Chương 7
Tác giả: Triệu Lộ Hà Khô | Dịch: Hạ Chí
Thập Thất công chúa bỏ trốn vì phải đi hòa thân, nhưng tin tức truyền ra chỉ là Thập Thất công chúa bị bỏng do đám cháy.
Nguyệt Thị vô cùng tức giận, không tin lý do ấy. Không nghe can ngăn xông thẳng vào trong lều trại song chỉ thấy Thập Thất đang nằm dưỡng thương thật.
Nguyệt Thị hành động ngạo mạn nhưng không hề hối lỗi vì đã xúc phạm công chúa cao quý. Cùng với đó, họ vẫn khăng khăng muốn cưới cả hai công chúa.
Lão thần cổ hủ không muốn lịch sự với Nguyệt Thị nữa, nhưng phụ hoàng già rồi nên vẫn chần chừ.
Bùi Du không bảo vệ được Lệnh Cửu. Phụ hoàng không có nơi trút giận, ngứa mắt ta và càng gai mắt ám vệ suýt nữa đưa ta bỏ trốn thành công.
Lệnh Cửu bị bắt về, bị phụ hoàng hạ lệnh lăng trì.
Không một ai chống lại được hoàng quyền.
Lệnh Cửu bị lôi ra ngoài, ta vừa khóc vừa bò về phía trước, ôm chân phụ hoàng nhưng bị ngài đá bay.
Ta rút kiếm của thị vệ bên cạnh, hành động bất ngờ nên không ai kịp ngăn cản. Ta kề kiếm vào cổ, run run bờ môi hét lên: "Cửu."
"Lệnh Cửu!"
Lệnh Cửu không được chết!
Bốn bề lặng ngắt, người câm nói chuyện được ư? Dù rất kinh ngạc nhưng vì hoàng thượng còn đó nên không một ai dám xì xào.
Giọng ta còn khản đặc, nhưng vẫn gằn từng chữ để nói: "Lệnh Cửu, bình an."
Lưỡi kiếm kề sát thêm, máu chảy dọc lưỡi kiếm.
Phụ hoàng nhìn ta, không biết đôi mắt vàng đục kia đang nghĩ gì mà cũng có nét xúc động.
Ngài gật đầu, ta bị cướp kiếm, ngã nhào ra đất. Cung nhân lao vào bịt vết thương không ngừng chảy máu ở cổ ta.
Ta cố gắng ngoái đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Lệnh Cửu đứng ngược sáng cũng đang nhìn mình. Cả hai chỉ giao mắt ngắn ngủi rồi hắn bị dẫn đi, còn ta bị cung nhân che mất tầm nhìn.
Ta nhớ đến cung điện có rừng trúc ngoài cửa sổ. Hôm ấy Cửu công chúa dẫn thị vệ đến ức hiếp ta, Lệnh Cửu chặn trước người ta cũng đứng ngược sáng y như lúc này.
Nước mắt che mờ tầm nhìn, ta đau đến khó thở.
Ta nhớ ra rồi, ta chưa nói với hắn rằng ta yêu hắn.
Lệnh Cửu ơi Lệnh Cửu, chàng có biết bổn công chúa thương chàng từ lâu lắm rồi không?
Không biết cũng không sao hết.
Ta chỉ có một ước mong, mong được ở bên Lệnh Cửu mãi mãi. Không mãi mãi cũng được, vậy ta mong hắn bình an trọn đời.
Thập Thất công chúa bỏ trốn vì phải đi hòa thân, nhưng tin tức truyền ra chỉ là Thập Thất công chúa bị bỏng do đám cháy.
Nguyệt Thị vô cùng tức giận, không tin lý do ấy. Không nghe can ngăn xông thẳng vào trong lều trại song chỉ thấy Thập Thất đang nằm dưỡng thương thật.
Nguyệt Thị hành động ngạo mạn nhưng không hề hối lỗi vì đã xúc phạm công chúa cao quý. Cùng với đó, họ vẫn khăng khăng muốn cưới cả hai công chúa.
Lão thần cổ hủ không muốn lịch sự với Nguyệt Thị nữa, nhưng phụ hoàng già rồi nên vẫn chần chừ.
Bùi Du không bảo vệ được Lệnh Cửu. Phụ hoàng không có nơi trút giận, ngứa mắt ta và càng gai mắt ám vệ suýt nữa đưa ta bỏ trốn thành công.
Lệnh Cửu bị bắt về, bị phụ hoàng hạ lệnh lăng trì.
Không một ai chống lại được hoàng quyền.
Lệnh Cửu bị lôi ra ngoài, ta vừa khóc vừa bò về phía trước, ôm chân phụ hoàng nhưng bị ngài đá bay.
Ta rút kiếm của thị vệ bên cạnh, hành động bất ngờ nên không ai kịp ngăn cản. Ta kề kiếm vào cổ, run run bờ môi hét lên: "Cửu."
"Lệnh Cửu!"
Lệnh Cửu không được chết!
Bốn bề lặng ngắt, người câm nói chuyện được ư? Dù rất kinh ngạc nhưng vì hoàng thượng còn đó nên không một ai dám xì xào.
Giọng ta còn khản đặc, nhưng vẫn gằn từng chữ để nói: "Lệnh Cửu, bình an."
Lưỡi kiếm kề sát thêm, máu chảy dọc lưỡi kiếm.
Phụ hoàng nhìn ta, không biết đôi mắt vàng đục kia đang nghĩ gì mà cũng có nét xúc động.
Ngài gật đầu, ta bị cướp kiếm, ngã nhào ra đất. Cung nhân lao vào bịt vết thương không ngừng chảy máu ở cổ ta.
Ta cố gắng ngoái đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Lệnh Cửu đứng ngược sáng cũng đang nhìn mình. Cả hai chỉ giao mắt ngắn ngủi rồi hắn bị dẫn đi, còn ta bị cung nhân che mất tầm nhìn.
Ta nhớ đến cung điện có rừng trúc ngoài cửa sổ. Hôm ấy Cửu công chúa dẫn thị vệ đến ức hiếp ta, Lệnh Cửu chặn trước người ta cũng đứng ngược sáng y như lúc này.
Nước mắt che mờ tầm nhìn, ta đau đến khó thở.
Ta nhớ ra rồi, ta chưa nói với hắn rằng ta yêu hắn.
Lệnh Cửu ơi Lệnh Cửu, chàng có biết bổn công chúa thương chàng từ lâu lắm rồi không?
Không biết cũng không sao hết.
Ta chỉ có một ước mong, mong được ở bên Lệnh Cửu mãi mãi. Không mãi mãi cũng được, vậy ta mong hắn bình an trọn đời.