Chương 18
Từ thời xa xưa, người ta thường hay đồn qua tai nhau rằng, ở tận cùng phía đông của âm giới, có một cái vực sâu đến mức không thấy đáy, quanh năm mây mù giăng lối, đến thì rất dễ nhưng khó mà trở về. Chỉ cần nhảy từ trên cái vực ấy xuống, cho dù có là yêu ma pháp lực vô biên, ngàn năm tu luyện, hay là thần tiên đi chăng nữa thì cũng hồn siêu phách tán, hóa thành hư không. Cho dù có may mắn đến mức nào đi chăng nữa, thì nhẹ lắm cũng còn nửa cái mạng mà quay về! Cho nên họ đặt tên cho nó là Huyết Vực.
Hình bóng một nữ nhân đứng trên bờ vực sâu hun hút, thân hình mảnh khảnh, xoã mái tóc đen mượt dài ngang eo, gương mặt xanh xao, nước mắt không ngừng tuôn nơi khóe mi. Dường như không còn thiết tha gì đến cái sống nữa.
Hắn cố gắng dồn hết sức lực chạy về phía nàng ta giống như chỉ cần chậm thêm một giây nữa thôi, hắn sợ sẽ không bao giờ được nhìn thấy hình bóng ấy thêm một lần nào nữa vậy, chỉ còn cách nhau một khoảng gần thì nữ nhân ấy hét lớn, lấy cây trâm đang cầm trên tay đưa lên cổ, sát đến nỗi máu ứa ra thấm đẫm cả chiếc cổ trắng ngần: " Chàng đứng lại đó cho ta! "
Hắn lập tức đứng lại, con người hắn bản chất được sinh ra từ đá, lúc nào cũng lạnh lùng kiêu ngạo, hay trưng ra bộ mặt vô cảm. Dường như chưa bao giờ hắn cảm thấy sợ hãi đến mức như vậy, giống như có ai đó lấy mất cả thế giới của hắn, đem trái tim hắn băm thành trăm mảnh, đau đến tận xương tủy. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói êm dịu như muốn xoa dịu đi sự tức giận của người trước mặt:
" Ngọc Nhi! Ngoan, mau bỏ cây trâm xuống!! Ta xin nàng! "
Ngọc Nhi khóc đến mức hai mắt nhòa đi vì nước mắt, nhưng cô vẫn nhìn thấy hình bóng như muốn đổ gục xuống của hắn. Trong lòng dâng lên niềm chua xót, cho dù có oán hận hắn đến mức nào đi chăng nữa thì vẫn không thể không quan tâm hắn được. Đúng là ngu ngốc, ngây thơ chết đi được! Cô tức giận hắn một phần thì lại tức giận bản thân mình gấp mười phần, tại sao lại dại dột tin tưởng hắn đến như vậy? Bị hắn lừa gạt tình cảm suốt ngần ấy năm cũng không hay biết. Cô không muốn nghe hắn nói nữa, càng không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa, nếu còn nhìn thì sẽ chỉ khiến cô yếu lòng mà thôi. Cây trâm trên tay lại càng cứa mạnh hơn, vệt máu đỏ tươi chảy dài xuống cổ áo, giọng cô vừa lạnh lùng vừa bi thương, vừa oán giận lại vừa thương cảm, tiếc cho tấm chân tình cô một lòng một dạ đặt nơi hắn, chỉ hy vọng khi chết đi rồi, thứ tình cảm ngu ngốc này cũng sẽ biến thành một làn gió mà bay đi mất, nếu có kiếp sau, thà rằng trở thành một người có trái tim sắt đá, chứ không muốn yêu hắn thêm một lần nữa, bàn tay cô run rẩy sờ lấy bụng của mình, sự uất nghẹn nơi cổ họng dâng lên vị đắng nghét đến cùng cực:
" Huyền Minh! Ta nói cho chàng biết, cho dù là kiếp này hay kiếp sau, ta cũng không bao giờ muốn nhìn thấy chàng nữa! Ta hận chàng! Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng! " - Dứt lời, Ngọc Nhi xoay người, nhảy xuống vực sâu kia.
" Ngọc Nhi! " - Huyền Minh hét lớn, cũng gieo mình xuống theo chân cô, nhưng đã chậm một bước. Chỉ một mình hắn được cứu sống, còn nữ nhân tên Ngọc Nhi ấy đã sớm hồn siêu phách lạc rồi.
Diêm Vương giật mình, đưa tay lên lau đi giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên má hắn. Từ khi được hoá hình người, hắn chưa bao giờ khóc mà cũng không biết khóc là gì! Chỉ duy nhất một người khiến hắn rơi lệ, chính là nữ nhân tên Ngọc Nhi ấy, người đã rời đi rất lâu về trước, cũng tiện tay mang theo trái tim của hắn đi mất.
Vừa tỉnh lại, trong lòng ngực đã nóng hừng hực, nội tạng sôi trào. Diêm Vương đưa tay lên ho khù khụ, một ngụm máu tươi chảy ra từ khóe miệng.
Đây chính là vết thương cũ sau khi hắn nhảy xuống Huyết Vực mà thành. Còn nhớ năm đó, Lưu Phán Quang cõng hắn trên lưng trở về từ Huyết Vực. Toàn thân hắn chằn chịt vết thương lớn nhỏ, máu loang lổ khắp cả xiêm y. Hôn mê hơn cả tháng trời, Lưu Phán Quang phải chạy đông chạy tây, cầu xin hết các đại phu giỏi ở âm giới, sau đó đi xin đan dược của Thái Ất chân nhân mới có thể cứu sống được nửa cái mạng còn lại của hắn. Nhưng vết thương cũ khó lành, mặc dù thân thể đã hoàn toàn bình phục nhưng nội thương vẫn còn di chứng sau này.
Lưu Phán Quang đưa cho hắn một chén nước ấm: " Sau này đừng uống nhiều rượu nữa, hại thân! "
Diêm Vương ngước lên nhìn tên trước mặt, ánh mắt trêu chọc: " Sao nào? Ngươi là đang lo cho ta sao? "
Lưu Phán Quang ánh mắt sắt bén lạnh giọng: " Ai thèm lo cho ngươi chứ! Ta chỉ sợ ngươi chết rồi, âm giới này sẽ thành một đống hỗn độn mà thôi, đến lúc đó ta có muốn dọn cũng không dọn nổi! "
Diêm Vương bật cười. Cái tên Lưu Phán Quang này lúc nào cũng nói ra mấy câu lạnh như nước đá vậy, nhưng bên trong lại lo lắng cho hắn, làm sao mà hắn không biết được chứ! Chỉ là ngại nói ra mấy câu sến sẩm mà thôi, chỉ có nữ nhi thì mới làm vậy, bọn hắn là nam nhân, trực tiếp dùng hành động giúp đỡ nhau là được rồi.
Hình bóng một nữ nhân đứng trên bờ vực sâu hun hút, thân hình mảnh khảnh, xoã mái tóc đen mượt dài ngang eo, gương mặt xanh xao, nước mắt không ngừng tuôn nơi khóe mi. Dường như không còn thiết tha gì đến cái sống nữa.
Hắn cố gắng dồn hết sức lực chạy về phía nàng ta giống như chỉ cần chậm thêm một giây nữa thôi, hắn sợ sẽ không bao giờ được nhìn thấy hình bóng ấy thêm một lần nào nữa vậy, chỉ còn cách nhau một khoảng gần thì nữ nhân ấy hét lớn, lấy cây trâm đang cầm trên tay đưa lên cổ, sát đến nỗi máu ứa ra thấm đẫm cả chiếc cổ trắng ngần: " Chàng đứng lại đó cho ta! "
Hắn lập tức đứng lại, con người hắn bản chất được sinh ra từ đá, lúc nào cũng lạnh lùng kiêu ngạo, hay trưng ra bộ mặt vô cảm. Dường như chưa bao giờ hắn cảm thấy sợ hãi đến mức như vậy, giống như có ai đó lấy mất cả thế giới của hắn, đem trái tim hắn băm thành trăm mảnh, đau đến tận xương tủy. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói êm dịu như muốn xoa dịu đi sự tức giận của người trước mặt:
" Ngọc Nhi! Ngoan, mau bỏ cây trâm xuống!! Ta xin nàng! "
Ngọc Nhi khóc đến mức hai mắt nhòa đi vì nước mắt, nhưng cô vẫn nhìn thấy hình bóng như muốn đổ gục xuống của hắn. Trong lòng dâng lên niềm chua xót, cho dù có oán hận hắn đến mức nào đi chăng nữa thì vẫn không thể không quan tâm hắn được. Đúng là ngu ngốc, ngây thơ chết đi được! Cô tức giận hắn một phần thì lại tức giận bản thân mình gấp mười phần, tại sao lại dại dột tin tưởng hắn đến như vậy? Bị hắn lừa gạt tình cảm suốt ngần ấy năm cũng không hay biết. Cô không muốn nghe hắn nói nữa, càng không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa, nếu còn nhìn thì sẽ chỉ khiến cô yếu lòng mà thôi. Cây trâm trên tay lại càng cứa mạnh hơn, vệt máu đỏ tươi chảy dài xuống cổ áo, giọng cô vừa lạnh lùng vừa bi thương, vừa oán giận lại vừa thương cảm, tiếc cho tấm chân tình cô một lòng một dạ đặt nơi hắn, chỉ hy vọng khi chết đi rồi, thứ tình cảm ngu ngốc này cũng sẽ biến thành một làn gió mà bay đi mất, nếu có kiếp sau, thà rằng trở thành một người có trái tim sắt đá, chứ không muốn yêu hắn thêm một lần nữa, bàn tay cô run rẩy sờ lấy bụng của mình, sự uất nghẹn nơi cổ họng dâng lên vị đắng nghét đến cùng cực:
" Huyền Minh! Ta nói cho chàng biết, cho dù là kiếp này hay kiếp sau, ta cũng không bao giờ muốn nhìn thấy chàng nữa! Ta hận chàng! Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng! " - Dứt lời, Ngọc Nhi xoay người, nhảy xuống vực sâu kia.
" Ngọc Nhi! " - Huyền Minh hét lớn, cũng gieo mình xuống theo chân cô, nhưng đã chậm một bước. Chỉ một mình hắn được cứu sống, còn nữ nhân tên Ngọc Nhi ấy đã sớm hồn siêu phách lạc rồi.
Diêm Vương giật mình, đưa tay lên lau đi giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên má hắn. Từ khi được hoá hình người, hắn chưa bao giờ khóc mà cũng không biết khóc là gì! Chỉ duy nhất một người khiến hắn rơi lệ, chính là nữ nhân tên Ngọc Nhi ấy, người đã rời đi rất lâu về trước, cũng tiện tay mang theo trái tim của hắn đi mất.
Vừa tỉnh lại, trong lòng ngực đã nóng hừng hực, nội tạng sôi trào. Diêm Vương đưa tay lên ho khù khụ, một ngụm máu tươi chảy ra từ khóe miệng.
Đây chính là vết thương cũ sau khi hắn nhảy xuống Huyết Vực mà thành. Còn nhớ năm đó, Lưu Phán Quang cõng hắn trên lưng trở về từ Huyết Vực. Toàn thân hắn chằn chịt vết thương lớn nhỏ, máu loang lổ khắp cả xiêm y. Hôn mê hơn cả tháng trời, Lưu Phán Quang phải chạy đông chạy tây, cầu xin hết các đại phu giỏi ở âm giới, sau đó đi xin đan dược của Thái Ất chân nhân mới có thể cứu sống được nửa cái mạng còn lại của hắn. Nhưng vết thương cũ khó lành, mặc dù thân thể đã hoàn toàn bình phục nhưng nội thương vẫn còn di chứng sau này.
Lưu Phán Quang đưa cho hắn một chén nước ấm: " Sau này đừng uống nhiều rượu nữa, hại thân! "
Diêm Vương ngước lên nhìn tên trước mặt, ánh mắt trêu chọc: " Sao nào? Ngươi là đang lo cho ta sao? "
Lưu Phán Quang ánh mắt sắt bén lạnh giọng: " Ai thèm lo cho ngươi chứ! Ta chỉ sợ ngươi chết rồi, âm giới này sẽ thành một đống hỗn độn mà thôi, đến lúc đó ta có muốn dọn cũng không dọn nổi! "
Diêm Vương bật cười. Cái tên Lưu Phán Quang này lúc nào cũng nói ra mấy câu lạnh như nước đá vậy, nhưng bên trong lại lo lắng cho hắn, làm sao mà hắn không biết được chứ! Chỉ là ngại nói ra mấy câu sến sẩm mà thôi, chỉ có nữ nhi thì mới làm vậy, bọn hắn là nam nhân, trực tiếp dùng hành động giúp đỡ nhau là được rồi.