Chương 5
"Cá". Tứ Bảo từ trong miệng thốt ra một chữ rõ ràng.
Dư đại nương ngây người, không thể tin nhìn xem Tứ Bảo, há to miệng, đột nhiên không biết phải nói gì.
Kích động là một chuyện, Dư đại nương chỉ cảm thấy lòng mình ê ẩm, đã không biết bao nhiêu năm, Tứ Bảo bắt đầu không nói không cười, đến sau này sẽ chậm rãi cười, sẽ tự ăn cơm, sẽ đáp lại người, đến bây giờ mở miệng nói chuyện.
Phát giác được nước mắt ẩm ướt nơi hốc mắt, Dư đại nương liền đưa tay lau mặt, sờ sờ đấu Tứ Bảo trấn an.
Dư đại nương trong lòng rõ ràng, có nhiều thứ là không vội vàng được, chẳng qua Tứ Bảo có thể mở miệng, vậy đã nói rõ là có thể chậm rãi trưởng thành.
Kết hợp lời nói với chữ nàng viết, trong đầu Dư đại nương phải có chút phí sức để tìm kiếm được người này.
Nhưng bây giờ Tứ Bảo ăn xong lại bắt đầu buồn ngủ, Dư đại nương cũng không có hỏi tiếp, chỉ thay Tứ Bảo tắm rửa nàng sạch sẽ rồi cho nàng ngủ.
Dư Ngũ Nha đã sớm ngủ trong ổ chăn, đúng lúc bỏ lỡ cơ hội nghe Tứ Bảo nói chuyện cùng thần sắc kích động của bà.
Sáng sớm hôm sau, Dư đại nương vẫn như thường ngày dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Nhưng hôm nay lại khác biệt, hôm nay không cần làm nhiều vì vợ Dư Đại Bảo là Lưu Tú Liên mang theo đứa con trai ba tuổi Dư Tiểu Khánh từ nhà mẹ đẻ trở về.
Nhiều thêm hai người ăn cơm, lại có thêm một người giúp đỡ nấu cơm, nhưng quan trọng nhất là buổi trưa sẽ có người đi đưa cơm.
Dư lão hán thấy cháu trai liền không rời bước, ôm Dư Tiểu Khánh cùng nó chơi đùa trong nhà chính, Dư Đại Bảo liền đứng bồi ở một bên.
Dư đại nương cùng Lưu Tú Liên đang bận rộn trong phòng bếp.
Lưu Tú Liên thân hình có chút mượt mà tay chân lanh lẹ, hai ba lần liền đem một nồi mì to từ trong nồi vớt lên, sạch sẽ đến thấy đáy nồi.
Lại lưu loát phân bát sắp xếp gọn gàng, bưng đến nhà chính để trên bàn.
Dư Nhị Bảo cùng Dư Ngũ Nha ánh mắt vẫn còn mơ màng buồn ngủ ngồi bên cạnh bàn, ngáp không ngừng, chọc đến Dư lão hán trừng mắt thì mới hơi thu liễm một chút.
Ăn cơm xong đám nam nhân cũng đi làm việc, nên bắt đầu đi làm, ngay cả Dư Ngũ Nha cũng đi theo nhị ca nàng ra ngoài, chỉ chốc lát trong nhà này liền yên tĩnh lại.
Dư đại nương muộn hơn bọn họ mới đi ra ngoài, trước khi đi còn đem lá sen phơi ở trong sân dọn dẹp, miễn cho mưa đến lại không kịp dọn vào.
Còn Lưu Tú Liên ở trong phòng cho nhi tử mình ăn, bưng bát nhìn về phía phòng của Tứ Bảo, hỏi bà: " Tối hôm qua Tứ Bảo không có bị hù dọa cho sợ đi?"
"Không có việc gì" Bà đem lá sen cột lại tốt, cũng không quay đầu nói:"Không có bị hù dọa, còn ăn một bữa khoai lang"
"Khoai lang?" Lưu Tú Lian khó hiểu
Dư đại nương thấy thế cũng không có giải thích rõ với nàng là như thế nào, vì bà cũng không biết rõ người nào tốt bụng như thế, có thể làm Tứ Bảo đem người kia nhớ kỹ.
" Đúng vậy, tối hôm qua ta đều gấp muốn chết, chính nàng cứ như thế ôm một đống khoai lang nướng trở về nhà"
Vẻ mặt Lưu Tú Liên ngạc nhiên gật gật đầu, động tác cho nhi tử ăn cũng dừng lại, ngược lại cũng hỏi thêm vài câu nữa.
Chỉ đối với Tứ Bảo đang ngồi ăn ở trong sân nói:" Không có gì liền tốt, ta liền biết Tứ Bảo nhà ta có cái phúc khí"
Tứ Bảo chính mình ngồi trong sân ăn đồ ăn bà cho, có bỏ thêm đường vào cháo bột ngô.
Đối với những lời nương cùng đại tẩu nói chuyện nàng không quan tâm, phảng phất như người mà hai người kia nói đến không phải là mình.
Chỉ nghe thấy hai chữ "Khoai lang" ở lúc sau, tay đang múc cháo mới dừng lại, sau đó hiện ra một cái biểu tình
Cháo bột ngô ăn ngon nhưng Tứ Bảo rất muốn ăn khoai lang lại một lần nữa.
Ai!
Đút nhi tử ăn xong Tú Liên đem chén đặt trên bệ bếp, chờ lát nữa Tứ Bảo ăn xong rồi cùng đem bát một lần rửa sạch.
Thu dọn xong lúc này Dư đại nương chuẩn bị đi hồ sen làm việc, trước khi ra cửa lại dặn dò Lưu Tú Liên xem chừng Tứ Bảo, đừng để nàng chạy loạn.
Chờ đến khi Dư đại nương ra cửa, Tứ Bảo dùng dư quang liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt, lại ngơ ngác ngồi trong sân.
Lưu Tú Liên ở trong phòng bếp rửa chén, để Dư Tiểu Khách ba tuổi ở trong sân chơi cùng Tứ Bảo.
Hài tử ba tuổi lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh, khuôn mặt tròn trịa rất là đáng yêu, Tứ Bảo cười nhẹ nhàng nhìn hắn, trên gương mặt mảnh khảnh nhàn nhạt hiện ra má lúm đồng tiền.
Trên mặt Dư Tiểu Khánh cũng có một má lúm đồng tiền giống như Tứ Bảo, đáng tiếc chỉ có ở gò má bên trái.
Dư Tiểu Khánh béo lùn cầm trong tay hai cây gỗ nhỏ được vót cùn, đó là cây kiếm gỗ Đại Bảo làm cho nó.
Dư Tiểu Khánh đem tay phải nắm lấy cái kia đưa tới trước mặt Tứ Bảo: "Cho, tiểu cô, chơi."
Bởi vì tuổi còn nhỏ, Dư Tiểu Khánh nói chuyện tương đối chậm, nhưng nói rất rành mạch rõ ràng.
Tứ Bảo duỗi tay tiếp nhận nhìn cây kiếm nhỏ trong cái tay lớn của mình, cười càng thêm vui vẻ, tiểu oa nhi này cùng nàng chơi đến vui vẻ
Lưu Tú Liên rửa xong chén đi từ trong bếp ra tới, liếc mắt một cái liền thấy một lớn một nhỏ trong sân chơi vô cùng vui vẻ, cũng nở một nụ cười tươi như hoa.
Phía tây thôn có một hộ gia đình sửa nhà, chủ nhà họ Thẩm, là một tú tài, gia cảnh trong nhà không tồi, mướn nhiều trai tráng trong thôn hỗ trợ làm việc bao cơm trưa, mỗi người một ngày nhận được hai mươi văn tiền công.
Dư Nhị Bảo chính là ở đây làm công.
Lúc này hắn cùng Dư Ngũ Nha cãi lộn vì chuyện ngày hôm qua. Bởi vì, hắn không thể hiểu tại sao Ngũ Nha lại lén đem khóa cửa mở ra.
" Ngươi đã đem cháo của Tứ Bảo uống hết, vì cái gì còn đem cửa mở ra? Ngươi có biết nếu tối hôm qua Dư Tứ Bảo thật sự xảy ra chuyện gì, nương đã không gọi ta qua tra hỏi đơn giản như vậy đâu."
Dư Nhị Bảo một bộ dáng đáng tiếc rèn sắt không thành thép nhìn chằm chằm Ngũ Nha, giọng nói nghiêm khắc chất vấn nàng.
Điều này làm cho Ngũ Nha có chút sợ hãi cúi đầu xuống, thanh âm có chút lí nhí:" Thật xin lỗi nhị ca, ta chỉ muốn nàng chịu một chút khổ, hơn nữa nàng cũng không có việc gì sao?"
"Ngươi đừng nói xin lỗi với ta, tính tình của ngươi phải thực sự sửa đổi tốt hơn một chút, lần sau không được làm ra sự việc như vậy, đừng hi vọng ta có thể giúp ngươi lừa gạt nương nữa"
Dư Nhị Bảo không thể làm gì khác hơn chỉ ném một câu như vậy rồi liền đi, lại muốn cùng nàng nói tiếp như vậy sao, tiền công hôm nay đáng giá hơn nên phải chạy đi.
Dư Ngũ Nha đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn anh mình đi xa, vô cùng buổn bực bẹp bẹp miệng.
"Dư Ngũ Nha!"
Đột nhiên, một giọng trẻ con phía sau lưng Dư Ngũ Nha vang lên, dọa đến nàng giật mình, vội vàng xoay người lại.
"Thẩm Giai Kỳ, ngươi thích trêu cợt người như vậy làm cái gì?"
Đứng sau lưng Ngũ Nha chính là con trai của Thẩm tú tài Thẩm Giai Kỳ, nhìn kỹ thì sẽ phát hiện đứa bé kia chính là nam hài tử đã làm Tứ Bảo bị thương.
" Ngươi giống cái đầu gỗ kia đứng đây làm gì, ta liền kêu một tiếng ngươi làm sao vậy?" Thẩm Giai Kỳ nói chuyện thông suốt không một kẽ hở, hắn khinh thường mắt nhìn tình trạng Dư Ngũ Nha, lại hỏi:" Tối hôm qua thiếu chút nữa là tỷ ngươi mất tích?
"Làm sao ngươi biết?"
Dư Ngũ Nha rất kinh ngạc, chẳng lẽ loại chuyện này mọi người thôn tây bên cạnh đều biết rồi?
Nghe nó hỏi như vậy, Thẩm Giai Kỳ biểu lộ một chút thần bí, thấp giọng nói: "Bởi vì tiếng hô hoán của mẹ ngươi thật là to rõ."
"......"
Khóe miệng Dư Ngũ Nha có chút run rẩy, cảm thấy không còn gì để nói, nhưng trên mặt không hiện.
"Giọng nương ta xác thực không nhỏ..."
Thẩm Giai Kỳ chính là Tiểu Bá Vương của đám hài tử trong thôn, cha có học vấn, mẹ có gia cảnh tốt, đại đa số tiểu hài tử đều coi hắn là kẻ cầm đầu, Dư Ngũ Nha cũng trong số đó.
Cho nên nó chẳng sợ chế nhạo mẹ ruột mình trước mặt hắn, cũng không có một cái chớp mắt.
Thẩm Giai Kỳ cảm thấy không thú vị, cũng không nói tiếp việc này, bản thân lại chạy đến nơi khác chơi.
Dư Ngũ Nha cũng tung tăng chạy phía sau hắn.
Một bên khác ở phía Đông, Dư đại nương cùng mấy lão phụ nhân cùng làm việc ở hồ sen Giang gia.
Trước mắt đây là thời tiết thích hợp đào ngó sen, công việc kiếm sống của Dư đại nương cùng các nàng chính là giúp đỡ chủ hồ sen đem củ sen đào ra cất vào trong sọt.
Mặc dù ngó sen trong bùn phát triển tốt nhưng lá cùng thân sen vẫn là sạch, lá sen còn tốt, có thể che ánh nắng mặt trời, nhưng thân thì đều là gai nhỏ có thể làm tổn thương người.
Dư đại nương khom lưng đào củ sen trong bùn ra, mặt và cổ lộ ở bên ngoài bị những gai nhỏ trên thân cây gạch cho đến đỏ bừng một mảng, mồ hôi chảy xuống liền đau rát.
Một nhóm người đang làm việc có một đại nương không chịu nổi, trốn thấp ở dưới lá sen nghỉ ngơi, cầm lá sen trong tay một bên quạt một bên hướng Dư đại nương hỏi:" Ánh mặt trời thật là nóng, thím Dư ngươi còn ra sức làm như vậy làm gì?
Dư đại nương không quá thân thiết giao tiếp với mấy phụ nhân này, vùi đầu gian khổ làm trong chốc lát rồi mới trả lời:" Không còn cách nào, trong nhà mấy miệng ăn cơm quá nhiều, không làm việc sao được"
Đại nương kia nghe vậy cũng không để bụng hướng Dư đại nương nói ra: " Ngươi trộm nghỉ ngơi một lát đi, Giang gia sẽ đưa thiếu tiền công cho chúng ta?"
" Lại nói, ruộng sen này lớn như vậy, một mình ngươi ra chút sức lực có thể đào sạch sẽ?"
Nói như vậy cũng không sai, nhưng Dư đại nương có tâm tư này thật, nghe vậy chỉ hướng tới đại nương kia cười cười, không có mở miệng.
Ở bên kia, có một đại thẩm mặc áo nâu đeo theo sọt, nhìn thoáng qua Dư đại nương, lại hướng về phía đại nương lười biến kia nói: "Một mình ngươi nghĩ ngơi thì thôi, sao còn muốn kêu kêu người khác nữa, ta nói cho ngươi biết, hôm nay đến giám sát cũng không giống Giang Thục Vân ôn nhu dễ nói chuyện kia đâu, mà là Giang Nhị"
"Ai? Giang Nhị? Không phải nàng ở ngoài thôn Đông đợi thuyền đánh cá sao, làm sao lại chạy đến bên trong rồi?"
Đại nương kia nghe Giang Nhị nói liền tò mò hỏi, nhưng thân thể lại đứng lên, không còn dám lười biếng.
" Tỷ nàng đi lên trên huyện thành, nàng tới đây trông coi một chút". Đại thẩm mang theo cái sọt kia dường như cũng không rõ việc này lắm, liền dăm ba câu lừa gạt cho qua.
Dư đại nương nghe lời của hai người nói có chút xem thường, đại nương kia dựa vào tình tình tốt của Giang lão đại Giang Thục Vân liền trộm lười biếng, lần này vừa nghe đến Giang lão nhị Giang Thụ Hân có tính tình cổ quái còn hung ác tới thì tốc độ đứng dậy còn nhanh hơn chó chạy ngoài đồng.
Chẳng qua trước mắt làm việc vẫn quan trọng hơn.
Tới buổi trưa, Lưu Tú Liên vác lấy rổ ăn lần lượt đem cơm cho những người làm việc bên ngoài của Dư gia, Tứ Bảo cùng Dư Tiểu Khánh bị Tú Liên khóa lại trong nhà, hai người có thể chiếu cố lẫn nhau một chút.
Dư đại nương hỏi một chút về Tứ Bảo, liền cho nàng nhanh đi về
Rốt cuộc vẫn là không yên tâm về Tứ Bảo, còn có cháu trai mới ba tuổi kia.
Lưu Tú Liên cũng không dám chậm trễ nhiều thời gian, vác lấy rổ ăn đi nhanh về nhà.
Mấy phụ nhân khác thì lục tục ăn xong cơm trưa rồi lại bắt đầu vùi đầu làm việc.
Mãi đến lúc chạng vạng tối.
Mặt trời dần dần xuống núi, chân trời treo một màu mây tàn ấm áp, chiếu đến trên mặt người đấy ấm áp.
Dư đại nương ở bên cạnh đường giặt rửa sạch sẽ giày vớ dính nước bùn, còn mấy người cũng đang thu dọn đồ đạt.
Ở hồ sen Giang gia nửa tháng trả tiền công một lần, hôm nay là ngày trả tiền công nhưng còn chưa thấy Giang Nhị tới.
Đợi một hồi lâu sau, Dư đại nương cùng đám người khác mới thấy Giang Nhị chậm rãi khoan thoai bước tới.
Một bóng người gầy xinh đẹp nghịch ánh chiều tà, trên đầu đội một đấu lạp, đi đến trước mặt một đám đại nương, mặt không chút thay đổi từ bên hông lấy ra mấy xâu đồng tiến.
"Tới muộn chút, tiền công lần này đều ở chỗ này"
Nói xong, Giang Thụ Hân cũng không có một động tác dư thừa, đứng bên cạnh nhìn mấy đại hán đem từng sọt củ sen lên xe bò.
Mặt khác các đại nương đều đi, mắt Dư đại nương nhìn dáng người thẳng tắp của Giang Nhị, trong đầu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hơi chần chờ gãi đầu một cái rồi đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Một giây sau, Giang Thụ Hân đứng bên đường hướng Dư đại nương mở miệng:" Ngươi là Dư đại nương"
Đột nhiên bị hỏi, Dư đại nương có chút vội vàng gật đầu liên tục, không hiểu nhìn Giang Nhị.
" Thứ lỗi cho ta mạo muội lắm miệng một câu, lần sau, không thể để Tứ Bảo nhà của ngươi một mình chạy loạn bên ngoài"
Giang Nhị nhìn vẻ chật vật của Dư đại nương sau một ngày làm việc bận rộn, ngữ khí nhàn nhạt.
Dư đại nương nghe nói như thế liền sững sờ, trong đầu nhớ đến diễn tả hôm qua của Tứ Bảo, cùng chữ " Cá" nàng mở miệng nói kia.
Giang Nhị làm đánh cá, tự nhiên sẽ có quan hệ. Sao mình hôm qua không nghĩ tới đâu?
Nhưng nhìn sắc mặt lãnh đạm trước mắt, mặt mày xa cách của Giang Nhị, thực sự không giống như là người đã cho Tứ Bảo khoai lang nướng a.
Dư đại nương ngây người, không thể tin nhìn xem Tứ Bảo, há to miệng, đột nhiên không biết phải nói gì.
Kích động là một chuyện, Dư đại nương chỉ cảm thấy lòng mình ê ẩm, đã không biết bao nhiêu năm, Tứ Bảo bắt đầu không nói không cười, đến sau này sẽ chậm rãi cười, sẽ tự ăn cơm, sẽ đáp lại người, đến bây giờ mở miệng nói chuyện.
Phát giác được nước mắt ẩm ướt nơi hốc mắt, Dư đại nương liền đưa tay lau mặt, sờ sờ đấu Tứ Bảo trấn an.
Dư đại nương trong lòng rõ ràng, có nhiều thứ là không vội vàng được, chẳng qua Tứ Bảo có thể mở miệng, vậy đã nói rõ là có thể chậm rãi trưởng thành.
Kết hợp lời nói với chữ nàng viết, trong đầu Dư đại nương phải có chút phí sức để tìm kiếm được người này.
Nhưng bây giờ Tứ Bảo ăn xong lại bắt đầu buồn ngủ, Dư đại nương cũng không có hỏi tiếp, chỉ thay Tứ Bảo tắm rửa nàng sạch sẽ rồi cho nàng ngủ.
Dư Ngũ Nha đã sớm ngủ trong ổ chăn, đúng lúc bỏ lỡ cơ hội nghe Tứ Bảo nói chuyện cùng thần sắc kích động của bà.
Sáng sớm hôm sau, Dư đại nương vẫn như thường ngày dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Nhưng hôm nay lại khác biệt, hôm nay không cần làm nhiều vì vợ Dư Đại Bảo là Lưu Tú Liên mang theo đứa con trai ba tuổi Dư Tiểu Khánh từ nhà mẹ đẻ trở về.
Nhiều thêm hai người ăn cơm, lại có thêm một người giúp đỡ nấu cơm, nhưng quan trọng nhất là buổi trưa sẽ có người đi đưa cơm.
Dư lão hán thấy cháu trai liền không rời bước, ôm Dư Tiểu Khánh cùng nó chơi đùa trong nhà chính, Dư Đại Bảo liền đứng bồi ở một bên.
Dư đại nương cùng Lưu Tú Liên đang bận rộn trong phòng bếp.
Lưu Tú Liên thân hình có chút mượt mà tay chân lanh lẹ, hai ba lần liền đem một nồi mì to từ trong nồi vớt lên, sạch sẽ đến thấy đáy nồi.
Lại lưu loát phân bát sắp xếp gọn gàng, bưng đến nhà chính để trên bàn.
Dư Nhị Bảo cùng Dư Ngũ Nha ánh mắt vẫn còn mơ màng buồn ngủ ngồi bên cạnh bàn, ngáp không ngừng, chọc đến Dư lão hán trừng mắt thì mới hơi thu liễm một chút.
Ăn cơm xong đám nam nhân cũng đi làm việc, nên bắt đầu đi làm, ngay cả Dư Ngũ Nha cũng đi theo nhị ca nàng ra ngoài, chỉ chốc lát trong nhà này liền yên tĩnh lại.
Dư đại nương muộn hơn bọn họ mới đi ra ngoài, trước khi đi còn đem lá sen phơi ở trong sân dọn dẹp, miễn cho mưa đến lại không kịp dọn vào.
Còn Lưu Tú Liên ở trong phòng cho nhi tử mình ăn, bưng bát nhìn về phía phòng của Tứ Bảo, hỏi bà: " Tối hôm qua Tứ Bảo không có bị hù dọa cho sợ đi?"
"Không có việc gì" Bà đem lá sen cột lại tốt, cũng không quay đầu nói:"Không có bị hù dọa, còn ăn một bữa khoai lang"
"Khoai lang?" Lưu Tú Lian khó hiểu
Dư đại nương thấy thế cũng không có giải thích rõ với nàng là như thế nào, vì bà cũng không biết rõ người nào tốt bụng như thế, có thể làm Tứ Bảo đem người kia nhớ kỹ.
" Đúng vậy, tối hôm qua ta đều gấp muốn chết, chính nàng cứ như thế ôm một đống khoai lang nướng trở về nhà"
Vẻ mặt Lưu Tú Liên ngạc nhiên gật gật đầu, động tác cho nhi tử ăn cũng dừng lại, ngược lại cũng hỏi thêm vài câu nữa.
Chỉ đối với Tứ Bảo đang ngồi ăn ở trong sân nói:" Không có gì liền tốt, ta liền biết Tứ Bảo nhà ta có cái phúc khí"
Tứ Bảo chính mình ngồi trong sân ăn đồ ăn bà cho, có bỏ thêm đường vào cháo bột ngô.
Đối với những lời nương cùng đại tẩu nói chuyện nàng không quan tâm, phảng phất như người mà hai người kia nói đến không phải là mình.
Chỉ nghe thấy hai chữ "Khoai lang" ở lúc sau, tay đang múc cháo mới dừng lại, sau đó hiện ra một cái biểu tình
Cháo bột ngô ăn ngon nhưng Tứ Bảo rất muốn ăn khoai lang lại một lần nữa.
Ai!
Đút nhi tử ăn xong Tú Liên đem chén đặt trên bệ bếp, chờ lát nữa Tứ Bảo ăn xong rồi cùng đem bát một lần rửa sạch.
Thu dọn xong lúc này Dư đại nương chuẩn bị đi hồ sen làm việc, trước khi ra cửa lại dặn dò Lưu Tú Liên xem chừng Tứ Bảo, đừng để nàng chạy loạn.
Chờ đến khi Dư đại nương ra cửa, Tứ Bảo dùng dư quang liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt, lại ngơ ngác ngồi trong sân.
Lưu Tú Liên ở trong phòng bếp rửa chén, để Dư Tiểu Khách ba tuổi ở trong sân chơi cùng Tứ Bảo.
Hài tử ba tuổi lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh, khuôn mặt tròn trịa rất là đáng yêu, Tứ Bảo cười nhẹ nhàng nhìn hắn, trên gương mặt mảnh khảnh nhàn nhạt hiện ra má lúm đồng tiền.
Trên mặt Dư Tiểu Khánh cũng có một má lúm đồng tiền giống như Tứ Bảo, đáng tiếc chỉ có ở gò má bên trái.
Dư Tiểu Khánh béo lùn cầm trong tay hai cây gỗ nhỏ được vót cùn, đó là cây kiếm gỗ Đại Bảo làm cho nó.
Dư Tiểu Khánh đem tay phải nắm lấy cái kia đưa tới trước mặt Tứ Bảo: "Cho, tiểu cô, chơi."
Bởi vì tuổi còn nhỏ, Dư Tiểu Khánh nói chuyện tương đối chậm, nhưng nói rất rành mạch rõ ràng.
Tứ Bảo duỗi tay tiếp nhận nhìn cây kiếm nhỏ trong cái tay lớn của mình, cười càng thêm vui vẻ, tiểu oa nhi này cùng nàng chơi đến vui vẻ
Lưu Tú Liên rửa xong chén đi từ trong bếp ra tới, liếc mắt một cái liền thấy một lớn một nhỏ trong sân chơi vô cùng vui vẻ, cũng nở một nụ cười tươi như hoa.
Phía tây thôn có một hộ gia đình sửa nhà, chủ nhà họ Thẩm, là một tú tài, gia cảnh trong nhà không tồi, mướn nhiều trai tráng trong thôn hỗ trợ làm việc bao cơm trưa, mỗi người một ngày nhận được hai mươi văn tiền công.
Dư Nhị Bảo chính là ở đây làm công.
Lúc này hắn cùng Dư Ngũ Nha cãi lộn vì chuyện ngày hôm qua. Bởi vì, hắn không thể hiểu tại sao Ngũ Nha lại lén đem khóa cửa mở ra.
" Ngươi đã đem cháo của Tứ Bảo uống hết, vì cái gì còn đem cửa mở ra? Ngươi có biết nếu tối hôm qua Dư Tứ Bảo thật sự xảy ra chuyện gì, nương đã không gọi ta qua tra hỏi đơn giản như vậy đâu."
Dư Nhị Bảo một bộ dáng đáng tiếc rèn sắt không thành thép nhìn chằm chằm Ngũ Nha, giọng nói nghiêm khắc chất vấn nàng.
Điều này làm cho Ngũ Nha có chút sợ hãi cúi đầu xuống, thanh âm có chút lí nhí:" Thật xin lỗi nhị ca, ta chỉ muốn nàng chịu một chút khổ, hơn nữa nàng cũng không có việc gì sao?"
"Ngươi đừng nói xin lỗi với ta, tính tình của ngươi phải thực sự sửa đổi tốt hơn một chút, lần sau không được làm ra sự việc như vậy, đừng hi vọng ta có thể giúp ngươi lừa gạt nương nữa"
Dư Nhị Bảo không thể làm gì khác hơn chỉ ném một câu như vậy rồi liền đi, lại muốn cùng nàng nói tiếp như vậy sao, tiền công hôm nay đáng giá hơn nên phải chạy đi.
Dư Ngũ Nha đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn anh mình đi xa, vô cùng buổn bực bẹp bẹp miệng.
"Dư Ngũ Nha!"
Đột nhiên, một giọng trẻ con phía sau lưng Dư Ngũ Nha vang lên, dọa đến nàng giật mình, vội vàng xoay người lại.
"Thẩm Giai Kỳ, ngươi thích trêu cợt người như vậy làm cái gì?"
Đứng sau lưng Ngũ Nha chính là con trai của Thẩm tú tài Thẩm Giai Kỳ, nhìn kỹ thì sẽ phát hiện đứa bé kia chính là nam hài tử đã làm Tứ Bảo bị thương.
" Ngươi giống cái đầu gỗ kia đứng đây làm gì, ta liền kêu một tiếng ngươi làm sao vậy?" Thẩm Giai Kỳ nói chuyện thông suốt không một kẽ hở, hắn khinh thường mắt nhìn tình trạng Dư Ngũ Nha, lại hỏi:" Tối hôm qua thiếu chút nữa là tỷ ngươi mất tích?
"Làm sao ngươi biết?"
Dư Ngũ Nha rất kinh ngạc, chẳng lẽ loại chuyện này mọi người thôn tây bên cạnh đều biết rồi?
Nghe nó hỏi như vậy, Thẩm Giai Kỳ biểu lộ một chút thần bí, thấp giọng nói: "Bởi vì tiếng hô hoán của mẹ ngươi thật là to rõ."
"......"
Khóe miệng Dư Ngũ Nha có chút run rẩy, cảm thấy không còn gì để nói, nhưng trên mặt không hiện.
"Giọng nương ta xác thực không nhỏ..."
Thẩm Giai Kỳ chính là Tiểu Bá Vương của đám hài tử trong thôn, cha có học vấn, mẹ có gia cảnh tốt, đại đa số tiểu hài tử đều coi hắn là kẻ cầm đầu, Dư Ngũ Nha cũng trong số đó.
Cho nên nó chẳng sợ chế nhạo mẹ ruột mình trước mặt hắn, cũng không có một cái chớp mắt.
Thẩm Giai Kỳ cảm thấy không thú vị, cũng không nói tiếp việc này, bản thân lại chạy đến nơi khác chơi.
Dư Ngũ Nha cũng tung tăng chạy phía sau hắn.
Một bên khác ở phía Đông, Dư đại nương cùng mấy lão phụ nhân cùng làm việc ở hồ sen Giang gia.
Trước mắt đây là thời tiết thích hợp đào ngó sen, công việc kiếm sống của Dư đại nương cùng các nàng chính là giúp đỡ chủ hồ sen đem củ sen đào ra cất vào trong sọt.
Mặc dù ngó sen trong bùn phát triển tốt nhưng lá cùng thân sen vẫn là sạch, lá sen còn tốt, có thể che ánh nắng mặt trời, nhưng thân thì đều là gai nhỏ có thể làm tổn thương người.
Dư đại nương khom lưng đào củ sen trong bùn ra, mặt và cổ lộ ở bên ngoài bị những gai nhỏ trên thân cây gạch cho đến đỏ bừng một mảng, mồ hôi chảy xuống liền đau rát.
Một nhóm người đang làm việc có một đại nương không chịu nổi, trốn thấp ở dưới lá sen nghỉ ngơi, cầm lá sen trong tay một bên quạt một bên hướng Dư đại nương hỏi:" Ánh mặt trời thật là nóng, thím Dư ngươi còn ra sức làm như vậy làm gì?
Dư đại nương không quá thân thiết giao tiếp với mấy phụ nhân này, vùi đầu gian khổ làm trong chốc lát rồi mới trả lời:" Không còn cách nào, trong nhà mấy miệng ăn cơm quá nhiều, không làm việc sao được"
Đại nương kia nghe vậy cũng không để bụng hướng Dư đại nương nói ra: " Ngươi trộm nghỉ ngơi một lát đi, Giang gia sẽ đưa thiếu tiền công cho chúng ta?"
" Lại nói, ruộng sen này lớn như vậy, một mình ngươi ra chút sức lực có thể đào sạch sẽ?"
Nói như vậy cũng không sai, nhưng Dư đại nương có tâm tư này thật, nghe vậy chỉ hướng tới đại nương kia cười cười, không có mở miệng.
Ở bên kia, có một đại thẩm mặc áo nâu đeo theo sọt, nhìn thoáng qua Dư đại nương, lại hướng về phía đại nương lười biến kia nói: "Một mình ngươi nghĩ ngơi thì thôi, sao còn muốn kêu kêu người khác nữa, ta nói cho ngươi biết, hôm nay đến giám sát cũng không giống Giang Thục Vân ôn nhu dễ nói chuyện kia đâu, mà là Giang Nhị"
"Ai? Giang Nhị? Không phải nàng ở ngoài thôn Đông đợi thuyền đánh cá sao, làm sao lại chạy đến bên trong rồi?"
Đại nương kia nghe Giang Nhị nói liền tò mò hỏi, nhưng thân thể lại đứng lên, không còn dám lười biếng.
" Tỷ nàng đi lên trên huyện thành, nàng tới đây trông coi một chút". Đại thẩm mang theo cái sọt kia dường như cũng không rõ việc này lắm, liền dăm ba câu lừa gạt cho qua.
Dư đại nương nghe lời của hai người nói có chút xem thường, đại nương kia dựa vào tình tình tốt của Giang lão đại Giang Thục Vân liền trộm lười biếng, lần này vừa nghe đến Giang lão nhị Giang Thụ Hân có tính tình cổ quái còn hung ác tới thì tốc độ đứng dậy còn nhanh hơn chó chạy ngoài đồng.
Chẳng qua trước mắt làm việc vẫn quan trọng hơn.
Tới buổi trưa, Lưu Tú Liên vác lấy rổ ăn lần lượt đem cơm cho những người làm việc bên ngoài của Dư gia, Tứ Bảo cùng Dư Tiểu Khánh bị Tú Liên khóa lại trong nhà, hai người có thể chiếu cố lẫn nhau một chút.
Dư đại nương hỏi một chút về Tứ Bảo, liền cho nàng nhanh đi về
Rốt cuộc vẫn là không yên tâm về Tứ Bảo, còn có cháu trai mới ba tuổi kia.
Lưu Tú Liên cũng không dám chậm trễ nhiều thời gian, vác lấy rổ ăn đi nhanh về nhà.
Mấy phụ nhân khác thì lục tục ăn xong cơm trưa rồi lại bắt đầu vùi đầu làm việc.
Mãi đến lúc chạng vạng tối.
Mặt trời dần dần xuống núi, chân trời treo một màu mây tàn ấm áp, chiếu đến trên mặt người đấy ấm áp.
Dư đại nương ở bên cạnh đường giặt rửa sạch sẽ giày vớ dính nước bùn, còn mấy người cũng đang thu dọn đồ đạt.
Ở hồ sen Giang gia nửa tháng trả tiền công một lần, hôm nay là ngày trả tiền công nhưng còn chưa thấy Giang Nhị tới.
Đợi một hồi lâu sau, Dư đại nương cùng đám người khác mới thấy Giang Nhị chậm rãi khoan thoai bước tới.
Một bóng người gầy xinh đẹp nghịch ánh chiều tà, trên đầu đội một đấu lạp, đi đến trước mặt một đám đại nương, mặt không chút thay đổi từ bên hông lấy ra mấy xâu đồng tiến.
"Tới muộn chút, tiền công lần này đều ở chỗ này"
Nói xong, Giang Thụ Hân cũng không có một động tác dư thừa, đứng bên cạnh nhìn mấy đại hán đem từng sọt củ sen lên xe bò.
Mặt khác các đại nương đều đi, mắt Dư đại nương nhìn dáng người thẳng tắp của Giang Nhị, trong đầu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hơi chần chờ gãi đầu một cái rồi đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Một giây sau, Giang Thụ Hân đứng bên đường hướng Dư đại nương mở miệng:" Ngươi là Dư đại nương"
Đột nhiên bị hỏi, Dư đại nương có chút vội vàng gật đầu liên tục, không hiểu nhìn Giang Nhị.
" Thứ lỗi cho ta mạo muội lắm miệng một câu, lần sau, không thể để Tứ Bảo nhà của ngươi một mình chạy loạn bên ngoài"
Giang Nhị nhìn vẻ chật vật của Dư đại nương sau một ngày làm việc bận rộn, ngữ khí nhàn nhạt.
Dư đại nương nghe nói như thế liền sững sờ, trong đầu nhớ đến diễn tả hôm qua của Tứ Bảo, cùng chữ " Cá" nàng mở miệng nói kia.
Giang Nhị làm đánh cá, tự nhiên sẽ có quan hệ. Sao mình hôm qua không nghĩ tới đâu?
Nhưng nhìn sắc mặt lãnh đạm trước mắt, mặt mày xa cách của Giang Nhị, thực sự không giống như là người đã cho Tứ Bảo khoai lang nướng a.