Chương : 39
Sau khi kết thúc bữa sáng, Trường không không vội cùng mẹ đi dạo. Đang đi đến trước cửa, nhìn thấy Nhược Thủy đang lo lắng anh nhẹ kéo cô vào lòng hôn lên môi cô “ Vợ, cái gì em cũng đừng lo lắng, tất cả đã có anh lo, em đừng lo lắng gì cả”.
Nhược Thủy mỉm cười nhìn anh từ từ đi xa tầm mắt của cô.
Cô trước giờ vẫn luôn lo lắng Thương Duy Ngã sẽ xuất hiện sẽ lại quấy rầy cuộc sống của cô cho nên không dám đồng ý lời cầu hôn của Trường không, sợ đến lúc đó sẽ làm liên lụy đến anh. Lại không nghĩ rằng chuyện của cô không chỉ chịu sự đeo đuổi không ngừng của Thương Duy Ngã mà còn có từ phía gia đình của Trường không. Cô biết, ở trong mắt gia đình anh, cô chỉ là người đàn bà từng có một đời chồng, không xứng đáng với Trường không.
Cô không biết Trường không xuất thân như thế nào gia thế ra sao hay nói đúng hơn là cô không dám biết. Cô sợ anh là người xuất thân từ một gia thế hiển hách, chuyện kết hôn không phải chủ ý một mình anh mà quyết định được. Hôm nay suy xét ra, điều cô lo sợ cũng không phải là không có căn cứ.
Nhược Thủy dùng sức siết chặt nắm đấm như muốn chính mình phải tỉnh táo hơn, cô không thể vì người khác mà buông xuống hạnh phúc của đời mình. Chỉ cần Trường không không thay lòng, cô sẽ quyết cùng anh đi đến cùng.
“Mẹ, mẹ buồn à”. Một giọng nói nhỏ bé vang lên, cậu bé vừa kêu vừa ôm chặt lấy chân cô.
Nhược Thủy lấy lại tinh thần, ngồi xuống ôm lấy con mình, sờ sờ gương mặt mịn màng của con “Phúc An, con có muốn ở cùng mẹ suốt đời không?”
“Muốn, con muốn ở với mẹ suốt đời”. Cậu bé không suy nghĩ liền gật đầu đồng ý, giơ bàn tay mũm mĩm ôm lấy cổ cô
“Tốt, mẹ sẽ thật cố gắng, chúng ta phải vĩnh viễn cùng nhau ở chung một chỗ”. Điều cô vừa nói dường như đang nói với con mình cũng như đang muốn nói với bản thân phải thật cố gắng.
“Dạ!”.
Hai mẹ con ôm nhau, hai gương mặt lộ ra nụ cười đáng yêu, làm nên một bức tranh ấm cả căn phòng.
Ưng Trường không chở mẹ đi vòng quanh rồi ghé vào 1 quán nước bên đường.
Buổi sáng thấy bà chất vấn Nhược Thủy anh biết mẹ anh chắc đã biết được chuyện Nhược Thủy đã ly hôn một lần. Biết sớm cũng tốt, anh cũng không cần phải giấu, anh sẽ thẳng thắng đối mặt một lần để vợ anh có thể yên tâm mà không bị áp lực về những chuyện không đâu. Cái quá khứ đó của cô muốn quên đi đã là một vấn đề, nó đã sớm trở thành một vết sẹo không thể phai trong lòng cô rồi. không thể quên đi thì chi bằng cứ thẳng thắng mà đối mặt, có lẽ sẽ đau lòng nhưng như vậy sẽ tốt hơn.
“Mẹ, con biết mẹ có chuyện muốn nói với con, mẹ cứ nói con xin nghe”.
Nghe giọng điệu nghiêm chỉnh của con, Dương Tử Vân lại bất ngờ không biết làm sao mà mở miệng. Bà thật không mong con mình không biết chút gì về quá khứ của vợ. không ai biết con bằng mẹ, Trường không một khi biết mình bị lừa gạt, không biết anh sẽ làm nên những việc gì.
Nghĩ như vậy bà liền có chút do dự. Năm đó Cổ Tranh bỏ đi, những năm đó Trường không người không ra người, ma không ra ma, mặc dù bà hết lời khuyên can nhưng không hề hấn gì. Đoạn kí ức đó của con làm sao mà bà lại không nhớ cơ chứ. Hôm nay khó khăn lắm con bà mới tiếp tục bước tiếp đoạn tình cảm, điều bà nói ra chỉ sợ hắn sẽ lại tổn thương.
“Mẹ” Hồi lâu không thấy bà trả lời, Trường không đành lên tiếng thúc giục.
Dương Tử Vân tỉnh lại từ câu gọi của Trường không, bà hít 1 hơi cố gắng ổn định tinh thần, giọng nói dò xét có chút thận trọng “Trường không, con thật ưa thích Nhược Thủy, Bất cứ chuyện gì xảy ra cũng muốn có người vợ này?”.
“Mẹ cũng biết con, từ trước đến giờ luôn biết bản thân mình muốn gì, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng đừng mong con buông tay Nhược Thủy”. Ưng Trường không nhìn thẳng mẹ, nói ra suy nghĩ kiên định trong lòng mình.
Lòng Dương Tử Vân nặng nề, những ngón tay đang vào nhau, không biết phải làm như thế nào cho phải, nói hay không nói. Cuối cùng, bà nhìn thẳng vào Trường không cất giọng:” Con có bao giờ nghĩ tới quá khứ của Nhược Thủy chưa, rồi nếu có chuyện gì xảy ra ở trong quá khứ con cũng không để ý tới?”. Bà dò xét Trường không.
Ưng Trường không cau mày “ Mẹ, có người nào đã to nhỏ với mẹ, Mẹ nói ra đi”.
Dương Tử Vân cảm thấy trên trán rịn cả mồ hôi, lần đầu tiên bà hối hận vì đã cho con theo nghề cảnh sát viên. Đúng thật là, cách hỏi chuyện của nó chuyên môn kết hợp với đầu óc thông minh sắc sảo nhận được từ bà không khỏi làm bà cảm thấy lung túng” không, mẹ chính là….”.
“Mẹ, con muốn mẹ nói thật với con, có phải có ai đã nói xấu Nhược Thủy trước mặt mẹ?”. Giọng nói của anh rất quả quyết, rất cứng rắn còn chứ phần phẫn nộ.
“Này….” Thôi, con trai của bà đã rất quả quyết, có giấu cũng chẳng được, tránh đi không được thì bà phải đối mặt “ không biết có người nào đã gửi những tấm hình này cho mẹ…”.
Ưng Trường không không thèm nhìn những tấm hình trên bàn, chỉ hừ lạn một tiếng “ là hình của Nhược Thủy và tên Thương Duy Ngã kia à?”.
“Con đã biết?” Dương Tử Vân mở mắt lớn kinh ngạc, bà không nghĩ con trai bà đã biết. Lúc giờ bà cứ nghĩ con trai mình không biết chuyện nên lưỡng lự không muốn nói.
“Con từ đầu đã biết rõ, nhưng con yêu Nhược Thủy, con không để ý tới quá khứ của cô ấy, Nếu mẹ vì chuyện đó mà muốn con bỏ Nhược Thủy thì không có gì để bàn. Con thật không muốn mình trở thành một đứa con bất hiếu, nhưng không ai có thể ngăn cản con ở chung với Nhược Thủy”. Từng lời nói ra, chậm rãi, rõ ràng nhưng khiến cho Dương Tử Vân chết lặng.
Từ nhỏ đến lớn, con bà vô cùng kĩ càng, không thích đồ chơi cũ, không để những món đồ chơi của mình có bất kì vết xướt nào thế sao lại tiếp nhận chuyện vợ của mình đã qua một đời chồng? Bà cứ ngỡ con bà sẽ chọn cho mình gái trinh làm điều kiện tiên quyết để mà tuyển vợ. Chẳng lẽ bà sai lầm, chưa hiểu hết về con của mình.
Thấy mẹ mình lặng im mà không lên tiếng. Ưng Trường không tiếp lời “ Mẹ, từ khi con gặp được Nhược Thủy, bất kể là chuyện gì của cô ấy con cũng đều không ngại. Nếu con có điều hối hận về chuyện giữa con và cô ấy, con chỉ hận không thể gặp được cô ấy sớm hơn, giúp cô ấy vượt qua đau khổ. Con không nói chuyện quá khứ của cô ấy với mọi người là con không muốn mọi người kì thị cô ấy. Nếu có thể lựa chọn con thà để cho tất cả mọi người đều không biết. Rất tiếc, có người đã không nghĩ như con”.
Ưng Trường không khẽ nheo đôi mắt, trong đôi mắt ấy lóe nhanh qua tia sát khí. Thấy vậy, bà vội khuyên con.
“Trường không, con đừng nổi nóng, người gửi hình chắc chỉ là tốt bụng, cũng giống như mẹ, tưởng là con bị gạt”.
Tuy nói vậy, nhưng bà cũng biết những lời bà nói ra không đủ thuyết phục, bởi vì hình không phải gửi cho Trường không, mà là gửi cho mình, muốn mượn tay bà để gây lo lắng cho Trường không. Mặc kệ như thế nào bà cũng phải tìm được người ném đá giấu tay kia không để cho họ có cơ hội uy hiếp con bà.
“Mẹ, con biết hình là do ai gửi, mẹ yên tâm chuyện này con có thể tự xử lý”.
Dương tử Vân trong tâm nóng nảy lo sợ con mình sẽ gây ra chuyện nên vội khuyên ngăn “ Trường không, con đừng kích động, chuyện gì cũng sẽ có hướng giải quyết, từ bây giờ đến lúc xử lý được mọi việc con cần phải giữ vững tâm lý. Còn nữa, con phải chuẩn bị tâm lý, cha con và ông nội nhất định sẽ không đồng ý hôn nhân giữa con và Nhược Thủy, một người đàn bà đã ly hôn”. Dương Tử Vân cố ý nhấn mạnh “ người đàn bà đã ly hôn” như muốn nhắc nhở con rằng đó là cái gút mắc trong chuyện này.
“Mẹ, con chỉ mong mẹ, nếu mẹ không đồng ý chuyện giữa con và Nhược Thủy thì xin mẹ hãy đứng giữa”.
Ưng Trường không biết rất rõ ràng, ba của anh rất yêu vợ của mình, chỉ cần bà không phản đối thì sẽ dễ dàng vượt qua được cửa ải của ba mình. Nếu ba đồng ý, chỉ còn cửa ải của ông nội thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
A Thị.
“ anh vừa nói gì” Thương Duy Ngã xoay ghế ngồi lại nhìn thẳng vào hắn.
“Có người đang bí mật điều tra chuyện của bà chủ hơn nữa đối phương vô cùng thần bí, tạm thời không tra ra được là ai đứng sau chuyện này”.
Thương Duy Ngã trên mặt không có bất kì biểu tình nào, chẳng tức giận, chẳng vui mừng, duy chỉ có giọng nói vẫn lạnh lùng “Chuyện bắt đầu từ khi nào?”.
“Hai ngày này, người của chúng ta một mực truy xét nhưng vẫn không có chút tin tức nào”.
“Tiếp tục điều tra, nhất định phải điều tra được kẻ đó là ai. Nên nhớ, cũng không nên lơ là bất cứ nhất cứ nhất động nào của Liệt Diễm Bang”.
“Dạ”.
người nọ như nhặt được đại xá nhanh chóng biến mất, lần nào tới đây bẩm báo tin tức của bà chủ không bị đánh què chân thì cũng gãy tay, thế nhưng sao lần này hắn mai mắn đem cái thân thể lành lặn này lui đi, thật là phúc đức mà thế nên chạy càng nhanh càng tốt, lỡ ông chủ đổi ý là toi.
Thương Duy Ngã nheo lại hai mắt, gác tay sau ót lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ sau việc tử thi một người con gái bị Liệt Diễm Bang rêu rao thì tới bây giờ vẫn không có thêm tin tức gì. Lần này, lại có thêm tiến triển hay vẫn là dậm chân tại chỗ? hắn như muốn lật tung những nơi cô đã đến, vậy mà vẫn không có chút tin tức.
Nhược Thủy, rốt cuộc cô đã chạy đi nơi nào? Mặc kệ cô trốn ở đâu, cũng đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của tôi, cô có chết cũng phải chết trong lòng bàn tay tôi. Số cô đã được định Sống là người của tôi, chết vẫn phải là ma của Thương Duy Ngã này.
Nghĩ đến từ chết, bất giác hắn đưa tay sờ lên vết sẹo ở ngực. Vết thương đã lành từ lâu nhưng đôi lúc hắn lại cảm thấy đau đớn. Chính hắn cũng không hiểu rõ bản thân của mình, nỗi đau ấy chỉ là ảo giác hay là thật sự vết thương chưa lành lại?
Lòng hốt hoảng nhớ lại cái lần hắn bị thương. Vừa mới tỉnh lại liền nhìn thấy gương mặt hốc hác của cô, đôi mắt đỏ hoe. Vừa khóc vừa hăm dọa hắn “Thương Duy Ngã, anh mà dám chết, em liền nuôi một đống đàn ông, bao nhiêu cái nón xanh đeo lên đầu. anh có chết cũng không yên thân với em” (Editor: người đàn ông đeo nón xanh là người đàn ông có vợ ngoại tình).
Thời gian đã qua lâu như thế, ấy vậy mà hắn vẫn nhớ rất rõ từng lừi nói của cô. Cô là người phụ nữ ôn hòa, lần đó cũng là lần đầu tiên hắn thấy bộ dạng hung dữ của cô, cho dù rất ngạc nhiên, nhưng không biết sao trong lòng hắn đã cảm thấy như được sưởi ấm, không còn cô đơn tịch mịch.
Dường như còn đâu đó quanh đây hay đang ở trong đầu óc của hắn còn vang lên tiếng khóc nỉ non của cô.
Nhược Thủy!!!
Nhược Thủy mỉm cười nhìn anh từ từ đi xa tầm mắt của cô.
Cô trước giờ vẫn luôn lo lắng Thương Duy Ngã sẽ xuất hiện sẽ lại quấy rầy cuộc sống của cô cho nên không dám đồng ý lời cầu hôn của Trường không, sợ đến lúc đó sẽ làm liên lụy đến anh. Lại không nghĩ rằng chuyện của cô không chỉ chịu sự đeo đuổi không ngừng của Thương Duy Ngã mà còn có từ phía gia đình của Trường không. Cô biết, ở trong mắt gia đình anh, cô chỉ là người đàn bà từng có một đời chồng, không xứng đáng với Trường không.
Cô không biết Trường không xuất thân như thế nào gia thế ra sao hay nói đúng hơn là cô không dám biết. Cô sợ anh là người xuất thân từ một gia thế hiển hách, chuyện kết hôn không phải chủ ý một mình anh mà quyết định được. Hôm nay suy xét ra, điều cô lo sợ cũng không phải là không có căn cứ.
Nhược Thủy dùng sức siết chặt nắm đấm như muốn chính mình phải tỉnh táo hơn, cô không thể vì người khác mà buông xuống hạnh phúc của đời mình. Chỉ cần Trường không không thay lòng, cô sẽ quyết cùng anh đi đến cùng.
“Mẹ, mẹ buồn à”. Một giọng nói nhỏ bé vang lên, cậu bé vừa kêu vừa ôm chặt lấy chân cô.
Nhược Thủy lấy lại tinh thần, ngồi xuống ôm lấy con mình, sờ sờ gương mặt mịn màng của con “Phúc An, con có muốn ở cùng mẹ suốt đời không?”
“Muốn, con muốn ở với mẹ suốt đời”. Cậu bé không suy nghĩ liền gật đầu đồng ý, giơ bàn tay mũm mĩm ôm lấy cổ cô
“Tốt, mẹ sẽ thật cố gắng, chúng ta phải vĩnh viễn cùng nhau ở chung một chỗ”. Điều cô vừa nói dường như đang nói với con mình cũng như đang muốn nói với bản thân phải thật cố gắng.
“Dạ!”.
Hai mẹ con ôm nhau, hai gương mặt lộ ra nụ cười đáng yêu, làm nên một bức tranh ấm cả căn phòng.
Ưng Trường không chở mẹ đi vòng quanh rồi ghé vào 1 quán nước bên đường.
Buổi sáng thấy bà chất vấn Nhược Thủy anh biết mẹ anh chắc đã biết được chuyện Nhược Thủy đã ly hôn một lần. Biết sớm cũng tốt, anh cũng không cần phải giấu, anh sẽ thẳng thắng đối mặt một lần để vợ anh có thể yên tâm mà không bị áp lực về những chuyện không đâu. Cái quá khứ đó của cô muốn quên đi đã là một vấn đề, nó đã sớm trở thành một vết sẹo không thể phai trong lòng cô rồi. không thể quên đi thì chi bằng cứ thẳng thắng mà đối mặt, có lẽ sẽ đau lòng nhưng như vậy sẽ tốt hơn.
“Mẹ, con biết mẹ có chuyện muốn nói với con, mẹ cứ nói con xin nghe”.
Nghe giọng điệu nghiêm chỉnh của con, Dương Tử Vân lại bất ngờ không biết làm sao mà mở miệng. Bà thật không mong con mình không biết chút gì về quá khứ của vợ. không ai biết con bằng mẹ, Trường không một khi biết mình bị lừa gạt, không biết anh sẽ làm nên những việc gì.
Nghĩ như vậy bà liền có chút do dự. Năm đó Cổ Tranh bỏ đi, những năm đó Trường không người không ra người, ma không ra ma, mặc dù bà hết lời khuyên can nhưng không hề hấn gì. Đoạn kí ức đó của con làm sao mà bà lại không nhớ cơ chứ. Hôm nay khó khăn lắm con bà mới tiếp tục bước tiếp đoạn tình cảm, điều bà nói ra chỉ sợ hắn sẽ lại tổn thương.
“Mẹ” Hồi lâu không thấy bà trả lời, Trường không đành lên tiếng thúc giục.
Dương Tử Vân tỉnh lại từ câu gọi của Trường không, bà hít 1 hơi cố gắng ổn định tinh thần, giọng nói dò xét có chút thận trọng “Trường không, con thật ưa thích Nhược Thủy, Bất cứ chuyện gì xảy ra cũng muốn có người vợ này?”.
“Mẹ cũng biết con, từ trước đến giờ luôn biết bản thân mình muốn gì, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng đừng mong con buông tay Nhược Thủy”. Ưng Trường không nhìn thẳng mẹ, nói ra suy nghĩ kiên định trong lòng mình.
Lòng Dương Tử Vân nặng nề, những ngón tay đang vào nhau, không biết phải làm như thế nào cho phải, nói hay không nói. Cuối cùng, bà nhìn thẳng vào Trường không cất giọng:” Con có bao giờ nghĩ tới quá khứ của Nhược Thủy chưa, rồi nếu có chuyện gì xảy ra ở trong quá khứ con cũng không để ý tới?”. Bà dò xét Trường không.
Ưng Trường không cau mày “ Mẹ, có người nào đã to nhỏ với mẹ, Mẹ nói ra đi”.
Dương Tử Vân cảm thấy trên trán rịn cả mồ hôi, lần đầu tiên bà hối hận vì đã cho con theo nghề cảnh sát viên. Đúng thật là, cách hỏi chuyện của nó chuyên môn kết hợp với đầu óc thông minh sắc sảo nhận được từ bà không khỏi làm bà cảm thấy lung túng” không, mẹ chính là….”.
“Mẹ, con muốn mẹ nói thật với con, có phải có ai đã nói xấu Nhược Thủy trước mặt mẹ?”. Giọng nói của anh rất quả quyết, rất cứng rắn còn chứ phần phẫn nộ.
“Này….” Thôi, con trai của bà đã rất quả quyết, có giấu cũng chẳng được, tránh đi không được thì bà phải đối mặt “ không biết có người nào đã gửi những tấm hình này cho mẹ…”.
Ưng Trường không không thèm nhìn những tấm hình trên bàn, chỉ hừ lạn một tiếng “ là hình của Nhược Thủy và tên Thương Duy Ngã kia à?”.
“Con đã biết?” Dương Tử Vân mở mắt lớn kinh ngạc, bà không nghĩ con trai bà đã biết. Lúc giờ bà cứ nghĩ con trai mình không biết chuyện nên lưỡng lự không muốn nói.
“Con từ đầu đã biết rõ, nhưng con yêu Nhược Thủy, con không để ý tới quá khứ của cô ấy, Nếu mẹ vì chuyện đó mà muốn con bỏ Nhược Thủy thì không có gì để bàn. Con thật không muốn mình trở thành một đứa con bất hiếu, nhưng không ai có thể ngăn cản con ở chung với Nhược Thủy”. Từng lời nói ra, chậm rãi, rõ ràng nhưng khiến cho Dương Tử Vân chết lặng.
Từ nhỏ đến lớn, con bà vô cùng kĩ càng, không thích đồ chơi cũ, không để những món đồ chơi của mình có bất kì vết xướt nào thế sao lại tiếp nhận chuyện vợ của mình đã qua một đời chồng? Bà cứ ngỡ con bà sẽ chọn cho mình gái trinh làm điều kiện tiên quyết để mà tuyển vợ. Chẳng lẽ bà sai lầm, chưa hiểu hết về con của mình.
Thấy mẹ mình lặng im mà không lên tiếng. Ưng Trường không tiếp lời “ Mẹ, từ khi con gặp được Nhược Thủy, bất kể là chuyện gì của cô ấy con cũng đều không ngại. Nếu con có điều hối hận về chuyện giữa con và cô ấy, con chỉ hận không thể gặp được cô ấy sớm hơn, giúp cô ấy vượt qua đau khổ. Con không nói chuyện quá khứ của cô ấy với mọi người là con không muốn mọi người kì thị cô ấy. Nếu có thể lựa chọn con thà để cho tất cả mọi người đều không biết. Rất tiếc, có người đã không nghĩ như con”.
Ưng Trường không khẽ nheo đôi mắt, trong đôi mắt ấy lóe nhanh qua tia sát khí. Thấy vậy, bà vội khuyên con.
“Trường không, con đừng nổi nóng, người gửi hình chắc chỉ là tốt bụng, cũng giống như mẹ, tưởng là con bị gạt”.
Tuy nói vậy, nhưng bà cũng biết những lời bà nói ra không đủ thuyết phục, bởi vì hình không phải gửi cho Trường không, mà là gửi cho mình, muốn mượn tay bà để gây lo lắng cho Trường không. Mặc kệ như thế nào bà cũng phải tìm được người ném đá giấu tay kia không để cho họ có cơ hội uy hiếp con bà.
“Mẹ, con biết hình là do ai gửi, mẹ yên tâm chuyện này con có thể tự xử lý”.
Dương tử Vân trong tâm nóng nảy lo sợ con mình sẽ gây ra chuyện nên vội khuyên ngăn “ Trường không, con đừng kích động, chuyện gì cũng sẽ có hướng giải quyết, từ bây giờ đến lúc xử lý được mọi việc con cần phải giữ vững tâm lý. Còn nữa, con phải chuẩn bị tâm lý, cha con và ông nội nhất định sẽ không đồng ý hôn nhân giữa con và Nhược Thủy, một người đàn bà đã ly hôn”. Dương Tử Vân cố ý nhấn mạnh “ người đàn bà đã ly hôn” như muốn nhắc nhở con rằng đó là cái gút mắc trong chuyện này.
“Mẹ, con chỉ mong mẹ, nếu mẹ không đồng ý chuyện giữa con và Nhược Thủy thì xin mẹ hãy đứng giữa”.
Ưng Trường không biết rất rõ ràng, ba của anh rất yêu vợ của mình, chỉ cần bà không phản đối thì sẽ dễ dàng vượt qua được cửa ải của ba mình. Nếu ba đồng ý, chỉ còn cửa ải của ông nội thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
A Thị.
“ anh vừa nói gì” Thương Duy Ngã xoay ghế ngồi lại nhìn thẳng vào hắn.
“Có người đang bí mật điều tra chuyện của bà chủ hơn nữa đối phương vô cùng thần bí, tạm thời không tra ra được là ai đứng sau chuyện này”.
Thương Duy Ngã trên mặt không có bất kì biểu tình nào, chẳng tức giận, chẳng vui mừng, duy chỉ có giọng nói vẫn lạnh lùng “Chuyện bắt đầu từ khi nào?”.
“Hai ngày này, người của chúng ta một mực truy xét nhưng vẫn không có chút tin tức nào”.
“Tiếp tục điều tra, nhất định phải điều tra được kẻ đó là ai. Nên nhớ, cũng không nên lơ là bất cứ nhất cứ nhất động nào của Liệt Diễm Bang”.
“Dạ”.
người nọ như nhặt được đại xá nhanh chóng biến mất, lần nào tới đây bẩm báo tin tức của bà chủ không bị đánh què chân thì cũng gãy tay, thế nhưng sao lần này hắn mai mắn đem cái thân thể lành lặn này lui đi, thật là phúc đức mà thế nên chạy càng nhanh càng tốt, lỡ ông chủ đổi ý là toi.
Thương Duy Ngã nheo lại hai mắt, gác tay sau ót lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ sau việc tử thi một người con gái bị Liệt Diễm Bang rêu rao thì tới bây giờ vẫn không có thêm tin tức gì. Lần này, lại có thêm tiến triển hay vẫn là dậm chân tại chỗ? hắn như muốn lật tung những nơi cô đã đến, vậy mà vẫn không có chút tin tức.
Nhược Thủy, rốt cuộc cô đã chạy đi nơi nào? Mặc kệ cô trốn ở đâu, cũng đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của tôi, cô có chết cũng phải chết trong lòng bàn tay tôi. Số cô đã được định Sống là người của tôi, chết vẫn phải là ma của Thương Duy Ngã này.
Nghĩ đến từ chết, bất giác hắn đưa tay sờ lên vết sẹo ở ngực. Vết thương đã lành từ lâu nhưng đôi lúc hắn lại cảm thấy đau đớn. Chính hắn cũng không hiểu rõ bản thân của mình, nỗi đau ấy chỉ là ảo giác hay là thật sự vết thương chưa lành lại?
Lòng hốt hoảng nhớ lại cái lần hắn bị thương. Vừa mới tỉnh lại liền nhìn thấy gương mặt hốc hác của cô, đôi mắt đỏ hoe. Vừa khóc vừa hăm dọa hắn “Thương Duy Ngã, anh mà dám chết, em liền nuôi một đống đàn ông, bao nhiêu cái nón xanh đeo lên đầu. anh có chết cũng không yên thân với em” (Editor: người đàn ông đeo nón xanh là người đàn ông có vợ ngoại tình).
Thời gian đã qua lâu như thế, ấy vậy mà hắn vẫn nhớ rất rõ từng lừi nói của cô. Cô là người phụ nữ ôn hòa, lần đó cũng là lần đầu tiên hắn thấy bộ dạng hung dữ của cô, cho dù rất ngạc nhiên, nhưng không biết sao trong lòng hắn đã cảm thấy như được sưởi ấm, không còn cô đơn tịch mịch.
Dường như còn đâu đó quanh đây hay đang ở trong đầu óc của hắn còn vang lên tiếng khóc nỉ non của cô.
Nhược Thủy!!!