Chương : 107
Gã thì vệ nở nụ cười lấy lòng nói: "Điện hạ không xuất cung nữa ạ?"
"Xuất!" Phó Du Nhiên trừng mắt, "Tìm cho ta con ngựa, ta muốn lập tức xuất cung!"
"Điện hạ. . . . . ."
Phó Du Nhiên lạnh lùng nói: "Giờ có muốn ta đi tìm phụ hoàng nói với người ngươi đại nghịch bất đạo, ý đồ mưu phản hay không?"
Đại khái cái tội danh mưu phản này thường được dùng nhất trong trường hợp muốn gán tội cho người khác, mặc kệ là thời điểm nào, địa điểm ở đâu, nếu nhìn không vừa mắt ai chỉ cần hét lớn lên mấy chữ này thì thông thường đối phương sẽ lập tức quỳ xuống, nước mắt nước mũi tùm lum nói mình trong sạch.
Nhưng điều kỳ lạ là gã thị vệ cũng không làm giống như kịch bản, chỉ biết đứng ngây ngốc như trời trồng, có lẽ cũng biết đạo lý lấy trứng chọi đá nên đành phân phó chuẩn bị ngựa, Phó Du Nhiên thấy có người dẫn đến một con ngựa cao lớn thì nuốt nuốt nước miếng, hiên ngang hỏi: "Có lừa không?"
". . . . . ."
"Được rồi được rồi, dẫn qua đây đi."
Gã thị vệ cũng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng mở cửa cung ra để Phó Du Nhiên nghênh ngang rời đi.
Nhắc tới cưỡi ngựa thật chẳng tốt như cưỡi lừa gì cả, ngựa cao lớn hơn rất nhiều, nhất là một kẻ mới tập tành cưỡi như Phó Du Nhiên thì lúc ngồi lên cũng không được vững vàng lắm, nhưng trong lòng Phó Du Nhiên đang có một ngọn lửa giận nên nhất thời cũng quên mất ngựa và lừa hoàn d.đ.l.q.đ toàn khác nhau, tạm thời cứ cho là mình đang cưỡi lừa thì ngược lại cũng không tồi.
Đi đâu đây?
Biết Tề Diệc Bắc đang ở trong cung thì nàng nên lập tức trở lại mới đúng, nhưng nàng hiểu rất rõ mình, nếu trở lại Đông cung thì nhất định nàng sẽ chạy tới trong viện của một tiểu tiếu thiếp nào đó rồi vặn lỗ tai Tề Diệc Bắc bảo hắn trở về, như vậy không phải sẽ rất mất hình tượng sao?
Tề Diệc Bắc đã từng nói nữ tử chững chạc mới là nữ tử tốt, vậy nên nàng sẽ chững chạc một lần cho hắn thấy. Sao băng. . . . . Nhất định vẫn có cơ hội cùng nhau ngắm.
Vẫn là vấn đề kia, đi đâu đây?
Dường như chỉ có một nơi để đi.
Phó Du Nhiên thúc vào bụng ngựa chạy về hướng Mặc phủ, cưỡi ngựa cưỡi ngựa a, nhưng nàng lại hãm tốc độ rồi cuối d.đ.l.q.đ cùng dẫn cương ngựa chuyển hướng chạy về Thanh u biệt việt.
Mộc Thanh Y rời đi thì người khó khăn nhất chính là Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành nhìn thấy Phó Du Nhiên đến đúng là sợ hết hồn, vốn tưởng rằng Tề Diệc Bắc cũng theo ở phía sau nên ghé đầu nhìn coi lại thấy không có ai.
Phó Du Nhiên nhìn chằm chằm vào Khuynh Thành thật lâu sau mới mở miệng nói: "Nghe nói Mộc Thanh Y đã đi."
Sắc mặt Cố Khuynh Thành lập tức trở nên tái nhợt, Phó Du Nhiên kinh ngạc phát hiện chỉ mới ngắn ngủn mấy ngày mà chiếc cằm mượt mà của Cố Khuynh Thành đã trở nên nhọn hơn, cả người gầy gò đi không ít, Phó Du Nhiên thở hắt ra một hơi rồi kéo Khuynh Thành vào trong viện ngồi, "Tối nay có sao băng nên muốn rủ cô ngắm cùng, có rượu không?"
Cố Khuynh Thành lẳng lặng nhìn Phó Du Nhiên, một hồi lâu sau mới phân phó người làm chuẩn bị chậu than, rượu và thức ăn, cũng không hỏi thêm một câu.
Cả hai đều đầy một bụng tâm sự riêng nên không ai nói lời nào, chỉ ngồi im uống rượu.
Ngay lúc đó có một ngôi sao băng đầu tiên xẹt qua thì mạch suy nghĩ của Phó Du Nhiên đột nhiên trở nên rõ ràng.
Nếu trên trời xuất hiện hiện tượng sao băng thì thông thường trước đó đã được Quan Thiên giám quan sát được và thông báo, vậy là Tề Diệc Bắc không hẳn là không biết chuyện này, cho nên tối nay hắn vô cớ "Mất tích" thì tám chín phần là được tiểu thiếp hẹn đi ngắm sao băng cùng nhau rồi. Tiết Huyên Ninh và Yến Bội Nhược đã không có sức cạnh tranh gì nữa rồi, cho dù họ chủ động thì Tề Diệc Bắc cũng sẽ không đi tìm các nàng, như vậy người có thể đi chỉ còn mỗi Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa là nữ nhân đầu tiên của Tề Diệc Bắc lại ở bên cạnh hắn lâu như vậy, tự nhiên cảm tình sẽ nhiều hơn.
Rất tốt.
Thì ra là tình địch số một của nàng không phải Cố Khuynh Thành, cũng không phải là hai vị Lương đệ tiểu thiếp xinh đẹp như hoa mà là Nguyệt Hoa, một Lương viện nhỏ bé có vẻ ôn nhu.
"Cãi nhau với Thái tử ca ca sao?" Cố Khuynh Thành đột nhiên lên tiếng.
Phó Du Nhiên suy nghĩ một chút, loại tình huống này tuy khiến nàng tức giận nhưng lại không nằm trong phạm vi cãi nhau, vì vậy nàng lắc đầu một cái, im lặng một hồi nói: "Khuynh Thành, nếu như lúc này Mộc Thanh Y trở lại tìm cô thì cô có nguyện ý đi cùng hắn không?"
"Đó là chuyện không thể nào."
"Ta nói là ‘nếu như’."
"Ta nguyện ý."
Phó Du Nhiên cười cười, ngẩng đầu nhìn mưa sao băng trên trời, sau khi đếm mười mấy ngôi sao thì lại hỏi: "Nếu như trong lòng hắn yêu cô nhưng rồi lại cưới người khác, cô có tiếp nhận không?"
Một câu nói này đã khiến Cố Khuynh Thành hiểu ra tại sao Phó Du Nhiên lại khác thường như vậy bèn cười nhẹ: "Vậy phải xem hắn cam tâm tình nguyện hay là bất đắc dĩ phải làm thế."
"Coi như đó là bị bất đắc dĩ đi."
"Nếu như là như thế thì ta sẽ thông cảm cho tình cảnh bất đắc dĩ của hắn."
Phó Du Nhiên ngây người hồi lâu mới than nhẹ một tiếng, "Tuy là bất đắc dĩ nhưng cũng chưa chắc là vô tình."
"Ở cùng với một người trong khoảng thời gian dài thì vô tình cũng biến thành hữu tình, đây cũng chỉ là thói thường của con người thôi."
"Vậy sao?" Phó Du Nhiên chỉ hỏi một câu như vậy liền không lên tiếng nữa, chuyên tâm nhìn sao băng trên tời, từng ngôi sao một sáng lóe lên, lại thoáng qua rồi biến mất, nàng đứng dậy, "Tối nay đúng là một buổi tối rất đẹp, nếu như có thể cùng với người mình yêu thưởng thức thì đúng là mãn nguyện."
Cố Khuynh Thành cũng đứng dậy, trên mặt đều là vẻ mất mát, trong miệng nói nhỏ: "Hoa vừa lúc bẻ thì ta bẻ, Chớ để hoa rơi chỉ bẻ cành." (Bản dịch của Tương Như trên Thivien.net) (*)
(*): Nguyên văn: Hoa khai kham chiết trực tu chiết, Mạc đãi vô hoa không chiết chi. (Hai câu thơ được trích trong bào thơ Kim Lũ Y của Đỗ Thu Nương.)
Phó Du Nhiên hoàng hốt một hồi khóe môi mới nhẹ nhàng nâng lên, "Khuynh Thành, cám ơn cô."
Cố Khuynh Thành lắc đầu một cái, lại cười cười, "Biểu tẩu vẫn nên sớm trở lại đi."
Nhìn mặt nàng tái nhợt còn nở nụ cười yếu đuối, Phó Du Nhiên đã có quyết định nên cũng không ở lại lâu, tạm biệt Cố Khuynh Thành rồi rời khỏi Thanh u biệt viện, nhưng không chạy về cung mà lại cưỡi ngựa chạy như bay về hướng cửa thành.
"Đứng lại!" Một tiếng hét vang lên, "Cửa thành đã đóng, người không phận sự không thể đến gần."
Phó Du Nhiên giữ chặt cương ngựa, lấy ra lệnh bài quơ quơ, "Ta có chuyện quan trọng, mau mở cổng thành!"
Có thị vệ tiến lên nhận lấy lệnh bài tra xét rồi chuyển lệnh bài qua cho một người ăn mặc như là thủ lĩnh, gã thủ lĩnh nhìn một chút liền tiến đến phía trước, chắp tay nói: "Vị quý nhân này là từ trong cung ra ngoài nên chắc là cũng biết quy củ, một khi cửa thành đã đóng thì trừ phi có lệnh bài thủ dụ của Hoàng thượng, nếu không chúng tiểu nhân không thể phụng mệnh, lệnh bài của ngài là chi lệnh của Hoàng hậu nương nương nên xin đừng làm mạt tướng khó xử."
Phó Du Nhiên nói: "Ngươi cũng nên biết quy củ trong cung, lúc này cửa cung đã đóng, nếu không phải có chuyện quan trọng thì sao ta lại ở đây, nếu chuyện bị chậm trễ ngươi có hoàn toàn chịu trách nhiệm không?"
Thủ lĩnh kia suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn lắc đầu, trả lệnh bài lại cho nàng nói: "Mạt tướng nguyện chịu trách nhiệm hoàn toàn." Dứt lời liền không để ý tới Phó Du Nhiên nữa.
Phó Du Nhiên cầm lệnh bài suy nghĩ, trong lòng thì không ngừng mắng, lệnh bài của Hoàng hậu vừa vào đêm thì mất tác dụng, xem ra ngày nào đó vẫn phải tìm cách để có được lệnh bài của Chiêu Thái đế mới được.
Phó Du Nhiên quay lại cho ngựa từ từ bước đi thong thả, đêm khuya yên tĩnh, tiếng vó ngựa đạp trên đường mòn lót đá xanh kêu lên "Lộc cộc" cực kỳ rõ ràng, lộc cộc một trận, Phó Du Nhiên vừa dẫn ngựa cương, lúc này nàng đang đứng ở dưới một gốc cây cách khá xa tường thành, nàng ngẩng đầu đánh giá độ cao, xem ra là khinh công của nàng không đủ bay qua rồi, có lẽ cũng sợ có người sẽ dùng tới chiêu này nên những cây cối xung quanh đều cách khá xa, cây gần nhất cũng cách xa tường thành khoảng bảy tám trượng, muốn dựa vào cây này cũng không được nhưng may nhờ còn có một con ngựa.
Phó Du Nhiên cẩn thận từng li từng tí đứng ở trên yên ngựa, thử một chút độ cao nhưng hình như vẫn thiếu một đoạn, lại thử thăm dò bước lên đầu ngựa, nói thầm: "Mã huynh à Mã huynh, xin lỗi, mượn quý đầu giẫm một chút nha."
Có lẽ là vị Mã huynh thấy đã trễ thế này mà còn bị Phó Du Nhiên giày vò nên nó hết sức bất mãn, cũng có thể là xương cổ của nó đã mỏi nhừ, hay là có thể nó đột nhiên phát hiện trên mặt đất có cỏ non làm bữa ăn khuya, tóm lại là lúc Phó Du Nhiên đang muốn mượn đầu ngựa để dùng lực nhảy lên thì Mã huynh lại cố tình cúi đầu thấp hẳn xuống. . . . . . So với yên ngựa còn thấp hơn.
Phó Du Nhiên kêu lên một tiếng rồi lăn xuống mặt đất, sau đó không lâu, nàng liền nghe thấy gã thủ lĩnh vừa nãy dẫn theo thị vệ canh giữ thành chạy tới trước mặt.
Nhìn vẻ mặt âm trầm của gã thủ lĩnh, Phó Du Nhiên ôm cổ chân phát cáu lên, "Lão huynh, ta thật sự có chuyện khẩn yếu cần ra khỏi thành, làm không xong thì ta cũng không còn mệnh mà tới thăm ngươi, mong ngươi thương xót để cho ta ra ngoài thành đi."
"Không được! Đợi đến trời sáng đi."
Phó Du Nhiên nhìn sắc trời rồi chán nản nói: "Đợi đến trời sáng thì người đã sớm không còn hình bóng, ta phải nhanh đuổi theo mới kịp!"
Gã thủ lĩnh cảm thấy hứng thú, "Đuổi theo người nào?"
"Một. . . . . . Người không có gì đặc biệt, chỉ là một đại phu."
Gã thủ lĩnh như có điều suy nghĩ nói: "Đại phu? Có ai bị bệnh sao?"
"Đúng vậy, là bệnh tương tư!" Phó Du Nhiên thở phì phò ngồi thẳng lên, chỉ vào thủ lĩnh kia nói: "Đầu của ngươi và Mộc Thanh Y giống hệt nhau, một chữ tình cũng không biết, trời sáng ra khỏi thành và hiện tại ra khỏi thành thì có gì khác nhau hả?"
"Mộc Thanh Y?" Thủ lĩnh kia kinh ngạc nói: "Ngài ra khỏi thành là vì muốn đuổi theo Mộc tiên sinh sao?"
Lúc này đến phiên Phó Du Nhiên kinh ngạc, "Ngươi cũng biết hắn à?"
"Đâu chỉ biết, Mộc tiên sinh chính là ân nhân cứu mạng của tiểu nhân."
Ánh mắt Phó Du Nhiên sáng lên, "Đã như vậy thì ngươi càng phải để cho ta ra khỏi thành, chuyện này quan hệ đến hạnh phúc cả đời Mộc Thanh Y đấy, nếu bỏ qua thời cơ hắn sẽ phải khổ sở cả đời, ngươi nhẫn tâm như vậy sao?"
Nhưng gã thủ lĩnh vẫn lắc đầu, "Không được."
Phó Du Nhiên gần như muốn biến thành cái máy chạy bằng hơi nước rồi, khắp người hỏa khí không thể nào phát tiết, gã thủ lĩnh suy nghĩ một chút rồi hỏi "Thật liên quan đến đại sự cả đời Mộc tiên sinh sao?"
Phó Du Nhiên vội la lên: "Ta lừa ngươi làm gì!"
"Không bằng như vậy, tiểu nhân phái thêm mấy người cùng đi với ngài, vừa có thể giám thị ngài, lại có thể giúp cho ngài."
Phó Du Nhiên vỗ vỗ bả vai gã thủ lĩnh, gương mặt cảm khái, "Có tiền đồ, ngươi tên là gì? Sau khi trở về ta sẽ cất nhắc ngươi."
Gã thủ lỉnh cười cười nhưng cũng không trả lời, phái bốn thị vệ đi theo Phó Du Nhiên, lại dặn dò thêm mấy câu, lúc này mới thả bọn họ rời đi.
Phó Du Nhiên hết sức cảm tạ gã thủ lĩnh đã cho mấy người đi theo giúp nàng, nơi nào có trạm dịch, nơi nào có thành trấn nàng hoàn toàn không biết, nếu như không có mấy người này sợ rằng nàng còn chưa có tìm được người thì chính mình đã bị lạc đường mất rồi.
Một nhóm năm người cưỡi ngựa thừa dịp ánh trăng chạy gấp trên quan đạo, thị vệ giáp mở miệng nói: "Phó cô nương, theo lý thuyết rời kinh nên đi theo đường này, nhưng tối nay có hiện tượng mưa sao băng, Mộc tiên sinh sẽ không đi ngắm sao băng chứ?"
Phó Du Nhiên suy nghĩ một chút, có nha đầu Tử Yên kia đi theo thì khả năng này rất lớn, lúc này nàng bèn gật đầu nói: "Vậy trước tiên đi tới mấy nơi có thể ngắm sao."
Vì vậy đoàn người rời khỏi quan đạo, ta cưỡi a ta cưỡi a đi đến một nơi có bãi đất trống lớn, thấy đoàn người đến ngắm sao băng ở đây vẫn chưa tản đi, còn có vài tiểu thương và người bán hàng rong cũng đặt sạp hàng mua bán ở nơi này, trông hết sức náo nhiệt.
Sắc trời đã đen nhánh lại nhìn thấy toàn đầu là đầu, Phó Du Nhiên than thở một tiếng, "Coi như hắn có ở nơi này cũng không tìm được."
Nhưng mấy thị vệ kia hình như là có biện pháp, từ chỗ tiểu buôn mượn được một cái chậu đồng, vừa gõ vừa kêu to lên: "Mộc Thanh Y Mộc đại phu có ở đây không?"
Đúng là vận số của Phó Du Nhiên cũng không tệ lắm, Mộc Thanh Y lại đang ở trong đám đông đó thật, chỉ là sắp bị đông cứng rồi.
Hắn run rẩy giơ tay, "Ai tìm ta?"
"Xuất!" Phó Du Nhiên trừng mắt, "Tìm cho ta con ngựa, ta muốn lập tức xuất cung!"
"Điện hạ. . . . . ."
Phó Du Nhiên lạnh lùng nói: "Giờ có muốn ta đi tìm phụ hoàng nói với người ngươi đại nghịch bất đạo, ý đồ mưu phản hay không?"
Đại khái cái tội danh mưu phản này thường được dùng nhất trong trường hợp muốn gán tội cho người khác, mặc kệ là thời điểm nào, địa điểm ở đâu, nếu nhìn không vừa mắt ai chỉ cần hét lớn lên mấy chữ này thì thông thường đối phương sẽ lập tức quỳ xuống, nước mắt nước mũi tùm lum nói mình trong sạch.
Nhưng điều kỳ lạ là gã thị vệ cũng không làm giống như kịch bản, chỉ biết đứng ngây ngốc như trời trồng, có lẽ cũng biết đạo lý lấy trứng chọi đá nên đành phân phó chuẩn bị ngựa, Phó Du Nhiên thấy có người dẫn đến một con ngựa cao lớn thì nuốt nuốt nước miếng, hiên ngang hỏi: "Có lừa không?"
". . . . . ."
"Được rồi được rồi, dẫn qua đây đi."
Gã thị vệ cũng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng mở cửa cung ra để Phó Du Nhiên nghênh ngang rời đi.
Nhắc tới cưỡi ngựa thật chẳng tốt như cưỡi lừa gì cả, ngựa cao lớn hơn rất nhiều, nhất là một kẻ mới tập tành cưỡi như Phó Du Nhiên thì lúc ngồi lên cũng không được vững vàng lắm, nhưng trong lòng Phó Du Nhiên đang có một ngọn lửa giận nên nhất thời cũng quên mất ngựa và lừa hoàn d.đ.l.q.đ toàn khác nhau, tạm thời cứ cho là mình đang cưỡi lừa thì ngược lại cũng không tồi.
Đi đâu đây?
Biết Tề Diệc Bắc đang ở trong cung thì nàng nên lập tức trở lại mới đúng, nhưng nàng hiểu rất rõ mình, nếu trở lại Đông cung thì nhất định nàng sẽ chạy tới trong viện của một tiểu tiếu thiếp nào đó rồi vặn lỗ tai Tề Diệc Bắc bảo hắn trở về, như vậy không phải sẽ rất mất hình tượng sao?
Tề Diệc Bắc đã từng nói nữ tử chững chạc mới là nữ tử tốt, vậy nên nàng sẽ chững chạc một lần cho hắn thấy. Sao băng. . . . . Nhất định vẫn có cơ hội cùng nhau ngắm.
Vẫn là vấn đề kia, đi đâu đây?
Dường như chỉ có một nơi để đi.
Phó Du Nhiên thúc vào bụng ngựa chạy về hướng Mặc phủ, cưỡi ngựa cưỡi ngựa a, nhưng nàng lại hãm tốc độ rồi cuối d.đ.l.q.đ cùng dẫn cương ngựa chuyển hướng chạy về Thanh u biệt việt.
Mộc Thanh Y rời đi thì người khó khăn nhất chính là Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành nhìn thấy Phó Du Nhiên đến đúng là sợ hết hồn, vốn tưởng rằng Tề Diệc Bắc cũng theo ở phía sau nên ghé đầu nhìn coi lại thấy không có ai.
Phó Du Nhiên nhìn chằm chằm vào Khuynh Thành thật lâu sau mới mở miệng nói: "Nghe nói Mộc Thanh Y đã đi."
Sắc mặt Cố Khuynh Thành lập tức trở nên tái nhợt, Phó Du Nhiên kinh ngạc phát hiện chỉ mới ngắn ngủn mấy ngày mà chiếc cằm mượt mà của Cố Khuynh Thành đã trở nên nhọn hơn, cả người gầy gò đi không ít, Phó Du Nhiên thở hắt ra một hơi rồi kéo Khuynh Thành vào trong viện ngồi, "Tối nay có sao băng nên muốn rủ cô ngắm cùng, có rượu không?"
Cố Khuynh Thành lẳng lặng nhìn Phó Du Nhiên, một hồi lâu sau mới phân phó người làm chuẩn bị chậu than, rượu và thức ăn, cũng không hỏi thêm một câu.
Cả hai đều đầy một bụng tâm sự riêng nên không ai nói lời nào, chỉ ngồi im uống rượu.
Ngay lúc đó có một ngôi sao băng đầu tiên xẹt qua thì mạch suy nghĩ của Phó Du Nhiên đột nhiên trở nên rõ ràng.
Nếu trên trời xuất hiện hiện tượng sao băng thì thông thường trước đó đã được Quan Thiên giám quan sát được và thông báo, vậy là Tề Diệc Bắc không hẳn là không biết chuyện này, cho nên tối nay hắn vô cớ "Mất tích" thì tám chín phần là được tiểu thiếp hẹn đi ngắm sao băng cùng nhau rồi. Tiết Huyên Ninh và Yến Bội Nhược đã không có sức cạnh tranh gì nữa rồi, cho dù họ chủ động thì Tề Diệc Bắc cũng sẽ không đi tìm các nàng, như vậy người có thể đi chỉ còn mỗi Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa là nữ nhân đầu tiên của Tề Diệc Bắc lại ở bên cạnh hắn lâu như vậy, tự nhiên cảm tình sẽ nhiều hơn.
Rất tốt.
Thì ra là tình địch số một của nàng không phải Cố Khuynh Thành, cũng không phải là hai vị Lương đệ tiểu thiếp xinh đẹp như hoa mà là Nguyệt Hoa, một Lương viện nhỏ bé có vẻ ôn nhu.
"Cãi nhau với Thái tử ca ca sao?" Cố Khuynh Thành đột nhiên lên tiếng.
Phó Du Nhiên suy nghĩ một chút, loại tình huống này tuy khiến nàng tức giận nhưng lại không nằm trong phạm vi cãi nhau, vì vậy nàng lắc đầu một cái, im lặng một hồi nói: "Khuynh Thành, nếu như lúc này Mộc Thanh Y trở lại tìm cô thì cô có nguyện ý đi cùng hắn không?"
"Đó là chuyện không thể nào."
"Ta nói là ‘nếu như’."
"Ta nguyện ý."
Phó Du Nhiên cười cười, ngẩng đầu nhìn mưa sao băng trên trời, sau khi đếm mười mấy ngôi sao thì lại hỏi: "Nếu như trong lòng hắn yêu cô nhưng rồi lại cưới người khác, cô có tiếp nhận không?"
Một câu nói này đã khiến Cố Khuynh Thành hiểu ra tại sao Phó Du Nhiên lại khác thường như vậy bèn cười nhẹ: "Vậy phải xem hắn cam tâm tình nguyện hay là bất đắc dĩ phải làm thế."
"Coi như đó là bị bất đắc dĩ đi."
"Nếu như là như thế thì ta sẽ thông cảm cho tình cảnh bất đắc dĩ của hắn."
Phó Du Nhiên ngây người hồi lâu mới than nhẹ một tiếng, "Tuy là bất đắc dĩ nhưng cũng chưa chắc là vô tình."
"Ở cùng với một người trong khoảng thời gian dài thì vô tình cũng biến thành hữu tình, đây cũng chỉ là thói thường của con người thôi."
"Vậy sao?" Phó Du Nhiên chỉ hỏi một câu như vậy liền không lên tiếng nữa, chuyên tâm nhìn sao băng trên tời, từng ngôi sao một sáng lóe lên, lại thoáng qua rồi biến mất, nàng đứng dậy, "Tối nay đúng là một buổi tối rất đẹp, nếu như có thể cùng với người mình yêu thưởng thức thì đúng là mãn nguyện."
Cố Khuynh Thành cũng đứng dậy, trên mặt đều là vẻ mất mát, trong miệng nói nhỏ: "Hoa vừa lúc bẻ thì ta bẻ, Chớ để hoa rơi chỉ bẻ cành." (Bản dịch của Tương Như trên Thivien.net) (*)
(*): Nguyên văn: Hoa khai kham chiết trực tu chiết, Mạc đãi vô hoa không chiết chi. (Hai câu thơ được trích trong bào thơ Kim Lũ Y của Đỗ Thu Nương.)
Phó Du Nhiên hoàng hốt một hồi khóe môi mới nhẹ nhàng nâng lên, "Khuynh Thành, cám ơn cô."
Cố Khuynh Thành lắc đầu một cái, lại cười cười, "Biểu tẩu vẫn nên sớm trở lại đi."
Nhìn mặt nàng tái nhợt còn nở nụ cười yếu đuối, Phó Du Nhiên đã có quyết định nên cũng không ở lại lâu, tạm biệt Cố Khuynh Thành rồi rời khỏi Thanh u biệt viện, nhưng không chạy về cung mà lại cưỡi ngựa chạy như bay về hướng cửa thành.
"Đứng lại!" Một tiếng hét vang lên, "Cửa thành đã đóng, người không phận sự không thể đến gần."
Phó Du Nhiên giữ chặt cương ngựa, lấy ra lệnh bài quơ quơ, "Ta có chuyện quan trọng, mau mở cổng thành!"
Có thị vệ tiến lên nhận lấy lệnh bài tra xét rồi chuyển lệnh bài qua cho một người ăn mặc như là thủ lĩnh, gã thủ lĩnh nhìn một chút liền tiến đến phía trước, chắp tay nói: "Vị quý nhân này là từ trong cung ra ngoài nên chắc là cũng biết quy củ, một khi cửa thành đã đóng thì trừ phi có lệnh bài thủ dụ của Hoàng thượng, nếu không chúng tiểu nhân không thể phụng mệnh, lệnh bài của ngài là chi lệnh của Hoàng hậu nương nương nên xin đừng làm mạt tướng khó xử."
Phó Du Nhiên nói: "Ngươi cũng nên biết quy củ trong cung, lúc này cửa cung đã đóng, nếu không phải có chuyện quan trọng thì sao ta lại ở đây, nếu chuyện bị chậm trễ ngươi có hoàn toàn chịu trách nhiệm không?"
Thủ lĩnh kia suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn lắc đầu, trả lệnh bài lại cho nàng nói: "Mạt tướng nguyện chịu trách nhiệm hoàn toàn." Dứt lời liền không để ý tới Phó Du Nhiên nữa.
Phó Du Nhiên cầm lệnh bài suy nghĩ, trong lòng thì không ngừng mắng, lệnh bài của Hoàng hậu vừa vào đêm thì mất tác dụng, xem ra ngày nào đó vẫn phải tìm cách để có được lệnh bài của Chiêu Thái đế mới được.
Phó Du Nhiên quay lại cho ngựa từ từ bước đi thong thả, đêm khuya yên tĩnh, tiếng vó ngựa đạp trên đường mòn lót đá xanh kêu lên "Lộc cộc" cực kỳ rõ ràng, lộc cộc một trận, Phó Du Nhiên vừa dẫn ngựa cương, lúc này nàng đang đứng ở dưới một gốc cây cách khá xa tường thành, nàng ngẩng đầu đánh giá độ cao, xem ra là khinh công của nàng không đủ bay qua rồi, có lẽ cũng sợ có người sẽ dùng tới chiêu này nên những cây cối xung quanh đều cách khá xa, cây gần nhất cũng cách xa tường thành khoảng bảy tám trượng, muốn dựa vào cây này cũng không được nhưng may nhờ còn có một con ngựa.
Phó Du Nhiên cẩn thận từng li từng tí đứng ở trên yên ngựa, thử một chút độ cao nhưng hình như vẫn thiếu một đoạn, lại thử thăm dò bước lên đầu ngựa, nói thầm: "Mã huynh à Mã huynh, xin lỗi, mượn quý đầu giẫm một chút nha."
Có lẽ là vị Mã huynh thấy đã trễ thế này mà còn bị Phó Du Nhiên giày vò nên nó hết sức bất mãn, cũng có thể là xương cổ của nó đã mỏi nhừ, hay là có thể nó đột nhiên phát hiện trên mặt đất có cỏ non làm bữa ăn khuya, tóm lại là lúc Phó Du Nhiên đang muốn mượn đầu ngựa để dùng lực nhảy lên thì Mã huynh lại cố tình cúi đầu thấp hẳn xuống. . . . . . So với yên ngựa còn thấp hơn.
Phó Du Nhiên kêu lên một tiếng rồi lăn xuống mặt đất, sau đó không lâu, nàng liền nghe thấy gã thủ lĩnh vừa nãy dẫn theo thị vệ canh giữ thành chạy tới trước mặt.
Nhìn vẻ mặt âm trầm của gã thủ lĩnh, Phó Du Nhiên ôm cổ chân phát cáu lên, "Lão huynh, ta thật sự có chuyện khẩn yếu cần ra khỏi thành, làm không xong thì ta cũng không còn mệnh mà tới thăm ngươi, mong ngươi thương xót để cho ta ra ngoài thành đi."
"Không được! Đợi đến trời sáng đi."
Phó Du Nhiên nhìn sắc trời rồi chán nản nói: "Đợi đến trời sáng thì người đã sớm không còn hình bóng, ta phải nhanh đuổi theo mới kịp!"
Gã thủ lĩnh cảm thấy hứng thú, "Đuổi theo người nào?"
"Một. . . . . . Người không có gì đặc biệt, chỉ là một đại phu."
Gã thủ lĩnh như có điều suy nghĩ nói: "Đại phu? Có ai bị bệnh sao?"
"Đúng vậy, là bệnh tương tư!" Phó Du Nhiên thở phì phò ngồi thẳng lên, chỉ vào thủ lĩnh kia nói: "Đầu của ngươi và Mộc Thanh Y giống hệt nhau, một chữ tình cũng không biết, trời sáng ra khỏi thành và hiện tại ra khỏi thành thì có gì khác nhau hả?"
"Mộc Thanh Y?" Thủ lĩnh kia kinh ngạc nói: "Ngài ra khỏi thành là vì muốn đuổi theo Mộc tiên sinh sao?"
Lúc này đến phiên Phó Du Nhiên kinh ngạc, "Ngươi cũng biết hắn à?"
"Đâu chỉ biết, Mộc tiên sinh chính là ân nhân cứu mạng của tiểu nhân."
Ánh mắt Phó Du Nhiên sáng lên, "Đã như vậy thì ngươi càng phải để cho ta ra khỏi thành, chuyện này quan hệ đến hạnh phúc cả đời Mộc Thanh Y đấy, nếu bỏ qua thời cơ hắn sẽ phải khổ sở cả đời, ngươi nhẫn tâm như vậy sao?"
Nhưng gã thủ lĩnh vẫn lắc đầu, "Không được."
Phó Du Nhiên gần như muốn biến thành cái máy chạy bằng hơi nước rồi, khắp người hỏa khí không thể nào phát tiết, gã thủ lĩnh suy nghĩ một chút rồi hỏi "Thật liên quan đến đại sự cả đời Mộc tiên sinh sao?"
Phó Du Nhiên vội la lên: "Ta lừa ngươi làm gì!"
"Không bằng như vậy, tiểu nhân phái thêm mấy người cùng đi với ngài, vừa có thể giám thị ngài, lại có thể giúp cho ngài."
Phó Du Nhiên vỗ vỗ bả vai gã thủ lĩnh, gương mặt cảm khái, "Có tiền đồ, ngươi tên là gì? Sau khi trở về ta sẽ cất nhắc ngươi."
Gã thủ lỉnh cười cười nhưng cũng không trả lời, phái bốn thị vệ đi theo Phó Du Nhiên, lại dặn dò thêm mấy câu, lúc này mới thả bọn họ rời đi.
Phó Du Nhiên hết sức cảm tạ gã thủ lĩnh đã cho mấy người đi theo giúp nàng, nơi nào có trạm dịch, nơi nào có thành trấn nàng hoàn toàn không biết, nếu như không có mấy người này sợ rằng nàng còn chưa có tìm được người thì chính mình đã bị lạc đường mất rồi.
Một nhóm năm người cưỡi ngựa thừa dịp ánh trăng chạy gấp trên quan đạo, thị vệ giáp mở miệng nói: "Phó cô nương, theo lý thuyết rời kinh nên đi theo đường này, nhưng tối nay có hiện tượng mưa sao băng, Mộc tiên sinh sẽ không đi ngắm sao băng chứ?"
Phó Du Nhiên suy nghĩ một chút, có nha đầu Tử Yên kia đi theo thì khả năng này rất lớn, lúc này nàng bèn gật đầu nói: "Vậy trước tiên đi tới mấy nơi có thể ngắm sao."
Vì vậy đoàn người rời khỏi quan đạo, ta cưỡi a ta cưỡi a đi đến một nơi có bãi đất trống lớn, thấy đoàn người đến ngắm sao băng ở đây vẫn chưa tản đi, còn có vài tiểu thương và người bán hàng rong cũng đặt sạp hàng mua bán ở nơi này, trông hết sức náo nhiệt.
Sắc trời đã đen nhánh lại nhìn thấy toàn đầu là đầu, Phó Du Nhiên than thở một tiếng, "Coi như hắn có ở nơi này cũng không tìm được."
Nhưng mấy thị vệ kia hình như là có biện pháp, từ chỗ tiểu buôn mượn được một cái chậu đồng, vừa gõ vừa kêu to lên: "Mộc Thanh Y Mộc đại phu có ở đây không?"
Đúng là vận số của Phó Du Nhiên cũng không tệ lắm, Mộc Thanh Y lại đang ở trong đám đông đó thật, chỉ là sắp bị đông cứng rồi.
Hắn run rẩy giơ tay, "Ai tìm ta?"