Chương 13
Cũng may là cuộc ẩu đả đó không để lại hậu quả gì nghiêm trọng. Tất cả đều bị xây xát nhẹ và đã được Hùng dao lam bồi thường rồi, còn chủ quán karaoke cũng không muốn làm lớn chuyện. Hôm đó, ông đã được Hùng dao lam bồi thường thiệt hại trong quán với lại ông cũng sợ dính líu đến bọn giang hồ này nếu làm lớn chuyện sẽ rước họa vào thân nên cũng bỏ qua không truy cứu gì nữa.
Dượng Hải và Duy Khải lên tới đồn công an thì cũng đã tầm giữa trưa rồi. Họ vừa đến thì đám người Hùng dao lam cũng vừa vặn đi ra.
Ai cũng biết Hùng dao lam là người có máu mặt ở cái vùng này. Anh ta thường xuyên đi ra đi vào đồn công an như cơm bữa nhưng lần nào cũng chỉ bị tạm giữ vài ngày là cùng chứ không bị bắt.
Đương nhiên chuyện gì cũng có nguyên do của nó, chỉ cần đút lót vài chỗ là được với lại những chuyện Hùng dao lam gây ra cũng chỉ là phá rối trật tự công cộng, phá hoại tài sản của người khác, đánh nhau gây rối những lỗi đó hầu như đều không để lại hậu quả gì nghiêm trọng cả, cho nên Hùng dao lam đều có thể an toàn rời khỏi đồn công an.
Hùng dao lam thấy Duy Khải đi vào thì đến gần vỗ vai Duy Khải rồi khẽ nói với Duy Khải không cần lo, anh ta đã giải quyết mọi chuyện xong rồi, cậu chỉ cần vào đó viết một bản cam kết không tái phạm nữa là được.
Hai người vào đồn công an bị anh công an ở trên phường giáo huấn một trận.
Dượng Hải mất mặt đến nổi cúi gằm mặt xuống, không dám nói một lời nào để biện hộ cho thằng con trai ông, còn Duy Khải thì cứ trơ trơ cái mặt ra như nước đổ đầu vịt, bây giờ để diễn tả Duy Khải chỉ có thể nói bằng hai từ "cứng đầu".
Anh công an đó cứ nói một tràng dài như thế đến tận hai tiếng, sau đó bắt Duy Khải viết bản cam kết không tái phạm nữa mới cho về.
Vừa về đến nhà, Duy Khải lại nhận thêm một trận giáo huấn nữa của dượng Hải.
Hạ An và mẹ lần đầu tiên thấy dượng Hải tức giận như vậy khiến cả hai đều sợ hãi mà trốn trong nhà bếp không dám ra.
Ngày hôm sau.
Dượng Hải và mẹ của Hạ An ra ngoài cửa tiệm. Mỗi ngày gia đình họ điều trông chờ vào nguồn thu nhập từ cửa tiệm, ngày hôm qua nghỉ bán đã xem như là chuyện bất khả kháng rồi
Như thường lệ vào mỗi buổi sáng Hạ An đều ra khu vườn nhỏ ở phía sau nhà tưới rau quả.
Duy Khải ngồi ở trong phòng khách xem ti vi.
Bỗng dưng, Hạ An như một cơn gió chạy đến trước mặt của Duy Khải với vẻ mặt hoảng hốt.
Hạ An đứng trước mặt Duy Khải, bím môi, hai tay nắm chặt vào nhau cho thấy nội tâm của cô đang rất lưỡng lự một điều gì đó.
Một lúc sau cô mới chịu mở miệng cầu xin: "Cậu.. cậu giúp tôi một chuyện có được không?" Cô nghiêm trọng nói.
Duy Khải nhìn cô, cẩn thận hỏi: "Chuyện gì?"
Anh nghi ngờ không biết cô đang định giở trò gì?
Có phải là đang muốn chơi khăm lại anh hay không?
Không trả lời Duy Khải, Hạ An liền nắm lấy tay anh kéo anh đi. Duy Khải cũng không chống cự, anh muốn xem thử coi cô đang định làm cái gì vì thế mà lẳng lặng đi theo cô ra đến khu vườn nhỏ sau nhà.
Cô chỉ tay vào trong vườn: "Ở trong đó đó.."
Duy Khải nhăn mặt nhìn cô: "Có thấy cái gì đâu!"
"Cậu phải bước vào trong mới thấy được."
Duy Khải buồn bực bước vào trong khu vườn, anh lười biếng nhìn xung quanh rồi lặp lại: "Có thấy cái gì đâu!"
"Nó nằm ở trên lá cây đó." Hạ An không dám lại gần khu vườn, chỉ dám đứng ở đằng xa mà chỉ cho Duy Khải.
Duy Khải cúi người xuống, nhìn vào lá cây ngô thì thấy một con sâu xanh lè đang bò lúc nhúc ở trên lá. Không phải một con đâu nha mà là một tập đoàn với rất nhiều con, con nào cũng mập ú to bằng ngón tay cái.
Duy Khải nhìn thấy con sâu, đột nhiên cười phá lên, làm anh cứ tưởng cô đang bày trò gì ai ngờ chỉ là sợ con sâu.
Anh cầm con sâu giơ về phía Hạ An: "Con này đó hả? Đừng nói với tôi là cậu sợ con này đó nha, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn sợ sâu vậy hả? Ha ha." Duy Khải cười vô mặt Hạ An, cười đến đau cả bụng.
Sợ sâu mà cũng phải phân biệt độ tuổi à?
Hạ An mặc dù không ưa gì thái độ của Duy Khải nhưng mà anh ta đang cầm con sâu trên tay nên cô không dám phản bác lại.
Cô la làng lên: "Bắt nó đi đi!"
Duy Khải nhìn thấy dáng vẻ sợ sâu của Hạ An thì thích chí vô cùng vì có trò vui để chọc cô rồi ha ha ha.
"Hạ An, nhìn con sâu này đi nó dễ thương lắm mà." Duy Khải vừa nói vừa cầm con sâu chạy lại chỗ Hạ An đang đứng.
Hạ An thấy Duy Khải đang cầm con sâu tiến về phía cô làm sợ đến mức ba hồn bảy vía muốn bay mất, ngay lập tức cô không cần nghĩ ngợi nhiều liền quay đầu chạy.
Nhưng Duy Khải nào tha cho cô, cô càng chạy anh ta sẽ càng đuổi theo.
Thật sự bây giờ cô rất hối hận, nhờ Duy Khải bắt con sâu đó giùm cô là điều cô hối hận nhất trên đời.
Anh ta chẳng những không bắt sâu cho cô mà còn dùng con sâu để nhát cô nữa.
Đúng thật là quá đáng mà!
Thế là, Duy Khải sẵn sàng dùng thời gian của cả buổi sáng để cầm sâu đi nhát Hạ An chạy vòng vòng khắp từ trong nhà ra tới ngoài vườn.
Dượng Hải và Duy Khải lên tới đồn công an thì cũng đã tầm giữa trưa rồi. Họ vừa đến thì đám người Hùng dao lam cũng vừa vặn đi ra.
Ai cũng biết Hùng dao lam là người có máu mặt ở cái vùng này. Anh ta thường xuyên đi ra đi vào đồn công an như cơm bữa nhưng lần nào cũng chỉ bị tạm giữ vài ngày là cùng chứ không bị bắt.
Đương nhiên chuyện gì cũng có nguyên do của nó, chỉ cần đút lót vài chỗ là được với lại những chuyện Hùng dao lam gây ra cũng chỉ là phá rối trật tự công cộng, phá hoại tài sản của người khác, đánh nhau gây rối những lỗi đó hầu như đều không để lại hậu quả gì nghiêm trọng cả, cho nên Hùng dao lam đều có thể an toàn rời khỏi đồn công an.
Hùng dao lam thấy Duy Khải đi vào thì đến gần vỗ vai Duy Khải rồi khẽ nói với Duy Khải không cần lo, anh ta đã giải quyết mọi chuyện xong rồi, cậu chỉ cần vào đó viết một bản cam kết không tái phạm nữa là được.
Hai người vào đồn công an bị anh công an ở trên phường giáo huấn một trận.
Dượng Hải mất mặt đến nổi cúi gằm mặt xuống, không dám nói một lời nào để biện hộ cho thằng con trai ông, còn Duy Khải thì cứ trơ trơ cái mặt ra như nước đổ đầu vịt, bây giờ để diễn tả Duy Khải chỉ có thể nói bằng hai từ "cứng đầu".
Anh công an đó cứ nói một tràng dài như thế đến tận hai tiếng, sau đó bắt Duy Khải viết bản cam kết không tái phạm nữa mới cho về.
Vừa về đến nhà, Duy Khải lại nhận thêm một trận giáo huấn nữa của dượng Hải.
Hạ An và mẹ lần đầu tiên thấy dượng Hải tức giận như vậy khiến cả hai đều sợ hãi mà trốn trong nhà bếp không dám ra.
Ngày hôm sau.
Dượng Hải và mẹ của Hạ An ra ngoài cửa tiệm. Mỗi ngày gia đình họ điều trông chờ vào nguồn thu nhập từ cửa tiệm, ngày hôm qua nghỉ bán đã xem như là chuyện bất khả kháng rồi
Như thường lệ vào mỗi buổi sáng Hạ An đều ra khu vườn nhỏ ở phía sau nhà tưới rau quả.
Duy Khải ngồi ở trong phòng khách xem ti vi.
Bỗng dưng, Hạ An như một cơn gió chạy đến trước mặt của Duy Khải với vẻ mặt hoảng hốt.
Hạ An đứng trước mặt Duy Khải, bím môi, hai tay nắm chặt vào nhau cho thấy nội tâm của cô đang rất lưỡng lự một điều gì đó.
Một lúc sau cô mới chịu mở miệng cầu xin: "Cậu.. cậu giúp tôi một chuyện có được không?" Cô nghiêm trọng nói.
Duy Khải nhìn cô, cẩn thận hỏi: "Chuyện gì?"
Anh nghi ngờ không biết cô đang định giở trò gì?
Có phải là đang muốn chơi khăm lại anh hay không?
Không trả lời Duy Khải, Hạ An liền nắm lấy tay anh kéo anh đi. Duy Khải cũng không chống cự, anh muốn xem thử coi cô đang định làm cái gì vì thế mà lẳng lặng đi theo cô ra đến khu vườn nhỏ sau nhà.
Cô chỉ tay vào trong vườn: "Ở trong đó đó.."
Duy Khải nhăn mặt nhìn cô: "Có thấy cái gì đâu!"
"Cậu phải bước vào trong mới thấy được."
Duy Khải buồn bực bước vào trong khu vườn, anh lười biếng nhìn xung quanh rồi lặp lại: "Có thấy cái gì đâu!"
"Nó nằm ở trên lá cây đó." Hạ An không dám lại gần khu vườn, chỉ dám đứng ở đằng xa mà chỉ cho Duy Khải.
Duy Khải cúi người xuống, nhìn vào lá cây ngô thì thấy một con sâu xanh lè đang bò lúc nhúc ở trên lá. Không phải một con đâu nha mà là một tập đoàn với rất nhiều con, con nào cũng mập ú to bằng ngón tay cái.
Duy Khải nhìn thấy con sâu, đột nhiên cười phá lên, làm anh cứ tưởng cô đang bày trò gì ai ngờ chỉ là sợ con sâu.
Anh cầm con sâu giơ về phía Hạ An: "Con này đó hả? Đừng nói với tôi là cậu sợ con này đó nha, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn sợ sâu vậy hả? Ha ha." Duy Khải cười vô mặt Hạ An, cười đến đau cả bụng.
Sợ sâu mà cũng phải phân biệt độ tuổi à?
Hạ An mặc dù không ưa gì thái độ của Duy Khải nhưng mà anh ta đang cầm con sâu trên tay nên cô không dám phản bác lại.
Cô la làng lên: "Bắt nó đi đi!"
Duy Khải nhìn thấy dáng vẻ sợ sâu của Hạ An thì thích chí vô cùng vì có trò vui để chọc cô rồi ha ha ha.
"Hạ An, nhìn con sâu này đi nó dễ thương lắm mà." Duy Khải vừa nói vừa cầm con sâu chạy lại chỗ Hạ An đang đứng.
Hạ An thấy Duy Khải đang cầm con sâu tiến về phía cô làm sợ đến mức ba hồn bảy vía muốn bay mất, ngay lập tức cô không cần nghĩ ngợi nhiều liền quay đầu chạy.
Nhưng Duy Khải nào tha cho cô, cô càng chạy anh ta sẽ càng đuổi theo.
Thật sự bây giờ cô rất hối hận, nhờ Duy Khải bắt con sâu đó giùm cô là điều cô hối hận nhất trên đời.
Anh ta chẳng những không bắt sâu cho cô mà còn dùng con sâu để nhát cô nữa.
Đúng thật là quá đáng mà!
Thế là, Duy Khải sẵn sàng dùng thời gian của cả buổi sáng để cầm sâu đi nhát Hạ An chạy vòng vòng khắp từ trong nhà ra tới ngoài vườn.