Chương 4
Thời gian Giang Nhị ở trong thôn không nhiều, thấy Tứ Bảo chưa tới mấy lần, phần lớn sự tình về Tứ Bảo đều là nghe từ trong miệng người khác kể lại.
Đơn giản khuê nữ Dư gia Dư Tứ Bảo là một kẻ ngốc, lại si ngốc không để ý tới người càng không nói chuyện, bị người khác bắt nạt cũng không lên tiếng, muốn bao nhiêu ngốc thì có bấy nhiêu ngốc.
Nhưng nhìn trước mắt thì Giang Nhị lại cho là như vậy.
Có lẽ Dư Tứ Bảo so với người khác thì chậm chạp hơn, nhưng về đầu óc có thể còn cứu chữa được.
Nàng vẫn nghe hiểu lời nói của cô, cũng biết nóng thì dùng miệng thổi cho nguội.
"Tranh thủ thời gian ăn, đã có thể ăn thì lại không ăn"
Thấy Dư Tứ Bảo vẫn còn ngơ ngác cầm lấy củ khoai, Giang Nhị không khỏi mở miệng thúc giục.
Trước mắt sắc trời đã dần muộn, phải ăn xong nhanh một chút rồi đưa nhà đầu này trở về mới được, cũng không biết một mình nàng làm sao có thể đi đến bên trong phía sau núi này.
Tứ Bảo lại đem khoai lang trong tay đến trước mặt Giang Nhị, hướng Giang Nhị nhẹ nhàng giương cái cằm, đường cong phi thường nhỏ, động tác cũng phi thường nhẹ.
Giang Nhị không hiểu ý tứ của nàng, cho là nàng không biết lột da liền tiếp nhận khoai lang trong tay nàng, thay nàng đem lớp vỏ cháy đen kia xé xuống.
Lộ ra thịt vàng khô bên trong củ khoai rồi lại trả cho nàng.
Tứ Bảo cũng không nhận, duỗi tay nhỏ chỉ chỉ củ khoai trên mặt đất, lại làm một động tác tay đưa tới trên miệng.
Đôi mắt tròn xòe, cứ như vậy nhìn Giang Nhị, giống như đang biểu đạt cái gì.
Nếu là Dư đại nương thì có thể đoán được ý tứ của nàng, là muốn cái muỗng.
Nhưng người trước mắt là Giang Nhị không phải Dư đại nương nên không biết nàng có ý gì cũng không biết nàng muốn làm gì.
Giang Nhị thấy nàng không nói cũng không đoán được ý tưởng của nàng liền có một chút không kiên nhẫn.
Liền trực tiếp đem khoai lang nhét trực tiếp vào tay nàng:" Mau mau cầm cắn ăn là được"
Lần này Tứ Bảo sửng sốt, hốc mắt dần hồng hồng, không biết tại sao người kia lại đột nhiên hung dữ như vậy.
Nàng chỉ muốn một cái muỗng mà thôi, nương đã nói ăn cơm là phải dùng muỗng, mặc dù trước mắt là một quả thơm ngào ngạt mà mình chưa từng nếm qua.
Thấy nàng bị mình hù dọa đến sợ hãi, Giang Nhị có chút đau đầu, đưa tay xoa bóp mũi, cố nén tức giận, đem tâm tình của mình hạ thấp xuống.
Từ trong miệng phun ra một ngụm trọc khí, Giang Nhị cầm lấy củ khoai bóp đến biến dạng trong tay Tứ Bảo vì kinh sợ, thả chậm ngữ khí hỏi nàng:" Muốn đút?"
Tứ Bảo còn chưa kịp phản ứng thì quả trong tay đã bị người kia lấy đi, lại nghe được một chữ "đút" liền vô thức gật đầu.
Còn thêm một âm thanh cộc cộc phát ra:" Ân~"
Mũi đỏ rực ngạo nghễ ưỡn lên.
Giang Nhị nghe được một tiếng như thế, đâu cũng không còn cảm thấy đau, nhìn thấy mắt nàng đỏ mũi cũng đỏ làm bộ dạng đáng thương, mềm lòng, có chút ảo não vừa rồi mình đối với nàng làm gì vậy
Giang Nhị chọn một vị trí thích hợp ngồi trước mặt Tứ Bảo, đem khoai lang đưa tới bên cạnh miệng nàng.
Khoai lang mang theo độ ấm cùng mùi hương khiến Tứ Bảo lập tức quên đi Giang Nhị vừa mới xấu tính với mình, nàng ngửa đầu ngậm một ngụm nhỏ khoai lang.
Con mắt Tứ Bảo lập tức sáng lên, quả này ăn thực là quá ngon, cũng không sợ đo với cô nữa.
Một ngụm khoai lang được Tứ Bảo ngậm trong miệng hồi lâu rồi mới nuốt vào, Giang Nhị lại lấy tiếp củ thứ hai đút cho nàng, vẻ mặt thỏa mãn biểu lộ trên mặt nàng.
Giang Nhị có chút kỳ quái nhìn kỹ một hồi thì phát hiện Tứ Bảo dường như sẽ không nhai nuốt đồ ăn, mà ăn giống như em bé chưa mọc răng.
Không khỏi nhắc nhở nàng:" Ngươi đừng chỉ ngậm trong miệng, còn phải chuyển động miệng nhai nhai"
Nói rồi liền bắt chước động tác nhai nuốt, thuận tiện diễn tả cho nàng hiểu.
Tứ Bảo lại bị cô chọc cho cười khanh khách không dừng lại được.
Tiếng cười rất vui sướng cũng rất nhẹ, không biết vì sao Giang Nhị cũng cười theo.
Thôi thôi, không cần quan tâm, nàng cùng cô có quan hệ gì đâu.
Một đống khoai lang không nhỏ sau một lát cũng đã ăn xong, Tứ Bảo lại nhẹ nhàng ợ một cái, Giang Nhị liền thu tay lại không cho nàng ăn tiếp nữa.
Giang Nhị đem lá cây gói kỹ khoai lang còn lại, lại đem đống lửa đã cháy hết kia dập tắt hoàn toàn, lúc này mới mang Tứ Bảo đi xuống chân núi.
Lúc xuống núi thì đã vào đêm, miễn cưỡng mới có thể thấy rõ đường dưới chân, Giang Nhị một mình đi phía trước, Tứ Bảo chậm rãi đi phía sau lưng cô, tay trái cầm một đầu ống trúc.
Còn đầu ống trúc còn lại đương nhiên nằm trong tay của Giang Nhị, nói đến cùng hôm nay cô ra sau núi này không phải vì chặt trúc đem về sao?
Kết quả ngược lại còn nhặt được một cô nương ngốc.
Lúc sau khi xuống núi cách Dư gia không xa đèn đuốc trong viện sáng trưng, còn truyền ra từng đợt âm thanh ầm ĩ.
Giang Nhị đột nhiên hiểu rõ, quay đầu liếc mắt nhìn trình trạng bên ngoài của Tứ Bảo, liền đem nàng kéo tới trước mặt mình:" Ta đem khoai lang cho ngươi, ngươi ngoan ngoãn đi theo con đường này trở về nhà, có thể hay không?"
Tứ Bảo nhìn quả trong tay Giang Nhị rồi lại nhìn ánh sáng lấp lóe của ánh nến trong nhà, cuối cùng nhìn về khuôn mặt đẹp của Giang Nhị không khỏi nghiên đầu.
Căn bản là nàng có ý tứ gì Giang Nhị chỉ có thể dựa vào đoán: " Ngươi về nhà trước, về sau ta sẽ mang ngươi đi chơi"
Vừa nói, liền duỗi ra một ngón tay chỉ về mình rồi lại chỉ về Tứ Bảo, giống như đang cùng nàng thương lượng.
Thật ra Tứ Bảo muốn Giang Nhị cùng nhau trở về nhà với mình, bởi vì người này không có bắt nạt nàng còn cho nàng đồ ăn ngon, trong lòng Tứ Bảo ưa thích người này.
Thế nhưng Giang Nhị lại kêu Tứ Bảo đi về một mình, Tứ Bảo có chút không vui trong lòng, chẳng qua lúc sau Giang Nhị đánh bậy đánh bạ ôn tồn thương lượng lại khiến cho Tứ Bảo bắt đầu vui vẻ.
Ôm lấy khoai lang, Tứ Bảo nghe lời đi về nhà, Giang Nhị khiên cây trúc đi không xa không gần sau lưng nàng.
"Tứ Bảo ngươi ở đâu?"
Âm thanh lo lắng của Dư đại nương loáng thoáng ở đằng trước truyền đến.
Tứ Bảo không có trả lời, có chút sợ hãi đứng tại chỗ không dám đi, nàng vô thức quay đầu lại nhìn xem người kia ở đâu.
" Nương, Tứ Bảo ở chỗ này!"
Dư Đại Bảo giơ bó đuốc từ trên bờ ruộng bên cạnh chạy xuống, liếc mắt một cái thấy muội muội ngốc đứng bất động, vội vàng cao giọng gọi Dư đại nương.
Giang Nhị phía sau lưng Tứ Bảo thân hình ẩn trong đêm tối nên căn bản Dư Đại Bảo không thể nhìn thấy.
Dư đại nương nghe tiếng kêu liền vội vàng chạy tới, trên khuôn mặt già nua tràn đầy lo lắng cùng một phen nước mắt nước mũi.
Chạy đến trước mặt Tứ Bảo, bàn tay không nặng không nhẹ liền hướng tới thân Tứ Bảo đánh, một bên kêu khóc nói:" Ngươi cái nhà đầu không nghe lời này, thật sự làm nương sợ chết, ngươi còn chê mạng nương quá dài sao?"
Tứ Bảo bị đánh có chút đau, muốn tránh bàn tay của Dư đại nương nhưng làm sao có thể tránh được, chỉ có thể luống cuống đứng tại chỗ, đôi mắt đỏ hồng tùy ý nhìn Dư đại nương phát tiết.
Cách đó không xa Giang Nhị đứng nhìn sắc mặt có chút không vui, nhưng lại bất đắc dĩ, cô có thể hiểu được cảm xúc hiện tại của Dư đại nương, chỉ có chút đau lòng sao cô nương ngây ngốc kia không hô đau mà thôi.
Cũng may Dư Đại Bảo tiến lên kéo Dư đại nương ra:" Mẹ, đã tìm được thì tranh thủ thời gian đem Tứ Bảo về nhà thôi, muộn như vậy miễn cho dọa nàng sợ "
Nghe Dư Đại Bảo nhắc nhở như vậy, lúc này Dư đại nương mới bình tĩnh một chút, tỉ mỉ đem Tứ Bảo kiểm tra một phen, liền nhẹ nhàng thở ra.
"Tốt tốt tốt, về nhà trước" Dư đại nương liếc mắt nhìn đồ vật Tứ Bảo ôm trong ngực:" Tứ Bảo không có sợ đi, trong ngực ôm cái gì cho nương nhìn xem được không?"
Tứ Bảo lắc đầu cự tuyệt, đem khoai lang trong ngực ôm thật chặt, lại lần nữa quay đầu lại nhìn nhưng lúc này người kia đã không còn ở đó nữa.
Không biết Giang Nhị đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào. Tứ Bảo có chút mất mát, khẽ thở dài.
Động tác bé nhỏ không có ý nghĩa kia ở trong mắt Dư đại nương là rất không tầm thường, làm cho bà có chút mừng rỡ như điên. Vội vàng mang theo Tứ Bảo trở về nhà.
Dư lão hán vẫn ngồi ở trong nhà chính chưa có đi nghỉ ngơi, nhìn thấy người đã trở về, liền buông tẩu thuốc trong tay xuống.
"Nếu đã tìm thấy người liền tranh thủ nghỉ ngơi đi"
Một câu nói không quan tâm tâm không lo lắng, nếu như ngày thường thì Dư đại nương sẽ nhẫn nhịn coi như không có gì nhưng hôm nay đột nhiên không nhịn được nữa.
Tức giận mở miệng:" Tuyệt nhiên Tứ Bảo mất tích ngươi cũng sẽ không sốt ruột, hóa ra ngươi cũng không xem nàng là con gái của ngươi rồi?"
Trong nhà này lần đầu ngang ngược Dư lão hán thấy vợ mình mạnh miệng tranh luận, liền có chút tức giận:" Ngươi cái lão bà chết tiệt này ăn nói linh tinh cái gì,lão tử làm sao không coi nàng là con gái mình?"
Nói xong còn chưa hết giận, Dư lão hán giơ tẩu thuốc trong tay hướng tới trên người Dư đại nương ném, Dư Đại Bảo đứng một bên thấy vậy, nhanh tay lẹ mắt ngăn cha hắn lại, tẩu thuốc kia không có rơi xuống trên thân Dư đại nương, lại trực tiếp trúng cánh tay Dư Đại Bảo.
"Cha, mẹ, hai người đừng nói bậy, không duyên không cớ đừng làm cho hàng xóm chê cười" Dư Đại Bảo mặt mũi tràn đầy đau nhức ôm cánh tay, kiên nhẫn khuyên.
Dư đại nương không lên tiếng, bước lên phía trước xem xét thương thế của Dư Đại Bảo. Dư Lão hán không đau lòng, nàng làm mẹ làm sao không đau lòng.
Lần này Dư lão hán tử làm người bị thương có chút đỏ mắt tía tay, trừng mắt nhìn Dư đại nương, lại ngó mắt nhìn Dư Đại Bảo, nổi giận đùng đùng đi về hướng phòng mình.
Thấy Dư Lão hán đi rồi, Dư Đại Bảo cũng phất phất tay, ra hiệu mình không có việc gì, để Dư đại nương tranh thủ thời gian mang theo Tứ Bảo trở về phòng.
Dư đại nương không yên tâm vết thương trên tay hắn, lại e ngại Tứ Bảo còn đứng ngây ngốc ở trong sân, đành phải dặn dò Đại Bảo đừng gắng gượng, rồi liền mang Tứ Bảo về phòng.
Trong phòng Dư Ngũ Nha thấy nương mang theo Tứ Bảo bước vào, sắc mặt có chút trắng bệch.
Tứ Bảo hoàn toàn không để ý đến nó, chính mình tự chạy đến bên cạnh bàn lấy nước uống.
Ngược lại, Dư đại nương không bỏ qua cho nó, mà kêu nó đi gọi Dư Nhị Bảo tới đây.
Dư Ngũ Nha sợ hãi lập tức mang giày chạy sang gọi Dư Nhị Bảo qua.
" Nương, muộn thế này rồi, người gọi ta qua làm gì?"
Vừa vào phòng, Dư Nhị Bảo liền cảm giác không khí bên trong phòng có chút thấp, suy nghĩ hỏi.
Dư đại nương đem hắn nhìn từ trên xuống dưới, hỏi hắn:" Hôm nay ngươi mang theo Ngũ Nha cùng bắt đầu đi làm việc?"
"Đúng vậy, ta mang nàng cùng đi." Dư Nhị Bảo hơi chần chờ mở miệng, cảm thấy rõ ràng là mẹ hắn đang chất vấn hắn sự tình Dư Tứ Bảo đi ra ngoài.
"Ta mỗi lần đều nói ra ngoài nhất định phải chốt cửa lại, ngươi làm sao lại không nghe đâu?" Dư đại nương vô cùng đau đầu nhìn Dư Nhị Bảo, tức giận đến hô hấp dồn dập.
Nhớ tới Dư Ngũ Nha buổi sáng đột nhiên bị tuột lại phía sau, nghĩ đến chắc nha đầu này đã thả cái chốt cửa ra, Dư Nhị Bảo đành phải đem lực chú ý của bà dời đi.
"Nương, ta thật đã chốt cửa, lại nói Tứ Bảo đã mười sáu tuổi, huống hồ cửa sân kia lại không cao."
Dư Nhị Bảo không có nói rõ, chỉ một câu liền đem suy nghĩ Dư đại nương sang hướng khác. Bà cuối cùng vẫn là không hỏi tới nữa.
Trước khi Nhị Bảo đi, ánh mắt nghiêm khắc liếc nhìn Dư Ngũ Nha như chim cút núp ở trên giường.
Bên kia, Dư đại nương vội vàng chăm lo Tứ Bảo cũng không để ý tới điều này.
Tứ Bảo đem khoai lang nướng đã nguội lạnh trong lòng bỏ lên bàn, nàng lại có chút đói, còn muốn ăn thêm quả ngon ngon này.
Dư đại nương còn kinh ngạc hơn, khoai lang này vừa thấy là biết người khác cho Tứ Bảo, nhưng trong thôn này cơ bản tất cả mọi người đều chỉ sẽ khi dễ Tứ Bảo, ai lại tốt bụng như vậy?
"Tứ Bảo, thứ này ở đâu ra? Con hôm nay ra ngoài gặp phải ai?"
Ngữ khí Dư đại nương có chút gấp, còn Tứ Bảo chỉ một lòng chỉ lo ăn, ánh mắt đặt trên khoai lang trên bàn hoàn toàn không để ý Dư đại nương nói gì.
Không còn cách nào khác, Dư đại nương liền đem khoai lang đến trước mặt mình, làm tầm mất Tứ Bảo cũng dời theo về phía bà.
"Tứ Bảo nói cho nương biết khoai lang này là ai cho, nương liền đút cho ngươi ăn." Dư đại nương dỗ dành nàng.
Tứ Bảo có chút nóng nảy, nhìn khoai lang, lại nhìn Dư đại nương, duỗi ra ngón tay trước người loạn xạ khoa tay múa chân một trận, cuối cùng xiêu xiêu vẹo vẹo viết ra một chữ Nhị.
Tứ Bảo nhớ rõ, nhớ kỹ cái người đẹp mắt kia nói mình tên Giang Nhị, còn nhớ rõ nàng nói tới cá.
Nhưng Tứ Bảo không thể diễn tả rõ ràng, Dư đại nương cũng không thể nào hiểu, đành phải cổ vũ Tứ Bảo:" Tứ Bảo nói chuyện, nói ra, những củ khoai lang này là ai cho con ăn"
Tứ Bảo mê mang nhìn Dư đại nương, trong đầu hiện ra hình ảnh Giang Nhị, còn có lời Giang Nhị đã nói với nàng.
Đột nhiên ấp úng miệng, giống như là muốn mở miệng, nhưng lại dừng lại.
Dư đại nương thấy biểu tình thay đối rất nhanh, nhưng cuối cùng lại nhìn thấy nàng dừng động tác lại liền cảm thấy bất đắc dĩ mà chuẩn bị thở dài.
"Cá".
Đơn giản khuê nữ Dư gia Dư Tứ Bảo là một kẻ ngốc, lại si ngốc không để ý tới người càng không nói chuyện, bị người khác bắt nạt cũng không lên tiếng, muốn bao nhiêu ngốc thì có bấy nhiêu ngốc.
Nhưng nhìn trước mắt thì Giang Nhị lại cho là như vậy.
Có lẽ Dư Tứ Bảo so với người khác thì chậm chạp hơn, nhưng về đầu óc có thể còn cứu chữa được.
Nàng vẫn nghe hiểu lời nói của cô, cũng biết nóng thì dùng miệng thổi cho nguội.
"Tranh thủ thời gian ăn, đã có thể ăn thì lại không ăn"
Thấy Dư Tứ Bảo vẫn còn ngơ ngác cầm lấy củ khoai, Giang Nhị không khỏi mở miệng thúc giục.
Trước mắt sắc trời đã dần muộn, phải ăn xong nhanh một chút rồi đưa nhà đầu này trở về mới được, cũng không biết một mình nàng làm sao có thể đi đến bên trong phía sau núi này.
Tứ Bảo lại đem khoai lang trong tay đến trước mặt Giang Nhị, hướng Giang Nhị nhẹ nhàng giương cái cằm, đường cong phi thường nhỏ, động tác cũng phi thường nhẹ.
Giang Nhị không hiểu ý tứ của nàng, cho là nàng không biết lột da liền tiếp nhận khoai lang trong tay nàng, thay nàng đem lớp vỏ cháy đen kia xé xuống.
Lộ ra thịt vàng khô bên trong củ khoai rồi lại trả cho nàng.
Tứ Bảo cũng không nhận, duỗi tay nhỏ chỉ chỉ củ khoai trên mặt đất, lại làm một động tác tay đưa tới trên miệng.
Đôi mắt tròn xòe, cứ như vậy nhìn Giang Nhị, giống như đang biểu đạt cái gì.
Nếu là Dư đại nương thì có thể đoán được ý tứ của nàng, là muốn cái muỗng.
Nhưng người trước mắt là Giang Nhị không phải Dư đại nương nên không biết nàng có ý gì cũng không biết nàng muốn làm gì.
Giang Nhị thấy nàng không nói cũng không đoán được ý tưởng của nàng liền có một chút không kiên nhẫn.
Liền trực tiếp đem khoai lang nhét trực tiếp vào tay nàng:" Mau mau cầm cắn ăn là được"
Lần này Tứ Bảo sửng sốt, hốc mắt dần hồng hồng, không biết tại sao người kia lại đột nhiên hung dữ như vậy.
Nàng chỉ muốn một cái muỗng mà thôi, nương đã nói ăn cơm là phải dùng muỗng, mặc dù trước mắt là một quả thơm ngào ngạt mà mình chưa từng nếm qua.
Thấy nàng bị mình hù dọa đến sợ hãi, Giang Nhị có chút đau đầu, đưa tay xoa bóp mũi, cố nén tức giận, đem tâm tình của mình hạ thấp xuống.
Từ trong miệng phun ra một ngụm trọc khí, Giang Nhị cầm lấy củ khoai bóp đến biến dạng trong tay Tứ Bảo vì kinh sợ, thả chậm ngữ khí hỏi nàng:" Muốn đút?"
Tứ Bảo còn chưa kịp phản ứng thì quả trong tay đã bị người kia lấy đi, lại nghe được một chữ "đút" liền vô thức gật đầu.
Còn thêm một âm thanh cộc cộc phát ra:" Ân~"
Mũi đỏ rực ngạo nghễ ưỡn lên.
Giang Nhị nghe được một tiếng như thế, đâu cũng không còn cảm thấy đau, nhìn thấy mắt nàng đỏ mũi cũng đỏ làm bộ dạng đáng thương, mềm lòng, có chút ảo não vừa rồi mình đối với nàng làm gì vậy
Giang Nhị chọn một vị trí thích hợp ngồi trước mặt Tứ Bảo, đem khoai lang đưa tới bên cạnh miệng nàng.
Khoai lang mang theo độ ấm cùng mùi hương khiến Tứ Bảo lập tức quên đi Giang Nhị vừa mới xấu tính với mình, nàng ngửa đầu ngậm một ngụm nhỏ khoai lang.
Con mắt Tứ Bảo lập tức sáng lên, quả này ăn thực là quá ngon, cũng không sợ đo với cô nữa.
Một ngụm khoai lang được Tứ Bảo ngậm trong miệng hồi lâu rồi mới nuốt vào, Giang Nhị lại lấy tiếp củ thứ hai đút cho nàng, vẻ mặt thỏa mãn biểu lộ trên mặt nàng.
Giang Nhị có chút kỳ quái nhìn kỹ một hồi thì phát hiện Tứ Bảo dường như sẽ không nhai nuốt đồ ăn, mà ăn giống như em bé chưa mọc răng.
Không khỏi nhắc nhở nàng:" Ngươi đừng chỉ ngậm trong miệng, còn phải chuyển động miệng nhai nhai"
Nói rồi liền bắt chước động tác nhai nuốt, thuận tiện diễn tả cho nàng hiểu.
Tứ Bảo lại bị cô chọc cho cười khanh khách không dừng lại được.
Tiếng cười rất vui sướng cũng rất nhẹ, không biết vì sao Giang Nhị cũng cười theo.
Thôi thôi, không cần quan tâm, nàng cùng cô có quan hệ gì đâu.
Một đống khoai lang không nhỏ sau một lát cũng đã ăn xong, Tứ Bảo lại nhẹ nhàng ợ một cái, Giang Nhị liền thu tay lại không cho nàng ăn tiếp nữa.
Giang Nhị đem lá cây gói kỹ khoai lang còn lại, lại đem đống lửa đã cháy hết kia dập tắt hoàn toàn, lúc này mới mang Tứ Bảo đi xuống chân núi.
Lúc xuống núi thì đã vào đêm, miễn cưỡng mới có thể thấy rõ đường dưới chân, Giang Nhị một mình đi phía trước, Tứ Bảo chậm rãi đi phía sau lưng cô, tay trái cầm một đầu ống trúc.
Còn đầu ống trúc còn lại đương nhiên nằm trong tay của Giang Nhị, nói đến cùng hôm nay cô ra sau núi này không phải vì chặt trúc đem về sao?
Kết quả ngược lại còn nhặt được một cô nương ngốc.
Lúc sau khi xuống núi cách Dư gia không xa đèn đuốc trong viện sáng trưng, còn truyền ra từng đợt âm thanh ầm ĩ.
Giang Nhị đột nhiên hiểu rõ, quay đầu liếc mắt nhìn trình trạng bên ngoài của Tứ Bảo, liền đem nàng kéo tới trước mặt mình:" Ta đem khoai lang cho ngươi, ngươi ngoan ngoãn đi theo con đường này trở về nhà, có thể hay không?"
Tứ Bảo nhìn quả trong tay Giang Nhị rồi lại nhìn ánh sáng lấp lóe của ánh nến trong nhà, cuối cùng nhìn về khuôn mặt đẹp của Giang Nhị không khỏi nghiên đầu.
Căn bản là nàng có ý tứ gì Giang Nhị chỉ có thể dựa vào đoán: " Ngươi về nhà trước, về sau ta sẽ mang ngươi đi chơi"
Vừa nói, liền duỗi ra một ngón tay chỉ về mình rồi lại chỉ về Tứ Bảo, giống như đang cùng nàng thương lượng.
Thật ra Tứ Bảo muốn Giang Nhị cùng nhau trở về nhà với mình, bởi vì người này không có bắt nạt nàng còn cho nàng đồ ăn ngon, trong lòng Tứ Bảo ưa thích người này.
Thế nhưng Giang Nhị lại kêu Tứ Bảo đi về một mình, Tứ Bảo có chút không vui trong lòng, chẳng qua lúc sau Giang Nhị đánh bậy đánh bạ ôn tồn thương lượng lại khiến cho Tứ Bảo bắt đầu vui vẻ.
Ôm lấy khoai lang, Tứ Bảo nghe lời đi về nhà, Giang Nhị khiên cây trúc đi không xa không gần sau lưng nàng.
"Tứ Bảo ngươi ở đâu?"
Âm thanh lo lắng của Dư đại nương loáng thoáng ở đằng trước truyền đến.
Tứ Bảo không có trả lời, có chút sợ hãi đứng tại chỗ không dám đi, nàng vô thức quay đầu lại nhìn xem người kia ở đâu.
" Nương, Tứ Bảo ở chỗ này!"
Dư Đại Bảo giơ bó đuốc từ trên bờ ruộng bên cạnh chạy xuống, liếc mắt một cái thấy muội muội ngốc đứng bất động, vội vàng cao giọng gọi Dư đại nương.
Giang Nhị phía sau lưng Tứ Bảo thân hình ẩn trong đêm tối nên căn bản Dư Đại Bảo không thể nhìn thấy.
Dư đại nương nghe tiếng kêu liền vội vàng chạy tới, trên khuôn mặt già nua tràn đầy lo lắng cùng một phen nước mắt nước mũi.
Chạy đến trước mặt Tứ Bảo, bàn tay không nặng không nhẹ liền hướng tới thân Tứ Bảo đánh, một bên kêu khóc nói:" Ngươi cái nhà đầu không nghe lời này, thật sự làm nương sợ chết, ngươi còn chê mạng nương quá dài sao?"
Tứ Bảo bị đánh có chút đau, muốn tránh bàn tay của Dư đại nương nhưng làm sao có thể tránh được, chỉ có thể luống cuống đứng tại chỗ, đôi mắt đỏ hồng tùy ý nhìn Dư đại nương phát tiết.
Cách đó không xa Giang Nhị đứng nhìn sắc mặt có chút không vui, nhưng lại bất đắc dĩ, cô có thể hiểu được cảm xúc hiện tại của Dư đại nương, chỉ có chút đau lòng sao cô nương ngây ngốc kia không hô đau mà thôi.
Cũng may Dư Đại Bảo tiến lên kéo Dư đại nương ra:" Mẹ, đã tìm được thì tranh thủ thời gian đem Tứ Bảo về nhà thôi, muộn như vậy miễn cho dọa nàng sợ "
Nghe Dư Đại Bảo nhắc nhở như vậy, lúc này Dư đại nương mới bình tĩnh một chút, tỉ mỉ đem Tứ Bảo kiểm tra một phen, liền nhẹ nhàng thở ra.
"Tốt tốt tốt, về nhà trước" Dư đại nương liếc mắt nhìn đồ vật Tứ Bảo ôm trong ngực:" Tứ Bảo không có sợ đi, trong ngực ôm cái gì cho nương nhìn xem được không?"
Tứ Bảo lắc đầu cự tuyệt, đem khoai lang trong ngực ôm thật chặt, lại lần nữa quay đầu lại nhìn nhưng lúc này người kia đã không còn ở đó nữa.
Không biết Giang Nhị đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào. Tứ Bảo có chút mất mát, khẽ thở dài.
Động tác bé nhỏ không có ý nghĩa kia ở trong mắt Dư đại nương là rất không tầm thường, làm cho bà có chút mừng rỡ như điên. Vội vàng mang theo Tứ Bảo trở về nhà.
Dư lão hán vẫn ngồi ở trong nhà chính chưa có đi nghỉ ngơi, nhìn thấy người đã trở về, liền buông tẩu thuốc trong tay xuống.
"Nếu đã tìm thấy người liền tranh thủ nghỉ ngơi đi"
Một câu nói không quan tâm tâm không lo lắng, nếu như ngày thường thì Dư đại nương sẽ nhẫn nhịn coi như không có gì nhưng hôm nay đột nhiên không nhịn được nữa.
Tức giận mở miệng:" Tuyệt nhiên Tứ Bảo mất tích ngươi cũng sẽ không sốt ruột, hóa ra ngươi cũng không xem nàng là con gái của ngươi rồi?"
Trong nhà này lần đầu ngang ngược Dư lão hán thấy vợ mình mạnh miệng tranh luận, liền có chút tức giận:" Ngươi cái lão bà chết tiệt này ăn nói linh tinh cái gì,lão tử làm sao không coi nàng là con gái mình?"
Nói xong còn chưa hết giận, Dư lão hán giơ tẩu thuốc trong tay hướng tới trên người Dư đại nương ném, Dư Đại Bảo đứng một bên thấy vậy, nhanh tay lẹ mắt ngăn cha hắn lại, tẩu thuốc kia không có rơi xuống trên thân Dư đại nương, lại trực tiếp trúng cánh tay Dư Đại Bảo.
"Cha, mẹ, hai người đừng nói bậy, không duyên không cớ đừng làm cho hàng xóm chê cười" Dư Đại Bảo mặt mũi tràn đầy đau nhức ôm cánh tay, kiên nhẫn khuyên.
Dư đại nương không lên tiếng, bước lên phía trước xem xét thương thế của Dư Đại Bảo. Dư Lão hán không đau lòng, nàng làm mẹ làm sao không đau lòng.
Lần này Dư lão hán tử làm người bị thương có chút đỏ mắt tía tay, trừng mắt nhìn Dư đại nương, lại ngó mắt nhìn Dư Đại Bảo, nổi giận đùng đùng đi về hướng phòng mình.
Thấy Dư Lão hán đi rồi, Dư Đại Bảo cũng phất phất tay, ra hiệu mình không có việc gì, để Dư đại nương tranh thủ thời gian mang theo Tứ Bảo trở về phòng.
Dư đại nương không yên tâm vết thương trên tay hắn, lại e ngại Tứ Bảo còn đứng ngây ngốc ở trong sân, đành phải dặn dò Đại Bảo đừng gắng gượng, rồi liền mang Tứ Bảo về phòng.
Trong phòng Dư Ngũ Nha thấy nương mang theo Tứ Bảo bước vào, sắc mặt có chút trắng bệch.
Tứ Bảo hoàn toàn không để ý đến nó, chính mình tự chạy đến bên cạnh bàn lấy nước uống.
Ngược lại, Dư đại nương không bỏ qua cho nó, mà kêu nó đi gọi Dư Nhị Bảo tới đây.
Dư Ngũ Nha sợ hãi lập tức mang giày chạy sang gọi Dư Nhị Bảo qua.
" Nương, muộn thế này rồi, người gọi ta qua làm gì?"
Vừa vào phòng, Dư Nhị Bảo liền cảm giác không khí bên trong phòng có chút thấp, suy nghĩ hỏi.
Dư đại nương đem hắn nhìn từ trên xuống dưới, hỏi hắn:" Hôm nay ngươi mang theo Ngũ Nha cùng bắt đầu đi làm việc?"
"Đúng vậy, ta mang nàng cùng đi." Dư Nhị Bảo hơi chần chờ mở miệng, cảm thấy rõ ràng là mẹ hắn đang chất vấn hắn sự tình Dư Tứ Bảo đi ra ngoài.
"Ta mỗi lần đều nói ra ngoài nhất định phải chốt cửa lại, ngươi làm sao lại không nghe đâu?" Dư đại nương vô cùng đau đầu nhìn Dư Nhị Bảo, tức giận đến hô hấp dồn dập.
Nhớ tới Dư Ngũ Nha buổi sáng đột nhiên bị tuột lại phía sau, nghĩ đến chắc nha đầu này đã thả cái chốt cửa ra, Dư Nhị Bảo đành phải đem lực chú ý của bà dời đi.
"Nương, ta thật đã chốt cửa, lại nói Tứ Bảo đã mười sáu tuổi, huống hồ cửa sân kia lại không cao."
Dư Nhị Bảo không có nói rõ, chỉ một câu liền đem suy nghĩ Dư đại nương sang hướng khác. Bà cuối cùng vẫn là không hỏi tới nữa.
Trước khi Nhị Bảo đi, ánh mắt nghiêm khắc liếc nhìn Dư Ngũ Nha như chim cút núp ở trên giường.
Bên kia, Dư đại nương vội vàng chăm lo Tứ Bảo cũng không để ý tới điều này.
Tứ Bảo đem khoai lang nướng đã nguội lạnh trong lòng bỏ lên bàn, nàng lại có chút đói, còn muốn ăn thêm quả ngon ngon này.
Dư đại nương còn kinh ngạc hơn, khoai lang này vừa thấy là biết người khác cho Tứ Bảo, nhưng trong thôn này cơ bản tất cả mọi người đều chỉ sẽ khi dễ Tứ Bảo, ai lại tốt bụng như vậy?
"Tứ Bảo, thứ này ở đâu ra? Con hôm nay ra ngoài gặp phải ai?"
Ngữ khí Dư đại nương có chút gấp, còn Tứ Bảo chỉ một lòng chỉ lo ăn, ánh mắt đặt trên khoai lang trên bàn hoàn toàn không để ý Dư đại nương nói gì.
Không còn cách nào khác, Dư đại nương liền đem khoai lang đến trước mặt mình, làm tầm mất Tứ Bảo cũng dời theo về phía bà.
"Tứ Bảo nói cho nương biết khoai lang này là ai cho, nương liền đút cho ngươi ăn." Dư đại nương dỗ dành nàng.
Tứ Bảo có chút nóng nảy, nhìn khoai lang, lại nhìn Dư đại nương, duỗi ra ngón tay trước người loạn xạ khoa tay múa chân một trận, cuối cùng xiêu xiêu vẹo vẹo viết ra một chữ Nhị.
Tứ Bảo nhớ rõ, nhớ kỹ cái người đẹp mắt kia nói mình tên Giang Nhị, còn nhớ rõ nàng nói tới cá.
Nhưng Tứ Bảo không thể diễn tả rõ ràng, Dư đại nương cũng không thể nào hiểu, đành phải cổ vũ Tứ Bảo:" Tứ Bảo nói chuyện, nói ra, những củ khoai lang này là ai cho con ăn"
Tứ Bảo mê mang nhìn Dư đại nương, trong đầu hiện ra hình ảnh Giang Nhị, còn có lời Giang Nhị đã nói với nàng.
Đột nhiên ấp úng miệng, giống như là muốn mở miệng, nhưng lại dừng lại.
Dư đại nương thấy biểu tình thay đối rất nhanh, nhưng cuối cùng lại nhìn thấy nàng dừng động tác lại liền cảm thấy bất đắc dĩ mà chuẩn bị thở dài.
"Cá".