Chương 22
Tạm gác lại những điều còn hối tiếc ở kì một, Hạ An bước vào học kì hai, với tinh thần quyết tâm rất cao.
Mỗi ngày đi học về cô đều chăm chỉ học bài, làm bài tập. Duy Khải thì chẳng có thay đổi gì, vẫn y hệt như học kì một.
Cuối tuần này là tròn một năm ngày mất của mẹ Duy Khải.
Từ sáng sớm, cả gia đình đã chuẩn bị trái cây và hoa đi ra viếng mộ mẹ của anh.
Mọi người đến nhổ cỏ dại mọc um tùm trên mộ, sau đó bày biện trái cây trước mộ, cắm hoa cúc vào bình, thắp nhan.
Ở được một lúc thì dượng Hải và mẹ cô phải về trông cửa tiệm. Thu nhập chính của gia đình vào lúc này đều là nhờ vào cửa tiệm đó, cho nên hai người họ không thể nghỉ bán được.
Bây giờ, chỉ còn lại Duy Khải và Hạ An ở nghĩa trang, không khí buổi sáng có hơi se se lạnh, ẩm ướt do sương đêm còn đọng lại.
Duy Khải vẫn không muốn rời đi, anh ngồi xuống cạnh mộ của mẹ mình. Nhìn bóng lưng cô đơn của anh, không hiểu sao lúc này Hạ An cảm thấy trong ngực mình có chút khó chịu, có chút nhói đau.
Cô không chọn cách rời đi mà thay vào đó lại im lặng ngồi xuống kế bên anh.
Duy Khải thấy Hạ An ngồi xuống, anh khẽ nhìn qua chứ không ngăn cản cô.
10 phút.
Rồi 20 phút sau.
Bầu không khí vẫn yên lặng như thế, chẳng ai nói với ai một tiếng vào.
Hạ An biết Duy Khải đang rất buồn, nhưng cô không phải là người giỏi ăn nói, cô không biết phải nói gì nữa.
Với một người có lòng tự trọng cao như Duy Khải thì càng an ủi, càng nói nhiều thì anh sẽ càng xù lông lên để bảo vệ tôn nghiêm của bản thân mình, không để cho một ai có thể bước vào thế giới riêng của anh cả.
Thế giới riêng của anh là một thế giới hoàn toàn khép kín và biệt lập, càng cố gắng bước vào thì sẽ càng bị đóng chặt lại. Hạ An hiểu điều đó, nên chỉ còn cách là để anh tự mình hé mở cánh cửa đấy ra.
Hạ An và Duy Khải ngồi rất lâu, rất lâu.
Ngồi đến tận chiều.
Hoàng hôn lúc này đã hiện lên ở phía cuối đường chân trời, đó là ánh vàng pha chút cam vô cùng rực rỡ.
Ở nghĩa trang lúc này, không phải là khoảnh khắc âm u lạnh lẽo thường thấy, mà là hình ảnh ánh hoàng hôn buổi chiều tà rất đẹp.
Hai đứa trẻ một trai một gái ngồi trên bãi cỏ xanh mướt nhiễm ánh hoàng hôn.
Duy Khải ngước lên nhìn hoàng hôn, Hạ An cũng nhìn theo anh.
Hạ An để ý thấy, trên bầu trời lúc này có một ngôi sao, chỉ có duy nhất một ngôi sao đó thôi, ngôi sao rất sáng.
Hạ An liền chỉ cho Duy Khải thấy ngôi sao đó: "Duy Khải, sao kìa.."
Duy Khải cũng nhìn theo hướng tay Hạ An chỉ, trên bầu trời bây giờ chỉ có duy nhất một ngôi sao nên Duy Khải không quá khó để thấy nó.
Hạ An: "Có lần tôi nghe người ta nói, mỗi người chúng ta khi chết đi sẽ biến thành một ngôi sao trên bầu trời.. cậu nói xem ngôi sao đó liệu có phải là mẹ cậu đang nhìn chúng ta hay không?"
Duy Khải nhìn vào ngôi sao đó một lúc lâu, anh lên tiếng, giọng anh khàn khàn nghèn nghẹn.
"Vào đúng ngày này của một năm trước, hôm đó tôi nói với mẹ muốn ăn bánh giò, nhưng ở gần đây không có bán phải lên tận chợ huyện mới có bán, thế là, mẹ tôi dẫn tôi đi tận lên chợ huyện, đi được nửa đường thì gặp phải một chiếc xe tải bị mất lái lao thẳng vào chúng tôi, mẹ tôi không nghĩ ngợi liền xô tôi ra, bà ấy bị xe tải đó cán qua người.. ngay trước mặt tôi.. Đến lúc người dân ở đó xúm lại đưa mẹ tôi tới bệnh viện thì bà ấy đã tắt thở, tôi thì chỉ bị thương nhẹ.."
Mắt của Duy Khải bây giờ đã đỏ ao, anh dừng một chút, bình tĩnh lại rồi nói tiếp: "Tất cả là do tôi.. nếu tôi không đòi ăn bánh thì mẹ tôi đã không bị xe tải đó tông trúng, là tôi đã hại mẹ của tôi, đáng lẽ người chết phải là tôi mới đúng."
Nghe Duy Khải kể, nước mắt của Hạ An rơi xuống từ lúc nào mà cô cũng không hay.
Cô cũng có mẹ, cô rất thương mẹ của cô, nếu mẹ cô không còn nữa thì chắc chắn cô sẽ rất buồn, rất đau lòng, cho nên Hạ An phần nào có thể hiểu được cảm giác của Duy Khải lúc này.
Chẳng những vậy anh còn tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình chết ngay trước mặt của mình mà chẳng thể làm được gì, thử hỏi còn cảm giác nào có thể đau đớn hơn được nữa.
"Duy Khải, không phải lỗi của cậu đâu, tôi tin nếu bất kỳ người mẹ nào khi rơi vào hoàn cảnh của mẹ cậu điều hành động như thế. Con cái là gia tài lớn nhất của người mẹ, mẹ cậu luôn muốn cậu có thể bình an, sống thật hạnh phúc và vui vẻ.. mẹ cậu sẽ không trách cậu đâu."
Hạ An bỗng nhiên ngồi thẳng lưng lên, lấy tay vỗ vỗ vào vai của mình.
"Nếu cậu cảm thấy khó chịu trong lòng thì dựa vào vai tôi đi, tôi sẽ cho cậu mượn vai của tôi. Dù sao cậu cũng chỉ là một cậu thanh niên trẻ tuổi.. còn chưa trưởng thành, nên cậu có thể cho phép bản thân của mình được yếu đuối, cũng có thể nhõng nhẽo một lần mà.. cậu không cần thiết phải mạnh mẽ làm gì cả.. Không có mẹ cậu, tôi sẽ ở đây cho cậu nhõng nhẽo, cậu đừng lo.. tôi hứa sẽ không cười cậu đâu." Trong lời nói của cô có chút ngây ngô hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ lên ba chứ không phải một cậu thiếu niên.
Duy Khải nhìn cô gái ngồi trước mặt một hồi lâu.
Ấy vậy mà, cậu thiếu niên vẫn chấp nhận trở thành một đứa trẻ lên ba trước mặt cô. Anh từ từ nghiên người tựa đầu lên vai Hạ An, ôm chặt lấy cô, chôn cả khuôn mặt vào hõm vai cô.
Hạ An cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh phả lên da thịt của cô, thoáng chốc vai mình đã ươn ướt, cùng với đó là tiếng sụt sịt nước mũi của Duy Khải
"Không sao đâu, cố gắng lên mọi chuyện rồi sẽ qua thôi." Cô khẽ nói
Hạ An vòng tay ra phía sau lưng của Duy Khải, vỗ nhẹ vào lưng anh, dịu dàng và tĩnh lặng, cùng anh trải qua khoảng thời gian khó khăn này.
Mỗi ngày đi học về cô đều chăm chỉ học bài, làm bài tập. Duy Khải thì chẳng có thay đổi gì, vẫn y hệt như học kì một.
Cuối tuần này là tròn một năm ngày mất của mẹ Duy Khải.
Từ sáng sớm, cả gia đình đã chuẩn bị trái cây và hoa đi ra viếng mộ mẹ của anh.
Mọi người đến nhổ cỏ dại mọc um tùm trên mộ, sau đó bày biện trái cây trước mộ, cắm hoa cúc vào bình, thắp nhan.
Ở được một lúc thì dượng Hải và mẹ cô phải về trông cửa tiệm. Thu nhập chính của gia đình vào lúc này đều là nhờ vào cửa tiệm đó, cho nên hai người họ không thể nghỉ bán được.
Bây giờ, chỉ còn lại Duy Khải và Hạ An ở nghĩa trang, không khí buổi sáng có hơi se se lạnh, ẩm ướt do sương đêm còn đọng lại.
Duy Khải vẫn không muốn rời đi, anh ngồi xuống cạnh mộ của mẹ mình. Nhìn bóng lưng cô đơn của anh, không hiểu sao lúc này Hạ An cảm thấy trong ngực mình có chút khó chịu, có chút nhói đau.
Cô không chọn cách rời đi mà thay vào đó lại im lặng ngồi xuống kế bên anh.
Duy Khải thấy Hạ An ngồi xuống, anh khẽ nhìn qua chứ không ngăn cản cô.
10 phút.
Rồi 20 phút sau.
Bầu không khí vẫn yên lặng như thế, chẳng ai nói với ai một tiếng vào.
Hạ An biết Duy Khải đang rất buồn, nhưng cô không phải là người giỏi ăn nói, cô không biết phải nói gì nữa.
Với một người có lòng tự trọng cao như Duy Khải thì càng an ủi, càng nói nhiều thì anh sẽ càng xù lông lên để bảo vệ tôn nghiêm của bản thân mình, không để cho một ai có thể bước vào thế giới riêng của anh cả.
Thế giới riêng của anh là một thế giới hoàn toàn khép kín và biệt lập, càng cố gắng bước vào thì sẽ càng bị đóng chặt lại. Hạ An hiểu điều đó, nên chỉ còn cách là để anh tự mình hé mở cánh cửa đấy ra.
Hạ An và Duy Khải ngồi rất lâu, rất lâu.
Ngồi đến tận chiều.
Hoàng hôn lúc này đã hiện lên ở phía cuối đường chân trời, đó là ánh vàng pha chút cam vô cùng rực rỡ.
Ở nghĩa trang lúc này, không phải là khoảnh khắc âm u lạnh lẽo thường thấy, mà là hình ảnh ánh hoàng hôn buổi chiều tà rất đẹp.
Hai đứa trẻ một trai một gái ngồi trên bãi cỏ xanh mướt nhiễm ánh hoàng hôn.
Duy Khải ngước lên nhìn hoàng hôn, Hạ An cũng nhìn theo anh.
Hạ An để ý thấy, trên bầu trời lúc này có một ngôi sao, chỉ có duy nhất một ngôi sao đó thôi, ngôi sao rất sáng.
Hạ An liền chỉ cho Duy Khải thấy ngôi sao đó: "Duy Khải, sao kìa.."
Duy Khải cũng nhìn theo hướng tay Hạ An chỉ, trên bầu trời bây giờ chỉ có duy nhất một ngôi sao nên Duy Khải không quá khó để thấy nó.
Hạ An: "Có lần tôi nghe người ta nói, mỗi người chúng ta khi chết đi sẽ biến thành một ngôi sao trên bầu trời.. cậu nói xem ngôi sao đó liệu có phải là mẹ cậu đang nhìn chúng ta hay không?"
Duy Khải nhìn vào ngôi sao đó một lúc lâu, anh lên tiếng, giọng anh khàn khàn nghèn nghẹn.
"Vào đúng ngày này của một năm trước, hôm đó tôi nói với mẹ muốn ăn bánh giò, nhưng ở gần đây không có bán phải lên tận chợ huyện mới có bán, thế là, mẹ tôi dẫn tôi đi tận lên chợ huyện, đi được nửa đường thì gặp phải một chiếc xe tải bị mất lái lao thẳng vào chúng tôi, mẹ tôi không nghĩ ngợi liền xô tôi ra, bà ấy bị xe tải đó cán qua người.. ngay trước mặt tôi.. Đến lúc người dân ở đó xúm lại đưa mẹ tôi tới bệnh viện thì bà ấy đã tắt thở, tôi thì chỉ bị thương nhẹ.."
Mắt của Duy Khải bây giờ đã đỏ ao, anh dừng một chút, bình tĩnh lại rồi nói tiếp: "Tất cả là do tôi.. nếu tôi không đòi ăn bánh thì mẹ tôi đã không bị xe tải đó tông trúng, là tôi đã hại mẹ của tôi, đáng lẽ người chết phải là tôi mới đúng."
Nghe Duy Khải kể, nước mắt của Hạ An rơi xuống từ lúc nào mà cô cũng không hay.
Cô cũng có mẹ, cô rất thương mẹ của cô, nếu mẹ cô không còn nữa thì chắc chắn cô sẽ rất buồn, rất đau lòng, cho nên Hạ An phần nào có thể hiểu được cảm giác của Duy Khải lúc này.
Chẳng những vậy anh còn tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình chết ngay trước mặt của mình mà chẳng thể làm được gì, thử hỏi còn cảm giác nào có thể đau đớn hơn được nữa.
"Duy Khải, không phải lỗi của cậu đâu, tôi tin nếu bất kỳ người mẹ nào khi rơi vào hoàn cảnh của mẹ cậu điều hành động như thế. Con cái là gia tài lớn nhất của người mẹ, mẹ cậu luôn muốn cậu có thể bình an, sống thật hạnh phúc và vui vẻ.. mẹ cậu sẽ không trách cậu đâu."
Hạ An bỗng nhiên ngồi thẳng lưng lên, lấy tay vỗ vỗ vào vai của mình.
"Nếu cậu cảm thấy khó chịu trong lòng thì dựa vào vai tôi đi, tôi sẽ cho cậu mượn vai của tôi. Dù sao cậu cũng chỉ là một cậu thanh niên trẻ tuổi.. còn chưa trưởng thành, nên cậu có thể cho phép bản thân của mình được yếu đuối, cũng có thể nhõng nhẽo một lần mà.. cậu không cần thiết phải mạnh mẽ làm gì cả.. Không có mẹ cậu, tôi sẽ ở đây cho cậu nhõng nhẽo, cậu đừng lo.. tôi hứa sẽ không cười cậu đâu." Trong lời nói của cô có chút ngây ngô hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ lên ba chứ không phải một cậu thiếu niên.
Duy Khải nhìn cô gái ngồi trước mặt một hồi lâu.
Ấy vậy mà, cậu thiếu niên vẫn chấp nhận trở thành một đứa trẻ lên ba trước mặt cô. Anh từ từ nghiên người tựa đầu lên vai Hạ An, ôm chặt lấy cô, chôn cả khuôn mặt vào hõm vai cô.
Hạ An cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh phả lên da thịt của cô, thoáng chốc vai mình đã ươn ướt, cùng với đó là tiếng sụt sịt nước mũi của Duy Khải
"Không sao đâu, cố gắng lên mọi chuyện rồi sẽ qua thôi." Cô khẽ nói
Hạ An vòng tay ra phía sau lưng của Duy Khải, vỗ nhẹ vào lưng anh, dịu dàng và tĩnh lặng, cùng anh trải qua khoảng thời gian khó khăn này.