Chương : 283
CHƯƠNG 283: ĐAU KHỔ LÚC ĐẦU PHẢI CHỊU
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô nói cho tôi biết.” Kiều Minh Anh nhịn nỗi đau từ phần lưng truyền đến, khó khăn ngồi dậy, trực giác nói cho cô biết, ở trong này nhất định còn có ẩn tình.
Ẩn tình mà Lê Ngữ Vi hận cô nhiều năm như vậy, không thể đơn giản như thế được.
“Cô muốn biết?” Lê Ngữ Vi buông hai tay xuống, trong đôi mắt tuyệt đẹp vụt qua sự đau đớn, lại vẫn kiêu ngạo nâng cằm lên.
Kiều Minh Anh khẽ gật đầu, giọng nói có chút run rẩy: “Nếu như cô nguyện ý nói cho tôi biết.”
Lúc này, cánh cửa gỗ đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông tướng mạo rất âm nhu bước vào, nói với Lê Ngữ Vi: “Cô chủ, cô gái đó để tôi đến, cô có thể về rồi.”
Cô gái đó? Kiều Minh Anh híp mắt cẩn thận ngẫm nghĩ các đối tượng hoài nghi một lần, cuối cùng khóa chặt trên người Diệp Tử.
Ngoại trừ Diệp Tử ra, hầu như sẽ không có người khác.
Nhìn người đàn ông âm nhu này, Kiều Minh Anh cảm giác giống như bị một con rắn nhìn chằm chằm, cực kỳ hoảng sợ, Lê Ngữ Vi không phải muốn đưa cô cho người đàn ông này chứ?
Lê Ngữ Vi vừa muốn nói thì bị người đàn ông cắt ngang, có người khác ở đây, cô ta lập tức không có hứng thú tiếp tục chủ đề này nữa, từ trên đất đứng dậy, nói: “Tôi biết rồi.”
“Các người muốn làm cái gì?” Kiều Minh Anh cảnh giác nhìn bọn họ, tay bị trói sau người dùng sức giật, lại phát hiện dây thừng có dấu hiệu được nới lỏng.
Trong lòng cô mừng rõ, biểu hiện trên mặt từ đầu đến cuối rất bình tĩnh, mặt không đổi sắc nhìn Lê Ngữ Vi và người đàn ông đó.
Lê Ngữ Vi hừ lạnh một tiếng: “Cô ngoan ngoãn chờ trong này nếm thử một chút những đau khổ mà tôi từng chịu lúc đó đi!”
Nói xong thì cùng người đàn ông đó đi ra ngoài, đóng cửa gỗ lại, nghe động tĩnh, chắc còn khóa rồi.
“Trông chừng cô ta kỹ vào, ngày mai hãy thả ra.” Lê Ngữ Vi liếc mắt nhìn người đàn ông âm nhu, sau khi nói xong thì đi xuống núi.
Người đàn ông âm trầm đó sau khi thấy cô ta đi, mới khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhìn sắc trời, sau đó rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ.
Tai của Kiều Minh Anh dán xuống mặt đất, có thể rõ nghe tiếng bước chân rời đi của bọn họ, sau khi xác định bên ngoài không có ai, cô lập tức dán vào tường, tay dùng sức cọ sát vài cái, dấu hiệu dây thừng nới lỏng rất rõ ràng, cô bèn dùng thêm lực, không lâu sau, dây thừng rốt cuộc bị cô giằng ra được.
Hai tay cuối cùng được giải thoát, Kiều Minh Anh không quan tâm vết đỏ đau đớn chói mắt ở trên cổ tay, vội vàng cởi trói hai chân.
Cô đứng dậy, nhẹ tay nhẹ chân đi đến cánh cửa, bên ngoài tuy không có âm thanh, nhưng điều này không đại biểu bên ngoài cửa không có người canh giữ.
Cô nắm chặt khóa cửa, như cô đã nghĩ, cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Trong lúc cô đang rất lo lắng, bên ngoài truyền đến động tĩnh, cô lập tức nín thở ngưng thần lắng nghe.
Là tiếng bước chân, nặng nề còn có lực, không giống là Lê Ngữ Vi, chắc là người đàn ông âm nhu vừa rồi.
Nghe thấy tiếng, anh ta đang đi quanh căn nhà gỗ, kèm theo mùi rượu.
Anh ta đang làm cái gì?
Trái tim của Kiều Minh Anh đều bị treo ngược lại, không dám thở mạnh, sợ kinh động đến người bên ngoài, cả người căng thẳng, trên trán trắng nõn toát đầy mồ hôi.
Mùi gì vậy? Trong lòng Kiều Minh Anh lập tức cảnh giác, mùi này giống như… mùi xăng!?
Đợi khi cô phản ứng lại, chạy đến cửa, mùi xăng xung quanh căn nhà gỗ đã bị châm lửa, cả căn nhà gỗ bị bao vây bên trong.
Trời ơi, vậy mà muốn thiêu chết cô!
Kiều Minh Anh thế nào cũng không ngờ, Lê Ngữ Vi lại hận cô đến mức này, vậy mà muốn cô chết ở đây!
Ngọn lửa bốc lên rất nhanh, nỗi sợ của cái chết từ xung quanh căn nhà gỗ nhỏ lan ra.
…
Lê Ngữ Vi đi theo con đường nhỏ xuống, khi đến sườn núi sẽ có xe đón cô ta, vì thế cô đứng ở bên đường, đợi người đến.
Một chiếc xe Maybach màu đen lái đến, Lê Ngữ Vi sớm đã đợi không còn kiên nhẫn nữa, chiếc xe đó dừng ở trước mặt cô ta, cô ta bèn không không vui mắng mỏ: “Chậm như vậy, lẽ nào các người thuộc họ nhà rùa sao?”
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra một gương mặt đẹp trai, chỉ là đôi mắt đen láy đó đang lạnh lẽo nhìn cô ta.
Mặt mày Lê Ngữ Vi tái đi, bước lùi lại, kinh sợ nhìn người đàn ông ngồi trong xe: “Anh, anh…”
“Anh, phía trên không phải là lửa sao?” Đặng Chiến đột nhiên thò đầu ra, nhìn lên đỉnh núi, lúc này trên đỉnh núi ánh lửa và khói đen trở nên rất rõ ràng
Lê Hiếu Nhật nhíu chặt mày, đẩy cửa xe ra, sải bước đi lên đỉnh núi.
Tô Thành Nghiêm và Đặng Chân cũng xuống xe, lập tức đi theo, mấy người trực tiếp lướt qua Lê Ngữ Vi mặt mày đang tái nhợt.
“Sao lại có lửa?” Lê Ngữ Vi nhìn ánh lửa từ trong đám cây, cô ta biết rõ, vị trí đó là căn nhà gỗ nhỏ, tại sao căn nhà gỗ nhỏ lại có lửa? Cô ta có chút nghi hoặc.
Bước chân của Lê Hiếu Nhật rất nhanh, tư thế phi nhanh trong rừng cây, trong lòng không ngừng mặc niệm.
Anh Anh, em không thể có chuyện, em tuyệt đối không thể có chuyện!
Sườn núi cách đỉnh núi cũng không phải quá xa, huống chi là tốc độ kinh người của Lê Hiếu Nhật.
Lửa cháy trong căn nhà gỗ càng lúc càng nghiêm trọng, Kiều Minh Anh không muốn chết ở đây, liều mạng muốn chạy ra, khói không ngừng xộc vào khoang mũi của cô, cổ họng cô đau rát, nước mắt không ngừng chảy ra.
Đập vào mắt là biển lửa, cô cô đơn đứng giữa căn nhà gỗ, bất luận đi về hướng nào cũng là một con đường chết.
Hiếu Nhật, Hiếu Nhật, anh ở đâu?
Kiều Minh Anh khịt mũi, hít thở chút không khí còn tồn tại, sau đó lập tức lại dùng tay bịp mắt, mùi khét từ trên người truyền đến khiến cô rất khó chịu, cả người đều giống như bị vứt vào trong bếp lửa, sinh cơ bị thiêu chết.
Đột nhiên, gỗ chống đỡ căn nhà bị lửa đốt không ngừng từ trên rơi xuống.
Kiều Minh Anh nhanh chóng tránh sang một bên, tránh thoát được khúc gỗ đó, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô biết, chỉ cần có một khúc gỗ rơi xuống, vậy thì tiếp theo sẽ có khúc thứ hai, khúc thứ ba.
Căn nhà gỗ này vốn dĩ không chắc chắc, bây giờ càng trở nên nguy hiểm.
Kiều Minh Anh bị vây ở giữa, tiến lui không được, chỉ có thể mở mắt nhìn ngọn lửa từng chút từng chút lan đến bên cạnh cô.
Một khúc gỗ trên đỉnh đầu bị đốt cháy rồi, lắc lư vài cái ở không trung, sau đó rơi về phía Kiều Minh Anh.
“Anh Anh!” Một thân ảnh xông vào trong biển lửa, mắt nhìn thấy khúc gỗ bị đốt đến đen xì sắp rơi xuống, đồng tử của anh co rút, không chút do dự xông vào phía Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh cũng phát hiện khúc gỗ đó, nhưng cô thật sự không còn bao nhiêu sức lực tránh né nữa, mắt bị khói hun đến mức sắp không mở được mắt.
Khoảnh khắc khúc gỗ đó rơi xuống, cô đột nhiên cảm thấy bản thân bị một vòng ôm ấm áp dày rộng, bên tai truyền đến tiếng tim đập trầm ổn có lực.
Chỉ nghe thấy người đó phát ra một tiếng rên, khúc gỗ rơi xuống đất, lăn hai vòng, tiếp tục cháy.
Là ai? Là ai cứu cô?
Kiều Minh Anh nheo mắt bị khói hun đến đỏ au, cố gắng để bản thân nhìn rõ người trước mặt mình, hai mắt cuối cùng cũng có tiêu cự, sững sờ nhìn người đàn ông ôm cô.
Mồ hôi chảy theo đường nét rõ ràng của anh, rơi trên gương mặt của, nóng bỏng vô cùng.