Chương : 26
“Ngươi nằm mơ, ta đã nói trừ bỏ Vân nhi ai ta cũng không muốn!” Y kiên định cự tuyệt.
“Ngươi!” Nàng không dám tin nhìn Trầm Lạc Phong, không nghĩ đến y cư nhiên đối với chính mình tuyệt tình như thế. “Ngươi cư nhiên vì hắn đến cốt nhục của chính mình cũng không cần? Hắn rốt cuộc tốt chỗ nào, hắn sau lưng ngươi muốn cùng Trầm Ngạn Huy một chỗ, ngươi cư nhiên vẫn thích hắn như thế.” Nàng tức đến mức nói không suy nghĩ.
“Này cùng ngươi không.....” Y ngưng bặt, rồi mới đột nhiên xoay người gắt gao bắt lấy Tiêu Mộng Liên, “Ngươi làm sao biết chuyện Vân nhi cùng Trầm Ngạn Huy?”
“Ta..... Ta là nghe..... Nghe nghĩa mẫu nói.....” Phát giác chính mình lỡ lời Tiêu Mộng Liên tâm tư trống rỗng trả lời.
“Nói bậy! Sự kiện này trừ bỏ ảnh vệ không ai biết, hơn nữa ta cũng bắt bọn hắn giữ bí mật.” Y bộ mặt dữ tợn nhìn Tiêu Mộng Liên, “Cho nên người duy nhất biết sự việc này chính là chủ mưu. Nói có phải hay không là ngươi! Vân nhi hiện đang ở đâu?” Y điên cuồng lắc bả vai Tiêu Mộng Liên.
“A đau quá, ngươi mau thả ta ra!” Nàng nhanh bị y bóp chết.
“Nói, có phải hay không là ngươi! Nói!”
“Ngươi, ngươi mau buông ta ra, ngươi như vậy sẽ làm tổn thương đứa nhỏ!” Nàng kinh hoảng kêu to, hy vọng có thể ngăn lại hành vi điên cuồng của Trầm Lạc Phong.
“Đứa nhỏ?” Trầm Lạc Phong bỗng nhiên dừng tay, ngay lúc Tiêu Mộng Liên mới lấy lại hô hấp thì, y bỗng nhiên rút ra một cây chủy thủ để trước bụng nàng, “Mau nói cho ta biết Vân nhi ở đâu? Nếu không ta mổ bụng ngươi lấy ra đứa nhỏ trước mặt ngươi.”
“Ngươi?” Tiêu Mộng Liên khó có thể tin được nhìn Trầm Lạc Phong trước mắt như quỷ mị, thế nào cũng không nghĩ đến y cư nhiên nhẫn tâm như thế.
“A......!” Nàng do dự làm Trầm Lạc Phong cầm chủy thủ đâm một nửa vào bụng nàng. Nhìn máu tươi ồ ồ chảy ra, Tiêu Mộng Liên triệt để tan nát cõi lòng, nàng đột nhiên cười to, “Ha ha..... Cáp.... Cáp.....” Cười như điên dại mang theo đau lòng, nghe thật thê lương. “Trầm Lạc Phong, ngươi cư nhiên ngoan độc như thế!”
“Ít nói nhảm! Mau cho ta biết Vân nhi ở nơi nào!” Trầm Lạc Phong không mảy may bị ảnh hưởng.
“Hừ, ngươi nghĩ muốn thấy hắn, kiếp sau đi!” Nàng cười nhạo nhìn y.
“Cái gì?”
“Ha hả. cho ngươi biết. Hết thảy đều là ta làm. Là ta làm hắn tin tưởng ngươi chẳng qua là đùa giỡn hắn, là ta nói hắn rời khỏi ngươi, là ta an bài Trầm Ngạn Huy làm ngươi hiểu lầm hắn, cũng là ta thông báo cho vương gia. Cuối cùng vẫn là ta......” Nàng đắc ý nhìn Trầm Lạc Phong run rẩy, cấp cho y một kích trí mạng, “Tự tay đẩy hắn xuống vực! Ha ha...... Hắn đã chết, ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ muốn gặp lại hắn! Ha ha.......... A!”
“Ngươi đáng chết!” Chủy thủ trong cơn giận đâm thật sâu vào thân thể nàng.
“Ha hả.... Khụ.... Cáp..... Ngươi giết ta cũng vô dụng, ha ha...... Ngươi đến thi cốt của hắn cũng không nhìn thấy, a a a a a!” Chủy thủ sắc bén trong nháy mắt mở toang bụng nàng, trong bụng nội tạng cùng máu tươi lập tức chảy ra ngoài, Tiêu Mộng Liên sau một tiếng kêu thảm liền tắt thở. Máu tươi nhiễm đầy thân Trầm Lạc Phong, mà y giống như không có cảm giác đứng ở chỗ đó.
“Vân nhi sẽ không chết, ngươi lừa ta, hắn sẽ không chết.....” Không để ý tới Thanh Sương dò hỏi, Trầm Lạc Phong không ngừng thấp giọng lẩm bẩm, thẳng hướng ngoài cửa đi tới.
“Gia, ngươi muốn đi đâu?” Không dám ngăn y, Hắc Ảnh cùng Thanh Sương chỉ có thể yên lặng đuổi theo.
Đi được một hồi, trước mặt xuất hiện một vách núi. Trầm Lạc Phong loạng choạng hướng vách núi đi tới, bỗng nhiên một bụi cỏ hấp dẫn sự chú ý của y, y ngồi chồm hổm xuống, run rẩy cầm lấy. Ngón tay tiếp xúc với bề mặt ôn lương, nước mắt trong nháy mắt như suối chảy xuống. Đây là nửa khối ngọc bội, ẩn ẩn có thể nhìn ra chữ “Vân”. Đây nguyên bản là lễ vật y mười bảy tuổi được Vân nhi tặng, hai khối có chữ “Phong Vân”, bọn hắn mỗi người một khối. Khối kia của y từ lúc mới nhốt hắn vì muốn đả kích hắn đã làm vỡ trước mặt hắn, mà khối này Vân nhi luôn mang theo trong người. Nhẹ nhàng vuốt nửa ngọc bội còn lại trong tay, nơi bị vỡ ẩn ẩn có thể nhìn thấy vết máu còn lưu lại, phảng phất cho y biết Vân nhi trước khi chết bị hành hạ đến cỡ nào. Y thống khổ nhắm lại hai mắt, cầm trong tay tàn ngọc, mặc kệ bề mặt sắc bén cắt tay y máu chảy ròng ròng. Y cuối cùng biết vì cái gì Vân nhi phải thừa nhận lời nói dối của Trầm Ngạn Huy, vì cái gì nhận một chưởng trí mạng, nguyên lai hắn căn bản là muốn chết, lúc hắn tưởng mình bị đùa giỡn hắn đã tâm ý nguội lạnh muốn đi tìm cái chết. Mà y chẳng những không làm rõ tình huống, liền hung hăng tổn thương hắn, cứ thế mà.... Trầm Lạc Phong nhìn bên dưới vách núi là nước biển cuồn cuộn, nhìn thứ đã nuốt lấy người y muốn cả đời yêu thương thống khổ hô to, âm thanh thê lệ vang vọng tứ phía, thật lâu không tiêu tan.....
“Ngươi!” Nàng không dám tin nhìn Trầm Lạc Phong, không nghĩ đến y cư nhiên đối với chính mình tuyệt tình như thế. “Ngươi cư nhiên vì hắn đến cốt nhục của chính mình cũng không cần? Hắn rốt cuộc tốt chỗ nào, hắn sau lưng ngươi muốn cùng Trầm Ngạn Huy một chỗ, ngươi cư nhiên vẫn thích hắn như thế.” Nàng tức đến mức nói không suy nghĩ.
“Này cùng ngươi không.....” Y ngưng bặt, rồi mới đột nhiên xoay người gắt gao bắt lấy Tiêu Mộng Liên, “Ngươi làm sao biết chuyện Vân nhi cùng Trầm Ngạn Huy?”
“Ta..... Ta là nghe..... Nghe nghĩa mẫu nói.....” Phát giác chính mình lỡ lời Tiêu Mộng Liên tâm tư trống rỗng trả lời.
“Nói bậy! Sự kiện này trừ bỏ ảnh vệ không ai biết, hơn nữa ta cũng bắt bọn hắn giữ bí mật.” Y bộ mặt dữ tợn nhìn Tiêu Mộng Liên, “Cho nên người duy nhất biết sự việc này chính là chủ mưu. Nói có phải hay không là ngươi! Vân nhi hiện đang ở đâu?” Y điên cuồng lắc bả vai Tiêu Mộng Liên.
“A đau quá, ngươi mau thả ta ra!” Nàng nhanh bị y bóp chết.
“Nói, có phải hay không là ngươi! Nói!”
“Ngươi, ngươi mau buông ta ra, ngươi như vậy sẽ làm tổn thương đứa nhỏ!” Nàng kinh hoảng kêu to, hy vọng có thể ngăn lại hành vi điên cuồng của Trầm Lạc Phong.
“Đứa nhỏ?” Trầm Lạc Phong bỗng nhiên dừng tay, ngay lúc Tiêu Mộng Liên mới lấy lại hô hấp thì, y bỗng nhiên rút ra một cây chủy thủ để trước bụng nàng, “Mau nói cho ta biết Vân nhi ở đâu? Nếu không ta mổ bụng ngươi lấy ra đứa nhỏ trước mặt ngươi.”
“Ngươi?” Tiêu Mộng Liên khó có thể tin được nhìn Trầm Lạc Phong trước mắt như quỷ mị, thế nào cũng không nghĩ đến y cư nhiên nhẫn tâm như thế.
“A......!” Nàng do dự làm Trầm Lạc Phong cầm chủy thủ đâm một nửa vào bụng nàng. Nhìn máu tươi ồ ồ chảy ra, Tiêu Mộng Liên triệt để tan nát cõi lòng, nàng đột nhiên cười to, “Ha ha..... Cáp.... Cáp.....” Cười như điên dại mang theo đau lòng, nghe thật thê lương. “Trầm Lạc Phong, ngươi cư nhiên ngoan độc như thế!”
“Ít nói nhảm! Mau cho ta biết Vân nhi ở nơi nào!” Trầm Lạc Phong không mảy may bị ảnh hưởng.
“Hừ, ngươi nghĩ muốn thấy hắn, kiếp sau đi!” Nàng cười nhạo nhìn y.
“Cái gì?”
“Ha hả. cho ngươi biết. Hết thảy đều là ta làm. Là ta làm hắn tin tưởng ngươi chẳng qua là đùa giỡn hắn, là ta nói hắn rời khỏi ngươi, là ta an bài Trầm Ngạn Huy làm ngươi hiểu lầm hắn, cũng là ta thông báo cho vương gia. Cuối cùng vẫn là ta......” Nàng đắc ý nhìn Trầm Lạc Phong run rẩy, cấp cho y một kích trí mạng, “Tự tay đẩy hắn xuống vực! Ha ha...... Hắn đã chết, ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ muốn gặp lại hắn! Ha ha.......... A!”
“Ngươi đáng chết!” Chủy thủ trong cơn giận đâm thật sâu vào thân thể nàng.
“Ha hả.... Khụ.... Cáp..... Ngươi giết ta cũng vô dụng, ha ha...... Ngươi đến thi cốt của hắn cũng không nhìn thấy, a a a a a!” Chủy thủ sắc bén trong nháy mắt mở toang bụng nàng, trong bụng nội tạng cùng máu tươi lập tức chảy ra ngoài, Tiêu Mộng Liên sau một tiếng kêu thảm liền tắt thở. Máu tươi nhiễm đầy thân Trầm Lạc Phong, mà y giống như không có cảm giác đứng ở chỗ đó.
“Vân nhi sẽ không chết, ngươi lừa ta, hắn sẽ không chết.....” Không để ý tới Thanh Sương dò hỏi, Trầm Lạc Phong không ngừng thấp giọng lẩm bẩm, thẳng hướng ngoài cửa đi tới.
“Gia, ngươi muốn đi đâu?” Không dám ngăn y, Hắc Ảnh cùng Thanh Sương chỉ có thể yên lặng đuổi theo.
Đi được một hồi, trước mặt xuất hiện một vách núi. Trầm Lạc Phong loạng choạng hướng vách núi đi tới, bỗng nhiên một bụi cỏ hấp dẫn sự chú ý của y, y ngồi chồm hổm xuống, run rẩy cầm lấy. Ngón tay tiếp xúc với bề mặt ôn lương, nước mắt trong nháy mắt như suối chảy xuống. Đây là nửa khối ngọc bội, ẩn ẩn có thể nhìn ra chữ “Vân”. Đây nguyên bản là lễ vật y mười bảy tuổi được Vân nhi tặng, hai khối có chữ “Phong Vân”, bọn hắn mỗi người một khối. Khối kia của y từ lúc mới nhốt hắn vì muốn đả kích hắn đã làm vỡ trước mặt hắn, mà khối này Vân nhi luôn mang theo trong người. Nhẹ nhàng vuốt nửa ngọc bội còn lại trong tay, nơi bị vỡ ẩn ẩn có thể nhìn thấy vết máu còn lưu lại, phảng phất cho y biết Vân nhi trước khi chết bị hành hạ đến cỡ nào. Y thống khổ nhắm lại hai mắt, cầm trong tay tàn ngọc, mặc kệ bề mặt sắc bén cắt tay y máu chảy ròng ròng. Y cuối cùng biết vì cái gì Vân nhi phải thừa nhận lời nói dối của Trầm Ngạn Huy, vì cái gì nhận một chưởng trí mạng, nguyên lai hắn căn bản là muốn chết, lúc hắn tưởng mình bị đùa giỡn hắn đã tâm ý nguội lạnh muốn đi tìm cái chết. Mà y chẳng những không làm rõ tình huống, liền hung hăng tổn thương hắn, cứ thế mà.... Trầm Lạc Phong nhìn bên dưới vách núi là nước biển cuồn cuộn, nhìn thứ đã nuốt lấy người y muốn cả đời yêu thương thống khổ hô to, âm thanh thê lệ vang vọng tứ phía, thật lâu không tiêu tan.....