Chương 36: Tổn thương quá lớn
Lời thú tội của Bách Mỹ Tranh vừa thốt ra giống như một cú sốc giáng thẳng vào đầu Hạ Di Giai khiến cô nhất thời không kịp tiếp nhận. Cô trợn tròn hai mắt như không tin vào tai mình hỏi lại:
- Em vừa nói cái gì? Em là người bày ra vụ bắt cóc đó?
Nhận được câu hỏi của Hạ Di Giai khiến Bách Mỹ Tranh càng run rẩy, cô cúi gầm mặt liên tiếp gật đầu thừa nhận.
Hạ Di Giai sau khi liên tiếp xác nhận được rằng vụ bắt cóc kia do Bách Mỹ Tranh tạo ra thì như ngã quỵ. Cô ngồi bệt xuống sàn ánh mắt kinh hoàng, có chết cô cũng không dám tưởng tượng rằng vụ bắt cóc biến cô thành ra bộ dạng thế này lại do chính em chồng của mình sắp xếp. Hạ Di Giai cố trấn tỉnh bản thân, cô xoay sang nhìn Bách Mỹ Tranh với vẻ mặt rối bời hỏi:
- Sao... sao em lại làm thế? Chị đã làm gì mà khiến em căm ghét chị đến như vậy? Tiểu Tranh, chị đã làm gì khiến em không vừa ý?
Bách Mỹ Tranh nghe Hạ Di Giai hỏi xong thì lắc đầu lia lịa, cô xoay sang nhìn chị dâu mình không ngừng dập đầu xuống đất:
- Em xin lỗi chị dâu! Do em nhất thời hồ đồ chứ em không cố ý. Em xin lỗi!
- Không cố ý? Nhất thời hồ đồ? Vậy em nói cho chị nghe đi tại sao em làm vậy?
- Chị dâu, là do em... em... em lỡ thích anh cả! Em ganh tị với tình yêu anh cả dành cho chị nên mới... Em xin lỗi chị!
Câu trả lời của Bách Mỹ Tranh lần nữa giáng thêm vào đầu Hạ Di Giai một cú sốc mới. Cô loạng choạng ngã ngửa ra phía sau rồi chăm chăm nhìn vào cô em chồng nhỏ tuổi. Sau khi nghe được lý do của vụ bắt cóc càng khiến Hạ Di Giai bất ngờ, cô nhìn sang Bách Ảnh Quân với ánh mắt không thể tin rồi lại hỏi:
- Em... em nói là... là... em thích chồng chị á? Em... em thích anh cả của mình á?
Dáng vẻ hoảng hốt của Hạ Di Giai khiến Bách Ảnh Quân lo lắng, anh vội lao đến ôm lấy cơ thể bé nhỏ của cô nhỏ giọng trấn an thủ thỉ:
- Không sao đâu Giai nhi! Em bình tĩnh lại đã! Nghe anh! Bình tĩnh!
Hạ Di Giai nghe giọng nói của Bách Ảnh Quân thì xoay người sang nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt hoảng loạn. Cô đưa tay đẩy cơ thể anh ra xa rồi lắc đầu nguẩy nguậy hét lớn:
- Bách Ảnh Quân, em ấy thích anh! Tiểu Tranh nói là con bé thích anh đó! Em làm sao mà bình tĩnh được!
Nhận ra sự hoảng loạn quá mức của vợ mình, Bách Ảnh Quân vội ôm chầm lấy Hạ Di Giai cố gắng trấn an cô bằng mọi cách:
- Giai nhi, con bé còn nhỏ. Con bé chỉ là nhầm lẫn giữa thích và ngưỡng mộ thôi! Con bé chỉ là ngưỡng mộ anh thôi không phải thích! Em từ từ nghe anh nói đã chứ.
Sau một hồi được trấn an, tâm tình Hạ Di Giai cũng dần dần dịu lại. Cô tựa đầu vào lòng Bách Ảnh Quân, ánh mắt mờ mịt:
- Ông xã, em thấy mệt rồi! Em mệt lắm!
Bách Ảnh Quân ôm cô trong lòng, một tay khẽ vuốt đầu một tay khẽ vuốt lưng nhằm xoa dịu tinh thần Hạ Di Giai đang hoảng loạn. Nghe thấy lời cô nói, Bách Ảnh Quân khẽ xoay đầu nhìn ba mẹ mình rồi hất mặt ra hiệu.
Hiểu ý con trai mình, Bách lão gia nhìn vợ mình rồi cũng gật đầu tỏ ý. Ngầm hiểu hành động của chồng, Vũ Kiều đứng dậy đi tới đỡ Bách Mỹ Tranh đứng lên rồi cả ba cùng rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi tất cả mọi người đều đã ra ngoài, lúc này tâm trạng Hạ Di Giai mới được giải tỏa. Cô không có cách nào để chấp nhận sự thật quá mức phũ phàng này nên đã uất ức mà òa lên thật lớn. Cô gục mặt vào ngực Bách Ảnh Quân không ngừng khóc nức nở.
Nhìn thấy nước mắt của vợ mình phút chốc khiến trái tim Bách Ảnh Quân quặn thắt. Anh tự trách mình không đủ bản lĩnh để giải quyết vấn đề mà lại khiến Hạ Di Giai phải đau khổ. Trước khi quyết định nói ra hết sự thật khó chấp nhận này đáng ra anh phải đắn đo suy xét.
Bản thân Bách Ảnh Quân cũng biết rằng nếu nói ra vào thời điểm này sẽ khiến Hạ Di Giai bị giày vò nhưng anh không muốn giấu cô thêm nữa. Hơn ai hết anh hiểu cảm giác bị lừa dối đau đớn thế nào, anh không muốn vợ mình cũng phải trãi qua cảm giác đó. Hạ Di Giai có quyền biết tất cả sự thật về người đã gây ra đau khổ cho mình nên anh mới quyết định nói. Giá như anh chịu chần chừ thì giờ vợ anh đã không phải đau khổ như thế.
Vừa thấy tự trách bản thân mình lại vừa thấy xót vợ khiến Bách Ảnh Quân vô cùng ân hận. Anh âu yếm vuốt tóc Hạ Di Giai rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô an ủi:
- Anh biết sự thật này khiến em khó chấp nhận nên đừng cố gượng ép. Có anh ở đây với em rồi nên đừng sợ nữa nhé. Em buồn như vậy làm anh đau lòng lắm!
Cảm nhận được sự lo lắng của chồng thoáng chốc làm trái tim Hạ Di Giai ấm áp. Cô không nói lời nào chỉ lặng lẽ đưa tay ôm lấy vai anh rồi áp sát mặt vào cơ thể anh dụi dụi. Thuận theo mong muốn của vợ, Bách Ảnh Quân nhẹ nhàng bế bổng cô lên rồi giữ nguyên tư thế như vậy ngồi thẳng lên giường. Cứ thế trong không khí im lìm, cả hai an ổn ở cạnh nhau cả buổi sáng.
- Em vừa nói cái gì? Em là người bày ra vụ bắt cóc đó?
Nhận được câu hỏi của Hạ Di Giai khiến Bách Mỹ Tranh càng run rẩy, cô cúi gầm mặt liên tiếp gật đầu thừa nhận.
Hạ Di Giai sau khi liên tiếp xác nhận được rằng vụ bắt cóc kia do Bách Mỹ Tranh tạo ra thì như ngã quỵ. Cô ngồi bệt xuống sàn ánh mắt kinh hoàng, có chết cô cũng không dám tưởng tượng rằng vụ bắt cóc biến cô thành ra bộ dạng thế này lại do chính em chồng của mình sắp xếp. Hạ Di Giai cố trấn tỉnh bản thân, cô xoay sang nhìn Bách Mỹ Tranh với vẻ mặt rối bời hỏi:
- Sao... sao em lại làm thế? Chị đã làm gì mà khiến em căm ghét chị đến như vậy? Tiểu Tranh, chị đã làm gì khiến em không vừa ý?
Bách Mỹ Tranh nghe Hạ Di Giai hỏi xong thì lắc đầu lia lịa, cô xoay sang nhìn chị dâu mình không ngừng dập đầu xuống đất:
- Em xin lỗi chị dâu! Do em nhất thời hồ đồ chứ em không cố ý. Em xin lỗi!
- Không cố ý? Nhất thời hồ đồ? Vậy em nói cho chị nghe đi tại sao em làm vậy?
- Chị dâu, là do em... em... em lỡ thích anh cả! Em ganh tị với tình yêu anh cả dành cho chị nên mới... Em xin lỗi chị!
Câu trả lời của Bách Mỹ Tranh lần nữa giáng thêm vào đầu Hạ Di Giai một cú sốc mới. Cô loạng choạng ngã ngửa ra phía sau rồi chăm chăm nhìn vào cô em chồng nhỏ tuổi. Sau khi nghe được lý do của vụ bắt cóc càng khiến Hạ Di Giai bất ngờ, cô nhìn sang Bách Ảnh Quân với ánh mắt không thể tin rồi lại hỏi:
- Em... em nói là... là... em thích chồng chị á? Em... em thích anh cả của mình á?
Dáng vẻ hoảng hốt của Hạ Di Giai khiến Bách Ảnh Quân lo lắng, anh vội lao đến ôm lấy cơ thể bé nhỏ của cô nhỏ giọng trấn an thủ thỉ:
- Không sao đâu Giai nhi! Em bình tĩnh lại đã! Nghe anh! Bình tĩnh!
Hạ Di Giai nghe giọng nói của Bách Ảnh Quân thì xoay người sang nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt hoảng loạn. Cô đưa tay đẩy cơ thể anh ra xa rồi lắc đầu nguẩy nguậy hét lớn:
- Bách Ảnh Quân, em ấy thích anh! Tiểu Tranh nói là con bé thích anh đó! Em làm sao mà bình tĩnh được!
Nhận ra sự hoảng loạn quá mức của vợ mình, Bách Ảnh Quân vội ôm chầm lấy Hạ Di Giai cố gắng trấn an cô bằng mọi cách:
- Giai nhi, con bé còn nhỏ. Con bé chỉ là nhầm lẫn giữa thích và ngưỡng mộ thôi! Con bé chỉ là ngưỡng mộ anh thôi không phải thích! Em từ từ nghe anh nói đã chứ.
Sau một hồi được trấn an, tâm tình Hạ Di Giai cũng dần dần dịu lại. Cô tựa đầu vào lòng Bách Ảnh Quân, ánh mắt mờ mịt:
- Ông xã, em thấy mệt rồi! Em mệt lắm!
Bách Ảnh Quân ôm cô trong lòng, một tay khẽ vuốt đầu một tay khẽ vuốt lưng nhằm xoa dịu tinh thần Hạ Di Giai đang hoảng loạn. Nghe thấy lời cô nói, Bách Ảnh Quân khẽ xoay đầu nhìn ba mẹ mình rồi hất mặt ra hiệu.
Hiểu ý con trai mình, Bách lão gia nhìn vợ mình rồi cũng gật đầu tỏ ý. Ngầm hiểu hành động của chồng, Vũ Kiều đứng dậy đi tới đỡ Bách Mỹ Tranh đứng lên rồi cả ba cùng rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi tất cả mọi người đều đã ra ngoài, lúc này tâm trạng Hạ Di Giai mới được giải tỏa. Cô không có cách nào để chấp nhận sự thật quá mức phũ phàng này nên đã uất ức mà òa lên thật lớn. Cô gục mặt vào ngực Bách Ảnh Quân không ngừng khóc nức nở.
Nhìn thấy nước mắt của vợ mình phút chốc khiến trái tim Bách Ảnh Quân quặn thắt. Anh tự trách mình không đủ bản lĩnh để giải quyết vấn đề mà lại khiến Hạ Di Giai phải đau khổ. Trước khi quyết định nói ra hết sự thật khó chấp nhận này đáng ra anh phải đắn đo suy xét.
Bản thân Bách Ảnh Quân cũng biết rằng nếu nói ra vào thời điểm này sẽ khiến Hạ Di Giai bị giày vò nhưng anh không muốn giấu cô thêm nữa. Hơn ai hết anh hiểu cảm giác bị lừa dối đau đớn thế nào, anh không muốn vợ mình cũng phải trãi qua cảm giác đó. Hạ Di Giai có quyền biết tất cả sự thật về người đã gây ra đau khổ cho mình nên anh mới quyết định nói. Giá như anh chịu chần chừ thì giờ vợ anh đã không phải đau khổ như thế.
Vừa thấy tự trách bản thân mình lại vừa thấy xót vợ khiến Bách Ảnh Quân vô cùng ân hận. Anh âu yếm vuốt tóc Hạ Di Giai rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô an ủi:
- Anh biết sự thật này khiến em khó chấp nhận nên đừng cố gượng ép. Có anh ở đây với em rồi nên đừng sợ nữa nhé. Em buồn như vậy làm anh đau lòng lắm!
Cảm nhận được sự lo lắng của chồng thoáng chốc làm trái tim Hạ Di Giai ấm áp. Cô không nói lời nào chỉ lặng lẽ đưa tay ôm lấy vai anh rồi áp sát mặt vào cơ thể anh dụi dụi. Thuận theo mong muốn của vợ, Bách Ảnh Quân nhẹ nhàng bế bổng cô lên rồi giữ nguyên tư thế như vậy ngồi thẳng lên giường. Cứ thế trong không khí im lìm, cả hai an ổn ở cạnh nhau cả buổi sáng.