Chương : 108
Mộc Thanh Y vốn đang rất bực mình, tiết trời đang rất lạnh còn không mau mau lên đường, cố tình muốn đến ngắm mưa sao băng gì đó, có điều nha đầu Tử Yên này ngay cả Công chúa cũng không muốn làm nói là muốn cùng hắn trở về núi, được! Hắn đi cùng!
Nhưng. . . . . .
Sao không có ai nói cho hắn biết phải mang "Lò sưởi nhỏ cận thân chuyện dụng cho đêm mưa sao băng" đây? Không có cái đạo cụ chuyên dụng này thì giá trị sinh mệnh của hắn hạ xuống rất nhanh đấy!
Tử Yên cũng sắp bị đông lạnh đủ chết nên xung phong nhận việc đi mua lò sưởi, kết quả một đi không trở lại, mà ở đây có quá nhiều người đến ngắm sao nên Mộc Thanh Y không dám đi loạn, sợ sẽ lạc nhau với Tử Yên nên cũng chỉ có thể tiếp tục ở lại chịu lạnh, cho đến khi nghe được có người vừa gõ bang bang bang vừa hô lên tên của hắn.
Sau khi thấy hắn giơ tay lên liền thấy có mấy người ăn mặc như thị vệ tiến lên, mang hắn chạy thoát ra khỏi đoàn người, vừa chạy vừa nói: "Phó cô nương, tìm được rồi."
Vừa thấy rõ người đứng ở nơi đó, Mộc Thanh y sợ hết hồn, "Sao cô lại ở đây?"
Khuôn mặt Phó Du Nhiên thối hoắc, "Ta đến để hỏi huynh một chuyện, hỏi xong liền quay về." Nàng ra hiệu cho mấy thị vệ buông Mộc Thanh Y ra, lại nói: "Biết vì sao ta tới đây không?"
Mộc Thanh Y rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Là vì Khuynh Thành sao?"
Phó Du Nhiên gật đầu, "Biết là tốt rồi, ta chỉ hỏi huynh một câu thôi, huynh thực sự không có chút cảm giác nào với Khuynh Thành sao?"
Mộc Thanh Y than một tiếng, vừa muốn lên tiếng thì Phó Du Nhiên lại ngăn hắn, "Huynh không cần vội vàng trả lời, lần đầu tiên gặp mặt ta đã thấy huynh rất yêu mến quan tâm đến Khuynh Thành, xem ra không hề vô tình như vậy."
"Cái đó. . . . . . Chỉ là tình huynh muội. . . . . ."
Phó Du Nhiên khoát tay, "Là tình cảm thế nào thì trong lòng huynh rõ nhất, ta cũng đã trải qua chuyện tình cảm nên cũng phân biệt được cái nào là tình huynh muội, cái nào không phải."
Mộc Thanh Y trầm mặc không nói, Phó Du Nhiên lại hỏi: "Tại sao lại rời đi?"
"Vốn là sẽ phải rời đi."
"Huynh đừng có đánh mê hồn trận với ta nữa!" Phó Du Nhiên tức giận nói: "Nam nhân thì nên sảng khoái một chút. Không cần rề rà như vậy! Tại sao không dẫn theo Khuynh Thành cùng đi?"
Mộc Thanh Y nâng mắt lên nhìn thẳng vào Phó Du Nhiên rồi nói: "Muội ấy đã tìm được hạnh phúc của chính mình, vì sao còn phải trở về cùng ta chứ?"
"Huynh thật sự cho là như thế à? Kể từ lúc nàng ấy trở về có lẽ nói chuyện chưa được mấy câu với Tề Vũ Tây, cứ như vậy qua loa giao cả đời ra, huynh thấy nàng ấy như vậy sẽ hạnh phúc sao?"
Mộc Thanh Y quay người đi. Bước lên hai bước khẽ ngẩng đầu nhìn mưa sao băng nói: "Tam Hoàng tử là người khiêm tốn, tính tình không câu nệ, là một người thoát tục. Khuynh Thành ở cùng với hắn d.đ.l.q.đ tất sẽ có hạnh phúc."
Phó Du Nhiên bật cười ra tiếng, "Chỉ nghe huynh nói hai câu này liền biết huynh không yên lòng về Khuynh Thành."
Thân thể Mộc Thanh Y hơi chấn động nhưng cũng không quay lại, Phó Du Nhiên nói tiếp: "Tề Vũ Tây rất ít khi lộ diện trước công chúng, dân chúng cũng chỉ biết có một vị Tam Hoàng tử. Từ nơi nào lại biết được hắn là người như thế nào, huynh lại có thể thăm dò tính tình của hắn được rõ ràng như vậy, nếu không phải là nguyên nhân như ta nói thì đó chính là huynh có dụng ý khác với Tề Vũ Tây?"
Mộc Thanh Y vẫn trầm mặc không nói, Phó Du Nhiên vỗ tay một cái, "Nhưng thật là đáng tiếc, Tề Vũ Tây là hoa đã có chủ, hắn đã thương nhớ một bóng hình suốt cả ngàn năm. Cho dù hắn thành thân cũng không thể thay đổi được điều đó."
Mộc Thanh Y chợt quay đầu lại."Cái gì mà thương nhớ một người suốt cả ngàn năm?"
"Chứ huynh cho là vì sao hắn lớn tuổi như vậy mà còn chưa cưới vợ? Huynh cho là vì sao Quốc sư lại nói rằng số mệnh của hắn phải qua đến năm hai mươi ba tuổi mới có thể thành thân? Cũng chỉ là vì chờ người kia xuất hiện mà thôi." Phó Du Nhiên đi tới bên cạnh Mộc Thanh Y, nói với hắn: "Tề Vũ Tây không muốn đối mặt thực tế, hắn muốn mau thành thân để tránh thoát đoạn nghiệt duyên này, vì vậy hắn và Khuynh Thành đều giống nhau, không quan tâm d.đ.l.q.đ nửa kia thành thân với mình là ai, Khuynh Thành gả cho hắn, thế nhưng hắn lại muốn dùng cả đời để hoài niệm người mà hắn thương, huynh nói Khuynh Thành còn có thể hạnh phúc sao?"
Mộc Thanh Y hơi giật mình, thật lâu mới nói: "Đợi qua một đoạn thời gian, hắn phát hiện Khuynh Thành tốt thì sẽ quên đi người thương lúc trước, một lòng vì muội ấy thôi."
Phó Du Nhiên tiến lên trước một bước, "Cả đời này huynh cũng sẽ không nhớ đến Khuynh Thành sao?"
Mộc Thanh Y hơi lui lại, Phó Du Nhiên lại tiến lên một bước, "Huynh cảm thấy cuộc đời này Khuynh Thành sẽ quên được huynh sao? Nếu như có thể quên một cách đơn giản như vậy thì sao Khuynh Thành phải cả ngày đau khổ mượn rượu giải sầu?"
"Muội ấy. . . . . ."
Phó Du Nhiên không cho Mộc Thanh Y cơ hội lên tiếng, nàng nói tiếp: "Khuynh Thành có thể vì huynh mà bỏ đi tất cả, bỏ đi thân phận tôn quý, vinh hoa phú quý, cùng huynh trở lại những ngày kham khổ ở trên núi, nhưng ngay cả một câu nói huynh cũng không không cho nàng ấy, thật là không công bằng."
"Muội ấy. . . . . . Vẫn khỏe chứ?"
"Huynh nghĩ sao?" Phó Du Nhiên thở dài, "Ta mới vừa đi gặp nàng ấy, nàng ấy gầy đi rất nhiều."
Trên mặt Mộc Thanh Y thoáng qua một tia phức tạp, ngọ nguậy hồi lâu cuối cùng thở dài nói: "Coi như ta cô phụ tấm chân tình của muội ấy vậy."
Phó Du Nhiên rất muốn ra tay đánh người rồi, nàng quả thật muốn bửa đầu tên cọc gỗ này ra xem suy nghĩ bên trong có phải là như vậy thật không, quả thật không thể nói lý mà!
"Ta biết trong lòng huynh cũng không bỏ được Khuynh Thành, đúng không?"
Mộc Thanh Y không phủ nhận nhưng cũng không trả lời, đang lúc Phó Du Nhiên cảm thấy hắn sẽ không mở miệng nữa thì lại nghe hắn nhẹ giọng nói: "Biết vì sao ta tên là ‘Mộc Thanh y’ không?"
Phó Du Nhiên lắc đầu nói: "Khuynh Thành nói huynh là cô nhi."
"Đúng vậy." Mộc Thanh Y bất đắc dĩ cười cười, "Ta được sư phụ nhặt được ở một gốc cây, lúc ấy cả người ta đã xanh ngắt sắp chết, là sư phụ dẫn ta trở về, chữa bệnh cho ta."
Trên mặt Phó Du Nhiên hiện ra một vẻ cổ quái, không biết nên khóc hay cười mà nói: "Đây chính là lai lịch cái tên của huynh sao?"
Mộc Thanh Y gật đầu rồi thở dài một tiếng, "Sư phụ tính tình cổ quái, nếu là bệnh chứng bình thường thì ông ấy lại không chịu trị, chứng bệnh của ta là lần đầu tiên ông ấy gặp nên ông ấy mới dẫn ta trở về, nhờ vậy ta mới lượm về được một mạng này."
Phó Du Nhiên không nói gì nhưng trong lòng lại liên tục kêu quái lạ, không từ mà biệt, đã nói sư phụ hắn thích loại người như Tử Yên liền biết ông ta cũng rất cổ quái.
"Mạng đã nhặt được trở lại nhưng bệnh lại không trị dứt được, sư phụ vận dụng hết tất cả vốn hiểu biết y thuật của mình cũng chỉ bảo vệ được tính mạng của ta, về phần cái khác. . . . . ." Mộc Thanh Y lắc đầu cười cười, "Cho nên trong mấy người đệ tử, chỉ có ta là không tập võ, không phải là không muốn mà là không thể."
Phó Du Nhiên quan sát hắn, "Ta thấy dáng vẻ huynh cũng đâu có hư nhược, không giống như người có bệnh."
Mộc Thanh Y lắc đầu, "Lúc ấy ta bị trúng độc, hiện tại độc tính còn sót lại tạm thời bị sư phụ áp chế nên không thể nhìn ra được, có điều cũng không kéo dài được mấy năm, có thể sống đến ba mươi tuổi đã là kỳ tích rồi.
Phó Du Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, đây chính là điểm mấu chốt sao?
Mộc Thanh Y cũng không ngừng lại, hắn nói tiếp: "Một cô nương như Khuynh Thành ai gặp cũng sẽ yêu thích, sao ta có thể là ngoại lệ được, lúc phát hiện muội ấy có tình ý với ta đã khiến ta cảm thấy mừng rỡ vô cùng, chỉ là. . . . . . Ba mươi tuổi, khi đó Khuynh Thành còn đang ở độ thanh xuân mà ta lại sớm đi trước một bước, cô nói lúc đó muội ấy sẽ ra sao?"
Phó Du Nhiên thật lâu không nói, nhìn sao băng trên trời dần dần thưa thớt, than nhẹ một tiếng: "Mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhớ lúc nguy cấp Tề Diệc Bắc đã nguyện vì ta đánh đổi cả mạng sống, ta thét lên nói hắn ngốc, thế nhưng hắn lại hỏi, nếu như đổi lại là ta thì ta sẽ làm như thế nào?"
Mộc Thanh Y quay đầu lại nhìn sườn mặt Phó Du Nhiên, giật giật môi, Phó Du Nhiên hoảng hốt nói: "Nếu như lúc này người trúng độc là Khuynh Thành, nếu như nàng ấy chỉ còn sống được mấy năm, không muốn liên lụy huynh mà một mình rời đi, huynh sẽ làm như thế nào?"
Trên mặt Mộc Thanh Y tràn đầy khổ sở, lắc đầu chậm rãi nói: "Có lẽ tình cảm muội ấy đối với ta cũng không sâu đậm như vậy."
"Thử một chút thì biết!" Phó Du Nhiên kéo cánh tay Mộc Thanh Y, "Huynh theo ta trở về, nhìn xem phản ứng của Khuynh Thành với chuyện này xem thế nào, nếu như nàng ấy có một tia chần chờ thì huynh lập tức rời đi, xem như chuyện tối nay chưa từng xảy ra. Nếu như. . . . . ." Dừng một chút, Phó Du Nhiên quay đầu nhìn Mộc Thanh Y, "Nếu như nàng ấy đối với huynh là sống chết có nhau, vậy huynh có cho nàng một cái đối đãi công bằng hay không?"
Mộc Thanh Y tái mặt, đứng tại chỗ không nhúc nhích, Phó Du Nhiên lại nói: "Sau khi nghĩa mẫu ta sinh hạ nghĩa huynh không lâu thì rời nhân thế, nghĩa phụ tuy đau lòng khổ sở nhưng cũng may mắn vì trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó ông ấy có nghĩa mẫu cùng trải qua, chỉ vài năm nhưng cũng đã cho ông ấy dư vị cả đời."
Mộc Thanh Y nắm tay lại, hết nắm lại thả, đúng vào lúc này sau lưng chợt vang lên một giọng nói kiêu ngạo: "Trở về, đi tìm sư tỷ!"
Quay đầu lại thấy chính là Tử Yên, trong ngực nàng ôm hai cái lò sưởi, không biết làm sao tìm được nơi này. Nàng không thân thiện liếc Phó Du Nhiên một cái, đi tới bên cạnh Mộc Thanh Y đưa lò sưởi qua cho hắn. Cao giọng nói: "Khó trách huynh và sư phụ lúc nào cũng thần thần bí bí, thì ra mấy ngày biến mất là đi tìm cách áp chế độc trong người huynh. Sư tỷ thích huynh như vậy...vậy mà huynh ngay cả chút dũng khí cũng không có, sao xứng làm đệ tử của sư phụ? Y thuật của sư phụ huynh đều đã học thông suốt, làm sao biết mình không thể trò giỏi hơn thầy, không thể tự mình giải độc trong cơ thể mình? Sư phụ thường nói trong thiên ha này không độc gì là không giải được, huynh đã quên rồi sao?"
Nhìn khuôn mặt Tử Yên còn mang theo nét ngây thơ, ánh sáng trong mắt Mộc Thanh Y dần dần kiên định, Phó Du Nhiên lại lấy làm kinh hãi, cũng đã bắt đầu thay đổi cái nhìn với Tử Yên.
Cuối cùng. Mộc Thanh y thở ra một hơi, nhìn Phó Du Nhiên nói: "Vậy thì. . . . . . Trở về gặp mặt một chút."
Nụ cười trên mặt Phó Du Nhiên dần dần khuếch trương, giơ tay lên kêu bốn thị vệ kia tới đây, bảy người ngồi chung năm con ngựa, lộc cộc lộc cộc trở lại kinh thành.
Vào cửa thành, gã thủ lĩnh thị vệ hết sức mừng rỡ, lôi kéo Mộc Thanh Y hỏi đông hỏi tây. Nói muốn thỉnh cầu Mộc Thanh Y tới nhà hắn làm khách, Phó Du Nhiên kéo gã thủ lĩnh qua một bên, nhỏ giọng nói: "Ngươi có mắt nhìn một chút được không vậy? Người ta bây giờ muốn đi làm đại sự cả đời mình, nào có thời gian đi đến nhà của ngươi làm khách chứ?"
Gã thủ lĩnh bừng tỉnh hiểu ra liền dâng lên hai con tuấn mã, vội vàng mở cửa thành để đám người Phó Du Nhiên đi vào, phút cuối cùng vẫn còn dặn dò thêm, "Ân nhân cưới tân phu nhân rồi thì đừng quên cùng nhau đến nhà tiểu đệ làm khách nha!"
Như vậy có thể thấy được con dân Đại Tấn quả thật rất nhiệt tình!
Mấy người cũng không dừng lại. Một đường đi vội đến Thanh U biệt uyển, Tử Yên muốn tiến lên kêu cửa lại bị Phó Du Nhiên kéo lại, "Trước tiên cô và Mộc Thanh Y nên tránh mặt một chút, ta sẽ gọi Khuynh Thành ra ngoài, để cho hắn xem thử tâm ý của Khuynh Thành đến tột cùng là thật hay giả."
Tử Yên phồng phồng hai má nhưng không nói gì, kéo Mộc Thanh Y đến một góc khuất núp kỹ, Phó Du Nhiên kêu cửa Thanh U biệt uyển, một lát sau đã kéo Cố Khuynh Thành ra ngoài, trên mặt Cố Khuynh Thành không hề có vẻ buồn ngủ, đương nhiên là hoàn toàn không ngủ, một đường đi theo Du Nhiên ra ngoài, khó hiểu nói: "Biểu tẩu, tẩu làm cái gì vậy?"
Phó Du Nhiên nói: "Ta mới vừa tìm được Mộc Thanh Y."
Cố Khuynh Thành có một nháy mắt mất hồn, tiếp theo kinh ngạc nói: "Huynh ấy. . . . . . Còn chưa đi sao?"
"Đi, có điều bị nha đầu Tử Yên kéo đi nhìn mưa sao băng, hiện tại người đang ở ngoại ô cách đây năm dặm."
Cố Khuynh Thành cười khổ một tiếng, "Sớm muộn gì huynh ấy cũng phải đi." Nói xong liền quay vào nhà.
Phó Du Nhiên kéo lại, "Có biết vì sao hắn muốn rời đi không? Hãy nghe ta nói hết, nếu như cô chịu tiếp nhận thì hãy cưỡi ngựa từ cửa thành đông ra ngoài, chỉ cần cầm khối lệnh bài này thì thủ vệ nơi đó sẽ không ngăn cô lại đâu."
Phó Du Nhiên không kể ra ngay mà chỉ nói: "Nếu như sau khi cô nghe xong không thể tiếp nhận, như vậy thì coi như ta chưa từng đến đây, cô hãy vui vẻ mà chuẩn bị làm tân nương tử."
Cố Khuynh Thành không biết Phó Du Nhiên muốn nói cái gì nhưng cũng bị sự nghiêm túc của nàng lây nhiễm, khẽ gật đầu lặng lẽ đợi đoạn sau.
"Biết Mộc Thanh Y tại sao gọi là ‘Mộc Thanh Y' không?"
Sự nghi ngờ trên mặt Cố Khuynh Thành càng nặng hơn, Phó Du Nhiên thuật lại y nguyên lời nói của Mộc Thanh Y không thay một chữ, Cố Khuynh Thành càng nghe sắc mặt càng tái nhợt, không đợi Phó Du Nhiên nói hết lời thì trong mắt nàng đã lưu lại hai hàng nước mắt, trên mặt vừa tựa như vui mừng, vừa tựa như đau thương. Nàng không nói hai lời, dắt lấy con ngựa Phó Du Nhiên vừa cưỡi xoay người nhảy lên ngựa, rồi quay đầu lại nói: "Biểu tẩu, hôm nay ta đi rồi thì sẽ không trở về nữa, nhờ Thái tử ca ca giúp ta nói lời từ biệt với nghĩa phụ và Hoàng hậu nương nương, trước mặt Hoàng thượng thì nhờ tẩu nói giúp ta vài câu."
Dứt lời liền thúc vào bụng ngựa muốn nghênh ngang rời đi, mới lộc cộc hai bước lại mạnh mẽ ghìm chặt cương ngựa, chân trước của con ngựa nâng lên "Hí hí" một tiếng, xoay tại chỗ mẫy vòng mới dừng lại, Cố Khuynh Thành nhìn người ngăn ở trước ngựa, nước mắt chợt tuôn ra như suối.
Rốt cuộc Phó Du Nhiên cũng thở dài một cái, cả buổi tối không tính là bận bịu, còn làm được người tốt việc tốt, đang suy nghĩ chợt thấy một bóng dáng nhỏ nhắn sáng ngời đập ngay trước mắt, người đó khinh thường nhìn nàng nói: "Còn nhìn cái gì? Không còn chuyện của cô đâu, mau đi vào ngủ đi!"
Nhìn bóng lưng Tử Yên bước vào cửa lại nhìn hai người ngu ngốc chỉ biết lệ hai hàng nhìn nhau, Phó Du Nhiên cười cười, buổi tối này thật đúng là khá dài đấy. Vào giờ này có lẽ Tề Diệc Bắc đã đi lâm triều, nàng cũng nên trở lại trong cung thôi, chờ hắn trở về liền nói cho hắn biết, đời đời kiếp kiếp, dù là trên trời hay dưới đất thì nàng đã định là hắn rồi, chuyện thanh lý môn hộ . . . . . . Cần phải bàn lại rồi.
Hoa vừa lúc bẻ thì ta bẻ, Chớ để hoa rơi chỉ bẻ cành.
Nhưng. . . . . .
Sao không có ai nói cho hắn biết phải mang "Lò sưởi nhỏ cận thân chuyện dụng cho đêm mưa sao băng" đây? Không có cái đạo cụ chuyên dụng này thì giá trị sinh mệnh của hắn hạ xuống rất nhanh đấy!
Tử Yên cũng sắp bị đông lạnh đủ chết nên xung phong nhận việc đi mua lò sưởi, kết quả một đi không trở lại, mà ở đây có quá nhiều người đến ngắm sao nên Mộc Thanh Y không dám đi loạn, sợ sẽ lạc nhau với Tử Yên nên cũng chỉ có thể tiếp tục ở lại chịu lạnh, cho đến khi nghe được có người vừa gõ bang bang bang vừa hô lên tên của hắn.
Sau khi thấy hắn giơ tay lên liền thấy có mấy người ăn mặc như thị vệ tiến lên, mang hắn chạy thoát ra khỏi đoàn người, vừa chạy vừa nói: "Phó cô nương, tìm được rồi."
Vừa thấy rõ người đứng ở nơi đó, Mộc Thanh y sợ hết hồn, "Sao cô lại ở đây?"
Khuôn mặt Phó Du Nhiên thối hoắc, "Ta đến để hỏi huynh một chuyện, hỏi xong liền quay về." Nàng ra hiệu cho mấy thị vệ buông Mộc Thanh Y ra, lại nói: "Biết vì sao ta tới đây không?"
Mộc Thanh Y rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Là vì Khuynh Thành sao?"
Phó Du Nhiên gật đầu, "Biết là tốt rồi, ta chỉ hỏi huynh một câu thôi, huynh thực sự không có chút cảm giác nào với Khuynh Thành sao?"
Mộc Thanh Y than một tiếng, vừa muốn lên tiếng thì Phó Du Nhiên lại ngăn hắn, "Huynh không cần vội vàng trả lời, lần đầu tiên gặp mặt ta đã thấy huynh rất yêu mến quan tâm đến Khuynh Thành, xem ra không hề vô tình như vậy."
"Cái đó. . . . . . Chỉ là tình huynh muội. . . . . ."
Phó Du Nhiên khoát tay, "Là tình cảm thế nào thì trong lòng huynh rõ nhất, ta cũng đã trải qua chuyện tình cảm nên cũng phân biệt được cái nào là tình huynh muội, cái nào không phải."
Mộc Thanh Y trầm mặc không nói, Phó Du Nhiên lại hỏi: "Tại sao lại rời đi?"
"Vốn là sẽ phải rời đi."
"Huynh đừng có đánh mê hồn trận với ta nữa!" Phó Du Nhiên tức giận nói: "Nam nhân thì nên sảng khoái một chút. Không cần rề rà như vậy! Tại sao không dẫn theo Khuynh Thành cùng đi?"
Mộc Thanh Y nâng mắt lên nhìn thẳng vào Phó Du Nhiên rồi nói: "Muội ấy đã tìm được hạnh phúc của chính mình, vì sao còn phải trở về cùng ta chứ?"
"Huynh thật sự cho là như thế à? Kể từ lúc nàng ấy trở về có lẽ nói chuyện chưa được mấy câu với Tề Vũ Tây, cứ như vậy qua loa giao cả đời ra, huynh thấy nàng ấy như vậy sẽ hạnh phúc sao?"
Mộc Thanh Y quay người đi. Bước lên hai bước khẽ ngẩng đầu nhìn mưa sao băng nói: "Tam Hoàng tử là người khiêm tốn, tính tình không câu nệ, là một người thoát tục. Khuynh Thành ở cùng với hắn d.đ.l.q.đ tất sẽ có hạnh phúc."
Phó Du Nhiên bật cười ra tiếng, "Chỉ nghe huynh nói hai câu này liền biết huynh không yên lòng về Khuynh Thành."
Thân thể Mộc Thanh Y hơi chấn động nhưng cũng không quay lại, Phó Du Nhiên nói tiếp: "Tề Vũ Tây rất ít khi lộ diện trước công chúng, dân chúng cũng chỉ biết có một vị Tam Hoàng tử. Từ nơi nào lại biết được hắn là người như thế nào, huynh lại có thể thăm dò tính tình của hắn được rõ ràng như vậy, nếu không phải là nguyên nhân như ta nói thì đó chính là huynh có dụng ý khác với Tề Vũ Tây?"
Mộc Thanh Y vẫn trầm mặc không nói, Phó Du Nhiên vỗ tay một cái, "Nhưng thật là đáng tiếc, Tề Vũ Tây là hoa đã có chủ, hắn đã thương nhớ một bóng hình suốt cả ngàn năm. Cho dù hắn thành thân cũng không thể thay đổi được điều đó."
Mộc Thanh Y chợt quay đầu lại."Cái gì mà thương nhớ một người suốt cả ngàn năm?"
"Chứ huynh cho là vì sao hắn lớn tuổi như vậy mà còn chưa cưới vợ? Huynh cho là vì sao Quốc sư lại nói rằng số mệnh của hắn phải qua đến năm hai mươi ba tuổi mới có thể thành thân? Cũng chỉ là vì chờ người kia xuất hiện mà thôi." Phó Du Nhiên đi tới bên cạnh Mộc Thanh Y, nói với hắn: "Tề Vũ Tây không muốn đối mặt thực tế, hắn muốn mau thành thân để tránh thoát đoạn nghiệt duyên này, vì vậy hắn và Khuynh Thành đều giống nhau, không quan tâm d.đ.l.q.đ nửa kia thành thân với mình là ai, Khuynh Thành gả cho hắn, thế nhưng hắn lại muốn dùng cả đời để hoài niệm người mà hắn thương, huynh nói Khuynh Thành còn có thể hạnh phúc sao?"
Mộc Thanh Y hơi giật mình, thật lâu mới nói: "Đợi qua một đoạn thời gian, hắn phát hiện Khuynh Thành tốt thì sẽ quên đi người thương lúc trước, một lòng vì muội ấy thôi."
Phó Du Nhiên tiến lên trước một bước, "Cả đời này huynh cũng sẽ không nhớ đến Khuynh Thành sao?"
Mộc Thanh Y hơi lui lại, Phó Du Nhiên lại tiến lên một bước, "Huynh cảm thấy cuộc đời này Khuynh Thành sẽ quên được huynh sao? Nếu như có thể quên một cách đơn giản như vậy thì sao Khuynh Thành phải cả ngày đau khổ mượn rượu giải sầu?"
"Muội ấy. . . . . ."
Phó Du Nhiên không cho Mộc Thanh Y cơ hội lên tiếng, nàng nói tiếp: "Khuynh Thành có thể vì huynh mà bỏ đi tất cả, bỏ đi thân phận tôn quý, vinh hoa phú quý, cùng huynh trở lại những ngày kham khổ ở trên núi, nhưng ngay cả một câu nói huynh cũng không không cho nàng ấy, thật là không công bằng."
"Muội ấy. . . . . . Vẫn khỏe chứ?"
"Huynh nghĩ sao?" Phó Du Nhiên thở dài, "Ta mới vừa đi gặp nàng ấy, nàng ấy gầy đi rất nhiều."
Trên mặt Mộc Thanh Y thoáng qua một tia phức tạp, ngọ nguậy hồi lâu cuối cùng thở dài nói: "Coi như ta cô phụ tấm chân tình của muội ấy vậy."
Phó Du Nhiên rất muốn ra tay đánh người rồi, nàng quả thật muốn bửa đầu tên cọc gỗ này ra xem suy nghĩ bên trong có phải là như vậy thật không, quả thật không thể nói lý mà!
"Ta biết trong lòng huynh cũng không bỏ được Khuynh Thành, đúng không?"
Mộc Thanh Y không phủ nhận nhưng cũng không trả lời, đang lúc Phó Du Nhiên cảm thấy hắn sẽ không mở miệng nữa thì lại nghe hắn nhẹ giọng nói: "Biết vì sao ta tên là ‘Mộc Thanh y’ không?"
Phó Du Nhiên lắc đầu nói: "Khuynh Thành nói huynh là cô nhi."
"Đúng vậy." Mộc Thanh Y bất đắc dĩ cười cười, "Ta được sư phụ nhặt được ở một gốc cây, lúc ấy cả người ta đã xanh ngắt sắp chết, là sư phụ dẫn ta trở về, chữa bệnh cho ta."
Trên mặt Phó Du Nhiên hiện ra một vẻ cổ quái, không biết nên khóc hay cười mà nói: "Đây chính là lai lịch cái tên của huynh sao?"
Mộc Thanh Y gật đầu rồi thở dài một tiếng, "Sư phụ tính tình cổ quái, nếu là bệnh chứng bình thường thì ông ấy lại không chịu trị, chứng bệnh của ta là lần đầu tiên ông ấy gặp nên ông ấy mới dẫn ta trở về, nhờ vậy ta mới lượm về được một mạng này."
Phó Du Nhiên không nói gì nhưng trong lòng lại liên tục kêu quái lạ, không từ mà biệt, đã nói sư phụ hắn thích loại người như Tử Yên liền biết ông ta cũng rất cổ quái.
"Mạng đã nhặt được trở lại nhưng bệnh lại không trị dứt được, sư phụ vận dụng hết tất cả vốn hiểu biết y thuật của mình cũng chỉ bảo vệ được tính mạng của ta, về phần cái khác. . . . . ." Mộc Thanh Y lắc đầu cười cười, "Cho nên trong mấy người đệ tử, chỉ có ta là không tập võ, không phải là không muốn mà là không thể."
Phó Du Nhiên quan sát hắn, "Ta thấy dáng vẻ huynh cũng đâu có hư nhược, không giống như người có bệnh."
Mộc Thanh Y lắc đầu, "Lúc ấy ta bị trúng độc, hiện tại độc tính còn sót lại tạm thời bị sư phụ áp chế nên không thể nhìn ra được, có điều cũng không kéo dài được mấy năm, có thể sống đến ba mươi tuổi đã là kỳ tích rồi.
Phó Du Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, đây chính là điểm mấu chốt sao?
Mộc Thanh Y cũng không ngừng lại, hắn nói tiếp: "Một cô nương như Khuynh Thành ai gặp cũng sẽ yêu thích, sao ta có thể là ngoại lệ được, lúc phát hiện muội ấy có tình ý với ta đã khiến ta cảm thấy mừng rỡ vô cùng, chỉ là. . . . . . Ba mươi tuổi, khi đó Khuynh Thành còn đang ở độ thanh xuân mà ta lại sớm đi trước một bước, cô nói lúc đó muội ấy sẽ ra sao?"
Phó Du Nhiên thật lâu không nói, nhìn sao băng trên trời dần dần thưa thớt, than nhẹ một tiếng: "Mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhớ lúc nguy cấp Tề Diệc Bắc đã nguyện vì ta đánh đổi cả mạng sống, ta thét lên nói hắn ngốc, thế nhưng hắn lại hỏi, nếu như đổi lại là ta thì ta sẽ làm như thế nào?"
Mộc Thanh Y quay đầu lại nhìn sườn mặt Phó Du Nhiên, giật giật môi, Phó Du Nhiên hoảng hốt nói: "Nếu như lúc này người trúng độc là Khuynh Thành, nếu như nàng ấy chỉ còn sống được mấy năm, không muốn liên lụy huynh mà một mình rời đi, huynh sẽ làm như thế nào?"
Trên mặt Mộc Thanh Y tràn đầy khổ sở, lắc đầu chậm rãi nói: "Có lẽ tình cảm muội ấy đối với ta cũng không sâu đậm như vậy."
"Thử một chút thì biết!" Phó Du Nhiên kéo cánh tay Mộc Thanh Y, "Huynh theo ta trở về, nhìn xem phản ứng của Khuynh Thành với chuyện này xem thế nào, nếu như nàng ấy có một tia chần chờ thì huynh lập tức rời đi, xem như chuyện tối nay chưa từng xảy ra. Nếu như. . . . . ." Dừng một chút, Phó Du Nhiên quay đầu nhìn Mộc Thanh Y, "Nếu như nàng ấy đối với huynh là sống chết có nhau, vậy huynh có cho nàng một cái đối đãi công bằng hay không?"
Mộc Thanh Y tái mặt, đứng tại chỗ không nhúc nhích, Phó Du Nhiên lại nói: "Sau khi nghĩa mẫu ta sinh hạ nghĩa huynh không lâu thì rời nhân thế, nghĩa phụ tuy đau lòng khổ sở nhưng cũng may mắn vì trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó ông ấy có nghĩa mẫu cùng trải qua, chỉ vài năm nhưng cũng đã cho ông ấy dư vị cả đời."
Mộc Thanh Y nắm tay lại, hết nắm lại thả, đúng vào lúc này sau lưng chợt vang lên một giọng nói kiêu ngạo: "Trở về, đi tìm sư tỷ!"
Quay đầu lại thấy chính là Tử Yên, trong ngực nàng ôm hai cái lò sưởi, không biết làm sao tìm được nơi này. Nàng không thân thiện liếc Phó Du Nhiên một cái, đi tới bên cạnh Mộc Thanh Y đưa lò sưởi qua cho hắn. Cao giọng nói: "Khó trách huynh và sư phụ lúc nào cũng thần thần bí bí, thì ra mấy ngày biến mất là đi tìm cách áp chế độc trong người huynh. Sư tỷ thích huynh như vậy...vậy mà huynh ngay cả chút dũng khí cũng không có, sao xứng làm đệ tử của sư phụ? Y thuật của sư phụ huynh đều đã học thông suốt, làm sao biết mình không thể trò giỏi hơn thầy, không thể tự mình giải độc trong cơ thể mình? Sư phụ thường nói trong thiên ha này không độc gì là không giải được, huynh đã quên rồi sao?"
Nhìn khuôn mặt Tử Yên còn mang theo nét ngây thơ, ánh sáng trong mắt Mộc Thanh Y dần dần kiên định, Phó Du Nhiên lại lấy làm kinh hãi, cũng đã bắt đầu thay đổi cái nhìn với Tử Yên.
Cuối cùng. Mộc Thanh y thở ra một hơi, nhìn Phó Du Nhiên nói: "Vậy thì. . . . . . Trở về gặp mặt một chút."
Nụ cười trên mặt Phó Du Nhiên dần dần khuếch trương, giơ tay lên kêu bốn thị vệ kia tới đây, bảy người ngồi chung năm con ngựa, lộc cộc lộc cộc trở lại kinh thành.
Vào cửa thành, gã thủ lĩnh thị vệ hết sức mừng rỡ, lôi kéo Mộc Thanh Y hỏi đông hỏi tây. Nói muốn thỉnh cầu Mộc Thanh Y tới nhà hắn làm khách, Phó Du Nhiên kéo gã thủ lĩnh qua một bên, nhỏ giọng nói: "Ngươi có mắt nhìn một chút được không vậy? Người ta bây giờ muốn đi làm đại sự cả đời mình, nào có thời gian đi đến nhà của ngươi làm khách chứ?"
Gã thủ lĩnh bừng tỉnh hiểu ra liền dâng lên hai con tuấn mã, vội vàng mở cửa thành để đám người Phó Du Nhiên đi vào, phút cuối cùng vẫn còn dặn dò thêm, "Ân nhân cưới tân phu nhân rồi thì đừng quên cùng nhau đến nhà tiểu đệ làm khách nha!"
Như vậy có thể thấy được con dân Đại Tấn quả thật rất nhiệt tình!
Mấy người cũng không dừng lại. Một đường đi vội đến Thanh U biệt uyển, Tử Yên muốn tiến lên kêu cửa lại bị Phó Du Nhiên kéo lại, "Trước tiên cô và Mộc Thanh Y nên tránh mặt một chút, ta sẽ gọi Khuynh Thành ra ngoài, để cho hắn xem thử tâm ý của Khuynh Thành đến tột cùng là thật hay giả."
Tử Yên phồng phồng hai má nhưng không nói gì, kéo Mộc Thanh Y đến một góc khuất núp kỹ, Phó Du Nhiên kêu cửa Thanh U biệt uyển, một lát sau đã kéo Cố Khuynh Thành ra ngoài, trên mặt Cố Khuynh Thành không hề có vẻ buồn ngủ, đương nhiên là hoàn toàn không ngủ, một đường đi theo Du Nhiên ra ngoài, khó hiểu nói: "Biểu tẩu, tẩu làm cái gì vậy?"
Phó Du Nhiên nói: "Ta mới vừa tìm được Mộc Thanh Y."
Cố Khuynh Thành có một nháy mắt mất hồn, tiếp theo kinh ngạc nói: "Huynh ấy. . . . . . Còn chưa đi sao?"
"Đi, có điều bị nha đầu Tử Yên kéo đi nhìn mưa sao băng, hiện tại người đang ở ngoại ô cách đây năm dặm."
Cố Khuynh Thành cười khổ một tiếng, "Sớm muộn gì huynh ấy cũng phải đi." Nói xong liền quay vào nhà.
Phó Du Nhiên kéo lại, "Có biết vì sao hắn muốn rời đi không? Hãy nghe ta nói hết, nếu như cô chịu tiếp nhận thì hãy cưỡi ngựa từ cửa thành đông ra ngoài, chỉ cần cầm khối lệnh bài này thì thủ vệ nơi đó sẽ không ngăn cô lại đâu."
Phó Du Nhiên không kể ra ngay mà chỉ nói: "Nếu như sau khi cô nghe xong không thể tiếp nhận, như vậy thì coi như ta chưa từng đến đây, cô hãy vui vẻ mà chuẩn bị làm tân nương tử."
Cố Khuynh Thành không biết Phó Du Nhiên muốn nói cái gì nhưng cũng bị sự nghiêm túc của nàng lây nhiễm, khẽ gật đầu lặng lẽ đợi đoạn sau.
"Biết Mộc Thanh Y tại sao gọi là ‘Mộc Thanh Y' không?"
Sự nghi ngờ trên mặt Cố Khuynh Thành càng nặng hơn, Phó Du Nhiên thuật lại y nguyên lời nói của Mộc Thanh Y không thay một chữ, Cố Khuynh Thành càng nghe sắc mặt càng tái nhợt, không đợi Phó Du Nhiên nói hết lời thì trong mắt nàng đã lưu lại hai hàng nước mắt, trên mặt vừa tựa như vui mừng, vừa tựa như đau thương. Nàng không nói hai lời, dắt lấy con ngựa Phó Du Nhiên vừa cưỡi xoay người nhảy lên ngựa, rồi quay đầu lại nói: "Biểu tẩu, hôm nay ta đi rồi thì sẽ không trở về nữa, nhờ Thái tử ca ca giúp ta nói lời từ biệt với nghĩa phụ và Hoàng hậu nương nương, trước mặt Hoàng thượng thì nhờ tẩu nói giúp ta vài câu."
Dứt lời liền thúc vào bụng ngựa muốn nghênh ngang rời đi, mới lộc cộc hai bước lại mạnh mẽ ghìm chặt cương ngựa, chân trước của con ngựa nâng lên "Hí hí" một tiếng, xoay tại chỗ mẫy vòng mới dừng lại, Cố Khuynh Thành nhìn người ngăn ở trước ngựa, nước mắt chợt tuôn ra như suối.
Rốt cuộc Phó Du Nhiên cũng thở dài một cái, cả buổi tối không tính là bận bịu, còn làm được người tốt việc tốt, đang suy nghĩ chợt thấy một bóng dáng nhỏ nhắn sáng ngời đập ngay trước mắt, người đó khinh thường nhìn nàng nói: "Còn nhìn cái gì? Không còn chuyện của cô đâu, mau đi vào ngủ đi!"
Nhìn bóng lưng Tử Yên bước vào cửa lại nhìn hai người ngu ngốc chỉ biết lệ hai hàng nhìn nhau, Phó Du Nhiên cười cười, buổi tối này thật đúng là khá dài đấy. Vào giờ này có lẽ Tề Diệc Bắc đã đi lâm triều, nàng cũng nên trở lại trong cung thôi, chờ hắn trở về liền nói cho hắn biết, đời đời kiếp kiếp, dù là trên trời hay dưới đất thì nàng đã định là hắn rồi, chuyện thanh lý môn hộ . . . . . . Cần phải bàn lại rồi.
Hoa vừa lúc bẻ thì ta bẻ, Chớ để hoa rơi chỉ bẻ cành.