Chương 39: Thoát chết
'Nhị thiếu gia à, sao hôm nay cậu có hứng thú lên du thuyền đi hóng gió vậy? Đã thế còn thuê hẳn một chiếc du thuyền!'
Thẩm Cảnh Liên trầm tư không lên tiếng, chính bản thân anh còn không biết vì sao đêm nay anh lại muốn lên du thuyền ngắm biển. Tâm trí anh cứ thúc giục anh phải ra biển.
Chiếc du thuyền vẫn lênh đênh giữa biển cả mênh mông, lòng Thẩm Cảnh Liên cũng vô cùng hoang liêu. Nhìn phía về phía mênh mông vô tận, lòng anh càng thêm phiền muộn.
Biển cả càng về khuya càng êm đềm vắng lặng, chỉ nghe tiếng róc rách của sóng nước vỗ vào mạn thuyền, ngàn ánh sao trời chiếu rọi xuống mặt biển, tựa như những viên kim cương lấp lánh. Thẩm Cảnh Liên nhìn đến xuất thần.
*Cứu! Cứu chúng tôi với...
Thẩm Cảnh Liên đứng trên boong tàu, lắng nghe sóng vỗ, âm thanh này sao nghe êm tai đến lạ.
*Cứu...
Nghe trong gió có tiếng kêu cứu, Thẩm Cảnh Liên chợt nhíu mày "mình bị ảo giác sao?"
*Cứu...
*C...ứ...u...
Nghe được tiếng cầu cứu càng lúc càng yếu dần, Thẩm Cảnh Liên đoán chừng người này đang sắp không chịu đựng nổi nữa! Anh với vội chiếc áo phao và nhanh chóng mặc vào rồi lao mình xuống biển.
Qua một lúc tìm kiếm, Thẩm Cảnh Liên phát hiện ra có hai người đang đuối nước, một lớn một bé...đứa bé như đã ngừng thở, người lớn thì hơi thở đang yếu dần trong bộ đồ lặn. Anh vội kéo họ lên mặt nước...
Tạ Tân hốt hoảng hô to "nhanh cứu người, hãy trợ giúp họ một tay..."
Vài thủy thủ giúp Tạ Tân một tay cứu người dưới biển lên.
Thẩm Cảnh Liên ngồi bệt xuống boong tàu, anh thở hắt ra...rồi chợt hoảng hốt "Trang Thiên Tích!"
Thẩm Cảnh Liên vội vàng sơ cứu cho người đuối nước...đã qua khá lâu nhưng vẫn chưa thấy Trang Thiên Tích sặc nước, cậu bé vẫn nằm yên bất động, hơi thở cũng không còn, cũng không thấy nhịp tim, cơ thể hoàn toàn lạnh ngắt.
Chưa bao giờ Thẩm Cảnh Liên thấy bản thân mình run sợ như bây giờ..."con nhất định sẽ không sao!"
Nhân viên y tế cũng kịp chạy lên boong và giúp Thẩm Cảnh Liên cấp cứu cho Trang Thiên Tích. Qua một lúc khá lâu, nhân viên y tế cố gắng hồi sức tim phổi giúp cậu nhưng vẫn không thấy có chút động tĩnh gì.
Tìm Thẩm Cảnh Liên như đang chìm sâu đáy vực, chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân mình bất lực đến như vậy "con trai của tôi..."
Một nhân viên y tế khác cũng đang sơ cứu cho người mặc đồ lặn.
Thẩm Cảnh Liên đưa mắt nhìn sang thì thấy đó là một người phụ nữ. Sao người này lại xuất hiện cùng Trang Thiên Tích chứ?
Khụ...khụ....
Người phụ nữ từ từ mở mắt ra và đưa mắt nhìn quanh...
*Cậu đã cứu tôi?
Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng nhìn nhưng không lên tiếng.
*Cậu chủ nhỏ!
*Cậu chủ nhỏ!
Thẩm Cảnh Liên thấy người phụ nữ lo lắng cho Trang Thiên Tích thì đoán có lẽ là thuộc hạ của nhà họ Trang, nhưng lại không giống lắm "bà là ai? Và quan hệ thế nào với đứa bé?"
*Cậu ấy là cậu chủ nhỏ của tôi! Tên tôi là Cô Tinh.
"Cô Tinh?"
Mặc kệ Thẩm Cảnh Liên có thái độ gì, Cô Tinh lao đến cấp cứu cho Trang Thiên Tích.
Vài nhân viên y tế có mặt trên thuyền đều được mở rộng tầm mắt vì cách cứu người cứu nước độc là như Cô Tinh đã làm.
Khụ...khụ...
*Cậu chủ nhỏ!
Thẩm Cảnh Liên thở phào "lại hồn..."
Trang Thiên Tích mở mắt ra nhưng cậu hoàn toàn không thấy gì.
*Cậu chủ nhỏ, cậu sao vậy?
Nghe giọng nói quen thuộc, Trang Thiên Tích khẽ hỏi "Cô Tinh phải không?"
Cô Tinh khẽ ừm...
'Cô Tinh, cháu không nhìn thấy gì cả?'
*Cậu chủ nhỏ hãy bình tĩnh lại.
Tim Thẩm Cảnh Liên một lần nữa lại chìm sâu đáy vực!
"Thằng bé không sao chứ?"
Cô Tinh lắc đầu "tôi cũng không biết, ở đây không có thiết bị y tế để kiểm tra".
'Cô Tinh, có phải là cháu đã bị mù rồi không?'
*Không đâu cậu chủ nhỏ! Tôi tuyệt đối sẽ không để cậu xảy ra chuyện.
Cô Tinh quỳ xuống chân Thẩm Cảnh Liên "tôi xin cậu hãy giúp tôi..."
Thẩm Cảnh Liên buồn rầu lên tiếng "tôi phải giúp thế nào đây?"
Cô Tinh dịu dàng lên tiếng "phía trước là hòn đảo của họ Lục, làm ơn hãy đưa chúng tôi lên đảo!"
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày, trước giờ anh có nghe nói qua hòn đảo của họ Lục, chủ nhân của nó là Lục Dận Diễn...một nhân vật rất lợi hại, là tội phạm xuyên quốc gia nhưng vẫn sống nhởn nhơ. Đã thế lại còn chiếm đất xưng vương, ông ấy như một bậc đế vương ngồi giữa ngai vàng chễm chệ. Tất cả những điều đó, Thẩm Cảnh Liên chỉ nghe thiên hạ đồn đoán, chứ bản thân anh thì chưa từng gặp mặt Lục Dận Diễn bao giờ.
Đi từ xa đã nhìn thấy được hòn đảo, trời cũng đã tờ mờ sáng...cảnh đẹp xung quanh càng lúc càng hiện ra rất rõ đẹp. Bình minh trên biển nó đẹp biết nhường nào, nhưng Thẩm Cảnh Liên không có tâm trạng để cảm nhận.
Một vài chiếc thuyền tuần tra đang chạy về phía du thuyền của Thẩm Cảnh Liên.
Cô Tinh hốt hoảng "thôi chết, trên đảo luôn có phòng bị, được trang bị vũ trang và lính gác. Họ Lục trước giờ không giao du với thế giới bên ngoài, cũng không thích bị làm phiền".
Nhìn sắc mặt Cô Tinh đang lo lắng, Thẩm Cảnh Liên cũng có chút lo lắng!
*Mọi người cẩn thận "tổng tư lệnh xưa nay không cho phép bất kỳ một ai đến gần hòn đảo. Pháo đài lúc nào cũng sẵn sàng, chỉ cần có thuyền lạ đến gần sẽ bắn ngay".
Trang Thiên Tích lạnh lùng lên tiếng "không sao, dìu cháu đứng lên vị trí cao dễ nhìn thấy!"
Thẩm Cảnh Liên trầm tư không lên tiếng, chính bản thân anh còn không biết vì sao đêm nay anh lại muốn lên du thuyền ngắm biển. Tâm trí anh cứ thúc giục anh phải ra biển.
Chiếc du thuyền vẫn lênh đênh giữa biển cả mênh mông, lòng Thẩm Cảnh Liên cũng vô cùng hoang liêu. Nhìn phía về phía mênh mông vô tận, lòng anh càng thêm phiền muộn.
Biển cả càng về khuya càng êm đềm vắng lặng, chỉ nghe tiếng róc rách của sóng nước vỗ vào mạn thuyền, ngàn ánh sao trời chiếu rọi xuống mặt biển, tựa như những viên kim cương lấp lánh. Thẩm Cảnh Liên nhìn đến xuất thần.
*Cứu! Cứu chúng tôi với...
Thẩm Cảnh Liên đứng trên boong tàu, lắng nghe sóng vỗ, âm thanh này sao nghe êm tai đến lạ.
*Cứu...
Nghe trong gió có tiếng kêu cứu, Thẩm Cảnh Liên chợt nhíu mày "mình bị ảo giác sao?"
*Cứu...
*C...ứ...u...
Nghe được tiếng cầu cứu càng lúc càng yếu dần, Thẩm Cảnh Liên đoán chừng người này đang sắp không chịu đựng nổi nữa! Anh với vội chiếc áo phao và nhanh chóng mặc vào rồi lao mình xuống biển.
Qua một lúc tìm kiếm, Thẩm Cảnh Liên phát hiện ra có hai người đang đuối nước, một lớn một bé...đứa bé như đã ngừng thở, người lớn thì hơi thở đang yếu dần trong bộ đồ lặn. Anh vội kéo họ lên mặt nước...
Tạ Tân hốt hoảng hô to "nhanh cứu người, hãy trợ giúp họ một tay..."
Vài thủy thủ giúp Tạ Tân một tay cứu người dưới biển lên.
Thẩm Cảnh Liên ngồi bệt xuống boong tàu, anh thở hắt ra...rồi chợt hoảng hốt "Trang Thiên Tích!"
Thẩm Cảnh Liên vội vàng sơ cứu cho người đuối nước...đã qua khá lâu nhưng vẫn chưa thấy Trang Thiên Tích sặc nước, cậu bé vẫn nằm yên bất động, hơi thở cũng không còn, cũng không thấy nhịp tim, cơ thể hoàn toàn lạnh ngắt.
Chưa bao giờ Thẩm Cảnh Liên thấy bản thân mình run sợ như bây giờ..."con nhất định sẽ không sao!"
Nhân viên y tế cũng kịp chạy lên boong và giúp Thẩm Cảnh Liên cấp cứu cho Trang Thiên Tích. Qua một lúc khá lâu, nhân viên y tế cố gắng hồi sức tim phổi giúp cậu nhưng vẫn không thấy có chút động tĩnh gì.
Tìm Thẩm Cảnh Liên như đang chìm sâu đáy vực, chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân mình bất lực đến như vậy "con trai của tôi..."
Một nhân viên y tế khác cũng đang sơ cứu cho người mặc đồ lặn.
Thẩm Cảnh Liên đưa mắt nhìn sang thì thấy đó là một người phụ nữ. Sao người này lại xuất hiện cùng Trang Thiên Tích chứ?
Khụ...khụ....
Người phụ nữ từ từ mở mắt ra và đưa mắt nhìn quanh...
*Cậu đã cứu tôi?
Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng nhìn nhưng không lên tiếng.
*Cậu chủ nhỏ!
*Cậu chủ nhỏ!
Thẩm Cảnh Liên thấy người phụ nữ lo lắng cho Trang Thiên Tích thì đoán có lẽ là thuộc hạ của nhà họ Trang, nhưng lại không giống lắm "bà là ai? Và quan hệ thế nào với đứa bé?"
*Cậu ấy là cậu chủ nhỏ của tôi! Tên tôi là Cô Tinh.
"Cô Tinh?"
Mặc kệ Thẩm Cảnh Liên có thái độ gì, Cô Tinh lao đến cấp cứu cho Trang Thiên Tích.
Vài nhân viên y tế có mặt trên thuyền đều được mở rộng tầm mắt vì cách cứu người cứu nước độc là như Cô Tinh đã làm.
Khụ...khụ...
*Cậu chủ nhỏ!
Thẩm Cảnh Liên thở phào "lại hồn..."
Trang Thiên Tích mở mắt ra nhưng cậu hoàn toàn không thấy gì.
*Cậu chủ nhỏ, cậu sao vậy?
Nghe giọng nói quen thuộc, Trang Thiên Tích khẽ hỏi "Cô Tinh phải không?"
Cô Tinh khẽ ừm...
'Cô Tinh, cháu không nhìn thấy gì cả?'
*Cậu chủ nhỏ hãy bình tĩnh lại.
Tim Thẩm Cảnh Liên một lần nữa lại chìm sâu đáy vực!
"Thằng bé không sao chứ?"
Cô Tinh lắc đầu "tôi cũng không biết, ở đây không có thiết bị y tế để kiểm tra".
'Cô Tinh, có phải là cháu đã bị mù rồi không?'
*Không đâu cậu chủ nhỏ! Tôi tuyệt đối sẽ không để cậu xảy ra chuyện.
Cô Tinh quỳ xuống chân Thẩm Cảnh Liên "tôi xin cậu hãy giúp tôi..."
Thẩm Cảnh Liên buồn rầu lên tiếng "tôi phải giúp thế nào đây?"
Cô Tinh dịu dàng lên tiếng "phía trước là hòn đảo của họ Lục, làm ơn hãy đưa chúng tôi lên đảo!"
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày, trước giờ anh có nghe nói qua hòn đảo của họ Lục, chủ nhân của nó là Lục Dận Diễn...một nhân vật rất lợi hại, là tội phạm xuyên quốc gia nhưng vẫn sống nhởn nhơ. Đã thế lại còn chiếm đất xưng vương, ông ấy như một bậc đế vương ngồi giữa ngai vàng chễm chệ. Tất cả những điều đó, Thẩm Cảnh Liên chỉ nghe thiên hạ đồn đoán, chứ bản thân anh thì chưa từng gặp mặt Lục Dận Diễn bao giờ.
Đi từ xa đã nhìn thấy được hòn đảo, trời cũng đã tờ mờ sáng...cảnh đẹp xung quanh càng lúc càng hiện ra rất rõ đẹp. Bình minh trên biển nó đẹp biết nhường nào, nhưng Thẩm Cảnh Liên không có tâm trạng để cảm nhận.
Một vài chiếc thuyền tuần tra đang chạy về phía du thuyền của Thẩm Cảnh Liên.
Cô Tinh hốt hoảng "thôi chết, trên đảo luôn có phòng bị, được trang bị vũ trang và lính gác. Họ Lục trước giờ không giao du với thế giới bên ngoài, cũng không thích bị làm phiền".
Nhìn sắc mặt Cô Tinh đang lo lắng, Thẩm Cảnh Liên cũng có chút lo lắng!
*Mọi người cẩn thận "tổng tư lệnh xưa nay không cho phép bất kỳ một ai đến gần hòn đảo. Pháo đài lúc nào cũng sẵn sàng, chỉ cần có thuyền lạ đến gần sẽ bắn ngay".
Trang Thiên Tích lạnh lùng lên tiếng "không sao, dìu cháu đứng lên vị trí cao dễ nhìn thấy!"