Chương 31
Giờ ra chơi sáng thứ năm, loa trường phát thông báo mỗi lớp cử đại diện đi xuống phòng thư viện để bốc thăm thi đấu cho hội khỏe phù đổng sắp tới.
Một lúc sau, lớp trưởng bước lên lớp khẩn cấp thông báo: "Mọi người ơi, không ổn rồi lớp chúng ta sẽ thi đấu với lớp 8a5.."
Lớp trưởng vừa nói đến đây, cả lớp liền ồn ào lên.
Một người trong lớp được cô chủ nhiệm chỉ định đi đá banh lập tức đứng lên la: "Trời ơi! Khoa, sao cái tay của mày thúi đến như vậy hả? Bốc trúng lớp nào không bóc, lựa ngay cái bọn a5 mà bóc là sao?"
Đăng Khoa: "Tôi cũng đâu có sự lựa chọn đâu, lúc tôi lên là người ta bóc hết thăm rồi, còn duy nhất cái thăm đó mà thôi.. ai ngờ xui tới vậy."
Hạ An không hiểu tại sao mọi người trong lớp lại có vẻ hoang mang đến như vậy, cô liền lấy tay khều khều Mỹ Linh ngồi đằng trước.
"Mỹ Linh, lớp 8a5 đó đá hay lắm sao?"
Mỹ Linh quay xuống, chóng tay lên cằm tám chuyện: "Lớp 8a5 đó là lớp giành giải nhất bóng đá hội khỏe phù đổng năm rồi đó, mà lớp đó đá ghê lắm, dã man kinh khủng, năm rồi có đứa bị gãy chân phải băng bó mấy tháng mới lành vì đá với lớp đó đó, bởi vậy trong trường ai cũng sợ đá chung với lớp đó hết.. mà lớp mình công nhận xui thiệt gặp lớp đó ngay trận đầu luôn."
Hạ An ủ rũ hỏi: "Vậy cậu nghĩ lớp mình có cơ hội thắng không?"
"Lớp mình coi tướng nhỏ con vậy thôi chứ đá cũng hay lắm nha! Tui thấy có mấy đứa con trai lớp mình chiều nào cũng đi đá banh, tại tụi nó ngại nên không dám giơ tay thôi, mà có điều lần này đá với bọn a5 thì thôi rồi, tui nghĩ tụi nó nhường thôi chứ không dám đá thiệt đâu."
Tiếng trống đánh vang lên, Hạ An và Mỹ Linh cũng không tám chuyện nữa, chuẩn bị vào tiết học tiếp theo.
Tan học.
Trên đường về nhà, Hạ An lo lắng hỏi Duy Khải: "Duy Khải, cậu có sợ không?"
Duy Khải: "Sợ cái gì?"
"Thì cái vụ lớp mình đá banh chung với lớp 8a5 đó. Tôi nghe Mỹ Linh kể lớp đó đá rất ghê, có người đá chung với lớp đó còn bị gãy chân nữa.."
Hạ An ngừng một chút rồi nói tiếp.
"Lỡ có gì thì cậu cứ nhường bên đó thắng đi, nếu thua tôi cũng không cười cậu đâu."
Duy Khải xoay lại nhìn Hạ An, bật cười ngả ngớn, lấy tay vỗ vỗ nhẹ lên đầu cô: "Hạ An, cậu ngốc thật đấy! Đó giờ cậu có thấy tôi sợ cái gì chưa hả? Với lại, tôi đi để cho có, để không bị cô la thôi, chứ đá gì tầm này, mà dù tôi có đá thật đi chăng nữa thì người gãy chân là bọn họ chứ không phải tôi đâu."
Hạ An nghe được những lời của Duy Khải nói thì đỡ lo lắng hơn rất nhiều.
Chủ nhật.
Ngày thi hội khoẻ phù đổng cấp trường cuối cùng cũng đã đến, ở trường lúc này chật kín người.
Sân trường được chia thành nhiều khu vực nhỏ, mỗi khu vực đó là giành riêng cho một môn thi đấu.
Còn môn bóng đá có đặc thù riêng phải có sân cỏ rộng, mà trường lại không có sân bóng, nên hiệu trưởng đã chơi lớn thuê hẳn một sân bóng đá ở gần trường.
Lớp của Hạ An chỉ đăng ký duy nhất môn bóng đá nên không cần phải ghé trường mà đi thẳng đến sân bóng luôn.
Mọi thành viên trong lớp 8a1 đều có mặt rất đông đủ, nhưng không phải là hào hứng đi cổng vũ gì, mọi người đều biết là lớp mình sẽ thua nên đã chuẩn bị tâm lý trước hết rồi.
Thật sự lý do mà mọi người có mặt đông đủ ở đây là bởi vì cô chủ nhiệm. Ngày thứ bảy, cô chủ nhiệm đã nói trước toàn thể lớp nếu hôm nay bạn nào ở nhà thì ngày thứ hai đến tiết của cô sẽ phải trả bài bạn đó.
Lớp đứa nào đứa nấy nghe nói vậy sợ quá, nên thà đi phơi nắng một chút chứ nhất quyết không chịu ở nhà học bài để trả bài, thành ra hôm nay ai cũng tới đông đủ cả.
Chẳng những vậy thứ hai cả lớp còn lý do để biện minh cho mấy thầy cô có tiết ngày hôm đó về hành vi không học bài của mình nữa chứ, đúng là tiện cả đôi đường.
Bây giờ mới công nhận cái lớp này đúng là chăm học thật đấy!
Lúc này, Duy Khải và mọi người cùng vào sân bóng, chụm lại bàn bạc một hồi thì cũng chọn được đội hình ra sân.
Duy Khải không ra đá, mà ở vị trí thủ môn bảo vệ khung thành.
Mỹ Linh đến đây với một tâm lý vững vàng, biết trước kết quả và đón nhận bàn thua của lớp mình, cho nên nó cũng không thiết tha gì trận đá banh trước mặt.
Bởi thế nó đã thủ sẵn đồ đầy đủ hết rồi, dù che nắng, quạt mini cầm tay, 4g siêu mạnh để coi phim.
Mấy bữa nay, Mỹ Linh nó ghiền một bộ ngôn tình cổ trang của Trung Quốc lắm, nên bật lên cho Hạ An cùng xem. Chẳng những vậy còn order thêm hai ly trà sữa, bánh tráng trộn vừa coi phim vừa ăn luôn.
Hạ An coi phim một hồi bị cuốn theo quá nên cũng không quan tâm đến trận đấu cho lắm.
Đến lúc tiếng còi của trọng tài vang lên thì đã kết thúc hiệp một.
Kết quả của hiệp một là 0-3, tất nhiên bên của 8a5 là 3, bên 8a1 là 0 rồi.
Mỹ Linh nhìn trên bảng kết quả mà thở dài: "Mới có hiệp một mà 0-3 rồi chắc hết trận này là thua tới 0-6 luôn quá." Nói xong rồi Mỹ Linh cúi mặt xuống coi phim tiếp.
Một lúc sau, lớp trưởng bước lên lớp khẩn cấp thông báo: "Mọi người ơi, không ổn rồi lớp chúng ta sẽ thi đấu với lớp 8a5.."
Lớp trưởng vừa nói đến đây, cả lớp liền ồn ào lên.
Một người trong lớp được cô chủ nhiệm chỉ định đi đá banh lập tức đứng lên la: "Trời ơi! Khoa, sao cái tay của mày thúi đến như vậy hả? Bốc trúng lớp nào không bóc, lựa ngay cái bọn a5 mà bóc là sao?"
Đăng Khoa: "Tôi cũng đâu có sự lựa chọn đâu, lúc tôi lên là người ta bóc hết thăm rồi, còn duy nhất cái thăm đó mà thôi.. ai ngờ xui tới vậy."
Hạ An không hiểu tại sao mọi người trong lớp lại có vẻ hoang mang đến như vậy, cô liền lấy tay khều khều Mỹ Linh ngồi đằng trước.
"Mỹ Linh, lớp 8a5 đó đá hay lắm sao?"
Mỹ Linh quay xuống, chóng tay lên cằm tám chuyện: "Lớp 8a5 đó là lớp giành giải nhất bóng đá hội khỏe phù đổng năm rồi đó, mà lớp đó đá ghê lắm, dã man kinh khủng, năm rồi có đứa bị gãy chân phải băng bó mấy tháng mới lành vì đá với lớp đó đó, bởi vậy trong trường ai cũng sợ đá chung với lớp đó hết.. mà lớp mình công nhận xui thiệt gặp lớp đó ngay trận đầu luôn."
Hạ An ủ rũ hỏi: "Vậy cậu nghĩ lớp mình có cơ hội thắng không?"
"Lớp mình coi tướng nhỏ con vậy thôi chứ đá cũng hay lắm nha! Tui thấy có mấy đứa con trai lớp mình chiều nào cũng đi đá banh, tại tụi nó ngại nên không dám giơ tay thôi, mà có điều lần này đá với bọn a5 thì thôi rồi, tui nghĩ tụi nó nhường thôi chứ không dám đá thiệt đâu."
Tiếng trống đánh vang lên, Hạ An và Mỹ Linh cũng không tám chuyện nữa, chuẩn bị vào tiết học tiếp theo.
Tan học.
Trên đường về nhà, Hạ An lo lắng hỏi Duy Khải: "Duy Khải, cậu có sợ không?"
Duy Khải: "Sợ cái gì?"
"Thì cái vụ lớp mình đá banh chung với lớp 8a5 đó. Tôi nghe Mỹ Linh kể lớp đó đá rất ghê, có người đá chung với lớp đó còn bị gãy chân nữa.."
Hạ An ngừng một chút rồi nói tiếp.
"Lỡ có gì thì cậu cứ nhường bên đó thắng đi, nếu thua tôi cũng không cười cậu đâu."
Duy Khải xoay lại nhìn Hạ An, bật cười ngả ngớn, lấy tay vỗ vỗ nhẹ lên đầu cô: "Hạ An, cậu ngốc thật đấy! Đó giờ cậu có thấy tôi sợ cái gì chưa hả? Với lại, tôi đi để cho có, để không bị cô la thôi, chứ đá gì tầm này, mà dù tôi có đá thật đi chăng nữa thì người gãy chân là bọn họ chứ không phải tôi đâu."
Hạ An nghe được những lời của Duy Khải nói thì đỡ lo lắng hơn rất nhiều.
Chủ nhật.
Ngày thi hội khoẻ phù đổng cấp trường cuối cùng cũng đã đến, ở trường lúc này chật kín người.
Sân trường được chia thành nhiều khu vực nhỏ, mỗi khu vực đó là giành riêng cho một môn thi đấu.
Còn môn bóng đá có đặc thù riêng phải có sân cỏ rộng, mà trường lại không có sân bóng, nên hiệu trưởng đã chơi lớn thuê hẳn một sân bóng đá ở gần trường.
Lớp của Hạ An chỉ đăng ký duy nhất môn bóng đá nên không cần phải ghé trường mà đi thẳng đến sân bóng luôn.
Mọi thành viên trong lớp 8a1 đều có mặt rất đông đủ, nhưng không phải là hào hứng đi cổng vũ gì, mọi người đều biết là lớp mình sẽ thua nên đã chuẩn bị tâm lý trước hết rồi.
Thật sự lý do mà mọi người có mặt đông đủ ở đây là bởi vì cô chủ nhiệm. Ngày thứ bảy, cô chủ nhiệm đã nói trước toàn thể lớp nếu hôm nay bạn nào ở nhà thì ngày thứ hai đến tiết của cô sẽ phải trả bài bạn đó.
Lớp đứa nào đứa nấy nghe nói vậy sợ quá, nên thà đi phơi nắng một chút chứ nhất quyết không chịu ở nhà học bài để trả bài, thành ra hôm nay ai cũng tới đông đủ cả.
Chẳng những vậy thứ hai cả lớp còn lý do để biện minh cho mấy thầy cô có tiết ngày hôm đó về hành vi không học bài của mình nữa chứ, đúng là tiện cả đôi đường.
Bây giờ mới công nhận cái lớp này đúng là chăm học thật đấy!
Lúc này, Duy Khải và mọi người cùng vào sân bóng, chụm lại bàn bạc một hồi thì cũng chọn được đội hình ra sân.
Duy Khải không ra đá, mà ở vị trí thủ môn bảo vệ khung thành.
Mỹ Linh đến đây với một tâm lý vững vàng, biết trước kết quả và đón nhận bàn thua của lớp mình, cho nên nó cũng không thiết tha gì trận đá banh trước mặt.
Bởi thế nó đã thủ sẵn đồ đầy đủ hết rồi, dù che nắng, quạt mini cầm tay, 4g siêu mạnh để coi phim.
Mấy bữa nay, Mỹ Linh nó ghiền một bộ ngôn tình cổ trang của Trung Quốc lắm, nên bật lên cho Hạ An cùng xem. Chẳng những vậy còn order thêm hai ly trà sữa, bánh tráng trộn vừa coi phim vừa ăn luôn.
Hạ An coi phim một hồi bị cuốn theo quá nên cũng không quan tâm đến trận đấu cho lắm.
Đến lúc tiếng còi của trọng tài vang lên thì đã kết thúc hiệp một.
Kết quả của hiệp một là 0-3, tất nhiên bên của 8a5 là 3, bên 8a1 là 0 rồi.
Mỹ Linh nhìn trên bảng kết quả mà thở dài: "Mới có hiệp một mà 0-3 rồi chắc hết trận này là thua tới 0-6 luôn quá." Nói xong rồi Mỹ Linh cúi mặt xuống coi phim tiếp.