Chương 46: Thẩm Đình Chi
Về tới nhà, vừa bước vào sảnh chờ của khu chung cư cao cấp thì một người phụ nữ bỗng lao đến trước mặt của Bách Ảnh Quân và Hạ Di Giai.
Người phụ nữ mặc một chiếc đầm bầu hai dây ôm sát cơ thể màu đỏ, gương mặt được trang điểm kĩ càng, chân đi giày cao gót, cả người toát ra mùi nước hoa nồng nặc. Nói thật theo như đánh giá của Hạ Di Giai lúc này ngoại trừ cái bụng đang to ra thì nhìn chung người phụ nữ trước mắt cô chẳng có điểm nào giống phụ nữ đang mang thai cả.
Sau khi nhìn một lượt từ trên xuống dưới để đánh giá xong thì Hạ Di Giai bình tĩnh bước đến gần đưa tay mở lời chào hỏi:
- Chào cô, tôi là...
Câu nói còn chưa kịp nói xong thì cô ta đã la toáng lên rồi nhào đến chỗ Bách Ảnh Quân với dáng vẻ sợ hãi:
- A Quân, em sợ! Lỡ cô ấy làm gì con của chúng ta thì biết phải làm sao.
Nói rồi người phụ nữ đưa tay ngang nhiên ôm chầm lấy cơ thể của Bách Ảnh Quân ngay trước mắt Hạ Di Giai. Cô ta thản nhiên tựa đầu vào ngực chồng cô rồi đưa tay vuốt ve cơ thể anh với vẻ mặt đắc ý. Nhìn thấy một màn này, ánh mắt Hạ Di Giai lập tức trở nên sắc lạnh, cô híp mắt nhìn người phụ nữ kia rồi đi đến gần định đưa tay kéo cô ta ra thì bỗng:
- Cút!
Một tiếng "á" vang lên tiếp theo sau là hình ảnh người phụ nữ bị đẩy ra xa ngã nhoài lên mặt đất. Cô ta ngồi trên đất ôm lấy cái bụng của mình rồi đưa mắt nhìn vào Bách Ảnh Quân hét lớn:
- Anh làm gì vậy? Anh điên rồi sao?
Ánh mắt Bách Ảnh Quân lúc này thoáng xẹt qua một tia kinh tởm, anh đưa tay dứt khoác tháo phăng chiếc áo ngoài rồi ghét bỏ thẳng tay vứt luôn chiếc áo vào thùng rác. Xong xuôi anh nhìn vào người phụ nữ vẫn đang ăn vạ dưới nền đất kia mà lạnh giọng nói:
- Cô đừng tưởng vác cái thai đến đây rồi muốn nói gì thì nói. Chúng tôi đồng ý gặp mặt đã là nhân nhượng lắm rồi, cô mà tiếp tục làm loạn thì đừng trách.
Nói rồi Bách Ảnh Quân xoay qua nắm lấy tay của Hạ Di Giai, anh nhìn cô gật đầu ra hiệu. Hiểu ý chồng, Hạ Di Giai lên tiếng:
- Nếu cô muốn nói chuyện thì ngay bây giờ có thể đi theo chúng tôi. Còn nếu cô muốn ăn vạ ở đây thì xin lỗi chúng tôi xin phép không tiếp.
Nghe thấy lời nói của hai người, người phụ nữ đang ngồi dưới đất kia mới ngẩng đầu lên nhìn vào anh và cô bằng ánh mắt giận dữ. Cô ta đứng phắc dậy rồi đi đến trước mặt hai người nghiến răng nói:
- Các người được lắm, xem như anh và cô ta hay, tôi đi theo hai người.
Hạ Di Giai và Bách Ảnh Quân nhìn nhau gật đầu mỉm cười hài lòng rồi cùng người phụ nữ kia đi đến một chỗ trống trong khu chung cư cao cấp.
Địa điểm mà anh và cô chọn là một chỗ công cộng dùng cho mọi người trong khu chung cư có thể uống cà phê vào buổi sáng. Phía trước khu vực uống cà phê là một khu vui chơi dành riêng cho trẻ em nên buổi tối các ba mẹ trong chung cư thường rất ít khi cho con họ đến.
Sự yên tĩnh bao trùm lấy ba con người trong một không gian lạnh lẽo, sát khí tỏa ra từ Bách Ảnh Quân khiến người phụ nữ kia lập tức run sợ, cô ta cúi gầm mặt nhìn xuống hai bàn tay đang đặt trên đùi mình im lặng không dám nói ra bất kì thứ gì.
Thấy dáng vẻ sợ hãi của người phụ nữ kia Hạ Di Giai khẽ đánh mắt nhìn sang Bách Ảnh Quân rồi gật đầu tỏ ý hài lòng. Vốn dĩ từ trước lúc đến đây anh và cô đã cùng nhau lập ra một kế hoạch. Bước đầu nằm trong kế hoạch của hai người là khiến người phụ nữ sợ hãi rồi sau đó mới từ từ khai thác thông tin từ chỗ cô ta. Vốn nghĩ kế hoạch này sẽ khó lòng thực hiện nào ngờ người phụ nữ ngu ngốc trước mắt cả hai lại dễ dàng sập bẫy như thế.
Đặt hai tay lên bàn, Hạ Di Giai nhìn thẳng vào người phụ nữ kia hỏi:
- Cô là ai? Tại sao cô lại dám khẳng định cái thai trong bụng cô là của chồng tôi? Cô có bằng chứng gì?
Người phụ nữ lúc này ngẩng mặt lên nhìn Hạ Di Giai, cô ta bắt đầu tỏ vẻ đáng thương nước mắt lưng tròng ủy khuất nói:
- Tôi tên Thẩm Đình Chi, là một nhân viên chạy bàn ở quán bar Mỹ Sắc. Nửa năm trước Bách tổng có đến quán bar của chúng tôi rồi uống say bất tỉnh. Tôi thấy anh ấy đã say quá rồi nên định lấy điện thoại gọi về cho gia đình, không ngờ vừa chạm vào người thì Bách tổng đã bế tôi lên rồi đưa tôi vào phòng làm chuyện đó.
- Sau đó thì sao?
- Sau... sau đó tôi vì quá sợ hãi nên sáng hôm sau đã xem như không có chuyện gì mặc đồ vào rồi bỏ đi vờ như không biết. Tôi vì sợ chuyện sẽ bại lộ nên đã xin nghỉ làm nhưng đột nhiên sau đó hơn 1 tháng thì tôi phát hiện mình đã có thai.
Nghe đến đây thì Hạ Di Giai như đã phát hiện được chuyện gì, cô nhíu mày nhìn Bách Ảnh Quân rồi tiếp tục nói:
- Nếu theo như cô nói thế thì tại sao sáu tháng trước sau khi phát hiện mình đã có thai cô không đến gặp chúng tôi ngay mà đợi đến tận bây giờ? Cô tình một đêm với chồng tôi rồi đột nhiên biến mất sau đó bây giờ lại đến đây đòi chịu trách nhiệm. Cô nói chúng tôi làm sao mà tin được?
Người phụ nữ mặc một chiếc đầm bầu hai dây ôm sát cơ thể màu đỏ, gương mặt được trang điểm kĩ càng, chân đi giày cao gót, cả người toát ra mùi nước hoa nồng nặc. Nói thật theo như đánh giá của Hạ Di Giai lúc này ngoại trừ cái bụng đang to ra thì nhìn chung người phụ nữ trước mắt cô chẳng có điểm nào giống phụ nữ đang mang thai cả.
Sau khi nhìn một lượt từ trên xuống dưới để đánh giá xong thì Hạ Di Giai bình tĩnh bước đến gần đưa tay mở lời chào hỏi:
- Chào cô, tôi là...
Câu nói còn chưa kịp nói xong thì cô ta đã la toáng lên rồi nhào đến chỗ Bách Ảnh Quân với dáng vẻ sợ hãi:
- A Quân, em sợ! Lỡ cô ấy làm gì con của chúng ta thì biết phải làm sao.
Nói rồi người phụ nữ đưa tay ngang nhiên ôm chầm lấy cơ thể của Bách Ảnh Quân ngay trước mắt Hạ Di Giai. Cô ta thản nhiên tựa đầu vào ngực chồng cô rồi đưa tay vuốt ve cơ thể anh với vẻ mặt đắc ý. Nhìn thấy một màn này, ánh mắt Hạ Di Giai lập tức trở nên sắc lạnh, cô híp mắt nhìn người phụ nữ kia rồi đi đến gần định đưa tay kéo cô ta ra thì bỗng:
- Cút!
Một tiếng "á" vang lên tiếp theo sau là hình ảnh người phụ nữ bị đẩy ra xa ngã nhoài lên mặt đất. Cô ta ngồi trên đất ôm lấy cái bụng của mình rồi đưa mắt nhìn vào Bách Ảnh Quân hét lớn:
- Anh làm gì vậy? Anh điên rồi sao?
Ánh mắt Bách Ảnh Quân lúc này thoáng xẹt qua một tia kinh tởm, anh đưa tay dứt khoác tháo phăng chiếc áo ngoài rồi ghét bỏ thẳng tay vứt luôn chiếc áo vào thùng rác. Xong xuôi anh nhìn vào người phụ nữ vẫn đang ăn vạ dưới nền đất kia mà lạnh giọng nói:
- Cô đừng tưởng vác cái thai đến đây rồi muốn nói gì thì nói. Chúng tôi đồng ý gặp mặt đã là nhân nhượng lắm rồi, cô mà tiếp tục làm loạn thì đừng trách.
Nói rồi Bách Ảnh Quân xoay qua nắm lấy tay của Hạ Di Giai, anh nhìn cô gật đầu ra hiệu. Hiểu ý chồng, Hạ Di Giai lên tiếng:
- Nếu cô muốn nói chuyện thì ngay bây giờ có thể đi theo chúng tôi. Còn nếu cô muốn ăn vạ ở đây thì xin lỗi chúng tôi xin phép không tiếp.
Nghe thấy lời nói của hai người, người phụ nữ đang ngồi dưới đất kia mới ngẩng đầu lên nhìn vào anh và cô bằng ánh mắt giận dữ. Cô ta đứng phắc dậy rồi đi đến trước mặt hai người nghiến răng nói:
- Các người được lắm, xem như anh và cô ta hay, tôi đi theo hai người.
Hạ Di Giai và Bách Ảnh Quân nhìn nhau gật đầu mỉm cười hài lòng rồi cùng người phụ nữ kia đi đến một chỗ trống trong khu chung cư cao cấp.
Địa điểm mà anh và cô chọn là một chỗ công cộng dùng cho mọi người trong khu chung cư có thể uống cà phê vào buổi sáng. Phía trước khu vực uống cà phê là một khu vui chơi dành riêng cho trẻ em nên buổi tối các ba mẹ trong chung cư thường rất ít khi cho con họ đến.
Sự yên tĩnh bao trùm lấy ba con người trong một không gian lạnh lẽo, sát khí tỏa ra từ Bách Ảnh Quân khiến người phụ nữ kia lập tức run sợ, cô ta cúi gầm mặt nhìn xuống hai bàn tay đang đặt trên đùi mình im lặng không dám nói ra bất kì thứ gì.
Thấy dáng vẻ sợ hãi của người phụ nữ kia Hạ Di Giai khẽ đánh mắt nhìn sang Bách Ảnh Quân rồi gật đầu tỏ ý hài lòng. Vốn dĩ từ trước lúc đến đây anh và cô đã cùng nhau lập ra một kế hoạch. Bước đầu nằm trong kế hoạch của hai người là khiến người phụ nữ sợ hãi rồi sau đó mới từ từ khai thác thông tin từ chỗ cô ta. Vốn nghĩ kế hoạch này sẽ khó lòng thực hiện nào ngờ người phụ nữ ngu ngốc trước mắt cả hai lại dễ dàng sập bẫy như thế.
Đặt hai tay lên bàn, Hạ Di Giai nhìn thẳng vào người phụ nữ kia hỏi:
- Cô là ai? Tại sao cô lại dám khẳng định cái thai trong bụng cô là của chồng tôi? Cô có bằng chứng gì?
Người phụ nữ lúc này ngẩng mặt lên nhìn Hạ Di Giai, cô ta bắt đầu tỏ vẻ đáng thương nước mắt lưng tròng ủy khuất nói:
- Tôi tên Thẩm Đình Chi, là một nhân viên chạy bàn ở quán bar Mỹ Sắc. Nửa năm trước Bách tổng có đến quán bar của chúng tôi rồi uống say bất tỉnh. Tôi thấy anh ấy đã say quá rồi nên định lấy điện thoại gọi về cho gia đình, không ngờ vừa chạm vào người thì Bách tổng đã bế tôi lên rồi đưa tôi vào phòng làm chuyện đó.
- Sau đó thì sao?
- Sau... sau đó tôi vì quá sợ hãi nên sáng hôm sau đã xem như không có chuyện gì mặc đồ vào rồi bỏ đi vờ như không biết. Tôi vì sợ chuyện sẽ bại lộ nên đã xin nghỉ làm nhưng đột nhiên sau đó hơn 1 tháng thì tôi phát hiện mình đã có thai.
Nghe đến đây thì Hạ Di Giai như đã phát hiện được chuyện gì, cô nhíu mày nhìn Bách Ảnh Quân rồi tiếp tục nói:
- Nếu theo như cô nói thế thì tại sao sáu tháng trước sau khi phát hiện mình đã có thai cô không đến gặp chúng tôi ngay mà đợi đến tận bây giờ? Cô tình một đêm với chồng tôi rồi đột nhiên biến mất sau đó bây giờ lại đến đây đòi chịu trách nhiệm. Cô nói chúng tôi làm sao mà tin được?