loạn, cậu bỗng nhiên nghe thấy một nữ sinh kêu lên gì đó, trong giọng nói lẫn cả tiếng khóc nức nở.
. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Video của An Gia Miện tôi chép đủ cho cậu rồi đấy. Cậu có làm mất hơn 50Gb GV của tôi tôi cũng đâu có trách cậu, đừng có bày ra cái vẻ mặt khó coi đó chứ.”
Lúc đi ra khỏi Starbuck, một thanh niên mặc bộ đồ hiphop nói giọng đầy nịnh nọt với người bên cạnh.
Tần Tu không thèm nhìn vị MC chương trình giải trí của TPTV kia, vẻ mặt vẫn u ám như cũ. Đối phương hẹn anh ra để đổi lại ổ cứng, anh đã định từ chối. Bây giờ chuyện đã biến thành thế này, chỗ video đó có hay không cũng chẳng còn ý nghĩa nữa. Thế nhưng cứ nghĩ tới câu “Mấy video kia rất quan trọng với tôi. Tôi không chịu nổi khi anh đem chúng xóa sạch sẽ đi như vậy”, cuối cùng vẫn đồng ý tới chỗ hẹn.
Cậu không chịu đựng được cảnh tôi xóa chúng, mặc dù tôi rõ ràng không xóa nhưng tôi vẫn cố hết sức tìm cách giúp cậu tìm lại, bởi vì tôi cảm thấy được bản chất cậu không xấu, rình trộm cũng được, chụp ảnh cũng không sao, chỉ vì cậu thích tôi nhưng lại không có can đảm nên mới thế, thật giống như con đà điểu. Nhưng tại sao cậu có thể là kẻ kém cỏi như vậy, chuyện mình làm mà đánh chết cũng không chịu thừa nhận, lại còn đổ cho người khác?
Tôi cũng nói rồi, tôi không thèm để ý chuyện cậu chụp ảnh, tuy rằng nghĩ lại cũng thấy chuyện này rất biến thái khiến người ta ghê tởm, nhưng chỉ cần cậu xin lỗi một câu, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Cậu vừa mở miệng đã vội vu họa cho Uông Tuấn. Tôi cứ nghĩ cậu hoảng sợ nên mới như vậy, thực ra chỉ cần cậu ngay lúc ấy sửa lại là mọi chuyện xong xuôi. Cho dù cậu không thành khẩn, tôi cũng sẽ không vạch trần cậu. Việc này có khác gì lúc giám thị nói với thí sinh ‘có giỏi thì gian lận’ đâu? Cứ như vậy một lần, hai lần, ba lần… Tôi đã nhẫn nại với cậu bao nhiêu lần như vậy, còn muốn tôi nhẫn đến mức biến thành Ninja rùa luôn sao?
Nhân phẩm tồi tệ là điều tôi ghét nhất. Thẩm Triệt, lúc này cậu đã đi quá giới hạn rồi đấy.
Vị MC nam nhìn về hướng quảng trường huýt sáo: “Âu Triết Luân cũng gây ra náo loạn gớm nhỉ. Tôi thấy mình cũng nên giúp giới thiệu cậu ta trong chương trình của mình một chút, dù sao cũng coi như có chút giao tình với người đại diện của cậu ta.” lại nhìn về phía Tần Tu đang suy nghĩ ngẩn ngơ: “Còn cậu, có muốn lên sân khấu không? Các cậu là bạn cùng nhà, lại là bạn cùng trường đúng không.”
“Tôi không có hứng. anh thích thì đi đi.” Tần Tu khóa ba lô lại, hai tay đút túi áo một mình đi xuống cầu thang.
Vị MC nổi tiếng nhìn cái bóng cô đơn của ai kia, định mở miệng gọi lại nhưng cũng đoán trước có gọi thì người kia cũng chẳng thèm đếm xỉa, chỉ có thể lắc đầu bó tay. Ngồi cả tiếng đồng hồ trong Starbuck, mặc anh ta có nói bóng gió thế nào Tần Tu cũng không buồn hưởng ứng. Thật không hiểu cậu nhóc này làm sao lại biến ra bộ dạng trông thật đau lòng này.
Tần Tu đi đến bãi đỗ xe phố số 1. Đối diễn bãi xe là quảng trường hỗn loạn náo nhiệt. Sân khấu nơi Âu Triết Luân đang kí tên cách chỗ anh đứng tầm năm mươi mét. Còn nhớ Âu Triết Luân có nói Thẩm Triệt làm thêm ở ngay gần đây, không biết tên kia có tới cổ vũ cho sư huynh không nữa. Lần trước anh mất cả buổi chiều tìm kiếm mãi cũng không tìm thấy người đâu, bây giờ nghĩ lại thấy mình không hiểu sao lại lãng phí thời gian vì một người đến vậy. Thật sự là không đáng.
Tần Tu đang định đội mũ bảo hiểm ra về thì chợt nghe thấy trong đám người phía bên kia sân khấu nhốn nháo cả lên. Một nữ sinh đang khẩn thiết kêu gì đó nhưng bị tiếng thét chói tai của đám fan nhấn chìm. Tần Tu cũng không nghĩ nhiều, nữ sinh nhìn thấy thần tượng mà gào khóc không kiềm chế được anh cũng từng thấy qua nên cũng chẳng ngạc nhiên. Đội nón bảo hiểm xong, cắm chìa khóa vào ổ đang định nổ máy thì đột nhiên giọng thét của một fan cũng xé rách âm thanh ồn ào hỗn loạn .
“Đừng dẫm—- chân cậu ấy bị thương ——-“
Ngay lập tức Tần Tu đẩy kính chắn gió lên, cứ ngỡ mình nghe lầm.
“Làm ơn, đừng có đạp lên chân cậu ấy—-“
—nhưng Thẩm Nhị cũng nói hôm cậu tổ chức ký tên nó sẽ xin nghỉ để đi cổ vũ.
— Tối hôm đó hình như em thấy nó đứng ở bên kia quảng trường đợi xe bus.
Ngay cả chìa khóa cũng không kịp rút ra, Tần Tu bỏ mũ bảo hiểm, xoay người xuống xe vọt vào đám đông đang chen lấn chật ních.