Chương 12
Thế là, trưa hôm nay Hạ An đổi món không nấu mì cho Duy Khải nữa mà chuyển sang nấu hủ tiếu trong gói cho Duy Khải ăn.
Nhưng không hiểu sao cả buổi anh ta vừa ăn vừa hậm hừ khó chịu với cô.
Hạ An thầm chửi Duy Khải là đồ khó ở. Cô đã đổi món không nấu mì gói theo ý Duy Khải rồi còn gì? Vậy mà còn hằn học với cô là sao?
* * *
Mỗi ngày khi làm xong công việc nhà, Hạ An đều sẽ vào phòng ngồi trên giường một mình ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cô có thể ngồi như thế cả một ngày.
Duy Khải nói cô bị tự kỷ cũng có phần đúng vì có đôi lúc cô cũng nghĩ mình đang bị tự kỷ. Cô ít nói, không dám ra ngoài đường, ngại tiếp xúc với người lạ, thật sự, cô rất muốn sử đổi tính cách nhút nhát này của mình nhưng cô không làm được.
Duy Khải lúc này bước vào phòng nhìn thấy Hạ An ngồi trên giường, tay ôm lấy hai chân mình, cô trông vô cùng nhỏ bé.
Duy Khải chợt nhớ lại nhìn Hạ An sợ ở trong bóng tối. Đôi mắt đỏ hoe nhìn anh một cách yếu ớt, cầu xin anh bật đèn lên vì cô không thể ở trong bóng tối. Cô gái nhỏ sợ hãi bóng tối đen ngòm đó sẽ nuốt chửng lấy mình, giày vò mình và không hiểu sao vào giây phút ấy, khoảng khắc ấy trái tim của anh lại có chút gì đó ê ẩm, nhoi nhói lên.. có lẽ đó chỉ là một chút thương hại nho nhỏ giành cho cô mà thôi.
Duy Khải cầm bịch bông băng, thuốc đỏ tiến lại gần chổ Hạ An: "Hạ An, bôi thuốc giúp tôi đi! Tôi có một tay không bôi được."
Thật ra là dù chỉ có một tay nhưng anh vẫn có thể bôi được, chỉ là hơi khó một chút xíu thôi nhưng không hiểu sao anh lại tự lừa dối bản thân mình, lừa dối Hạ An là không bôi được để nhờ Hạ An bôi giùm. Có lẽ là anh đang muốn hành cô thôi? Đúng vậy.. chắc chắn là như vậy.. chỉ có một nguyên nhân đó mà thôi!
Hạ An thấy yêu cầu này cũng không quá đáng gì, vì vậy giúp đỡ anh bôi thuốc, xong xuôi còn băng bó kĩ lưỡng lại cho anh.
Nhìn thấy thái độ ngoan ngoãn nghe lời của Hạ An, Duy Khải cũng khá hài lòng.
Hạ An này cũng không phải vô dụng, để ở trong nhà có thể cho anh sai vặt, nấu mì gói cho anh cũng được.
Mấy ngày nay, cuộc ẩu đả ở quán karaoke được mấy cái máy chạy bằng cơm trong xóm tích cực bàn tán xôn xao. Lan truyền nhanh đến mức chóng mặt, mấy thị xã lân cận còn biết cái dụ này nữa mà, rồi thì cũng đến tai của công an.
Cuối cùng cũng không thể tránh khỏi.
Sáng hôm nay, công an phường đã gọi điện đến cửa hàng của dượng Hải nói với ông về chuyện Duy Khải có dính líu đến vụ đánh nhau, phá rối trật tự nơi công cộng nên mời ông và Duy Khải đến trụ sở công an để làm việc.
Dượng Hải nghe tin xong tức tốc đóng cửa hàng nghỉ bán một bữa rồi về nhà lôi Duy Khải đến đồn công an.
Cũng may là cuộc ẩu đả đó không để lại hậu quả gì nghiêm trọng. Tất cả đều bị xây xát nhẹ và đã được Hùng dao lam bồi thường rồi, còn chủ quán karaoke cũng không muốn làm lớn chuyện. Hôm đó, ông đã được Hùng dao lam bồi thường thiệt hại trong quán với lại ông cũng sợ dính líu đến bọn giang hồ này nếu làm lớn chuyện sẽ rước họa vào thân nên cũng bỏ qua không truy cứu gì nữa.
Dượng Hải và Duy Khải lên tới đồn công an thì cũng đã tầm giữa trưa rồi. Họ vừa đến thì đám người Hùng dao lam cũng vừa vặn đi ra.
Ai cũng biết Hùng dao lam là người có máu mặt ở cái vùng này. Anh ta thường xuyên đi ra đi vào đồn công an như cơm bữa nhưng lần nào cũng chỉ bị tạm giữ vài ngày là cùng chứ không bị bắt.
Đương nhiên chuyện gì cũng có nguyên do của nó, chỉ cần đút lót vài chỗ là được với lại những chuyện Hùng dao lam gây ra cũng chỉ là phá rối trật tự công cộng, phá hoại tài sản của người khác, đánh nhau gây rối những lỗi đó hầu như đều không để lại hậu quả gì nghiêm trọng cả, cho nên Hùng dao lam đều có thể an toàn rời khỏi đồn công an.
Hùng dao lam thấy Duy Khải đi vào thì đến gần vỗ vai Duy Khải rồi khẽ nói với Duy Khải không cần lo, anh ta đã giải quyết mọi chuyện xong rồi, cậu chỉ cần vào đó viết một bản cam kết không tái phạm nữa là được.
Hai người vào đồn công an bị anh công an ở trên phường giáo huấn một trận.
Dượng Hải mất mặt đến nổi cúi gằm mặt xuống, không dám nói một lời nào để biện hộ cho thằng con trai ông, còn Duy Khải thì cứ trơ trơ cái mặt ra như nước đổ đầu vịt, bây giờ để diễn tả Duy Khải chỉ có thể nói bằng hai từ "cứng đầu".
Anh công an đó cứ nói một tràng dài như thế đến tận hai tiếng, sau đó bắt Duy Khải viết bản cam kết không tái phạm nữa mới cho về.
Vừa về đến nhà, Duy Khải lại nhận thêm một trận giáo huấn nữa của dượng Hải.
Hạ An và mẹ lần đầu tiên thấy dượng Hải tức giận như vậy khiến cả hai đều sợ hãi mà trốn trong nhà bếp không dám ra.
Nhưng không hiểu sao cả buổi anh ta vừa ăn vừa hậm hừ khó chịu với cô.
Hạ An thầm chửi Duy Khải là đồ khó ở. Cô đã đổi món không nấu mì gói theo ý Duy Khải rồi còn gì? Vậy mà còn hằn học với cô là sao?
* * *
Mỗi ngày khi làm xong công việc nhà, Hạ An đều sẽ vào phòng ngồi trên giường một mình ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cô có thể ngồi như thế cả một ngày.
Duy Khải nói cô bị tự kỷ cũng có phần đúng vì có đôi lúc cô cũng nghĩ mình đang bị tự kỷ. Cô ít nói, không dám ra ngoài đường, ngại tiếp xúc với người lạ, thật sự, cô rất muốn sử đổi tính cách nhút nhát này của mình nhưng cô không làm được.
Duy Khải lúc này bước vào phòng nhìn thấy Hạ An ngồi trên giường, tay ôm lấy hai chân mình, cô trông vô cùng nhỏ bé.
Duy Khải chợt nhớ lại nhìn Hạ An sợ ở trong bóng tối. Đôi mắt đỏ hoe nhìn anh một cách yếu ớt, cầu xin anh bật đèn lên vì cô không thể ở trong bóng tối. Cô gái nhỏ sợ hãi bóng tối đen ngòm đó sẽ nuốt chửng lấy mình, giày vò mình và không hiểu sao vào giây phút ấy, khoảng khắc ấy trái tim của anh lại có chút gì đó ê ẩm, nhoi nhói lên.. có lẽ đó chỉ là một chút thương hại nho nhỏ giành cho cô mà thôi.
Duy Khải cầm bịch bông băng, thuốc đỏ tiến lại gần chổ Hạ An: "Hạ An, bôi thuốc giúp tôi đi! Tôi có một tay không bôi được."
Thật ra là dù chỉ có một tay nhưng anh vẫn có thể bôi được, chỉ là hơi khó một chút xíu thôi nhưng không hiểu sao anh lại tự lừa dối bản thân mình, lừa dối Hạ An là không bôi được để nhờ Hạ An bôi giùm. Có lẽ là anh đang muốn hành cô thôi? Đúng vậy.. chắc chắn là như vậy.. chỉ có một nguyên nhân đó mà thôi!
Hạ An thấy yêu cầu này cũng không quá đáng gì, vì vậy giúp đỡ anh bôi thuốc, xong xuôi còn băng bó kĩ lưỡng lại cho anh.
Nhìn thấy thái độ ngoan ngoãn nghe lời của Hạ An, Duy Khải cũng khá hài lòng.
Hạ An này cũng không phải vô dụng, để ở trong nhà có thể cho anh sai vặt, nấu mì gói cho anh cũng được.
Mấy ngày nay, cuộc ẩu đả ở quán karaoke được mấy cái máy chạy bằng cơm trong xóm tích cực bàn tán xôn xao. Lan truyền nhanh đến mức chóng mặt, mấy thị xã lân cận còn biết cái dụ này nữa mà, rồi thì cũng đến tai của công an.
Cuối cùng cũng không thể tránh khỏi.
Sáng hôm nay, công an phường đã gọi điện đến cửa hàng của dượng Hải nói với ông về chuyện Duy Khải có dính líu đến vụ đánh nhau, phá rối trật tự nơi công cộng nên mời ông và Duy Khải đến trụ sở công an để làm việc.
Dượng Hải nghe tin xong tức tốc đóng cửa hàng nghỉ bán một bữa rồi về nhà lôi Duy Khải đến đồn công an.
Cũng may là cuộc ẩu đả đó không để lại hậu quả gì nghiêm trọng. Tất cả đều bị xây xát nhẹ và đã được Hùng dao lam bồi thường rồi, còn chủ quán karaoke cũng không muốn làm lớn chuyện. Hôm đó, ông đã được Hùng dao lam bồi thường thiệt hại trong quán với lại ông cũng sợ dính líu đến bọn giang hồ này nếu làm lớn chuyện sẽ rước họa vào thân nên cũng bỏ qua không truy cứu gì nữa.
Dượng Hải và Duy Khải lên tới đồn công an thì cũng đã tầm giữa trưa rồi. Họ vừa đến thì đám người Hùng dao lam cũng vừa vặn đi ra.
Ai cũng biết Hùng dao lam là người có máu mặt ở cái vùng này. Anh ta thường xuyên đi ra đi vào đồn công an như cơm bữa nhưng lần nào cũng chỉ bị tạm giữ vài ngày là cùng chứ không bị bắt.
Đương nhiên chuyện gì cũng có nguyên do của nó, chỉ cần đút lót vài chỗ là được với lại những chuyện Hùng dao lam gây ra cũng chỉ là phá rối trật tự công cộng, phá hoại tài sản của người khác, đánh nhau gây rối những lỗi đó hầu như đều không để lại hậu quả gì nghiêm trọng cả, cho nên Hùng dao lam đều có thể an toàn rời khỏi đồn công an.
Hùng dao lam thấy Duy Khải đi vào thì đến gần vỗ vai Duy Khải rồi khẽ nói với Duy Khải không cần lo, anh ta đã giải quyết mọi chuyện xong rồi, cậu chỉ cần vào đó viết một bản cam kết không tái phạm nữa là được.
Hai người vào đồn công an bị anh công an ở trên phường giáo huấn một trận.
Dượng Hải mất mặt đến nổi cúi gằm mặt xuống, không dám nói một lời nào để biện hộ cho thằng con trai ông, còn Duy Khải thì cứ trơ trơ cái mặt ra như nước đổ đầu vịt, bây giờ để diễn tả Duy Khải chỉ có thể nói bằng hai từ "cứng đầu".
Anh công an đó cứ nói một tràng dài như thế đến tận hai tiếng, sau đó bắt Duy Khải viết bản cam kết không tái phạm nữa mới cho về.
Vừa về đến nhà, Duy Khải lại nhận thêm một trận giáo huấn nữa của dượng Hải.
Hạ An và mẹ lần đầu tiên thấy dượng Hải tức giận như vậy khiến cả hai đều sợ hãi mà trốn trong nhà bếp không dám ra.