Chương 21: Vị khách bất ngờ, món quà bất ngờ
Từ sau khi cô giáo Ân bị đuổi cả gia đình cứ trôi qua những ngày tháng yên bình, mọi người đều sống hoà thuận, tình cảm của Trà và Hữu cũng có tiến triển chút ít, cứ nghĩ cuộc sống nhàm chán cứ thế trôi qua cho đến một ngày. Vào những ngày tháng cuối đời của ông nội mọi người dường như đã chuẩn bị hết tinh thần.
Đột nhiên Thanh Trà và Thiên Hữu lén vào bếp lấy mẽ bánh đã lén làm lúc sáng ra. Vừa đem ra vừa hát chúc mừng sinh nhật. Bà bất ngờ trong sự hạnh phúc mà vui vẻ khui quà. Cả gia đình lại lật album cũ ra xem, vừa xem vừa kể lại chuyện lúc xưa cũ.
Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên khi cả nhà đang ngồi nói chuyện ở phòng khách. Thanh Trà ra mở cửa, cô vui vẻ chào đón vị khách xa lạ này. Đó là một cô gái trẻ đẹp đang dắt theo một đứa bé trai khoảng ba tuổi, cô vui vẻ mời hai mẹ con vào nhà.
Vừa thấy cô gái ấy và đứa trẻ cả gia đình đang cười bỗng tối sầm lại, bà Trịnh hốt hoảng đứng bật dậy làm rớt tách trà xuống sàn, Thiên Hữu thì bất động. Đó là Cẩm Hà, cô là người hầu cũ của nhà và cũng là mối tình đầu của Thiên Hữu.
Mười năm trước hắn đem lòng yêu say đắm Hà, hắn theo đuổi cô hết năm năm, bỏ qua hết mọi rào cản về xuất thân, cả hai hẹn hò với nhau được hai năm thì hắn cầu hôn cô và được cả gia đình hai bên chấp nhận. Đám cưới đã được định sẵn ngày, đó vốn là đám cưới của nàng lọ lem một bước lên mây. Cứ ngỡ đó sẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cả hai vậy mà cô dâu cứ thế bỏ trốn, mọi người ráo riết đi tìm nhưng chẳng một ai tìm thấy.
Từ ngày đó, hắn từ một người luôn lạc quan tích cực bỗng sống khép kín hơn. Nụ cười cũng ít hơn cũng chẳng yêu thêm một cô gái nào. Đó là lý do tại sao ba mươi tuổi mà hắn vẫn chưa thành gia lập thất.
Đứng trước mối tình đầu khắc cốt ghi tăm của bảy năm trước hắn không nói nên lời. Bà Trịnh vừa thấy đứa bé thì ấp úng hỏi.
" Đứa bé này…?"
Cẩm Hà buông tay đứa bé ra rồi nói.
" Chào ba nội đi con"
" Con chào bà nội"
Ông Trịnh quá sốc ngồi quỵ xuống ghế, ôm đầu mà xoa xoa. Cả nhà ai cũng không biết chuyện gì chỉ có thể nhìn nhau không thốt nên lời. Đứa trẻ ấy khôi ngô tuấn tú, cả những đường nét trên khuôn mặt điều giống Thiên Hữu y như đúc đến cả một người mõ hỗn như Thiên Bảo còn không dám lên tiếng chất vấn.
Ông nội lên tiếng hỏi.
" Tên của cháu là gì? "
Đứa trẻ đôi mắt long lanh sáng ngời lễ phép trả lời.
" Dạ cháu tên là Thiên Quốc, năm nay cháu ba tuổi ạ" "
" Ngoan! Cháu mau lại đây"
Thiên Quốc bước về phía ông như ông đã yêu cầu, ông vui vẻ xoa đầu đứa trẻ. Thanh Trà chỉ biết im lặng vì cô biết bản thân không có quyền lên tiếng vào lúc này. Cả gia đình điều có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Ai cũng nhìn sắc mặt của Thiên Hữu trước và sau khi hỏi.
Thiên Bảo không chịu được sự im lặng này bèn lên tiếng
" Rốt cuộc cô dẫn đứa bé này về là muốn làm gì? Cô có thấy bây giờ anh ấy đang rất hạnh phúc bên vợ mới không? Có không giữ bây giờ thì tiếc à?"
" Thiên Bảo bây giờ sao lại không thân thiện giống như xưa nữa? Lâu rồi chúng ta mới gặp mặt mà sao lại xa cách như vậy "
Thiên Khôi cũng lên tiếng hỏi.
" Rốt cuộc chị về đây là có ý đồ gì?"
" Ý đồ gì? Chị chỉ muốn dẫn con trai đến gặp cha nó một lần thôi mà, Thiên Hữu nó là con trai anh đấy được ba tuổi rồi "
Thiên Hữu lặng im không nói gì hắn phớt lờ cô mà bỏ lên phòng. Ông Trịnh nhìn cô rồi hỏi.
" Ba năm trước sao con lại bỏ đi?"
" Ba năm trước nói ra cũng như một trò đùa, con bị Trúc Linh chơi một vố khá là đau. Cô ta đến gặp con sau khi con trong ngày cưới, cô ta cho con xem đoạn video ba con đang bị bắt cóc và hành hạ, Linh yêu cầu con phải từ bỏ đám cưới và cô ta sẽ tha cho gia đình con"
" Sao chị không nói với mọi người?"
" Ba vẫn còn trong tay ả sao chị dám nói đây? Mà Bảo vẫn gọi chị là chị à? Chắc hồi xưa gọi là chị riết nên giờ quen miệng chứ gì?"
Cẩm Hà vốn nhỏ hơn Bảo hai tuổi nhưng thời xưa hắn cứ gọi cô là chị dâu nên đến bây giờ vẫn thuận miệng gọi là chị. Nói xong Hà vẫn không quên nhìn sang Trà rồi hỏi.
" Cô gái đây là?"
Thiên Khôi trả lời với ngữ điệu thách thức.
" Đây là chị Trà vợ hiện tại và cũng là vợ sau này của anh hai tôi"
Cẩm Hà nhìn cô rồi nở một nụ cười thân thiện, thật sự đối với Trà cái khoảng khắc đó nhìn Hà đẹp vô cùng, phải nói là Hà có khuôn mặt rất đẹp và phúc hậu có vẻ vì vậy mà Thiên Hữu mới yêu cô nhiều đến vậy vì cô ôn nhu và dịu dàng.
" Thì ra là phu nhân của Trịnh gia, xin chào cô"
Đột nhiên Thanh Trà và Thiên Hữu lén vào bếp lấy mẽ bánh đã lén làm lúc sáng ra. Vừa đem ra vừa hát chúc mừng sinh nhật. Bà bất ngờ trong sự hạnh phúc mà vui vẻ khui quà. Cả gia đình lại lật album cũ ra xem, vừa xem vừa kể lại chuyện lúc xưa cũ.
Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên khi cả nhà đang ngồi nói chuyện ở phòng khách. Thanh Trà ra mở cửa, cô vui vẻ chào đón vị khách xa lạ này. Đó là một cô gái trẻ đẹp đang dắt theo một đứa bé trai khoảng ba tuổi, cô vui vẻ mời hai mẹ con vào nhà.
Vừa thấy cô gái ấy và đứa trẻ cả gia đình đang cười bỗng tối sầm lại, bà Trịnh hốt hoảng đứng bật dậy làm rớt tách trà xuống sàn, Thiên Hữu thì bất động. Đó là Cẩm Hà, cô là người hầu cũ của nhà và cũng là mối tình đầu của Thiên Hữu.
Mười năm trước hắn đem lòng yêu say đắm Hà, hắn theo đuổi cô hết năm năm, bỏ qua hết mọi rào cản về xuất thân, cả hai hẹn hò với nhau được hai năm thì hắn cầu hôn cô và được cả gia đình hai bên chấp nhận. Đám cưới đã được định sẵn ngày, đó vốn là đám cưới của nàng lọ lem một bước lên mây. Cứ ngỡ đó sẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cả hai vậy mà cô dâu cứ thế bỏ trốn, mọi người ráo riết đi tìm nhưng chẳng một ai tìm thấy.
Từ ngày đó, hắn từ một người luôn lạc quan tích cực bỗng sống khép kín hơn. Nụ cười cũng ít hơn cũng chẳng yêu thêm một cô gái nào. Đó là lý do tại sao ba mươi tuổi mà hắn vẫn chưa thành gia lập thất.
Đứng trước mối tình đầu khắc cốt ghi tăm của bảy năm trước hắn không nói nên lời. Bà Trịnh vừa thấy đứa bé thì ấp úng hỏi.
" Đứa bé này…?"
Cẩm Hà buông tay đứa bé ra rồi nói.
" Chào ba nội đi con"
" Con chào bà nội"
Ông Trịnh quá sốc ngồi quỵ xuống ghế, ôm đầu mà xoa xoa. Cả nhà ai cũng không biết chuyện gì chỉ có thể nhìn nhau không thốt nên lời. Đứa trẻ ấy khôi ngô tuấn tú, cả những đường nét trên khuôn mặt điều giống Thiên Hữu y như đúc đến cả một người mõ hỗn như Thiên Bảo còn không dám lên tiếng chất vấn.
Ông nội lên tiếng hỏi.
" Tên của cháu là gì? "
Đứa trẻ đôi mắt long lanh sáng ngời lễ phép trả lời.
" Dạ cháu tên là Thiên Quốc, năm nay cháu ba tuổi ạ" "
" Ngoan! Cháu mau lại đây"
Thiên Quốc bước về phía ông như ông đã yêu cầu, ông vui vẻ xoa đầu đứa trẻ. Thanh Trà chỉ biết im lặng vì cô biết bản thân không có quyền lên tiếng vào lúc này. Cả gia đình điều có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Ai cũng nhìn sắc mặt của Thiên Hữu trước và sau khi hỏi.
Thiên Bảo không chịu được sự im lặng này bèn lên tiếng
" Rốt cuộc cô dẫn đứa bé này về là muốn làm gì? Cô có thấy bây giờ anh ấy đang rất hạnh phúc bên vợ mới không? Có không giữ bây giờ thì tiếc à?"
" Thiên Bảo bây giờ sao lại không thân thiện giống như xưa nữa? Lâu rồi chúng ta mới gặp mặt mà sao lại xa cách như vậy "
Thiên Khôi cũng lên tiếng hỏi.
" Rốt cuộc chị về đây là có ý đồ gì?"
" Ý đồ gì? Chị chỉ muốn dẫn con trai đến gặp cha nó một lần thôi mà, Thiên Hữu nó là con trai anh đấy được ba tuổi rồi "
Thiên Hữu lặng im không nói gì hắn phớt lờ cô mà bỏ lên phòng. Ông Trịnh nhìn cô rồi hỏi.
" Ba năm trước sao con lại bỏ đi?"
" Ba năm trước nói ra cũng như một trò đùa, con bị Trúc Linh chơi một vố khá là đau. Cô ta đến gặp con sau khi con trong ngày cưới, cô ta cho con xem đoạn video ba con đang bị bắt cóc và hành hạ, Linh yêu cầu con phải từ bỏ đám cưới và cô ta sẽ tha cho gia đình con"
" Sao chị không nói với mọi người?"
" Ba vẫn còn trong tay ả sao chị dám nói đây? Mà Bảo vẫn gọi chị là chị à? Chắc hồi xưa gọi là chị riết nên giờ quen miệng chứ gì?"
Cẩm Hà vốn nhỏ hơn Bảo hai tuổi nhưng thời xưa hắn cứ gọi cô là chị dâu nên đến bây giờ vẫn thuận miệng gọi là chị. Nói xong Hà vẫn không quên nhìn sang Trà rồi hỏi.
" Cô gái đây là?"
Thiên Khôi trả lời với ngữ điệu thách thức.
" Đây là chị Trà vợ hiện tại và cũng là vợ sau này của anh hai tôi"
Cẩm Hà nhìn cô rồi nở một nụ cười thân thiện, thật sự đối với Trà cái khoảng khắc đó nhìn Hà đẹp vô cùng, phải nói là Hà có khuôn mặt rất đẹp và phúc hậu có vẻ vì vậy mà Thiên Hữu mới yêu cô nhiều đến vậy vì cô ôn nhu và dịu dàng.
" Thì ra là phu nhân của Trịnh gia, xin chào cô"