Chương 48: Trở về nhà
'Nhị thiếu gia!'
"Chuẩn bị về đất liền"
Tạ Tân nhìn Thẩm Cảnh Liên rồi khẽ hỏi "phải về thật sao nhị thiếu?"
"Ta có việc quan trọng cần phải giải quyết!"
'Vậy tôi đi chuẩn bị ngay'
Thẩm Cảnh Liên đảo mắt nhìn quanh, rơi vào mắt anh là dáng dấp oai phong của một người đàn ông, thấy người đó đang đi về phía mình...Thẩm Cảnh Liên nhìn không chớp mắt, cho đến khi lướt qua mặt nhau thì Thẩm Cảnh Liên càng thêm ngỡ ngàng "Sao hắn ta lại giống Lục Dận Diễn quá vậy chứ?"
Lục Thiên Hoành khựng bước nhưng không quay đầu lại nhìn Thẩm Cảnh Liên, lòng cười lạnh "đồ tàn phế!"
Cảm giác được người phía sau lưng nhìn mình, Thẩm Cảnh Liên quay đầu lại nhìn.
……………
Thẩm gia trong thời gian này!
Thẩm phu nhân đang chăm sóc Nhiễu Như trong bệnh viện trong suốt thời gian dài, bác sĩ đã giúp Nhiễu Như phục hồi phần lưỡi bị mất.
*Bác sĩ, con dâu tôi thế nào rồi bác sĩ?
//Thẩm phu nhân ngồi trước đã!
Bác sĩ rót tách trà đặt trước mặt Thẩm phu nhân "mời phu nhân dùng trà!"
Thẩm phu nhân cầm lấy tách trà nhưng không uống, tay mân mê thành tách rồi đặt về vị trí.
//Thiếu phu nhân đang tiến triển rất tốt, chúng tôi đã dùng cơ đùi để thay thế cho phần lưỡi bị mất. Chỉ cần một thời gian nữa thì có thể bắt đầu giao tiếp.
Thẩm phu nhân vui mừng như vớ được vàng, cuối cùng thì con dâu bà cũng có thể cứu chữa được.
………
Tạ Tân đẩy chiếc xe lăn tiến vào cổng lớn nhà họ Thẩm...
Thẩm Cảnh Liên có chút chạnh lòng, lâu rồi không về nhà...phút chốc nữa đây, thế nào rồi mẹ cũng làm ầm ĩ lên khi trông thấy cái bộ dạng này của mình. Anh thở một hơi thật dài!
Rất nhanh sau đó, nghe người giúp việc hoảng hốt thét to "nhị thiếu gia..."
Má Dung giật mình khi nghe tiếng hét chói tai của cô giúp việc trẻ "cô có bị điên hay không mà la hét um sùm thế? Phu nhân đang xem tivi trong phòng khách".
Người giúp việc lắc đầu "tôi...tôi không có cố ý, nhưng..."
//Nhưng cái gì? Cô mới tập nói à?
Thẩm Cảnh Liên chán ghét nhìn má Dung rồi liếc sang cô giúp việc trẻ, xưa nay anh vốn không ưa má Dung vì bà luôn dựa hơi Thẩm phu nhân mà vênh váo.
//Nhị thiếu gia, chân cậu...
Thẩm Cảnh Liên liếc nhìn má Dung "tàn phế rồi!"
Má Dung thụt lùi về sau vài bước rồi cố gắng lấy lại bình tĩnh và chạy vào phòng khách...
//Không xong rồi phu nhân...
Nhìn mặt mày má Dung xanh mét, Thẩm phu nhân khẽ nhíu mày..."đã xảy ra chuyện gì rồi?"
//Nhị...nhị thiếu...
Tay má Dung chỉ về phía Thẩm Cảnh Liên đang được Tạ Tân đẩy trên xe lăn.
Thẩm phu nhân choáng váng mặt mày "Con trai của ta...Cảnh Liên!" rồi bà liền ngất đi.
"Mẹ..."
//Phu nhân...
'Nhị thiếu gia, bộ dạng này của cậu đã hù cho phu nhân sợ đến ngất rồi kìa!'
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt "dùng lời lẽ cho cẩn thận vào!"
'Ờm...tôi nói nhầm rồi...phu nhân thấy cậu ra thế này nên đau lòng quá mà ngất đi rồi'.
"Còn không mau gọi bác sĩ"
'Tôi biết rồi!'
Thẩm Cảnh Liên lo lắng nhìn mẹ mình được người giúp việc đỡ nằm xuống sofa.
Trong cơn mơ màng, nước mắt Thẩm phu nhân vẫn cứ tuôn rơi thành hai hàng.
Thẩm Cảnh Liên dịch chuyển bánh xe tiến đến bên cạnh Thẩm phu nhân, anh nắm lấy bàn tay của mẹ mình và hôn nhẹ lên mô bàn tay "con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng...thời gian nữa sẽ ổn"
.........
'Nhị thiếu!'
"Ả Nhiễu Như kia thế nào rồi?"
'Cô ta đang ở bệnh viện quốc tế, vừa tiến hành ca phẫu thuật ghép lưỡi xong'.
Thẩm Cảnh Liên nhìn chằm chằm vào tấm hình khi còn bé của mình, lòng thấy thương thương nhớ nhớ đến Trang Thiên Tích. Giá mà mình đưa được hai mẹ con cô ấy về Thẩm gia, những ngày tháng sau này mình sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho hai mẹ con cô ấy.
'Nhị thiếu gia!'
"Chuẩn bị đến bệnh viện quốc tế!"
…………………
Nhiễu Như đang ngồi chơi với chú mèo con, thấy Thẩm Cảnh Liên được Tạ Tân đẩy vào, cô hốt hoảng nên đưa tay lên bụm kín miệng, đôi mắt trợn tròn.
"Hoảng sợ à?"
Nhiễu Như lắc đầu nguầy nguậy!
Thẩm Cảnh Liên đưa tay bóp chặt cổ Nhiễu Như.
Ư...m....
Khụ...khụ...
Phịch!
Nhiễu Như bị Thẩm Cảnh Liên ném nằm dài ra sàn nhà...một cảm giác rát buốt xuất hiện, cô đưa hai cánh tay lên nhìn, thấy khuỷu tay mình đang trầy xước.
Nhiễu Như tủi thân quá nên khóc mướt!
"Câm miệng, khóc lóc gì?"
Nhiễu Như lại tiếp tục khóc, cô vẫn chưa thể nói chuyện được, vậy nên chỉ có thể khóc.
Thẩm Cảnh Liên lạnh giọng lên tiếng "tại sao cô lại dám ra tay sát hại Trang Điềm Điềm và Trang Thiên Tích?"
Nhiễu Như lo sợ cúi mặt!
"Sao cô dám ra tay với họ? Ai cho cô cái lá gan đó vậy hả?"
Nhiễu Như lắc đầu!
Lúc bấy giờ nước mắt Nhiễu Như đã đầm đìa.
Thẩm Cảnh Liên chán ghét liếc nhìn Nhiễu Như một cái sắc lạnh "về sau, cô nhớ liệu hồn đó, đừng tưởng rằng cô được mẹ tôi chống lung thì tha hồ làm càn".
Ư...m...
"Chỉ cần cô dám đụng đến mẹ con cô ấy, thì đừng trách Thẩm Cảnh Liên tôi không nể tình".
"Đến lúc đó mẹ tôi cũng không thể cứu nổi cô đâu!"
Nhiễu Như nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Cảnh Liên, rồi cô chợt buồn tủi, vì trong ánh mắt kia không hề tồn tại chút yêu thương nào, cũng không chứa sự dịu dàng..."anh ấy không hề có chút tình cảm nào với mình!"
"Chuẩn bị về đất liền"
Tạ Tân nhìn Thẩm Cảnh Liên rồi khẽ hỏi "phải về thật sao nhị thiếu?"
"Ta có việc quan trọng cần phải giải quyết!"
'Vậy tôi đi chuẩn bị ngay'
Thẩm Cảnh Liên đảo mắt nhìn quanh, rơi vào mắt anh là dáng dấp oai phong của một người đàn ông, thấy người đó đang đi về phía mình...Thẩm Cảnh Liên nhìn không chớp mắt, cho đến khi lướt qua mặt nhau thì Thẩm Cảnh Liên càng thêm ngỡ ngàng "Sao hắn ta lại giống Lục Dận Diễn quá vậy chứ?"
Lục Thiên Hoành khựng bước nhưng không quay đầu lại nhìn Thẩm Cảnh Liên, lòng cười lạnh "đồ tàn phế!"
Cảm giác được người phía sau lưng nhìn mình, Thẩm Cảnh Liên quay đầu lại nhìn.
……………
Thẩm gia trong thời gian này!
Thẩm phu nhân đang chăm sóc Nhiễu Như trong bệnh viện trong suốt thời gian dài, bác sĩ đã giúp Nhiễu Như phục hồi phần lưỡi bị mất.
*Bác sĩ, con dâu tôi thế nào rồi bác sĩ?
//Thẩm phu nhân ngồi trước đã!
Bác sĩ rót tách trà đặt trước mặt Thẩm phu nhân "mời phu nhân dùng trà!"
Thẩm phu nhân cầm lấy tách trà nhưng không uống, tay mân mê thành tách rồi đặt về vị trí.
//Thiếu phu nhân đang tiến triển rất tốt, chúng tôi đã dùng cơ đùi để thay thế cho phần lưỡi bị mất. Chỉ cần một thời gian nữa thì có thể bắt đầu giao tiếp.
Thẩm phu nhân vui mừng như vớ được vàng, cuối cùng thì con dâu bà cũng có thể cứu chữa được.
………
Tạ Tân đẩy chiếc xe lăn tiến vào cổng lớn nhà họ Thẩm...
Thẩm Cảnh Liên có chút chạnh lòng, lâu rồi không về nhà...phút chốc nữa đây, thế nào rồi mẹ cũng làm ầm ĩ lên khi trông thấy cái bộ dạng này của mình. Anh thở một hơi thật dài!
Rất nhanh sau đó, nghe người giúp việc hoảng hốt thét to "nhị thiếu gia..."
Má Dung giật mình khi nghe tiếng hét chói tai của cô giúp việc trẻ "cô có bị điên hay không mà la hét um sùm thế? Phu nhân đang xem tivi trong phòng khách".
Người giúp việc lắc đầu "tôi...tôi không có cố ý, nhưng..."
//Nhưng cái gì? Cô mới tập nói à?
Thẩm Cảnh Liên chán ghét nhìn má Dung rồi liếc sang cô giúp việc trẻ, xưa nay anh vốn không ưa má Dung vì bà luôn dựa hơi Thẩm phu nhân mà vênh váo.
//Nhị thiếu gia, chân cậu...
Thẩm Cảnh Liên liếc nhìn má Dung "tàn phế rồi!"
Má Dung thụt lùi về sau vài bước rồi cố gắng lấy lại bình tĩnh và chạy vào phòng khách...
//Không xong rồi phu nhân...
Nhìn mặt mày má Dung xanh mét, Thẩm phu nhân khẽ nhíu mày..."đã xảy ra chuyện gì rồi?"
//Nhị...nhị thiếu...
Tay má Dung chỉ về phía Thẩm Cảnh Liên đang được Tạ Tân đẩy trên xe lăn.
Thẩm phu nhân choáng váng mặt mày "Con trai của ta...Cảnh Liên!" rồi bà liền ngất đi.
"Mẹ..."
//Phu nhân...
'Nhị thiếu gia, bộ dạng này của cậu đã hù cho phu nhân sợ đến ngất rồi kìa!'
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt "dùng lời lẽ cho cẩn thận vào!"
'Ờm...tôi nói nhầm rồi...phu nhân thấy cậu ra thế này nên đau lòng quá mà ngất đi rồi'.
"Còn không mau gọi bác sĩ"
'Tôi biết rồi!'
Thẩm Cảnh Liên lo lắng nhìn mẹ mình được người giúp việc đỡ nằm xuống sofa.
Trong cơn mơ màng, nước mắt Thẩm phu nhân vẫn cứ tuôn rơi thành hai hàng.
Thẩm Cảnh Liên dịch chuyển bánh xe tiến đến bên cạnh Thẩm phu nhân, anh nắm lấy bàn tay của mẹ mình và hôn nhẹ lên mô bàn tay "con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng...thời gian nữa sẽ ổn"
.........
'Nhị thiếu!'
"Ả Nhiễu Như kia thế nào rồi?"
'Cô ta đang ở bệnh viện quốc tế, vừa tiến hành ca phẫu thuật ghép lưỡi xong'.
Thẩm Cảnh Liên nhìn chằm chằm vào tấm hình khi còn bé của mình, lòng thấy thương thương nhớ nhớ đến Trang Thiên Tích. Giá mà mình đưa được hai mẹ con cô ấy về Thẩm gia, những ngày tháng sau này mình sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho hai mẹ con cô ấy.
'Nhị thiếu gia!'
"Chuẩn bị đến bệnh viện quốc tế!"
…………………
Nhiễu Như đang ngồi chơi với chú mèo con, thấy Thẩm Cảnh Liên được Tạ Tân đẩy vào, cô hốt hoảng nên đưa tay lên bụm kín miệng, đôi mắt trợn tròn.
"Hoảng sợ à?"
Nhiễu Như lắc đầu nguầy nguậy!
Thẩm Cảnh Liên đưa tay bóp chặt cổ Nhiễu Như.
Ư...m....
Khụ...khụ...
Phịch!
Nhiễu Như bị Thẩm Cảnh Liên ném nằm dài ra sàn nhà...một cảm giác rát buốt xuất hiện, cô đưa hai cánh tay lên nhìn, thấy khuỷu tay mình đang trầy xước.
Nhiễu Như tủi thân quá nên khóc mướt!
"Câm miệng, khóc lóc gì?"
Nhiễu Như lại tiếp tục khóc, cô vẫn chưa thể nói chuyện được, vậy nên chỉ có thể khóc.
Thẩm Cảnh Liên lạnh giọng lên tiếng "tại sao cô lại dám ra tay sát hại Trang Điềm Điềm và Trang Thiên Tích?"
Nhiễu Như lo sợ cúi mặt!
"Sao cô dám ra tay với họ? Ai cho cô cái lá gan đó vậy hả?"
Nhiễu Như lắc đầu!
Lúc bấy giờ nước mắt Nhiễu Như đã đầm đìa.
Thẩm Cảnh Liên chán ghét liếc nhìn Nhiễu Như một cái sắc lạnh "về sau, cô nhớ liệu hồn đó, đừng tưởng rằng cô được mẹ tôi chống lung thì tha hồ làm càn".
Ư...m...
"Chỉ cần cô dám đụng đến mẹ con cô ấy, thì đừng trách Thẩm Cảnh Liên tôi không nể tình".
"Đến lúc đó mẹ tôi cũng không thể cứu nổi cô đâu!"
Nhiễu Như nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Cảnh Liên, rồi cô chợt buồn tủi, vì trong ánh mắt kia không hề tồn tại chút yêu thương nào, cũng không chứa sự dịu dàng..."anh ấy không hề có chút tình cảm nào với mình!"