Chương 36
Tôi vâng dạ cho mẹ an lòng, việc tôi bước theo mẹ cũng còn vì tôi muốn chiều lòng mẹ. Chìa khóa xe máy, laptop cùng tài liệu, không kể quần áo và một số đồ cá nhân của tôi còn để ở căn hộ 1810, có điều giờ tôi chẳng muốn quay lại, thế nên quyết định sẽ trở lại đó lấy sau vậy. Tôi cùng mẹ ra đường bắt taxi, một hồi là về đến nhà. Về đến nơi là gần mười một giờ, Khánh Ngân đã tắt đèn đi ngủ, tôi mở cửa phòng mình bước vào, nằm vật ra giường. Cảm giác mệt mỏi đến cùng cực, tôi thiếp đi lúc nào không hay. Nửa đêm giật mình, khung cảnh vừa quen vừa lạ đập vào mắt, tôi hoang mang rồi tự trấn an. Tôi đã về nhà mình, không còn nằm trên chiếc giường bao quanh là hơi thở của anh, không còn vươn tay ra là chạm đến da thịt anh, không còn trong vòng tay anh nữa. Bất giác cơn lạnh buốt xâm chiếm thân thể, tôi co mình trong chiếc chăn dày nhưng chẳng hiểu sao không tài nào ấm nổi, cứ vậy nằm trằn trọc đến sáng. Đêm không anh… tại sao lại lạnh đến như vậy?
Ánh bình minh len lỏi qua rèm cửa, một ngày mới lại bắt đầu. Đôi mắt thiếu ngủ nhức nhối trước ánh sáng, tôi ngẩn ngơ chậm rãi chớp. Đêm đầu tiên không anh đã trôi qua, có phải ngày mai, ngày kia, mãi mãi về sau cũng sẽ là như vậy? Chỉ nghĩ đến thế, tôi chợt rùng mình, hai hốc mắt cay xè, những giọt nước mắt ấm nóng cứ thế lăn dài… Tôi điên mất rồi, tôi đã yêu con sói ấy mất rồi sao? Yêu đến đau đớn, đến khổ sở. Bao câu hỏi về anh cứ quẩn quanh tâm trí nhưng lại chẳng thể có câu trả lời, tôi chỉ biết nhắm hờ đôi mắt, để mặc dòng nước mặn đắng trôi đi.
Nghe tiếng gõ cửa phòng, tôi nhỏm dậy, âm giọng Khánh Ngân vang lên:
– Chị Vân, chị dậy chưa? Em vào được chứ?
Tôi gạt vội nước mắt, nói bằng giọng mũi:
– Ừ, em vào đi.
Hướng mắt về đồng hồ, tôi nhận ra lúc này cũng gần bảy giờ, đã đến lúc cần phải dậy đi làm, chẳng thể mãi chìm đắm vào chuyện tình cảm mệt mỏi vô nghĩa. Khánh Ngân còn mặc trên người bộ đồ nhung mềm mại, mặt mũi ngái ngủ… Con bé mới tỉnh dậy đã nghĩ ngay đến tôi.
Khánh Ngân mím môi nhìn tôi, ngồi xuống cạnh tôi con bé áy náy nói:
– Chị… tối qua mẹ đến tìm chị ạ? Em cũng nghĩ chị nên về nhà, ở đấy với con người như lão Duy chỉ có khổ thôi chị ạ! Thực sự cứ nghĩ đến việc chị bị lão ép buộc phải ở đó chứng kiến lão gái gú em chịu không nổi.
Tôi bặm môi gật gù, hít vào một hơi rồi thở hắt ra nói:
– Chị hiểu mà, em với mẹ cũng chỉ vì lo nghĩ cho chị. Thực ra… lần này chị về ở với Duy thấy anh ấy cũng thay đổi nhiều, có lúc chị còn nghĩ anh ấy hối hận chuyện cũ mà đối xử tốt với chị nữa… nhưng tính bay bướm bên ngoài thì… chị cũng chẳng hiểu trong đầu anh ấy nghĩ gì. Dù sao… tối qua anh ấy cho chị đi cùng mẹ, có lẽ anh ấy cũng buông tha cho chị rồi…
Lời đến miệng mà sống mũi tôi cay xè, tôi cúi mặt nhỏ giọng. Không muốn quay lại căn hộ 1810 đối diện với Hoàng Duy thêm, tôi đành nhờ Khánh Ngân:
– Chị còn để ít đồ dùng cá nhân ở nhà anh ấy, tối nay em đến đó lấy giúp chị được không, chị không muốn chạm mặt anh ấy nữa. Em gọi cho anh ấy trước khi đến hộ chị nhé!
Khánh Ngân vâng dạ, tôi cũng yên tâm, mỉm cười nhìn con bé bằng đôi mắt đỏ hoe. Hoàng Duy sẽ biết đồ đạc tôi thế nào để đưa hết cho Khánh Ngân, dù tôi chẳng muốn con bé gặp kẻ mà nó không ưa.
Tôi dùng laptop nhỏ ở nhà, còn ở công ty vẫn có laptop chính cho công việc, thế nên tôi lên công ty bình thường. Mọi người ở Phúc Tâm thấy tôi khỏe mạnh trở lại đều vui vẻ hỏi han làm tôi ấm lòng, chuyện tình cảm nhức nhối trong đầu cũng tạm thời quên đi chút ít. Mấy hợp đồng nhỏ chú phó giám đốc đều thay tôi ký kết, mọi việc công ty vẫn trong guồng quay tất bật của thời điểm cuối năm. Hợp đồng làm cùng Hoàng Kim công ty tôi đã bàn giao một phần, xem như anh em có thêm chút thưởng Tết. Bên Samba chưa đưa ra quyết định chọn nhà thầu, các đơn vị tham gia đấu thầu vẫn đang nóng lòng trông đợi. Tôi có dự định sẽ thăm dò thêm phản ứng của Samba sau chuyến đi lần trước của tôi và Minh Tuấn.
Buổi tối tôi về sớm hơn mọi ngày một chút, lâu rồi không về nhà, tôi muốn có thời gian chuẩn bị bữa tối cùng mẹ. Tôi không nghĩ mẹ lại mời cả Mạnh Kiên đến ăn tối. Anh sang sớm, sáu giờ đã có mặt vào bếp cùng hai mẹ con tôi.
Mẹ tôi đứng trước bếp ga, quay ra nhìn Mạnh Kiên nhặt rau cùng tôi, vui vẻ nói:
– Kiên đảm đang quá, ai làm vợ cháu thì chỉ có sướng thôi!
Mạnh Kiên nhìn sang tôi, mỉm cười trả lời:
– Chẳng biết người ta có chịu cháu không, cho cháu cơ hội chăm sóc người ta còn chẳng cho cô ạ!
– Ai mà lại ngốc thế cháu nhỉ?
Ánh bình minh len lỏi qua rèm cửa, một ngày mới lại bắt đầu. Đôi mắt thiếu ngủ nhức nhối trước ánh sáng, tôi ngẩn ngơ chậm rãi chớp. Đêm đầu tiên không anh đã trôi qua, có phải ngày mai, ngày kia, mãi mãi về sau cũng sẽ là như vậy? Chỉ nghĩ đến thế, tôi chợt rùng mình, hai hốc mắt cay xè, những giọt nước mắt ấm nóng cứ thế lăn dài… Tôi điên mất rồi, tôi đã yêu con sói ấy mất rồi sao? Yêu đến đau đớn, đến khổ sở. Bao câu hỏi về anh cứ quẩn quanh tâm trí nhưng lại chẳng thể có câu trả lời, tôi chỉ biết nhắm hờ đôi mắt, để mặc dòng nước mặn đắng trôi đi.
Nghe tiếng gõ cửa phòng, tôi nhỏm dậy, âm giọng Khánh Ngân vang lên:
– Chị Vân, chị dậy chưa? Em vào được chứ?
Tôi gạt vội nước mắt, nói bằng giọng mũi:
– Ừ, em vào đi.
Hướng mắt về đồng hồ, tôi nhận ra lúc này cũng gần bảy giờ, đã đến lúc cần phải dậy đi làm, chẳng thể mãi chìm đắm vào chuyện tình cảm mệt mỏi vô nghĩa. Khánh Ngân còn mặc trên người bộ đồ nhung mềm mại, mặt mũi ngái ngủ… Con bé mới tỉnh dậy đã nghĩ ngay đến tôi.
Khánh Ngân mím môi nhìn tôi, ngồi xuống cạnh tôi con bé áy náy nói:
– Chị… tối qua mẹ đến tìm chị ạ? Em cũng nghĩ chị nên về nhà, ở đấy với con người như lão Duy chỉ có khổ thôi chị ạ! Thực sự cứ nghĩ đến việc chị bị lão ép buộc phải ở đó chứng kiến lão gái gú em chịu không nổi.
Tôi bặm môi gật gù, hít vào một hơi rồi thở hắt ra nói:
– Chị hiểu mà, em với mẹ cũng chỉ vì lo nghĩ cho chị. Thực ra… lần này chị về ở với Duy thấy anh ấy cũng thay đổi nhiều, có lúc chị còn nghĩ anh ấy hối hận chuyện cũ mà đối xử tốt với chị nữa… nhưng tính bay bướm bên ngoài thì… chị cũng chẳng hiểu trong đầu anh ấy nghĩ gì. Dù sao… tối qua anh ấy cho chị đi cùng mẹ, có lẽ anh ấy cũng buông tha cho chị rồi…
Lời đến miệng mà sống mũi tôi cay xè, tôi cúi mặt nhỏ giọng. Không muốn quay lại căn hộ 1810 đối diện với Hoàng Duy thêm, tôi đành nhờ Khánh Ngân:
– Chị còn để ít đồ dùng cá nhân ở nhà anh ấy, tối nay em đến đó lấy giúp chị được không, chị không muốn chạm mặt anh ấy nữa. Em gọi cho anh ấy trước khi đến hộ chị nhé!
Khánh Ngân vâng dạ, tôi cũng yên tâm, mỉm cười nhìn con bé bằng đôi mắt đỏ hoe. Hoàng Duy sẽ biết đồ đạc tôi thế nào để đưa hết cho Khánh Ngân, dù tôi chẳng muốn con bé gặp kẻ mà nó không ưa.
Tôi dùng laptop nhỏ ở nhà, còn ở công ty vẫn có laptop chính cho công việc, thế nên tôi lên công ty bình thường. Mọi người ở Phúc Tâm thấy tôi khỏe mạnh trở lại đều vui vẻ hỏi han làm tôi ấm lòng, chuyện tình cảm nhức nhối trong đầu cũng tạm thời quên đi chút ít. Mấy hợp đồng nhỏ chú phó giám đốc đều thay tôi ký kết, mọi việc công ty vẫn trong guồng quay tất bật của thời điểm cuối năm. Hợp đồng làm cùng Hoàng Kim công ty tôi đã bàn giao một phần, xem như anh em có thêm chút thưởng Tết. Bên Samba chưa đưa ra quyết định chọn nhà thầu, các đơn vị tham gia đấu thầu vẫn đang nóng lòng trông đợi. Tôi có dự định sẽ thăm dò thêm phản ứng của Samba sau chuyến đi lần trước của tôi và Minh Tuấn.
Buổi tối tôi về sớm hơn mọi ngày một chút, lâu rồi không về nhà, tôi muốn có thời gian chuẩn bị bữa tối cùng mẹ. Tôi không nghĩ mẹ lại mời cả Mạnh Kiên đến ăn tối. Anh sang sớm, sáu giờ đã có mặt vào bếp cùng hai mẹ con tôi.
Mẹ tôi đứng trước bếp ga, quay ra nhìn Mạnh Kiên nhặt rau cùng tôi, vui vẻ nói:
– Kiên đảm đang quá, ai làm vợ cháu thì chỉ có sướng thôi!
Mạnh Kiên nhìn sang tôi, mỉm cười trả lời:
– Chẳng biết người ta có chịu cháu không, cho cháu cơ hội chăm sóc người ta còn chẳng cho cô ạ!
– Ai mà lại ngốc thế cháu nhỉ?