Chương : 38
Nhược Thủy cúi đầu xem chừng nồi sủi cảo chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên sóng mũi cay cay, có phải là do sức nóng của lửa hay tại vì lời vừa nói của mẹ chồng cô. Thật ra đây cũng là một chuyện mà bản thân cô cũng muốn biết tại sao?
Cô không biết mình làm sao, không biết trả lời hay không muốn trả lời cái vấn đề này. Cô đành gục mặt nhìn xuống mũi giày và nhỏ giọng đáp: “ Con cũng không biết nữa”.
Cô đã cố gắng khắc chế tâm trạng để mình không rơi nước mắt nhưng cũng không tránh khỏi cổ họng đang nghèn nghẹn thứ gì đó làm thanh âm lạc nhịp mà nghẹn ngào, hốc mắt đã đỏ lên. Đó không chỉ là một đoạn tình cảm bang quơ, đoạn hôn nhân thất bại mà còn khiến cô chịu cảnh gia đình tan rã. là một vết thương cô đã cố gắng xoa dịu nhưng mỗi khi nhớ đến lại nhức nhối không thôi.
Dương Tử Vân nhìn gương mặt với đôi mắt đỏ hoe của cô cũng cảm thấy có phần áy náy không khỏi cảm thấy mình có hơi quá đáng.
“Mẹ, mẹ đang làm khó vợ con đó à?” Một âm thanh khàn khàn phản đối được vang lên từ phía sau.
Dương Tử Vân giật mìn quay đầu lại nhìn thấy Ưng Trường không không biết đã đứng đó từ lúc nào chỉ nói lên hai tiếng “ Trường không”.
Nhược Thủy nhanh chóng lau đi tầng sương mỏng quanh khóe mắt, mỉm cười với Trường không rồi quay lại canh lửa cho nồi sủi cảo, cô phải mạnh mẽ lên, cô đã nhận lời hứa với Trường không rằng sẽ cố gắng mà sống tốt, không nhìn lại cái khoảng thời gian tối tăm về những chuyện đã khiến cô đau lòng kia nữa.
Ưng Trường không bước qua mặt của mẹ mình rồi tiến về phía của Nhược Thủy đang lau khóe mắt, anh lẳng lặng ôm cô vào lòng, hít lấy mùi hương trên tóc cô rồi nhìn thẳng vào mắt của mẹ anh mà nói rằng: “con xin mẹ, về sau đừng hỏi những vấn đề vớ vẩn đó nữa. Tại sao ư? Tại vì ông trời đã ban cho con một người vợ tốt”. Giọng nói của anh không mạnh không nhẹ nhưng thanh âm và sắc mặt rất nghiêm túc, không do dự, kiên định và rõ ràng.
Dương Tử Vân hiểu được biểu hiện này của anh và cũng biết rằng anh đã quyết định nhưng bà đang lo lắng nếu như chồng bà biết được thì không biết sẽ ra sao?
“Mẹ à, con xin mẹ ra ngoài một chút, con muốn an ủi vợ con, cô ấy đang khóc rồi nè”. Ưng Trường không vừa nói vừa hôn lên đôi má của Nhược Thủy.
Thấy vậy Nhược Thủy nhẹ nhàng cho Trường không một cú huých chỏ bên hông.
“Được rồi, mẹ đi xem cháu trai của mẹ”.Dương Tử Vân thấy vậy cũng biết điều mà đi ra chỗ khác, thuận tay còn đóng cửa bếp lại. Bà quyết định sẽ tìm một cơ hội thích hợp để nói chuyện rõ ràng với Trường không sau.
“Vợ à….!” Ưng Trường không giành lấy cái xẻng trong tay vợ để xuống bếp, nhẹ nhàng kéo cô ra một khoảng trống cách với bếp để tránh nóng cô rồi mới nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. anh đưa đôi môi hôn nhẹ lên mái tóc của cô rồi lấy tay lau đi giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt của cô, tì cằm lên đỉnh đầu của cô mà nói rằng:” Nhược Thủy, sau này không cho em khóc vì người đàn ông khác nữa. không đúng, anh cũng không ngoại lệ, hiện tại anh đã là chồng của em, là một người chồng tốt thì không được để vợ mình khóc, em mà khóc tất cả đều là lỗi của anh. Sau này nếu em khóc, anh sẽ tự vả vào miệng của mình tới khi nào em nín khóc mới thôi, em xem như vậy có được không?”. Vừa nói anh vừa lấy tay cô tát vào mặt mình như đang thực hiện điều mình vừa nói, như muốn nói với cô rằng anh nói được là sẽ làm được.
Nhược Thủy dở khóc dở cười nhìn hắn, bắt lấy tay đang tát vào mặt mình của hắn, ánh mắt ôn nhu và nói rằng:”Đừng phá nữa”.
Ưng thượng tá rất biết nghe lời không tự tát vào mặt của mình nữa. hắn nắm lấy vai cô nhìn vào gương mặt cô “Được, anh không đánh nữa, an nghe lời vợ của anh”.
Nói xong kéo cô vào lòng mà hôn lên môi cô như trao đi bao nhung nhớ, lấp đầy bao yêu thương mà mấy hôm nay công việc bận rộn không thể gần cô được, như muốn cho cô biết rằng hắn yêu cô và muốn cô ở bên mình nhiều như thế nào.
Nhược Thủy bị hắn ôm hôn mà không được phòng bị trước, bị hút hết không khí chỉ có thể tì vào người hắn để mặc hắn ôm hôn. Trong đầu cô lúc này chỉ có hắn, chồng cô mà không hề nhớ rằng mình mới khóc, mới đau lòng vì chuyện trước đây.
Đột nhiên Ưng Trường không đẩy cô ra rồi la lên “A”.
Nhược Thủy bị hắn đẩy ra bất ngờ, ngước mặt lên mà hỏi hắn “ Gì vậy anh”.
Ưng thượng tá trưng ra cái vẻ mặt ngây thơ vô số tội, vò đầu bứt tóc, mắc cỡ mà trả lời vợ yêu “ Vợ à, anh… anh chưa có đánh răng, em.. có không chê anh hôi miệng rồi bỏ anh chứ?”
Nhược Thủy tức cười mà vung tay đánh vào ngực hắn 1 cái lại bị hắn ôm chặt lại rồi tì cái cằm râu mọc lưa thưa do chưa cạo vào mặt cô. Nhược Thủy vội vàng lên tiếng “ Đừng làm rộn, nhột em”.
Ưng Trường không nhìn thẳng vào mắt cô mà trịnh trọng tuyên bố “ Vợ à, em nhất định phải sống vui vẻ, chừng nào anh chưa nói trời sập thì em không được khóc. Mà nếu trời có sập thật thì em cũng không được khóc, vì đã có anh chống đỡ cho em rồi, anh sẽ không để cho vợ yêu của anh bị tổn thương”.
Đây chính là lời hứa của người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất. không phải là những lời nói hoa mĩ, không văn chương mà xuất phát từ tình cảm chân thật của một người đàn ông muốn che chở người vợ của chính mình. Nhược Thủy mím môi cười, nhìn vào từng đường nét cương nghị của Trường không rồi gật đầu đồng ý. Đôi tay ôm chặt vào hông hắn, vùi mặt vào ngực hắn rồi nhỏ nhẹ nói nhỏ điều gì đó.
“Vợ à, em nói gì đó, nhỏ quá anh nghe không rõ”. Ưng thượng tá toét miệng cười dù hiểu và nghe rất rõ những lời vợ yêu nói nhưng vẫn muốn nghe thêm 1 lần nữa.
Nhược Thủy xấu hổ đánh hắn 1 cái, đỏ mặt rồi vùi sâu vào trong lồng ngực hắn lặp lại lời vừa nói “ Phúc An rất nhớ anh, em cũng vậy”.
Nói vừa dứt lời cô vùi mặt sâu vào trong lồng ngực rắn chắt của hắn, lồng ngực rắn chắt là nơi mà cô cảm thấy thật ấm áp và yên bình rồi hai dòng lệ lặng lẽ chảy xuống.
Ưng Trường không nghe những lời ấy như muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng, cố gắng không cười ra tiếng, siết chặt vòng tay đang ôm cô mà nói rằng “ Vợ à, anh cũng rất nhớ em, rất nhớ…”.
Hai người ôm nhau thật chặt nơi góc bếp, không ai có ý định muốn buông ra, như muốn giây phút bình yên này vẫn mãi như thế, đời đời kiếp kiếp không chia lìa, cả đời không buông xuống.
Đột nhiên, Nhược Thủy kêu lên một tiếng đẩy Trường không ra “Sủi cảo của em “.
Quả nhiên, sủi cảo được nấu trong nồi lâu quá, da ngoài thì bị tét làm nhân bị lòi ra ngoài trông giống như 1 nồi cháo nhão.
“Thấy ghét, đều bị anh hại, không có đồ ăn sáng rồi nè”. Nhược Thủy bối rối tách ông chồng dây dưa của mình ra lên tiếng quở trách.
Ưng Trường không vẫn như cũ, mặt không thay đổi, tay không run mà vẫn ôm eo của cô thản nhiên mà nói rằng “ không thành vấn đề, anh thích nhất là ăn cháo sủi cảo, bởi vì món này chứng kiến an và vợ anh ân ái cỡ nào, một giây cũng không rời được”.
Nhược Thủy không biết làm sao đối với cái tên mặt dày này,đỏ mặt trừng mắt liếc hắn 1 cái “ anh mau đi đánh răng rửa mặt, em đi nấu lại, rất nhanh là có thể ăn”.
Thật may là còn lại một ít nhân bánh nhào bột mì, chỉ cần làm lại da sủi cảo, gói lại là được.
“Vợ, em thật tuyệt”. Ưng Trường không thản nhiên hôn chụt lên má cô rồi đi ra ngoài (giống chốn không người nhở. Mà không người thật J)
Ra khỏi phòng bếp, ngước mắt liền nhìn thấy mẹ hắn đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn biết trong lòng mẹ chắc vẫn còn tức. anh lập tức đi đến bên bà, xoa bóp bả vai giở giọng nịnh nọt “ bà nội Phúc anh, ai dám chọc giận mẹ?”
Dương Tử Vân nhìn chằm chằm bộ dáng làm bộ làm tịch của con trai, có chức tức cười, vừa vui vừa giận mà lấy ngón trỏ dí dí vào trán hắn mắng “ Có gan làm rồi mà không có gan nhận, còn mặt dạn mày dài, thật là khó coi “.
Thật sự, bộ dáng này của hắn từ trước đến nay bà chưa bao giờ thấy được, coi như hôm nay xem thêm được 1 biểu hiện mới của hắn vậy.
Ưng thượng tá ngồi xuống kế bên mẹ mình, thản nhiên khoác hai cánh tay lên lưng sô pha, nhẹ nhàng trả lời “Đẹp trai không bằng chai mặt, đó là bí quyết con dụ dỗ được con dâu của mẹ “. Vừa nói khóe môi vừa mỉm cười dịu dàng.
Dương Tử Vân trừng mắt nhìn hắn, giọng nói lành lạnh phát ra “ Quả nhiên có vợ rồi thì bỏ mẹ”.
Ưng thượng tá không chút cử động khi nghe câu nói của mẹ mình “mẹ à, con nào dám thế. nhưng không phải mẹ không biết, chồng của mẹ là người có máu ghen. Con còn nhớ, lúc con mới 3 tuổi ông già đó đã lớn tiếng nói với con rằng “muốn giành vợ của bố, không có cửa đâu””.
hắn bắt trước giọng nói của ba mình lúc ấy, bắt chước ngay cả động tác và vẻ mặt làm bà Dương không khỏi bật cười.
Đã chọc được mẹ cười, Ưng Trường không cũng đã yên tâm phần nào liền muốn đứng lên chuẩn bị đi rửa mặt.
“Mẹ, vây người từ từ suy nghĩ tới việc giải quyết lão chồng mình đi, còn con phải nhanh đi đánh răng rửa mặt, bằng không vợ con sẽ không cho ăn điểm tâm. Mẹ không phải không biết, tài nấu nướng của vợ con là rất tuyệt, vì thế, con mà không ăn được những món đó đúng là tổn thất, tổn thất”. Vừa nói hắn vừa lắc đầu trưng ra cái vẻ mặt thất vọng như đánh mất tiền ra.
“Cậu thật là có phúc hưởng”. Dương Tử Vân ném hạt đậu phộng trên tay vào người hắn.
Ưng Trường không giơ tay bắt lấy hạt đậu phộng bỏ vào miệng nhai ngon lành rồi mới bước vào phòng vệ sinh.
Dương Tử Vân nhìn con, từ lời nói đến hành động bà cũng hiểu phần nào về tình yêu đối với Nhược Thủy, thật là hết thuốc chữa nhưng sự thật vẫn là sự thật. Giấy không thể gói được lửa, sự thật không thể che giấu suốt đời.
Bà nhịn không được đứng lên hướng phía phòng bếp mà bước. Bà nhìn thấy phía trong Nhược Thủy đang chăm chú hết sức vào công việc đang làm là gói lại sủi cảo. Động tác rất nhuần nhuyễn chứng tỏ là đã quen với việc đang làm. Nếu không phải cô đã từng ly hôn cô chắc cũng sẽ là một người con dâu tốt. Bà ngước mặt lên nhìn trời, muốn trách thì cũng chỉ nên trách chúng có duyên mà không phận.
Trên bàn cơm “Trường không, ăn xong đi dạo cùng mẹ một chút”. Dương Tử Vân buông đũa xuống, giọng nói như mệnh lệnh, không nhanh không chậm làm Trường không không thể từ chối.
“Tốt, vậy cả nhà mình cùng đi khu vui chơi”. Lần trước đi cùng Chân Chân, hắn nghĩ sẽ thật tuyệt nếu đi cùng Nhược Thủy, lần này thì coi như việc đã thành sự thật.
“ không, chỉ hai mẹ con mình thôi, mẹ có chuyện muốn nói riêng với con”. Dương Tử Vân nói thẳng điều mà bà muốn.
Nhược Thủy đang đưa miếng sủi cảo vào trong miệng nhưng vị giác của cô đã không thể nếm được mùi vị của nó. Cô biết, hẳn bà muốn đề cập đến việc gì.
Cô không biết mình làm sao, không biết trả lời hay không muốn trả lời cái vấn đề này. Cô đành gục mặt nhìn xuống mũi giày và nhỏ giọng đáp: “ Con cũng không biết nữa”.
Cô đã cố gắng khắc chế tâm trạng để mình không rơi nước mắt nhưng cũng không tránh khỏi cổ họng đang nghèn nghẹn thứ gì đó làm thanh âm lạc nhịp mà nghẹn ngào, hốc mắt đã đỏ lên. Đó không chỉ là một đoạn tình cảm bang quơ, đoạn hôn nhân thất bại mà còn khiến cô chịu cảnh gia đình tan rã. là một vết thương cô đã cố gắng xoa dịu nhưng mỗi khi nhớ đến lại nhức nhối không thôi.
Dương Tử Vân nhìn gương mặt với đôi mắt đỏ hoe của cô cũng cảm thấy có phần áy náy không khỏi cảm thấy mình có hơi quá đáng.
“Mẹ, mẹ đang làm khó vợ con đó à?” Một âm thanh khàn khàn phản đối được vang lên từ phía sau.
Dương Tử Vân giật mìn quay đầu lại nhìn thấy Ưng Trường không không biết đã đứng đó từ lúc nào chỉ nói lên hai tiếng “ Trường không”.
Nhược Thủy nhanh chóng lau đi tầng sương mỏng quanh khóe mắt, mỉm cười với Trường không rồi quay lại canh lửa cho nồi sủi cảo, cô phải mạnh mẽ lên, cô đã nhận lời hứa với Trường không rằng sẽ cố gắng mà sống tốt, không nhìn lại cái khoảng thời gian tối tăm về những chuyện đã khiến cô đau lòng kia nữa.
Ưng Trường không bước qua mặt của mẹ mình rồi tiến về phía của Nhược Thủy đang lau khóe mắt, anh lẳng lặng ôm cô vào lòng, hít lấy mùi hương trên tóc cô rồi nhìn thẳng vào mắt của mẹ anh mà nói rằng: “con xin mẹ, về sau đừng hỏi những vấn đề vớ vẩn đó nữa. Tại sao ư? Tại vì ông trời đã ban cho con một người vợ tốt”. Giọng nói của anh không mạnh không nhẹ nhưng thanh âm và sắc mặt rất nghiêm túc, không do dự, kiên định và rõ ràng.
Dương Tử Vân hiểu được biểu hiện này của anh và cũng biết rằng anh đã quyết định nhưng bà đang lo lắng nếu như chồng bà biết được thì không biết sẽ ra sao?
“Mẹ à, con xin mẹ ra ngoài một chút, con muốn an ủi vợ con, cô ấy đang khóc rồi nè”. Ưng Trường không vừa nói vừa hôn lên đôi má của Nhược Thủy.
Thấy vậy Nhược Thủy nhẹ nhàng cho Trường không một cú huých chỏ bên hông.
“Được rồi, mẹ đi xem cháu trai của mẹ”.Dương Tử Vân thấy vậy cũng biết điều mà đi ra chỗ khác, thuận tay còn đóng cửa bếp lại. Bà quyết định sẽ tìm một cơ hội thích hợp để nói chuyện rõ ràng với Trường không sau.
“Vợ à….!” Ưng Trường không giành lấy cái xẻng trong tay vợ để xuống bếp, nhẹ nhàng kéo cô ra một khoảng trống cách với bếp để tránh nóng cô rồi mới nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. anh đưa đôi môi hôn nhẹ lên mái tóc của cô rồi lấy tay lau đi giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt của cô, tì cằm lên đỉnh đầu của cô mà nói rằng:” Nhược Thủy, sau này không cho em khóc vì người đàn ông khác nữa. không đúng, anh cũng không ngoại lệ, hiện tại anh đã là chồng của em, là một người chồng tốt thì không được để vợ mình khóc, em mà khóc tất cả đều là lỗi của anh. Sau này nếu em khóc, anh sẽ tự vả vào miệng của mình tới khi nào em nín khóc mới thôi, em xem như vậy có được không?”. Vừa nói anh vừa lấy tay cô tát vào mặt mình như đang thực hiện điều mình vừa nói, như muốn nói với cô rằng anh nói được là sẽ làm được.
Nhược Thủy dở khóc dở cười nhìn hắn, bắt lấy tay đang tát vào mặt mình của hắn, ánh mắt ôn nhu và nói rằng:”Đừng phá nữa”.
Ưng thượng tá rất biết nghe lời không tự tát vào mặt của mình nữa. hắn nắm lấy vai cô nhìn vào gương mặt cô “Được, anh không đánh nữa, an nghe lời vợ của anh”.
Nói xong kéo cô vào lòng mà hôn lên môi cô như trao đi bao nhung nhớ, lấp đầy bao yêu thương mà mấy hôm nay công việc bận rộn không thể gần cô được, như muốn cho cô biết rằng hắn yêu cô và muốn cô ở bên mình nhiều như thế nào.
Nhược Thủy bị hắn ôm hôn mà không được phòng bị trước, bị hút hết không khí chỉ có thể tì vào người hắn để mặc hắn ôm hôn. Trong đầu cô lúc này chỉ có hắn, chồng cô mà không hề nhớ rằng mình mới khóc, mới đau lòng vì chuyện trước đây.
Đột nhiên Ưng Trường không đẩy cô ra rồi la lên “A”.
Nhược Thủy bị hắn đẩy ra bất ngờ, ngước mặt lên mà hỏi hắn “ Gì vậy anh”.
Ưng thượng tá trưng ra cái vẻ mặt ngây thơ vô số tội, vò đầu bứt tóc, mắc cỡ mà trả lời vợ yêu “ Vợ à, anh… anh chưa có đánh răng, em.. có không chê anh hôi miệng rồi bỏ anh chứ?”
Nhược Thủy tức cười mà vung tay đánh vào ngực hắn 1 cái lại bị hắn ôm chặt lại rồi tì cái cằm râu mọc lưa thưa do chưa cạo vào mặt cô. Nhược Thủy vội vàng lên tiếng “ Đừng làm rộn, nhột em”.
Ưng Trường không nhìn thẳng vào mắt cô mà trịnh trọng tuyên bố “ Vợ à, em nhất định phải sống vui vẻ, chừng nào anh chưa nói trời sập thì em không được khóc. Mà nếu trời có sập thật thì em cũng không được khóc, vì đã có anh chống đỡ cho em rồi, anh sẽ không để cho vợ yêu của anh bị tổn thương”.
Đây chính là lời hứa của người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất. không phải là những lời nói hoa mĩ, không văn chương mà xuất phát từ tình cảm chân thật của một người đàn ông muốn che chở người vợ của chính mình. Nhược Thủy mím môi cười, nhìn vào từng đường nét cương nghị của Trường không rồi gật đầu đồng ý. Đôi tay ôm chặt vào hông hắn, vùi mặt vào ngực hắn rồi nhỏ nhẹ nói nhỏ điều gì đó.
“Vợ à, em nói gì đó, nhỏ quá anh nghe không rõ”. Ưng thượng tá toét miệng cười dù hiểu và nghe rất rõ những lời vợ yêu nói nhưng vẫn muốn nghe thêm 1 lần nữa.
Nhược Thủy xấu hổ đánh hắn 1 cái, đỏ mặt rồi vùi sâu vào trong lồng ngực hắn lặp lại lời vừa nói “ Phúc An rất nhớ anh, em cũng vậy”.
Nói vừa dứt lời cô vùi mặt sâu vào trong lồng ngực rắn chắt của hắn, lồng ngực rắn chắt là nơi mà cô cảm thấy thật ấm áp và yên bình rồi hai dòng lệ lặng lẽ chảy xuống.
Ưng Trường không nghe những lời ấy như muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng, cố gắng không cười ra tiếng, siết chặt vòng tay đang ôm cô mà nói rằng “ Vợ à, anh cũng rất nhớ em, rất nhớ…”.
Hai người ôm nhau thật chặt nơi góc bếp, không ai có ý định muốn buông ra, như muốn giây phút bình yên này vẫn mãi như thế, đời đời kiếp kiếp không chia lìa, cả đời không buông xuống.
Đột nhiên, Nhược Thủy kêu lên một tiếng đẩy Trường không ra “Sủi cảo của em “.
Quả nhiên, sủi cảo được nấu trong nồi lâu quá, da ngoài thì bị tét làm nhân bị lòi ra ngoài trông giống như 1 nồi cháo nhão.
“Thấy ghét, đều bị anh hại, không có đồ ăn sáng rồi nè”. Nhược Thủy bối rối tách ông chồng dây dưa của mình ra lên tiếng quở trách.
Ưng Trường không vẫn như cũ, mặt không thay đổi, tay không run mà vẫn ôm eo của cô thản nhiên mà nói rằng “ không thành vấn đề, anh thích nhất là ăn cháo sủi cảo, bởi vì món này chứng kiến an và vợ anh ân ái cỡ nào, một giây cũng không rời được”.
Nhược Thủy không biết làm sao đối với cái tên mặt dày này,đỏ mặt trừng mắt liếc hắn 1 cái “ anh mau đi đánh răng rửa mặt, em đi nấu lại, rất nhanh là có thể ăn”.
Thật may là còn lại một ít nhân bánh nhào bột mì, chỉ cần làm lại da sủi cảo, gói lại là được.
“Vợ, em thật tuyệt”. Ưng Trường không thản nhiên hôn chụt lên má cô rồi đi ra ngoài (giống chốn không người nhở. Mà không người thật J)
Ra khỏi phòng bếp, ngước mắt liền nhìn thấy mẹ hắn đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn biết trong lòng mẹ chắc vẫn còn tức. anh lập tức đi đến bên bà, xoa bóp bả vai giở giọng nịnh nọt “ bà nội Phúc anh, ai dám chọc giận mẹ?”
Dương Tử Vân nhìn chằm chằm bộ dáng làm bộ làm tịch của con trai, có chức tức cười, vừa vui vừa giận mà lấy ngón trỏ dí dí vào trán hắn mắng “ Có gan làm rồi mà không có gan nhận, còn mặt dạn mày dài, thật là khó coi “.
Thật sự, bộ dáng này của hắn từ trước đến nay bà chưa bao giờ thấy được, coi như hôm nay xem thêm được 1 biểu hiện mới của hắn vậy.
Ưng thượng tá ngồi xuống kế bên mẹ mình, thản nhiên khoác hai cánh tay lên lưng sô pha, nhẹ nhàng trả lời “Đẹp trai không bằng chai mặt, đó là bí quyết con dụ dỗ được con dâu của mẹ “. Vừa nói khóe môi vừa mỉm cười dịu dàng.
Dương Tử Vân trừng mắt nhìn hắn, giọng nói lành lạnh phát ra “ Quả nhiên có vợ rồi thì bỏ mẹ”.
Ưng thượng tá không chút cử động khi nghe câu nói của mẹ mình “mẹ à, con nào dám thế. nhưng không phải mẹ không biết, chồng của mẹ là người có máu ghen. Con còn nhớ, lúc con mới 3 tuổi ông già đó đã lớn tiếng nói với con rằng “muốn giành vợ của bố, không có cửa đâu””.
hắn bắt trước giọng nói của ba mình lúc ấy, bắt chước ngay cả động tác và vẻ mặt làm bà Dương không khỏi bật cười.
Đã chọc được mẹ cười, Ưng Trường không cũng đã yên tâm phần nào liền muốn đứng lên chuẩn bị đi rửa mặt.
“Mẹ, vây người từ từ suy nghĩ tới việc giải quyết lão chồng mình đi, còn con phải nhanh đi đánh răng rửa mặt, bằng không vợ con sẽ không cho ăn điểm tâm. Mẹ không phải không biết, tài nấu nướng của vợ con là rất tuyệt, vì thế, con mà không ăn được những món đó đúng là tổn thất, tổn thất”. Vừa nói hắn vừa lắc đầu trưng ra cái vẻ mặt thất vọng như đánh mất tiền ra.
“Cậu thật là có phúc hưởng”. Dương Tử Vân ném hạt đậu phộng trên tay vào người hắn.
Ưng Trường không giơ tay bắt lấy hạt đậu phộng bỏ vào miệng nhai ngon lành rồi mới bước vào phòng vệ sinh.
Dương Tử Vân nhìn con, từ lời nói đến hành động bà cũng hiểu phần nào về tình yêu đối với Nhược Thủy, thật là hết thuốc chữa nhưng sự thật vẫn là sự thật. Giấy không thể gói được lửa, sự thật không thể che giấu suốt đời.
Bà nhịn không được đứng lên hướng phía phòng bếp mà bước. Bà nhìn thấy phía trong Nhược Thủy đang chăm chú hết sức vào công việc đang làm là gói lại sủi cảo. Động tác rất nhuần nhuyễn chứng tỏ là đã quen với việc đang làm. Nếu không phải cô đã từng ly hôn cô chắc cũng sẽ là một người con dâu tốt. Bà ngước mặt lên nhìn trời, muốn trách thì cũng chỉ nên trách chúng có duyên mà không phận.
Trên bàn cơm “Trường không, ăn xong đi dạo cùng mẹ một chút”. Dương Tử Vân buông đũa xuống, giọng nói như mệnh lệnh, không nhanh không chậm làm Trường không không thể từ chối.
“Tốt, vậy cả nhà mình cùng đi khu vui chơi”. Lần trước đi cùng Chân Chân, hắn nghĩ sẽ thật tuyệt nếu đi cùng Nhược Thủy, lần này thì coi như việc đã thành sự thật.
“ không, chỉ hai mẹ con mình thôi, mẹ có chuyện muốn nói riêng với con”. Dương Tử Vân nói thẳng điều mà bà muốn.
Nhược Thủy đang đưa miếng sủi cảo vào trong miệng nhưng vị giác của cô đã không thể nếm được mùi vị của nó. Cô biết, hẳn bà muốn đề cập đến việc gì.