Chương 8
Tác giả: Triệu Lộ Hà Khô | Dịch: Hạ Chí
Cô bé cầm củ sen ngước đôi mắt to tròn nhìn ta, hỏi: "Người câm nói chuyện được thật ạ?"
Phía xa là lớp lớp lá sen nhấp nhô thành gợn sóng theo cơn gió, ta cười đáp: "Đúng vậy."
Cô bé hỏi tiếp: "Sau đó thì sao ạ? Công chúa và ám vệ của nàng ấy như thế nào? Ám vệ có biết công chúa yêu mình không?"
Ta mỉm cười: "Không có sau đó."
Cô bé bực bội cắn củ sen đã nấu chín: "Biết ngay là tỷ lừa muội mà. Muội chỉ nghe nói có Cửu công chúa thôi chứ làm gì có Thập Thất công chúa? Không chơi với tỷ nữa." Nói rồi cô bé cầm củ sen chạy biến.
Ta chống tay lên mặt ngắm hoa sen đung đưa trong gió, ngắm dòng nước xanh biếc chảy ngang qua cây cầu.
Sau đó ta không phải đi hòa thân nữa. Bởi vì đêm ấy Đại hoàng tử say rượu, ngang ngược xông vào trong lều của Cửu công chúa. Chuyện mà Cửu công chúa từng sai thị vệ muốn làm với ta bị ứng nghiệm trên người cô ta. Cô ta luôn kiêu ngạo nên đã rút kiếm tự vẫn.
Bấy giờ, phụ hoàng quả thật đã rơi nước mắt, mâu thuẫn với Nguyệt Thị cũng bùng nổ.
Bùi đại nhân không hề nói ngoa về câu "Tây Bắc vọng, xạ Thiên Lang". Trong vòng ba năm, y đã dọn dẹp sạch sẽ Tây Bắc. Y đưa ta rời khỏi cung, từ ấy không còn Thập Thất công chúa trên đời nữa, cũng chẳng còn ai nhớ về một thời hoàng kim ngoài đương sự.
Trước khi ta đi, Bùi đại nhân xoa đầu ta, nói: "Lần này Tiểu Thập Thất được đón ánh nắng rồi."
Ta định cư ở Giang Nam.
Trước đây ta có một ám vệ, còn giờ thì không.
Mưa ở Giang Nam khó mà đoán trước được. Những hạt mưa lất phất hắt vào người làm ta hơi lạnh. Có người che ô cho ta, chìa bàn tay dày ấm, khí chất lạnh lùng bỗng dịu dàng đến lạ.
Bùi đại nhân đã thực hiện lời hứa. Y giải độc cho Lệnh Cửu rồi đưa cả hắn cùng đến Giang Nam với ta.
Lệnh Cửu cúi xuống nắm tay ta, nói: "Công chúa, về nhà thôi."
Ta cười tít mắt, ngước lên kể: "Lệnh Cửu này, em vừa mới nghĩ, nếu chúng ta sinh con gái thì có nên gọi con là Nhị Thập Lục không nhỉ?"
Tai hắn phiếm hồng, nhưng lại nắm tay ta chặt hơn, hắn bổ sung: "Con trai cũng gọi được."
Mười bảy cộng chín bằng hai mươi sáu.[1]
[Thập Thất là 17, Cửu là 9, Nhị Thập Lục là 26.]
Ta chưa từng nói yêu chàng, nhưng tình yêu của Thập Thất công chúa là không cần nói ra. Bởi vì dù có câm hay điếc thì cũng chẳng thể giấu nổi cảm xúc trong lòng.
Chỉ mong được nắm tay người lâu thật lâu, chỉ mong cùng được bạc mái đầu.
(Hết)
Cô bé cầm củ sen ngước đôi mắt to tròn nhìn ta, hỏi: "Người câm nói chuyện được thật ạ?"
Phía xa là lớp lớp lá sen nhấp nhô thành gợn sóng theo cơn gió, ta cười đáp: "Đúng vậy."
Cô bé hỏi tiếp: "Sau đó thì sao ạ? Công chúa và ám vệ của nàng ấy như thế nào? Ám vệ có biết công chúa yêu mình không?"
Ta mỉm cười: "Không có sau đó."
Cô bé bực bội cắn củ sen đã nấu chín: "Biết ngay là tỷ lừa muội mà. Muội chỉ nghe nói có Cửu công chúa thôi chứ làm gì có Thập Thất công chúa? Không chơi với tỷ nữa." Nói rồi cô bé cầm củ sen chạy biến.
Ta chống tay lên mặt ngắm hoa sen đung đưa trong gió, ngắm dòng nước xanh biếc chảy ngang qua cây cầu.
Sau đó ta không phải đi hòa thân nữa. Bởi vì đêm ấy Đại hoàng tử say rượu, ngang ngược xông vào trong lều của Cửu công chúa. Chuyện mà Cửu công chúa từng sai thị vệ muốn làm với ta bị ứng nghiệm trên người cô ta. Cô ta luôn kiêu ngạo nên đã rút kiếm tự vẫn.
Bấy giờ, phụ hoàng quả thật đã rơi nước mắt, mâu thuẫn với Nguyệt Thị cũng bùng nổ.
Bùi đại nhân không hề nói ngoa về câu "Tây Bắc vọng, xạ Thiên Lang". Trong vòng ba năm, y đã dọn dẹp sạch sẽ Tây Bắc. Y đưa ta rời khỏi cung, từ ấy không còn Thập Thất công chúa trên đời nữa, cũng chẳng còn ai nhớ về một thời hoàng kim ngoài đương sự.
Trước khi ta đi, Bùi đại nhân xoa đầu ta, nói: "Lần này Tiểu Thập Thất được đón ánh nắng rồi."
Ta định cư ở Giang Nam.
Trước đây ta có một ám vệ, còn giờ thì không.
Mưa ở Giang Nam khó mà đoán trước được. Những hạt mưa lất phất hắt vào người làm ta hơi lạnh. Có người che ô cho ta, chìa bàn tay dày ấm, khí chất lạnh lùng bỗng dịu dàng đến lạ.
Bùi đại nhân đã thực hiện lời hứa. Y giải độc cho Lệnh Cửu rồi đưa cả hắn cùng đến Giang Nam với ta.
Lệnh Cửu cúi xuống nắm tay ta, nói: "Công chúa, về nhà thôi."
Ta cười tít mắt, ngước lên kể: "Lệnh Cửu này, em vừa mới nghĩ, nếu chúng ta sinh con gái thì có nên gọi con là Nhị Thập Lục không nhỉ?"
Tai hắn phiếm hồng, nhưng lại nắm tay ta chặt hơn, hắn bổ sung: "Con trai cũng gọi được."
Mười bảy cộng chín bằng hai mươi sáu.[1]
[Thập Thất là 17, Cửu là 9, Nhị Thập Lục là 26.]
Ta chưa từng nói yêu chàng, nhưng tình yêu của Thập Thất công chúa là không cần nói ra. Bởi vì dù có câm hay điếc thì cũng chẳng thể giấu nổi cảm xúc trong lòng.
Chỉ mong được nắm tay người lâu thật lâu, chỉ mong cùng được bạc mái đầu.
(Hết)