Chương 40: Mưu sâu kế bẩn
Thấy có thuyền lạ đến gần đảo và sắp cập bến, pháo đài và đạn pháo đã sẵn sàng chờ chỉ huy trưởng của họ hạ lệnh.
Trang Thiên Tích được Cô Tinh dìu đứng trước mũi thuyền...cậu cầm bộ đàm lên và trầm tĩnh lên tiếng "Ta là Trang Thiên Tích, xin mọi người buông vũ khí".
//Là cậu chủ nhỏ thật sao?
Chỉ huy trưởng lấy ống nhòm ra xem, anh từng gặp qua Trang Thiên Tích vì cậu đã lên đảo không ít lần...thấy đúng là Trang Thiên Tích, bên cạnh cậu còn có cả Cô Tinh thì hạ lệnh buông vũ khí.
*Cậu chủ nhỏ! Chúng ta an toàn rồi.
Lính canh gác thấy Trang Thiên Tích thì nhanh chóng xếp hàng đón tiếp.
Thuyền vừa cập bến, binh lính đã đồng loạt làm động tác chào kiểu quân đội!
Cô Tinh ôm Trang Thiên Tích nhảy lên bãi cát.
Thẩm Cảnh Liên ngạc nhiên khi thấy Trang Thiên Tích được người những tên lính trên đảo cung kính.
"Giữa Trang Thiên Tích và bọn họ có quan hệ gì?"
…………
//Tư lệnh!
'Sao rồi?'
//Đã mấy giờ liền rồi, chưa tìm được người.
Lục Dận Diễn thấy phía trước có chiếc thuyền đang chạy với hải lý cao, ông khẽ nhíu mày "con thuyền phía trước là của ai?"
Lưu Điền ôn tồn lên tiếng..."như là thuyền của đội trưởng Trương!"
'Hắn cho thuyền chạy nhanh như thế làm gì chứ?'
'Tăng tốc đuổi theo!'
//Lưu Điền lắc đầu "chúng ta đã cố gắng hết sức rồi!"
Lục Dận Diễn bực tức, ông đi đến mũi tàu và chấp tay sau lưng...đứng nhìn về phía con tàu đang lướt nhanh phía trước.
'Buộc con thuyền phía trước neo lại và lên kiểm tra.
//Rõ!
…………
//Chủ nhân!
Lục Thiên Hoành lạnh lùng nhìn tên thuộc hạ "chuyện gì?"
//Thuyền của tổng bộ đang đuổi theo chúng ta phía sau.
'Biết rồi, ra lệnh cho các thuyền trưởng và thủy thủ cứ tiếp tục đi về phía trước'.
Qua vài giờ đuổi theo, vượt nghìn dặm hải lý thì thuyền của tổng bộ cũng đuổi kịp thuyền của Lục Thiên Hoành.
//Người trên thuyền nhanh cho thuyền neo lại...chúng tôi cần phải kiểm tra.
Lục Thiên Hoành nheo mắt "các người muốn kiểm tra, thì kiểm thôi".
………
//Chủ nhân, đã đưa Trương đội trưởng đến rồi rồi.
Lục Thiên Hoành liếc nhìn Trương Vệ Thanh bị chuốc thuốc từ trước, được hai người đỡ lên boong. Có lẽ cũng sắp hết thuốc.
'Ừ...m...không tồi, hôm nay mới có dịp nhìn kỹ tên Trương Vệ Thanh này, quả nghiên cũng là anh hùng kiệt xuất'.
//Chủ nhân còn có gì dặn dò?
Lục Thiên Hoành liếc nhìn Trang Điềm Điềm vẫn còn nằm bất động "sắp xếp cho đôi nam thanh nữ tú này cùng một giường là được".
//Tôi rõ rồi chủ nhân.
Nói xong, Lục Thiên Hoành mặc vào bộ đồ lặn và lao mình xuống biển, rất nhanh anh hoà nhịp cùng biển cả mênh mông...anh giờ tựa như cá mập xanh...vừa nhanh vừa khỏe lặn sâu vào đại dương mênh mông, lạnh lẽo.
//Nhanh cho thuyền neo lại!
Lục Dận Diễn lạnh giọng lên tiếng "sao các người không cho thuyền dừng lại?"
//Bẩm tư lệnh "Trương đội trưởng bảo chúng tôi không được dừng lại!"
'Thật to gan!'
'Trương Vệ Thanh đâu, bảo hắn ra đây gặp ta'
//Đội trưởng...đội trưởng...
Lục Dận Diễn tức giận hầm hầm!
Tên lính trước mặt (tay sai của Lục Thiên Hoành) run sợ, toát cả mồ hôi hột. Nhưng điều anh ta lo sợ cũng sẽ đến sau vài giây!
Tõm...
A...a...
Âm thanh tóe nước nghe rợn người, anh ta bị Lục Dận Diễn đá một đá rơi thẳng xuống biển.
'Cút...'
Lục Dận Diễn tự bản thân mình đi xuống khoang thuyền lục soát. Ông lục soát khắp nơi...chỉ còn lại chỗ này là chưa.
Rầm...
A...a...
Trương Vệ Thanh lúc này cũng vừa hết thuốc, anh tỉnh dậy nhưng vẫn tưởng mình còn đang mơ, vì bên cạnh anh là một mỹ nhân tuyệt thế "nhưng sao quần áo cô ấy xộc xệch đến vậy chứ?"
Trương Vệ Thanh nhớ lại..."buổi tối mình đã cùng cấp dưới uống vài chai, sau đó...sau đó, thế nào...sao mình hoàn toàn không còn nhớ gì nữa? Hiện tại mình đang ở đâu đây?"
Lục Dận Diễn lúc này như muốn ăn tươi nuốt sống Trương Vệ Thanh "cậu...cậu đã làm ra chuyện gì?"
Trương Vệ Thanh hốt hoảng lắc đầu "tư lệnh, tôi hoàn toàn không biết gì cả!"
'Không biết sao? Đây là thuyền riêng của cậu! Lúc nãy thuyền của tổng bộ đuổi theo, sao cậu không cho dừng lại? Và còn chuyện tán tận lương tâm này...đó là con gái của Lục Dận Diễn ta, cậu lại dám ra tay?'
*Không đâu tư lệnh, tôi thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi hoàn toàn không hay biết gì cả mà!
R...ố..p...
Lục Dận Diễn cướp cò và chĩa nòng súng vào đầu Trương Vệ Thanh...
Lưu Điền ngăn lại "tư lệnh, điều tra rõ rồi hẳn ra tay".
Lục Dận Diễn thấy Trang Điềm Điềm vẫn còn hôn mê thì nhíu mày "đúng là đồi bại mà, dám chuốc thuốc con gái của ta đưa lên thuyền!"
'Nhốt hắn vào địa đạo'
Địa đạo mà Lục Dận Diễn nhắc đến, là nơi bí mật sâu dưới lòng đất...là nơi chỉ để chế tạo vũ khí và một gian phòng riêng vừa âm u vừa tăm tối, dùng để nhốt người...những người tội nặng, hoặc người sắp bị đưa đến hoàng tuyền.
Lục Dận Diễn nhìn về phía xa xôi, bình minh vừa ló dạng, mặt trời hồng rơi trên mặt biển, hải âu từng đàn chao lượn. Biển là như vậy, bao giờ cũng đẹp...dù là hoàng hôn hay bình minh.
Lục Dận Diễn ngắm đến say mê "đã lâu rồi, mình không ngắm bình minh trên biển!"
Trang Thiên Tích được Cô Tinh dìu đứng trước mũi thuyền...cậu cầm bộ đàm lên và trầm tĩnh lên tiếng "Ta là Trang Thiên Tích, xin mọi người buông vũ khí".
//Là cậu chủ nhỏ thật sao?
Chỉ huy trưởng lấy ống nhòm ra xem, anh từng gặp qua Trang Thiên Tích vì cậu đã lên đảo không ít lần...thấy đúng là Trang Thiên Tích, bên cạnh cậu còn có cả Cô Tinh thì hạ lệnh buông vũ khí.
*Cậu chủ nhỏ! Chúng ta an toàn rồi.
Lính canh gác thấy Trang Thiên Tích thì nhanh chóng xếp hàng đón tiếp.
Thuyền vừa cập bến, binh lính đã đồng loạt làm động tác chào kiểu quân đội!
Cô Tinh ôm Trang Thiên Tích nhảy lên bãi cát.
Thẩm Cảnh Liên ngạc nhiên khi thấy Trang Thiên Tích được người những tên lính trên đảo cung kính.
"Giữa Trang Thiên Tích và bọn họ có quan hệ gì?"
…………
//Tư lệnh!
'Sao rồi?'
//Đã mấy giờ liền rồi, chưa tìm được người.
Lục Dận Diễn thấy phía trước có chiếc thuyền đang chạy với hải lý cao, ông khẽ nhíu mày "con thuyền phía trước là của ai?"
Lưu Điền ôn tồn lên tiếng..."như là thuyền của đội trưởng Trương!"
'Hắn cho thuyền chạy nhanh như thế làm gì chứ?'
'Tăng tốc đuổi theo!'
//Lưu Điền lắc đầu "chúng ta đã cố gắng hết sức rồi!"
Lục Dận Diễn bực tức, ông đi đến mũi tàu và chấp tay sau lưng...đứng nhìn về phía con tàu đang lướt nhanh phía trước.
'Buộc con thuyền phía trước neo lại và lên kiểm tra.
//Rõ!
…………
//Chủ nhân!
Lục Thiên Hoành lạnh lùng nhìn tên thuộc hạ "chuyện gì?"
//Thuyền của tổng bộ đang đuổi theo chúng ta phía sau.
'Biết rồi, ra lệnh cho các thuyền trưởng và thủy thủ cứ tiếp tục đi về phía trước'.
Qua vài giờ đuổi theo, vượt nghìn dặm hải lý thì thuyền của tổng bộ cũng đuổi kịp thuyền của Lục Thiên Hoành.
//Người trên thuyền nhanh cho thuyền neo lại...chúng tôi cần phải kiểm tra.
Lục Thiên Hoành nheo mắt "các người muốn kiểm tra, thì kiểm thôi".
………
//Chủ nhân, đã đưa Trương đội trưởng đến rồi rồi.
Lục Thiên Hoành liếc nhìn Trương Vệ Thanh bị chuốc thuốc từ trước, được hai người đỡ lên boong. Có lẽ cũng sắp hết thuốc.
'Ừ...m...không tồi, hôm nay mới có dịp nhìn kỹ tên Trương Vệ Thanh này, quả nghiên cũng là anh hùng kiệt xuất'.
//Chủ nhân còn có gì dặn dò?
Lục Thiên Hoành liếc nhìn Trang Điềm Điềm vẫn còn nằm bất động "sắp xếp cho đôi nam thanh nữ tú này cùng một giường là được".
//Tôi rõ rồi chủ nhân.
Nói xong, Lục Thiên Hoành mặc vào bộ đồ lặn và lao mình xuống biển, rất nhanh anh hoà nhịp cùng biển cả mênh mông...anh giờ tựa như cá mập xanh...vừa nhanh vừa khỏe lặn sâu vào đại dương mênh mông, lạnh lẽo.
//Nhanh cho thuyền neo lại!
Lục Dận Diễn lạnh giọng lên tiếng "sao các người không cho thuyền dừng lại?"
//Bẩm tư lệnh "Trương đội trưởng bảo chúng tôi không được dừng lại!"
'Thật to gan!'
'Trương Vệ Thanh đâu, bảo hắn ra đây gặp ta'
//Đội trưởng...đội trưởng...
Lục Dận Diễn tức giận hầm hầm!
Tên lính trước mặt (tay sai của Lục Thiên Hoành) run sợ, toát cả mồ hôi hột. Nhưng điều anh ta lo sợ cũng sẽ đến sau vài giây!
Tõm...
A...a...
Âm thanh tóe nước nghe rợn người, anh ta bị Lục Dận Diễn đá một đá rơi thẳng xuống biển.
'Cút...'
Lục Dận Diễn tự bản thân mình đi xuống khoang thuyền lục soát. Ông lục soát khắp nơi...chỉ còn lại chỗ này là chưa.
Rầm...
A...a...
Trương Vệ Thanh lúc này cũng vừa hết thuốc, anh tỉnh dậy nhưng vẫn tưởng mình còn đang mơ, vì bên cạnh anh là một mỹ nhân tuyệt thế "nhưng sao quần áo cô ấy xộc xệch đến vậy chứ?"
Trương Vệ Thanh nhớ lại..."buổi tối mình đã cùng cấp dưới uống vài chai, sau đó...sau đó, thế nào...sao mình hoàn toàn không còn nhớ gì nữa? Hiện tại mình đang ở đâu đây?"
Lục Dận Diễn lúc này như muốn ăn tươi nuốt sống Trương Vệ Thanh "cậu...cậu đã làm ra chuyện gì?"
Trương Vệ Thanh hốt hoảng lắc đầu "tư lệnh, tôi hoàn toàn không biết gì cả!"
'Không biết sao? Đây là thuyền riêng của cậu! Lúc nãy thuyền của tổng bộ đuổi theo, sao cậu không cho dừng lại? Và còn chuyện tán tận lương tâm này...đó là con gái của Lục Dận Diễn ta, cậu lại dám ra tay?'
*Không đâu tư lệnh, tôi thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi hoàn toàn không hay biết gì cả mà!
R...ố..p...
Lục Dận Diễn cướp cò và chĩa nòng súng vào đầu Trương Vệ Thanh...
Lưu Điền ngăn lại "tư lệnh, điều tra rõ rồi hẳn ra tay".
Lục Dận Diễn thấy Trang Điềm Điềm vẫn còn hôn mê thì nhíu mày "đúng là đồi bại mà, dám chuốc thuốc con gái của ta đưa lên thuyền!"
'Nhốt hắn vào địa đạo'
Địa đạo mà Lục Dận Diễn nhắc đến, là nơi bí mật sâu dưới lòng đất...là nơi chỉ để chế tạo vũ khí và một gian phòng riêng vừa âm u vừa tăm tối, dùng để nhốt người...những người tội nặng, hoặc người sắp bị đưa đến hoàng tuyền.
Lục Dận Diễn nhìn về phía xa xôi, bình minh vừa ló dạng, mặt trời hồng rơi trên mặt biển, hải âu từng đàn chao lượn. Biển là như vậy, bao giờ cũng đẹp...dù là hoàng hôn hay bình minh.
Lục Dận Diễn ngắm đến say mê "đã lâu rồi, mình không ngắm bình minh trên biển!"