Chương : 10
Edit: Ring.
“Phó Kỳ, ta cảm thấy không ổn.” Lưu Ly bất an nhìn bản thân được trang điểm tỉ mỉ, quần áo đẹp đẽ.
“Ta cảm thấy ngươi đẹp lắm nga, giống như tiên tử vậy.” Quả nhiên người đẹp vì lụa.
“Ơ, cảm ơn, nhưng ta vẫn cảm thấy làm vậy không tốt lắm.”
“Đừng như vậy, ta sẽ cảm kích ngươi cả đời mà.” Đã tới mức này rồi, hắn tuyệt không thể để nàng chạy trốn.
Trong một gian phòng thanh lịch, Phó Kỳ đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lưu Ly, vô cùng chân chó mà nịnh not.
“Nếu để Thư Kỳ biết ta chạy đến đây làm nghệ kỹ, hắn nhất định sẽ tức chết. Gần đây hắn bận như vậy, ta không nên gây chuyện làm phiền hắn.”
“Yên tâm, chỉ cần ngươi không nói, ta không nói, ai biết ngươi chạy đến đây làm nghệ kỹ một ngày. Dù sao tính tình hắn như vậy là không thể nào đến nơi này ăn chơi đàng điếm, hơn nữa ngươi trang điểm thành như vậy cũng sẽ không ai nhận ra. Đừng lo lắng nữa, ta lấy kinh nghiệm người từng trải nói cho ngươi, chuyện này thật sự rất thú vị. Có thể nghe được rất nhiều bí mật nhà người ta, nói không chừng sau này còn lôi ra xài được nữa.”
Lưu Ly tiêu hóa dần lời nói của hắn: “Uy hiếp sao?” Sau này nếu có chuyện gì thì lôi mấy bí mât đó ra uy hiếp người ta đúng không?
“Nói uy hiếp khó nghe quá, phải nói là trao đổi điều kiện. Chúng ta là người lương thiện, sao mà biết uy hiếp người khác nha!” Những lúc thế này hắn giỏi nhất là giả vờ vô tội.
“Đúng nha, nếu ngươi không ‘lương thiện’ thì sao ta lại ở chỗ này, lại làm sao mà phải trang điểm như vậy?” Nàng căn bản chính là gặp phải thổ phỉ. Sớm biết vậy đã không xúc động mà nói cái gì cũng đáp ứng hắn. Đối mặt với tên Phó Kỳ rành nhất là ‘được đằng chân lân đằng đầu’ này, nàng nên cò kè trả giá một phen mới là hành động sáng suốt.
Nếu không phải nàng vội vã tìm nương mà nói thì cũng đã không đến mức mất lý trí như vậy.
Nghe lời châm chọc như vậy, Phó Kỳ ngượng ngùng cười gượng.
“Nếu không thì vầy đi, ta làm việc cùng ngươi nửa canh giờ, khi đó ngươi hơi quen rồi ta mới đi chơi, chịu hông?” Hắn đã nhượng bộ lắm rồi, nếu nàng còn không cảm kích thì… thì hắn cũng không thể làm gì, dù sao cũng không thể ép nàng ra ngoài gặp khách đi!
Bây giờ nàng là thê tử chưa cưới của hoàng huynh, mà phụ hoàng cảm thấy thiếu sót với hoàng huynh nhất định sẽ thiên vị. Chỉ tội cho tiểu Hoàng tử vốn được sủng ái là hắn giờ chỉ có thể chuyển qua lãnh cung. Mặc kệ hắn như thế nào cũng không bằng một ngón tay của hoàng huynh. Cho nên ông trời phù hộ Lưu Ly ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, nếu không, có thêm một người đến ức hiếp, hắn sẽ càng đáng thương.
“Chỉ có nửa canh giờ, tiếp theo liền tự mình đi tiêu dao khoái hoạt, mặc kệ sống chết của ta.” Oán hận trừng mắt Phó Kỳ đang nam phẫn nữ trang trước mặt, nước mắt thật vất vả mới ngừng phảng phất như lại muốn tràn mi.
“Được rồi, cùng ngươi một canh giờ.” Ôi, ai bảo nàng dùng ánh mắt ‘ngươi có lỗi với ta, ta muốn đi mách mọi người ngươi ăn hiếp ta’ nhìn hắn. Thế lực xấu nắm quyền, cho dù hắn to gan lớn mật đến mức nào cũng không dám đem mạng nhỏ ra đùa giỡn.
“Tốt, vậy nhanh đi trang điểm đi!” Mưu kế đã đạt được, Lưu Ly lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười.
Bị lừa… Bị lừa… Hắn… bị lừa!!!
~
“Lưu Ly, ngươi ít nhất cũng kính một chén rượu có được hay không?” Phó Kỳ cầm quạt tròn đáng thương nhìn Lưu Ly vừa ngồi xuống liền không chịu đứng lên.
“Không.” Nàng trả lời dứt khoát, ngón tay ngọc thong thả vuốt đàn, hoàn toàn làm một nghệ kỹ đúng nghĩa — ngoại trừ hiến nghệ, cái gì cũng không chịu làm.
“Nhưng mà đám quỷ háo sắc tự nhận là văn nhân nhã sĩ này đều bị ngươi mê hoặc hết rồi. Ngươi còn không cho chút mặt mũi, chỉ sợ là bọn họ sẽ gây sự.” Mà hắn cũng xui xẻo theo, muốn chạy cũng không được, không phải chỉ vì lo lắng cho nàng thôi sao! Aiz, bây giờ ngẫm lại, hắn đúng là tự làm tự chịu mà, nói không chừng không nhờ nàng còn thoải mái hơn một chút.
“Vậy để họ ầm ĩ đi, nếu có thể đánh một trận lại càng tốt, ai thắng ta liền kính hắn một ly.” Nàng không chút suy nghĩ nói.
Cũng chỉ là dùng phiến lụa mỏng che mặt, lại ngồi đánh đàn trước cầm, những người đó liền xem nàng như mỹ nữ tuyệt sắc đa tài đa nghệ, muốn tranh nhau nhìn vẻ đẹp của nàng.
Nếu Thư Kỳ thấy bộ dáng hiện tại của nàng, không biết có thích nàng thêm miếng nào hay không… Không, hắn sẽ tức chết, hắn nhất định sẽ tức giận đến muốn bóp nàng chết tươi!
Càng nghĩ càng cảm thấy khủng bố, nàng dứt khoát rời đi ngay bây giờ thì hơn, miễn cho thật sự bại lộ bị hắn biết, vậy nàng sẽ thật sự khóc không ra nước mắt, hối hận vô cùng!
“Í, xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói Phó Kỳ kéo suy nghĩ đang trôi dạt của nàng trở về. Chỉ thấy một đám quan binh thoạt nhìn rất có tố chất rào rạt bước vào, khiến một đám tân khách, nghệ kỹ, nha hoàn khủng hoảng một trận.
Xem bộ dáng đám quan binh này, giống như là đến tóm phạm nhân tội gì nghiêm trọng lắm vậy.
“Là hoàng huynh!” Nhìn thấy Thư Kỳ đứng đầu, Phó Kỳ lập tức đưa quạt lên che mặt, một tay còn không quên kéo Lưu Ly đang sửng sốt: “Nhanh lên, chúng ta trốn mau.” Nếu như bị túm, nhất định sẽ chết.
~
“Thư Tướng quân, ngươi đây là ý gì?” Tả Thừa tướng bị quan binh bắt lại không vui gầm lên, vạn vạn không ngờ người quyền thế khuynh thiên như mình cũng sẽ có một ngày như vậy.
“Trong lòng ông biết rất rõ. Người đâu, dẫn di!” Thư Kỳ cũng không nói nhiều, dù sao không lâu nữa lão cũng sẽ biết mình nhận được hình phạt gì.
Liếc mắt thấy hai bóng dáng đang lén lút muốn chạy trốn, hắn nháy mắt, ngay sau đó — bọn họ bị bao vây!
Thảm, bị phát hiện!
Chụp cái nắp nồi lên, Phó Kỳ ngây thơ muốn dùng nó để che mặt Lưu Ly. Nhìn bản mặt Diêm La Vương của hoàng huynh, hắn rất sợ hoàng huynh sẽ tức giận đến mức thất thủ bóp chết bọn họ!
Hắn còn trẻ, hậu cung ba ngàn còn chưa có lập, thật sự là không muốn đi gặp các đời tiên hoàng sớm như vậy đâu, đặc biệt là chết trong tay hoàng huynh của mình, vậy thật sự là rất bi thảm!
“Bỏ cái đó xuống.” Thư Kỳ trầm giọng ra lệnh, tầm mắt mọi người gần như đều tập trung trên người hai cô nghệ kỹ kia. Lấy tình thế trước mắt mà xem thì bọn họ dù có mọc cánh cũng không bay khỏi đại sảnh này được.
Xong rồi, lần này thật sự xong rồi!
Lưu Ly cúi đầu, trong lòng bắt đầu tụng kinh siêu độ cho mình. Chỉ mong lát nữa sẽ không chết quá khó coi, nàng còn muốn được toàn thây.
“Vì sao phải trốn?” Nhìn chằm chằm hai gương mặt tuyệt mỹ trước mắt, Thư Kỳ vẫn bình tĩnh, không hề bị sắc đẹp mê hoặc.
Nếu không phải trong lòng có quỷ, các nàng chỉ cần ngoan ngoãn đứng yên, hắn sao có thể đặc biệt chú ý?
Trong lòng Lưu Ly và Phó Kỳ thầm kinh hãi. Chẳng lẽ hắn không nhận ra họ? Ừ, cũng có thể lắm, đây vẫn là lần đầu tiên nàng trang điểm thành như vậy, mà Phó Kỳ nam phẫn nữ trang lại càng khó nhận ra. Thật sự là quá tốt!
Có điều chưa được bao lâu, sự hưng phấn của nàng lại bị nghi kỵ thay thế. Lưu Ly bất bình nghĩ, hắn thật sự không nhận ra nàng sao? Tốt xấu gì nàng cũng là thê tử chưa cưới của hắn, sao mới trang điểm một chút là hắn đã không nhận ra? Như vậy còn dám nói thích nàng!
“Ta mót quá, vội vàng muốn đi nhà xí. Mong Tướng quân hiểu cho!” Đáng giận, dám không nhận ra nàng!
Phó Kỳ sùng bái nhìn Lưu Ly, không ngờ trong tình huống nguy cấp như vầy mà nàng còn có thể nghĩ ra lý do hợp tình hợp lý đến vậy. Hắn đúng là đã tìm đúng người rồi, lần này không cần phải lo lắng sẽ bị lột da róc xương nữa!
“Không làm chuyện đuối lý mà lại muốn chạy trốn?”
Trong lời Thư Kỳ có trêu tức. Trong lòng hai kẻ làm chuyện xấu lại đồng thời giật thót.
Hắn biết rồi?
“Người đâu, mang hai vị ‘cô nương’ này về luôn!” Ra lệnh một tiếng, mấy thanh đao lập tức đặt lên cổ bọn họ, đãi ngộ y như mấy đại thần vừa rồi bị giải ra ngoài.
Sao… sao có thể như vậy?
~
Hoàng cung, trong một uyển phòng lịch sự tao nhã, hai ‘cô nương’ được cho ‘mời’ về bị nhốt trong đó, bốn mắt nhìn nhau.
“Đừng trừng ta, ta cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy nha!” Ai biết hoàng huynh lại đột nhiên mang binh xông vào Tử Vân Giản. Lần đầu tiên mang Lưu Ly ra ngoài làm chuyện xấu đã bị túm, hắn cảm thấy mình thật đáng thương! Lần này không bị lột một tầng da mới là lạ! Quan trọng hơn là chuyến đi chơi đêm của hắn và Phụng Vân tỷ tỷ cũng xù luôn!
Lưu Ly tiếp tục trừng mắt nhìn Phó Kỳ, có xúc động muốn làm thịt hắn.
“Aiz, ta cũng không muốn như vậy mà.” Hắn cũng là bất đắc dĩ nha!
“Ngươi cũng không muốn như vậy?” Nàng nhịn không được mà cười khẩy:“Ngươi hẳn nên ở lại cùng chịu nạn với ta mới phải. Nhưng mà bây giờ ngươi đang làm cái gì? Ngươi cư nhiên muốn bỏ lại ta mà chạy trốn một mình!” Này mà là chị em tốt cái quỷ gì, mới chút chuyện nhỏ như vậy đã bỏ nàng lại. Hắn còn dám nói có gì hắn sẽ chịu trách nhiệm!
Phó Kỳ đang đặt một chân lên cây hô to oan khuất. “Ta không trốn không được! Ngươi là người trong lòng hoàng huynh, huynh ấy tất nhiên sẽ không làm gì ngươi. Mà ta thì chỉ là một tiểu đệ nhỏ xíu thôi, bình thường huynh ấy đã không nhìn ta vừa mắt, lần này không hủy hết xương cốt cả người ta mới là lạ đó!”
Giống như bất mãn vì hắn và Lưu Ly quá mức gần gũi nên mỗi lần hoàng huynh thấy hắn liền lạnh mặt. Lần trước còn cảnh cáo không cho hắn tiếp tục làm hư Lưu Ly, cũng không ngẫm lại là ai làm hư ai. Bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy, nếu hắn không nghĩ cách đào tẩu cho nhanh thì sẽ khiến phụ hoàng phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Hắn cũng không muốn làm đứa con bất hiếu.
“Ngươi rõ ràng là đang sợ! Vì an nguy của bản thân mà mặc kệ ta, ngươi chạy ra ngoài nhất định sẽ bị túm!” Nàng muốn nguyền rủa cái tên không có đạo nghĩa này.
“Lưu Ly…”
~
Một tiếng sau, hai bóng người đã thương lượng với nhau xong đang lén lút cẩn trọng leo lên cây đại thụ ngoài cửa sổ.
“Sao ngươi cứ run run hoài vậy? Như vậy rất nguy hiểm!” Lỡ như liên lụy hắn thì sao?
“Ta cũng không muốn nha, nhưng là… Ai nha, ta bị nhánh cây móc rồi!” Lưu Ly nhỏ giọng gọi đồng bọn lại, thấy Phó Kỳ hai ba cái đã nhảy xuống, nàng nhất thời có cảm giác ‘sẽ bị bỏ lại’.
“Chỉ là móc phải váy thôi mà, gỡ ra là được rồi. Nhanh lên, chần chừ nữa là hoàng huynh sẽ trở lại đó!” Đến lúc đó kết cục của bọn họ sẽ rất khó coi.
“Cũng tại ngươi, kêu ta giúp ngươi làm việc. Nếu ta chết, ngàn vạn lần phải nhặt xác giùm ta.” Nàng vừa leo xuống vừa oán hận. Vừa nghĩ đến sắc mặt Thư Kỳ, nàng liền cảm thấy giống như có từng cơn gió lạnh thổi qua. Khủng bố nha!
“Ngươi nhặt xác giùm ta còn tương đối có khả năng…”
“Làm trò, ngươi là Hoàng tử nha. Hơn nữa nói gì thì ngươi và Thư Kỳ cũng có quan hệ huyết thống, hắn dù có khát máu đến mức nào cũng không đến mức khai đao với ngươi.” Mà kết cục của ‘người ngoài’ như nàng thì lại khó nói.
“So sánh với Lưu Ly cô nương ngươi thì ta trong lòng hoàng huynh chỉ là một hòn đá nhỏ không đáng để mắt thôi.” Hơn nữa còn là loại ven đường một đống.
“Giọng ngươi sao lại là lạ? Ta — Ui da!” Lảo đảo một cái, Lưu Ly liền té từ trên cây xuống. Cũng may cách mặt đất chỉ có một thước mà thôi, khoảng cách như vậy còn không đến mức làm nàng bị thương.
“Phó Kỳ, kéo ta một…” Nàng ngẩng đầu, khi nhìn thấy rõ người trước mắt thì thiếu chút nữa đã cắn lưỡi tự tử. Hắn, hắn… Thư Kỳ!
“Tiểu Vương ta là rất muốn kéo ngươi một phen, nhưng ta sợ vừa đưa tay ra là sẽ mất luôn cái tay a.” Mấy lưỡi đao đặt trên cái cổ mảnh khảnh, yếu ớt của Thư Kỳ. Nhìn tình thế trước mắt, hoàng huynh rất có thể sẽ sai người cắt luôn tay hắn.
Oa… Hắn thật đáng thương.
“Ngươi, ngươi làm sao có thể…” Xong đời, nàng sắp chết.
“Làm sao có thể trở lại sớm như vậy đúng không?”
Thư Kỳ mặt không chút thay đổi kéo nàng dậy. Giọng nói vẫn trầm thấp như bình thường, nhưng chính vì bình thường như vậy nên mới khiến Lưu Ly bọn họ cảm thấy… không bình thường. ‘Bình yên trước cơn bão’ chắc là để chỉ tình trạng hiện tại!
“Cái kia… Những người đó phạm phải tội gì? Bây giờ tình hình thế nào rồi? Nghe nói trong tay ngươi còn có rất nhiều người, vậy ngươi có bị thương không? Mọi chuyện xong hết rồi sao? Ngươi có mệt hay không?” Lưu Ly nhanh miệng hỏi liên tục, hòng dời lực chú ý của hắn đi.
“Tả Thừa tướng bọn họ cùng địch quốc mưu đồ muốn đoạt ngôi vị Hoàng đế, nàng nói tội này có lớn hay không? Y theo pháp luật thì toàn bộ những người liên quan đều sẽ bị trảm, thậm chí có thể tru di cửu tộc.” Nói đến chuyện khiến người ta sợ hãi như vậy mà mặt hắn vẫn không biến sắc.
“Soán vị? Tên mập kia? Nhìn hắn tuổi cũng một đống, sắp vào quan tài rồi mà còn muốn làm Hoàng đế?” Có lầm hay không nha! Đang yên đang lành tự nhiên tìm tội chịu làm cái gì, đầu óc hắn có vấn đề sao? Nghĩ cũng biết làm Hoàng đế chả hay ho gì, mà muốn đá một Hoàng đế xuống lại càng không dễ dàng. Nói không chừng góc áo còn chưa đụng vào ghế rồng thì đã ngủm rồi!
“Lưu Ly, ngươi nói như vậy rất tổn thương người ta nga! Ta thay mặt Tả Thừa tướng bọn họ đau lòng một chút xíu.” Phó Kỳ nói xong liền ôm ngực, bộ dáng như chịu đả kích.
Hắn không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng liền xui xẻo.
“Ngươi thuận tiện thay bọn họ chịu hình thì sao?” Lời lạnh lùng nói ra từ miệng Thư Kỳ, ngay lúc hai người bọn họ còn chưa kịp hiểu, đã thấy bốn gã thị vệ đã đi đến bên cạnh Phó Kỳ, mà mấy lưỡi đao vốn đặt trên cổ cũng bỏ hắn mà đi.
“Phụng khẩu dụ Hoàng Thượng, thỉnh Phó Kỳ điện hạ về tẩm cung nghỉ ngơi.” Ngữ khí của thị vệ vô cùng cung kính, nhưng cũng có cảm giác uy hiếp như chuẩn bị cưỡng ép túm hắn về.
“Về tẩm cung nghỉ ngơi?” Trên mặt Phó Kỳ hiện lên vẻ hoài nghi. Chẳng lẽ hoàng huynh không tức giận, chỉ phá hỏng kế hoạch ‘bỏ cung trốn đi’ của hắn là nguôi giận rồi? Xem ra hắn vẫn luôn hiểu lầm hoàng huynh, thật ra huynh ấy đối với đệ đệ này vẫn là có tình cảm tay chân. Bây giờ tương đối đáng thương chính là —
“Ánh mắt đó của ngươi là thế nào?” Phó Kỳ đáng giận, cư nhiên gặp may mắn như vậy? Này rất không có thiên lý nha!
“Hôm khác gặp lại. Lưu Ly, ngươi phải bảo trọng nga!” Vẫy vẫy tay, hắn thật sự cứ vậy mà đi.
Giỡn chơi sao, không thừa dịp hiện tại mau chạy trốn, chờ hoàng huynh thay đổi chủ ý, hắn liền xui xẻo! Lửa giận của hoàng huynh liền giao cho Lưu Ly phụ trách dập tắt, mà hắn tuổi còn nhỏ, không thể tùy tiện nghịch lửa, miễn cho không cẩn thận lại thành tự thiêu.
Mắt thấy Phó Kỳ chạy như bay biến mất trước mắt, Lưu Ly nhất thời cảm thấy mình thật bi thảm. Nếu không phải Thư Kỳ đang túm chặt nàng, nàng chắc chắn cũng đã chạy theo rồi.
“Nếu ngươi dễ dàng bỏ qua cho Phó Kỳ như vậy thì lại càng không nên làm gì ta.” Nàng sợ chết, đương nhiên không hy vọng hắn làm gì mình. Nhưng mà như vậy cũng có nghĩa — hắn căn bản không thèm để ý! Hắn không thèm để ý nàng làm chuyện gì! Nói đơn giản hơn chính là hắn tuyệt không để ý nàng!
A~~~ Làm sao bây giờ? Nàng không muốn hắn không cần mình, nhưng cũng không hy vọng mình bị trừng phạt, nàng nên làm sao mới tốt nha?
“Dễ dàng bỏ qua? Không, ta sao có thể dễ dàng bỏ qua tiểu tử đó được.” Tay hắn còn đang vuốt mặt nàng. “Mang nàng tới đó thì thôi đi, cư nhiên còn cho nàng làm cái loại việc này… Ta mới sẽ không dễ dàng bỏ qua nó như vậy.”Hắn muốn khiến tiểu tử thối kia sống không bằng chết.
“Nhưng mà ngươi cho hắn về… Chẳng lẽ có âm mưu gì đang chờ hắn?” Có thể sao? Có điều lấy trình độ tin tưởng Thư Kỳ của Hoàng Thượng hiện tại thì đúng là rất có khả năng vì hắn mà hy sinh Phó Kỳ.
Thư Kỳ chỉ cười nhạt.
“Tiểu tử kia ham cái gì, có hình phạt nào tốt hơn để hắn nghỉ ngơi ba tháng sao?” Theo hắn phỏng đoán thì một tháng đã đủ cho nó chịu.
“Ba tháng?” Nghỉ ngơi? A, người này đủ độc ác! “Không đến nửa tháng là hắn đã điên rồi.”
Hình phạt này quả thực rất thích hợp với Phó Kỳ. Ai cũng biết hắn căn bản không thể ngồi yên, lần này muốn hắn bị giam cầm ba tháng… Ha, nàng đột nhiên rất muốn đi thăm hắn nga! Một khi cho hắn biết ‘ngày lành’ của mình sắp tới… Ha, hắn nhất định sẽ nhảy lên nóc nhà.
“Ớ, sao lại nhìn ta như vậy?” Lưu Ly đột nhiên phát hiện ánh mắt Thư Kỳ nhìn mình thật khủng khiếp, giống như là đang nhìn con mồi vậy.
Đúng rồi, đã biết kết cục của Thư Kỳ, vậy còn nàng?
“Làm nghệ kỹ vui không?” Giọng hắn thật nhẹ thật êm, nhưng bàn tay đặt trên cổ nàng lại giống như có thể chấm dứt mạng nhỏ của nàng bất kỳ lúc nào.
“Ơ, tuyệt không thú vị. Ta chỉ ngồi đánh đàn thôi, cái gì cũng không có làm. Ngay cả mặt cũng không để người ta thấy rõ ràng, cho nên…” Hắn liền đại nhân đại lượng đừng chấp nữ tử mà tha cho nàng đi!
“Nói vậy là ta không thể trách nàng rồi?”
Cho dù rất muốn gật đầu nói phải, nhưng nàng không dám. Nhớ lần trước cùng Phó Kỳ đến phường cá cược đi chơi nhỏ nhỏ một chút, hắn đã khiến nàng đổ xúc xắc liên tục ba ngày ba đêm không nghỉ. Nếu lần này lại chọc hắn không vui, nói không chừng sẽ kêu nàng đi đàn hết ba ngày ba đêm, đến lúc đó ngón tay của nàng nhất định sẽ tàn phế.
“Nếu không phải ta sốt ruột tìm nương thì ta cũng đã không miễn cưỡng bản thân mình đáp ứng hắn.” Nàng đáng thương cúi đầu, hai tay rảnh rỗi liền đùa với búi tóc đen xỏa trước ngực.
“Miễn cưỡng?” Không phải nàng chơi rất vui vẻ sao?
“Phải, ta biết nếu ngươi hay thì nhất định sẽ rất tức giận. Nếu không phải Phó Kỳ uy hiếp ta, ta sao có thể đi làm loại chuyện như vậy. Cho dù muốn đi thì cũng phải nữ phẫn nam trang làm khách nhân mới… Ớ, ý ta là cho dù muốn đi cũng sẽ đi cùng ngươi.” Sớm biết hắn vừa khéo đi bắt người như vậy thì nàng chết cũng sẽ không đáp ứng Phó Kỳ đi giúp hắn làm việc, ít nhất cũng không phải hôm nay.
“Ta biết nơi đó không phải chỗ xấu xa gì, có điều ta không hy vọng nàng giả làm nghệ kỹ, cho dù chỉ trong chốc lát cũng không được.” Nếu nàng thật muốn đi, hắn sẽ mang nàng đi. Dù sao chỗ đó không chỉ có nam nhân mới đi, một số cô nương tác phong hơi lớn mật một chút cũng sẽ vô giúp vui. Bất quá cũng may nàng không đi thanh lâu kỹ viện, nếu không hắn chắc chắn sẽ lột lớp da chó của Phó Kỳ!
“Đúng rồi, đúng rồi. Chỗ đó thật sự không xấu, hơn nữa cô nương ở đó người người đều xinh đẹp như hoa, còn đa tài đa nghệ khiến người ta yêu thích vô cùng. Ta thấy rất nhiều người đều là…” Khoan đã, hắn cũng là nam nhân, như vậy nàng nói với hắn mấy lời này không phải là đang cổ cũ hắn đi hay sao?
“Rất nhiều người thế nào?” Thấy sắc mặt nàng thay đổi, trong cái đầu nhỏ kia lại nghĩ tới đâu rồi?
“Ngươi…” Có phải hắn đã đi nhiều lần rồi hay không? Nhưng theo kết quả nàng hỏi thăm được thì hắn giống như chưa từng đi nha! Toàn kinh thành cũng chỉ có một nhà nghệ kỹ đó mà thôi, hắn hẳn là sẽ không…
“Hửm?” Thư Kỳ nhíu mày chờ nàng hỏi hết. Bộ dáng như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không hỏi được của nàng đúng là đáng yêu tợn.
“Cái kia… Thật ra chỗ đó không vui chút xíu nào, thật sự rất nhàm chắn. Chỉ là hôm nay vừa vặn là ngày phát lương nên mới đông đúc vậy thôi. Đồ ăn ở đó dở muốn chết, ca múa lại khó coi, đặc biệt ngươi xem họ còn không mời được người mà phải để Phó Kỳ nam phẫn nữ trang ra trận. Người bình thường vào đó chỉ có tức chết mà thôi, ngươi tốt nhất cũng đừng đi, miễn cho tiền mất tật mang, lỗ biết bao nhiêu nha!”
Cho dù chỗ đó thật rất êm, khiến người ta lưu luyến quên đường về nàng cũng phải nói thành rất nhàm chán mới được, nếu không lỡ như hắn coi trọng cô nương nào trong đó thì nàng làm sao?
“Nàng đang ghen?” Trong lòng nàng đã không thể thiếu hắn rồi đúng không?
Hắn giống như rất vui vẻ? “Không được sao?” Tuy chuyện này còn chưa xảy ra nhưng nàng biết đạo lý phải phòng ngừa chu đáo. Nếu không đợi đến khi thật sự có chuyện rồi thì chỉ sợ nàng sẽ khóc không ra nước mắt.
“Có thể. Nàng muốn ghen thế nào cũng được.” Nhẹ đưa tay nâng mặt nàng lên, môi hắn mới hạ xuống.
“Ơ! Nơi này là…” Trời a, sao hắn lại làm chuyện xấu hổ này với nàng, tuy là không ghét… Được rồi, thì cũng thích, nhưng đây là ở ngoài nha! Nếu có người đi qua không phải sẽ mắc cỡ chết người sao.
“Đừng lo, không có lệnh của ta, ai cũng không được đến đây.” Cho dù là trong cung, chỗ này cũng là địa bàn của hắn, ngay cả Hoàng Thượng cũng bị cản ở ngoài, ai còn dám tùy tiện bước vào?
“Nhưng có trời thấy, hoa cười, gió đồn đại…” Nàng càng nói càng muốn cười “A, nhột.”
“Đừng trốn.”
“Nhưng mà rất nhột.” Không biết vì sao, hắn vừa hôn nàng, nàng liền cảm thấy là lạ, giống như có một cảm giác xôn xao trong cơ thể khiến nàng phải nhích tới nhích lui.
Hắn dứt khoát giữ chặt nàng, nụ hôn nhẹ dần trở nên sâu sắc.
“Ngại quá, quấy rầy một chút nga!” Phó Kỳ vốn đã rời đi đột nhiên hiện thân, sau lưng đi theo mấy công công. Nhìn thấy cảnh tượng thân mật trước mắt nhưng hắn cũng không chút ý tứ muốn lảng tránh, ngay cả mắt cũng luyến tiếc mà không chớp lấy một cái, sợ bỏ qua hình ảnh gì thú vị.
“Ngươi lại tới làm cái gì?” Thối, dám ngắt ngang chuyện tốt của hắn. Phó Kỳ này đúng là thiếu giáo huấn! Hắn quyết định sửa ba tháng lại thành nửa năm!
“Có thánh chỉ, ta đưa thánh chỉ đến giúp hai người.” Thật ra là muốn vô giúp vui, nhìn xem có chuyện gì phát sinh hay không. Mà lần này đúng là bị hắn nhìn đến chuyện tốt, há!
“Có khi nào là phụ hoàng lại muốn tặng cái gì hay không?” Chỉ mấy ngày nay thôi mà phụ hoàng đã ban thưởng một đống thứ cho hoàng huynh bọn họ rồi, khiến hắn thấy được mà phi thường bất bình. Cùng là con nhưng sao đãi ngộ lại khác nhau đến vậy nha!
“Thư Tướng quân, Trường Nhạc Công chúa thỉnh tiếp chỉ.” Công công cười như Phật Di Lặc mà nhìn bọn họ, khiến người ta vừa nhìn đã biết là hắn đến thông báo hỉ sự, khiến Phó Kỳ lại càng bực mình.
“Không cần đọc! Không cần đọc! Không ngờ phụ hoàng lại bất công như vậy. Đều là con như nhau, vì sao đãi ngộ lại khác nhau đến thế?” Càng nghĩ càng giận. Vốn người phụ hoàng sủng ái nhất là hắn, mà bây giờ đã thành hai kẻ kia… Thật là không công bằng!
“Điện hạ –“ Công công Phật Di Lặc cứng mặt, khó xử nhìn tiểu Hoàng tử đã chộp thánh chỉ đi, bộ dạng hắn giống như muốn tiêu hủy nó vậy.
“Ta mặc kệ, ban thưởng lần này ta cũng muốn. Lần nào cũng bất công, chỉ cho…” Mở thánh chỉ ra, Phó Kỳ vừa tụng vừa nhanh chóng lướt mắt đọc. Nhưng mới nhìn hai hàng, hắn đã ngậm miệng, cả người cứng ngắc lại thêm sắc mặt trắng bệch trừng mắt nhìn thánh chỉ trong tay.
“Lần này ban thưởng thật sự khiến ngươi bất mãn đến vậy sao? Nhìn mặt mũi ngươi cũng trắng bệch!” Lưu Ly buồn cười véo mặt Phó Kỳ, thấy hắn không phản ứng, nàng cũng tò mò nghiêng đầu qua nhìn thử xem trong thánh chỉ viết cái gì mà có thể hù Phó Kỳ trước giờ vẫn luôn lớn gan thành như vậy.
Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, đại hôn của Ngự Thủ Thành Tướng quân Thư Kỳ cùng Trường Nhạc Công chúa hủy bỏ. Hai người cả đời không được hứa hôn với nhau, từ bây giờ nam hôn nữ gả không liên quan nhau. Khâm thử.
“Đây là có chuyện gì?” Không đợi nàng mở miệng, Phó Kỳ vừa đọc xong thánh chỉ đã hỏi công công Phật Di Lặc, không đến mức quá khiếp sợ mà nói không nên lời như hai người kia.
Hắn phải biết chuyện gì đang xảy ra. Vì sao phụ hoàng lại đột nhiên hủy bỏ hôn sự của họ. Không phải ông ấy vẫn luôn một lòng chờ mong họ nhanh chóng thành thân hay sao? Thế nào mà đột nhiên lại đổi ý? Thậm chí còn không thèm thương lượng với họ đã tự mình hạ chỉ, vừa rồi cũng không nói tiếng nào với hắn. Mệnh lệnh như vậy, hắn không cách nào chấp nhận, cũng không nguyện chấp nhận!
“Xin Tướng quân thứ tội, về chuyện này, nô tài cũng không rõ ràng lắm. Nô tài chỉ phụng mệnh làm việc thôi.”
“Không rõ? Ngươi làm sao có thể không rõ? Bình thường người đi theo bên cạnh phụ hoàng không phải ngươi sao? Ngươi sao lại không biết phụ hoàng là bị cái gì kích thích mới hạ mệnh lệnh như vậy? Lúc trước còn hận không thể lập tức khiến bọn họ gạo nấu thành cơm, sao bây giờ lại đột nhiên hủy hôn, còn muốn họ cả đời không được cùng nhau. Đây rõ ràng là có chuyện gì đó mà!” Rốt cuộc cũng hoàn hồn, Phó Kỳ blah blah một đống câu hỏi. So sánh với hắn, hai vị đương sự kia có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
“Xin điện hạ thứ tội, nô tài thật sự không biết.”
“Đừng có nói không biết, không rõ mãi. Phụ hoàng… Lưu Ly, ngươi muốn đi đâu?” Hắn còn chưa xuất uy phong của điện hạ ra, sao nàng đã kéo hoàng huynh đi rồi?
“Ta muốn đi tìm Hoàng Thượng!” Tuy đã làm nghĩa nữ của Hoàng Thượng nhưng nàng vẫn không cách nào mở miệng gọi ‘phụ hoàng’ được. Một là vì cảm thấy sửa miệng rất phiền toái, thật ra vốn đã quên; hai là nàng tự nhận mình không có tư cách đó. Mà lúc này mặc kệ hắn là ai, nàng cũng phải đến hỏi cho rõ ràng. Chung thân đại sự của nàng sao có thể mặc hắn tùy ý đùa bỡn!
“Ta cũng đi!” Nhiều người đàm phán tương đối dễ hơn!
Phó Kỳ giữ chặt tay kia của Thư Kỳ. Không quản hắn có đồng ý hay không, hai người đã cặp hai bên kéo hắn đi về phía ngự thư phòng. Bộ dáng hùng hổ của bọn họ khiến thái giám, cung nữ, thị vệ tất cả đều tự động dạt ra để tránh tai bay vạ gió.
“Phó Kỳ, ta cảm thấy không ổn.” Lưu Ly bất an nhìn bản thân được trang điểm tỉ mỉ, quần áo đẹp đẽ.
“Ta cảm thấy ngươi đẹp lắm nga, giống như tiên tử vậy.” Quả nhiên người đẹp vì lụa.
“Ơ, cảm ơn, nhưng ta vẫn cảm thấy làm vậy không tốt lắm.”
“Đừng như vậy, ta sẽ cảm kích ngươi cả đời mà.” Đã tới mức này rồi, hắn tuyệt không thể để nàng chạy trốn.
Trong một gian phòng thanh lịch, Phó Kỳ đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lưu Ly, vô cùng chân chó mà nịnh not.
“Nếu để Thư Kỳ biết ta chạy đến đây làm nghệ kỹ, hắn nhất định sẽ tức chết. Gần đây hắn bận như vậy, ta không nên gây chuyện làm phiền hắn.”
“Yên tâm, chỉ cần ngươi không nói, ta không nói, ai biết ngươi chạy đến đây làm nghệ kỹ một ngày. Dù sao tính tình hắn như vậy là không thể nào đến nơi này ăn chơi đàng điếm, hơn nữa ngươi trang điểm thành như vậy cũng sẽ không ai nhận ra. Đừng lo lắng nữa, ta lấy kinh nghiệm người từng trải nói cho ngươi, chuyện này thật sự rất thú vị. Có thể nghe được rất nhiều bí mật nhà người ta, nói không chừng sau này còn lôi ra xài được nữa.”
Lưu Ly tiêu hóa dần lời nói của hắn: “Uy hiếp sao?” Sau này nếu có chuyện gì thì lôi mấy bí mât đó ra uy hiếp người ta đúng không?
“Nói uy hiếp khó nghe quá, phải nói là trao đổi điều kiện. Chúng ta là người lương thiện, sao mà biết uy hiếp người khác nha!” Những lúc thế này hắn giỏi nhất là giả vờ vô tội.
“Đúng nha, nếu ngươi không ‘lương thiện’ thì sao ta lại ở chỗ này, lại làm sao mà phải trang điểm như vậy?” Nàng căn bản chính là gặp phải thổ phỉ. Sớm biết vậy đã không xúc động mà nói cái gì cũng đáp ứng hắn. Đối mặt với tên Phó Kỳ rành nhất là ‘được đằng chân lân đằng đầu’ này, nàng nên cò kè trả giá một phen mới là hành động sáng suốt.
Nếu không phải nàng vội vã tìm nương mà nói thì cũng đã không đến mức mất lý trí như vậy.
Nghe lời châm chọc như vậy, Phó Kỳ ngượng ngùng cười gượng.
“Nếu không thì vầy đi, ta làm việc cùng ngươi nửa canh giờ, khi đó ngươi hơi quen rồi ta mới đi chơi, chịu hông?” Hắn đã nhượng bộ lắm rồi, nếu nàng còn không cảm kích thì… thì hắn cũng không thể làm gì, dù sao cũng không thể ép nàng ra ngoài gặp khách đi!
Bây giờ nàng là thê tử chưa cưới của hoàng huynh, mà phụ hoàng cảm thấy thiếu sót với hoàng huynh nhất định sẽ thiên vị. Chỉ tội cho tiểu Hoàng tử vốn được sủng ái là hắn giờ chỉ có thể chuyển qua lãnh cung. Mặc kệ hắn như thế nào cũng không bằng một ngón tay của hoàng huynh. Cho nên ông trời phù hộ Lưu Ly ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, nếu không, có thêm một người đến ức hiếp, hắn sẽ càng đáng thương.
“Chỉ có nửa canh giờ, tiếp theo liền tự mình đi tiêu dao khoái hoạt, mặc kệ sống chết của ta.” Oán hận trừng mắt Phó Kỳ đang nam phẫn nữ trang trước mặt, nước mắt thật vất vả mới ngừng phảng phất như lại muốn tràn mi.
“Được rồi, cùng ngươi một canh giờ.” Ôi, ai bảo nàng dùng ánh mắt ‘ngươi có lỗi với ta, ta muốn đi mách mọi người ngươi ăn hiếp ta’ nhìn hắn. Thế lực xấu nắm quyền, cho dù hắn to gan lớn mật đến mức nào cũng không dám đem mạng nhỏ ra đùa giỡn.
“Tốt, vậy nhanh đi trang điểm đi!” Mưu kế đã đạt được, Lưu Ly lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười.
Bị lừa… Bị lừa… Hắn… bị lừa!!!
~
“Lưu Ly, ngươi ít nhất cũng kính một chén rượu có được hay không?” Phó Kỳ cầm quạt tròn đáng thương nhìn Lưu Ly vừa ngồi xuống liền không chịu đứng lên.
“Không.” Nàng trả lời dứt khoát, ngón tay ngọc thong thả vuốt đàn, hoàn toàn làm một nghệ kỹ đúng nghĩa — ngoại trừ hiến nghệ, cái gì cũng không chịu làm.
“Nhưng mà đám quỷ háo sắc tự nhận là văn nhân nhã sĩ này đều bị ngươi mê hoặc hết rồi. Ngươi còn không cho chút mặt mũi, chỉ sợ là bọn họ sẽ gây sự.” Mà hắn cũng xui xẻo theo, muốn chạy cũng không được, không phải chỉ vì lo lắng cho nàng thôi sao! Aiz, bây giờ ngẫm lại, hắn đúng là tự làm tự chịu mà, nói không chừng không nhờ nàng còn thoải mái hơn một chút.
“Vậy để họ ầm ĩ đi, nếu có thể đánh một trận lại càng tốt, ai thắng ta liền kính hắn một ly.” Nàng không chút suy nghĩ nói.
Cũng chỉ là dùng phiến lụa mỏng che mặt, lại ngồi đánh đàn trước cầm, những người đó liền xem nàng như mỹ nữ tuyệt sắc đa tài đa nghệ, muốn tranh nhau nhìn vẻ đẹp của nàng.
Nếu Thư Kỳ thấy bộ dáng hiện tại của nàng, không biết có thích nàng thêm miếng nào hay không… Không, hắn sẽ tức chết, hắn nhất định sẽ tức giận đến muốn bóp nàng chết tươi!
Càng nghĩ càng cảm thấy khủng bố, nàng dứt khoát rời đi ngay bây giờ thì hơn, miễn cho thật sự bại lộ bị hắn biết, vậy nàng sẽ thật sự khóc không ra nước mắt, hối hận vô cùng!
“Í, xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói Phó Kỳ kéo suy nghĩ đang trôi dạt của nàng trở về. Chỉ thấy một đám quan binh thoạt nhìn rất có tố chất rào rạt bước vào, khiến một đám tân khách, nghệ kỹ, nha hoàn khủng hoảng một trận.
Xem bộ dáng đám quan binh này, giống như là đến tóm phạm nhân tội gì nghiêm trọng lắm vậy.
“Là hoàng huynh!” Nhìn thấy Thư Kỳ đứng đầu, Phó Kỳ lập tức đưa quạt lên che mặt, một tay còn không quên kéo Lưu Ly đang sửng sốt: “Nhanh lên, chúng ta trốn mau.” Nếu như bị túm, nhất định sẽ chết.
~
“Thư Tướng quân, ngươi đây là ý gì?” Tả Thừa tướng bị quan binh bắt lại không vui gầm lên, vạn vạn không ngờ người quyền thế khuynh thiên như mình cũng sẽ có một ngày như vậy.
“Trong lòng ông biết rất rõ. Người đâu, dẫn di!” Thư Kỳ cũng không nói nhiều, dù sao không lâu nữa lão cũng sẽ biết mình nhận được hình phạt gì.
Liếc mắt thấy hai bóng dáng đang lén lút muốn chạy trốn, hắn nháy mắt, ngay sau đó — bọn họ bị bao vây!
Thảm, bị phát hiện!
Chụp cái nắp nồi lên, Phó Kỳ ngây thơ muốn dùng nó để che mặt Lưu Ly. Nhìn bản mặt Diêm La Vương của hoàng huynh, hắn rất sợ hoàng huynh sẽ tức giận đến mức thất thủ bóp chết bọn họ!
Hắn còn trẻ, hậu cung ba ngàn còn chưa có lập, thật sự là không muốn đi gặp các đời tiên hoàng sớm như vậy đâu, đặc biệt là chết trong tay hoàng huynh của mình, vậy thật sự là rất bi thảm!
“Bỏ cái đó xuống.” Thư Kỳ trầm giọng ra lệnh, tầm mắt mọi người gần như đều tập trung trên người hai cô nghệ kỹ kia. Lấy tình thế trước mắt mà xem thì bọn họ dù có mọc cánh cũng không bay khỏi đại sảnh này được.
Xong rồi, lần này thật sự xong rồi!
Lưu Ly cúi đầu, trong lòng bắt đầu tụng kinh siêu độ cho mình. Chỉ mong lát nữa sẽ không chết quá khó coi, nàng còn muốn được toàn thây.
“Vì sao phải trốn?” Nhìn chằm chằm hai gương mặt tuyệt mỹ trước mắt, Thư Kỳ vẫn bình tĩnh, không hề bị sắc đẹp mê hoặc.
Nếu không phải trong lòng có quỷ, các nàng chỉ cần ngoan ngoãn đứng yên, hắn sao có thể đặc biệt chú ý?
Trong lòng Lưu Ly và Phó Kỳ thầm kinh hãi. Chẳng lẽ hắn không nhận ra họ? Ừ, cũng có thể lắm, đây vẫn là lần đầu tiên nàng trang điểm thành như vậy, mà Phó Kỳ nam phẫn nữ trang lại càng khó nhận ra. Thật sự là quá tốt!
Có điều chưa được bao lâu, sự hưng phấn của nàng lại bị nghi kỵ thay thế. Lưu Ly bất bình nghĩ, hắn thật sự không nhận ra nàng sao? Tốt xấu gì nàng cũng là thê tử chưa cưới của hắn, sao mới trang điểm một chút là hắn đã không nhận ra? Như vậy còn dám nói thích nàng!
“Ta mót quá, vội vàng muốn đi nhà xí. Mong Tướng quân hiểu cho!” Đáng giận, dám không nhận ra nàng!
Phó Kỳ sùng bái nhìn Lưu Ly, không ngờ trong tình huống nguy cấp như vầy mà nàng còn có thể nghĩ ra lý do hợp tình hợp lý đến vậy. Hắn đúng là đã tìm đúng người rồi, lần này không cần phải lo lắng sẽ bị lột da róc xương nữa!
“Không làm chuyện đuối lý mà lại muốn chạy trốn?”
Trong lời Thư Kỳ có trêu tức. Trong lòng hai kẻ làm chuyện xấu lại đồng thời giật thót.
Hắn biết rồi?
“Người đâu, mang hai vị ‘cô nương’ này về luôn!” Ra lệnh một tiếng, mấy thanh đao lập tức đặt lên cổ bọn họ, đãi ngộ y như mấy đại thần vừa rồi bị giải ra ngoài.
Sao… sao có thể như vậy?
~
Hoàng cung, trong một uyển phòng lịch sự tao nhã, hai ‘cô nương’ được cho ‘mời’ về bị nhốt trong đó, bốn mắt nhìn nhau.
“Đừng trừng ta, ta cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy nha!” Ai biết hoàng huynh lại đột nhiên mang binh xông vào Tử Vân Giản. Lần đầu tiên mang Lưu Ly ra ngoài làm chuyện xấu đã bị túm, hắn cảm thấy mình thật đáng thương! Lần này không bị lột một tầng da mới là lạ! Quan trọng hơn là chuyến đi chơi đêm của hắn và Phụng Vân tỷ tỷ cũng xù luôn!
Lưu Ly tiếp tục trừng mắt nhìn Phó Kỳ, có xúc động muốn làm thịt hắn.
“Aiz, ta cũng không muốn như vậy mà.” Hắn cũng là bất đắc dĩ nha!
“Ngươi cũng không muốn như vậy?” Nàng nhịn không được mà cười khẩy:“Ngươi hẳn nên ở lại cùng chịu nạn với ta mới phải. Nhưng mà bây giờ ngươi đang làm cái gì? Ngươi cư nhiên muốn bỏ lại ta mà chạy trốn một mình!” Này mà là chị em tốt cái quỷ gì, mới chút chuyện nhỏ như vậy đã bỏ nàng lại. Hắn còn dám nói có gì hắn sẽ chịu trách nhiệm!
Phó Kỳ đang đặt một chân lên cây hô to oan khuất. “Ta không trốn không được! Ngươi là người trong lòng hoàng huynh, huynh ấy tất nhiên sẽ không làm gì ngươi. Mà ta thì chỉ là một tiểu đệ nhỏ xíu thôi, bình thường huynh ấy đã không nhìn ta vừa mắt, lần này không hủy hết xương cốt cả người ta mới là lạ đó!”
Giống như bất mãn vì hắn và Lưu Ly quá mức gần gũi nên mỗi lần hoàng huynh thấy hắn liền lạnh mặt. Lần trước còn cảnh cáo không cho hắn tiếp tục làm hư Lưu Ly, cũng không ngẫm lại là ai làm hư ai. Bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy, nếu hắn không nghĩ cách đào tẩu cho nhanh thì sẽ khiến phụ hoàng phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Hắn cũng không muốn làm đứa con bất hiếu.
“Ngươi rõ ràng là đang sợ! Vì an nguy của bản thân mà mặc kệ ta, ngươi chạy ra ngoài nhất định sẽ bị túm!” Nàng muốn nguyền rủa cái tên không có đạo nghĩa này.
“Lưu Ly…”
~
Một tiếng sau, hai bóng người đã thương lượng với nhau xong đang lén lút cẩn trọng leo lên cây đại thụ ngoài cửa sổ.
“Sao ngươi cứ run run hoài vậy? Như vậy rất nguy hiểm!” Lỡ như liên lụy hắn thì sao?
“Ta cũng không muốn nha, nhưng là… Ai nha, ta bị nhánh cây móc rồi!” Lưu Ly nhỏ giọng gọi đồng bọn lại, thấy Phó Kỳ hai ba cái đã nhảy xuống, nàng nhất thời có cảm giác ‘sẽ bị bỏ lại’.
“Chỉ là móc phải váy thôi mà, gỡ ra là được rồi. Nhanh lên, chần chừ nữa là hoàng huynh sẽ trở lại đó!” Đến lúc đó kết cục của bọn họ sẽ rất khó coi.
“Cũng tại ngươi, kêu ta giúp ngươi làm việc. Nếu ta chết, ngàn vạn lần phải nhặt xác giùm ta.” Nàng vừa leo xuống vừa oán hận. Vừa nghĩ đến sắc mặt Thư Kỳ, nàng liền cảm thấy giống như có từng cơn gió lạnh thổi qua. Khủng bố nha!
“Ngươi nhặt xác giùm ta còn tương đối có khả năng…”
“Làm trò, ngươi là Hoàng tử nha. Hơn nữa nói gì thì ngươi và Thư Kỳ cũng có quan hệ huyết thống, hắn dù có khát máu đến mức nào cũng không đến mức khai đao với ngươi.” Mà kết cục của ‘người ngoài’ như nàng thì lại khó nói.
“So sánh với Lưu Ly cô nương ngươi thì ta trong lòng hoàng huynh chỉ là một hòn đá nhỏ không đáng để mắt thôi.” Hơn nữa còn là loại ven đường một đống.
“Giọng ngươi sao lại là lạ? Ta — Ui da!” Lảo đảo một cái, Lưu Ly liền té từ trên cây xuống. Cũng may cách mặt đất chỉ có một thước mà thôi, khoảng cách như vậy còn không đến mức làm nàng bị thương.
“Phó Kỳ, kéo ta một…” Nàng ngẩng đầu, khi nhìn thấy rõ người trước mắt thì thiếu chút nữa đã cắn lưỡi tự tử. Hắn, hắn… Thư Kỳ!
“Tiểu Vương ta là rất muốn kéo ngươi một phen, nhưng ta sợ vừa đưa tay ra là sẽ mất luôn cái tay a.” Mấy lưỡi đao đặt trên cái cổ mảnh khảnh, yếu ớt của Thư Kỳ. Nhìn tình thế trước mắt, hoàng huynh rất có thể sẽ sai người cắt luôn tay hắn.
Oa… Hắn thật đáng thương.
“Ngươi, ngươi làm sao có thể…” Xong đời, nàng sắp chết.
“Làm sao có thể trở lại sớm như vậy đúng không?”
Thư Kỳ mặt không chút thay đổi kéo nàng dậy. Giọng nói vẫn trầm thấp như bình thường, nhưng chính vì bình thường như vậy nên mới khiến Lưu Ly bọn họ cảm thấy… không bình thường. ‘Bình yên trước cơn bão’ chắc là để chỉ tình trạng hiện tại!
“Cái kia… Những người đó phạm phải tội gì? Bây giờ tình hình thế nào rồi? Nghe nói trong tay ngươi còn có rất nhiều người, vậy ngươi có bị thương không? Mọi chuyện xong hết rồi sao? Ngươi có mệt hay không?” Lưu Ly nhanh miệng hỏi liên tục, hòng dời lực chú ý của hắn đi.
“Tả Thừa tướng bọn họ cùng địch quốc mưu đồ muốn đoạt ngôi vị Hoàng đế, nàng nói tội này có lớn hay không? Y theo pháp luật thì toàn bộ những người liên quan đều sẽ bị trảm, thậm chí có thể tru di cửu tộc.” Nói đến chuyện khiến người ta sợ hãi như vậy mà mặt hắn vẫn không biến sắc.
“Soán vị? Tên mập kia? Nhìn hắn tuổi cũng một đống, sắp vào quan tài rồi mà còn muốn làm Hoàng đế?” Có lầm hay không nha! Đang yên đang lành tự nhiên tìm tội chịu làm cái gì, đầu óc hắn có vấn đề sao? Nghĩ cũng biết làm Hoàng đế chả hay ho gì, mà muốn đá một Hoàng đế xuống lại càng không dễ dàng. Nói không chừng góc áo còn chưa đụng vào ghế rồng thì đã ngủm rồi!
“Lưu Ly, ngươi nói như vậy rất tổn thương người ta nga! Ta thay mặt Tả Thừa tướng bọn họ đau lòng một chút xíu.” Phó Kỳ nói xong liền ôm ngực, bộ dáng như chịu đả kích.
Hắn không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng liền xui xẻo.
“Ngươi thuận tiện thay bọn họ chịu hình thì sao?” Lời lạnh lùng nói ra từ miệng Thư Kỳ, ngay lúc hai người bọn họ còn chưa kịp hiểu, đã thấy bốn gã thị vệ đã đi đến bên cạnh Phó Kỳ, mà mấy lưỡi đao vốn đặt trên cổ cũng bỏ hắn mà đi.
“Phụng khẩu dụ Hoàng Thượng, thỉnh Phó Kỳ điện hạ về tẩm cung nghỉ ngơi.” Ngữ khí của thị vệ vô cùng cung kính, nhưng cũng có cảm giác uy hiếp như chuẩn bị cưỡng ép túm hắn về.
“Về tẩm cung nghỉ ngơi?” Trên mặt Phó Kỳ hiện lên vẻ hoài nghi. Chẳng lẽ hoàng huynh không tức giận, chỉ phá hỏng kế hoạch ‘bỏ cung trốn đi’ của hắn là nguôi giận rồi? Xem ra hắn vẫn luôn hiểu lầm hoàng huynh, thật ra huynh ấy đối với đệ đệ này vẫn là có tình cảm tay chân. Bây giờ tương đối đáng thương chính là —
“Ánh mắt đó của ngươi là thế nào?” Phó Kỳ đáng giận, cư nhiên gặp may mắn như vậy? Này rất không có thiên lý nha!
“Hôm khác gặp lại. Lưu Ly, ngươi phải bảo trọng nga!” Vẫy vẫy tay, hắn thật sự cứ vậy mà đi.
Giỡn chơi sao, không thừa dịp hiện tại mau chạy trốn, chờ hoàng huynh thay đổi chủ ý, hắn liền xui xẻo! Lửa giận của hoàng huynh liền giao cho Lưu Ly phụ trách dập tắt, mà hắn tuổi còn nhỏ, không thể tùy tiện nghịch lửa, miễn cho không cẩn thận lại thành tự thiêu.
Mắt thấy Phó Kỳ chạy như bay biến mất trước mắt, Lưu Ly nhất thời cảm thấy mình thật bi thảm. Nếu không phải Thư Kỳ đang túm chặt nàng, nàng chắc chắn cũng đã chạy theo rồi.
“Nếu ngươi dễ dàng bỏ qua cho Phó Kỳ như vậy thì lại càng không nên làm gì ta.” Nàng sợ chết, đương nhiên không hy vọng hắn làm gì mình. Nhưng mà như vậy cũng có nghĩa — hắn căn bản không thèm để ý! Hắn không thèm để ý nàng làm chuyện gì! Nói đơn giản hơn chính là hắn tuyệt không để ý nàng!
A~~~ Làm sao bây giờ? Nàng không muốn hắn không cần mình, nhưng cũng không hy vọng mình bị trừng phạt, nàng nên làm sao mới tốt nha?
“Dễ dàng bỏ qua? Không, ta sao có thể dễ dàng bỏ qua tiểu tử đó được.” Tay hắn còn đang vuốt mặt nàng. “Mang nàng tới đó thì thôi đi, cư nhiên còn cho nàng làm cái loại việc này… Ta mới sẽ không dễ dàng bỏ qua nó như vậy.”Hắn muốn khiến tiểu tử thối kia sống không bằng chết.
“Nhưng mà ngươi cho hắn về… Chẳng lẽ có âm mưu gì đang chờ hắn?” Có thể sao? Có điều lấy trình độ tin tưởng Thư Kỳ của Hoàng Thượng hiện tại thì đúng là rất có khả năng vì hắn mà hy sinh Phó Kỳ.
Thư Kỳ chỉ cười nhạt.
“Tiểu tử kia ham cái gì, có hình phạt nào tốt hơn để hắn nghỉ ngơi ba tháng sao?” Theo hắn phỏng đoán thì một tháng đã đủ cho nó chịu.
“Ba tháng?” Nghỉ ngơi? A, người này đủ độc ác! “Không đến nửa tháng là hắn đã điên rồi.”
Hình phạt này quả thực rất thích hợp với Phó Kỳ. Ai cũng biết hắn căn bản không thể ngồi yên, lần này muốn hắn bị giam cầm ba tháng… Ha, nàng đột nhiên rất muốn đi thăm hắn nga! Một khi cho hắn biết ‘ngày lành’ của mình sắp tới… Ha, hắn nhất định sẽ nhảy lên nóc nhà.
“Ớ, sao lại nhìn ta như vậy?” Lưu Ly đột nhiên phát hiện ánh mắt Thư Kỳ nhìn mình thật khủng khiếp, giống như là đang nhìn con mồi vậy.
Đúng rồi, đã biết kết cục của Thư Kỳ, vậy còn nàng?
“Làm nghệ kỹ vui không?” Giọng hắn thật nhẹ thật êm, nhưng bàn tay đặt trên cổ nàng lại giống như có thể chấm dứt mạng nhỏ của nàng bất kỳ lúc nào.
“Ơ, tuyệt không thú vị. Ta chỉ ngồi đánh đàn thôi, cái gì cũng không có làm. Ngay cả mặt cũng không để người ta thấy rõ ràng, cho nên…” Hắn liền đại nhân đại lượng đừng chấp nữ tử mà tha cho nàng đi!
“Nói vậy là ta không thể trách nàng rồi?”
Cho dù rất muốn gật đầu nói phải, nhưng nàng không dám. Nhớ lần trước cùng Phó Kỳ đến phường cá cược đi chơi nhỏ nhỏ một chút, hắn đã khiến nàng đổ xúc xắc liên tục ba ngày ba đêm không nghỉ. Nếu lần này lại chọc hắn không vui, nói không chừng sẽ kêu nàng đi đàn hết ba ngày ba đêm, đến lúc đó ngón tay của nàng nhất định sẽ tàn phế.
“Nếu không phải ta sốt ruột tìm nương thì ta cũng đã không miễn cưỡng bản thân mình đáp ứng hắn.” Nàng đáng thương cúi đầu, hai tay rảnh rỗi liền đùa với búi tóc đen xỏa trước ngực.
“Miễn cưỡng?” Không phải nàng chơi rất vui vẻ sao?
“Phải, ta biết nếu ngươi hay thì nhất định sẽ rất tức giận. Nếu không phải Phó Kỳ uy hiếp ta, ta sao có thể đi làm loại chuyện như vậy. Cho dù muốn đi thì cũng phải nữ phẫn nam trang làm khách nhân mới… Ớ, ý ta là cho dù muốn đi cũng sẽ đi cùng ngươi.” Sớm biết hắn vừa khéo đi bắt người như vậy thì nàng chết cũng sẽ không đáp ứng Phó Kỳ đi giúp hắn làm việc, ít nhất cũng không phải hôm nay.
“Ta biết nơi đó không phải chỗ xấu xa gì, có điều ta không hy vọng nàng giả làm nghệ kỹ, cho dù chỉ trong chốc lát cũng không được.” Nếu nàng thật muốn đi, hắn sẽ mang nàng đi. Dù sao chỗ đó không chỉ có nam nhân mới đi, một số cô nương tác phong hơi lớn mật một chút cũng sẽ vô giúp vui. Bất quá cũng may nàng không đi thanh lâu kỹ viện, nếu không hắn chắc chắn sẽ lột lớp da chó của Phó Kỳ!
“Đúng rồi, đúng rồi. Chỗ đó thật sự không xấu, hơn nữa cô nương ở đó người người đều xinh đẹp như hoa, còn đa tài đa nghệ khiến người ta yêu thích vô cùng. Ta thấy rất nhiều người đều là…” Khoan đã, hắn cũng là nam nhân, như vậy nàng nói với hắn mấy lời này không phải là đang cổ cũ hắn đi hay sao?
“Rất nhiều người thế nào?” Thấy sắc mặt nàng thay đổi, trong cái đầu nhỏ kia lại nghĩ tới đâu rồi?
“Ngươi…” Có phải hắn đã đi nhiều lần rồi hay không? Nhưng theo kết quả nàng hỏi thăm được thì hắn giống như chưa từng đi nha! Toàn kinh thành cũng chỉ có một nhà nghệ kỹ đó mà thôi, hắn hẳn là sẽ không…
“Hửm?” Thư Kỳ nhíu mày chờ nàng hỏi hết. Bộ dáng như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không hỏi được của nàng đúng là đáng yêu tợn.
“Cái kia… Thật ra chỗ đó không vui chút xíu nào, thật sự rất nhàm chắn. Chỉ là hôm nay vừa vặn là ngày phát lương nên mới đông đúc vậy thôi. Đồ ăn ở đó dở muốn chết, ca múa lại khó coi, đặc biệt ngươi xem họ còn không mời được người mà phải để Phó Kỳ nam phẫn nữ trang ra trận. Người bình thường vào đó chỉ có tức chết mà thôi, ngươi tốt nhất cũng đừng đi, miễn cho tiền mất tật mang, lỗ biết bao nhiêu nha!”
Cho dù chỗ đó thật rất êm, khiến người ta lưu luyến quên đường về nàng cũng phải nói thành rất nhàm chán mới được, nếu không lỡ như hắn coi trọng cô nương nào trong đó thì nàng làm sao?
“Nàng đang ghen?” Trong lòng nàng đã không thể thiếu hắn rồi đúng không?
Hắn giống như rất vui vẻ? “Không được sao?” Tuy chuyện này còn chưa xảy ra nhưng nàng biết đạo lý phải phòng ngừa chu đáo. Nếu không đợi đến khi thật sự có chuyện rồi thì chỉ sợ nàng sẽ khóc không ra nước mắt.
“Có thể. Nàng muốn ghen thế nào cũng được.” Nhẹ đưa tay nâng mặt nàng lên, môi hắn mới hạ xuống.
“Ơ! Nơi này là…” Trời a, sao hắn lại làm chuyện xấu hổ này với nàng, tuy là không ghét… Được rồi, thì cũng thích, nhưng đây là ở ngoài nha! Nếu có người đi qua không phải sẽ mắc cỡ chết người sao.
“Đừng lo, không có lệnh của ta, ai cũng không được đến đây.” Cho dù là trong cung, chỗ này cũng là địa bàn của hắn, ngay cả Hoàng Thượng cũng bị cản ở ngoài, ai còn dám tùy tiện bước vào?
“Nhưng có trời thấy, hoa cười, gió đồn đại…” Nàng càng nói càng muốn cười “A, nhột.”
“Đừng trốn.”
“Nhưng mà rất nhột.” Không biết vì sao, hắn vừa hôn nàng, nàng liền cảm thấy là lạ, giống như có một cảm giác xôn xao trong cơ thể khiến nàng phải nhích tới nhích lui.
Hắn dứt khoát giữ chặt nàng, nụ hôn nhẹ dần trở nên sâu sắc.
“Ngại quá, quấy rầy một chút nga!” Phó Kỳ vốn đã rời đi đột nhiên hiện thân, sau lưng đi theo mấy công công. Nhìn thấy cảnh tượng thân mật trước mắt nhưng hắn cũng không chút ý tứ muốn lảng tránh, ngay cả mắt cũng luyến tiếc mà không chớp lấy một cái, sợ bỏ qua hình ảnh gì thú vị.
“Ngươi lại tới làm cái gì?” Thối, dám ngắt ngang chuyện tốt của hắn. Phó Kỳ này đúng là thiếu giáo huấn! Hắn quyết định sửa ba tháng lại thành nửa năm!
“Có thánh chỉ, ta đưa thánh chỉ đến giúp hai người.” Thật ra là muốn vô giúp vui, nhìn xem có chuyện gì phát sinh hay không. Mà lần này đúng là bị hắn nhìn đến chuyện tốt, há!
“Có khi nào là phụ hoàng lại muốn tặng cái gì hay không?” Chỉ mấy ngày nay thôi mà phụ hoàng đã ban thưởng một đống thứ cho hoàng huynh bọn họ rồi, khiến hắn thấy được mà phi thường bất bình. Cùng là con nhưng sao đãi ngộ lại khác nhau đến vậy nha!
“Thư Tướng quân, Trường Nhạc Công chúa thỉnh tiếp chỉ.” Công công cười như Phật Di Lặc mà nhìn bọn họ, khiến người ta vừa nhìn đã biết là hắn đến thông báo hỉ sự, khiến Phó Kỳ lại càng bực mình.
“Không cần đọc! Không cần đọc! Không ngờ phụ hoàng lại bất công như vậy. Đều là con như nhau, vì sao đãi ngộ lại khác nhau đến thế?” Càng nghĩ càng giận. Vốn người phụ hoàng sủng ái nhất là hắn, mà bây giờ đã thành hai kẻ kia… Thật là không công bằng!
“Điện hạ –“ Công công Phật Di Lặc cứng mặt, khó xử nhìn tiểu Hoàng tử đã chộp thánh chỉ đi, bộ dạng hắn giống như muốn tiêu hủy nó vậy.
“Ta mặc kệ, ban thưởng lần này ta cũng muốn. Lần nào cũng bất công, chỉ cho…” Mở thánh chỉ ra, Phó Kỳ vừa tụng vừa nhanh chóng lướt mắt đọc. Nhưng mới nhìn hai hàng, hắn đã ngậm miệng, cả người cứng ngắc lại thêm sắc mặt trắng bệch trừng mắt nhìn thánh chỉ trong tay.
“Lần này ban thưởng thật sự khiến ngươi bất mãn đến vậy sao? Nhìn mặt mũi ngươi cũng trắng bệch!” Lưu Ly buồn cười véo mặt Phó Kỳ, thấy hắn không phản ứng, nàng cũng tò mò nghiêng đầu qua nhìn thử xem trong thánh chỉ viết cái gì mà có thể hù Phó Kỳ trước giờ vẫn luôn lớn gan thành như vậy.
Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, đại hôn của Ngự Thủ Thành Tướng quân Thư Kỳ cùng Trường Nhạc Công chúa hủy bỏ. Hai người cả đời không được hứa hôn với nhau, từ bây giờ nam hôn nữ gả không liên quan nhau. Khâm thử.
“Đây là có chuyện gì?” Không đợi nàng mở miệng, Phó Kỳ vừa đọc xong thánh chỉ đã hỏi công công Phật Di Lặc, không đến mức quá khiếp sợ mà nói không nên lời như hai người kia.
Hắn phải biết chuyện gì đang xảy ra. Vì sao phụ hoàng lại đột nhiên hủy bỏ hôn sự của họ. Không phải ông ấy vẫn luôn một lòng chờ mong họ nhanh chóng thành thân hay sao? Thế nào mà đột nhiên lại đổi ý? Thậm chí còn không thèm thương lượng với họ đã tự mình hạ chỉ, vừa rồi cũng không nói tiếng nào với hắn. Mệnh lệnh như vậy, hắn không cách nào chấp nhận, cũng không nguyện chấp nhận!
“Xin Tướng quân thứ tội, về chuyện này, nô tài cũng không rõ ràng lắm. Nô tài chỉ phụng mệnh làm việc thôi.”
“Không rõ? Ngươi làm sao có thể không rõ? Bình thường người đi theo bên cạnh phụ hoàng không phải ngươi sao? Ngươi sao lại không biết phụ hoàng là bị cái gì kích thích mới hạ mệnh lệnh như vậy? Lúc trước còn hận không thể lập tức khiến bọn họ gạo nấu thành cơm, sao bây giờ lại đột nhiên hủy hôn, còn muốn họ cả đời không được cùng nhau. Đây rõ ràng là có chuyện gì đó mà!” Rốt cuộc cũng hoàn hồn, Phó Kỳ blah blah một đống câu hỏi. So sánh với hắn, hai vị đương sự kia có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
“Xin điện hạ thứ tội, nô tài thật sự không biết.”
“Đừng có nói không biết, không rõ mãi. Phụ hoàng… Lưu Ly, ngươi muốn đi đâu?” Hắn còn chưa xuất uy phong của điện hạ ra, sao nàng đã kéo hoàng huynh đi rồi?
“Ta muốn đi tìm Hoàng Thượng!” Tuy đã làm nghĩa nữ của Hoàng Thượng nhưng nàng vẫn không cách nào mở miệng gọi ‘phụ hoàng’ được. Một là vì cảm thấy sửa miệng rất phiền toái, thật ra vốn đã quên; hai là nàng tự nhận mình không có tư cách đó. Mà lúc này mặc kệ hắn là ai, nàng cũng phải đến hỏi cho rõ ràng. Chung thân đại sự của nàng sao có thể mặc hắn tùy ý đùa bỡn!
“Ta cũng đi!” Nhiều người đàm phán tương đối dễ hơn!
Phó Kỳ giữ chặt tay kia của Thư Kỳ. Không quản hắn có đồng ý hay không, hai người đã cặp hai bên kéo hắn đi về phía ngự thư phòng. Bộ dáng hùng hổ của bọn họ khiến thái giám, cung nữ, thị vệ tất cả đều tự động dạt ra để tránh tai bay vạ gió.