Chương : 269
CHƯƠNG 269: MỘT CON ÁT CHỦ BÀI
Cô nhìn người đàn ông đang xoa xoa cổ tay mình, cười thành tiếng, người đàn ông này sao có thể xấu bụng như vậy?
Sắc mặt Thần Ngôn ảm đạm, tuy rằng không có phản bác, nhưng vẻ mặt anh ta vốn đã rất khó chịu.
Tuy nhiên, anh ta vẫn có một con át chủ bài.
“Minh Anh, cô đã quên Lục Cung Nghị rồi sao?” Thần Ngôn không nhanh không chậm nói.
Lê Hiếu Nhật nhíu mày, anh có thể cảm nhận rõ được vật nhỏ trong ngực đang rất bất an.
Anh đưa tay ra, vỗ nhẹ vào lưng cô vài cái.
“Cô phải nghĩ cho kĩ, cơ hội chỉ có một lần.” Giọng nói của Thần Ngôn lọt vào tai Kiều Minh Anh, khiến lòng cô hơi ngứa ngáy.
Cô không có cách nào nhìn Lục Cung Nghị đi chết.
Nhưng trước khi Kiều Minh Anh ra quyết định, một viên đạn đã nhắm thẳng vào Thần Ngôn, Thần Ngôn đã phòng thủ từ trước, nhưng viên đạn vẫn xượt qua cánh tay, để lại một vệt máu.
Anh ta đưa tay lên nhìn vết máu trên tay, lắc lắc, nhìn Lê Hiếu Nhật đắc ý nhếch môi.
“Anh nghĩ tôi đến đây mà không có sự chuẩn bị nào sao?” Ánh mắt Lê Hiếu Nhật lạnh lùng, khí chất tỏa ra khiến người ta không rét mà run.
Thần Ngôn cong môi tự tin: “Chẳng lẽ anh muốn Kiều Minh Anh cảm thấy tội lỗi cả một đời?”
“Hiếu Nhật, buông em ra.” Kiều Minh Anh dán vào khuôn mặt ấm áp của Lê Hiếu Nhật, khuôn mặt anh lạnh nhạt mà yên tĩnh: “Em tin anh có thể cứu em.”
Ngữ điệu của cô tràn đầy lòng tin.
“Đồ ngốc.” Lê Hiếu Nhật khẽ cau mày: “Em không cần đi, anh cũng có thể giải cứu Lục Cung Nghị.”
“daddy con không buông bỏ được, chẳng lẽ mẹ muốn làm cho daddy đau khổ cả đời sao?” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau Lê Hiếu Nhật, Kiều Minh Anh ngạc nhiên nhìn lên.
Quả nhiên khuôn mặt mềm mại và dễ thương của Kiều Tiểu Bảo xuất hiện, Dạ Thất đang đứng bên cạnh nhóc con.
“Tiểu Bảo!” Kiều Minh Anh chớp mắt vài cái rồi kêu Kiều Tiểu Bảo.
“Mẹ ơi! Bé đến rồi!” Kiều Tiểu Bảo nhoẻn miệng cười, vô thức hít hít cái mũi.
“Ưm ưm…” Lúc này, Dạ Thất đẩy Thần Thuỳ Linh đang bị trói chặt bằng một sợi dây và đang ngậm một miếng vải trong miệng ra.
“Thuỳ Linh!” Khi Thần Ngôn nhìn thấy Thần Thuỳ Linh trong tay Dạ Thất, đáy lòng anh ta trở nên thật lạnh lẽo, sau đó anh ta nhìn Lê Hiếu Nhật và những người khác: “Dùng một người phụ nữ đe doạ tôi thì coi là gì?”
Rõ ràng anh ta đã đưa Thuỳ Linh đi trốn, tại sao vẫn bị bọn họ bắt được?
Tất nhiên anh ta không biết Lê Hiếu Nhật có trong tay một đội ngũ khổng lồ, tổ chức năm người nằm trong tay Kiều Tiểu Bảo là một lực lượng ngoài sáng trong tối trên toàn nước C, bất cứ ai trong số năm người đều có một số quyền lợi trong tay.
Đây là quyền mà người lãnh đạo nhà họ Liễu đã trao cho họ.
Bởi vì Kiều Tiểu Bảo, với tư cách là huyết thống của người nắm giữ bí giới và nhà họ Liễu, đã hoàn toàn kết hợp năm người thành một thế lực lớn mạnh, ngoại trừ trại huấn luyện của Lê Hiếu Nhật, không ai có thể địch nổi.
“Chú dùng mẹ tôi đe doạ daddy tôi thì cũng là cái thứ gì?” Mặc dù Kiều Tiểu Bảo nhỏ nhắn, nhưng khí thế của cậu nhóc thật không thể coi thường.
Ngay cả Kiều Minh Anh cũng hơi ngạc nhiên khi thấy cậu nhóc như thế này.
Em bé của cô, thật sự rất ngầu!
“Có những người không phải cái gì cũng rõ.” Lê Hiếu Nhật cười nhẹ, lời nói ra cực kỳ sắc bén.
Kiều Tiểu Bảo giơ ngón tay cái lên cho Lê Hiếu Nhật, rồi ra hiệu Dạ Thất thả Thần Thuỳ Linh ra.
Dạ Thất lập tức buông tay, Thần Thuỳ Linh mất đi chỗ dựa, yếu ớt ngã xuống đất.
“Thuỳ Linh!” Thần Ngôn muốn bước tới giúp cô ta, nhưng Dạ Thất lại duỗi chân ra, giẫm lên mu bàn tay của Thần Thuỳ Linh: “Nếu anh còn dám di chuyển, tôi sẽ đạp gãy tay cô ta, anh có muốn thử không?”
Tay của Thần Thuỳ Linh vốn dĩ đã bị thương, bị anh ta giẫm phải thế này, máu chảy ra ngay lập tức, nhìn có chút kinh khủng.
Kiều Minh Anh nhìn vết thương đóng vảy trên cổ tay mình, sau đó lại nhìn Thần Thuỳ Linh, trong lòng cảm thán, thật là phong thuỷ luân chuyển.
“Đau sao?” Thấy cô nhìn chằm chằm vào cổ tay mình, ánh mắt sắc bén của Lê Hiếu Nhật nhìn lên vết thương trên đó, cầm lấy tay cô xem kỹ.
Kiều Minh Anh cười khan: “Cũng không còn đau nữa, em ra tay rất có chừng mực.”
“Em ra tay?” Lê Hiếu Nhật bắt được chữ, nheo mắt lại: “Có chừng mực?”
Kiều Minh Anh bị anh nhìn chằm chằm như thế cũng đủ hiểu, anh sẽ không thịt cô chứ?
“Tốt lắm, lúc trở về anh sẽ chỉnh em.” Nụ cười trên môi của Lê Hiếu Nhật thật sâu và đầy quyến rũ, trong mắt Kiều Minh Anh thì nó quả thực khiến người ta khiếp sợ.
Xong rồi.
Ngay khi nội tâm Kiều Minh Anh sụp đổ, Thần Ngôn đột nhiên nói.
“Được rồi, tôi sẽ thả người.”
Thần Ngôn cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong mắt khiến người ta đoán không ra.
“Chú thả người ra trước, tôi sẽ trả lại Thần Thuỳ Linh cho chú.” Kiều Tiểu Bảo nói xong, cậu nhóc quay đầu lại nhìn Lê Hiếu Nhật.
Lê Hiếu Nhật gật đầu, đôi mắt thâm thúy u ám.
Thần Ngôn lập tức lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, nói vài câu rồi cúp máy.
Vài phút sau, một người đàn ông mặc đồ đen đến từ nhà họ Cố đi đến, Lục Cung Nghị đi theo anh ta.
Kiều Minh Anh nhìn Lục Cung Nghị đi đến, anh ta không bị thương, trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng buông xuống.
“Người đến rồi, thả em gái tôi ra.” Thần Ngôn yêu cầu người đàn ông mặc đồ đen cởi dây trói của Lục Cung Nghị.
“Tôi đếm ba hai một rồi đẩy qua một lượt.” Dạ Thất nắm cổ áo Thần Thuỳ Linh, nói: “Ba, hai, một…”
Sau khi đếm xong, hai bên cùng buông tay.
“Cung Nghị! Anh ổn chứ!” Nhìn thấy Lục Cung Nghị đến, Kiều Minh Anh lập tức rời khỏi vòng tay của Lê Hiếu Nhật, đến nhìn Lục Cung Nghị.
Lê Hiếu Nhật hai tay trống không ôm ngực, nguy hiểm nhìn chằm chằm bóng dáng của Kiều Minh Anh.
Vật nhỏ thế mà lại chạy khỏi anh vì một người đàn ông khác, đúng là ngứa đòn rồi.
Kiều Tiểu Bảo chậc chậc chậc nhìn Lê Hiếu Nhật, ánh mắt như thể cậu nhóc đang xem một vở kịch.
“Họ có đối xử tệ với anh không?” Kiều Minh Anh nhìn Lục Cung Nghị, chắc chắn rằng anh ta không sao, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Cũng may là anh ta không sao, nếu không thì cô sẽ áy náy cả đời.
“Anh ổn, đừng lo.” Lục Cung Nghị vẫn cười ấm áp như mọi khi, ánh mắt từ đầu đến cuối luôn dán chặt vào Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh khẽ cau mày, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không nói nên lời nên cũng không nghĩ tới nữa.
“Không sao là tốt rồi.”
Thần Ngôn tháo sợi dây trong tay Thần Thuỳ Linh, đỡ cô ta lên, rồi ôm ngang cô ta.
Anh ta quay lại nhìn Kiều Minh Anh, ánh mắt anh ta thay đổi đột ngột, anh ta nói: “Minh Anh.”
Kiều Minh Anh khó chịu ngẩng đầu nhìn người đàn ông, nghĩ rằng anh ta định nói gì đó.
Nhưng anh ta chỉ nở một nụ cười với cô, sau đó rời đi cùng Thần Thuỳ Linh.
Cho đến khi bóng dáng của anh ta biến mất, Kiều Minh Anh vẫn không hiểu nụ cười đó có ý nghĩa gì.
“Minh Anh, định thần lại đi, anh ta đã rời đi rồi.” Lục Cung Nghị nhẹ nhàng đẩy Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh định thần lại, nhìn ánh mắt quan tâm của anh ta, cảm giác có gì đó không ổn lại nổi lên, nhưng cô vẫn cười với anh.
“Mẹ ơi, daddy đi rồi!” Kiều Tiểu Bảo chỉ vào Lê Hiếu Nhật đang sải bước rời đi mà nhắc nhở.
Kiều Minh Anh ngay lập tức hiểu ý Tiểu Bảo, sau đó nói với Lục Cung Nghị: “Cung Nghị, em còn có chuyện phải làm, em và bé con về trước nhé.”
“Được rồi, em đi đi.” Lục Cung Nghị cười nhẹ, gật đầu.
Kiều Minh Anh ngay lập tức chạy theo hướng của Lê Hiếu Nhật.
Lê Hiếu Nhật bước rất nhanh, Kiều Minh Anh chuẩn bị đi qua đại sảnh, mở bản đồ đuổi theo anh.
Lúc này Cố Đồng lại cản đường cô: “Kiều Minh Anh, chuyện của cô đã xong chưa? Tên Thần Ngôn sao rồi?”