Chương 23
Tan học.
Hạ An và Duy Khải vừa về đến nhà, còn chưa kịp mở cửa bước vào thì trong nhà đã vang lên giọng nói của một người phụ nữ.
Hạ An có thể nhận ra giọng nói này rất lạ không phải giọng của mẹ cô.
"Tôi nói rồi, cô không xứng với anh Hải đâu, cái thứ từng có một đời chồng như cô, còn có con nữa chứ, vậy mà cũng xứng làm vợ anh ấy à? Anh ấy lấy cô về là để cô chăm sóc con cho anh ấy, trông coi nhà cửa cho anh ấy. Trong mắt anh ấy cô chẳng khác gì là một còn giúp việc nhà cả. Người anh ấy yêu là tôi không phải là cô, thậm chí anh ấy còn yêu tôi hơn cả vợ trước của anh ấy nữa kìa."
Từ đầu đến cuối, Hạ An chỉ toàn nghe giọng nói lanh lảnh của người phụ nữ đó, ngoài ra, không còn nghe thấy tiếng của ai khác nữa, nhưng cô chắc chắn rằng người phụ nữ đó đang nói chuyện với mẹ cô.
Mẹ không nói một lời nào, không cãi lại, cứ thế bị người đàn bà đó bắt nạt.
Cửa nhà mở bỗng nhiên mở, người phụ nữ đó bước ra, trên người bà ta mặc một chiếc váy liền bó sát qua đầu gối, gương mặt thì trang điểm đậm.
Duy Khải và Hạ An vô thức xoay qua nhìn nhau.
Hạ An không biết người phụ nữ này là ai, nhưng Duy Khải thì biết rất rõ.
Bà ta chính là người yêu cũ của cha anh, tên Hồ Ngọc Anh.
Anh nhớ lúc mẹ còn sống, cha và mẹ anh có đôi lần cãi nhau đến long trời lở đất đến mức mẹ anh không chịu nổi mà dắt anh về nhà ngoại nguyên nhân là cũng vì bà ta.
Cha anh có ngoại hình trông khá điển trai, thời đi học cha có khá nhiều mối tình, riêng với Hồ Ngọc Anh xem ra là mối tình kéo dài lâu nhất. Nhưng sau một thời gian cha nhận ra tính cách không hợp nên chia tay, sau đó cha quen mẹ rồi hai người tiến đến hôn nhân.
Ngọc Anh thay vì đi tìm một bến đỗ khác cho mình lại năm lần bảy lượt muốn làm người thứ ba, chen chân vào hạnh phúc của cha và mẹ anh, nhưng vẫn không được. Anh không ngờ đến tận bây giờ bà ta vẫn chưa từ bỏ.
"Con quỷ cái này tránh ra coi!" Ngọc Anh vừa bước ra khỏi cửa liếc nhìn Hạ An với thái độ chán ghét. Đã vậy còn đẩy Hạ An một cái khiến cô suýt ngã rồi ngang nhiên đi lại chỗ Duy Khải đang đứng.
Thái độ liền trở nên dịu dàng nói với Duy Khải: "Khải, con vừa mới đi học về hả? Dì có nấu cho con mấy món mà con thích này, hai dì cháu mình đi ra ngoài cửa tiệm của cha con ăn chung ha."
Duy Khải nhìn bà ta bằng nửa con mắt. Anh biết lời ngon tiếng ngọt này của bà ta không phải thật lòng, tất cả đều nhắm tới cha của anh thôi.
Cha rất quan tâm đến cảm xúc của anh, cũng như lần trước khi chuẩn bị dẫn hai mẹ con Hạ An về cha cũng đã nói chuyện rõ ràng với anh, thấy anh không nói gì thì cha mới dẫn hai người về.
Lúc đó anh chỉ im lặng, không đồng ý cũng không phản đối. Anh chỉ là nhất thời không chấp nhận được phải gọi người phụ nữ khác bằng một tiếng mẹ thôi.
Đối với anh, ai cũng có thể được nhưng trừ duy nhất Hồ Ngọc Anh này ra là không bao giờ có thể được anh đồng ý gọi một tiếng mẹ cả.
Hạ An không thèm để ý hai người bọn họ, mà vội chạy vào nhà xem mẹ của cô.
Hạ An nhìn thấy mẹ đang ngồi ở phòng khách hai tay ôm mặt mà khóc nấc, cô vội chạy lại ôm lấy mẹ: "Mẹ!"
Lúc trước, bị ba đánh mẹ cũng lén lút một mình ngồi trong góc mà khóc như vậy, lần nào cô cũng chạy lại ôm chặt lấy mẹ rồi khóc theo.
"Hạ An, mẹ phải làm sao đây? Dượng con.. ông ấy có người khác rồi." Thiên Ân ôm lấy con gái vào lòng, giọt nước mắt buồn tủi rơi xuống, từng giọt từng giọt ngày một nhiều hơn.
Hạ An cứ ôm mẹ như thấy được một lúc thì mẹ cô không còn khóc nữa. Bà nói hôm nay bà sẽ không ra cửa tiệm nên sẽ nấu bữa trưa cho cô và Duy Khải.
Tửng chừng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây, thì đến tối, lúc này cô và Duy Khải đang ở trong phòng thì nghe được tiếng cãi vã của phòng bên cạnh, dường như còn nghe thấy tiếng đập đồ trong phòng nữa.
"Cô thôi đi, đừng có ghen tuông bậy bạ nữa."
"Ghen tuông bậy bạ sao? Gõ gàng lúc sáng em thấy anh ôm cô ta ngay ở giữa cửa tiệm mà."
"Tôi đã nói là cô ấy bị ngã nên tôi đỡ cô ấy thôi."
"Đỡ? Đỡ mà anh ôm nhau thế à?"
"Cả ngày hôm nay tôi mệt mỏi lắm rồi cô biết không? Cô để cho tôi yên đi!"
Nói xong dượng Hải bỏ ra khỏi phòng, đêm đó dượng cũng không về nhà mà ở ngoài cửa tiệm.
Nói xong dượng Hải bỏ ra khỏi phòng, đêm đó dượng cũng không về nhà mà ở ngoài cửa tiệm.
Hạ An và Duy Khải vừa về đến nhà, còn chưa kịp mở cửa bước vào thì trong nhà đã vang lên giọng nói của một người phụ nữ.
Hạ An có thể nhận ra giọng nói này rất lạ không phải giọng của mẹ cô.
"Tôi nói rồi, cô không xứng với anh Hải đâu, cái thứ từng có một đời chồng như cô, còn có con nữa chứ, vậy mà cũng xứng làm vợ anh ấy à? Anh ấy lấy cô về là để cô chăm sóc con cho anh ấy, trông coi nhà cửa cho anh ấy. Trong mắt anh ấy cô chẳng khác gì là một còn giúp việc nhà cả. Người anh ấy yêu là tôi không phải là cô, thậm chí anh ấy còn yêu tôi hơn cả vợ trước của anh ấy nữa kìa."
Từ đầu đến cuối, Hạ An chỉ toàn nghe giọng nói lanh lảnh của người phụ nữ đó, ngoài ra, không còn nghe thấy tiếng của ai khác nữa, nhưng cô chắc chắn rằng người phụ nữ đó đang nói chuyện với mẹ cô.
Mẹ không nói một lời nào, không cãi lại, cứ thế bị người đàn bà đó bắt nạt.
Cửa nhà mở bỗng nhiên mở, người phụ nữ đó bước ra, trên người bà ta mặc một chiếc váy liền bó sát qua đầu gối, gương mặt thì trang điểm đậm.
Duy Khải và Hạ An vô thức xoay qua nhìn nhau.
Hạ An không biết người phụ nữ này là ai, nhưng Duy Khải thì biết rất rõ.
Bà ta chính là người yêu cũ của cha anh, tên Hồ Ngọc Anh.
Anh nhớ lúc mẹ còn sống, cha và mẹ anh có đôi lần cãi nhau đến long trời lở đất đến mức mẹ anh không chịu nổi mà dắt anh về nhà ngoại nguyên nhân là cũng vì bà ta.
Cha anh có ngoại hình trông khá điển trai, thời đi học cha có khá nhiều mối tình, riêng với Hồ Ngọc Anh xem ra là mối tình kéo dài lâu nhất. Nhưng sau một thời gian cha nhận ra tính cách không hợp nên chia tay, sau đó cha quen mẹ rồi hai người tiến đến hôn nhân.
Ngọc Anh thay vì đi tìm một bến đỗ khác cho mình lại năm lần bảy lượt muốn làm người thứ ba, chen chân vào hạnh phúc của cha và mẹ anh, nhưng vẫn không được. Anh không ngờ đến tận bây giờ bà ta vẫn chưa từ bỏ.
"Con quỷ cái này tránh ra coi!" Ngọc Anh vừa bước ra khỏi cửa liếc nhìn Hạ An với thái độ chán ghét. Đã vậy còn đẩy Hạ An một cái khiến cô suýt ngã rồi ngang nhiên đi lại chỗ Duy Khải đang đứng.
Thái độ liền trở nên dịu dàng nói với Duy Khải: "Khải, con vừa mới đi học về hả? Dì có nấu cho con mấy món mà con thích này, hai dì cháu mình đi ra ngoài cửa tiệm của cha con ăn chung ha."
Duy Khải nhìn bà ta bằng nửa con mắt. Anh biết lời ngon tiếng ngọt này của bà ta không phải thật lòng, tất cả đều nhắm tới cha của anh thôi.
Cha rất quan tâm đến cảm xúc của anh, cũng như lần trước khi chuẩn bị dẫn hai mẹ con Hạ An về cha cũng đã nói chuyện rõ ràng với anh, thấy anh không nói gì thì cha mới dẫn hai người về.
Lúc đó anh chỉ im lặng, không đồng ý cũng không phản đối. Anh chỉ là nhất thời không chấp nhận được phải gọi người phụ nữ khác bằng một tiếng mẹ thôi.
Đối với anh, ai cũng có thể được nhưng trừ duy nhất Hồ Ngọc Anh này ra là không bao giờ có thể được anh đồng ý gọi một tiếng mẹ cả.
Hạ An không thèm để ý hai người bọn họ, mà vội chạy vào nhà xem mẹ của cô.
Hạ An nhìn thấy mẹ đang ngồi ở phòng khách hai tay ôm mặt mà khóc nấc, cô vội chạy lại ôm lấy mẹ: "Mẹ!"
Lúc trước, bị ba đánh mẹ cũng lén lút một mình ngồi trong góc mà khóc như vậy, lần nào cô cũng chạy lại ôm chặt lấy mẹ rồi khóc theo.
"Hạ An, mẹ phải làm sao đây? Dượng con.. ông ấy có người khác rồi." Thiên Ân ôm lấy con gái vào lòng, giọt nước mắt buồn tủi rơi xuống, từng giọt từng giọt ngày một nhiều hơn.
Hạ An cứ ôm mẹ như thấy được một lúc thì mẹ cô không còn khóc nữa. Bà nói hôm nay bà sẽ không ra cửa tiệm nên sẽ nấu bữa trưa cho cô và Duy Khải.
Tửng chừng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây, thì đến tối, lúc này cô và Duy Khải đang ở trong phòng thì nghe được tiếng cãi vã của phòng bên cạnh, dường như còn nghe thấy tiếng đập đồ trong phòng nữa.
"Cô thôi đi, đừng có ghen tuông bậy bạ nữa."
"Ghen tuông bậy bạ sao? Gõ gàng lúc sáng em thấy anh ôm cô ta ngay ở giữa cửa tiệm mà."
"Tôi đã nói là cô ấy bị ngã nên tôi đỡ cô ấy thôi."
"Đỡ? Đỡ mà anh ôm nhau thế à?"
"Cả ngày hôm nay tôi mệt mỏi lắm rồi cô biết không? Cô để cho tôi yên đi!"
Nói xong dượng Hải bỏ ra khỏi phòng, đêm đó dượng cũng không về nhà mà ở ngoài cửa tiệm.
Nói xong dượng Hải bỏ ra khỏi phòng, đêm đó dượng cũng không về nhà mà ở ngoài cửa tiệm.