Chương 29
Duy Khải nhìn cánh tay của mình một lúc, cảm thấy rất trống trải.
Không hiểu sao, anh lại có cái cảm giác là mình vừa bị người ta lợi dụng, lợi dụng một cách triệt để, xong rồi thì vứt bỏ không thương tiếc.
Nhưng Hạ An lúc này lại không quan tâm đến biểu cảm của Duy Khải, mà mọi sự chú ý của cô đã va vào một con gấu bông có hình con heo. Nó rất to, màu hồng nhạt, tay cầm bình sữa với thái độ nhìn đời bằng một ánh mắt phán xét.
Con heo bông đó để ở một sạp hàng trò chơi, hình như nó là phần thưởng.
Duy Khải nhìn theo hướng mắt của Hạ An: "Thích con heo đó à?"
Hạ An quay lại nhìn Duy Khải rồi gật đầu.
Duy Khải dắt cô lại gần chỗ con heo đó.
Để lấy được con heo đó thì chỉ cần ném vòng vào trúng ô số được dán trên con heo. Mỗi cái vòng là một nghìn đồng, có thể mua bao nhiêu vòng tùy ý nhưng mỗi lần ném chỉ có thể ném một chiếc vòng.
Duy Khải mua đi lại chỗ ông chủ đang ngồi, Hạ An thì đứng ngơ ngẩn nhìn anh.
Duy Khải mua cho Hạ An năm cái vòng, sau đó đưa cho cô: "Nè, cậu muốn có heo thì tự ném đi!"
Hạ An nhận lấy năm cái vòng đó, đứng ở vạch quy định nếu bước lố qua vạch này thì kết quả sẽ không được tính đâu đó.
Con heo đó số 11 chỉ cần cô ném vào số 11 nhất định sẽ lấy được con heo đó, nhưng trò này quả thật không dễ chút nào.
Hạ An ném bốn vòng liên tiếp, cả bốn vòng đều trượt.
Duy Khải đứng ở bên ngoài, chân vắt chéo lại nhìn Hạ An chơi mà lắc đầu ngao ngán. Cuối cùng không thể nịnh nổi, mà đi vào giật lấy cái vòng duy nhất còn sót lại trên tay Hạ An.
Duy Khải phán xét cô một câu: "Cậu chả làm được cái tích sự gì cả, nhìn tôi đây này!"
Hạ An lùi về sau một chút để Duy Khải đứng ở chỗ của cô. Anh hơi khom người xuống, nhắm đúng vị trí rồi ném.
Chiếc vòng lăn xung quanh số 11, Duy Khải còn đang trong sự vui mừng vì sắp lấy được con heo đó cho Hạ An thì.. không nha. Cái vòng nó lăn lăn xung quanh số 11 rồi nó lật ra ngoài thay vì vào trong.
Duy Khải bị đứng hình ngay tại chỗ.
Còn Hạ An thì lấy tay bụm miệng lại để không bật cười.
Như vậy đó mà cứ hay ra dẻ lắm!
Duy Khải quay qua nhìn Hạ An, tức giận thì một mà nhục thì tới mười lận: "Cái thái độ đó của cậu là gì vậy? Cậu không thấy là nó mém trúng rồi hả.. Chắc tại gió thôi, gió mạnh quá nó mới lật ra ngoài."
Hạ An vẫn nhịn cười, cô biết cô mà cười lúc này là không nên cho lắm.
Duy Khải bị Hạ An chọc tức, máu chiến nổi lên, nhất định hôm nay anh phải lấy được con heo đó.
Duy Khải liền mua thêm năm cái vòng nữa, tiếp tục ném, nhưng vẫn trượt. Ném hết xong anh lại mua thêm năm cái nữa, cứ như thế phải đến cái vòng thứ hai mươi mấy anh mới lấy được con heo đó về cho Hạ An.
Hạ An nhận lấy con heo từ ông chủ sạp mà cười rất tươi.
Duy Khải nhìn thấy nụ cười đó của cô bỗng nhiên cũng vui lây. Thật ra, anh ở bên cạnh của Hạ An một khoảng thời gian rất lâu nhưng số lần cô cười như thế này lại rất tí ỏi, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hôm nay được xem là ngày mà anh thấy Hạ An cười nhiều nhất.
Nếu hỏi anh điều gì khiến anh hạnh phúc nhất trong khoảng thời gian còn ở độ tuổi thanh xuân hoa mộng của mình, thì có lẽ anh sẽ trả lời rằng đó chính là được nhìn thấy nụ cười của Hạ An.
Duy Khải và Hạ An cùng đi về nhà, bây giờ trời đã tối om, đèn đường đều đã bật sáng.
Hạ An hạnh phúc ôm con heo bông trên tay
Hạ An: "Cảm ơn Duy Khải!"
Lúc này trên đường rất ít xe cộ qua lại, cũng chẳng có bất kỳ âm thanh nào xung quanh nên cho dù giọng của Hạ An có nhỏ thì Duy Khải vẫn nghe được những gì cô nói.
Thật ra, lúc đó anh có thể bỏ về, nhưng anh vẫn ở lại ném cho bằng được.
Không phải là bởi vì bị cô cười nhạo mà là vì anh thấy Hạ An thích con heo đó nên muốn lấy nó về cho cô.. cô biết hết đấy!
Duy Khải: "Ừm, thấy tôi tốt với cậu chưa? Còn cậu thì chỉ biết lợi dụng tôi mà thôi.."
Nghe câu nói đó, Hạ An ngẩn người nhìn Duy Khải.
Đúng vậy, lúc trước là cô muốn lấy lòng anh, giả vờ quan tâm anh để mẹ cô không bị anh làm khó dễ, không bị đuổi ra khỏi nhà.
Từ trước đến giờ, cô quan tâm anh đều là vì mục đích của riêng mình mà thôi.
"Xin lỗi, Duy Khải!" Hạ An cúi đầu xuống, xấu hổ đến mức không dám nhìn anh.
Hạ An thật sự không thích sự tranh cãi, thậm chí rất mệt mỏi với những cuộc cãi vã, cho nên cô thà nhận tất cả lỗi về mình còn hơn là ở lại nói ai đúng ai sai.
Duy Khải: "Biết lỗi thì tốt, cố gắng sửa sai đi!"
Hạ An không hiểu: "Vậy phải sửa sai bằng cách nào?"
Duy Khải ba phần bất lực, bảy phần còn lại cũng y chang như ba phần đầu.
Anh không thể hiểu nổi tại sao Hạ An lại có thể chậm tiêu như vậy?
Về đến nhà.
Hạ An đưa chìa khóa cho Duy Khải mở cửa.
Cục tức trong lòng Duy Khải từ lúc nãy đến giờ vẫn còn chưa trôi. Anh không muốn nói, nhưng không nói ra thì Hạ An ngốc sẽ không thể hiểu được.
Duy Khải cầm chìa khóa mãi mà vẫn không chịu mở cửa, anh cứ nhìn Hạ An, một lúc sau, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Hạ An, cậu phải đối xử tốt với tôi một chút, thật lòng với tôi một chút thì tôi mới tha thứ cho cậu, có hiểu không?"
Không hiểu sao, anh lại có cái cảm giác là mình vừa bị người ta lợi dụng, lợi dụng một cách triệt để, xong rồi thì vứt bỏ không thương tiếc.
Nhưng Hạ An lúc này lại không quan tâm đến biểu cảm của Duy Khải, mà mọi sự chú ý của cô đã va vào một con gấu bông có hình con heo. Nó rất to, màu hồng nhạt, tay cầm bình sữa với thái độ nhìn đời bằng một ánh mắt phán xét.
Con heo bông đó để ở một sạp hàng trò chơi, hình như nó là phần thưởng.
Duy Khải nhìn theo hướng mắt của Hạ An: "Thích con heo đó à?"
Hạ An quay lại nhìn Duy Khải rồi gật đầu.
Duy Khải dắt cô lại gần chỗ con heo đó.
Để lấy được con heo đó thì chỉ cần ném vòng vào trúng ô số được dán trên con heo. Mỗi cái vòng là một nghìn đồng, có thể mua bao nhiêu vòng tùy ý nhưng mỗi lần ném chỉ có thể ném một chiếc vòng.
Duy Khải mua đi lại chỗ ông chủ đang ngồi, Hạ An thì đứng ngơ ngẩn nhìn anh.
Duy Khải mua cho Hạ An năm cái vòng, sau đó đưa cho cô: "Nè, cậu muốn có heo thì tự ném đi!"
Hạ An nhận lấy năm cái vòng đó, đứng ở vạch quy định nếu bước lố qua vạch này thì kết quả sẽ không được tính đâu đó.
Con heo đó số 11 chỉ cần cô ném vào số 11 nhất định sẽ lấy được con heo đó, nhưng trò này quả thật không dễ chút nào.
Hạ An ném bốn vòng liên tiếp, cả bốn vòng đều trượt.
Duy Khải đứng ở bên ngoài, chân vắt chéo lại nhìn Hạ An chơi mà lắc đầu ngao ngán. Cuối cùng không thể nịnh nổi, mà đi vào giật lấy cái vòng duy nhất còn sót lại trên tay Hạ An.
Duy Khải phán xét cô một câu: "Cậu chả làm được cái tích sự gì cả, nhìn tôi đây này!"
Hạ An lùi về sau một chút để Duy Khải đứng ở chỗ của cô. Anh hơi khom người xuống, nhắm đúng vị trí rồi ném.
Chiếc vòng lăn xung quanh số 11, Duy Khải còn đang trong sự vui mừng vì sắp lấy được con heo đó cho Hạ An thì.. không nha. Cái vòng nó lăn lăn xung quanh số 11 rồi nó lật ra ngoài thay vì vào trong.
Duy Khải bị đứng hình ngay tại chỗ.
Còn Hạ An thì lấy tay bụm miệng lại để không bật cười.
Như vậy đó mà cứ hay ra dẻ lắm!
Duy Khải quay qua nhìn Hạ An, tức giận thì một mà nhục thì tới mười lận: "Cái thái độ đó của cậu là gì vậy? Cậu không thấy là nó mém trúng rồi hả.. Chắc tại gió thôi, gió mạnh quá nó mới lật ra ngoài."
Hạ An vẫn nhịn cười, cô biết cô mà cười lúc này là không nên cho lắm.
Duy Khải bị Hạ An chọc tức, máu chiến nổi lên, nhất định hôm nay anh phải lấy được con heo đó.
Duy Khải liền mua thêm năm cái vòng nữa, tiếp tục ném, nhưng vẫn trượt. Ném hết xong anh lại mua thêm năm cái nữa, cứ như thế phải đến cái vòng thứ hai mươi mấy anh mới lấy được con heo đó về cho Hạ An.
Hạ An nhận lấy con heo từ ông chủ sạp mà cười rất tươi.
Duy Khải nhìn thấy nụ cười đó của cô bỗng nhiên cũng vui lây. Thật ra, anh ở bên cạnh của Hạ An một khoảng thời gian rất lâu nhưng số lần cô cười như thế này lại rất tí ỏi, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hôm nay được xem là ngày mà anh thấy Hạ An cười nhiều nhất.
Nếu hỏi anh điều gì khiến anh hạnh phúc nhất trong khoảng thời gian còn ở độ tuổi thanh xuân hoa mộng của mình, thì có lẽ anh sẽ trả lời rằng đó chính là được nhìn thấy nụ cười của Hạ An.
Duy Khải và Hạ An cùng đi về nhà, bây giờ trời đã tối om, đèn đường đều đã bật sáng.
Hạ An hạnh phúc ôm con heo bông trên tay
Hạ An: "Cảm ơn Duy Khải!"
Lúc này trên đường rất ít xe cộ qua lại, cũng chẳng có bất kỳ âm thanh nào xung quanh nên cho dù giọng của Hạ An có nhỏ thì Duy Khải vẫn nghe được những gì cô nói.
Thật ra, lúc đó anh có thể bỏ về, nhưng anh vẫn ở lại ném cho bằng được.
Không phải là bởi vì bị cô cười nhạo mà là vì anh thấy Hạ An thích con heo đó nên muốn lấy nó về cho cô.. cô biết hết đấy!
Duy Khải: "Ừm, thấy tôi tốt với cậu chưa? Còn cậu thì chỉ biết lợi dụng tôi mà thôi.."
Nghe câu nói đó, Hạ An ngẩn người nhìn Duy Khải.
Đúng vậy, lúc trước là cô muốn lấy lòng anh, giả vờ quan tâm anh để mẹ cô không bị anh làm khó dễ, không bị đuổi ra khỏi nhà.
Từ trước đến giờ, cô quan tâm anh đều là vì mục đích của riêng mình mà thôi.
"Xin lỗi, Duy Khải!" Hạ An cúi đầu xuống, xấu hổ đến mức không dám nhìn anh.
Hạ An thật sự không thích sự tranh cãi, thậm chí rất mệt mỏi với những cuộc cãi vã, cho nên cô thà nhận tất cả lỗi về mình còn hơn là ở lại nói ai đúng ai sai.
Duy Khải: "Biết lỗi thì tốt, cố gắng sửa sai đi!"
Hạ An không hiểu: "Vậy phải sửa sai bằng cách nào?"
Duy Khải ba phần bất lực, bảy phần còn lại cũng y chang như ba phần đầu.
Anh không thể hiểu nổi tại sao Hạ An lại có thể chậm tiêu như vậy?
Về đến nhà.
Hạ An đưa chìa khóa cho Duy Khải mở cửa.
Cục tức trong lòng Duy Khải từ lúc nãy đến giờ vẫn còn chưa trôi. Anh không muốn nói, nhưng không nói ra thì Hạ An ngốc sẽ không thể hiểu được.
Duy Khải cầm chìa khóa mãi mà vẫn không chịu mở cửa, anh cứ nhìn Hạ An, một lúc sau, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Hạ An, cậu phải đối xử tốt với tôi một chút, thật lòng với tôi một chút thì tôi mới tha thứ cho cậu, có hiểu không?"