Chương : 9
Edit: Ring.
“Ta đi tìm thái y đến đây xem cho ngươi. Ngươi tắm rửa một chút trước đi, lát nữa ta trở lại.”
Đưa Thư Kỳ đến Cảnh Hoa cung, Lưu Ly bỏ lại một câu xong liền chạy biến.
Nhìn mình một thân toàn máu, Thư Kỳ nhanh chóng cởi xiêm y bước vào bồn tắm.
Đột nhiên một tiếng mở cửa rất nhỏ vang lên, nghe bước chân kia không giống Lưu Ly mà như là — “Thư ái khanh, nghe nói ngươi bị tập kích nên trẫm đặc biệt đến xem ngươi có bị thương không. Ai nha nha, ngươi đang tắm sao? Xem ra trẫm đến thật không đúng lúc rồi, nha đầu Lưu Ly đâu? Nàng thế nào…”Đột nhiên cả người Hoàng Thượng chấn động, giống như có gì đó mắc nghẹn nơi cổ, nói một nửa liền ngừng lại.
“Thần bây giờ dung nhan không chỉnh, còn xin Hoàng Thượng đến tiền thính chờ một chút. Đợi vi thần tẩy sạch một thân máu tanh rồi lại đi bái kiến ngài.” Ngoài miệng nói như rất cung kính nhưng thật ra trong lòng lại đang chửi thầm. Sớm không đến, muộn không đến, cố tình lại đến ngay lúc này. Lão đúng là biết chọn thời gian.
“Ngươi… Ngươi…” Hoàng Thượng khiếp sợ trừng mắt nhìn Thư Kỳ. Khối ngọc bội trên cổ Thư ái khanh không phải là…
Không chú ý đến ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cổ mình, Thư Kỳ cố gắng đè nén sự không kiên nhẫn mãnh liệt trong lòng, nói tiếp: “Xin Hoàng Thượng đến tiền tính nghỉ tạm. Vi thần sẽ nhanh chóng chỉnh tề diện thánh, tuyệt không để ngài chờ lâu.”
“Sao ngươi lại có ngối ngọc bội đó? Đó là…” Đó là thứ hắn đã đưa cho một nữ tử từng có một đoạn tình với mình nha, làm sao có thể ở trên người Thư ái khanh? Nhìn dung mạo hắn, chẳng lẽ —
Ngọc bội? Cúi đầu nhìn khối ngọc trên cổ mình, Thư Kỳ cười lạnh một tiếng.
Lão nhận ra khối ngọc nhật nguyệt này? Thật buồn cười, không phải lão đã sớm quên rồi sao? Sớm quên khối ngọc bội này, quên lời hứa hẹn khi xưa, cũng quên sự tồn tại của hắn!
“Đi ra ngoài.”
“Ngươi…” Đúng rồi, nhất định là vậy. Hận thù trong mắt Thư Kỳ rõ như thế, sao hắn lại không phát hiện chứ?
~
Khi Thư Kỳ đã ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt Hoàng Thượng, điều hắn nhìn thấy không còn là ngôi Cửu ngũ cao cao tại thượng thường ngày nữa. Trong mắt Hoàng Thượng có áy náy, cùng với nồng đậm… tiếc nuối mà hắn chán ghét?
“Con là con nàng?” Cũng là con hắn! Thư Kỳ là con trai hắn!
“Nàng?” Lão còn nhớ nàng sao? Hay chỉ nhớ rõ khối ngọc nhật nguyệt này mà thôi?
Chẳng lẽ Thư Kỳ không biết? Không, không thể nào. Nó chắc chắn là con trai của nàng, cũng là con của hắn. Ánh mắt nó cực kỳ giống hắn.
“Thư Lĩnh, nàng là mẫu thân của con đúng không?” Thì ra đây là lí do vì sao hắn cảm thấy Thư Kỳ rất thân thiết. Hắn nên sớm nghĩ ra mới phải. Tiểu tử này bất tuân như vậy, thấy hắn giống như thấy kẻ thù, hắn cảm nhận được, chỉ là hắn vẫn xem đó như ‘nghé con không sợ cọp’ mà thôi, thì ra tất cả là vì hắn là một phụ thân vô trách nhiệm.
“Ông còn nhớ nàng sao?” Giọng Thư Kỳ đầy trào phúng. Người này đã quên mẹ con họ hai mươi lăm năm, giờ cư nhiên còn mặt mũi nhắc đến tên nương. Mà điều hắn thật sự không muốn thừa nhận chính là, ông ta thậm chí— còn không biết sự tồn tại của hắn!
“Con hận trẫm?” Đúng vậy, hận là đúng. Lúc trước nói muốn đón nàng vào cung, nhưng năm đó trong cung thay đổi quá lớn, Hoàng tổ mẫu lại qua đời. Ba năm sau khi hắn đi tìm nàng, Thư Lĩnh đã chuyển đi rồi. Hai mươi mấy năm qua không chút tin tức gì, bất luận hắn phái bao nhiêu người đi tìm, kết quả cũng chỉ có thất vọng.
“Hận ngài? Ngài đừng đường là ngôi Cửu ngũ, vi thần sao dám hận chứ?” Dối trá, vốn đã là đặc trưng của triều đình.
Hoàng Thượng tiếc nuối nén một hơi thở dài. “Con đúng là nên hận trẫm.”
Đối với Thư Kỳ, hắn chưa bao giờ thực hiện một chút trách nhiệm của người cha. Con oán trách hắn, hắn không có gì để nói. Chỉ là lỡ mất quá trình trưởng thành của Thư Kỳ, hắn cũng cảm thấy tiếc nuối mà.
“Phụ thân? Ông có tư cách đó sao?” Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không thừa nhận chuyện đó. Hắn đã lớn rồi, không cần phụ thân. Trước đây không cần, sau này cũng vậy!
“Con trai, trên người con chảy máu của trẫm, đó là sự thật con không thay đổi được. Đời này con chính là con trai ta!” Dù tiếc nuối nhưng mất bò mới lo làm chuồng cũng chưa quá muộn.
Đứa nhỏ ưu tú như vậy là con trai hắn, là con trai ruột của hắn!
“Không phải, ông không phải cha tôi. Tôi không có phụ thân, từ khi sinh ra đến khi chết đi đều như vậy. Tôi nhất định sẽ không thừa nhận ông!” Là tên cẩu Hoàng đế này hại chết mẫu thân, hắn vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho lão!
Vậy sao? Con hận hắn như vậy, nhưng vẫn đến bên cạnh hắn, chuyện này khiến hắn cảm thấy vui vẻ hơn bất kỳ điều gì. Ít nhất nó cũng cho hắn biết đến sự tồn tại của nó.
“Lĩnh Nhi đâu?” Mẫu thân của con, cô nương xinh đẹp mê người kia, cũng là nữ nhân mà hắn yêu.
Thấy Thư Kỳ im lặng quay mặt chỗ khác, ngạo nghễ không nói một tiếng, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy căng thẳng, nhịn không được mà lớn tiếng: “Trẫm hỏi con Lĩnh Nhi đâu?” Chẳng lẽ nàng đã…
“Ông nghĩ tôi sẽ để mẹ ở một mình sao?” Vì sao hắn lên kinh một mình, chẳng lẽ lão còn chưa rõ?
“Vậy ư? Lĩnh Nhi nàng…” Cho dù là người đứng đầu một quốc gia nhưng vừa nghĩ đến nữ nhân mình yêu đã không còn trên đời, lệ, vẫn không thể khống chế được mà rơi.“Khi trẫm phái người đến Thạch gia trang đón, hai người đã không còn ở đó nữa. Hai mươi lăm năm nay, hai người đã đi đâu? Vì sao trẫm phái đi nhiều người như vậy đều không tìm được? Nương con chỉ là một thiếu nữ tử, sao nàng có thể mang con rời khỏi Thạch gia trang được?” Nếu bọn họ không rời khỏi đó, hắn đã sớm đón hai mẹ con vào cung.
Lão có tìm mẹ con hắn? Hừ, cho dù có thì lại thế nào? Lão mang đến cho họ sự khuất nhục, cực khổ vẫn là chuyện vĩnh viễn không thể thay đổi.
“Chúng ta là bị đuổi ra. Nương chưa thành thân đã sinh con, khiến gia tộc hổ thẹn. Hơn nữa ta sinh thiếu tháng nên thân thể suy yếu, vì có thể để ta sống sót, nàng không thể không rời khỏi Thạch gia trang đi khắp nơi tìm kiếm danh y.” Thư Kỳ lạnh lẽo cười, trong nụ cười lại mang mấy phần bi ai vô tận. “Ngay lúc nàng gặp được sư phụ ta, còn khiến hắn gật đầu đáp ứng giúp ta tục mệnh, nàng cũng đã không được nữa rồi. Bệnh lâu ngày đã không còn cách nào chữa, ai cũng không cứu được.” Mà tất cả những điều này đều là vì lão. Nếu không tại lão, nương cũng đã không phải chịu cực khổ như vậy. Nếu khi đó lão đón mẫu thân đi sớm một chút, nàng cũng đã không phải một mình đối mặt cả gia tộc, đã không…
“Là lỗi của trẫm. Trẫm có lỗi với hai mẹ con con.” Hắn biết bây giờ có ảo nảo thế nào cũng không thể mang nữ nhân mình yêu trở lại, không thể xóa đi sự đau xót trong lòng con trai.
Thư Kỳ là cốt nhục của hắn nha, chẳng lẽ hắn không chỉ mất đi Lĩnh Nhi mà ngay cả con trai cũng mất luôn sao?
“Bây giờ nói những lời này thì có ích gì? Nương cũng đã chết rồi, mà tôi vĩnh viễn sẽ không thừa nhận ông là cha!” Cho dù không giết được, ít nhất hắn còn có thể làm vậy để trả thù. Cả đời, hắn muốn cả đời cẩu Hoàng đế này phải cắn rứt lương tâm.
“Aiz, tính tình của con thật giống y nương con.” Hắn còn ép buộc được sao? Con chịu ở lại bên cạnh đã là ông trời ban ơn cho hắn rồi, cho dù nó không chịu nhận thì hắn cũng nên cảm thấy thỏa mãn.
“Ngươi là… con Hoàng Thượng…” Ngoài cửa, Lưu Ly và thái y bị túm đến trừng mắt, cứng cả người, khiếp sợ không thôi vì tin tức vừa nghe được.
Thì ra Thư Kỳ là con trai Hoàng Thượng! Là con trai lưu lạc dân gian của Hoàng Thượng!
Khó trách hắn lại muốn ám sát Hoàng Thượng, thì ra hắn đã từng gặp phải chuyện đau xót đến mức đó.
“Thì ra ta còn có một Hoàng huynh.” Một giọng nói khác thình lình vang lên khiến mọi người lập tức quay đầu. Chỉ thấy người đang ngồi xổm bên chân Lưu Ly lúc này đúng là Phó Kỳ.
(R: tư thế huyền thoại, ngồi chồm hổm chống má nghểnh mỏ hóng chuyện ==”. Nếu được cho xin thêm bịch bánh tráng vừa nhai vừa hóng.)
Một trận im lặng kéo dài, sau đó Lưu Ly mới kinh hô “Ngươi bị thương!”
Chỉ thấy ống tay áo Thư Kỳ hơi phiếm máu. Mấy đóa hoa đỏ nổi trên ống tay áo màu trăng có vẻ phá lệ chói mắt.
Nàng không nói hai lời xông lên phía trước, vén ống tay áo hắn lên. Một miệng vết thương đang rỉ máu khiến nàng thiếu chút nữa ngất tại chỗ, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống.
“Làm sao bây giờ? Miệng vết thương này rất lớn… Bây giờ có phải ngươi đang hồi quang phản chiếu hay không? Nếu không sao vẫn còn tỉnh bơ như vậy?
Hoàng Thượng, ngài mau tránh qua một bên đừng làm vướng chân ta. Thái y, ông mau tới đây xem giúp hắn… Có phải hắn sẽ chết hay không? Ông xem hắn ngơ ngác không có bất kỳ phản ứng nào kia.” Nàng chọt chọt miệng vết thương trên cánh tay Thư Kỳ (đù :v), ngoại trừ nhìn chằm chằm vào nàng, hắn không có bất kỳ phản ứng nào khác, thậm chí mày cũng không thèm nhíu nữa.
“Lưu Ly, ngươi khoa trương quá.” Phó Kỳ nhìn không nổi nữa nên bước đến vừa đưa tay áo giúp nàng lau nước mắt vừa cười nhạo. Hắn còn chưa thấy ai bị thương chút xíu như vậy mà chết a!
“Ta nào có khoa trương. Một hạ nhân trong nhà ta hồi xưa chỉ mới đạp cục đá bị trầy chút thôi mà hôm sau đã chết rồi. Còn có một người hàng xóm cũng vậy, hắn chỉ bị lưu manh đánh một chút, hai ngày sau đã phát hiện chết trong nhà.
Ngươi nghĩ xem vết thương hắn lớn như vậy, đương nhiên càng có khả năng xảy ra cái gì ‘lỡ như’. Nếu Thư Kỳ thật sự gặp chuyện không hay…” Nàng ngẩng đầu nhìn Thư Kỳ: “Nếu ngươi dám chết, ta nhất định sẽ không cho ngươi chết được nhắm mắt!” Oa… Nàng không muốn bị hắn bỏ lại, nàng không muốn hắn xảy ra chuyện.
Phó Kỳ trừng lớn mắt, vội vàng lôi kéo thái y qua xem ‘vết thương trí mạng’ bự bằng lỗ kim trên ngón tay út. Hắn thật sự không muốn chết đâu.
“Ngươi cút xa một chút cho ta. Bây giờ còn chưa đến lượt ngươi làm phiền Hoa thái y!” Nàng vừa đẩy Phó Kỳ vừa không cho hắn ngăn cản Hoa thái y xem bệnh cho Thư Kỳ.
“Không tới lượt ta?” Hắn không dám tin chỉ vào mình: “Sao ngươi không ngẫm lại xem. Hoàng huynh cao lớn như vậy, bị thương giống như là bị muỗi cắn mà thôi, căn bản chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng người ta là đóa hoa được chiều chuộng nuôi dưỡng trong hoàng cung nha. Ngươi xem ta bị thương nghiêm trọng như vậy, nếu lỡ xảy ra chuyện gì không hay thì làm sao bây giờ?” Nói thế nào thì hắn cũng tương đối nguy hiểm chứ.
“Ngươi cái bông hoa loa kèn này dù chết một trăm lần cũng không liên quan đến ta!” Nếu hắn dám làm phiền Hoa thái y nữa thì đừng trách nàng lập tức ngắt cái bông hoa loa kèn chỉ biết lãng phí lương thực là hắn xuống.
“Sao ngươi có thể làm vậy? Chúng ta không phải là đồng bọn sao? Sao ngươi có thể có Hoàng huynh liền mất nhân tính!” Trái tim hắn đau quá, Lưu Ly khiến lòng hắn tổn thương.
“Ngươi không nghe nói ‘xuất giá tòng phu’, ‘xem phu như trời’ sao? Ta sắp gả cho hắn, tất nhiên phải lấy hắn làm trọng.” Mà kẻ không thể làm chỗ dựa vững chắc, chỉ có thể làm đồng bọn thông đồng làm bậy… không phải, là đồng tâm hiệp lực, ngẫu nhiên xoáy nhau một chút là hắn đương nhiên không quan trọng bằng Thư Kỳ.
“Không phải ngươi không muốn gả cho huynh ấy sao?” Thái độ của nàng sao lại thay đổi nhanh như vậy?
“Tự nhiên ta thấy gả cho hắn cũng không tệ. Thế nào, không được sao?” Sắc mặt Phó Kỳ như vậy là sao nha? Thật muốn tát cho một cái.
“Phụ hoàng, Lưu Ly muốn vứt bỏ con…” Hắn đáng thương dựa vào Hoàng Thượng, hòng tranh thủ chút an ủi.
Nhưng Hoàng Thượng cũng không chút đồng tình với hắn: “Sau này Lưu Ly chính là Hoàng tẩu của con, nhớ phải nghe lời nàng một chút.” Đây cũng là một kiểu bồi thường cho Thư Kỳ.
“Đừng mà…” Oa, hắn thật đáng thương.
“Cái gì mà đừng. Nói cho ngươi biết, ta gả Thư Kỳ là cái chắc rồi. Bắt đầu từ hôm nay ngươi phải nghe lời ta, có cái gì vui nhất định phải lập tức đến nói ta biết, nếu có ai ăn hiếp ta, ngươi cũng phải giúp ta đánh hắn.”
“Ngươi dứt khoát đi làm thổ phỉ luôn đi!” Từ khi nào mà con cưng của trời như hắn lại lưu lạc đến tình trạng này? Mà phụ hoàng cư nhiên cồn ngầm đồng ý với hành vi ăn hiếp trắng trợn của nàng.
“Ngươi muốn nói sao cũng được, dù sao…” Đột nhiên một trận ho vang lên, Lưu Ly chưa kịp quay đầu lại đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
“Không cần A Cẩu ca của nàng nữa?” Mặc kệ ở đây có bao nhiêu con mắt đang nhìn, Thư Kỳ vẫn ôm nàng không chịu buông tay.
“Thương thế của ngươi…”
“Nếu ta có gì không hay, nàng nguyện ý chết cùng ta sao?” Tình cảm của nàng dành cho hắn có bao sâu?
Lưu Ly đột nhiên trầm mặt trừng mắt nhìn hắn. “Không.” Xem hắn đang nói lời ngu xuẩn gì vậy nha? “Chết rồi thì cái gì cũng không còn. Ta mới không tin mấy chuyện ma quỷ lừa đảo gì mà kiếp sau tiếp tục làm phu thê đâu. Ai biết thế giới sau khi chết là như thế nào, phải còn sống mới có cơ hội cùng nhau.”
“Hoàng huynh người ta là đang bày tỏ tình yêu với ngươi nha. Sao ngươi lại chậm tiêu như vậy chứ? Đúng là cái đồ không biết điều.” Phó Kỳ không khỏi lên tiếng trêu chọc.
Nếu đổi lại là hắn, nhất định sẽ nói mấy câu còn ghê tởm hơn, để đối phương cảm động đến nước mắt nước mũi giàn dụa một phen. Như vậy nếu sau này có xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ có người tình nguyện làm quân cảm tử xuất lực đỡ cho hắn.
Lưu Ly không cam lòng yếu thế trừng lại: “Người ta đây là ‘thành thật’, ai dối trá như ngươi!”
“Ta dối trá?” Phó Kỳ ngơ ngác chỉ vào mình, trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin.
“Suỵt, đừng lớn tiếng như vậy. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi giữ bí mật.” Haha, sắc mặt của hắn thật thú vị.
“Oa… Hoàng huynh, nàng ăn hiếp đệ.” Hai mắt đẫm lệ ra vẻ đáng thương của Phó Kỳ khi nhìn thấy Thư Kỳ càng ôm chặt Lưu Ly liền biết ‘tình huynh đệ’ mỏng như tờ giấy giữa bọn họ không bằng ‘tình yêu’ rồi. Vậy chỉ còn —
“Phụ hoàng, Lưu Ly kia không lớn không nhỏ…” Sao phụ hoàng lại nhìn… Oa! Phụ hoàng cũng đứng bên phe Hoàng huynh bên kia, vậy hắn phải làm sao bây giờ?
“Oa… các ngươi đều ăn hiếp ta. Ta muốn rời cung bỏ trốn!” Uất ức mếu máo, hắn liếc nhìn bọn họ một cái liền xoay người chạy ra ngoài.
“Rời cung bỏ trốn?” Thư Kỳ có chút khó hiểu, lại càng cảm thấy buồn cười. Tuy Phó Kỳ vẫn luôn dính với Lưu Ly hưng hắn lại tuyệt không cảm thấy ghen tị, ngược lại còn có chút đồng tình cho Phó Kì nữa kìa.
“Yên tâm!” Lưu Ly không thèm để ý mà phất phất tay, kéo hắn đi vào phòng. “Hắn nói muốn rời cung bỏ trốn, cũng thật sự trốn đi mấy lần rồi. Có điều qua mấy ngày thấy chán rồi lại chạy về thôi.”
Nàng dùng sức đẩy hắn lên giường: “Bây giờ ngươi liền ngoan ngoãn nghỉ ngơi, có chuyện gì giao cho người khác làm là được. Dù sao ngươi bị thương nặng như vậy cũng chỉ vì ‘ai kia’ thôi. Chuyện tiếp theo giao cho ‘ai kia’ xử lý là được rồi.” Nàng quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Thượng vẫn còn ngồi chưa chịu đi, tin chắc ông già này cũng hiểu ‘ai kia’ nàng nói là ai!
Hoàng Thượng lắc đầu thở dài: “Nha đầu Lưu Ly nói đúng. Con cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, chuyện khác ‘ai kia’ sẽ xử lý.” Aiz, Hoàng đế này thật sự là càng ngày càng không có tôn nghiêm.
Nhưng đám làm ra chuyện như thế này với người của hắn, đặc biệt người này còn là con ruột, hắn nhất định sẽ truy cứu đến cùng.
~
“Phó Kỳ, mấy ngày nay ngươi trốn đi đâu vậy? Sao ta không gặp?” Cái người vẫn luôn đột ngột xuất hiện như ma lại mất tích liên tục mấy ngày, đúng là khiến người ta cảm thấy không quen.
Phó Kỳ lập tức tiêu sái đến ngồi xuống bên cạnh Lưu Ly: “Ta rời cung đi ra ngoài.”
“Nga, ngươi rời cung… Cái gì? Ngươi rời cung trốn đi?” Gần đây có phải lỗ tai nàng có vấn đề hay không, sao cứ hay nhe được mấy lời kỳ cục? Không phải hắn mới về chưa được bao lâu sao? Thế nào mà lại đi nữa?
“Đúng, ta rời cung trốn đi, bởi vì lại có người chọc đến ta…” Hắn lấy trong lòng ra một cái túi giấy, mang kẹo hồ lô trong đó ra đưa cho nàng. “Tặng ngươi đặc sản của dân gian. Ta là tiến cung để thăm ngươi và Hoàng huynh Tướng quân của ta.” Thăm người ta còn nhớ mang theo quà, lần này không ai dám nói hắn không hiểu chuyện nữa rồi.
“Ai lớn mật như vậy, dám trêu ngươi nha? Bây giờ ngươi đang ở đâu? Dân gian chơi vui lắm đúng không?” Cặn một ngụm kẹo hồ lô, Lưu Ly vừa ăn vừa hỏi, khá là tò mò không biết tiểu Hoàng tử được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay là hắn sẽ gặp được chuyện thú vị gì.
“Đúng, vui cực kỳ luôn. Nói cho ngươi nghe, bây giờ ta đang làm nghệ kỹ ở một kỹ viện cũng khá là nổi tiếng nha. Biệt danh là Thủy Tương Tử, dễ nghe lắm đúng không?” Hắn hưng phấn cực kỳ.
“Nghệ kỹ? Đó không phải là…” Cô nương mới có thể làm sao?
“Đúng, chính xác. Ta nam phẫn nữ trang ra trận, là Tiểu Văn giới thiệu ta vào đó. Nơi đó thật sự rất thú vị, đặc biệt là Phụng Vân cô nương đã nhận ta, nàng đúng là một đại mỹ nhân tâm địa rất tốt.” Nếu không phải nàng lớn tuổi hơn hắn, hắn nhất định đã mang nàng về làm Hoàng phi rồi!
Bình thường hảo tâm sẽ không có kết cục gì tốt. Vị Phụng Vân cô nương kia không lâu nữa chắc chắn sẽ thấy vạn phần hối hận, hối hận vì đã ngu ngốc thu nhận tên Phó Kỳ này.
“Nàng biết ngươi là Hoàng tử không?” Gần đây Hoàng Thượng hay tìm Thư Kỳ bàn bạc gì đó, xem ra bọn họ rất bận. Nếu không thì Hoàng Thượng cũng đã hay chuyện con trai bảo bối của hắn mất tích mấy ngày rồi. Mà nếu lại để hắn biết con trai nam phẫn nữ trang đi làm nghệ kỹ nữa, tám phần là sẽ tức giận đến mức phái người đi túm hắn về trói lại đánh đòn.
“Đương nhiên là không. Tất cả mọi người ở đó đều không biết.” Nếu biết thì không phải hắn đã sớm thất thân rồi sao? Tuy tuổi hắn không lớn nhưng người muốn gả cho hắn cũng đông lắm nha! “Đúng rồi, ngươi có muốn đến chỗ kia của ta chơi không? Ta gặp được một người rất giống ngươi nga!”
“Rất giống ta?” Thiệt hay giả, giống nàng, chẳng lẽ là nương?
“Không phải ngươi đang tìm nương sao? Ta nghi chính là nàng, thấy tuổi cũng khớp…” Còn chưa nói xong, cổ áo hắn đã bị người ta túm.
“Mau mang ta đi!” Nương thật sự ở kinh thành, hơn nữa còn đề Phó Kỳ gặp được!
“Vậy… Đêm nay ta muốn đi chơi đêm với Phụng Vân tỷ tỷ. Ngươi thay ta làm việc, ta liền mang ngươi đi.” Đây là cũng một trong các nguyên nhân hắn tiến cung tìm nàng. Không còn cách nào, hắn đã lâu không đi chơi đêm rồi. Từ sau khi bị phụ hoàng bắt được lần trước, hắn bị giam cầm đã lâu.
“Không thành vấn đề. Chỉ cần ngươi dẫn ta đi tìm nương, chuyện gì ta cũng đáp ứng!” Nương, cuối cùng con gái cũng tìm thấy người rồi!
“Được, vậy đi thôi!” Phó Kỳ vui vẻ lôi kéo nàng đi, ngoài cửa cung đã có một chiếc xe ngựa chờ sẵn.
Hai người lên xe đi về phía Tây, vừa vặn lướt qua một chiếc xe ngựa màu xanh đen khác.
“Í? Đó không phải Phó Kỳ điện hạ và Trường Nhạc Công chúa sao? Gia, vừa rồi…”
Im lặng một lúc, sau đó xe ngựa lập tức chuyển hướng, chạy theo chiếc xe cách đó không xa.
~
“Ngươi xem, chính là người đó.” Vừa xuống xe ngựa, không để ý đến sắc mặt khó coi của Lưu Ly vì đường sá xóc nảy, Phó Kỳ lập tức chỉ vào thiếu phụ xinh đẹp đang đứng bên cửa hông bố thí thức ăn.
“Mọi người đều gọi nàng là Tam Nương, là một trong những bà chủ ở nơi này. Tất cả các cô nương thuộc Tử Vân Giản đều do nàng quản lý. Bình thường nàng rất tốt với mọi người. Nếu ngươi có gặp nạn đến đầu nhập vào nàng, cam đoan là không thành vấn đề. Nhưng mà… Lưu Ly, ngươi có đang nghe ta nói hay… Oa! Má ơi quỷ!” Sao Lưu Ly lại biến thành bộ dáng này?
“Ta không sao…” mới là lạ. Nàng khổ sở muốn chết, khúc đường đó thật là có đủ điên.
Bất quá, nàng sắp được thấy nương rồi.
Hắn nói tên người kia là Tam Nương, đó không phải khuê danh của nương. Nhưng bóng lưng kia, sườn mặt kia… thoạt nhìn đúng là mẫu thân mà đã lâu nàng không gặp.
“Nương…” Nước mắt đột nhiên trào ra, nàng nhanh chóng phác lên ôm lấy người. “Nương, con gái tìm người thật cực khổ. Sao người lại ở đây tiêu dao một mình cũng không về thăm con? Thậm chí ngay cả phái người đưa một bức thư cũng không có. Sao người lại nhẫn tâm như vậy, người không cần Lưu Ly nữa sao?”
“Lưu Ly?” Tam Nương cứng ngắc nhanh chóng xoay người. “Con là… Lưu Ly? Nhóc Lưu Ly?” Nàng không dám tin mà kinh hô.
Tiếng gọi bi thương của Lưu Ly thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Mà trong xe ngựa cách đó không xa lại đang trong tình trạng kinh ngạc.
“Vị phu nhân kia nhìn khá là quen mắt. Giống như… đúng rồi, nàng không phải là năm đó…” Hắn nhìn về phía chủ nhân.
Hầu hạ chủ nhân bao nhiêu năm, chuyện phong lưu của chủ nhân, hắn tự nhiên cũng biết chút đỉnh.
Chỉ thấy nam tử kia sầm mặt, không chớp mắt nhìn chăm chú cảnh tượng cách đó không xa. Thậm chí khi hai người đã vào nhà hết rồi, ánh mắt hắn vẫn chưa thu lại.
“Gia, nếu đúng là vậy, Trường Nhạc Công chúa không phải có thể là…”
“Chuyện này đừng phô trương, chúng ta đi về trước.” Không nên như vậy, ông trời không nên trêu cợt hắn như vậy mới đúng!
~
“Ta đi tìm thái y đến đây xem cho ngươi. Ngươi tắm rửa một chút trước đi, lát nữa ta trở lại.”
Đưa Thư Kỳ đến Cảnh Hoa cung, Lưu Ly bỏ lại một câu xong liền chạy biến.
Nhìn mình một thân toàn máu, Thư Kỳ nhanh chóng cởi xiêm y bước vào bồn tắm.
Đột nhiên một tiếng mở cửa rất nhỏ vang lên, nghe bước chân kia không giống Lưu Ly mà như là — “Thư ái khanh, nghe nói ngươi bị tập kích nên trẫm đặc biệt đến xem ngươi có bị thương không. Ai nha nha, ngươi đang tắm sao? Xem ra trẫm đến thật không đúng lúc rồi, nha đầu Lưu Ly đâu? Nàng thế nào…”Đột nhiên cả người Hoàng Thượng chấn động, giống như có gì đó mắc nghẹn nơi cổ, nói một nửa liền ngừng lại.
“Thần bây giờ dung nhan không chỉnh, còn xin Hoàng Thượng đến tiền thính chờ một chút. Đợi vi thần tẩy sạch một thân máu tanh rồi lại đi bái kiến ngài.” Ngoài miệng nói như rất cung kính nhưng thật ra trong lòng lại đang chửi thầm. Sớm không đến, muộn không đến, cố tình lại đến ngay lúc này. Lão đúng là biết chọn thời gian.
“Ngươi… Ngươi…” Hoàng Thượng khiếp sợ trừng mắt nhìn Thư Kỳ. Khối ngọc bội trên cổ Thư ái khanh không phải là…
Không chú ý đến ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cổ mình, Thư Kỳ cố gắng đè nén sự không kiên nhẫn mãnh liệt trong lòng, nói tiếp: “Xin Hoàng Thượng đến tiền tính nghỉ tạm. Vi thần sẽ nhanh chóng chỉnh tề diện thánh, tuyệt không để ngài chờ lâu.”
“Sao ngươi lại có ngối ngọc bội đó? Đó là…” Đó là thứ hắn đã đưa cho một nữ tử từng có một đoạn tình với mình nha, làm sao có thể ở trên người Thư ái khanh? Nhìn dung mạo hắn, chẳng lẽ —
Ngọc bội? Cúi đầu nhìn khối ngọc trên cổ mình, Thư Kỳ cười lạnh một tiếng.
Lão nhận ra khối ngọc nhật nguyệt này? Thật buồn cười, không phải lão đã sớm quên rồi sao? Sớm quên khối ngọc bội này, quên lời hứa hẹn khi xưa, cũng quên sự tồn tại của hắn!
“Đi ra ngoài.”
“Ngươi…” Đúng rồi, nhất định là vậy. Hận thù trong mắt Thư Kỳ rõ như thế, sao hắn lại không phát hiện chứ?
~
Khi Thư Kỳ đã ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt Hoàng Thượng, điều hắn nhìn thấy không còn là ngôi Cửu ngũ cao cao tại thượng thường ngày nữa. Trong mắt Hoàng Thượng có áy náy, cùng với nồng đậm… tiếc nuối mà hắn chán ghét?
“Con là con nàng?” Cũng là con hắn! Thư Kỳ là con trai hắn!
“Nàng?” Lão còn nhớ nàng sao? Hay chỉ nhớ rõ khối ngọc nhật nguyệt này mà thôi?
Chẳng lẽ Thư Kỳ không biết? Không, không thể nào. Nó chắc chắn là con trai của nàng, cũng là con của hắn. Ánh mắt nó cực kỳ giống hắn.
“Thư Lĩnh, nàng là mẫu thân của con đúng không?” Thì ra đây là lí do vì sao hắn cảm thấy Thư Kỳ rất thân thiết. Hắn nên sớm nghĩ ra mới phải. Tiểu tử này bất tuân như vậy, thấy hắn giống như thấy kẻ thù, hắn cảm nhận được, chỉ là hắn vẫn xem đó như ‘nghé con không sợ cọp’ mà thôi, thì ra tất cả là vì hắn là một phụ thân vô trách nhiệm.
“Ông còn nhớ nàng sao?” Giọng Thư Kỳ đầy trào phúng. Người này đã quên mẹ con họ hai mươi lăm năm, giờ cư nhiên còn mặt mũi nhắc đến tên nương. Mà điều hắn thật sự không muốn thừa nhận chính là, ông ta thậm chí— còn không biết sự tồn tại của hắn!
“Con hận trẫm?” Đúng vậy, hận là đúng. Lúc trước nói muốn đón nàng vào cung, nhưng năm đó trong cung thay đổi quá lớn, Hoàng tổ mẫu lại qua đời. Ba năm sau khi hắn đi tìm nàng, Thư Lĩnh đã chuyển đi rồi. Hai mươi mấy năm qua không chút tin tức gì, bất luận hắn phái bao nhiêu người đi tìm, kết quả cũng chỉ có thất vọng.
“Hận ngài? Ngài đừng đường là ngôi Cửu ngũ, vi thần sao dám hận chứ?” Dối trá, vốn đã là đặc trưng của triều đình.
Hoàng Thượng tiếc nuối nén một hơi thở dài. “Con đúng là nên hận trẫm.”
Đối với Thư Kỳ, hắn chưa bao giờ thực hiện một chút trách nhiệm của người cha. Con oán trách hắn, hắn không có gì để nói. Chỉ là lỡ mất quá trình trưởng thành của Thư Kỳ, hắn cũng cảm thấy tiếc nuối mà.
“Phụ thân? Ông có tư cách đó sao?” Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không thừa nhận chuyện đó. Hắn đã lớn rồi, không cần phụ thân. Trước đây không cần, sau này cũng vậy!
“Con trai, trên người con chảy máu của trẫm, đó là sự thật con không thay đổi được. Đời này con chính là con trai ta!” Dù tiếc nuối nhưng mất bò mới lo làm chuồng cũng chưa quá muộn.
Đứa nhỏ ưu tú như vậy là con trai hắn, là con trai ruột của hắn!
“Không phải, ông không phải cha tôi. Tôi không có phụ thân, từ khi sinh ra đến khi chết đi đều như vậy. Tôi nhất định sẽ không thừa nhận ông!” Là tên cẩu Hoàng đế này hại chết mẫu thân, hắn vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho lão!
Vậy sao? Con hận hắn như vậy, nhưng vẫn đến bên cạnh hắn, chuyện này khiến hắn cảm thấy vui vẻ hơn bất kỳ điều gì. Ít nhất nó cũng cho hắn biết đến sự tồn tại của nó.
“Lĩnh Nhi đâu?” Mẫu thân của con, cô nương xinh đẹp mê người kia, cũng là nữ nhân mà hắn yêu.
Thấy Thư Kỳ im lặng quay mặt chỗ khác, ngạo nghễ không nói một tiếng, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy căng thẳng, nhịn không được mà lớn tiếng: “Trẫm hỏi con Lĩnh Nhi đâu?” Chẳng lẽ nàng đã…
“Ông nghĩ tôi sẽ để mẹ ở một mình sao?” Vì sao hắn lên kinh một mình, chẳng lẽ lão còn chưa rõ?
“Vậy ư? Lĩnh Nhi nàng…” Cho dù là người đứng đầu một quốc gia nhưng vừa nghĩ đến nữ nhân mình yêu đã không còn trên đời, lệ, vẫn không thể khống chế được mà rơi.“Khi trẫm phái người đến Thạch gia trang đón, hai người đã không còn ở đó nữa. Hai mươi lăm năm nay, hai người đã đi đâu? Vì sao trẫm phái đi nhiều người như vậy đều không tìm được? Nương con chỉ là một thiếu nữ tử, sao nàng có thể mang con rời khỏi Thạch gia trang được?” Nếu bọn họ không rời khỏi đó, hắn đã sớm đón hai mẹ con vào cung.
Lão có tìm mẹ con hắn? Hừ, cho dù có thì lại thế nào? Lão mang đến cho họ sự khuất nhục, cực khổ vẫn là chuyện vĩnh viễn không thể thay đổi.
“Chúng ta là bị đuổi ra. Nương chưa thành thân đã sinh con, khiến gia tộc hổ thẹn. Hơn nữa ta sinh thiếu tháng nên thân thể suy yếu, vì có thể để ta sống sót, nàng không thể không rời khỏi Thạch gia trang đi khắp nơi tìm kiếm danh y.” Thư Kỳ lạnh lẽo cười, trong nụ cười lại mang mấy phần bi ai vô tận. “Ngay lúc nàng gặp được sư phụ ta, còn khiến hắn gật đầu đáp ứng giúp ta tục mệnh, nàng cũng đã không được nữa rồi. Bệnh lâu ngày đã không còn cách nào chữa, ai cũng không cứu được.” Mà tất cả những điều này đều là vì lão. Nếu không tại lão, nương cũng đã không phải chịu cực khổ như vậy. Nếu khi đó lão đón mẫu thân đi sớm một chút, nàng cũng đã không phải một mình đối mặt cả gia tộc, đã không…
“Là lỗi của trẫm. Trẫm có lỗi với hai mẹ con con.” Hắn biết bây giờ có ảo nảo thế nào cũng không thể mang nữ nhân mình yêu trở lại, không thể xóa đi sự đau xót trong lòng con trai.
Thư Kỳ là cốt nhục của hắn nha, chẳng lẽ hắn không chỉ mất đi Lĩnh Nhi mà ngay cả con trai cũng mất luôn sao?
“Bây giờ nói những lời này thì có ích gì? Nương cũng đã chết rồi, mà tôi vĩnh viễn sẽ không thừa nhận ông là cha!” Cho dù không giết được, ít nhất hắn còn có thể làm vậy để trả thù. Cả đời, hắn muốn cả đời cẩu Hoàng đế này phải cắn rứt lương tâm.
“Aiz, tính tình của con thật giống y nương con.” Hắn còn ép buộc được sao? Con chịu ở lại bên cạnh đã là ông trời ban ơn cho hắn rồi, cho dù nó không chịu nhận thì hắn cũng nên cảm thấy thỏa mãn.
“Ngươi là… con Hoàng Thượng…” Ngoài cửa, Lưu Ly và thái y bị túm đến trừng mắt, cứng cả người, khiếp sợ không thôi vì tin tức vừa nghe được.
Thì ra Thư Kỳ là con trai Hoàng Thượng! Là con trai lưu lạc dân gian của Hoàng Thượng!
Khó trách hắn lại muốn ám sát Hoàng Thượng, thì ra hắn đã từng gặp phải chuyện đau xót đến mức đó.
“Thì ra ta còn có một Hoàng huynh.” Một giọng nói khác thình lình vang lên khiến mọi người lập tức quay đầu. Chỉ thấy người đang ngồi xổm bên chân Lưu Ly lúc này đúng là Phó Kỳ.
(R: tư thế huyền thoại, ngồi chồm hổm chống má nghểnh mỏ hóng chuyện ==”. Nếu được cho xin thêm bịch bánh tráng vừa nhai vừa hóng.)
Một trận im lặng kéo dài, sau đó Lưu Ly mới kinh hô “Ngươi bị thương!”
Chỉ thấy ống tay áo Thư Kỳ hơi phiếm máu. Mấy đóa hoa đỏ nổi trên ống tay áo màu trăng có vẻ phá lệ chói mắt.
Nàng không nói hai lời xông lên phía trước, vén ống tay áo hắn lên. Một miệng vết thương đang rỉ máu khiến nàng thiếu chút nữa ngất tại chỗ, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống.
“Làm sao bây giờ? Miệng vết thương này rất lớn… Bây giờ có phải ngươi đang hồi quang phản chiếu hay không? Nếu không sao vẫn còn tỉnh bơ như vậy?
Hoàng Thượng, ngài mau tránh qua một bên đừng làm vướng chân ta. Thái y, ông mau tới đây xem giúp hắn… Có phải hắn sẽ chết hay không? Ông xem hắn ngơ ngác không có bất kỳ phản ứng nào kia.” Nàng chọt chọt miệng vết thương trên cánh tay Thư Kỳ (đù :v), ngoại trừ nhìn chằm chằm vào nàng, hắn không có bất kỳ phản ứng nào khác, thậm chí mày cũng không thèm nhíu nữa.
“Lưu Ly, ngươi khoa trương quá.” Phó Kỳ nhìn không nổi nữa nên bước đến vừa đưa tay áo giúp nàng lau nước mắt vừa cười nhạo. Hắn còn chưa thấy ai bị thương chút xíu như vậy mà chết a!
“Ta nào có khoa trương. Một hạ nhân trong nhà ta hồi xưa chỉ mới đạp cục đá bị trầy chút thôi mà hôm sau đã chết rồi. Còn có một người hàng xóm cũng vậy, hắn chỉ bị lưu manh đánh một chút, hai ngày sau đã phát hiện chết trong nhà.
Ngươi nghĩ xem vết thương hắn lớn như vậy, đương nhiên càng có khả năng xảy ra cái gì ‘lỡ như’. Nếu Thư Kỳ thật sự gặp chuyện không hay…” Nàng ngẩng đầu nhìn Thư Kỳ: “Nếu ngươi dám chết, ta nhất định sẽ không cho ngươi chết được nhắm mắt!” Oa… Nàng không muốn bị hắn bỏ lại, nàng không muốn hắn xảy ra chuyện.
Phó Kỳ trừng lớn mắt, vội vàng lôi kéo thái y qua xem ‘vết thương trí mạng’ bự bằng lỗ kim trên ngón tay út. Hắn thật sự không muốn chết đâu.
“Ngươi cút xa một chút cho ta. Bây giờ còn chưa đến lượt ngươi làm phiền Hoa thái y!” Nàng vừa đẩy Phó Kỳ vừa không cho hắn ngăn cản Hoa thái y xem bệnh cho Thư Kỳ.
“Không tới lượt ta?” Hắn không dám tin chỉ vào mình: “Sao ngươi không ngẫm lại xem. Hoàng huynh cao lớn như vậy, bị thương giống như là bị muỗi cắn mà thôi, căn bản chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng người ta là đóa hoa được chiều chuộng nuôi dưỡng trong hoàng cung nha. Ngươi xem ta bị thương nghiêm trọng như vậy, nếu lỡ xảy ra chuyện gì không hay thì làm sao bây giờ?” Nói thế nào thì hắn cũng tương đối nguy hiểm chứ.
“Ngươi cái bông hoa loa kèn này dù chết một trăm lần cũng không liên quan đến ta!” Nếu hắn dám làm phiền Hoa thái y nữa thì đừng trách nàng lập tức ngắt cái bông hoa loa kèn chỉ biết lãng phí lương thực là hắn xuống.
“Sao ngươi có thể làm vậy? Chúng ta không phải là đồng bọn sao? Sao ngươi có thể có Hoàng huynh liền mất nhân tính!” Trái tim hắn đau quá, Lưu Ly khiến lòng hắn tổn thương.
“Ngươi không nghe nói ‘xuất giá tòng phu’, ‘xem phu như trời’ sao? Ta sắp gả cho hắn, tất nhiên phải lấy hắn làm trọng.” Mà kẻ không thể làm chỗ dựa vững chắc, chỉ có thể làm đồng bọn thông đồng làm bậy… không phải, là đồng tâm hiệp lực, ngẫu nhiên xoáy nhau một chút là hắn đương nhiên không quan trọng bằng Thư Kỳ.
“Không phải ngươi không muốn gả cho huynh ấy sao?” Thái độ của nàng sao lại thay đổi nhanh như vậy?
“Tự nhiên ta thấy gả cho hắn cũng không tệ. Thế nào, không được sao?” Sắc mặt Phó Kỳ như vậy là sao nha? Thật muốn tát cho một cái.
“Phụ hoàng, Lưu Ly muốn vứt bỏ con…” Hắn đáng thương dựa vào Hoàng Thượng, hòng tranh thủ chút an ủi.
Nhưng Hoàng Thượng cũng không chút đồng tình với hắn: “Sau này Lưu Ly chính là Hoàng tẩu của con, nhớ phải nghe lời nàng một chút.” Đây cũng là một kiểu bồi thường cho Thư Kỳ.
“Đừng mà…” Oa, hắn thật đáng thương.
“Cái gì mà đừng. Nói cho ngươi biết, ta gả Thư Kỳ là cái chắc rồi. Bắt đầu từ hôm nay ngươi phải nghe lời ta, có cái gì vui nhất định phải lập tức đến nói ta biết, nếu có ai ăn hiếp ta, ngươi cũng phải giúp ta đánh hắn.”
“Ngươi dứt khoát đi làm thổ phỉ luôn đi!” Từ khi nào mà con cưng của trời như hắn lại lưu lạc đến tình trạng này? Mà phụ hoàng cư nhiên cồn ngầm đồng ý với hành vi ăn hiếp trắng trợn của nàng.
“Ngươi muốn nói sao cũng được, dù sao…” Đột nhiên một trận ho vang lên, Lưu Ly chưa kịp quay đầu lại đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
“Không cần A Cẩu ca của nàng nữa?” Mặc kệ ở đây có bao nhiêu con mắt đang nhìn, Thư Kỳ vẫn ôm nàng không chịu buông tay.
“Thương thế của ngươi…”
“Nếu ta có gì không hay, nàng nguyện ý chết cùng ta sao?” Tình cảm của nàng dành cho hắn có bao sâu?
Lưu Ly đột nhiên trầm mặt trừng mắt nhìn hắn. “Không.” Xem hắn đang nói lời ngu xuẩn gì vậy nha? “Chết rồi thì cái gì cũng không còn. Ta mới không tin mấy chuyện ma quỷ lừa đảo gì mà kiếp sau tiếp tục làm phu thê đâu. Ai biết thế giới sau khi chết là như thế nào, phải còn sống mới có cơ hội cùng nhau.”
“Hoàng huynh người ta là đang bày tỏ tình yêu với ngươi nha. Sao ngươi lại chậm tiêu như vậy chứ? Đúng là cái đồ không biết điều.” Phó Kỳ không khỏi lên tiếng trêu chọc.
Nếu đổi lại là hắn, nhất định sẽ nói mấy câu còn ghê tởm hơn, để đối phương cảm động đến nước mắt nước mũi giàn dụa một phen. Như vậy nếu sau này có xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ có người tình nguyện làm quân cảm tử xuất lực đỡ cho hắn.
Lưu Ly không cam lòng yếu thế trừng lại: “Người ta đây là ‘thành thật’, ai dối trá như ngươi!”
“Ta dối trá?” Phó Kỳ ngơ ngác chỉ vào mình, trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin.
“Suỵt, đừng lớn tiếng như vậy. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi giữ bí mật.” Haha, sắc mặt của hắn thật thú vị.
“Oa… Hoàng huynh, nàng ăn hiếp đệ.” Hai mắt đẫm lệ ra vẻ đáng thương của Phó Kỳ khi nhìn thấy Thư Kỳ càng ôm chặt Lưu Ly liền biết ‘tình huynh đệ’ mỏng như tờ giấy giữa bọn họ không bằng ‘tình yêu’ rồi. Vậy chỉ còn —
“Phụ hoàng, Lưu Ly kia không lớn không nhỏ…” Sao phụ hoàng lại nhìn… Oa! Phụ hoàng cũng đứng bên phe Hoàng huynh bên kia, vậy hắn phải làm sao bây giờ?
“Oa… các ngươi đều ăn hiếp ta. Ta muốn rời cung bỏ trốn!” Uất ức mếu máo, hắn liếc nhìn bọn họ một cái liền xoay người chạy ra ngoài.
“Rời cung bỏ trốn?” Thư Kỳ có chút khó hiểu, lại càng cảm thấy buồn cười. Tuy Phó Kỳ vẫn luôn dính với Lưu Ly hưng hắn lại tuyệt không cảm thấy ghen tị, ngược lại còn có chút đồng tình cho Phó Kì nữa kìa.
“Yên tâm!” Lưu Ly không thèm để ý mà phất phất tay, kéo hắn đi vào phòng. “Hắn nói muốn rời cung bỏ trốn, cũng thật sự trốn đi mấy lần rồi. Có điều qua mấy ngày thấy chán rồi lại chạy về thôi.”
Nàng dùng sức đẩy hắn lên giường: “Bây giờ ngươi liền ngoan ngoãn nghỉ ngơi, có chuyện gì giao cho người khác làm là được. Dù sao ngươi bị thương nặng như vậy cũng chỉ vì ‘ai kia’ thôi. Chuyện tiếp theo giao cho ‘ai kia’ xử lý là được rồi.” Nàng quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Thượng vẫn còn ngồi chưa chịu đi, tin chắc ông già này cũng hiểu ‘ai kia’ nàng nói là ai!
Hoàng Thượng lắc đầu thở dài: “Nha đầu Lưu Ly nói đúng. Con cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, chuyện khác ‘ai kia’ sẽ xử lý.” Aiz, Hoàng đế này thật sự là càng ngày càng không có tôn nghiêm.
Nhưng đám làm ra chuyện như thế này với người của hắn, đặc biệt người này còn là con ruột, hắn nhất định sẽ truy cứu đến cùng.
~
“Phó Kỳ, mấy ngày nay ngươi trốn đi đâu vậy? Sao ta không gặp?” Cái người vẫn luôn đột ngột xuất hiện như ma lại mất tích liên tục mấy ngày, đúng là khiến người ta cảm thấy không quen.
Phó Kỳ lập tức tiêu sái đến ngồi xuống bên cạnh Lưu Ly: “Ta rời cung đi ra ngoài.”
“Nga, ngươi rời cung… Cái gì? Ngươi rời cung trốn đi?” Gần đây có phải lỗ tai nàng có vấn đề hay không, sao cứ hay nhe được mấy lời kỳ cục? Không phải hắn mới về chưa được bao lâu sao? Thế nào mà lại đi nữa?
“Đúng, ta rời cung trốn đi, bởi vì lại có người chọc đến ta…” Hắn lấy trong lòng ra một cái túi giấy, mang kẹo hồ lô trong đó ra đưa cho nàng. “Tặng ngươi đặc sản của dân gian. Ta là tiến cung để thăm ngươi và Hoàng huynh Tướng quân của ta.” Thăm người ta còn nhớ mang theo quà, lần này không ai dám nói hắn không hiểu chuyện nữa rồi.
“Ai lớn mật như vậy, dám trêu ngươi nha? Bây giờ ngươi đang ở đâu? Dân gian chơi vui lắm đúng không?” Cặn một ngụm kẹo hồ lô, Lưu Ly vừa ăn vừa hỏi, khá là tò mò không biết tiểu Hoàng tử được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay là hắn sẽ gặp được chuyện thú vị gì.
“Đúng, vui cực kỳ luôn. Nói cho ngươi nghe, bây giờ ta đang làm nghệ kỹ ở một kỹ viện cũng khá là nổi tiếng nha. Biệt danh là Thủy Tương Tử, dễ nghe lắm đúng không?” Hắn hưng phấn cực kỳ.
“Nghệ kỹ? Đó không phải là…” Cô nương mới có thể làm sao?
“Đúng, chính xác. Ta nam phẫn nữ trang ra trận, là Tiểu Văn giới thiệu ta vào đó. Nơi đó thật sự rất thú vị, đặc biệt là Phụng Vân cô nương đã nhận ta, nàng đúng là một đại mỹ nhân tâm địa rất tốt.” Nếu không phải nàng lớn tuổi hơn hắn, hắn nhất định đã mang nàng về làm Hoàng phi rồi!
Bình thường hảo tâm sẽ không có kết cục gì tốt. Vị Phụng Vân cô nương kia không lâu nữa chắc chắn sẽ thấy vạn phần hối hận, hối hận vì đã ngu ngốc thu nhận tên Phó Kỳ này.
“Nàng biết ngươi là Hoàng tử không?” Gần đây Hoàng Thượng hay tìm Thư Kỳ bàn bạc gì đó, xem ra bọn họ rất bận. Nếu không thì Hoàng Thượng cũng đã hay chuyện con trai bảo bối của hắn mất tích mấy ngày rồi. Mà nếu lại để hắn biết con trai nam phẫn nữ trang đi làm nghệ kỹ nữa, tám phần là sẽ tức giận đến mức phái người đi túm hắn về trói lại đánh đòn.
“Đương nhiên là không. Tất cả mọi người ở đó đều không biết.” Nếu biết thì không phải hắn đã sớm thất thân rồi sao? Tuy tuổi hắn không lớn nhưng người muốn gả cho hắn cũng đông lắm nha! “Đúng rồi, ngươi có muốn đến chỗ kia của ta chơi không? Ta gặp được một người rất giống ngươi nga!”
“Rất giống ta?” Thiệt hay giả, giống nàng, chẳng lẽ là nương?
“Không phải ngươi đang tìm nương sao? Ta nghi chính là nàng, thấy tuổi cũng khớp…” Còn chưa nói xong, cổ áo hắn đã bị người ta túm.
“Mau mang ta đi!” Nương thật sự ở kinh thành, hơn nữa còn đề Phó Kỳ gặp được!
“Vậy… Đêm nay ta muốn đi chơi đêm với Phụng Vân tỷ tỷ. Ngươi thay ta làm việc, ta liền mang ngươi đi.” Đây là cũng một trong các nguyên nhân hắn tiến cung tìm nàng. Không còn cách nào, hắn đã lâu không đi chơi đêm rồi. Từ sau khi bị phụ hoàng bắt được lần trước, hắn bị giam cầm đã lâu.
“Không thành vấn đề. Chỉ cần ngươi dẫn ta đi tìm nương, chuyện gì ta cũng đáp ứng!” Nương, cuối cùng con gái cũng tìm thấy người rồi!
“Được, vậy đi thôi!” Phó Kỳ vui vẻ lôi kéo nàng đi, ngoài cửa cung đã có một chiếc xe ngựa chờ sẵn.
Hai người lên xe đi về phía Tây, vừa vặn lướt qua một chiếc xe ngựa màu xanh đen khác.
“Í? Đó không phải Phó Kỳ điện hạ và Trường Nhạc Công chúa sao? Gia, vừa rồi…”
Im lặng một lúc, sau đó xe ngựa lập tức chuyển hướng, chạy theo chiếc xe cách đó không xa.
~
“Ngươi xem, chính là người đó.” Vừa xuống xe ngựa, không để ý đến sắc mặt khó coi của Lưu Ly vì đường sá xóc nảy, Phó Kỳ lập tức chỉ vào thiếu phụ xinh đẹp đang đứng bên cửa hông bố thí thức ăn.
“Mọi người đều gọi nàng là Tam Nương, là một trong những bà chủ ở nơi này. Tất cả các cô nương thuộc Tử Vân Giản đều do nàng quản lý. Bình thường nàng rất tốt với mọi người. Nếu ngươi có gặp nạn đến đầu nhập vào nàng, cam đoan là không thành vấn đề. Nhưng mà… Lưu Ly, ngươi có đang nghe ta nói hay… Oa! Má ơi quỷ!” Sao Lưu Ly lại biến thành bộ dáng này?
“Ta không sao…” mới là lạ. Nàng khổ sở muốn chết, khúc đường đó thật là có đủ điên.
Bất quá, nàng sắp được thấy nương rồi.
Hắn nói tên người kia là Tam Nương, đó không phải khuê danh của nương. Nhưng bóng lưng kia, sườn mặt kia… thoạt nhìn đúng là mẫu thân mà đã lâu nàng không gặp.
“Nương…” Nước mắt đột nhiên trào ra, nàng nhanh chóng phác lên ôm lấy người. “Nương, con gái tìm người thật cực khổ. Sao người lại ở đây tiêu dao một mình cũng không về thăm con? Thậm chí ngay cả phái người đưa một bức thư cũng không có. Sao người lại nhẫn tâm như vậy, người không cần Lưu Ly nữa sao?”
“Lưu Ly?” Tam Nương cứng ngắc nhanh chóng xoay người. “Con là… Lưu Ly? Nhóc Lưu Ly?” Nàng không dám tin mà kinh hô.
Tiếng gọi bi thương của Lưu Ly thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Mà trong xe ngựa cách đó không xa lại đang trong tình trạng kinh ngạc.
“Vị phu nhân kia nhìn khá là quen mắt. Giống như… đúng rồi, nàng không phải là năm đó…” Hắn nhìn về phía chủ nhân.
Hầu hạ chủ nhân bao nhiêu năm, chuyện phong lưu của chủ nhân, hắn tự nhiên cũng biết chút đỉnh.
Chỉ thấy nam tử kia sầm mặt, không chớp mắt nhìn chăm chú cảnh tượng cách đó không xa. Thậm chí khi hai người đã vào nhà hết rồi, ánh mắt hắn vẫn chưa thu lại.
“Gia, nếu đúng là vậy, Trường Nhạc Công chúa không phải có thể là…”
“Chuyện này đừng phô trương, chúng ta đi về trước.” Không nên như vậy, ông trời không nên trêu cợt hắn như vậy mới đúng!
~