Chương : 282
CHƯƠNG 282: NẢY SINH KHÚC MẮC
Lê Ngữ Vi khinh thường hừ lạnh, không có để tâm đến lời của cô: “Tôi đương nhiên biết anh tôi ở Mỹ, cho nên anh ấy căn bản không về kịp, cho dù về kịp, cô cảm thấy đợi đến khi anh ấy tìm thấy cô, cô sẽ như thế nào?”
Kiều Minh Anh bị ánh mắt âm lãnh của cô ta nhìn chằm chằm làm cho hoảng sợ trong lòng, cắn chặt môi dưới.
Cô ta nói không sai, Lê Hiếu Nhật bây giở đang ở nước ngoài, cho dù cô ta thật sự làm gì, đợi đến khi Lê Hiếu Nhật tìm được cô tất cả đều muộn rồi, hơn nữa cô ta dù sao cũng là em gái của Lê Hiếu Nhật, anh thật sự sẽ không làm gì với cô ta cả…
“Vậy cô nghĩ đến Tiểu Bảo, lẽ nào cô là cô của thằng bé, hy vọng nó nhỏ như vậy mất đi mẹ sao?” Kiều Minh Anh khó nhọc quay người, lại chỉ nhìn thấy gấu váy của Lê Ngữ Vi.
Lê Ngữ Vi nghe vậy, có chút do dự, cô ta rất thích Tiểu Bảo, nếu như để Tiểu Bảo nhỏ như vậy không có mami, điều này đối với một đứa trẻ mà nói dường như có chút tàn nhẫn.
Diệp Tử làm như vậy có phải có chút quá rồi không?
Lê Ngữ Vi đấu tranh trong lòng.
Kiều Minh Anh thấy cô ta do dự, cuối cùng cũng thở phào, cố gắng khuyên: “Cô đừng quên, tôi nếu như thật sự xảy ra chuyện, anh cô cũng nhất định sẽ nảy sinh khúc mắc với cô, cô hy vọng như thế sao?”
“Cô không cần nói dễ nghe như vậy, cái gì mà vì Tiểu Bảo, vì anh tôi, nói đến cuối cùng cô chẳng qua chỉ vì chính mình mà thôi.” Nghe đến đây, Lê Ngữ Vi lạnh lùng cắt ngang cô, đôi mắt nhìn cô tỏa ra hận ý.
“Cô biết tôi tại sao hận cô không?”
Mí mắt của Kiều Minh Anh giật giật, không có tiếp lời của cô ta, cô cũng không rõ, các cô đã từng thân như vậy, tại sao biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Lê Ngữ Vi tự nói với mình: “Lúc nhỏ tôi thích cô nhất, còn thích hơn anh tôi, cô còn thương tôi hơn anh tôi, bất luận có cái gì cũng bằng lòng chia sỉ với tôi.”
“Mãi đến một ngày, người chị tốt nhất của tôi, vậy mà vứt tôi một mình ở trong nhà kho tối tăm, bản thân đi mất, cô biết lúc đó tôi đã sợ hãi như thế nào không, hoặc nói, cô đã từng nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa?”
Lê Ngữ Vi từng câu từng chữ nói ra, ở trong căn phòng yên tĩnh lại cực kỳ chói tai, hận ý ẩn nhẫn vào lúc này dùng một loại phương thức bình tĩnh nhất nói ra, vậy mà đáng sợ như vậy.
Nhưng Kiều Minh Anh lại nghe không hiểu lời của cô ta, tại sao vứt cô ta ở trong nhà khó, cô căn bản không có đoạn ký ức này!
“Vi Vi, nhà kho gì…” Kiều Minh Anh mím môi, gọi cô ta một tiếng, muốn hỏi rõ ràng.
“Im miệng, cô không có tư cách gọi tôi như vậy.” Lê Ngữ Vi gắt lên cắt ngang lời của cô, sau đó quay đầu đi tới, tiếp tục nói: “Không gian không có chút ánh sáng đó, yên tĩnh như chết đó, thiết nghĩ cô ở nhà họ Tề cũng cảm nhận được rồi?”
“Là cô sắp xếp sao?” Lời nói này gần như buột miệng nói ra.
Kiều Minh Anh kinh ngạc nhìn Lê Ngữ Vi, đột nhiên có thứ gì đó xuất hiện, đó là sự thật Ngữ Vi nhiều năm trước đột nhiên xa cách với cô.
Lê Ngữ Vi đắc ý cười thành tiếng: “Không sai, là tôi, còn cả tiếng nước chảy cô nghe thấy, cũng là tôi cố tình sắp xếp vì cô, nhưng những thứ này, đều không bằng một 1% ban đầu cô dành cho tôi!”
“Cô nói nhà kho gì, tôi căn bản khôbg biết!”
Lê Ngữ Khi liếc nhìn cô, sau đó dùng sức đẩy cô một cái, phần lưng của Kiều Minh Anh đập vào cảnh cửa phát ra tiếng vang trầm đục: “Kiều Minh Anh, một chuyện sai lớn nhất trong cuộc đời này của cô, chính là không có tìm được tôi.”
Giọng nói của cô ta mang theo sự run rẩy, còn có sợ hãi.
“Năm tôi 9 tuổi, chúng ta ở sau núi của trường chơi chốn tìm, tôi nấp rồi, mà cô lại không có tìm thấy tôi, mà trực tiếp về nhà.” Tay của Lê Ngữ Vi đặt ở gần cần cổ của Kiều Minh Anh, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ bóp chết cô.
Năm 9 tuổi?
Kiều Minh Anh mở to mắt, đúng rồi, chính là sau lần đó, Lê Ngữ Vi dần dần xa cách với cô, không lâu sau quan hệ của bọn họ đột nhiên rạn nứt rồi. Lần đó, sau khi cô và Lê Ngữ Vi chơi chốn tìm, cô mãi không tìm thấy cô ta, tưởng cô ta đi trước rồi, vì thế nên về nhà.
Mãi đến ngày hôm sau, nhà họ Lê phái người đến hỏi cô, cô mới biết Lê Ngữ Vi đã mất tích, cô cùng mọi người tìm cả một ngày, mới từ bên ngoài nhà kho ở sau núi của trường phát hiện Lê Ngữ Vi, Lê Ngữ Vi không ăn không uống một ngày nên rất suy yếu, may mà không có nguy hiểm gì, tất cả đều tốt.
Kiều Minh Anh tự trách rất lâu, không quan tâm gì cả mà chăm sóc Lê Ngữ Vi hai ngày, nhưng không dễ gì Lê Ngữ Vi mới tỉnh lại, thì lại đuổi Kiều Minh Anh ra khỏi phòng của cô ta.
Sau lần đó, Lê Ngữ Vi chỉ cần nhìn thấy Kiều Minh Anh thì cảm xúc liền rất kích động, vì thế bị mẹ Lê dẫn ra nước ngoài cho khuây khỏa, qua 3 năm mới trở về.
Sau khi trở về, quan hệ của bọn họ cũng không còn tốt đẹp như lúc đầu, Lê Ngữ Vi không tiếp tục làm em gái quấn lấy Kiều Minh Anh nữa, mà cùng cô đối địch.
Lúc đó, mẹ Kiều đã ly hôn với Kiều Chấn Huy, Kiều Chấn Huy lấy Lâm Thu Thủy, Kiều Lan Anh danh chính ngôn thuận trở thành cô hai nhà họ Kiều, cả cuộc đời của Kiều Minh Anh đều thay đổi.
Đối với sự thù địch của Lê Ngữ Vi, Kiều Minh Anh đều không một lời oán thán muốn bù đắp, mãi về sau, trải qua một khoảng thời gian rất dài, cô biết, cô và Lê Ngữ Vi, không thể giống như thuở ban đầu được nữa.
“Tôi biết lúc đó không có tìm được cô, là tôi không đúng, nhưng tôi muốn bù đắp cho cô, một lần cơ hội cũng không cho tôi không phải sao.” Mắt của Kiều Minh Anh đỏ lên.
“Cơ hội? Cô dựa vào đâu có được cơ hội của tôi?” Lê Ngữ Vi cười chế giễu: “Nếu như cô có nửa điểm thật sự quan tâm tôi, sẽ không để tôi một mình ở trong nhà kho chờ lâu như vậy, sau khi cô đi mặc kệ tôi gọi cô thế nào, cô đều không có quay lại.”
“Nếu như không phải tôi dùng hết sức lực trèo từ cửa sổ ra thì sẽ không có tôi của bây giờ rồi!”
Câu cuối cùng của Lê Ngữ Vi giống như sét đánh khiến Kiều Minh Anh run lên, chẳng trách khi bọn họ tìm được cô ta, cô ta ở dưới cửa sổ nhà kho đang sốt, trên người có rất nhiều vết thương.
Nhưng ban đầu bọn họ cũng vào trong nhà kho tìm, căn bản không có phát hiện Lê Ngữ Vi ở trong đó.
Lê Ngữ Vi giống như nhìn ra suy nghĩ của cô, cười lạnh: “Các người đương nhiên sẽ không phát hiện, tôi lúc đó nấp ở sau một cái kệ sách cũ, kẹt ở trong không ra được, về sau tôi đẩy kệ sách mới có thể ra ngoài.”
“Xin lỗi.” Kiều Minh Anh nói, trong đôi mắt long lanh tràn đầy sự áy náy, mặc dù cách nhiều năm như vậy, nhưng loại áy náy đó giống như khắc trong xương tủy, làm thế nào cũng không biến mất.
Nếu như cô lúc đó có thể tỉ mỉ hơn một chút, có lẽ sẽ không biến thành như bây giờ.
Lê Ngữ Vi hận cô, cũng không phải không có đạo lý, nhưng lúc đó cô chẳng qua mới 10 tuổi, còn Lê Ngữ Vi mới 9 tuổi.
“Cô cảm thấy một câu xin lỗi thì có thể giải quyết tất cả vấn đề rồi sao? Những tổn thương này, không chỉ bám theo tôi, đến sau này, cũng luôn đeo bám tôi.” Mắt của Lê Ngữ Vi phát run, nhìn hai tay của mình, là một sự kinh hoàng.
Cô ta cả đời này đều không thể chạy thoát được khỏi cơn ác mộng đó, không có đêm nào, cô ta đều từ trong mơ giật mình tỉnh lại, dường như bản thân vẫn ở trong nhà kho tối tắm không có sự giúp đỡ mà khóc.
Cô ta cũng muốn không hận Kiều Minh Anh, cũng là mỗi lần mơ về giấc mơ đó, cô ta sao có thể không hận cô, sao có thể chứ?!