Chương 47: Bằng chứng
Trước lời chất vấn của Hạ Di Giai gương mặt Thẩm Đình Chi trở nên xám xịt, cô ta tái mặt nhìn vào Bách Ảnh Quân nói:
- Bách tổng, chúng ta đích thực đã trãi qua chuyện đó mà. Anh làm sao có thể thoái thác trách nhiệm?
Nghe câu hỏi của Thẩm Đình Chi, Bách Ảnh Quân khẽ liếc nhìn cô ta rồi từ tốn:
- Tôi thấy cô cứ trả lời câu hỏi của vợ tôi trước đi. Nếu chuyện đó tôi thật sự có làm thì Bách Ảnh Quân tôi đương nhiên sẽ không thoái thác.
- Ý anh là sao? Anh nói vậy là không nhận rồi còn gì?
Thấy tình hình không ai chịu thua ai nên Hạ Di Giai đành lên tiếng:
- Cô Thẩm, nửa năm không phải là một khoảng thời gian ngắn. Trong nửa năm cô tiếp xúc với biết bao nhiêu người, xảy ra quan hệ với ai chúng tôi làm sao biết? Tốt nhất bây giờ cô cứ thành thật trả lời tại sao sáu tháng trước sau khi phát hiện mình có thai cô không đến gặp chúng tôi ngay mà đợi đến tận bây giờ?
Bị dồn ép bởi khí thế của Hạ Di Giai khiến Thẩm Đình Chi lúng túng, cô ta đảo mắt không dám nhìn thẳng vào Hạ Di Giai lắp bắp nói:
- Thì... thì tại vì... à thì tại vì lúc đó tôi biết Bách tổng đã có vợ, tôi không muốn phá vỡ hạnh phúc giữa hai người nên mới im lặng không nói.
- Vậy tại sao bây giờ cô lại nói? Bây giờ cô nói không phải vẫn là đang phá vỡ hạnh phúc của chúng tôi sao?
- Tại... tại tôi... tại lúc đó tôi nghĩ mình có thể tự chăm lo cho đứa bé nhưng mà bây giờ tôi không đủ điều kiện làm việc như vậy nên mới đến đây cầu xin sự thương xót.
Nghe thấy câu trả lời của Thẩm Đình Chi thì Hạ Di Giai chợt khẽ cong cười, cô nhìn vào gương mặt đang hoảng loạn của Thẩm Đình Chi mỉa mai:
- Cô Thẩm, cô nói bản thân không có đủ điều kiện để chăm lo cho đứa trẻ nhưng theo tôi thấy hình như không phải. Cô ăn mặc hàng hiệu, trang điểm kĩ càng, nước hoa cũng là của thương hiệu nổi tiếng. Toàn bộ đồ trên người cô đều là thứ đắt tiền sao có thể nói là không có điều kiện để chăm lo cho đứa bé?
Câu nói của Hạ Di Giai vừa dứt lập tức khiến Thẩm Đình Chi xanh mặt, cô ta cắn móng tay suy nghĩ một hồi rồi tiếp tục dùng gương mặt ủy khuất nói:
- Tôi thật không ngờ Bách gia lại là gia đình làm xong không chịu trách nhiệm như thế. Tôi chỉ muốn con tôi có đầy đủ ba đủ mẹ có gì không đúng sao? Cô là đại tiểu thư của Hạ gia, cô muốn cái gì mà không có sao lại phải tranh giành đàn ông với tôi?
Nghe thấy lời nói của Thẩm Đình Chi lập tức khiến Bách Ảnh Quân sôi máu. Vì muốn làm theo kế hoạch của vợ nên anh đã cố gắng nhẫn nhịn cô ta từ nãy đến giờ thật không ngờ cô ta lại mặt dày vô sỉ đến thế. Nghĩ đến đây khiến cơn giận trong lòng Bách Ảnh Quân tuôn trào, anh nắm chặt tay thành nắm đấm đang định đứng lên đập vào bàn thì từ bên kia bàn tay của Hạ Di Giai khẽ đưa qua nắm tay anh lại. Cô khẽ xoa nhẹ bàn tay anh rồi vỗ vỗ vào mu bàn tay ra hiệu.
Hành động của Hạ Di Giai phút chốc vuốt cho cơn giận của Bách Ảnh Quân lắng xuống, anh đưa tay nắm nhẹ lấy tay cô tỏ ý đã hiểu rồi tiếp tục bình tĩnh ngồi xem Thẩm Đình Chi diễn trò tiếp. Sau khi đã làm nguôi được cơn giận của chồng, Hạ Di Giai lại tiếp tục nhìn vào Thẩm Đình Chi nói:
- Cô Thẩm, chúng tôi không hề nói là sẽ không chịu trách nhiệm. Nhưng chúng tôi đương nhiên sẽ chỉ chịu trách nhiệm với việc chúng tôi đã làm. Cô muốn con cô có đầy đủ ba mẹ không sai, nhưng lỡ như ba của đứa bé trong bụng cô không phải chồng tôi thì lúc đó người chịu thiệt lại là tôi rồi.
- Cô nói vậy là có ý muốn thoái thác trách nhiệm rồi chứ còn gì nữa?
- Cô Thẩm, mong cô hiểu rõ rằng tôi cũng rất yêu chồng tôi! Nếu đúng tôi đương nhiên sẽ không tranh đàn ông với cô nhưng cô lấy gì chứng minh lời cô nói là thật?
- Tôi có bằng chứng!
Nói rồi Thẩm Đình Chi đưa tay vào túi xách lấy ra một tấm hình, tấm hình này vừa nhìn vào có thể nói là làm người ta đỏ mặt. Trong hình là gương mặt của Bách Ảnh Quân đang ngủ say, bên cạnh anh là Thẩm Đình Chi với bộ dạng đang lõa lồ. Nói chung vừa nhìn vào cũng biết chuyện hai người đã làm là chuyện gì.
Những tưởng Hạ Di Giai sẽ tức giận phát khóc nhưng trái ngược với tưởng tượng của Thẩm Đình Chi cô lại rất bình tĩnh. Hạ Di Giai mỉm cười nhìn vào tấm hình rồi lại nhìn sang Thẩm Đình Chi hỏi:. Thách thá?h tì? được ﹙ T? ?MT???ỆN.?? ﹚
- Bằng chứng của cô chỉ có vậy thôi sao?
- Ý cô là sao? Cô không thừa nhận?
- Cô Thẩm, để tôi nói cho cô hiểu rõ. Thứ nhất, cô nói sự việc hôm đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, sau khi cô thức dậy vì hoảng loạn nên đã lập tức rời đi xem như không biết chuyện gì.
- Đúng!
- Nhưng trong tình huống hoảng loạn không biết phải làm gì mà cô lại có thể tự nhiên chụp hình lưu lại bằng chứng đã vậy trên gương mặt cô lúc này cũng đang nở nụ cười rất tươi. Cô nói có đáng nghi không?
Bị bắt bài sắc mặt của Thẩm Đình Chi rơi vào lúng túng, sau khi nhìn biểu cảm của cô ta Hạ Di Giai lại tiếp tục:
- Thứ hai, trong tấm hình này chẳng qua là hình cô chụp cùng chồng tôi lúc anh ấy đang ngủ. Giả dụ hôm đó cô biết được người này là chồng tôi, biết rõ thân phận của anh ấy thì tấm hình này hoàn toàn có thể là hiện trường do cô dựng lên. Tóm lại một điều, nếu cô không đưa được ra bằng chứng sắt thép hơn thì tấm hình này là hoàn toàn vô dụng.
- Bách tổng, chúng ta đích thực đã trãi qua chuyện đó mà. Anh làm sao có thể thoái thác trách nhiệm?
Nghe câu hỏi của Thẩm Đình Chi, Bách Ảnh Quân khẽ liếc nhìn cô ta rồi từ tốn:
- Tôi thấy cô cứ trả lời câu hỏi của vợ tôi trước đi. Nếu chuyện đó tôi thật sự có làm thì Bách Ảnh Quân tôi đương nhiên sẽ không thoái thác.
- Ý anh là sao? Anh nói vậy là không nhận rồi còn gì?
Thấy tình hình không ai chịu thua ai nên Hạ Di Giai đành lên tiếng:
- Cô Thẩm, nửa năm không phải là một khoảng thời gian ngắn. Trong nửa năm cô tiếp xúc với biết bao nhiêu người, xảy ra quan hệ với ai chúng tôi làm sao biết? Tốt nhất bây giờ cô cứ thành thật trả lời tại sao sáu tháng trước sau khi phát hiện mình có thai cô không đến gặp chúng tôi ngay mà đợi đến tận bây giờ?
Bị dồn ép bởi khí thế của Hạ Di Giai khiến Thẩm Đình Chi lúng túng, cô ta đảo mắt không dám nhìn thẳng vào Hạ Di Giai lắp bắp nói:
- Thì... thì tại vì... à thì tại vì lúc đó tôi biết Bách tổng đã có vợ, tôi không muốn phá vỡ hạnh phúc giữa hai người nên mới im lặng không nói.
- Vậy tại sao bây giờ cô lại nói? Bây giờ cô nói không phải vẫn là đang phá vỡ hạnh phúc của chúng tôi sao?
- Tại... tại tôi... tại lúc đó tôi nghĩ mình có thể tự chăm lo cho đứa bé nhưng mà bây giờ tôi không đủ điều kiện làm việc như vậy nên mới đến đây cầu xin sự thương xót.
Nghe thấy câu trả lời của Thẩm Đình Chi thì Hạ Di Giai chợt khẽ cong cười, cô nhìn vào gương mặt đang hoảng loạn của Thẩm Đình Chi mỉa mai:
- Cô Thẩm, cô nói bản thân không có đủ điều kiện để chăm lo cho đứa trẻ nhưng theo tôi thấy hình như không phải. Cô ăn mặc hàng hiệu, trang điểm kĩ càng, nước hoa cũng là của thương hiệu nổi tiếng. Toàn bộ đồ trên người cô đều là thứ đắt tiền sao có thể nói là không có điều kiện để chăm lo cho đứa bé?
Câu nói của Hạ Di Giai vừa dứt lập tức khiến Thẩm Đình Chi xanh mặt, cô ta cắn móng tay suy nghĩ một hồi rồi tiếp tục dùng gương mặt ủy khuất nói:
- Tôi thật không ngờ Bách gia lại là gia đình làm xong không chịu trách nhiệm như thế. Tôi chỉ muốn con tôi có đầy đủ ba đủ mẹ có gì không đúng sao? Cô là đại tiểu thư của Hạ gia, cô muốn cái gì mà không có sao lại phải tranh giành đàn ông với tôi?
Nghe thấy lời nói của Thẩm Đình Chi lập tức khiến Bách Ảnh Quân sôi máu. Vì muốn làm theo kế hoạch của vợ nên anh đã cố gắng nhẫn nhịn cô ta từ nãy đến giờ thật không ngờ cô ta lại mặt dày vô sỉ đến thế. Nghĩ đến đây khiến cơn giận trong lòng Bách Ảnh Quân tuôn trào, anh nắm chặt tay thành nắm đấm đang định đứng lên đập vào bàn thì từ bên kia bàn tay của Hạ Di Giai khẽ đưa qua nắm tay anh lại. Cô khẽ xoa nhẹ bàn tay anh rồi vỗ vỗ vào mu bàn tay ra hiệu.
Hành động của Hạ Di Giai phút chốc vuốt cho cơn giận của Bách Ảnh Quân lắng xuống, anh đưa tay nắm nhẹ lấy tay cô tỏ ý đã hiểu rồi tiếp tục bình tĩnh ngồi xem Thẩm Đình Chi diễn trò tiếp. Sau khi đã làm nguôi được cơn giận của chồng, Hạ Di Giai lại tiếp tục nhìn vào Thẩm Đình Chi nói:
- Cô Thẩm, chúng tôi không hề nói là sẽ không chịu trách nhiệm. Nhưng chúng tôi đương nhiên sẽ chỉ chịu trách nhiệm với việc chúng tôi đã làm. Cô muốn con cô có đầy đủ ba mẹ không sai, nhưng lỡ như ba của đứa bé trong bụng cô không phải chồng tôi thì lúc đó người chịu thiệt lại là tôi rồi.
- Cô nói vậy là có ý muốn thoái thác trách nhiệm rồi chứ còn gì nữa?
- Cô Thẩm, mong cô hiểu rõ rằng tôi cũng rất yêu chồng tôi! Nếu đúng tôi đương nhiên sẽ không tranh đàn ông với cô nhưng cô lấy gì chứng minh lời cô nói là thật?
- Tôi có bằng chứng!
Nói rồi Thẩm Đình Chi đưa tay vào túi xách lấy ra một tấm hình, tấm hình này vừa nhìn vào có thể nói là làm người ta đỏ mặt. Trong hình là gương mặt của Bách Ảnh Quân đang ngủ say, bên cạnh anh là Thẩm Đình Chi với bộ dạng đang lõa lồ. Nói chung vừa nhìn vào cũng biết chuyện hai người đã làm là chuyện gì.
Những tưởng Hạ Di Giai sẽ tức giận phát khóc nhưng trái ngược với tưởng tượng của Thẩm Đình Chi cô lại rất bình tĩnh. Hạ Di Giai mỉm cười nhìn vào tấm hình rồi lại nhìn sang Thẩm Đình Chi hỏi:. Thách thá?h tì? được ﹙ T? ?MT???ỆN.?? ﹚
- Bằng chứng của cô chỉ có vậy thôi sao?
- Ý cô là sao? Cô không thừa nhận?
- Cô Thẩm, để tôi nói cho cô hiểu rõ. Thứ nhất, cô nói sự việc hôm đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, sau khi cô thức dậy vì hoảng loạn nên đã lập tức rời đi xem như không biết chuyện gì.
- Đúng!
- Nhưng trong tình huống hoảng loạn không biết phải làm gì mà cô lại có thể tự nhiên chụp hình lưu lại bằng chứng đã vậy trên gương mặt cô lúc này cũng đang nở nụ cười rất tươi. Cô nói có đáng nghi không?
Bị bắt bài sắc mặt của Thẩm Đình Chi rơi vào lúng túng, sau khi nhìn biểu cảm của cô ta Hạ Di Giai lại tiếp tục:
- Thứ hai, trong tấm hình này chẳng qua là hình cô chụp cùng chồng tôi lúc anh ấy đang ngủ. Giả dụ hôm đó cô biết được người này là chồng tôi, biết rõ thân phận của anh ấy thì tấm hình này hoàn toàn có thể là hiện trường do cô dựng lên. Tóm lại một điều, nếu cô không đưa được ra bằng chứng sắt thép hơn thì tấm hình này là hoàn toàn vô dụng.