Chương 49: Thách đấu
Nàng ta đăm chiêu một hồi, rồi như nghĩ ra cái gì đó xong lên tiếng: “Nếu vậy, một cuộc thi để chọn ra người xứng đáng ở bên cạnh đại vương tử thì thế nào?”
V*i luôn chị ơi. Chị cố chấp thế thì em chịu luôn rồi. Người ta mang thai mà chị cũng không tha, dù đó chỉ là giả.
Nhưng cũng phải. Kết hôn với Kreiss được rất nhiều lợi ích cho mẫu quốc của nàng ta, bởi tương lai khả năng rất cao anh sẽ lên ngôi hoàng đế, vậy nàng ta sẽ là hoàng phi rồi!
Đây quả là một kèo thơm với Babylon.
Nhưng sao Melly có thể dễ dàng nhường người đàn ông này cho cô ta được. Dù cho cô chẳng thèm muốn gì với cái danh ‘hoàng hậu’ hay ‘hoàng phi’ gì đó cả. Cô chỉ muốn được bên cạnh anh thôi.
Tất nhiên cô cũng không thể chịu cảnh chung chồng được, lằng nhằng lắm.
“Công chúa, ngươi quá vô lễ rồi đấy.” - Kreiss đứng dậy tỏ vẻ tức giận.
“Đại vương tử sợ công nương đây không vượt qua được ta sao?” - Valerie ngước mắt đầy khiêu khích.
Chà, cô ta dai như đỉa vậy.
“Được thôi, tôi đồng ý thi đấu. Nội dung và thời gian tuỳ cô quyết định.” - Melly chậm rãi nói.
“Nhưng hãy chọn những nội dung phù hợp với người đang mang thai nhé, vì trong tôi là một sinh mệnh bé nhỏ đang hình thành nữa mà.” - cô vuốt ve cái bụng mỡ của mình, vờ như trong đó là một em bé nhỏ đang hình thành.
Valerie im lặng không đáp. Nhưng xem kìa, bàn tay cô ta bị nắm đến mức sắp chảy máu luôn rồi.
Không sai, cô cố ý khiêu khích nàng ta đấy.
Đâu ra cái kiểu xem vào gia đình người khác thế.
“Công nương yên tâm, ta nhất định sẽ lựa chọn thật kĩ.”
Rất nhanh sau đó, thời gian cũng đã được quyết định. Đó là hôm trùng với ngày Ai Cập tổ chức cuộc thi săn bắn dành cho các vương tử, quý tộc, thanh niên trai tráng nhằm tìm ra người mạnh nhất.
Môn thi thì cũng nhẹ nhàng, tình cảm thôi: bắn cung trúng hồng tâm.
Quyết xong thời gian thì họ về luyện tập, vậy nên cả sảnh tiệc nhanh chóng giải tán, ai về nhà nấy.
Kreiss lo lắng nhìn cô: “Nàng liều thật. Chưa biết đối thủ của mình là người thế nào mà đã chấp nhận thách đấu.”
“Sao thế? Anh sợ em thua à?” - cô nhăn nhở.
“Không…nhưng ta sợ công chúa gây khó dễ cho nàng…Nếu nàng bị thương ta sẽ đau lòng lắm…” - anh khẽ xoa đầu cô.
“Yên tâm đi. Em sẽ không làm việc gì mà bản thân chưa chắc chắn đâu.” - Melly vươn cổ lên hôn nhẹ vào môi Kreiss.
Cũng đúng. Cô đã được dạy bắn cung từ lúc biết đi rồi.
Anh khẽ nuốt nước bọt, rồi thuận tay nhấc bổng cô bế về phòng.
“Gì đây? Ai kích thích gì mà tai đỏ hết rồi kia?” - cô cợt nhả trêu đùa yết hầu của anh.
“Em còn chưa hỏi tội anh vì dám nói dối đâu. Chúng ta… ‘giao cấu’ lúc nào mà có em bé hả?”
Cô đã cố gắng chọn từ có vẻ bình thường nhất, nhưng nghe chừng vẫn thô thiển quá!
“Nàng không hiểu rồi. Đó là động lực để chúng ta tạo ra em bé đấy! Đi, về phòng thôi!”
“Đùa hả?” - khoé miệng cô giật giật.
Nhưng hướng đi về phòng này chắc không phải đùa đâu.
Tâm trạng cô lúc này có chút hồi hộp. Sao lại hồi hộp? Cô cũng chẳng biết. Là vì sợ hãi, hay mong chờ?
Thị nữ của hoàng hậu không biết từ lúc nào đã đứng chắn trước mặt họ: “Thưa điện hạ, hoàng hậu muốn gặp công nương.”
Gì nữaaa? Căn phòng cách đây chỉ vài bước chân nữa thôi! Vậy mà cũng bị phá đám cho được?
“Ta cứ đi về phòng nhé?” - anh thì thầm vào tai cô.
“Nhưng mẹ anh gọi mà.”
“Ta không muốn…”
“Thưa điện hạ, ngài không nên để chủ nhân đợi lâu, nếu không thì hậu quả rất khó lường.” - thị nữ lên tiếng nhắc nhở.
V*i luôn chị ơi. Chị cố chấp thế thì em chịu luôn rồi. Người ta mang thai mà chị cũng không tha, dù đó chỉ là giả.
Nhưng cũng phải. Kết hôn với Kreiss được rất nhiều lợi ích cho mẫu quốc của nàng ta, bởi tương lai khả năng rất cao anh sẽ lên ngôi hoàng đế, vậy nàng ta sẽ là hoàng phi rồi!
Đây quả là một kèo thơm với Babylon.
Nhưng sao Melly có thể dễ dàng nhường người đàn ông này cho cô ta được. Dù cho cô chẳng thèm muốn gì với cái danh ‘hoàng hậu’ hay ‘hoàng phi’ gì đó cả. Cô chỉ muốn được bên cạnh anh thôi.
Tất nhiên cô cũng không thể chịu cảnh chung chồng được, lằng nhằng lắm.
“Công chúa, ngươi quá vô lễ rồi đấy.” - Kreiss đứng dậy tỏ vẻ tức giận.
“Đại vương tử sợ công nương đây không vượt qua được ta sao?” - Valerie ngước mắt đầy khiêu khích.
Chà, cô ta dai như đỉa vậy.
“Được thôi, tôi đồng ý thi đấu. Nội dung và thời gian tuỳ cô quyết định.” - Melly chậm rãi nói.
“Nhưng hãy chọn những nội dung phù hợp với người đang mang thai nhé, vì trong tôi là một sinh mệnh bé nhỏ đang hình thành nữa mà.” - cô vuốt ve cái bụng mỡ của mình, vờ như trong đó là một em bé nhỏ đang hình thành.
Valerie im lặng không đáp. Nhưng xem kìa, bàn tay cô ta bị nắm đến mức sắp chảy máu luôn rồi.
Không sai, cô cố ý khiêu khích nàng ta đấy.
Đâu ra cái kiểu xem vào gia đình người khác thế.
“Công nương yên tâm, ta nhất định sẽ lựa chọn thật kĩ.”
Rất nhanh sau đó, thời gian cũng đã được quyết định. Đó là hôm trùng với ngày Ai Cập tổ chức cuộc thi săn bắn dành cho các vương tử, quý tộc, thanh niên trai tráng nhằm tìm ra người mạnh nhất.
Môn thi thì cũng nhẹ nhàng, tình cảm thôi: bắn cung trúng hồng tâm.
Quyết xong thời gian thì họ về luyện tập, vậy nên cả sảnh tiệc nhanh chóng giải tán, ai về nhà nấy.
Kreiss lo lắng nhìn cô: “Nàng liều thật. Chưa biết đối thủ của mình là người thế nào mà đã chấp nhận thách đấu.”
“Sao thế? Anh sợ em thua à?” - cô nhăn nhở.
“Không…nhưng ta sợ công chúa gây khó dễ cho nàng…Nếu nàng bị thương ta sẽ đau lòng lắm…” - anh khẽ xoa đầu cô.
“Yên tâm đi. Em sẽ không làm việc gì mà bản thân chưa chắc chắn đâu.” - Melly vươn cổ lên hôn nhẹ vào môi Kreiss.
Cũng đúng. Cô đã được dạy bắn cung từ lúc biết đi rồi.
Anh khẽ nuốt nước bọt, rồi thuận tay nhấc bổng cô bế về phòng.
“Gì đây? Ai kích thích gì mà tai đỏ hết rồi kia?” - cô cợt nhả trêu đùa yết hầu của anh.
“Em còn chưa hỏi tội anh vì dám nói dối đâu. Chúng ta… ‘giao cấu’ lúc nào mà có em bé hả?”
Cô đã cố gắng chọn từ có vẻ bình thường nhất, nhưng nghe chừng vẫn thô thiển quá!
“Nàng không hiểu rồi. Đó là động lực để chúng ta tạo ra em bé đấy! Đi, về phòng thôi!”
“Đùa hả?” - khoé miệng cô giật giật.
Nhưng hướng đi về phòng này chắc không phải đùa đâu.
Tâm trạng cô lúc này có chút hồi hộp. Sao lại hồi hộp? Cô cũng chẳng biết. Là vì sợ hãi, hay mong chờ?
Thị nữ của hoàng hậu không biết từ lúc nào đã đứng chắn trước mặt họ: “Thưa điện hạ, hoàng hậu muốn gặp công nương.”
Gì nữaaa? Căn phòng cách đây chỉ vài bước chân nữa thôi! Vậy mà cũng bị phá đám cho được?
“Ta cứ đi về phòng nhé?” - anh thì thầm vào tai cô.
“Nhưng mẹ anh gọi mà.”
“Ta không muốn…”
“Thưa điện hạ, ngài không nên để chủ nhân đợi lâu, nếu không thì hậu quả rất khó lường.” - thị nữ lên tiếng nhắc nhở.