Chương 14: Bế Cô Xuống Xe
Sáng hôm sau, sau khi Châu Sa và Hạ Linh đã thay quần áo xong. Cửa liền có người gõ cửa. Nhật Hạo đến đưa hai người đi xuống. Ngọc Nhiên thấy cô xuất hiện thì mừng hết mức. Từ hôm qua không thấy cô đâu nên cô nàng liền lo lắng.Ngọc Nhiên đi hỏi Âu Dương Minh thì anh chỉ bảo cô có việc. Khiến cô nàng cả đêm gần như mất ngủ.Châu Sa giới thiệu Hạ Linh với mọi người xong thì lại giới thiệu mọi người với Hạ Linh để cô nàng làm quen. Ngọc Nhiên và Hạ Linh vừa gặp nhau đã líu la líu rít không ngừng. Hai cô nàng chỉ hận không gặp nhau sớm hơn mà thôi.Hai người nói toàn những chuyện trên trời dưới đất, đến xuống cả đáy biễn vẫn không ngừng. Tiếng ồn ào kế bên làm Châu Sa có chút đau đầu, cô hơi hối hận vì đã đem Hạ Linh về đây. Một mình Ngọc Nhiên đã đủ mệt rồi, bây giờ cộng thêm Hạ Linh nữa, chắc cô phát điên sớm thôi.Tư Uy thấy em họ mình vừa nãy lo lắng sốt sắng đủ kiểu vậy mà bây giờ như con chim bên cạnh bạn mới. Đúng là phụ nữ thật khó nắm bắt mà.~~~~~Sau khi dùng xong bữa sáng, đoàn xe xuất phát đến phía Bắc Phoenix. Âu Dương Minh và Châu Sa ngồi chiếc xe chính giữa cùng Nhật Hạo và Nam Vinh. Tư Uy, Ngọc Nhiên và Hạ Linh thì ngồi chiếc khác.Trong xe không ai nói với ai câu nào. Âu Dương Minh thì nhớ tới lời nói hôm qua của cô 'Chúng ta không là gì cả!', anh cứ suy nghĩ đến nó nên tâm trạng có chút bực.Châu Sa thì suy nghĩ đến nụ hôn tối hôm qua. Cô thật muốn hỏi anh một câu. Anh có thích cô hay không. Bởi vì không sợ nếu mình không làm rõ chuyện này, lỡ như càng lún sâu thì làm sao cô còn trở mình được nữa.Đây là lần đầu thích một người nên không ai muốn lần đầu yêu của bản thân phải lãng phí như thế. Nhưng nếu thổ lộ thì đối phương sẽ chấp nhận sao? Hay chính tay họ sẽ đẩy bạn ra xa hơn..."Em không khỏe sao?" Thấy sắc mặt của cô hơi khác bình thường nên Âu Dương Minh có chút lo lắng.Châu Sa không trả lời anh, chỉ ngước đôi mắt mông lung nhìn anh thật lâu. Âu Dương Minh thấy cô nhìn mình như thế thì hơi buồn cười. Aizz.. Cô bé này lại suy nghĩ gì rồi đây. Đôi mắt mông lung như vậy cứ như anh vừa bắt nạt cô không bằng."Làm sao vậy?" Âu Dương Minh đưa tay sờ thử đầu cô, không nóng mà.Cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh động vào trán mình khiến cô khẽ run nhẹ lên. Cảm giác này thật khiến người ta lưu luyến mà.Châu Sa lắc đầu trước câu hỏi của anh. Bây giờ cô không muốn nói chuyện với anh chút nào. Anh thật giống kẻ đi gieo tương tư cho người khác mà. Nghĩ đến cảnh biết bao nhiêu người phụ nữ mê đắm anh thôi cô đã khó chịu rồi. Lỡ như sau này anh ở bên người phụ nữ khác thì phải sao đây?Thấy cô không trả lời mình thì Âu Dương Minh cười khổ. Anh kéo cô ngồi lên đùi mình, để đầu cô dựa vào lòng ngực rắn chắc của mình.Châu Sa cảm nhận được hơi ấm và hương thơm mát lạnh trên người anh. Thật là dễ chịu, khiến người ta bình ổn lại tâm tình. Châu Sa mê luyến mà dụi vào hõm cổ anh hít thở. Mơ màng một chút liền ngủ thiếp đi.Âu Dương Minh nghe thấy nhịp thở đều đều của người trong lòng liền nhìn xuống, thấy cô đã ngủ rồi. Hơi thở nóng ấm của cô phả vào hõm cổ anh khiến cả người anh nóng ran, có chút miệng đắng lưỡi khô.Lúc đoàn xe đến nơi, những người có mặt đều thấy một người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn đang dịu dàng bế một cô gái trên tay bước xuống xe. Khiến những người chứng kiến phải há hốc một hồi.Âu Dương Minh không muốn đánh thức cô dậy nên đã bế cô xuống xe. Anh thật thích nhìn dáng vẻ ngủ say của Châu Sa, thật đáng yêu làm sao. Khi ngủ cô không còn lạnh lùng, không còn cứng đầu nữa. Thay vào đó là sự mềm mại đáng yêu như thiên thần. Anh thật muốn thời thời khắc khắc ôm cô như thế này đến hết đời mất thôi.Tuy hôm qua Tư Uy đã chứng kiến cảnh Âu Dương Minh đối với Châu Sa đặc biệt hơn người rồi, nhưng anh ta cũng chỉ cho rằng cô bất quá chỉ là có tài nên được anh tôn trọng mà thôi. Nhưng thật không ngờ hôm nay Âu Dương Minh thế mà tự tay bế cô trên tay trước biết bao ánh mắt. Không thể không nói, sự việc hôm nay đã làm Tư Uy xem trọng Châu Sa hơn một chút.Nhật Hạo và Nam Vinh chứng kiến cảnh này càng chắc chắn trong lòng hơn. Cô Nguyệt sau này khẳng định sẽ là phu nhân của bọn họ, không thể sai được. Nhìn cách Lão đại đối đãi dịu dàng, ân cần lo lắng cho cô liền biết. Bọn họ phải mau báo tin vui cho ba cái con người đang làm nhiệm vụ thôi. Để bọn họ cùng nhau chờ đợi tin vui của lão đại.