Chương : 270
CHƯƠNG 270: BIẾT ĐIỀU
Kiều Minh Anh thấy sắp đuổi kịp Lê Hiếu Nhật rồi, nhưng lại bị Cố Đồng làm gián đoạn, cực kỳ không vui mà trừng anh ta một cái: “Ừm, anh ta đi rồi.”
“Đi rồi?” Cố Đồng sờ sờ cằm đắc ý cười: “Thằng cha đó cũng thật biết điều.”
Kiều Minh Anh gật gật đầu, ánh mắt thử tìm kiếm trong đại sảnh, cố gắng tìm ra thân ảnh thanh lãnh và kiêu ngạo đó.
Nhưng căn bản là không có phát hiện, chắc không phải là đã đi rồi chứ?
“Cô đang tìm ai thế?” Cố Đồng không hiểu mà hỏi.
“Tôi có việc, đi trước đây.” Không có tìm thấy Lê Hiếu Nhật, Kiều Minh Anh có chút mất mát.
Cố Đồng vừa nghe cô định đi thì mặt liền đen lại, túm lấy cánh tay cô không chịu buông: “Người phụ nữ này, sao lại nói lời không giữ lấy lời thế? Dạ hội còn chưa kết thúc mà đã định chuồn rồi sao?”
“Được rồi đại thiếu gia, tôi thật sự là có việc mà!” Ánh mắt Kiều Minh Anh vô cùng chân thành, khiến Cố Đồng nhìn mà có chút ngại ngùng.
Anh ta có hơi không tự nhiên mà dời ánh mắt đi, khẽ khụ một tiếng: “Nếu như cô đã thật sự có việc, vậy nhảy một điệu với tôi, coi như thanh toán xong.”
“Được, thành giao!” Đôi con ngươi Kiều Minh Anh sáng lên, kéo anh ta đi vào sản nhảy giống như là sợ anh ta nuốt lời vậy.
…
Lê Hiếu Nhật chỉ là muốn trêu Kiều Minh Anh thôi, nhưng sau khi ra khỏi đại sảnh, đợi cả một hồi cũng không thấy thân ảnh của Kiều Minh Anh đâu, thế là quay lại xem thử.
Trong sàn nhảy, Kiều Minh Anh và một người đàn ông nhảy múa tung tăng.
Lúc này thì BOSS Lê thật sự tức giận rồi.
Anh tuỳ tiện kéo một người phụ nữ vào sản nhảy, đến gần Kiều Minh Anh và Cố Đồng.
Kiều Minh Anh vốn nghĩ kết thúc một điệu nhảy xong là sẽ có thể đi tìm Lê Hiếu Nhật rồi, nhưng lại phát hiện Lê Hiếu Nhật cũng ở trong sàn nhảy, trong lòng là một người phụ nữ lạ.
Cô nghiến răng nghiến lợi trừng người phụ nữ đó, dám đụng vào người đàn ông của cô!
Nhưng trong lòng cho dù có cuồn cuộn đi nữa thì trên gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ của cô từ đầu đến cuối vẫn treo một nụ cười nhạt đúng mực.
Nhảy được một nửa bản nhạc thì trao đổi bạn nhảy, Kiều Minh Anh đến tay của Lê Hiếu Nhật.
Người đàn ông đối diện sắc mặt âm trầm, đôi môi mỏng mím chặt, nhìn bộ dạng là đang tức giận rồi.
Kiều Minh Anh bĩu cái miệng nhỏ, đánh đòn phủ đầu trước: “Sao anh lại khiêu vũ với người phụ nữ khác?”
Bàn tay to lớn đang đặt trên eo của Kiều Minh Anh khẽ siết chặt lại: “Sao em lại khiêu vũ với người đàn ông khác?”
Kiều Minh Anh nghẹn lời, dứt khoác giở trò đáng yêu.
“Người đàn ông đó là ai?” Ai ngờ Lê Hiếu Nhật vậy mà lại không ăn chiêu này của cô, khoé môi mỏng khẽ cong lên, ánh mắt lạnh nhạt.
Đáy lòng Kiều Minh Anh chấn kinh, BOSS Lê thật sự tức giận rồi, thế là cô thành thực khai báo.
“Anh ta là Cố Đồng, sau khi em chạy khỏi chỗ Thần Ngôn, là anh ta đã cứu em, tối nay là vì trả nhân tình.”
Sự lạnh nhạt trong đôi con ngươi của Lê Hiếu Nhật tan rã một chút, sắc mặt dịu đi rất nhiều: “Người phụ nữ đó là vừa nãy anh quơ đại thôi.”
Cái gì?
Kiều Minh Anh há mồm ngây ngốc, quơ đại một người? BOSS Lê anh tuỳ tiện như thế à?
“Sau này chỉ được nhảy với em thôi, không cho anh đụng người phụ nữ khác.” Kiều Minh Anh hậm hực bất bình mà nói.
Lê Hiếu Nhật cũng không trả lời, hỏi ngược lại: “Vậy còn em thì sao?”
Kiều Minh Anh tuy trì độn nhưng cũng không ngốc, rất nhanh đã hiểu ý nghĩa câu nói này của Lê Hiếu Nhật là gì rồi, cô nhìn anh nói: “Nếu anh làm được, vậy em cũng làm được.”
Đúng là không chịu cho người khác hời một chút nào hết.
Lê Hiếu Nhật cười phụt, đưa cô nhảy xong bước nhảy cuối cùng.
“Kiều Minh Anh, cô…” Cố Đồng cũng ngừng lại, đi về phía Kiều Minh Anh.
“Cố Đồng, tôi phải đi rồi, sau này có thời gian lại đến tìm anh.” Kiều Minh Anh nghiêng đầu qua mỉm cười nhìn anh ta một cái, sau đó kéo theo Lê Hiếu Nhật rời khỏi sàn nhảy.
Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật trở về Thành phố A bằng trực thăng.
Hít thở không khí của thành phố A lần nữa, thực sự khiến Kiều Minh Anh cảm động.
“Mami, Tiểu Bảo và A Thất đưa ba nuôi về, mẹ và ba về nhà đi.”
Kiều Minh Anh nhìn Dạ Thất đang mỉm cười, từ biểu hiện của người phụ nữ này ở trên đảo vừa nãy, đích thực là có thể tín nhiệm.
“Được, đi nhanh về nhanh, mami đợi con cùng ăn sáng.” Kiều Minh Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, nhìn bọn họ lên một chiếc xe chuyên dụng.
Cô quay người lại, nhìn Lê Hiếu Nhật đang cầm điện thoại nói chuyện với ai đó, không lâu sau thì anh đã cúp máy, nhìn về phía cô.
“Mẹ và ba anh về rồi, bây giờ đang ở nhà lớn họ Lê.” Anh nói, mi tâm có chút lo lắng.
Kiều Minh Anh khẽ kinh ngạc: “Anh đi đi, để Lê Tiến Dũng đưa em về được rồi.”
Lê Hiếu Nhật gật đầu: “Em đi đường cẩn thận, muộn chút nữa anh về.”
Kiều Minh Anh nhìn anh lái xe đi, đứng tại chỗ thất vọng mất mát.
Lê Hiếu Nhật lái xe về nhà lớn họ Lê, trước khi vào cửa đã nhìn nhà họ Kiều ở bên cạnh một cái.
Kiều Chấn Huy và Lâm Thu Thuỷ đã xuất viện về nhà dưỡng bệnh rồi, kể từ khi biết nhà họ Kiều và Kiều Minh Anh không có quan hệ, Lê Hiếu Nhật đã có một sự chán ghét với nhà họ Kiều.
Không có ngừng lại nhiều, anh đi thẳng vào cửa lớn, chị Lâm đi tới nhìn thấy anh thì lập tức chào hỏi: “Cậu chủ về rồi, ông chủ bà chủ đều đang đợi cậu.”
Anh khẽ gật đầu, sắc mặt vô cảm đi vào trong biệt thự.
Trên người anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi và quần tây của ngày hôm qua, hốc mắt hơi có màu xanh, nhưng ánh sáng trong đôi con ngươi vẫn rực rỡ, mang đến cho người khác một cảm giác khí độ bất phàm.
Có lẽ là vẫn chưa làm đồ ăn xong, cho nên một nhà đều tụ tập ở phòng khách nói chuyện, nhưng Lê Hiếu Nhật đột nhiên phát hiện, có thêm một người nữa.
“Hiếu Nhật, anh về rồi.” Diệp Tử đang trò chuyện với mẹ Lê còn có Lê Ngữ Vi một cách thân mật, thấy anh đi vào, ánh mắt lập tức bị anh thu hút.
“Anh về rồi.” Lê Ngữ Vi vẫn còn chút chột dạ với chuyện trước đây, yếu ớt mà kêu một tiếng.
“Nhật mau qua đây ngồi nào con.” Mẹ Lê xích qua bên cạnh một chút, để cho anh một vị trí.
Trong tay ba Lê đang cầm tờ báo buổi sáng hôm nay, nhìn anh một cái, trên khuôn mặt nho nhã nhưng có chút nghiêm túc đó không có chút biểu cảm gì.
Lê Hiếu Nhật khẽ gật đầu, đi đến chiếc ghế sofa đơn ở đối diện ngồi xuống.
Ánh mắt anh sắc bén chỉ vào Diệp Tử: “Sao em lại ở đây?”
Biểu cảm Diệp Tử chợt khựng lại, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Mẹ Lê nhìn Lê Hiếu Nhật một cái, sau đó an ủi mà vỗ vỗ mu bàn tay của Diệp Tử: “Thằng nhóc này nói chuyện kiểu gì vậy, cũng may mà Diệp Tử cứu mẹ, còn không mau cảm ơn người ta.”
“Chuyện là sao?” Lê Hiếu Nhật cau mày, hỏi.
“Bệnh đau đầu cũ, lúc ở sân bay bị tách ra với ba con, suýt chút nữa bị ngất đi, cũng may cô gái này đã đưa mẹ đi bệnh viện.” Nói đến đây, mẹ Lê cười rạng rỡ, nhìn Diệp Tử, hiển nhiên là rất hài lòng.
“Trùng hợp như vậy sao?” Đáy mắt Lê Hiếu Nhật mang theo một tia sâu thẳm khiến người ta nhìn không thấu.
Diệp Tử nhanh chóng mở miệng giải thích: “Em có một người bạn từ Pháp sang đây, tình cờ gặp bà Lê…”
Cô ta nói rồi yên lặng, mang theo vài tia uỷ khuất.
Mẹ Lê trừng Lê Hiếu Nhật một cái: “Không lẽ bệnh đau đầu của mẹ cũng có thể giả vờ được sao?”
Lê Hiếu Nhật dứt khoác im miệng, không nói gì nữa.
“Mẹ xem, trùng hợp biết bao a, chị Diệp Tử cứu anh một lần, bây giờ lại cứu mẹ một lần, có phải là rất có duyên không?” Lê Ngữ Vi mỉm cười rồi thân mật khoác tay mẹ Lê, dụi dụi.
Trong mắt mẹ Lê loé qua một tia bất ngờ và ngạc nhiên: “Sao chuyện này ba mẹ lại không biết chứ?”
Diệp Tử ngượng ngùng cười cười, cúi đầu không nói gì.
“Chân của chị Diệp Tử sở dĩ bị liệt cũng là bởi vì anh trai đó, nếu đổi lại là con không có chân thì đã tự sát từ lâu rồi.” Lê Ngữ Vi càng nói càng hăng hái.