Chương 28
Sau cái vụ ngày hôm đó, dượng Hải và mẹ của Hạ An cũng đã làm lành với nhau. Hai người cùng nhau đi ra ngoài cửa tiệm như bình thường, Ngọc Anh thì không đến quấy rầy hai người họ nữa.
Nhưng Duy Khải và Hạ An bị dượng Hải rầy không ít vì cái tội dám nói gạt người lớn.
* * *
Những ngày tiếp theo đó không còn sự kiện gì lớn nữa, mọi người cùng nhau trải qua khoảng thời gian rất yên bình.
Mỗi ngày Duy Khải và Hạ An đều cùng nhau đến trường, về nhà thì Hạ An sẽ nấu hai phần mì tôm một cho cô và một cho Duy Khải, nếu bữa nào ngán mì tôm quá thì Duy Khải sẽ dẫn Hạ An ra ngoài ăn.
Chiều hôm nay, Duy Khải nói muốn đi ra ngoài ăn, hầu như cứ cách một hai buổi thì chiều nào Hạ An và Duy Khải cũng ra ngoài ăn.
Cho dù đi ra ngoài ăn một chút rồi về nhưng cô cũng không thể quá xuề xòa được.
Chiều nay, Hạ An mặc một áo thun trắng bằng vải cotton không có họa tiết gì cầu kì cả chỉ là hình một con gấu trúc panda ngồi ôm ống tre ở trước ngực. Cô mặc kết hợp áo với quần tây đen, tóc thì bới cao lên có vài sợ tóc con lưa thưa rơi xuống, tổng thể trông vô cùng dễ nhìn, rất đáng yêu.
Cả quá trình chuẩn bị của cô mất khoảng hai mươi phút.
Duy Khải ngồi ở phòng khách bấm điện thoại đợi Hạ An chuẩn bị.
Thấy Hạ An từ trên lầu bước xuống, Duy Khải tắt điện thoại bỏ vào trong túi quần rồi đi ra cửa.
Mấy lần trước hễ tới khúc này Duy Khải đều sẽ cau mày mà phán xét cô một câu: "Con gái thật phiền phức!" Rồi mới bỏ đi ra cửa.
Nhưng dù có cảm thấy phiền phức thì Duy Khải vẫn ngồi đợi cô, không bao giờ vì đợi lâu mà bỏ cô đi một mình, riết rồi Duy Khải đợi hoài cũng thấy quen nên khi thấy cô cũng không còn phán xét gì nữa.
Duy Khải khóa cửa nhà lại, rồi mở cái balo nhỏ của Hạ An đang đeo bỏ chìa khóa vào, mọi thao tác điều làm rất tự nhiên rất thành thục, đã quá quen rồi.
Đi được một đoạn thì Duy Khải hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"
Hạ An suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Bún cá đi."
Ở đầu ngõ có quán bún cá rất ngon, cả Hạ An và Duy Khải đều rất thích ăn ở chỗ đó.
"Ừm." Duy Khải gật đầu đồng ý, rồi cả hai đi ra quán bún cá ở đầu ngõ.
Duy Khải và Hạ An thường ăn ở chỗ này nên biết giờ mở bán, vừa ra đến nơi thì cũng là lúc bà chủ quán dọn bàn ghế để trên lề đường.
Duy Khải gọi hai tô bún cá mở hàng cho bà chủ.
Trong lúc đợi hai tô bún cá được bưng ra, Duy Khải lấy tờ khăn giấy lau muỗng đũa, lau đi lau lại chắc chắn đã sạch sẽ rồi đưa cho Hạ An, sau đó mới lau muỗng đũa cho anh.
Sau một lúc thì hai tô bún cá được bưng ra, khói tỏa nghi ngút, mùi hương thơm phức.
Thường khi ăn mấy món có nước Hạ An đều thử nước dùng đầu tiên, vì món đó có ngon hay không quan trọng đều là nằm ở nước dùng.
Hạ An húp một ít nước dùng, nóng nóng ngọt thanh, không ngoài dự đoán của cô. Tiếp theo, ăn thêm một miếng cá, thịt cá thì mềm dai không bị bở, thật sự rất ngon.
Hạ An chỉ mới ăn được phân nửa tô bún cá thì Duy Khải đã ăn xong rồi, anh thật sự ăn rất nhanh.
Mấy lần rồi, lần nào cô cũng không ăn kịp anh cả.
Duy Khải ăn xong lấy cây tâm xỉa xỉa răng, đợi Hạ An ăn xong.
Trước đây anh làm việc gì cũng nhanh gọn và quan trọng là anh không thích phí thời gian của mình để chờ đợi một ai cả, ấy vậy mà, từ khi ở chung với Hạ An thì sức chịu đựng của anh đã tăng lên một level mới rồi, lúc nào cũng phải chờ đợi cô.
Hạ An ăn xong thì Duy Khải tính tiền, tổng hai tô bún cá hết ba mươi nghìn.
Trên đường về nhà, Duy Khải và Hạ An phải băng qua một biển người chật kín.
Dường như chỗ này đang diễn ra hội chợ, hồi chiều lúc đi ngang qua chỗ này Hạ An có thấy người ta dọn sạp ra bán đồ rất nhiều nhưng chưa có ai đến, vậy mà lúc này mới có chút thôi đã chật kín người.
Ở đây là vậy đấy, lâu lâu là có hội chợ. Bán đủ thứ đồ trên đời, từ quần áo, giầy dép, đồ dùng nhà bếp đến cả thức ăn nước uống, còn có mấy trò chơi quay số trúng quà, ném vòng, bắn súng, câu cá.. rồi có hát lô tô nữa, tất cả đều rất vui.
Duy Khải và Hạ An phải chen vào đám đông mà đi, Hạ An có hơi sợ đám đông. Ở đây lại có rất nhiều người, sắc mặt của cô càng lúc càng kém, vô thức mà ôm lấy cánh tay của Duy Khải đang đi kế bên.
Duy Khải chợt đứng lại, cúi xuống nhìn Hạ An, gương mặt của cô bây giờ đã trắng bệch, nhìn anh với ánh mắt cầu cứu.
Duy Khải cũng không phải là người không có lương tâm.
Thôi kệ, cho ôm tay đó!
Muốn ôm thì cho ôm một chút đó!
Hai người cùng băng qua dòng người đông đúc, đi được một đoạn thì dòng người cũng đã thưa dần, không còn đông nữa.
Hạ An vội vàng rút tay về.
Duy Khải nhìn cánh tay của mình một lúc, cảm thấy rất trống trải.
Không hiểu sao, anh lại có cái cảm giác là mình vừa bị người ta lợi dụng, lợi dụng một cách triệt để, xong rồi thì vứt bỏ không thương tiếc.
Nhưng Duy Khải và Hạ An bị dượng Hải rầy không ít vì cái tội dám nói gạt người lớn.
* * *
Những ngày tiếp theo đó không còn sự kiện gì lớn nữa, mọi người cùng nhau trải qua khoảng thời gian rất yên bình.
Mỗi ngày Duy Khải và Hạ An đều cùng nhau đến trường, về nhà thì Hạ An sẽ nấu hai phần mì tôm một cho cô và một cho Duy Khải, nếu bữa nào ngán mì tôm quá thì Duy Khải sẽ dẫn Hạ An ra ngoài ăn.
Chiều hôm nay, Duy Khải nói muốn đi ra ngoài ăn, hầu như cứ cách một hai buổi thì chiều nào Hạ An và Duy Khải cũng ra ngoài ăn.
Cho dù đi ra ngoài ăn một chút rồi về nhưng cô cũng không thể quá xuề xòa được.
Chiều nay, Hạ An mặc một áo thun trắng bằng vải cotton không có họa tiết gì cầu kì cả chỉ là hình một con gấu trúc panda ngồi ôm ống tre ở trước ngực. Cô mặc kết hợp áo với quần tây đen, tóc thì bới cao lên có vài sợ tóc con lưa thưa rơi xuống, tổng thể trông vô cùng dễ nhìn, rất đáng yêu.
Cả quá trình chuẩn bị của cô mất khoảng hai mươi phút.
Duy Khải ngồi ở phòng khách bấm điện thoại đợi Hạ An chuẩn bị.
Thấy Hạ An từ trên lầu bước xuống, Duy Khải tắt điện thoại bỏ vào trong túi quần rồi đi ra cửa.
Mấy lần trước hễ tới khúc này Duy Khải đều sẽ cau mày mà phán xét cô một câu: "Con gái thật phiền phức!" Rồi mới bỏ đi ra cửa.
Nhưng dù có cảm thấy phiền phức thì Duy Khải vẫn ngồi đợi cô, không bao giờ vì đợi lâu mà bỏ cô đi một mình, riết rồi Duy Khải đợi hoài cũng thấy quen nên khi thấy cô cũng không còn phán xét gì nữa.
Duy Khải khóa cửa nhà lại, rồi mở cái balo nhỏ của Hạ An đang đeo bỏ chìa khóa vào, mọi thao tác điều làm rất tự nhiên rất thành thục, đã quá quen rồi.
Đi được một đoạn thì Duy Khải hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"
Hạ An suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Bún cá đi."
Ở đầu ngõ có quán bún cá rất ngon, cả Hạ An và Duy Khải đều rất thích ăn ở chỗ đó.
"Ừm." Duy Khải gật đầu đồng ý, rồi cả hai đi ra quán bún cá ở đầu ngõ.
Duy Khải và Hạ An thường ăn ở chỗ này nên biết giờ mở bán, vừa ra đến nơi thì cũng là lúc bà chủ quán dọn bàn ghế để trên lề đường.
Duy Khải gọi hai tô bún cá mở hàng cho bà chủ.
Trong lúc đợi hai tô bún cá được bưng ra, Duy Khải lấy tờ khăn giấy lau muỗng đũa, lau đi lau lại chắc chắn đã sạch sẽ rồi đưa cho Hạ An, sau đó mới lau muỗng đũa cho anh.
Sau một lúc thì hai tô bún cá được bưng ra, khói tỏa nghi ngút, mùi hương thơm phức.
Thường khi ăn mấy món có nước Hạ An đều thử nước dùng đầu tiên, vì món đó có ngon hay không quan trọng đều là nằm ở nước dùng.
Hạ An húp một ít nước dùng, nóng nóng ngọt thanh, không ngoài dự đoán của cô. Tiếp theo, ăn thêm một miếng cá, thịt cá thì mềm dai không bị bở, thật sự rất ngon.
Hạ An chỉ mới ăn được phân nửa tô bún cá thì Duy Khải đã ăn xong rồi, anh thật sự ăn rất nhanh.
Mấy lần rồi, lần nào cô cũng không ăn kịp anh cả.
Duy Khải ăn xong lấy cây tâm xỉa xỉa răng, đợi Hạ An ăn xong.
Trước đây anh làm việc gì cũng nhanh gọn và quan trọng là anh không thích phí thời gian của mình để chờ đợi một ai cả, ấy vậy mà, từ khi ở chung với Hạ An thì sức chịu đựng của anh đã tăng lên một level mới rồi, lúc nào cũng phải chờ đợi cô.
Hạ An ăn xong thì Duy Khải tính tiền, tổng hai tô bún cá hết ba mươi nghìn.
Trên đường về nhà, Duy Khải và Hạ An phải băng qua một biển người chật kín.
Dường như chỗ này đang diễn ra hội chợ, hồi chiều lúc đi ngang qua chỗ này Hạ An có thấy người ta dọn sạp ra bán đồ rất nhiều nhưng chưa có ai đến, vậy mà lúc này mới có chút thôi đã chật kín người.
Ở đây là vậy đấy, lâu lâu là có hội chợ. Bán đủ thứ đồ trên đời, từ quần áo, giầy dép, đồ dùng nhà bếp đến cả thức ăn nước uống, còn có mấy trò chơi quay số trúng quà, ném vòng, bắn súng, câu cá.. rồi có hát lô tô nữa, tất cả đều rất vui.
Duy Khải và Hạ An phải chen vào đám đông mà đi, Hạ An có hơi sợ đám đông. Ở đây lại có rất nhiều người, sắc mặt của cô càng lúc càng kém, vô thức mà ôm lấy cánh tay của Duy Khải đang đi kế bên.
Duy Khải chợt đứng lại, cúi xuống nhìn Hạ An, gương mặt của cô bây giờ đã trắng bệch, nhìn anh với ánh mắt cầu cứu.
Duy Khải cũng không phải là người không có lương tâm.
Thôi kệ, cho ôm tay đó!
Muốn ôm thì cho ôm một chút đó!
Hai người cùng băng qua dòng người đông đúc, đi được một đoạn thì dòng người cũng đã thưa dần, không còn đông nữa.
Hạ An vội vàng rút tay về.
Duy Khải nhìn cánh tay của mình một lúc, cảm thấy rất trống trải.
Không hiểu sao, anh lại có cái cảm giác là mình vừa bị người ta lợi dụng, lợi dụng một cách triệt để, xong rồi thì vứt bỏ không thương tiếc.