Chương 32
Mỹ Linh nhìn trên bảng kết quả mà thở dài: "Mới có hiệp một mà 0-3 rồi chắc hết trận này là thua tới 0-6 luôn quá." Nói xong rồi Mỹ Linh cúi mặt xuống coi phim tiếp.
Hạ An lúc này cảm thấy hơi khó chịu, lúc nãy cô uống nhiều nước quá nên bây giờ rất mắc đi vệ sinh.
Hạ An nhìn Mỹ Linh nói một tiếng: "Mỹ Linh, mình đi vệ sinh một chút nha."
"Ừ, cậu đi đi." Mỹ Linh nhìn Hạ An nói xong rồi tiếp tục coi phim.
Cũng may cho Hạ An là nhà ông chủ sân bóng rất dễ tính nên cho cô đi nhờ.
Hạ An đang trên đường quay trở về chỗ của mình ngồi thì vô tình đi qua nhóm người của lớp 8a5.
Cô chỉ biết cúi mặt xuống mà đi thật nhanh qua chỗ họ.
Nhường như bọn họ không biết cô học lớp 8a1, nên lúc cô đi ngang qua có một người trong nhóm đó đã lớn tiếng nói.
"Tao không ngờ bữa nay lớp mình thắng dễ như vậy luôn á. Tụi mày thấy tụi a1 lúc nãy không? Nó không dám đá luôn, nhất là thằng Duy Khải đó, nó làm thủ môn mà tao đá vô nó sợ đến không dám bắt. Tưởng ghê thế nào? Ai dè chỉ là một thằng nhát gan.. ha ha" Nói xong, cậu ta cười phá lên.
Hạ An nghe được những lời bàn tán đó bàn tay cô vô thức cuộn chặt lại.
Rõ ràng lớp cô sợ gặp phải phiền phức, sợ bị họ chơi xấu nên mới nhường họ, vậy mà bây giờ họ lại nghĩ rằng mình rất giỏi, rồi chê bai lớp của cô.
Chẳng những vậy còn nói xấu thẳng tên của Duy Khải nữa chứ.
Dám nói Duy Khải mà nhát gan sao?
Cô thật sự không nhịn được.
Hạ An tức giận: "Nè, các cậu đừng tưởng mình hay ho lắm! Chẳng qua là lớp tôi nhường các cậu thôi. Còn về Duy Khải, cậu ấy không phải là một kẻ nhát gan, cho dù cậu ấy là một kẻ nhát gan đi chăng nữa thì trong mắt tôi cậu ấy là một người rất dũng cảm, là một người rất tốt, rất rất tốt, tốt hơn các cậu gấp trăm lần, các cậu không có quyền nói xấu cậu ấy."
Đám người đó nghe được những lời của Hạ An thì đều đồng loạt đứng khựng lại, rồi quay lại mình cô.
"Vừa nói cái gì đó?" Một tên trong nhóm đó hỏi.
Hạ An vô thức lùi về sau vài bước, dù sao thì ở đây cũng chỉ có một mình cô. Lỡ như bọn họ đánh hội đồng cô thì sao? Nhất định cô phải chạy khỏi chỗ này.
Hạ An đang lùi lại thì bỗng nhiên lưng cô va phải lồng ngực của ai đó, lồng ngực vô cùng ấm áp.
Hạ An giật mình xoay người lại, thì ra đó là Duy Khải.
May quá được cứu rồi!
Duy Khải đặt tay lên vai Hạ An, ngầm bảo vệ cho cô.
Duy Khải: "Có chuyện gì thì nói thẳng với tôi này."
Đám người kia đều biết là Duy Khải có võ, chẳng những vậy còn quen biết với xã hội đen nên chẳng đứa nào dám gây chuyện với anh, mà rời đi ngay sau đó.
Duy Khải nhìn Hạ An, châm chọc nói: "Cậu cũng gan thật đó! Một mình mà cũng dám gây sự với cả đám bọn nó."
"Tại bọn họ nói những lời rất quá đáng mà.. Mà cậu đến đây từ khi nào vậy?"
"Thì lúc mà cậu nói với bọn họ là tôi rất tốt đó."
Hạ An liền đỏ mặt.
Duy Khải cười ngả ngớn trêu chọc cô: "Tôi không ngờ cậu cũng có lúc hung dữ đến như vậy luôn đó." Câu sau Duy Khải nói rất nhỏ nên Hạ An không thể nghe: "Trông rất dễ thương!"
Hạ An ngại ngùng nói ' "Tại bọn họ nói xấu lớp mình mà, còn nói xấu cậu nữa."
Duy Khải cười không khép được mồm: "Hạ An, cậu cảm thấy tôi đối xử rất tốt với cậu à?"
Hạ An gật đầu: "Đúng vậy cậu đối xử với tôi rất tốt. Không phải từ lúc ở hội chợ về cậu đã nói với tôi là cậu đối tốt với tôi thì tôi cũng phải đối xử tốt với cậu sao?"
Duy Khải bỗng nhiên không cười nữa, không còn bộ dạng cà rỡn nhưng lúc nãy nữa, mà là bộ dạng rất nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.
Anh nhìn Hạ An, ánh mắt sâu thăm thẳm tựa như không đáy, thật không thể nhìn thấu được tâm tư của anh lúc này.
Bỗng nhưng Duy Khải đặt tay lên đầu Hạ An, khoé miệng hơi cong lên, tay vỗ vỗ nhè nhẹ hệt như đang dỗ dành một con mèo cưng của mình: "Được lắm, cứ như vậy mà phát huy." Câu nói này như là một lời khen thưởng dành cho cô.
Bị Duy Khải vỗ đầu Hạ An có hơi bất ngờ, nhưng cô cũng không phản kháng với hành động của anh.
Sau đó Duy Khải dắt Hạ An trở về lại chỗ ngồi của cô.
Được một lúc thì bắt đầu hiệp hai, hai bên đổi sân cho nhau, đội hình của 8a1 vẫn y như hiệp một, không có sự thay đổi gì.
Hạ An cũng không để ý lắm đến trận đấu nữa, mà ngồi coi phim với Mỹ Linh.
Khi trận đấu diễn ra được mười phút thì bất ngờ tiếng còi của trọng tài vang lên.
Hạ An ngẩn đầu nhìn vào trong sân thì thấy một đám người đang chụm lại. Mỹ Linh hỏi thằng bạn mới biết có một người trong lớp mình bị bên đó chơi xấu ngã xuống sân, hình như bị thương rồi.
Hạ An vội nhìn vào trong sân tìm kiếm Duy Khải, khi nhìn thấy người bị thương không phải là anh cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Dường như chân của cậu bạn đó bị bong gân rồi, cô thấy có mấy bạn dìu cậu bạn đó đi ra khỏi sân.
Mỹ Linh ngồi than thở: "Đã nhường rồi mà còn bị chơi xấu nữa là sao vậy trời?"
Hạ An xoay qua nhìn Mỹ Linh, khẽ thở dài.
Đúng thật là muốn yên ổn mà cũng không được nữa.
Bỗng dưng lúc này trong sân cỏ lại có biến, Hạ An nhìn vào sân thì thấy Duy Khải đang tức giận lao đến nắm lấy cổ áo của một cậu bạn bên phía đối thủ, chắc hẳn cậu bạn này là người chơi xấu khiến người đội bên cô bị thương.
Hạ An vội chạy vào sân.
Duy Khải đã nóng đến mất bình tĩnh mà giơ tay lê tung một cú đấm vào mặt đối phương, cậu bạn bên kia cũng không vừa gì liền nắm lấy cổ áo của Duy Khải giơ tay lên định đấm anh thì mọi người lao vào ngăn cản bọn họ lại.
Hạ An cũng chạy đến giữ chặt lấy cánh tay của Duy Khải: "Duy Khải, cậu bình tĩnh lại đi, đừng đánh nhau mà."
Duy Khải không nghe, mà giật mạnh tay ra vô tình khiến Hạ An ngã "bịch" xuống đất.
Nắm đấm của Duy Khải đang vung ra chợt khựng lại giữ không trung.
Anh quoảnh đầu lại nhìn Hạ An ở dưới đất, anh hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại. Không quan tâm đến việc trọng tài đã chạy lại trước mặt anh móc một chiếc thẻ vàng từ trong túi ra, Duy Khải kéo Hạ An đứng dậy rồi nắm tay cô, dắt cô đi ra ngoài sân.
Hạ An: "Cậu bình tĩnh lại đi, đừng đánh nhau nữa."
Duy Khải cay mày: "Biết rồi, cậu ở ngoài đây đi, người có chạy vào sân lung tung nữa."
Anh trở lại vào trong sân nhưng đi được một đoạn thì đứng lại, quay đầu nhìn Hạ An, hỏi: "Có sao không?"
Hạ An lắc đầu.
Rồi Duy Khải mới đi thẳng một đường vào trong sân.
Hạ An lúc này cảm thấy hơi khó chịu, lúc nãy cô uống nhiều nước quá nên bây giờ rất mắc đi vệ sinh.
Hạ An nhìn Mỹ Linh nói một tiếng: "Mỹ Linh, mình đi vệ sinh một chút nha."
"Ừ, cậu đi đi." Mỹ Linh nhìn Hạ An nói xong rồi tiếp tục coi phim.
Cũng may cho Hạ An là nhà ông chủ sân bóng rất dễ tính nên cho cô đi nhờ.
Hạ An đang trên đường quay trở về chỗ của mình ngồi thì vô tình đi qua nhóm người của lớp 8a5.
Cô chỉ biết cúi mặt xuống mà đi thật nhanh qua chỗ họ.
Nhường như bọn họ không biết cô học lớp 8a1, nên lúc cô đi ngang qua có một người trong nhóm đó đã lớn tiếng nói.
"Tao không ngờ bữa nay lớp mình thắng dễ như vậy luôn á. Tụi mày thấy tụi a1 lúc nãy không? Nó không dám đá luôn, nhất là thằng Duy Khải đó, nó làm thủ môn mà tao đá vô nó sợ đến không dám bắt. Tưởng ghê thế nào? Ai dè chỉ là một thằng nhát gan.. ha ha" Nói xong, cậu ta cười phá lên.
Hạ An nghe được những lời bàn tán đó bàn tay cô vô thức cuộn chặt lại.
Rõ ràng lớp cô sợ gặp phải phiền phức, sợ bị họ chơi xấu nên mới nhường họ, vậy mà bây giờ họ lại nghĩ rằng mình rất giỏi, rồi chê bai lớp của cô.
Chẳng những vậy còn nói xấu thẳng tên của Duy Khải nữa chứ.
Dám nói Duy Khải mà nhát gan sao?
Cô thật sự không nhịn được.
Hạ An tức giận: "Nè, các cậu đừng tưởng mình hay ho lắm! Chẳng qua là lớp tôi nhường các cậu thôi. Còn về Duy Khải, cậu ấy không phải là một kẻ nhát gan, cho dù cậu ấy là một kẻ nhát gan đi chăng nữa thì trong mắt tôi cậu ấy là một người rất dũng cảm, là một người rất tốt, rất rất tốt, tốt hơn các cậu gấp trăm lần, các cậu không có quyền nói xấu cậu ấy."
Đám người đó nghe được những lời của Hạ An thì đều đồng loạt đứng khựng lại, rồi quay lại mình cô.
"Vừa nói cái gì đó?" Một tên trong nhóm đó hỏi.
Hạ An vô thức lùi về sau vài bước, dù sao thì ở đây cũng chỉ có một mình cô. Lỡ như bọn họ đánh hội đồng cô thì sao? Nhất định cô phải chạy khỏi chỗ này.
Hạ An đang lùi lại thì bỗng nhiên lưng cô va phải lồng ngực của ai đó, lồng ngực vô cùng ấm áp.
Hạ An giật mình xoay người lại, thì ra đó là Duy Khải.
May quá được cứu rồi!
Duy Khải đặt tay lên vai Hạ An, ngầm bảo vệ cho cô.
Duy Khải: "Có chuyện gì thì nói thẳng với tôi này."
Đám người kia đều biết là Duy Khải có võ, chẳng những vậy còn quen biết với xã hội đen nên chẳng đứa nào dám gây chuyện với anh, mà rời đi ngay sau đó.
Duy Khải nhìn Hạ An, châm chọc nói: "Cậu cũng gan thật đó! Một mình mà cũng dám gây sự với cả đám bọn nó."
"Tại bọn họ nói những lời rất quá đáng mà.. Mà cậu đến đây từ khi nào vậy?"
"Thì lúc mà cậu nói với bọn họ là tôi rất tốt đó."
Hạ An liền đỏ mặt.
Duy Khải cười ngả ngớn trêu chọc cô: "Tôi không ngờ cậu cũng có lúc hung dữ đến như vậy luôn đó." Câu sau Duy Khải nói rất nhỏ nên Hạ An không thể nghe: "Trông rất dễ thương!"
Hạ An ngại ngùng nói ' "Tại bọn họ nói xấu lớp mình mà, còn nói xấu cậu nữa."
Duy Khải cười không khép được mồm: "Hạ An, cậu cảm thấy tôi đối xử rất tốt với cậu à?"
Hạ An gật đầu: "Đúng vậy cậu đối xử với tôi rất tốt. Không phải từ lúc ở hội chợ về cậu đã nói với tôi là cậu đối tốt với tôi thì tôi cũng phải đối xử tốt với cậu sao?"
Duy Khải bỗng nhiên không cười nữa, không còn bộ dạng cà rỡn nhưng lúc nãy nữa, mà là bộ dạng rất nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.
Anh nhìn Hạ An, ánh mắt sâu thăm thẳm tựa như không đáy, thật không thể nhìn thấu được tâm tư của anh lúc này.
Bỗng nhưng Duy Khải đặt tay lên đầu Hạ An, khoé miệng hơi cong lên, tay vỗ vỗ nhè nhẹ hệt như đang dỗ dành một con mèo cưng của mình: "Được lắm, cứ như vậy mà phát huy." Câu nói này như là một lời khen thưởng dành cho cô.
Bị Duy Khải vỗ đầu Hạ An có hơi bất ngờ, nhưng cô cũng không phản kháng với hành động của anh.
Sau đó Duy Khải dắt Hạ An trở về lại chỗ ngồi của cô.
Được một lúc thì bắt đầu hiệp hai, hai bên đổi sân cho nhau, đội hình của 8a1 vẫn y như hiệp một, không có sự thay đổi gì.
Hạ An cũng không để ý lắm đến trận đấu nữa, mà ngồi coi phim với Mỹ Linh.
Khi trận đấu diễn ra được mười phút thì bất ngờ tiếng còi của trọng tài vang lên.
Hạ An ngẩn đầu nhìn vào trong sân thì thấy một đám người đang chụm lại. Mỹ Linh hỏi thằng bạn mới biết có một người trong lớp mình bị bên đó chơi xấu ngã xuống sân, hình như bị thương rồi.
Hạ An vội nhìn vào trong sân tìm kiếm Duy Khải, khi nhìn thấy người bị thương không phải là anh cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Dường như chân của cậu bạn đó bị bong gân rồi, cô thấy có mấy bạn dìu cậu bạn đó đi ra khỏi sân.
Mỹ Linh ngồi than thở: "Đã nhường rồi mà còn bị chơi xấu nữa là sao vậy trời?"
Hạ An xoay qua nhìn Mỹ Linh, khẽ thở dài.
Đúng thật là muốn yên ổn mà cũng không được nữa.
Bỗng dưng lúc này trong sân cỏ lại có biến, Hạ An nhìn vào sân thì thấy Duy Khải đang tức giận lao đến nắm lấy cổ áo của một cậu bạn bên phía đối thủ, chắc hẳn cậu bạn này là người chơi xấu khiến người đội bên cô bị thương.
Hạ An vội chạy vào sân.
Duy Khải đã nóng đến mất bình tĩnh mà giơ tay lê tung một cú đấm vào mặt đối phương, cậu bạn bên kia cũng không vừa gì liền nắm lấy cổ áo của Duy Khải giơ tay lên định đấm anh thì mọi người lao vào ngăn cản bọn họ lại.
Hạ An cũng chạy đến giữ chặt lấy cánh tay của Duy Khải: "Duy Khải, cậu bình tĩnh lại đi, đừng đánh nhau mà."
Duy Khải không nghe, mà giật mạnh tay ra vô tình khiến Hạ An ngã "bịch" xuống đất.
Nắm đấm của Duy Khải đang vung ra chợt khựng lại giữ không trung.
Anh quoảnh đầu lại nhìn Hạ An ở dưới đất, anh hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại. Không quan tâm đến việc trọng tài đã chạy lại trước mặt anh móc một chiếc thẻ vàng từ trong túi ra, Duy Khải kéo Hạ An đứng dậy rồi nắm tay cô, dắt cô đi ra ngoài sân.
Hạ An: "Cậu bình tĩnh lại đi, đừng đánh nhau nữa."
Duy Khải cay mày: "Biết rồi, cậu ở ngoài đây đi, người có chạy vào sân lung tung nữa."
Anh trở lại vào trong sân nhưng đi được một đoạn thì đứng lại, quay đầu nhìn Hạ An, hỏi: "Có sao không?"
Hạ An lắc đầu.
Rồi Duy Khải mới đi thẳng một đường vào trong sân.