Chương 49: Thăm người trong trại giam
'Nhị thiếu gia!'
"Sao rồi?"
'Kiều Chấn Đông lĩnh án phạt là mười năm tù giam, tất cả tài sản đều bị tịch biên'.
Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng không lên tiếng, lòng chỉ thầm nghĩ "con gái của họ Kiều các người hại con trai ta sém chút đã mất mạng, vậy mà chỉ trả giá đơn giản như thế thôi sao, ta cảm thấy chưa hài lòng lắm!"
'Nhị thiếu gia, tiếp theo chúng ta phải làm gì?'
Cốc...cốc...
Tạ Tân bước ra mở cửa phòng!
'Phu nhân!'
Thẩm phu nhân bước đến ngồi đối diện với Thẩm Cảnh Liên "con thấy trong người thế nào rồi?"
"Con không sao"
"Mà sao mẹ không nghỉ ngơi?"
*Haiz...đã mấy ngày liền mẹ nằm lì trong phòng, xương cốt cũng mềm nhũn cả rồi!
"Con thấy mẹ đã gầy đi nhiều rồi, mẹ phải nghỉ ngơi...không lại đổ bệnh".
Thẩm phu nhân cười cười "sức khoẻ của mẹ trước giờ tương đối tốt, chỉ có con mới khiến cho mẹ lo lắng mà đổ bệnh thôi!"
Thẩm Cảnh Liên cười hiền hoà "con xin lỗi vì đã khiến cho mẹ phải lo lắng vì con!"
"Được rồi...mẹ về phòng nghỉ ngơi trước đi! Con còn có việc bận, phải ra ngoài ngay bây giờ".
*Con lại đi...xem con đó, đã thành ra bộ dạng gì rồi?
"Không sao đâu mà mẹ! Mẹ về phòng nghỉ ngơi trước đi".
*Nói cho mẹ biết "kẻ nào đã khiến con phải ngồi xe lăn thế này?"
Thẩm Cảnh Liên khẽ cười "là bọn trùm khủng bố!"
*Trùm khủng bố sao? Đất nước chúng ta tương đối an ninh, lấy đâu ra trùm khủng bố? Con đừng đùa với mẹ.
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt, anh chợt nhớ đến cái ngày mà anh bị Lục Dận Diễn cho pháo binh phóng ngư lôi "haiz...ông già vợ cực phẩm ấy của mình...không gọi là trùm khủng bố thì là gì, chiến tích lý lịch đen có phải dạng vừa gì đâu...là tội phạm xuyên quốc gia đấy, ông ấy mà không hài lòng với mình, có khi lại cho vài cổ pháo đài đặt trước cổng lớn nhà mình cũng nên".
Lòng suy nghĩ vu vơ, rồi lại nghĩ đến những ngày trên đảo...mỗi ngày trôi qua anh đều được gặp Trang Điềm Điềm".
Thẩm phu nhân nghiêng đầu nhìn con trai "tên nhóc này đã ngồi xe lăn rồi mà còn cười hạnh phúc đến như vậy!"
*Con trai, sao không đến bệnh viện thăm vợ của con đi chứ?
"Dạ, mẹ cứ yên tâm, con sẽ đến thăm cô ta mà...và còn thay mẹ chăm sóc cho cô ta một cách ân cần nhất có thể!"
Thẩm phu nhân nghe con trai mình nói thế thì vui mừng, và nghĩ con trai mình đã chấp nhận Nhiễu Như.
*Được! Nhiễu Như giao lại cho con, từ nay về sau mẹ yên tâm rồi.
Thẩm Cảnh Liên cười cười nhưng trong lòng anh thì không giống như nét vui vẻ thể hiện ra bên ngoài..."đương nhiên là mình sẽ chăm sóc cho ả ta một cách chu đáo rồi...lại còn vô cùng dịu dàng nữa là khác!"
……………
Khu trại giam lớn...nằm cách thủ đô khoảng ba mươi kilomet. Trại giam này chỉ để dành cho các quan chức cấp cao phạm tội tham ô, hối lộ. Chỉ riêng con đường dẫn vào trại giam thôi cũng đã nổi bật, phía sau lưng là dãy núi cao.
Thẩm Cảnh Liên được Tạ Tân đẩy xe lăn tiến vào bên trong...
Kiều Chấn Đông được nhân viên cai ngục dẫn ra khu vực thăm nuôi, thấy Thẩm Cảnh Liên đang ngồi trầm tư trên chiếc xe lăn...ông lo lắng vì không biết đã xảy ra chuyện gì, ông cũng không biết mình đã đắc tội với ai mà bản thân thành ra thế này. Phải nói là người có khả năng thu thập được chứng cứ tham ô của ông thì phải là một kẻ rất có máu mặt, trong nước không có được đến mấy người, vì chứng cứ tham ô của ông có dính dáng đến không ít các quan chức cấp cao trong chính phủ.
Trong thời gian qua, Kiều Chấn Đông vắt óc suy nghĩ...nhưng mãi vẫn không nghĩ ra được người đẩy mình vào là ai.
Thẩm Cảnh Liên nhìn thấy Kiều Chấn Đông trong cơ thể gầy guộc mà không khỏi chạnh lòng, anh nheo mắt rồi thở dài "bị giam mới có mấy hôm mà lão hồ ly kia đã thành ra thế này rồi!"
//Con rể à! Sao con lại ra thế này? Đã xảy ra chuyện gì? Con đã tìm được Nhiễu Như chưa?
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh trong lòng "lúc nào lão hồ ly này cũng tỏ ra mình là người cha hiền, haiz...cũng biết quan tâm đến đứa con rể này, nhưng rất tiếc...mình vẫn thích ông già vợ cực phẩm Lục Dận Diễn kia hơn, thích thì lấy thuốc súng ra rải khắp nơi! Còn cái lão già hồ ly này chỉ được cái giả bộ hiền từ, nhìn thôi đã thấy chán".
Thấy Thẩm Cảnh Liên không có phản ứng gì, Kiều Chấn Đông lo lắng hỏi lại "con rể sao vậy?"
Thẩm Cảnh Liên mỉm cười "xem ra thì Kiều tổng không quen chịu khổ nhỉ!"
Kiều Chấn Đông nhíu mày, một tia buồn thoáng qua khiến tim ông thấy đau nhói, vì Thẩm Cảnh Liên trước giờ vẫn không hề xem ông là ba vợ...ông thấy thương xót cho con gái của mình!
//Nhiễu Như thế nào rồi?
"Ừm...con gái cưng của Kiều tổng, Kiều tiểu thư đang sống rất tốt! Mẹ tôi ngày ngày vẫn luôn yêu thương chăm sóc cho cô Kiều"
Kiều Chấn Đông biết Thẩm phu nhân rất yêu thích Nhiễu Như, từ khi Nhiễu Như vừa chào đời đã được Thẩm phu nhân yêu thích. Nhưng còn Thẩm Cảnh Liên...
Kiều Chấn Đông thở dài "con rể à! Hãy thay ta chăm sóc cho vợ của con".
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh "đương nhiên rồi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho vợ của mình mà!"
Kiều Chấn Đông hài lòng gật đầu "dựa vào câu nói này của con, Kiều Chấn Đông ta có chết cũng yên lòng".
Thẩm Cảnh Liên xoa nhẹ đôi mày đang nhíu chặt của mình, lòng thầm nghĩ "ta đương nhiên là sẽ chăm sóc tốt cho vợ của mình, còn việc vợ ta là ai thì lại không liên quan đến họ Kiều các người".
"Sao rồi?"
'Kiều Chấn Đông lĩnh án phạt là mười năm tù giam, tất cả tài sản đều bị tịch biên'.
Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng không lên tiếng, lòng chỉ thầm nghĩ "con gái của họ Kiều các người hại con trai ta sém chút đã mất mạng, vậy mà chỉ trả giá đơn giản như thế thôi sao, ta cảm thấy chưa hài lòng lắm!"
'Nhị thiếu gia, tiếp theo chúng ta phải làm gì?'
Cốc...cốc...
Tạ Tân bước ra mở cửa phòng!
'Phu nhân!'
Thẩm phu nhân bước đến ngồi đối diện với Thẩm Cảnh Liên "con thấy trong người thế nào rồi?"
"Con không sao"
"Mà sao mẹ không nghỉ ngơi?"
*Haiz...đã mấy ngày liền mẹ nằm lì trong phòng, xương cốt cũng mềm nhũn cả rồi!
"Con thấy mẹ đã gầy đi nhiều rồi, mẹ phải nghỉ ngơi...không lại đổ bệnh".
Thẩm phu nhân cười cười "sức khoẻ của mẹ trước giờ tương đối tốt, chỉ có con mới khiến cho mẹ lo lắng mà đổ bệnh thôi!"
Thẩm Cảnh Liên cười hiền hoà "con xin lỗi vì đã khiến cho mẹ phải lo lắng vì con!"
"Được rồi...mẹ về phòng nghỉ ngơi trước đi! Con còn có việc bận, phải ra ngoài ngay bây giờ".
*Con lại đi...xem con đó, đã thành ra bộ dạng gì rồi?
"Không sao đâu mà mẹ! Mẹ về phòng nghỉ ngơi trước đi".
*Nói cho mẹ biết "kẻ nào đã khiến con phải ngồi xe lăn thế này?"
Thẩm Cảnh Liên khẽ cười "là bọn trùm khủng bố!"
*Trùm khủng bố sao? Đất nước chúng ta tương đối an ninh, lấy đâu ra trùm khủng bố? Con đừng đùa với mẹ.
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt, anh chợt nhớ đến cái ngày mà anh bị Lục Dận Diễn cho pháo binh phóng ngư lôi "haiz...ông già vợ cực phẩm ấy của mình...không gọi là trùm khủng bố thì là gì, chiến tích lý lịch đen có phải dạng vừa gì đâu...là tội phạm xuyên quốc gia đấy, ông ấy mà không hài lòng với mình, có khi lại cho vài cổ pháo đài đặt trước cổng lớn nhà mình cũng nên".
Lòng suy nghĩ vu vơ, rồi lại nghĩ đến những ngày trên đảo...mỗi ngày trôi qua anh đều được gặp Trang Điềm Điềm".
Thẩm phu nhân nghiêng đầu nhìn con trai "tên nhóc này đã ngồi xe lăn rồi mà còn cười hạnh phúc đến như vậy!"
*Con trai, sao không đến bệnh viện thăm vợ của con đi chứ?
"Dạ, mẹ cứ yên tâm, con sẽ đến thăm cô ta mà...và còn thay mẹ chăm sóc cho cô ta một cách ân cần nhất có thể!"
Thẩm phu nhân nghe con trai mình nói thế thì vui mừng, và nghĩ con trai mình đã chấp nhận Nhiễu Như.
*Được! Nhiễu Như giao lại cho con, từ nay về sau mẹ yên tâm rồi.
Thẩm Cảnh Liên cười cười nhưng trong lòng anh thì không giống như nét vui vẻ thể hiện ra bên ngoài..."đương nhiên là mình sẽ chăm sóc cho ả ta một cách chu đáo rồi...lại còn vô cùng dịu dàng nữa là khác!"
……………
Khu trại giam lớn...nằm cách thủ đô khoảng ba mươi kilomet. Trại giam này chỉ để dành cho các quan chức cấp cao phạm tội tham ô, hối lộ. Chỉ riêng con đường dẫn vào trại giam thôi cũng đã nổi bật, phía sau lưng là dãy núi cao.
Thẩm Cảnh Liên được Tạ Tân đẩy xe lăn tiến vào bên trong...
Kiều Chấn Đông được nhân viên cai ngục dẫn ra khu vực thăm nuôi, thấy Thẩm Cảnh Liên đang ngồi trầm tư trên chiếc xe lăn...ông lo lắng vì không biết đã xảy ra chuyện gì, ông cũng không biết mình đã đắc tội với ai mà bản thân thành ra thế này. Phải nói là người có khả năng thu thập được chứng cứ tham ô của ông thì phải là một kẻ rất có máu mặt, trong nước không có được đến mấy người, vì chứng cứ tham ô của ông có dính dáng đến không ít các quan chức cấp cao trong chính phủ.
Trong thời gian qua, Kiều Chấn Đông vắt óc suy nghĩ...nhưng mãi vẫn không nghĩ ra được người đẩy mình vào là ai.
Thẩm Cảnh Liên nhìn thấy Kiều Chấn Đông trong cơ thể gầy guộc mà không khỏi chạnh lòng, anh nheo mắt rồi thở dài "bị giam mới có mấy hôm mà lão hồ ly kia đã thành ra thế này rồi!"
//Con rể à! Sao con lại ra thế này? Đã xảy ra chuyện gì? Con đã tìm được Nhiễu Như chưa?
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh trong lòng "lúc nào lão hồ ly này cũng tỏ ra mình là người cha hiền, haiz...cũng biết quan tâm đến đứa con rể này, nhưng rất tiếc...mình vẫn thích ông già vợ cực phẩm Lục Dận Diễn kia hơn, thích thì lấy thuốc súng ra rải khắp nơi! Còn cái lão già hồ ly này chỉ được cái giả bộ hiền từ, nhìn thôi đã thấy chán".
Thấy Thẩm Cảnh Liên không có phản ứng gì, Kiều Chấn Đông lo lắng hỏi lại "con rể sao vậy?"
Thẩm Cảnh Liên mỉm cười "xem ra thì Kiều tổng không quen chịu khổ nhỉ!"
Kiều Chấn Đông nhíu mày, một tia buồn thoáng qua khiến tim ông thấy đau nhói, vì Thẩm Cảnh Liên trước giờ vẫn không hề xem ông là ba vợ...ông thấy thương xót cho con gái của mình!
//Nhiễu Như thế nào rồi?
"Ừm...con gái cưng của Kiều tổng, Kiều tiểu thư đang sống rất tốt! Mẹ tôi ngày ngày vẫn luôn yêu thương chăm sóc cho cô Kiều"
Kiều Chấn Đông biết Thẩm phu nhân rất yêu thích Nhiễu Như, từ khi Nhiễu Như vừa chào đời đã được Thẩm phu nhân yêu thích. Nhưng còn Thẩm Cảnh Liên...
Kiều Chấn Đông thở dài "con rể à! Hãy thay ta chăm sóc cho vợ của con".
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh "đương nhiên rồi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho vợ của mình mà!"
Kiều Chấn Đông hài lòng gật đầu "dựa vào câu nói này của con, Kiều Chấn Đông ta có chết cũng yên lòng".
Thẩm Cảnh Liên xoa nhẹ đôi mày đang nhíu chặt của mình, lòng thầm nghĩ "ta đương nhiên là sẽ chăm sóc tốt cho vợ của mình, còn việc vợ ta là ai thì lại không liên quan đến họ Kiều các người".